Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiên Tống - Hồi 101

Thiên Tống
Trọn bộ 298 hồi
Hồi 101: Đàm binh trên giấy
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-298)

"Đề bài thứ hai: ngươi trở về với tình hình hiện tại, bản thân chỉ có vạn bộ binh trang bị gọn nhẹ, một vạn kị binh cản đường quân ta đang ở chỗ cách doanh trại mười dặm. Tứ phía đều là đồng bằng, sức chạy của ngươi chẳng bằng người ta, đánh cũng đánh chẳng lại. Vậy ngươi nên làm thế nào? Tiện thể ta cũng nói luôn, nếu như tử trận, thì không cần phải tham gia cuộc thi dưới đây nữa. Lần này cho mọi người nhiều thời gian hơn một chút, hai nén hương."

Lần này Trương Huyền Minh thật sự mê muội rồi:

"Hiền đệ, đây là kiểu đề bài gì vậy?"

"Hử? Ta cũng không biết."

Âu Dương nhỏ giọng nói:

"Chủ yếu là để xem xem bọn họ có cách hay là không. Không thì ta ôm hết, tự mình đi làm Soái cho xong."

Các bài thi được thu lại, vừa nhìn đã thấy tình huống lớn nhỏ gì cũng có, phong phú đa dạng, dễ nhận thấy là những người tham gia kì thi này đã bị đề thi của Âu Dương làm cho bát nháo hết cả. Âu Dương vừa xem vừa nhịn cười, nếu nói đây chính là đang dồn ép người khác thì quả thật là đang nói bậy.

Bài thi có bố cục một chút thì sẽ là khoảng cách giữa quân địch và ta bao xa thì sẽ giữ lại bấy nhiêu binh mã, lần lượt chống chọi, làm tiêu hao nhuệ khí của đoàn kỵ binh. Cái này còn tạm, kỵ binh muốn tấn công thì cũng cần có khoảng cách, một khi kỵ binh không còn sức để tấn công nữa, ngựa thì đã kiệt sức, thì lực sát thương đối với bộ binh sẽ giảm nhẹ hơn rất nhiều.

Không bài bản, rõ ràng cũng có. Có người cam kết nhận thưởng bao nhiêu sẽ lãnh đạo mọi người tham gia huyết chiến, có người thì chia đội quân thành từng tốp nhỏ, chạy trốn tứ phía, có thể chạy được bao xa thì cứ chạy.

Âu Dương lấy bài thi của Hàn Thế Trung xem qua, lần này là một cách khá bình thường, chính là chọn ra một trận hình có lợi nhất, lần lượt chống chọi với quân địch, đợi đếm đến sẽ thu thập vài bộ y phục của kẻ địch gây rối loạn trong nội bộ địch. Ổn thì cũng ổn, nhưng lại không đạt tới kết quả mà hắn mong đợi.

Trái lại có một bài thi khác thu hút hắn. Trên bài thi viết: Nếu như quân địch đến từ phía Đông, thì người này sẽ cùng với người lính thân cận đổi y phục với nhau, người lính này sẽ dẫn theo một nghìn quân chạy trốn theo hướng Tây.

Còn bản thân và phó tướng sẽ dẫn theo ba nghìn quân rút lui theo hướng Tây Nam, Tây Bắc, số còn lại sẽ là loạn binh, tự do mà chạy thoát thân. Theo như phỏng đoán của hắn, người địch có khả năng lớn là sẽ muốn lấy đầu chủ tướng trước, thậm chí còn hi vọng là có thể bắt sống.

Một khi quân tiên phong rời đi, thì hắn và phó tướng sẽ cùng nhau hợp lực, cắt đứt sự liền mạch của quân địch ở vị trí trung tâm. Một khi trong địch có ta, trong ta có địch, địch sẽ mất đi sức mạnh, kỵ binh của địch cũng không dám tùy tiện tấn công. Lúc này một vạn quân mà người lính thân cận chỉ huy sẽ trở thành nơi duy nhất ở bên ngoài tình hình nhà binh hiện nay, tiến hành phản công.

Cách thức đánh Kim ấy thực là hèn hạ, lần thi này có thể xem là đơn giản rồi. Trên lịch sử đã từng có phó tướng lừa gạt để tù binh đưa ra tin tình báo gây loạn cho quân địch, rằng trong nước có độc. Tiếng tăm của cuộc chiến cứ thế mà thuận xướng.

Vòng hèn hạ ở phía trước vừa hoàn tất, phia sau vì hiểu rõ về Thiết Phật Đồ và những chú ngựa bị què chân nên liền cầm rìu chém toàn bộ chân ngựa của đội quân, dùng thương đâm chết toàn bộ quân địch.

