Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tử Xuyên tam kiệt - Hồi 098

Tử Xuyên tam kiệt
Trọn bộ 193 hồi
Hồi 098: Tương y vi mệnh
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-193)

Nhân loại chưa từng có cảm giác nguy cơ như thế, cũng chưa từng đối mặt khảo nghiệm cao độ đến thế. Toàn bộ nhân loại, không phân biệt quốc gia hay dân tộc, đều là một chỉnh thể. Khi một chủng tộc đối mặt nguy cơ sinh tử tồn vong, sự chia rẽ và mâu thuẫn giữa các quốc gia trở nên cực kì bé nhỏ.

Có thể dự liệu, trong chiến tranh với ma tộc, Đông bộ lĩnh thổ gia tộc sẽ là chiến trường chính kháng cự ma tộc. Tình thế quá rõ ràng, cần phải tập hợp trú quân đóng ở các hành tỉnh Đông bộ lại, tổ chức thành Đông nam quân đoàn với cơ cấu chỉ huy thống nhất là chuyện phải làm. Quân vụ xứ đề xuất ý kiến, Đông nam quân đoàn binh lực sẽ bao gồm trú quân ở các hành tỉnh đông nam, Hắc kì quân điều đến từ tây nam, Biên phòng quân điều đến từ tây bắc.

Trong tình cờ không chủ định, Đông nam quân đoàn trở thành đại quân khu có binh lực hùng hậu nhất Tử Xuyên gia, gánh vác trách nhiệm khó khăn ngăn cản ma tộc tiền tiến, việc này yêu cầu Tư lệnh trưởng của Đông nam quân đoàn cũng phải là tướng lĩnh cực kì ưu tú mới có khả năng gánh vác trọng nhiệm. Mà trong đám trọng tướng của Tử Xuyên gia, Tư Đặc Lâm thì đang gánh Quân vụ xứ và Trung ương quân, Đế Lâm bận rộn với chức vụ Giám sát trưởng, Tử Xuyên Tú đi Viễn Đông, Minh Huy thua trận không có tư cách đảm nhiệm, Tử Xuyên Tham Tinh đang tính đưa Minh Huy trở lại tây bắc làm thống lĩnh Biên phòng quân.

Đương nhiên, Biên phòng quân sau này sẽ thua sút rất nhiều trước đây, bộ đội tinh duệ đều rút đi để cung cấp cho Đông nam quân đoàn, mọi người đoán công tác chính của Minh Huy mỗi ngày là lấy nước cho Lưu Phong Sương rửa chân.

Có năng lực thì không rút được, rút được thì không có năng lực, trong nhất thời, không ai nghĩ ra được nhân tuyển nào thích hợp.

Mắt thấy việc sắp biến thành nan đề, Tử Xuyên Tú tằng hắng lên tiếng: "Tôi thấy, Đông nam quân đoàn cứ để Quân đoàn trưởng Tư Đặc Lâm đảm nhiệm là thích hợp nhất".

"Tú Xuyên các hạ, Tư Đặc Lâm các hạ dù là trung, dũng, nghĩa, mưu đều là nhân tài nhất đẳng, nhưng ông ấy đang bận rộn cho Quân vụ xứ và Trung ương quân, không thể rút đi được".

"Chuyện rất đơn giản". Tử Xuyên Tú nói, "Tư Đặc Lâm từ chức thống lĩnh Trung ương quân, lấy thân phận thống lĩnh Đông nam quân kiêm nhiệm Xứ trưởng Quân vụ xứ. Trong thời kì chiến tranh, Quân vụ xứ đặt tại đệ nhất tuyến, như thế càng nâng cao hiệu quả chỉ huy".

La Minh Hải lạnh lùng nói: "Nhưng Trung ương quân làm thế nào? Trung ương quân bảo vệ kinh kỳ, trách nhiệm cũng nặng nề quan trọng. Nếu để chức vụ đó rơi vào tay kẻ có tâm tư không trung, vậy thì rất phiền a!" Lão đoán, Tử Xuyên Tú nhất định sẽ đề cử Đế Lâm nắm chức thống lĩnh Trung ương quân. Ba tên gia hỏa này đồng thanh liên khí, nếu để binh quyền rơi hết vào tay cả ba, có ngày làm phản thì lấy ai trấn áp chứ?

Tử Xuyên Tú mỉm cười, lộ xuất hàm răng trắng sạch: "Tổng thống lĩnh không nên lo lắng, người tôi đề cử tuyệt đối trung thành. Tôi kiến nghị, do Tử Xuyên Trữ điện hạ đảm nhiệm thống lĩnh Trung ương quân".

Chúng nhân chấn kinh.

