← Hồi 111 | Hồi 113 → |
Cửu Dương đang ngủ. Nữ thần y nhấc tay lên và chạy mấy đầu ngón tay nàng dọc theo sống lưng chàng. Nàng nghe tiếng ậm ừ nho nhỏ từ cổ chàng phát ra. Rồi chàng cựa người, rúc đầu vào cổ nàng, hít một hơi thật sâu, từ từ nhổm dậy.
Dưới cặp mi dày là đôi mắt ngái ngủ, chơm chớp nhìn nàng.
- Muội thật nguy hiểm, ngay cả khi ngủ huynh cũng bị cuốn về muội.
Cửu Dương lầm bầm. Vừa hoàn hồn lại sau giấc ngủ ngon và sâu, chàng vừa chậm chạp di chuyển, nhấc tay chân ra khỏi người nàng. Nữ thần y cảm nhận được chàng cương lên, chạm vào hông nàng. Cửu Dương thấy nàng đang tròn mắt, chàng chậm rãi nhoẻn nụ cười.
- Ờ... ừm... không phải huynh không kiểm soát được cơ thể mình, nhưng... muội hấp dẫn quá.
Cửu Dương lại chúi người rúc mũi vào một bên tai nữ thần y nói.
- Huynh nóng quá - Nữ thần y thì thầm.
- Muội cũng đâu mát hơn.
Cửu Dương hạ giọng đáp lại rồi đè lên người nàng.
Nữ thần y khẽ liếc chàng qua đuôi mắt dài, ý nàng không phải vậy. Cửu Dương chống người trên khuỷu tay chàng, nhìn nàng chăm chăm vẻ buồn cười. Chàng cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi nàng.
- Muội ngủ ngon không? - Chàng hỏi.
Nữ thần y gật đầu, nhìn lại chàng. Nàng nhận ra mình đã ngủ cũng khá ngon ngoại trừ nửa khắc vừa qua nàng bị chàng vòng tay ôm ấp nên bị nóng.
- Huynh cũng vậy - Cửu Dương cười - Rất ngon nữa là khác, đã lâu rồi huynh không được ngủ ngon thế này.
Bỗng chàng nhướng mày với vẻ ngạc nhiên:
- Đã canh mấy rồi?
Nữ thần y khẽ đưa mắt nhìn hướng cửa phòng một thoáng nhìn chàng nói:
- Hình như giữa giờ Thìn.
Cửu Dương lật đật choàng khỏi trường kỷ rồi xỏ quần vào. Đến lượt nữ thần y thấy buồn cười. Ngài viện trưởng đáng kính của Hắc Viện, thượng thư bộ hộ đại nhân đang bối rối và bị trễ giờ lên triều. Điều nàng chưa thấy bao giờ.
- Muội đúng là nguy hiểm, gây tác động xấu đến huynh. Hôm nay trên triều có việc vô cùng quan trọng. Huynh phải đi đây, phải có mặt ở lúc cuối giờ Thìn. Muội cười huynh đấy à?
- Vâng.
Nữ thần y cười tươi rói.
- Huynh bị trễ giờ. Huynh chưa từng để mình trễ bao giờ.
Cửu Dương mặc áo vào rồi ngồi trở lại trường kỷ, hai tay đặt ở hai bên đầu nữ thần y, vuốt ve mái đầu nàng và cúi xuống hôn lên môi nàng. Đoạn chàng cuộn vạt áo nàng lại và kéo lên, nhưng không cởi hẳn ra mà chỉ kéo qua đầu, che mắt nàng lại, để lộ phần miệng và mũi trước mặt chàng. Áo bị cuộn nên quá dày, nữ thần y không thể nhìn thấy gì qua áo mình. Cửu Dương kéo trễ áo yếm nữ thần y xuống, ngực nàng nẩy lên, lộ ra, căng mẩy. Chàng cúi xuống hôn lên một điểm hồng nho nhỏ, liếm lấy bằng lưỡi, cắn nhè nhẹ, mút lấy...
