Vay nóng Tima

Truyện:Thiên Tống - Hồi 166

Thiên Tống
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 166: Trước ngày võ cử
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Siêu sale Lazada

Âu Dương cười nói:

" Này chỉ sợ rằng không phải do Quận Vương. Hạ quan biết, sau một trận chiến Tây Bắc này hoàng thượng có ý thiết trí ở Xu Mật Viện một Quân Cơ xứ."

" Quân Cơ xứ?"

" Đúng vậy. Chủ yếu là các vấn đề về chiến lược. Chẳng hạn như lúc ấy đánh Tây Hạ dùng phương pháp hao tổn, làm hao hết quốc lực của người Tây Hạ. Nhưng chiêu này cũng không dùng được với người Liêu. Vậy muốn đánh với người Liêu thì phải thế nào? Quận Vương nhìn xem thử, người của Xu Mật Viện này đều là chưa từng trải qua chiến trường, cho dù có cũng đều không quen thuộc với địa vực Hà Bắc, cho dù có người quen thuộc địa vực Hà Bắc nhưng lại không có ánh mắt chiến lược, thường xuyên cầu cho đánh thắng mà thôi."

Âu Dương nói:

" Hoàng thượng nói, cuộc chiến này cần phải có kế hoạch. Giống như xây nhà vậy, muốn xây được nhà tốt, cột trụ phải cao bao nhiêu, xà nhà phải lớn bao nhiêu, phòng khách ở đâu... Nếu như là đi một bước nhìn một bước thì hôm nay xây cột trước kết quả phát hiện cột trụ chen đến phòng khách, vậy phòng khách chỉ có thể chuyển hướng về sau lại phát hiện phía sau là xà, như vậy tiếp tục thật không dễ làm. Lại nhìn ngày trước đánh trận đường này ra bên này, đường nọ ra bên kia, có mấy đường thanh thế tụ tập rất cao, nhưng lại có mấy đường lại không có mục tiêu gì. Thấy một kẻ địch liền giết một người, hoặc thấy một tòa thành liền chiếm một tòa."

Đồng Quán gật đầu:

" Có lý, Hoàng thượng anh minh. Chẳng hạn như một trận chiến Tây Bắc với Tây Hạ, bổn vương cảm thấy vẫn là có chứa nhiều may mắn. Nếu ngay từ lúc đầu đã có tính toán thì có thể không cần phải thủ huyện Thiên Hoàng. Phòng ngự hai châu Qua, Sa bạc nhược yếu kém có thể chiếm được hai châu này, đại quân của người Tây Hạ tới cứu có thể khiến hắn phải chạy một đoạn đường dày. Đương nhiên Hoàng thượng ra quyết định chiếm được huyện Thiên Hoàng không thể không nói là một chiêu hay."

Âu Dương chắp tay nói:

" Năm đó nếu có Quận Vương ở trong triều tọa trấn, sợ rằng lúc này bắt được không chỉ có bảy châu mà thôi, có thể triệt để đuổi người Tây Hạ đến phía bắc hoang vu rồi."

Đồng Quán vội vàng khách khí nói:

" Âu đại nhân cất nhắc."

Âu Dương thở dài nói:

" Đáng tiếc, Hoàng thượng vẫn một mực tìm không được người thích hợp để xây dựng Quân Cơ xứ này. Hoàng thượng nói, Quân Cơ xứ liên quan đến Quốc Vận Đại Tống, thiên hạ có thể lĩnh nơi này chỉ có ba người. Người đầu tiên là Hàn Thế Trung Hàn Tướng quân, nhưng hiện đang vì triều đình xây dựng con đường tơ lụa, rồi sau đó còn phải duy trì con đường này, Hàn Tướng quân không cách nào phân thân được lại nói Tây Bắc mới bình định đại khái, cũng không dám đổi tướng dễ dàng. Người thứ hai là lão tướng quân Chủng Sư Trung, đáng tiếc lão tướng quân năm nay tuổi đã cao, ngay cả bản đồ cũng thấy không rõ lắm. Mà còn người thứ ba chính là... Quận Vương."

" Bổn vương?"