Tử Xuyên Trữ mở lớn mắt, biểu tình không dám tin nhìn Tử Xuyên Tú. Khi ánh mắt mọi người đều nhìn vào nàng, nàng mới biết bản thân không có nghe nhầm. Không để nàng chối từ, Tử Xuyên Tham Tinh kinh ngạc tán đồng: "A Tú thống lĩnh kiến nghị rất hay! Ta tán đồng!"

Tổng trưởng điện hạ đã đồng ý, mọi người còn gì nói nữa. Chỉ có Ca San bất nhận thức chen thêm hai câu: "Trữ điện hạ thiên tư thông duệ, nhưng không có kinh nghiệm quân lữ, lần đầu để nắm đại quân liệu có quá mạo hiểm không?"

Tổng trưởng không chút khách khí phủ đầu cô ta: "Chính vì không có kinh nghiệm mới cần học tập. Được rồi được rồi. Ca San, cô không cần nói nữa, cô có thể bảo lưu ý kiến, nhưng thời gian mọi người rất trân quý, cô có thể bàn sau với ta".

Hội nghị rất nhanh kết thúc, Tử Xuyên Tú và Tư Đặc Lâm bước nhanh khỏi tổng trưởng phủ.

* * *

"Tú thống lĩnh, xin dừng bước!" Sau lưng truyền lại giọng một cô gái, một thiếu nữ xinh đẹp đang bước gấp đuổi theo Tử Xuyên Tú.

Hai vị thống lĩnh đều dừng chân. Tư Đặc Lâm nhìn Tử Xuyên Trữ đang chạy qua, lại nhìn Tử Xuyên Tú, cười ám muội: "A Tú, ta đi trước, ngươi nói chuyện với Trữ tiểu thư đi".

"Huynh quên à? Ta là ngồi xe ngựa của huynh đến". Tử Xuyên Tú lạnh lùng nói: "Không mất bao lâu đâu, chờ đi!:

Ngữ điệu của gã có vị đạo băng lãnh vô tình, Tư Đặc Lâm kinh ngạc nhìn.

"Tú thống lĩnh!" Tử Xuyên Trữ đã đến trước mặt gã, thở dốc mấy hơi, gương mặt hơi hồng: "Dành cho ta chút thời gian được không? Ta có mấy câu muốn nói".

Tử Xuyên Tú thi lễ hỏi: "Trữ tiểu thư khỏe không, tìm hạ quan có gì căn dặn?"

Tử Xuyên Trữ ngây ngây nhìn gã, muốn nói lại thôi.

Tư Đặc Lâm liền lên tiếng: "Trữ tiểu thư, thất lễ, tôi còn có chuyện, xin cáo từ trước". Không đợi Tử Xuyên Tú giữ lại, y bước nhanh ra cổng, dù Tử Xuyên Tú có réo lại cũng giả bộ ngó lơ bỏ đi.

Hai người nhìn thân ảnh y biến mất ở cổng, thu hồi mục quang nhìn sang đối phương.

Nhìn dung nhan kiều diễm của Tử Xuyên Trữ, nhớ về đoạn cảm tình khắc cốt minh tâm đã từng có, Tử Xuyên Tú cảm giác sóng lòng cuộn lên, bất giác lên tiếng hỏi: "Muội vẫn khỏe chứ?"

Tử Xuyên Trữ hỏi nhỏ: "Đi dạo với muội một lúc được không?"

-o0o-

*****

Đèn đường đã sáng trong đêm, trên nhai đạo mưa bụi phiêu tán, gió xuân mát lạnh lùa qua thân thể.

Trung ương đại nhai ngựa xe như nước, người qua lại dập dìu, cảnh tượng phồn hoa đô hội. Một đôi nam nữ tuần mĩ đi trên nhai đạo hấp dẫn ánh mặt rất nhiều người đi đường, nam tử thân khoác áo choàng kị binh hắc sắc, tuấn lãng tiêu sái, anh khí bức nhân. Nữ tử thân khoác áo bào bạch sắc, mi mục như họa, khí chất cao nhã, hình dáng mảnh mai, người qua đường đều bất tự chủ đưa mắt ngắm bọn họ.

Đi được một đoạn đường khá dài, Tử Xuyên Tú nhịn không được lên tiếng trước: "Muội tìm ta là vì chuyện của Mã Duy à?"

"Mã Duy?" Tử Xuyên Trữ nhíu nhíu mày, trong mắt lộ xuất vẻ mê mang, lắc lắc đầu: "Người này đã không có gì để nói tới. Hắn mưu đồ ám sát huynh, Quân vụ xứ có thông báo cho muội, muội không ngờ hắn lại xấu xa như thế".

Mã Duy ám sát bản thân gã, Tử Xuyên Tú cũng chẳng cảm thấy có gì quá đáng. Bản thân gã chém giết Mã gia máu chảy thành sông, Mã Duy may mắn trốn thoát, hắn báo phục là điều tự nhiên.

"A Trữ, muội có thể nhận ra chân diện mục của hắn, vậy thì tốt. Chuyện xấu của hắn không chỉ bấy nhiêu, muội không nên có cảm tình với hắn, hắn không xứng để muội thương cảm".

"Muội biết hắn không phải người tốt". Trong ngữ khí Tử Xuyên Trữ mang ưu sầu nhàn nhạt: "Hắn là kiêu hùng hắc đạo. Huynh không nói muội cũng biết, trên người hắn nhất định có rất nhiều huyết trái".

Tử Xuyên Tú cười khổ: "A Trữ, biết như thế mà muội còn viết thư cầu tình cho hắn? Muội khiến ta rất giận".

"Bởi vì, hắn đối xử tốt với muội!" Tử Xuyên Trữ buồn bã đưa tay đón một chiếc lá rơi xuống, nhìn vết vàng loang lổ trên mặt lá, giọng của nàng chợt biến: "A Tú ca ca, nữ hài tử rất yếu ớt, bọn nữ tử muội rất dễ dao động và do dự. Muội không kiên cường giống huynh, huynh chiến đấu với ma tộc bảo vệ tổ quốc không hề sợ hãi, huynh có ý chí kiên định, còn muội, muội làm không được. A Tú ca ca, chúng ta đều là cô nhi, cô nhi đều thiếu tình thương. Ngoài huynh, Mã Duy là người thứ nhì quan tâm đến tôi. Bất quản hắn là chân tâm đối với muội hay là vì mục đích khác, muội đều cảm tạ hắn. Huynh sao không nhận ra, muội đối tốt với Mã Duy chỉ là để đáp tạ sự quan tâm của hắn mà thôi".

Tử Xuyên Tú mỉm cười, không tả được tư vị trong lòng.

Tử Xuyên Trữ chuyển thoại đề: "Huynh đề xuất muội đảm nhiệm thống lĩnh Trung ương quân, muội rất bất ngờ. Làm tướng quân, đó là phải dẫn binh đánh trận, muội còn không biết cưỡi ngựa, thấy máu thì chóng mặt, làm sao làm việc đây?"

Tử Xuyên Tú cười đáp: "Làm tướng quân không nhất định phải cưỡi ngựa chém giết. Trong lịch sử cũng có rất nhiều trí tướng nổi danh, Nhã Lí Mai trong truyền thuyết là một người tàn tật. Còn có Lưu Phong Sương, nàng cũng là chưa từng xung phong giết địch. A Trữ, muội là người thông minh, học cái gì cũng nhanh, mà Phó thống lĩnh Trung ương quân Tần Lộ lại là người tài năng, y sẽ phụ giúp tốt cho muội. Ta tin, muội có thể trở thành nữ tướng quân xuất sắc".

"Thế nhưng, vì sao chứ? Tư Đặc Lâm đại ca đi Đông nam quân đoàn, trực tiếp đưa Tần Lộ đại nhân lên thống lĩnh Trung ương quân, như thế không phải càng thuận lí thành chương sao?"

Tử Xuyên Tú hờ hững cười: "A Trữ, trên thế giới này, muội nên tin phàm là... người thật lòng đối với muội, ta là một, Tham Tinh điện hạ cũng là một người. Hai người chúng ta đều cho rằng muội nên làm điều đó, vậy thì muội không cần ngập ngừng nữa".

"Muội chỉ là muốn biết vì sao". Tử Xuyên Trữ cố chấp lặp lại vấn đề.

Trầm mặc hồi lâu, Tử Xuyên Tú lên tiếng: "A Trữ, thời đại đã biến đổi. Ma tộc xâm nhập đã cải biến rất nhiều thứ, trong một năm tới, cục thế biến hóa rất lớn, muội không tưởng tượng nổi đâu, chủng biến hóa kịch liệt đó có thể ngang ngữa với diễn tiến cả trăm năm. Điểm này, ta nhìn thấy, thúc thúc muội cũng nhìn thấy.

"Lộ tuyến ma tộc xâm nhập là không thể tránh, Tử Xuyên gia đứng mũi chịu sào. Khi Trung ương quyền uy bị tan vỡ, lúc đó sẽ xuất hiện rất nhiều thứ mà chúng ta không ngờ đến, những điều xấu xa sẽ lộ ra. Vài quan viên địa phương sẽ đầu hàng ma tộc, một vài tướng lĩnh tay nắm trọng binh sẽ chiếm đất cát cứ làm quân phiệt, có người mưu nghịch, có người phản bội, có người đầu hàng, có người bỏ trốn, lúc đó mọi thứ đều phải dựa vào chính mình".

Tử Xuyên Trữ im lặng lắng nghe, đợi Tử Xuyên Tú nói xong, nàng nhìn gã, điềm đạm nói: "Như thế, huynh vẫn đòi đi Viễn Đông. Huynh đi rồi, muội còn có thể dựa vào ai đây?"

