Vay nóng Tima

Truyện:Thiên Tống - Hồi 102

Thiên Tống
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 102: Hiểu lầm to lớn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

Siêu sale Lazada

Triệu Ngọc hỏi:

"Muội sợ hắn mắng muội sao?"

Tiểu Thanh cười khổ:

"Muội sợ huynh ấy không thèm mắng muội. Hỉ Nhi nói với muội, cô ấy nhìn thấy Âu Dương rất bận rộn, thường xuyên không về nhà. Nếu huynh ấy vì chuyện này mà trì hoãn lâu như vậy, khẳng định là huynh ấy rất ghét muội. Huynh ấy muốn mắng muội thì thôi đi, nhưng nếu huynh ấy không mắng muội, nói rõ là trong lòng huynh ấy rất hận muội thì sao. Tỉ tỉ, chi bằng buông tha cho huynh ấy đi?"

Nàng cũng không ngờ Triệu Ngọc sẽ giam lỏng Âu Dương, nàng rất cảm kích với những việc làm của Triệu Ngọc, cũng rất bất ngờ với sự tuyệt tình của Âu Dương.

"Có lí nào lại vậy. Hắn cũng đi lên từ lục phẩm, cho hắn phú quý mà hắn còn kiêu ngạo..."

Tiểu Thanh khẩn cầu:

"Bệ hạ, tính cách của huynh ấy rất khó lay chuyển...."

"Bỏ đi bỏ đi. Không gặp thì không gặp."

Triệu Ngọc thở dài:

"Theo ý của muội, trẫm sẽ đi nói chuyện với hắn. Nếu hắn thật sự không ưng thuận thì sẽ thả hắn về. Hắn bị nhốt ở đây một ngày, Hoàng Gia báo đến một bản tin cũng không xuất bản, thôi muộn rồi, bàn bạc cũng nhiều rồi."

....

Triệu Nỗ? Không đúng. Phải gọi là Dương Tiễn, Dương Công Công."

Âu Dương cười lớn và nói:

"Đây là đang chuẩn bị để uống rượu với ta sao?"

Dương Tiễn vừa cho người đặt rượu và thức ăn xuống, vừa nói:

"Âu đại nhân, Ta nào có phúc khí cùng người uống đôi chén rượu. Hôm nay Dương Công Công chỉ là một tổng quản hữu danh vô thực, những việc mà thần đảm nhận cũng chỉ là lo việc ăn uống trong cuộc sống hằng ngày của các Tẫn Phi. Rượu và thức ăn này là do Cửu Công Công phân phó, vì một vị khách quý sắp đến đây mà chuẩn bị rượu và thức ăn, đại nhân chớ có ăn vụng."

"Yên tâm, chút phong độ này thì ta vẫn có."

Âu Dương chắp tay và nói:

"Xin Dương Công Công hãy nói với ta một lời thật lòng, rốt cuộc là khi nào Hoàng Thượng sẽ thả ta ra?"

"Chỉ cần đại nhân chăm sóc tốt cho vị khách quý này, thì ta nghĩ ngày mai người có thể được thả ra."

"Thật chứ?"

Âu Dương vui mừng. Hắn biết Hoàng Thượng đấu không lại với mình, chỉ có điều hắn cứ nghĩ rằng mình ít ra sẽ phải ngu ngốc mà ở lại nơi này đến một tháng, không ngờ mới chỉ có bảy tám ngày Hoàng Thượng đã chịu thua rồi.

Dương Tiễn cười và nói:

"Xin nhắc với đại nhân một điều kiện tiên quyết là đại nhân không được đuổi vị khách quý này ra khỏi cửa, cũng không được vỗ lễ. Người ấy vui vẻ thì bản thân đại nhân cũng sẽ vui vẻ."

"Tạ ơn Công Công, Công Công đi thong thả."

"Hoàng Thượng giá đáo."

Âu Dương lập tức đứng dậy, thì ra là người này, quý nhân..."

"Các khanh lui xuống cả đi."

Triệu Ngọc bước tới và nhìn thấy một bàn đầy rượu và thức ăn, sau khi dặn dò kẻ dưới lui hết thì nói:

"Thật nhìn không ra là khanh lại lãng phí tiền của đại nội như vậy."