" Đúng vậy, Quận Vương tâm tư cẩn thận, mà Quận Vương ở trong năm Chính Hòa đã dẫn Đại tướng quân, bốn lộ binh Tây Hạ. Đối với tất cả quân lộ rõ như lòng bàn tay. Đối với địa hình phía bắc cũng có sự hiểu biết sâu sắc. Với tính tình người Liêu lại nhìn thấu triệt, lại thêm uy vọng trong quân, là một sự lựa chọn lớn."

" Quân Cơ xứ, cũng nghe rất có ý tứ."

Đồng Quán khẽ gật đầu, đây là một ngành bày mưu nghĩ kế. Hắn là một hoạn quan ham cái gì? Tiền? Nữ nhân? Đều không phải, đương nhiên là quyền lợi. Mà căn cứ vào sự miêu tả của Âu Dương, quyền lợi của Quân Cơ xứ này có thể thống lĩnh tam quân.

Nói đến cái đó bảo không động tâm là chuyện không thể nào. Đương nhiên cũng so không được bản thân ở Tây quân làm thổ hoàng đế, có điều Đồng Quán cũng hiểu rõ ý tứ ở lời nói của Âu Dương. Xem ra bản thân cho dù muốn về lại Tây quân, sợ rằng cũng làm không được. Đồng Quán nói:

" Đồng mỗ thân chịu hoàng ân mấy chục năm, Hoàng thượng nói đi đâu Đồng mỗ dĩ nhiên là sẽ đi đến đó."

" Nghe tiếng Quận Vương trung tâm đã lâu. Hạ quan bội phục. Hạ quan lấy trà thay rượu kính Quận Vương một chén."

" Chậm, uống trà thì không có ý nghĩa lắm."

Đồng Quán hô:

Người đâu, chuẩn bị tiệc rượu, bổn vương muốn cùng Âu đại nhân nâng ly một phen."

Hiếm thấy hồ đồ thật ra thì cũng chính là ý tứ này, biết rõ triều đình muốn xuống tay với mình, lúc này giả bộ hồ đồ, cảm ơn ân đức cũng không phải là một chuyện xấu.

Còn nữa bây giờ còn gọi lễ, nếu bản thân không đáp ứng hoặc là như thế nào thì sau đó cũng chỉ có thể dụng binh. Hơn nữa lại nói dựa theo ý tứ của Âu Dương, không chỉ có vương không thu lại mà cả quan cũng không giáng xuống.

Tửu lượng của Âu Dương không bằng Đồng Quán, còn chưa tới buổi trưa đã bị thả về. Đồng Quán thấy vậy ha ha cười một tiếng, bảo Trương Tam Lý Tứ đỡ Âu Dương về nghỉ ngơi. Vừa ra khỏi Đồng phủ, Âu Dương liền tỉnh:

"Mẹ nó, cũng may sớm giả chết một chút. Người này tửu lượng không phải bình thường đâu."

Trương Tam cười nói:

"Người làm binh vốn gian trá, đại nhân ở trên tiệc rượu bình thường đã thắng Đồng Quán một ván."

" Chưa chắc, hắn là có hoài nghi, có điều không muốn đi tìm phiền phức mà thôi. Nếu ta say, bất kể là thật hay giả vẫn cứ coi như ta là say. Đồng Quán làm người không tệ, từ điểm đó kỳ thật cũng nhìn ra được. Nếu đổi lại mấy người các ngươi chưa uống say đã phải khiến người khác đi trước rồi."

" Thật đúng là vậy. Năm trước uống rượu, Vương Ngũ lấy cớ lão bà một mình ở nhà, đứa nhỏ ngã bệnh. Cuối cùng nóng nảy nói nhà bị cháy, nhưng chúng ta cứng rắn không cho hắn về. Sau lại Vương Ngũ phải chịu đau khổ, bị lão bà bắt quỳ trên sàn nhà ba ngày. Ngẫm lại khi đó chúng ta nên giả ngu, nếu hắn không muốn nói hắn sợ lão bà chúng ta cứ coi như hắn lấy cớ đi. Cứ như vậy hai bên đều có thể xuống đài được."

" Cho nên ván này ta không có thắng, hắn cũng không có thua."