Một tay chàng luồn dưới lưng nàng và kéo mấy sợi dây yếm ra, một tay lần hồi xuống hông nàng. Những ngón tay chàng đã tiến đến giữa hai chân nàng, ngón tay cái xuyên qua lần vải ấn và day lên khiến nàng run khẽ, sau đó chàng luồn tay vào váy nàng, một ngón tay từ từ đi sâu vào nàng...
- Muội thật tuyệt, lúc nào cũng sẵn sàng.
Cửu Dương nói nhỏ, di chuyển ngón tay vào ra thêm vài lần nữa rồi rút ngón tay ra khỏi nữ thần y, đưa vào miệng.
- Muội có vị rất ngọt ngào.
Chàng nói, sau đó kéo áo nữ thần y xuống như cũ và hôn lên môi nàng mãnh liệt. Một nụ hôn dài và đầy đam mê khiến nàng không thở nổi.
- Huynh yêu muội đến điên khùng mất. Đừng xa huynh nhé.
Chàng rời môi nàng, giọng khẩn nài, nhìn sâu vào mắt nàng.
- Vâng.
- Huynh phải đi - Chàng tiếp tục thì thầm với nàng - Cảm ơn muội vì chiếc yếm.
Cửu Dương dứt lời đột ngột túm lấy áo yếm của nữ thần y lột phăng nó khỏi người nàng. Nữ thần y giật mình, ngồi bật dậy, giơ tay lên định níu lấy chiếc yếm nhưng chàng nhanh hơn, nhét vào tay áo. Nàng ngước nhìn chàng đang vô cùng rạng rỡ, nhếch mép với nàng:
- Muội thật sự nghĩ mình sẽ nhanh hơn huynh à?
- Trả cho muội - Nữ thần y đỏ mặt - Huynh không định mang nó theo lên triều chứ?
- Đương nhiên, để hương vị của muội luôn bên huynh.
Cửu Dương gật đầu nói tỉnh, giọng hết sức bình thản. Cằm nữ thần y như rơi xuống, sốc... Chàng thật... Mặt nàng tiếp tục đỏ lừ. Sao lại giữ lấy áo yếm của nàng chứ?
Nữ thần y định nói gì đó nhưng nàng chưa kịp mở miệng thì chàng đã bước xuống trường kỷ vơ lấy thắt lưng vắt trên thành ghế và nhặt đôi tất cùng đôi giày lên nhưng không đi luôn vào. Và thoắt như một cơn gió, chàng đi mất.
Nữ thần y vẫn còn ngồi trên trường kỷ há hốc miệng, sực nàng nhận ra ý đồ của chàng. Chàng muốn nàng phải hỏi xin lại chiếc yếm, lúc đó thì chàng tha hồ nắm quyền sinh sát, nói ừ hoặc không.
Nữ thần y khẽ cười một mình, rồi chậm rãi bước xuống trường kỷ. Sau này nàng nhớ lại, những ngày này là những ngày hạnh phúc và vui vẻ nhất trong cuộc đời chàng...
Tiễn đông đi đón xuân về. Khắp nơi ở trong thành hoa mai rộ nở. Mai trắng như tuyết, mai đỏ thì tựa ráng chiều, từng cây từng lùm thấp thoáng trong hoa viên dinh thự bộ hộ của Cửu Dương. Trên đỉnh Kim sơn tuyết vẫn còn chưa tan hẳn, mai đỏ in trên đỉnh núi phủ một màu tuyết trắng ấy mới lộng lẫy làm sao! Tất cả mọi người trong thành hầu như đều thấy phấn khích, thế là đã đến mùa được lên Kim sơn "đạp tuyết ngắm mai" rồi.
Hai ngày trước khi hai người làm đám cưới Cửu Dương nói với nữ thần y có một nơi muốn nàng đến xem. Cỗ xe ngựa đậu sẵn ngoài cổng dinh thự. Chiều xuân vô cùng mát mẻ, không khí ngoại thành thanh sảng làm hai người vô cùng thoải mái.
Cỗ xe chạy chầm chậm trên con đường vắng vẻ, bên trái là rừng trúc xanh um xào xạc, bên phải là một rừng thông thắm tươi hùng vĩ, vẻ mảnh mai óng ả của trúc và vẻ hùng dũng hiên ngang của thông làm thành một so sánh khác biệt rõ rệt. Bên trong rừng trúc và rừng thông đều sạch sẽ, trên mặt đất không ẩm thấp. Trong rừng thông lại có cả những hòn nham thạch cao sừng sững, càng tăng khí phách cho thông.