Người này oai danh khắp chốn, Điền Vạn Kim mấy trăm tướng lĩnh nhưng không có lấy một người nào giống vậy. Các tướng lĩnh nguyện ý dẫn binh đi đánh hắn, đều phải chịu tổn thất nặng nề làm cho hoảng sợ, cuối cùng chỉ còn cách duy nhất là để cho Hoàng đế thân chinh.

Sau đó còn thủy quỷ tạc thuyền, bố trí hỏa dược trong thành trống, cách thức nham hiểm này là để chống lại Kim tướng quân, mà trước lúc chống Kim, các vị cha mẹ ở Tây Hạ đã dùng tên tuổi của hắn để hù dọa trẻ con không chịu nghe lời.

"Người này là hậu nhân của võ tướng Lưu Trọng."

Xung Sư Trung vừa nhìn thấy tên trên bài thi thì đã biết xuất thân của hắn.

"Lưu Chú."

Âu Dương gọi lớn. Một người có nước da trắng liền đứng dậy, ngoảnh mặt về phía Âu Dương mà chắp tay hành lễ. Âu Dương nhìn hắn, tuổi tác vẫn còn rất nhỏ, xấp xỉ với tuổi của mình, tướng mạo kể ra cũng rất lịch sự, nho nhã.

Vòng này loại ra một trăm mười hai người, còn lại một trăm người.

Đề bài thứ ba: ngươi vốn là người được cử đến ngăn chặn quân địch ở Thọ Châu, nội trong ba ngày phải hoàn thành. Nhưng mới đi được một ngày được thì khoái mã đến báo, nói rằng huyện Dương Bình ở phía sau lưng ngươi, cách vị trí ngươi đang đứng nửa ngày đường đang bị quân địch tấn công.

Trong tay ngươi có năm nghìn nhân mã, mà quân địch ở Dương Bình lại có tới bảy nghìn, vậy thì các ngươi sẽ chọn hồi quân chống lại mệnh lệnh để bảo vệ Dương Bình, hay là sẽ nghe quân lệnh dẫn quân đến Thọ Châu?

Xung tướng quân nói: Đại nhân ra đề này thật là hay. Hồi trẻ, khi lão còn dẫn binh, đã từng gặp qua việc khó xử, không biết làm sao để vẹn cả đôi đường như vậy. Một bên là quân lệnh, một bên là việc thành trấn lân cận đang bị quân Tây Hạ quấy rối.

Âu Dương liền hỏi:

"Vậy lão tướng quân đã xử lý như thế nào?"

"Có giặc thì nhất định phải giết, mạt tướng bèn dẫn quân đến đánh một trận với quân Tây Hạ."

Âu Dương hỏi:

"Sau đó thì sao?"

Xung tướng quân cười khổ:

"Không sợ đại nhân cười chê, đó là lần mạt tướng bại trận thê thảm nhất. Mặc dù quân của thần đã thuận lợi đánh tan quân Tây Hạ, nhưng mạt tướng không ngờ đó lại là gian kế của hoàng đế Tây Hạ - Lí Nguyên Hạo. Đợi tới khi quân của thần tuân quân lệnh tức tốc đến Thủy Xuyên, quân Tống không đợi được viện binh, đương nhiên là đại bại. Lí Nguyên Hạo liên tiếp truy sát, cả vạn cấm vệ quân tinh nhuệ ở Tây Bắc đều tản mạn mỗi người một nơi trong lần chiến tranh ấy. Đây là việc đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời này của mạt tướng."

Lúc nói chuyện, sắc mặt Xung tướng quân vô cùng ảm đạm, thê lương.

Âu Dương vội an ủi và nói:

"Lão tướng quân hãy bớt đau buồn, hai quân đánh nhau luôn có thắng có thua. Vả lại lão tướng quân lao khổ công cao, mấy mươi năm qua vẫn luôn vì Đại Tống mà bảo vệ bờ cõi, lập được vô số chiến công hiển hách."

"Đúng vậy, lão tướng quân hãy bớt đau thương."

Trương Huyền Minh nói:

"Chỉ có điều quân lệnh như son. Một vị tướng lĩnh thất trách, có thể sẽ khiến cho đại quân thất bại toàn diện. Không phục tùng quân lệnh, mà hành sự theo cảm tính, ắt sẽ ảnh hưởng đến đại cục."

"Haiz.... Chỉ có thể như vậy, chứ còn biết làm sao nữa?"

Cửu Công Công ở bên cạnh liền nói:

"Bệ Hạ, thực ra chuyện này có thể hỏi Dương Tiễn."

"Dương Tiễn?"