Âu Dương vẫn có chút say nói:

" Đồng Quán này coi như là một nhân tài, Hoàng thượng cũng là người biết chuyện. Phải giúp thuộc hạ tìm đúng vị trí. Vẫn là uống nhiều quá tác dụng chậm ghê gớm thật."

Nói xong lời này, bị gió thổi qua, Âu Dương nôn ra.

Một con ngựa từ ta tới, trang phục Đại Nội, sau khi xuống ngựa nói:

" Hoàng thượng có chỉ mời Âu đại nhân."

Âu Dương ha ha cười một tiếng:

" Ngươi xem ta như vậy còn có thể đi gặp Hoàng thượng sao? Ngươi là ai? Giấy căn cước lấy ra xem thử?"

Trương Tam vội nói:

" Đại nhân, đại nhân nhà ta như vậy thật không có cách gặp Hoàng thượng được. Không bằng tỉnh rượu rồi nói sau."

"Cũng được."

Lý Tứ thấy nội vệ đi rồi nói:

" Đại nhân vẫn là bại bởi Đồng Quán, người ta hạ độc thủ, chuyên dùng rượu tác dụng chậm."

" Ta đoán sáng sớm hắn đã đoán được đại nhân sẽ giả say, kết quả liền say thật. Bây giờ đoán chừng còn rất đắc ý."

Trương Tam nói:

"Dìu về thôi."

...

Triệu Ngọc cười nhìn Âu Dương đang xoa xoa huyệt Thái Dương:

" Uống rượu say?"

" Dạ, nhức đầu, muốn nôn."

Âu Dương ghét nhất cảm giác này, đây là tình trạng uống rượu hại đến thân thể mới gặp phải."

" Chuyện thế nào rồi?"

" Theo như vi thần thấy, Đồng Quán hẳn là không có vấn đề. Nếu không sẽ không mượn rượu chơi trò xiếc nhỏ này với vi thần."

Âu Dương bên này vừa lên đã bắt đầu giả say, nhưng không nghĩ đến người ta dùng là rượu ủ nhiều năm, còn rất khách khí nói thời hạn không đủ xin tha thứ. Kết quả sau lại càng uống càng cảm giác đau đầu.

Chết tiệt Đồng Quán còn tốt bụng mở cửa sổ để cho mình hóng gió thanh tỉnh một chút, chẳng lẽ hắn không biết người uống rượu không thể để trúng gió sao?

Triệu Ngọc rất hài lòng gật đầu:

" Trẫm càng lúc càng cảm thấy bên cạnh không thể không có ngươi. Ngươi thật không muốn thượng triều sao?"

" Vi thần bây giờ là quan địa phương, bệ hạ có sủng ái tin tưởng người khác cũng sẽ không quá so đo. Một khi vào triều vậy vi thần nói lời nào cũng sẽ bị hiểu lầm là ý tứ của bệ hạ. Hoặc là cùng phụ họa, hoặc là tấn công bầy đàn. Vi thần nếu như có lai lịch như Thái tướng thì đương nhiên không sao cả. Nhưng vi thần lúc này tuổi hình như vẫn còn có chút quá sớm."

" Cũng có đạo lý."

Triệu Ngọc đồng ý, rất nhiều quan viên chưa có vào triều thì ở bên ngoài cũng không tệ lắm. Nhưng sau khi vào triều kết giao lui tới phức tạp, chính kiến không thống nhất, luôn sẽ cải biến rất nhiều.

Như Âu Dương như vậy rất tốt, một tri huyện không có người làm khó hắn, hắn cũng không cần kết giao lui tới đại thần gì. Dương Bình lại gần, có việc gọi tới là được.

" Bệ hạ thánh minh, một quan viên tốt làm ra thành tích tốt cũng phải có một hoàn cảnh tốt. Chẳng hạn như Tông Trạch đại nhân đã nói, hắn lúc mới vào huyện nghèo làm tri huyện, nha dịch tố chất thấp, không có người nào biết chữ, mà còn chủ bộ lại là một tửu quỷ, trong tay hắn căn bản không hề có một người có thể dùng được. Một huyện mặc dù không lớn, nhưng tuyệt đối không nhỏ. Ngoại trừ huyện thành còn có nông thôn, rơi vào đường cùng hắn chỉ có thể tự lực cánh sinh."