- Không biết huynh định đưa muội đi xem gì giữa cánh rừng xanh biếc này?
Nữ thần y không ngồi trong cỗ xe mà ra đằng trước xe ngồi cạnh Cửu Dương, hồi hộp hỏi.
Cửu Dương vừa đánh xe vừa lắc đầu:
- Nơi huynh muốn đưa muội đến không nằm trong khu rừng này.
Xe ngựa thong thả chạy xuyên qua khu rừng, rẽ trái, rẽ phải vài lần rồi đến một con đường có hai hàng cây hai bên, chỉ đủ rộng cho hai xe ngựa đi. Một bên, cây cối khoanh lại thành một vùng rậm rạp um tùm, bên còn lại là đồng cỏ rộng lớn, ở đó có cánh đồng bỏ hoang, cỏ và hoa dại đã xâm chiếm nó, tạo thành khung cảnh đồng quê thơ mộng.
Gió chiều khẽ lướt trên cây cỏ và ánh mặt trời phủ vàng lên hoa dại. Khung cảnh thật đáng yêu, cực kỳ yên tĩnh. Cửu Dương cho ngựa dừng lại dưới một tàn cây, phóng xuống đất rồi dìu nữ thần y xuống xe. Hai người đứng dưới tàn cây nhìn đồng hoa.
- Huynh đưa muội đến đây để thưởng ngoạn khung cảnh này à?
Nữ thần y thì thầm. Nàng có thể hình dung ra cảnh mình nằm trên cỏ ngắm nhìn bầu trời mùa hè xanh ngắt.
Cửu Dương gật đầu, khuôn mặt điểm nụ cười.
- Cảnh đẹp quá. Cảm ơn huynh.
Nữ thần y tiếp tục thì thầm, lại để cho đôi mắt mình đắm vào khung cảnh lần nữa. Những bông hồng cùng với các loại hoa dại khác đang nở đầy để khoe tươi, đua thắm dưới ánh dương. Cửu Dương nắm tay nàng:
- Nữ thần y này, huynh có chuyện muốn nói với muội, thật ra huynh...
Cửu Dương đang nói chợt im bặt, chàng đột nhiên nghe có tiếng đạp gió vang lên sột soạt rất khẽ phát xuất từ hàng cây bên kia đường. Chàng khẽ chau mày, nghiêng đầu trầm tư, ánh mắt đang vui vẻ bỗng biến thành sâu không thể lường, biến thành ngưng đọng, biến thành xa xăm. Chàng biết nơi đây, xa kinh thành là vậy, mà vẫn không phải chỉ có chàng và nàng...
Cửu Dương ngây người một chút rồi nói tiếp:
- Muội có thích ngắm cảnh này trong suốt phần đời còn lại không?
- Sao cơ?
Nữ thần y quay ngoắt sang nhìn chàng, đôi mắt mừng rỡ của nàng chiếu vào đôi mắt trầm ngâm.
- Huynh biết muội luôn muốn được sống ở vùng rừng núi. Huynh biết nơi này có một ngôi nhà mới được rao bán. Huynh muốn mua nó, đập nó đi, và xây một ngôi nhà mới cho chúng ta.
Đôi mắt nữ thần y sáng lên rực rỡ:
- Muội thích lắm, sống ở đây với huynh, nơi thiên đường tuyệt đẹp này trong suốt phần đời còn lại chính là hy vọng và ước mơ bấy lâu nay của muội!
Cửu Dương dẫn nữ thần y đi xem căn nhà rồi hai người lên cỗ xe để về, nhưng lần này nữ thần y vừa bước lên xe liền cười hồn nhiên:
- Muội đánh xe được không?
- Muội biết đánh xe sao?
- Không biết, nhưng muội muốn thử đánh xe từ lâu lắm rồi.
Nữ thần y nhún vai đáp, như thể là chuyện đó chẳng có gì khó khăn.
Cửu Dương cố nén nụ cười:
- Đánh xe không đơn giản như muội nghĩ đâu.