Tử Xuyên Tú rung động, hôm nay lúc gặp mặt, Tử Xuyên Trữ biểu hiện hết sức bình tĩnh, trấn định, thậm chí khiến gã có cảm giác hơi xa lạ. Nhưng trong câu nói này, gã mới cảm giác được, đây mới là tiểu cô nương mĩ lệ mà gã biết, là nữ hài thanh mai trúc mã thích khóc thích được che chở của gã.

Gã nhìn sang, vừa hay nhìn thấy một giọt lệ tinh oánh vừa ứa ra, nàng quay đầu muốn tránh ánh mắt của gã, nhưng Tử Xuyên Tú đã vòng sang, yên lặng nhìn thẳng vào mắt nàng.

Nàng vẫn cố nhịn không khóc.

Than nhẹ một tiếng, đưa tay chùi nhẹ nước mắt trên mặt Tử Xuyên Trữ, Tử Xuyên Tú nhẹ nhàng nói: "A Trữ, muội đã lớn rồi, muội ngày càng trưởng thành, hiểu chuyện. Ta có dự cảm, muội sẽ thành chính trị gia xuất sắc. Ta đã không thể giống ngày trước luôn ở bên muội, cũng không còn thích hợp nữa".

"Kì thật hôm nay muội đã không cần dựa vào bất kỳ ai, muội có đủ trí tuệ và kiên cường để ứng phó mọi khó khăn. Ta hay Tư Đặc Lâm, Đế Lâm, sau này đều là thần tử của muội, muội có thể tín nhiệm bọn ta, nhưng không thể ỷ lại vào bọn ta. Thân là quân chủ, muội phải thống lĩnh toàn cục, muội phải đứng trên chúng nhân, phong cách tự tin dẫn dắt chúng nhân, bao gồm cả những người bọn ta. Cho dù ta là người thân tín của muội, nhưng vẫn là thuộc hạ của muội, nếu như muội cứ ngần ngừ bất quyết, đối với muội hay ta, hay đối với cả Tử Xuyên gia, đều là không tốt". Nghe Tử Xuyên Tú chậm rãi phân tích, Tử Xuyên Trữ lại ứa nước mắt, nàng quay đầu sang hướng khác, vội vàng bỏ đi.

Tử Xuyên Tú vội đuổi theo nàng, một quân quan cao cấp bám theo một thiếu nữ mĩ lệ, tình huống khiến rất nhiều người dân tò mò.

Một chạy một đuổi, rất nhanh đã đến trang viên của Tử Xuyên Trữ. Tử Xuyên Trữ như một cơn gió ùa vào cổng nhà.

Nhìn thấy Tử Xuyên Trữ, cảnh vệ ở cổng vội thi lễ tránh đường, thất kinh nhìn công chúa điện hạ mặt đẫm lệ, muốn hỏi lại không dám. Theo sau Tử Xuyên Trữ, Tử Xuyên Tú cũng rất nhanh tiến vào trang viên. Một cảnh vệ lớn tuổi lập tức nhận ra gã: "Tú Xuyên thiếu gia về rồi à".

"Ừ", Tử Xuyên Tú giơ tay chào, nói: "Không cần quan tâm đến bọn ta, cứ làm việc của các người đi".

Đám cảnh vệ và người hầu lập tức tỉnh ngộ: "Vâng, thiếu gia". Vội nhanh tay nhanh chân giải tán.

Tử Xuyên Tú theo gấp Tử Xuyên Trữ, hai người một trước một sau chạy đến hoa viên, Tử Xuyên Trữ đột nhiên dừng chân, nàng há miệng thở dốc, ngực phập phồng kịch liệt, Tử Xuyên Tú định tới nhưng nàng đã nghèn nghẹn nói: "Không sao, để muội yên tĩnh một chút".

Tử Xuyên Tú đành đứng yên, đưa mắt nhìn thân ảnh thiếu nữ thút thít trong vườn hoa.

Gió đêm xào xạt, hương hoa lẻn vào mũi, mùi đất mùi cỏ nồng nồng trong không khí, gã nhìn lầu gác quanh đó, đột nhiên nảy sinh cảm giác huyễn hoặc, giống như chỉ trong một đêm, khung cảnh trang viên đã nhỏ đi rất nhiều.

Lúc niên thiếu, vườn hoa này là cả thế giới của gã, chơi hoài không chán, hiện tại chỉ cần bước mấy bước thì đã ra cổng rồi.

Gã đột nhiên tỉnh táo, không phải trang viên biến nhỏ mà là bản thân đã trưởng thành rồi. Con chim nhỏ ngày nào đã thoát khỏi khu vườn nhỏ, biến thành hùng ưng bay lượn trên đại địa mênh mông rồi.