Âu Dương nói:

" Vi thần cảm thấy nâng cao tố chất nha dịch cơ sở là trọng yếu nhất, dù sao những người này là trực tiếp giao tiếp với bách tính. Mà bệ hạ cũng biết, Tống triều từ khi khai quốc đến nay, bạo dân khởi nghĩa mấy lần, nếu người phía dưới có thể làm tốt chuyện của mình, vi thần nghĩ chắc hẳn là đã không sinh ra chuyện như thế."

Triệu Ngọc hỏi:

" Ngươi có ý kiến gì không?"

" Đầu tiên là tăng bổng lộc cho bọn nha dịch. Mà nay có nhiều chỗ nha dịch một năm chỉ được bảy quan tiền công, nếu nuôi cả nhà thì căn bản không có cách gì để sống nổi cả, chỉ có thể là hoặc cấu kết với quan viên, hoặc đi bắt nạt dân lành. Nhưng với vòng tuần hoàn ác tính hoàn cảnh như thế thương nhân không dám tới, nơi đây liền càng ngày càng nghèo. Bệ hạ xem mấy châu huyện ổn đinh ở Đại Tống ngày nay, cái nào cũng là lén nâng đãi ngộ cho bọn nha dịch, hoặc là trực tiếp đưa tiền, hoặc là thêm vào trợ cấp."

"Nhân lúc thảo luận ngươi có vào triều hay không, vậy để ngươi vây quanh nha dịch đi."

Triệu Ngọc nói:

" Trẫm không sợ nói thẳng với ngươi, nha dịch này người nhanh nhẹn đều là tiện nghiệp. Ngươi Dương Bình một nhà coi như xong, những người khác cũng tìm cách sau lưng. Biết vì sao không? Bởi vì người phân ba bảy loại. Cho dù là Âu Dương ngươi cũng cho là như thế. Không biết chữ thì ngay cả quyền lợi đăng ký hộ khẩu cũng không có, nữ nhân chân bó quan phủ không trợ cấp thuế phú, ngay cả sanh con cũng không được hưởng thụ phúc lợi của quan phủ. Tuy rằng ngươi muốn thúc đẩy hai chuyện này, nhưng ngươi đừng quên ngươi cũng phân biệt đẳng cấp của người khác. Triều đình bên này cũng giống như vậy, ngươi cũng đã biết vì sao triều đình phải hạn chế tăng lữ rồi chứ?"

Âu Dương ngẫm lại nói:

" Tôn đạo chứ?"

" Không đúng, bởi vì tăng lữ không nộp thuế, không lao dịch. Nếu như không thêm vào hạn chế, sương quân chiêu mộ từ chỗ nào? Đất đai ai sẽ đi khai hoang? Ngươi cho rằng ai không muốn có thể không làm mà hưởng?"

Triệu Ngọc nói:

" Như ngươi nói nha dịch bình thường, tố chất nha dịch thấp, nhưng nếu đem những người có tố chất cao giống như ngươi đưa vào làm nha dịch, ngươi có cảm thấy lãng phí không. Ngươi có biết rằng ngày nay mỗi nơi đều khuyết thiếu người tố chất tố chất như lời ngươi nói không? Như Dương Bình của ngươi, quả thật không tệ. Nhưng Dương Bình của ngươi tại sao lại không cống hiến nhân tài cho Đại Tống? Ba năm nay, cấm quân không có người Dương Bình, sương quân cũng không có người Dương Bình, nhưng mà dân cư hàng năm lại gấp bội. Nhưng ngươi một xu cũng không nộp thuế. Ngươi có biết Dương Bình tại sao lại giàu có thế không? Không phải là Âu Dương ngươi có bản lĩnh, mà là Dương Bình đang cướp bóc. Các ngươi chèn ép bao nhiêu sản nghiệp của Đông Kinh cùng Thọ Châu, lại bỏ vào trong túi không biết bao nhiêu lợi lộc. Chẳng lẽ ngươi nghĩ trẫm quả thật không nhìn thấy sao?"