Âu Dương kính cẩn nói:

"Bẩm bệ hạ, đây là do Cửu Công Công sắp xếp. Vi thần nào có tâm tình để uống rượu."

"Cửu Công Công đưa tới sao? Thay trẫm rót rượu."

Triệu Ngọc nhìn chén rượu đã được rót đầy, liền nói:

"Âu Dương, trẫm biết khanh là người bận rộn, không nên nhốt khanh mãi mà không thả. Nhưng mà, chuyện của Tiểu Thanh, khanh nhất định phải cho trẫm một lời khẳng định. Cưới hay là không cưới? Khi nào thì sẽ cưới? "

Âu Dương cẩn thận hỏi dò:

"Bệ hạ, nếu không cưới thì sẽ có kết cục thế nào?"

"Không cưới thì ta sẽ giáng khanh xuống hàng quan cửu phẩm."

Triệu Ngọc đặt chén rượu xuống, cũng thấy có chút nực cười, nói:

"Vậy khanh nói xem, khanh vì sao lại không chịu cưới? Nói thật, phải nói thật cho trẫm. Nơi này chỉ có hai chúng ta, không cần thiết phải giấu diếm."

"Điều này người nghe sẽ hiểu sao?... Xin lỗi, thần nói chính là, rất đơn giản, chính là phải có một quá trình phản ứng hóa học. Một người con trai sau khi gặp được người con gái mình thích, thì sẽ tiết ra một loại chất. Chất này chính là ái tình. Bệ hạ người còn vướng âu lo việc nước, có thể không hề biết về điều này."

"Ái tình?"

"Vâng, ví dụ như thần thích một cô nương nọ, tim của thần sẽ đạp càng nhanh."

"..."

Triệu Ngọc vừa nghe thấy, trong lòng chấn động, tim của mình đúng là đang đập rất nhanh, vội trấn an bản thân và hỏi:

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó đan điền có chút buồn bực, có chút ngạt thở, khó chịu không nói nên lời, như thể có chút không thở nổi vậy.

Triệu Ngọc sau khi thở dốc vài cái lại hỏi:

"Còn có cái gì nữa không?"

"Vâng..."

Âu Dương suy nghĩ, sau khi uống cạn chén rượu liền nói:

"Rất muốn đến gần nàng ấy, nàng ấy không cẩn thận hoặc là vô tình in sâu trong đáy mắt của người, khiến cho khuôn mặt ửng hồng, kích động.... Bệ hạ, mặt của người sao lại đỏ lên vậy?"

"Có sao?"

Triệu Ngọc sờ sờ mặt, có chút nóng, vội ho khan hai tiếng, lại uống thêm một chén rượu và nói:

"Có chút cảm mạo."

"Bệ hạ, người phải chú ý đến sức khỏe của mình."

"..."

Triệu Ngọc nhìn Âu Dương một lúc nói:

"Khanh qua đây ngồi."

"Vâng!"

Âu Dương đổi vị trí, ngồi ở bên cạnh Triệu Ngọc.

Triệu Ngọc hỏi:

"Ý của khanh là khanh đã có người mình thích rồi? Nàng ấy có đẹp không?"

"Bình thường, so với người còn kém xa."

Điều này Âu Dương hiểu rất rõ, tuyệt đối không được ở trước mặt một người phụ nữ mà khen người phụ nữ khác xinh đẹp.

"Thật sao?"

Ánh mắt Triệu Ngọc trở nên mê man, nắm lấy tay của Âu Dương đặt lên sát mặt mình.

Âu Dương thở nặng nhọc, tình huống gì thế này?... Không phải là? Tay trái Âu Dương cầm bình rượu xem qua suýt nữa hôn mê, lại có thành phần thuốc kích tình. Loại lừa bịp này đúng là chẳng có gì mới.

Mê Hoan Dược, thuốc ngủ, thuốc kích tình, chính là ba loại thuốc căn bản của trò lừa gạt. Hơn nữa thuộc kích tình này là phiền hà nhất, nhiều thì sẽ bị người ta lợi dụng để giở trò đồi bại ở ngay trong phòng.

Một khi thức dậy vào ngày hôm sau, dược tính đã qua đi, thêm vào đó là trên có thể không có dấu vết bạo lực, cho dù có báo cảnh sát, cảnh sát cũng không tìm ra bất kì chứng cứ nào để có thể khởi tố kẻ tình nghi. Từng có một tổ chức chuyên lấy thuốc mê rồi giở trò đồi bại với các cô gái trẻ (viện giao nữ, một loại kỹ viện), sau đó lấy ra các tấm ảnh để ép người ta giao ra tiền, hoặc bị bắt làm gái bán dâm.

Do việc triển khai mạng lưới internet đem lại cho Viện Giao tính bí mật vô cùng lớn, cuối cùng, tổ trọng án bất đắc dĩ phải nhờ đến sự trợ giúp của tổ Phản Thiên. Âu Dương ra mặt, sau nửa tháng kiên trì dán mắt xem động tĩnh của chúng, lấy tội tàng trữ chất độc trái phép để bắt một trong số những thành viên quan trọng nhất của tổ chức này.

Do hành vi phạm tội tương đối nghiêm trọng, kẻ tình nghi lập tức thanh mình rằng thứ mà mình mang theo chỉ là thuốc kích tình, tuyết đối không phải là độc dược gì cả. Vì muốn cảnh sát tin tưởng việc hắn bị người ta mưu hại, nên hắn đã cung cấp toàn bộ những phần tử phạm tội cũng như các tình tiết gây án, nhờ đó mà tổ trọng án mới phá được tổ chức này.

Âu Dương cũng vì lần phá án đó mà bắt đầu tiến hành nghiên cứu đối với vấn đề sử dụng thuốc hóa học để lừa đảo. Sau khi nghiên cứu hắn đau xót phát hiện, loại thuốc này còn dễ hơn sáu phần so với việc đi tìm gái điếm, trong tình hình kinh tế không mấy khởi sắc, chất lượng cũng tương đối thấp, sức cạnh tranh của các gái điếm dĩ nhiên là không đủ.

Âu Dương gấp gáp nói:

"Bệ hạ, chúng ta bị người ta hạ xuân dược rồi."

"Thuốc gì cơ?"

Triệu Ngọc đã mất đi tri giác, toàn thân nóng rực, cầm tay của Âu Dương từ trên mặt trượt xuống ngực, mơ màng cười nói:

"Giúp trẫm cởi y phục."

Cởi hay không cởi? Đây là một vấn đề. Không thể phụ nhận rằng cơ thể Âu Dương tuy không chịu được dược tính, nhưng hắn có sự đề phòng. Một bên là sự thôi thúc của dược tính và xúc cảm chân thực của Triệu Ngọc, một bên là sự nhắc nhở của lí trí. Linh hồn nhắc nhở hắn không được tiếp tục làm bừa, nhưng điều kiện khách quan khiến hắn không nỡ rời xa thân thể của Triệu Ngọc.

Sự thống khổ như thế này là vô cùng tàn nhẫn, Triệu Ngọc vừa kéo dây đai, thì áo ngoài đã mở ra, bên trong chiếc voan mỏng tuy không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, nhưng lại khiến người ta có ý nghĩ không đứng đắn. Âu Dương nghiến răng nghiến lợi, giậm chân một cái và nói:

"Từ từ đã, ta liều một phen vậy!"

Tay trái của hắn cầm lấy bình rượu rồi uống một ngụm lớn, bây giờ thì không thể trách ta nữa nhé. Sau đó hắn ôm lấy Triệu Ngọc bước vào trong phòng.

....

Cửu Công Công trở về cung điện liền nhìn thấy Tiểu Thanh, lập tức hồn vía bay đi đâu mất, vội hỏi:

"Người... Sao người lại ở đây?"

"Sao ta lại không thể ở đây?"

Tiểu Thanh nghi hoặc hỏi lại, lão già này đúng là hồ đồ.

"Hoàng Thượng đâu?"

"Người đi gặp Âu Dương rồi."

Vừa nghe thấy thế, Cửu Công Công suýt nữa hôn mê bất tỉnh, vội vã chạy ra cửa và nói:

"Ngươi, cả ngươi nữa, mau đi theo ta."

"Vâng!"

Hai tên nội thị vệ lập tức đi theo Cửu Công Công.