Tử Xuyên Tú ngồi xuống trên thảm cỏ, tai vẫn nghe tiếng khóc thút thít, gã bỗng thấy xấu hổ: Vừa rồi nói năng hùng hồn, nghe rất cao thượng, cũng rất đại nghĩa, nhưng nếu lọc ra nghĩa đen thì kì thật chỉ đúng một câu: "Trữ tiểu thư tự mình bảo trọng, bái bai nha".

Tử Xuyên Tú ngẩng đầu nhìn thiên không, vài ngôi sao đã xuất hiện, ánh sáng nhấp nháy như những ánh mắt đang cười nhạo gã.

Viễn Tinh đại nhân, ngài cương nghị anh dũng, sau khi chết có trở thành sao trên trời không? Mười bốn năm trước, khi ngài sắp lâm chúng, tôi từng hứa trước mặt ngài sẽ chăm sóc bảo vệ Trữ tiểu thư cho đến trưởng thành, hiện tại, Trữ tiểu thư đã lớn rồi, nàng thông minh giỏi giang, không thua kém gì ngài năm xưa. Lời hứa với ngài, tôi đã thực hiện được rồi.

A Trữ, xin lỗi, ta từng thề cả đời bảo vệ muội, tha thứ cho ta, ta không giữ được lời thề. Ta đã phát thệ gắn bó cả đời với một nữ tử khác, ta không thể cô phụ nàng ấy. A Trữ, ta có lỗi với muội!

-o0o-

*****

Qua một lúc lâu, tiếng khóc thút thít cũng dần im. Tử Xuyên Tú hổ thẹn bước qua lên tiếng: "A Trữ, ta xin lỗi".

"Không, A Tú ca ca, huynh đối với muội rất tốt". Tử Xuyên Trữ lắc mạnh đầu: "A Tú ca ca, gặp được huynh là chuyện may mắn nhất trong đời muội, là muội không biết quý trọng, gây tổn thương cho tình cảm. Muội biết, huynh dành nhiều tình cảm cho muội hơn bất kỳ ai, muội thiếu huynh rất rất nhiều... Có lẽ muội đã không có tư cách nói câu này, nhưng huynh phải đi Viễn Đông, có những chuyện không nói ra, muội sợ... Sợ không có cơ hội nói. Vô luận thế nào, muội không muốn huynh ngộ thương trên chiến trường. A Tú ca, muội suy nghĩ đã lâu rồi, vô luận phản ứng của huynh thế nào, vô luận huynh cự tuyệt hay là tiếp thu, muội đều phải biểu đạt tâm ý..."

Nàng ngẩng đầu, nhãn thần trong đen còn ươn ướt lệ chăm chú nhìn Tử Xuyên Tú: "A Tú ca, muội yêu huynh. Muội yêu huynh rất nhiều, còn sớm và nhiều hơn huynh nghĩ. A Tú ca ca, huynh không cần hồi đáp, không cần phải hứa hẹn. Muội từng rất yếu ớt nhưng lần này muội rất kiên định. Cho đến ngày chiến tranh kết thúc, tâm ý của muội không thay đổi, muội chờ ngày tương phùng".

Ngớ ngẩn nhìn nàng, nhìn gương mặt trắng tái, nhìn chiếc cằm nhỏ xinh hoàn mĩ, Tử Xuyên Tú tâm thần hoảng hốt. Mưa bụi như sương bay vào mặt, hơi nước mát lạnh. Trong lúc mê huyễn, gã đột nhiên cảm giác tình huống hiện tại quen quá, gương mặt xinh đẹp của Tử Xuyên Trữ dần mơ hồ, trước mặt lại xuất hiện một gương mặt xinh đẹp mà kiên cường, hai gương mặt chồng chồng lên nhau, không phân biệt được ai là ai.

Gã ngẩng đầu, tận phía trời tây vẫn còn chút ánh hồng của tịch dương sót lại, nhưng màn đêm đã buông, mây hồng đã bị đêm nhuộm thành sắc đen ảm đạm.

Lâm Vũ, lúc này muội đang ở đâu? Muội phải chăng đã quay về Lam thành? Muội đang làm gì? Muội có nhớ ta như ta nhớ muội không?

* * *

Ra khỏi trang viên của Tử Xuyên Trữ, Tử Xuyên Tú đi thẳng đến tửu lâu đang tiếp đãi huynh đệ Hắc kì quân. Đại sảnh tửu lâu đèn đuốc sáng choang, các tướng lĩnh ăn nhậu hò hét. Thấy Tử Xuyên Tú bước vào, mọi người ồn ào đến đón: "Thống lĩnh đại nhân! Hôm nay ngài đến trễ, uống phạt đi!"

Tử Xuyên Tú mỉm cười, cầm ly uống cạn. Đưa tay chùi mép, nhãn thần gã quét qua chúng nhân: "Chư vị trưởng quân, chúng ta đại thắng trở về, lẽ ra uống mừng cho đã, nhưng rất xin lỗi, ta phải cắt sớm hứng khởi của mọi người: tất cả, trong nửa phút nửa chỉnh đốn y trang tập trung dưới lầu. Đây là quân lệnh!"

Nói xong, gã chuyển thân bước thẳng ra ngoài, nghe phía sau tiếng bước chân và tiếng huyên náo tán loạn.

Khi Tử Xuyên Tú đếm đến hai mươi, toàn thể tướng lĩnh đã tập hợp ở trước mặt gã. Nhìn gương mặt đỏ bừng vì rượu của các tướng lĩnh, gã ra lệnh: "Lên xe, đi theo xe ta".

* * *

Xa đội dừng lại trước một tòa kiến trúc nằm ở mặt tiền Trung ương đại nhai. Đây là một đại lâu trang nghiêm, phía trên đỉnh lâu cắm ưng kì rất lớn, ở cửa có một đội hiến binh đứng gác, đao bén sáng rỡ, thần tình nghiêm lạnh.

"Đại nhân, đây là chỗ nào vậy?"

Tử Xuyên Tú không quay đầu, đáp: "Quân vụ xứ".

Tiếng xì xào liền ngưng bặt, lần đầu bước vào cơ quan đầu não của lực lượng vũ trang gia tộc, một cổ áp lực vô hình đè lên bọn họ. Các quân quan kính úy nhìn đại lâu uy nghiêm, rất nhiều người còn không dám thở mạnh.

Tử Xuyên Tú cười thầm, gã xuất chứng kiện đưa cho hiến binh canh gác, hiến binh kính lễ gã: "Thống lĩnh đại nhân, Xứ trưởng đang chờ ngài bên trong".

"Đây là bộ hạ của ta, bọn họ cũng là người mà Tư Đặc Lâm muốn gặp đêm nay".

"Chúng tôi đã nhận được thông báo rồi, các trưởng quân cũng có thể vào".

Tử Xuyên Tú dẫn đầu đoàn người tiến vào trong. Tư Đặc Lâm đang ngồi ở khách sảnh chờ, nhìn thấy gã đến, Tư Đặc Lâm bước ra bắt tay, xin lỗi: "A Tú, rất xin lỗi, làm ngươi không thể nghỉ ngơi đêm nay. Tiền tuyến vừa có phi cáp truyền thư, ma tộc có động hướng không bình thường, chúng ta lo lắng bọn chúng sẽ cắt đứt công lộ thông đến Bỉ Đặc hành tỉnh. Nếu như thế, liên hệ giữa chúng ta và Viễn Đông hoàn toàn đứt đoạn, ngươi phải lập tức đến đó, chậm sẽ không kịp!"

Tinh quang thoáng qua mắt Tử Xuyên Tú, gã gật đầu đáp: "Ta hiểu, đêm nay sẽ động thân".

Mọi người đều là người thông minh, Tư Đặc Lâm nhìn như lù khù nhưng kì thật là đại trí giả ngu, y nhắc đến Bỉ Đặc hành tỉnh, đây tuyệt không phải vô ý. Bỉ Đặc hành tỉnh rốt cuộc là ai làm trò quỷ, trong lòng y đã hiểu rõ, chỉ là y không phải như Đế Lâm trực tiếp chất vấn Tử Xuyên Tú.

Tử Xuyên gia tam kiệt, quả nhiên không có kẻ yếu.

Tử Xuyên Tú chuyển thân chỉ các quân quan sau lưng: "Đây là toàn thể quân quan cấp Kì bổn trở lên của Hắc kì quân, còn đây là chưởng quyền ấn chương và lệnh phù của Hắc kì quân, đây là bản chép tài vụ, hiện tại giao hết cho huynh. Âu Dương Kính, Đức Long, hai người ra đây".

Hai quân quan một lớn một nhỏ đầu óc mơ hồ bước ra, hành lễ với Tư Đặc Lâm: "Đại nhân!"

Chỉ vào bọn họ, Tử Xuyên Tú nói: "Đây là hai đại công thần trong chiến dịch đánh lui Lưu Phong Sương, tôi đáp ứng thăng họ thành Hồng y kì bổn, nhưng hiện tại xem ra không kịp, sau khi huynh tiếp thu thì làm giúp tôi".

Tư Đặc Lâm đáp liền: "Ngươi yên tâm, chuyện này giao cho ta. Còn có chuyện gì nữa không?"

"Hồng y kì bổn Dương Trữ của Biên phòng quân lập công lớn khi đánh Lưu Phong Sương, là một nhân tài, phải trọng dụng".

Tư Đặc Lâm cười nói: "A Tú ngươi tiến cử người thì tuyệt đối không sai. Ngươi yên tâm, ta sẽ không ủy khuất hắn".

Tử Xuyên Tú ngẩng đầu suy nghĩ một chút: "Những chuyện khác thì không có gì. Huynh ký biên bản bàn giao đi".

Tư Đặc Lâm ký tên lên biên bản. Tiếp đó, Tử Xuyên Tú cũng ký tên vào.

Tư Đặc Lâm đứng lên nghiêm trang chào Tử Xuyên Tú: "Tú Xuyên đại nhân, tôi phụng mệnh tiếp quản Hắc kì quân!"

"Tư Đặc Lâm thống lĩnh, tôi phụng mệnh Quân vụ xứ giao quyền chỉ huy Hắc kì quân cho ngài! Hoàn tất!"

Hai vị thống lĩnh kết thúc nghi thức bàn giao.

Tư Đặc Lâm cười khổ nói: "Đêm nay là ngày tốt để bàn giao việc, ta cũng vừa bàn giao quyền chỉ huy Trung ương quân cho Trữ tiểu thư, giờ tiếp nhận quyền chỉ huy Hắc kì quân".

Tử Xuyên Tú cười khổ, quay người lại đối diện các quân quan.

Mọi người đến lúc này mới ý thức được có chuyện xảy ra. Văn Hà run giọng hỏi: "Đại nhân, ngài phải li khai chúng tôi sao? Ngài sắp đi đâu?"

Tư Đặc Lâm lớn giọng nói: "Các vị trưởng quan, ta là Quân vụ xứ Tư Đặc Lâm. Trong các người có người đã biết nhưng cũng có người chưa biết, ma tộc đã hạ Ngõa luân quan rồi, sắp đại cử tiến công nhân loại!"

-o0o-

*****

Không khí kinh hãi tao động. Không để quân quan chấn kinh hỏi han, Tư Đặc Lâm nhanh chóng nói tiếp: "Tử Xuyên Tú thống lĩnh phải rời khỏi Hắc kì quân để đến Viễn Đông giữ chức thống lĩnh. Vì kháng cự ma tộc, gia tộc đã tổ chức Đông nam quân đoàn. Được sự ủy phái của gia tộc, ta đảm nhiệm chức tư lệnh của tân quân đoàn. Hắc kì quân, Biên phòng quân và trú quân các tỉnh Đông nam bị biên nhập vào trong Đông nam quân đoàn. Cùng là nói, từ đêm nay, đại quân đoàn Hắc kì quân đã không còn tồn tại, bộ đội Hắc kì quân được biên nhập vào Đông nam quân đoàn".

Các quân quan biến sắc, có người kinh hô: "Không!" Phiên hào bộ đội bị thủ tiêu là một sỉ nhục cực đại, mọi chiến tích công lao và lịch sử đều bị xóa sạch, quân kì mà mọi người nhìn vào để gắng sức chiến đấu cũng không còn, về mặt tình cảm, đây là điều khiến quân nhân chân chính hầu như không thể chấp nhận.

Mặc kệ đang đứng trước Xứ trưởng Quân vụ xứ, mọi người ồn ào la lên: "Hắc kì quân là một đại quân đoàn có lịch sử lâu đời, có chiến tích huy hoàng! Không thể xóa tên!"

Tư Đặc Lâm cười khổ không nói, tràng diện này đã nằm trong dự liệu của y.

Tử Xuyên Tú lớn tiếng quát: "Ồn ào cái gì, im lặng!" Tràng diện lập tức yên tĩnh trở lại, đối với vị tiền nhiệm thống lĩnh Hắc kì quân, mọi người đều kính úy như nhau.

Tử Xuyên Tú nhìn qua từng người một, nhìn từng gương mặt quen thuộc, Văn Hà, Phổ Hân, Âu Dương, Đức Long, gã bất giác thương xót trong lòng.

Tuy đảm nhiệm thống lĩnh Hắc kì quân không lâu, nhưng gã tốn rất nhiều tâm huyết cho Hắc kì quân, bất tri bất giác, giữa gã và các quân quan cũng sản sinh cảm tình sâu sắc.

Gã mãi mãi nhớ, lúc La Minh Hải bắt bớ gã, là những hán tử nhiệt huyết này cho dù đối diện tội danh tạo phản cũng mạo hiểm cứu gã, gã thiếu nợ ân tình đối với bọn họ.

Gã chậm rãi nói: "Các huynh đệ, chúng ta cùng đổ máu chiến đấu vì Hắc kì quân, huynh đệ chúng ta từng vì bảo vệ chiến kì mà hi sinh, hiện tại, gia tộc muốn thủ tiêu phiên hiệu của chúng ta, ta và các người đều khó chấp nhận!"

"Thế nhưng hôm nay quốc nạn đương đầu, nhiệm vụ lớn nhất của chúng ta là đánh bại ma tộc xâm nhập! Vì ngăn cản ma tộc lấn sâu lãnh thổ, gia tộc cần có một hệ thống chỉ huy thống nhất ở Đông nam, vì tổ quốc, chúng ta cần phải hi sinh! Các huynh đệ, bộ đội bị thủ tiêu phiên hiệu không chỉ có chúng ta, tuyệt đại bộ phận Biên phòng quân cũng bị trọng tân tổ kiến điều đến Đông tuyến!"