Âu Dương nói:

" Bệ hạ, vi thần không ừ bừa. Vi thần quả thật điều khiển mọi người thu mua sản nghiệp. Nhưng bệ hạ dường như cũng biết, trước đó thị trường mỗi người mỗi ngày cho ra một thương phẩm, bây giờ chia đều mỗi người mỗi ngày ra ba thương phẩm. Thành phẩm sản xuất giảm xuống, lại thêm kỹ thuật hoàn thiện. Chất lượng cùng giá cả đều là trước kia không cách nào so sánh. Đương nhiên quả thật có bộ phận người phá sản, còn tự sát. Nhưng nếu như không có chiếm đoạt cùng cạnh tranh, xã hội là không có tiến bộ."

" Trẫm biết, trẫm cũng biết cống hiến của Dương Bình ở chiến sự Tây Bắc, và hiệp hội thương nghiệp Dương Bình sau chiến sự. Nhưng thương nhân cống hiến đều là mong muốn được nhận hồi báo."

"..."

Âu Dương trầm mặc một hồi:

" Không lợi không dậy sớm, đây không chỉ để nói thương nhân. Cho dù nha dịch Dương Bình không có tiền lương hấp dẫn kia, bọn họ cũng sẽ không tự hạn chế."

" Nói đến trọng điểm, chính là chữ lợi."

Triệu Ngọc thở dài:

" Thương nhân trục lợi từ xưa đến nay đã là đạo lý. Nhưng ngươi đang khiến toàn thể bách tính Đại Tống đều bắt đầu trục lợi. Dùng lợi ích để sai khiến người khác, ngươi cảm thấy tương lai trên triều đình còn có hạng người như Tông Trạch, Lý Cương sao?"

Âu Dương biết Triệu Ngọc nói có lý. Bởi vì cấp tiến trục lợi, mức độ đạo đức tất nhiên sẽ suy giảm. Một bên là tiến bộ xã hội, một bên là đạo đức suy đồi. Chẳng lẽ thật sự là tỉ lệ ngược sao? Cái hời hợt của người hiện đại đã lan đến đây?

Rất nhiều tin tức đều nói, người nào đó bởi vì trợ giúp một người, kết quả ngược lại bị người kia vu oan. Tại sao phải vu oan, đương nhiên chính là chữ lợi. Mà việc như thế càng nhiều, tiêu chuẩn đạo đức toàn dân giảm xuống.

Trước đó không lâu có tin tức, một phụ nữ bị xe đụng phải, người nước ngoài đi ngang xuống xe muốn giúp đỡ, nhưng trợ lý Trung Quốc đồng hành ngăn hắn lại, sau khi trợ lý xuống xe chụp lại hiện trường làm bằng chứng, mới tiến hành cứu chữa cho phụ nữ kia.

Mà ở Tống Triều, Âu Dương thẩm án, hai bên tranh cãi đối chất, kẻ trộm kia tất nhiên chột dạ. Tại sao? Cũng bởi vì có một lực lượng vô hình của đạo đức đang ràng buộc. Mà hiện đại phần lớn là ràng buộc pháp luật, tất cả mọi người đều hiểu pháp luật, tất cả mọi người đều hiểu cách chơi.

Triệu Ngọc thấy Âu Dương không nói lời nào, ngữ khí hòa hoãn nói:

" Trẫm cũng biết, ngươi vẫn là có lòng. Quy định nội bộ trong hiệp hội thương nghiệp Dương Bình, cho dù là chiếm đoạt sản nghiệp người khác, cũng có tiêu chuẩn đền bù tổn thất thích hợp. Hoặc nhập cổ phần, hoặc là bán đứt. Cũng còn chưa xuất hiện dùng tiền cấu kết quan phủ, làm chuyện vô lương cưỡng ép. Nhưng có từng nghĩ qua chưa, ngày nào đó ngươi không còn nữa, những thương nhân này còn xem trọng những quy tắc này sao? Trần Đông dâng tấu nếu vị dụ, tỷ như thịt gà Đông Kinh tất cả đều là một nơi sản xuất, một khi thị trường nâng giá thịt gà lên gấp mười lần để có được món hời, vậy bách tính có mua hay không?"