Khi đến trước cửa Lâm Vân Cung, sáu tên nội thị vệ đứng thẳng chỉnh tề, ngay ngắn. Cửu Công Công vừa nhìn đã thấy có gì không ổn, Âu Dương cũng chỉ có hai tên nội thị vệ trông coi, vội vã tiến lên và hỏi:

"Hoàng Thượng vào trong rồi?"

Nội thị vệ đáp:

"Vâng!"

"Vào được bao lâu rồi?"

Sau một hồi suy nghĩ, nội thị vệ nói:

"Khoảng chưa tới nửa canh giờ."

"Tiêu rồi."

Đầu ốc Cửu Công Công trống rỗng, suýt nữa té xỉu.

Hai tên nội thị vệ phía sau lập tức đỡ lấy, vội hỏi:

"Cửu Công Công, cái gì tiêu rồi?"

Cửu Công Công vùng vẫy đứng dậy, âm trầm nói:

"Nếu như bảo các ngươi đi tìm Dương Tiễn, sau khi tìm thấy cái gì cũng không hỏi, một đao chặt lấy cái đầu của hắn cho ta, các ngươi có làm được không?"

"Dạ được!"

Hai tên nội thị vệ lập tức trả lời.

"Mau đi đi."

....

Cấm dục suốt gần hai mươi năm là tình huống gì vậy chứ chứ? Nếu như có một vài người quét dọn đi ra và nói: ở nhà lao nhìn thấy một con gà mái thì đều có thể hồi tưởng nhẹ nhàng. Âu Dương đã ba lần trèo lên mình Triệu Ngọc. Triệu Ngọc căn bản đã không còn lí trí, đôi tay cào lấy tấm lưng của Âu Dương làm cho máu chảy đầm đìa. Sau đó không tự giác bắt đầu phối hợp với Âu Dương, miệng cũng thốt ra những tiếng rên khe khẽ, càng lúc càng lớn.

Lâm Vân Cung là một tiểu cung, phòng nhỏ, làm từ gỗ, hiệu quả cách âm không tốt. Mấy tên nội thị vệ đã cảm thấy có gì không bình thường, Cửu Công Công vội nói:

"Các ngươi tản ra, canh giữ ở khu vực lân cần, bất kì kẻ nào dám nói nhăng nói cuội, trảm ngay lập tức."

"Vâng!"

Vài tên thị vệ cũng đã loáng thoáng hiểu được là có chuyện gì đang diễn ra, lập tức tản đi, canh giữ ở các vùng lân cận.

Lần thứ tư, hai người nam nữ thanh niên làm tình không biết mỏi mệt. Giọng của Triệu Ngọc đã được khuếch đại trong đêm tối không chút kiêng dè. Hưng phấn trong đó không phải là thứ mà Cửu Công Công có thể biết được. Bây giờ lão đang rất khẩn trương suy nghĩ xem làm thế nào để che đậy chuyện này. Mấy người ở lãnh cung lân cận thì đừng nghĩ đến chuyện sống sót nữa, điều mấu chốt lúc này là sự sống chết của Âu Dương. rốt cuộc là sống, hay là chết?

Gần tới canh tư, mà chiến tranh bên trong vẫn chưa tới hồi kết thúc. Âu Dương ngậm rượu bón cho Triệu Ngọc, Triệu Ngọc ngậm rượu bón cho Âu Dương. Dưới sự thôi thúc của độc dược, hai người không biết thế nào là mệt mỏi, chỉ nghĩ tới một điều duy nhất chính là đem đối phương nhét vào trong cơ thể mình. Âu Dương vô cùng xuất sắc, tính vui đùa nổi lên, các loại tư thế đều luân phiên thử cả. Hắn là tay già đời, già đời tới mức có thể kiểm soát được tiết tấu của ý thức. Triệu Ngọc thì khác, Âu Dương yêu cầu như thế nào thì nàng làm như thế, muốn nàng thế nào nàng đều nghe theo, thậm chí là... cũng đều làm cả rồi. Nàng chẳng cảm thấy thẹn hay là gì cả, nàng rất sung sướng. Một mặt là do tác dụng của thuốc, một mặt là do kỹ thuật của Âu Dương, mặt khác lại bởi vị nàng ấy đã kiềm chế lâu rất nhiều năm, tuổi dậy thì vừa đến thì đương nhiên sẽ có những tưởng tượng về sinh lí.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-298)


<