"Chư vị, chúng ta đều sắp đầu thân sa trường, ta ở Viễn Đông, các vị ở nội địa gia tộc, chúng ta đồng dạng đối diện chiến đấu gian nan, có lẽ, rất nhiều người sẽ không còn gặp lại. Trong những tháng ngày sau này, các người phải nhớ kỹ, các người là từ Hắc kì quân ra, các người không được làm xấu thanh danh Hắc kì quân, vô luận đi đến đâu, nhìn thấy các người, ai ai cũng phải tán dương: "Không hổ là người từng ở Hắc kì quân!'"

"Các huynh đệ, tuy phiên hiệu bị thủ tiêu, nhưng Hắc kì quân không có biến mất! Dũng cảm, trung thành, phụng hiến, đó là quân hồn của Hắc kì quân! Trung liệt thống lĩnh Phương Kính đại nhân thân trúng mấy chục tên vẫn phấn chiến không ngừng, đó là hồn phách của quân đoàn, hồn phách này có trên từng chiến sĩ quân đoàn. Chỉ cần Hắc kì quân còn một chiến sĩ, quân hồn của Hắc kì quân vĩnh viễn không tiêu tán! Ta chờ một ngày thắng lợi, dưới chiến kì hắc sắc, chúng ta sẽ trùng phùng!"

Sau một lúc trầm mặc, tiếng vỗ tay vang lên nhiệt liệt. Các quân quan kích động vỗ tay, Tử Xuyên Tú mỉm cười nhìn bọn họ: "Các huynh đệ, chúng ta dù thiên nhai hải giác nhưng chung lòng quyết chiến!"

Tư Đặc Lâm và chúng tướng lĩnh tiễn gã ra đại môn Quân vụ xứ. Tử Xuyên Tú lần này thâm nhập địch hậu, ma tộc đại quân áp cảnh trọng trọng, Viễn Đông đang bấp bênh như thuyền trong bão dữ, gã là đi trên con đường dẫn đến tâm bão. Nhìn gương mặt anh tuấn tươi tắn, Tư Đặc Lâm bất giác ứa lệ, chia tay lần này, rất có thể là vĩnh quyết!

Áp chế nghẹn ngào nơi cổ họng, Tư Đặc Lâm chỉ có thể nói mấy chữ: "Huynh đệ, thập phần bảo trọng!"

Tử Xuyên Tú cũng nắm chặt tay y, gật đầu: "Cố gắng bảo trọng!"

Hai người dụng lực ôm chặt, anh hùng nhiệt lệ can đảm rơi khi chia biệt.

Sau đó, Tử Xuyên Tú lần lượt bắt tay chúng tướng: "Chư vị huynh đệ, đa tạ! Tuy gần gũi không lâu, nhưng chúng ta đã sinh tử chiến đấu cạnh nhau, đa tạ các huynh đệ tương trợ. Mong ngày trùng phùng, chúng ta sẽ uống tận tình một bữa. Chư vị huynh đệ, ta đi trước một bước!"

Gã kéo ngựa chuyển hướng, các quân quan Hắc kì quân đứng chỉnh tề một hàng trước cửa Quân vụ xứ, nghiêm trang hành lễ với gã.

Tử Xuyên Tú cảm giác hai mắt cay cay, gã ngồi trên lưng ngựa giơ tay chào lại, gật gật đầu, không nói gì, giơ roi thúc ngựa mà đi.

Trong tiếng vó ngựa rập rập, một người một ngựa dần dần tiêu thất cuối trường nhai.

Tư Đặc Lâm cảm khái vạn phần, y chuyển thân nói với các tướng quân: "Chư vị, người vừa đi là tuyệt thế kì nam tử của thời đại chúng ta! Phàm là nơi nào tổ quốc cần, xông pha ra tuyến đầu đều có người huynh đệ đó. Trở tay làm mây, lật tay làm mưa, lực vãn cuồng lan, không nề gian nan hiểm trở, anh dũng hào hùng, là hình mẫu cho mọi quân nhân nhân loại. Chúng ta thật lòng cầu nguyện cho huynh đệ ấy, cũng như nhiều lần trước đây, người huynh đệ ấy sẽ lập lại kì công ở Viễn Đông, mang vinh quang chiến thắng trở về!"

Chúng tướng vẫn đứng nghiêm trang, nhãn thần ai nấy đều nhòa nhòa nhìn về cuối đường, thân ảnh của người huynh đệ kề vai chiến đấu, của vị trưởng quan mà họ kính phục vừa khuất.

-o0o-

Crypto.com Exchange

Hồi (1-193)


<