Tệ nạn lũng đoạn Âu Dương tất nhiên biết, nhưng nếu không lũng đoạn, thì không cách nào đẩy mạnh xã hội tiến bộ. Âu Dương nói:

" Bệ hạ, trong thời gian tới vi thần sẽ xây dựng luật thương nghiệp, dùng cách này để tiến hành ràng buộc vấn đề bệ hạ lo lắng."

" Ừm, trà có phép trà, muối có phép muối."

Triệu Ngọc nói:

" Với thương nhân vẫn cần phải nói luật. Ngươi sau khi viết xong thì bảo ngươi đưa đến cho ta, trẫm tự mình xem qua."

" Vâng."

Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Âu Dương phát hiện Triệu Ngọc đã càng ngày càng thành thục. Suy nghĩ mọi chuyện cũng càng ngày càng có logic. Mà bản thân căn bản là không có tiến bộ, đều đang sống bằng vốn liếng, thủ đoạn sử dụng cũng đều là tham khảo xã hội hiện đại hoặc là cách làm trong lịch sử.

Người thống trị sao có thể không biết tại sao nhiều bạo dân như vậy, nhưng có đôi khi rất bất đắc dĩ. Nói thí dụ như bến nước Lương Sơn tám trăm dặm, triều đình bởi vì Tống Huy Tông không tiết chế tiêu xài, tiền lương thực đối với Tây quân Đông quân căn bản cung ứng không được, chỉ có thể đem bến nước thu làm của công.

Triệu Ngọc đương nhiên cũng nhìn thấy điểm lợi của phát triển thương nghiệp, quốc khố giàu có, bách tính an khang. Trước kia không phải là không có hoàng đế nghĩ tới thành lập thủy sư, nhưng tiêu tốn quá nhiều.

Mà sau khi đề cao sức sản xuất, vấn đề chi phí đã được giảm xuống. Nhưng có lợi tất nhiên có tệ. Làm sao tìm được sự cân bằng, mới là người thống trị như Triệu Ngọc muốn biết nhất. Mà Âu Dương lập luật thương nghiệp thì có thể hạn chế cố định thương nhân, đây là cân đối đang nói tuyệt đối là một chuyện tốt.

...

Lại qua vài ngày, Đồng Quán dâng tấu triều đình, nói mình tuổi tác đã cao, khẩn cầu từ chức giám quân Tây quân. Triều đình sau khi đồng ý chỉ, bổ nhiệm Đồng Quán làm Quân Cơ xứ Xu Mật Viện tham gia chánh sự, quan hàm nhị phẩm.

Đồng thời đem Tây Lộ Hà Bắc cùng Đông Lộ Hà Bắc kết hợp thành quân lộ Hà Bắc. Ba góc tiến có thể công, lùi có thể thủ, quân sự phía bắc bảo vệ lẫn nhau kết cấu cơ bản đang tiến hành thay đổi lớn. Tất cả chi tiết đều do Trương Huyền Minh phụ trách.

Lại mấy ngày nữa, triều đình cùng báo Hoàng Gia đồng thời ban bố luật thương nghiệp của Đại Tống. Với thương nhân tiến hành một vài hạn chế. Tỷ như một ít thương phẩm cấm trữ hàng đầu cơ tích trữ, một ít thương phẩm cấm mua bán ngoài huyện.

Vụ án thương nghiệp nằm ngoài huyện đều do Đề hình thương nghiệp tư của các châu phụ trách, châu nha cùng huyện nha không hề can thiệp vào vụ án tranh chấp này.

Hơn nữa quy định một khi thương phẩm nào đó giá cả tương phản quá hai phần, Hộ bộ có quyền phái người điều tra, nếu không có lý do nâng giá hoặc hạ giá chính đáng, luận tội.

Đủ loại như vậy, nói tóm lại, giống như là gia tăng tập quyền trung ương, triều đình gia tăng tập quyền giám thị đối với buôn bán. Làm giảm sức khống chế của quan địa phương với thương nghiệp.

Đồng thời pháp lệnh cũng bảo đảm một vài lợi ích của thương nhân. Nói tóm lại, lần này lợi ích thương nhân chẳng những hy sinh vừa phải, hơn nữa còn có điểm lợi. Chỗ hy sinh lớn chính là lợi ích, gia tăng quyền lợi trung ương.

Hiệp hội thương nghiệp Dương Bình trước đây đối với sản phẩm dân sinh đều có quy định, còn đối với giá hàng lên ào ào cũng có quy định. Các thương nhân thấy phép tắc này, cũng biết can thiệp đối với kinh doanh của mình không lớn.

Hơn nữa một khi địa phương có quan phủ khó xử thương nhân, còn có thể trực tiếp đến Đề hình của châu để kháng án, thậm chí có thể trực tiếp đưa mẫu đơn kiện đến Hộ bộ. Đương nhiên, bởi như vậy, cũng suy yếu lực ảnh hưởng của hiệp hội thương nghiệp Dương Bình và hiệp hội thương nghiệp Đông Nam.

Có điều cổ đông đã dự tính trước đó, bởi vì Âu Dương vô ý giải quyết lo âu lớn nhất của bọn họ. Trước kia đã có rất nhiều người lo lắng quyền hạn hiệp hội thương nghiệp quá lớn, sức ảnh hưởng vấn đề quá lớn.

Nhưng ngày nay pháp lệnh vừa ra, triều đình chọn dùng là phương thức khá ôn hòa, mặc dù mất đi một ít quyền lợi, nhưng thương nhân dù sao không phải là chính trị gia, nói thế nào vẫn là cần lợi ích.

Mà quan lại địa phương hy sinh lớn nhất, cũng rất hiểu chuyện, bọn họ bắt đầu đầu tư vào sản xuất. Không tham ô, không nhận hối lộ, mỗi tháng chỉ cần hoa hồng. Bớt lo chuyện, lại có tiền, luật thương nghiệp này vừa ban bố, đối với bọn họ mà nói thực sự không phải là không hề có chỗ tốt nào.

...

Võ cử còn nửa tháng, trở về Dương Bình Âu Dương đang ở trong thư phòng xem bản mẫu ngân phiếu, vừa nhìn vừa lắc đầu:

" Không được ngân phiếu này thành phẩm cao, nhưng chúng ta in nhiều nhất là trăm quan, so sánh với nhau thành phẩm rất thấp rồi. Nhưng mô phỏng thành phẩm quá thấp, trở về nói với Tô Thiên, bảo sư phụ xưởng in nghiên cứu nhiều thêm. Ngân phiếu là lấy ra lưu thông, dân chúng có chút tri thức đề phòng đồ giả nhất định cũng đều có thể nhận ra ngân phiếu thật giả. Ngân phiếu này nếu muốn nhận ra còn phải học hai ngày."

" Vâng."

Người mang bản mẫu cáo từ. Không có ai thích cầm một bao lớn đồng tiền đi trên đường. Mà mệnh giá giao tử nhỏ, lượng lưu thông ít, đồng tiền vẫn là cách thức lưu thông chủ yếu.

Ngân phiếu vốn là biện pháp giải quyết vấn đề này, nhưng kỹ thuật không nhuần nhuyễn, dễ có hàng nhái, không thể dùng. Ít nhất phải làm được đến mức Âu Dương cũng không mô phỏng được, lúc đó mới gọi là thành công.

Bạch Liên thông báo:

" Đại nhân, Hoàn Nhan Lan cầu kiến."

" Nàng đến Dương Bình? Còn cầu kiến?"

Âu Dương chưa nói gặp hay không, mà là xem vài phần tin vắn báo Hoàng Gia, bên trong viết, được Da Luật Đại Thạch và rất nhiều xe hỏa tiễn trợ giúp, người Liêu tháng trước đoạt liền ba thành.

Ngày nay chiến hỏa tới gần Hoàng Long phủ. Hai bên hình thức giống như trở lại trước trận chiến bảo vệ Bộ Cương Đạt. Đương nhiên, ngày nay quân lực Nữ Chân sẽ không còn là hai vạn nữa, mà đã là ba mươi vạn. Âu Dương đại khái đoán được là chuyện gì. Đem tin vắn thu lại nói:

" Cho mời, ừm... lát nữa mời phu nhân dâng trà."

"Dạ"

Bạch Liên giống như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn là không hề mở miệng.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-298)


<