Sau khi nàng đăng cơ, ngoài Dương Tiễn bị thu hồi quyền hành, thì các quan văn, Thái tướng vẫn duy trì tuyệt đối. Mà bây giờ Dương Tiễn ở trong cung chỉ đảm nhận một vài hư chức. Nhưng nghe Cửu Công Công nói vậy, Triệu Ngọc cũng cảm thấy có lí. Nếu không thể đánh chính diện được, thì mưu mô quỷ kế có thể còn hữu dụng đôi chút.

"Trẫm không muốn nhìn thấy hắn, khanh đi lo liệu là được rồi."

Triệu Ngọc không thích giao thiệp với Dương Tiễn, nếu như không vì tránh để cho người ta nói mình tá ma giết lừa*, thì sớm đã xử lí hắn rồi.

*Tá ma giết lừa: mượn cối xay giết lừa, tương đương với mượn tay giết người.

.... .

"**?"

Dương Tiễn gật đầu và nói:

"Đúng vậy, vào thời Thái Thượng Hoàng, ta đã cùng với Âu đại nhân giao thiệp đôi lần. Sau đó vì chuyện của Lưu Tứ Nữ, Lưu Quý Phi liền bảo ta đi điều tra Âu Dương. Vô tình biết được, Âu đại nhân chính là đã đào hôn, mà đến nay cũng chưa từng yêu bất cứ ai. Nếu như ta nhìn người không nhầm, thì chỉ cần khiến Âu đại nhân lên giường với quận chúa, thì chuyện này liền có tám phần thành công."

Cửu Công Công gật đầu:

"Cũng đúng, dù sao thì đó cũng là chuyện sớm muộn. Ta hãy đi mời quận chúa tiến cung khuyên giải, còn ngươi hãy cho người đem rượu và thức ăn vào."

"Rõ!"

Cửu Công Công thấy sắc trời đã xế chiều, lập tức xuất cung đến phủ quận chúa, cũng chẳng nói rõ ràng gì với Tiểu Thanh, chỉ nói bây giờ Hoàng Thượng đang giam lỏng Âu Dương ở trong cung, mà mở nút thì phải cần người thắt nút, bảo Tiểu Thanh nhập cung khuyên giải. Tiểu Thanh lắc đầu, không muốn đi vì cảm thấy rất mất mặt. Cửu Công Công lại nói, chí ít thì nàng cũng đến nói chuyện với hắn, thế mới có thể biết Âu Dương rốt cuộc là có ý gì. Tiểu Thanh nghĩ thấy cũng có lý, bèn nhận lời.

Đến cửa cung, Lý Dật Phong sớm đã chờ đợi lâu ngày liện trực tiếp cản đường Cửu Công Công. Cửu Công Công bất đắc dĩ phải nói Tiểu Thanh vào cung trước, sau đó lão bị Lý Dật Phong kéo đến một tửu lầu nhỏ. Vừa ngồi xuống, Lý Dật Phong liền nước mắt nước mũi chảy ngắn chảy dài kể khổ:

"Lão ca ca, ở chỗ đệ mỗi ngày lài có một cuộc hỏi thăm, đệ sắp bị ép đến điên rồi. Không chỉ có tòa soạn, nha môn, còn có Tô Thiên của hiệp hội thương nghiệp Dương Bình đích thân đến Đông Kinh. Bất kể như thế nào, cũng phải có một giải thích rõ ràng."

"Giải thích gì chứ? Lão đệ à, đệ không hiểu rồi, tòa soạn với nha môn thì khỏi đi. Tên Tô Thiên mưu mô nham hiểm. Cái mà hắn lo lắng chính là nêu Dương Bình đổi tri huyện thì sẽ thế nào, nếu Âu đại nhân bị trị tội, hiệp hội thương nghiệp Dương Bình có chịu liên lụy hay không, còn có việc sau này làm thế nào để kiếm tiền ở Dương Bình."

Cửu Công Công là người từng trải nói:

"Nói thật lòng, không chỉ mình hắn lo lắng, mà rất nhiều người đều rất lo lắng về chuyện này, mấy người tham gia võ cử bây giờ vẫn chưa rời xa kinh thành, cũng đang lo lắng rằng Âu đại nhân có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không, còn có các vị đại thần cũng nghe ngóng xem Hoàng Thượng rốt cuộc là có ý gì, bây giờ đã không còn quan tâm đến chuyện của Âu đại nhân nữa, việc mà họ quan tâm lúc này chính là, Hoàng Thượng sẽ thay đổi thế nào, vì sao lại như vậy, sẽ đối xử với Âu đại nhân như thế nào. Ta nói cho đệ nghe, người thực sự quan tâm đến chuyện sống chết của Âu đại nhân phỏng chừng chẳng có mấy người."

"Lão ca ca, lời này đệ nghe không hiểu cho lắm."

"Đệ thật là, nói thế này đi, căn nguyên thì mọi người không rõ, nhưng không ít người biết Âu đại nhân là vì chống đối Hoàng Thượng, nên Hoàng Thượng mới giữ đại nhân lại. Nhưng không muốn đưa ra khỏi Đại Tống, lại cũng không muốn đưa đến Đại Lý Tự. Đây là vì cái gì chứ? Là những người Lý Hán muốn thất sủng? Hay là Hoàng Thượng muốn thu lại Hoàng Gia báo? Hay là chuẩn bị nhân cơ hội này đả kích quan lại tiền triều? Sau đó căn nguyên của việc này là gì chứ? Có người suy đoán, Âu đại nhân chống đối là bởi vì võ cử khiến Hoàng Thượng không vừa ý, có người nói là bởi vì hiệp hội thương nghiệp Dương Bình khiến Hoàng Thượng không vừa lòng. Có người lại nói là quan lại Dương Bình tham ô khiến Hoàng Thượng không vừa lòng, có người nói là bởi vì chuyện liên kết với Kim Liêu không như ý.... Lão đệ à, những người này chính là thích đoán mò, thấy gió chính là thấy mưa."

"Lão ca ca, đệ cầu xin huynh hãy cho đệ một tin chính xác, căn nguyên của chuyện này rốt cuộc là gì?"

Lí Dật Phong bổ sung:

"Tốt xấu gì thì đây cũng hãy tặng cho đệ một cơ hội để được thăng lên một chức cao hơn."

"Không phải là ta không muốn nói cho đệ biết, việc này có liên quan đến thể thống hoàng gia. Vả lại, nếu như ta nói cho đệ, có thể sẽ làm hại đến Âu đại nhân. Đệ hãy về nói với mọi người, Trời vẫn xanh như vậy. Ta đi đây."

"Đợi chút đã!"

Lý Dật Phong vội túm lấy Cửu Công Công và nói:

"Vẫn còn chuyện, đệ nghe phong phanh là Thái Tướng đang tỏ ý muốn Bộ Hộ đến Dương Bình điều tra. Đệ nghe ngóng được chút tin tức từ bộ hộ, nói là vì Âu đại nhân không báo lên trên mà đã đem tám trăm dân tị nạn nhập quê quán vào huyện Dương Bình. Chuyện này có đúng không? Còn nữa, cuộc điều tra này có cách thức như thế nào? Người đến điều tra lần này có những ai?"

"Có chuyện này?"

Sau một hồi suy nghĩ, Cửu Công Công liền lắc đầu:

"Chuyện này ta thật sự không biết. Thế này đi, để ta sắp xếp người nghe ngóng một chút. Tốt nhất đệ nên bảo Dương Bình làm đủ công tác chuẩn bị, đừng để người khác nắm thóp."

"Còn có..."

"Còn nữa, ta đây còn có chuyện quan trọng phải làm."

"Lão ca ca, coi như đệ cầu xin huynh. Cái nghề kí giả này cơm không dễ gì được ăn, đệ khó khăn lắm mới gặp được huynh một lần, huynh hãy giúp đệ đi. Nếu không thì, đệ sẽ dập đầu ở đây..."

"Đừng! Đừng! Bớt làm bộ đi. Ta nói."

Lúc Cửu Công Công vẫn đang nói hươu nói vượn, thì Tiểu Thanh đã đến diện kiến Hoàng Thượng rồi. Tiểu Thanh vừa thấy Triệu Ngọc liền khẽ lau nước mắt và nói:

"Hay là thôi đi."

"Sao mà có thể thôi được chứ?"

Triệu Ngọc xoa đầu Tiểu Thanh với dáng vẻ đầy yêu thương:

"Muội từ nhỏ đã ở bên trẫm chịu khổ chịu mệt suốt mười năm qua, trẫm còn có thể để muội chịu ủy khuất sao? Nói gì thì nói, nếu như không phải trẫm thấy Âu Dương kia thật sự cũng không tệ, miễn cưỡng xứng với muội, cũng sẽ không ưng thuận chuyện này. Đáng tiếc lại là một kẻ bạc tình. Trẫm hỏi muội, những năm qua, hắn đã từng tặng quà gì cho muội chưa? Hắn đã từng gửi lời nhắn nào cho muội chưa? Hắn có từng đến thăm muội chưa? Mà nay trẫm đã cho hắn rớt đài rồi, thế mà hắn chết cũng không chịu hối cãi. Nếu không phải vừa kết thúc võ cử, can dự quá lớn, thì trẫm đã thẳng tay đem hắn nhốt vào nhà lao rồi, để hắn rèn giũa lại tính khí của mình vài năm rồi mới nói tiếp."

Tiểu Thanh hít thở sâu và nói:

"Muội... Muội không dám đi gặp huynh ấy."

Crypto.com Exchange

Hồi (1-298)


<