- Muội nghĩ nó chỉ khó ở chỗ muội không biết chúng ta phải đi đường nào để về thôi.
Nữ thần y nói, môi nàng trề ra hết cỡ.
Cửu Dương khẽ cau mày:
- Nhưng muội...
Chàng chưa nói hết lời thì thấy nàng nhìn chàng bằng ánh mắt van lơn, sau đó nàng mỉm cười, nụ cười của nàng làm chàng hoàn toàn mềm lòng.
Cửu Dương đưa dây cương cho nữ thần y và chiếc roi da.
- Rẽ trái.
Chàng nói.
- Nhẹ nhàng thôi, nữ thần y!
Chàng hô lên khi nàng quất một roi xuống mông con ngựa.
- Chậm lại một chút!
- Thì muội đang cho xe đi chậm lại đây này!
Nàng lừ mắt, nhưng không quay sang nhìn chàng.
Cửu Dương thở ra một hơi, nữ thần y nghe thấy sự căng thẳng len lỏi trong giọng chàng.
Xe chạy một lúc nữa, đến một ngã rẽ, con ngựa rẽ sang phải chạy băng băng xuống con dốc thẳng đứng như một đường kẻ từ trên trời xuống. Chết tiệt, nữ thần y nhủ bụng có lẽ nàng nên để chàng đánh xe thì hơn. Thực ra... nàng muốn nó rẽ sang trái để chạy lên một ngọn đồi. Bây giờ lạc đường rồi biết tính sao đây?
- Muội làm gì cho xe chạy nhanh thế?
Cửu Dương cố kìm giọng quở trách mà không được, lông mày nhướng lên nhìn nàng.
- Huynh đánh xe đi.
- Sao lại thế?
Cửu Dương xua tay khi thấy nét buồn trên mặt nữ thần y:
- Không, không sao... muội muốn tập đánh xe mà, vậy muội cứ tiếp tục đi.
Nữ thần y quay sang chàng mỉm cười.
Cửu Dương cau mày với nàng:
- Tập trung đi, nữ thần y.
Chàng lại quát lên khi thấy nàng vẫn chưa chịu nhìn ra trước:
- Để mắt vào đường đi ấy!
Máu nữ thần y sôi lên, nàng thu nụ cười lại. Được rồi! Nàng buông hẳn dây cương, con ngựa lao nhanh xuống triền dốc với tốc độ chóng mặt, nàng quay sang nhìn chàng chằm chằm.
- Muội đang làm cái gì thế?
Cửu Dương vừa hỏi vừa nhìn nữ thần y sửng sốt, tay chàng choàng qua eo nàng giữ cho nàng ngồi vững để không ngã văng ra khỏi xe.
- Chẳng làm gì cả. Huynh đang làm gì?
- Muội không thể không nắm lấy dây cương được!
- Muội biết điều đó.
- Vậy sao muội làm thế?
- Vì muội đã chán việc huynh quát tháo ra lệnh muội rồi. Hoặc là huynh đánh xe, hoặc là
ngậm miệng lại để muội tự đánh xe!
- Nữ thần y, nắm lấy dây cương, trước khi chúng ta và cỗ xe đổ nhào xuống đồi, huynh không muốn muội bị thương!
- Không.
Cửu Dương chớp mắt nhìn nữ thần y, hoàn toàn bối rối, sau đó một tay chàng đưa lên vò đầu mình, mặt nhăn lại và cơn giận của chàng biến thành sự lúng túng. Đột nhiên trông chàng thật khôi hài, điều đó khiến nữ thần y không nhịn được phì cười.
Cửu Dương cau mày.
- Sao thế? - Chàng lại quát hỏi.
- Huynh.
- Ôi, nữ thần y! Từ nhỏ tới lớn muội là nữ nhân làm huynh bực mình nhiều nhất! - Chàng giơ tay lên trời.
Nữ thần y đặt cây roi xuống sàn xe, túm lấy cổ áo chàng và kéo chàng lại gần mình.
- Không, huynh mới là người đàn ông hay làm muội bực mình nhất, Thiên Văn ạ.
Nàng nói đoạn cầm dây cương lên giật mạnh, con ngựa lúc này đã chạy xuống chân đồi, tốc độ chậm lại rồi dừng hẳn. Nàng nhìn sang chàng, mắt khẽ nheo lại nói:
- Vậy có lẽ chúng ta sinh ra là để cho nhau.
Nàng quét ánh nhìn từ mặt chàng xuống hai chân chàng rồi ngược trở lên. Cửu Dương nhìn theo ánh mắt nữ thần y, cảm thấy có một sức hút mãnh liệt đang hiện hữu giữa hai người, hút chàng và nàng lại với nhau. Đột nhiên, bàn tay đang giữ lấy chiếc eo nàng siết lại, rồi chàng kéo mạnh nàng về phía chàng. Nữ thần y ngồi trên đùi Cửu Dương, bám lấy những bắp thịt trên vai của chàng khi mũi hai người chạm vào nhau.
- Tại sao, tại sao từ trước đến nay muội luôn ngang nhiên trêu chọc huynh?
- Bởi vì huynh ngang nhiên lấy áo của muội, và cũng bởi vì muội có thể!
Nữ thần y nói và ngó thẳng vào mắt Cửu Dương, thấy đôi mắt tối thẫm lại nhìn nàng. Quả thật lúc còn nhỏ nàng rất hay chọc phá chàng, nhớ hồi hai người còn ngồi trong Hắc Viện học đường nàng hay mượn sách của chàng để đọc nhưng nàng lại có tật viết, vẽ bậy bạ trên sách. Một con thỏ với hai chiếc tai dài làm che lấp cả mặt chữ, hoặc bên lề trang sách cũng viết ngoằn ngoèo mấy câu thơ, hình hai quả tim nằm kề bên nhau... Lại có khi trên bìa sách nàng vẽ một khuôn mặt nam nhân có vầng trán rộng với nhiều nếp nhăn và miệng cười toe toét trông thật khôi hài. Bên dưới là dòng chữ: "Trông thấy chưa? Đây là khuôn mặt của huynh đó, thêm hai chiếc tai dài vào là huynh sẽ giống hệt như con thỏ con mà chúng ta cùng nuôi chung với nhau đấy! Giống chứ? Huynh bảo giống không?"
- Sao huynh nhìn muội ghê thế? - Nữ thần y sờ tay lên trán Cửu Dương nói - Hôm nọ huynh trêu muội bây giờ muội trêu lại huynh, chúng ta huề nhau mà, hay huynh bị say xe mất rồi?
Cửu Dương im lặng, vẫn giữ lấy chiếc eo của nữ thần y trong tay chàng, nhìn nàng không chớp mắt.
Nữ thần y rút tay về nói:
- Đừng nhìn muội như vậy, hay là huynh định đánh muội, đét mông muội à?
Nàng vừa nói vừa cười tỉnh bơ, nàng chưa từng nghĩ rằng có lúc mình khó mà nhịn cười được như bây giờ.
Cửu Dương trợn tròn mắt nhìn nàng:
- Huynh chưa từng có ý nghĩ đó.
- Muội không cần biết huynh có suy nghĩ như thế hay không nhưng nói cho huynh biết muội không sợ huynh đâu.
Cửu Dương từ tốn lắc đầu rồi toét một nụ cười châm chọc:
- Từ nhỏ chúng ta cùng nhau lớn lên, huynh còn lạ gì muội nữa, mức độ chịu đau của muội chẳng bao nhiêu.
Nữ thần y thấy vẻ mặt chàng tuyệt đối và giọng nói cũng chắc chắn, nàng bĩu môi:
- Muội không tệ như huynh nghĩ đâu.
- Huynh đã nói không muốn làm muội đau, đừng thách huynh trước khi huynh đổi ý.
- Muội đang thách đấy, để xem huynh có thể làm muội đau được không?
Sự cố chấp trong lời nói của nàng khơi lên lửa giận trong chàng, hơn nữa cặp mắt nàng nheo lại nhìn chàng và tiếng cười khiêu khích của nàng... gương mặt Cửu Dương sững sờ. Nàng cố tình làm thế. Nàng, một cô gái khả ái, đáng yêu, nhưng lại có đôi chút ngoan cố, không, phải nói rất ngoan cố!
← Hồi 111 | Hồi 113 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác