Vay nóng Tima

Truyện:Tử Xuyên tam kiệt - Hồi 099

Tử Xuyên tam kiệt
Trọn bộ 193 hồi
Hồi 099: Chinh đồ dật sự
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-193)

Siêu sale Shopee

Đêm ngày hai mươi ba tháng ba năm bảy tám bốn, tây nam thống lĩnh Tử Xuyên Tú vừa trở về Đế đô đã bàn giao chức vụ, nhận nhiệm vụ mới đến Viễn Đông làm thống lĩnh, lập tức khởi hành đi Viễn Đông.

Hành trình lần này không chỉ đơn độc một mình gã, tùy hành còn có hai kị binh sư áp tống hơn năm ngàn đại xa chở đầy vật tư bổ cấp.

Đây là lần tăng viện lớn nhất của Tử Xuyên gia đối với Viễn Đông, nhưng rất có thể cũng là lần cuối cùng, theo chiến sự lan dần, thông đạo cuối cùng thông đến Viễn Đông là Bỉ Đặc hành tỉnh một khi thất hãm, liên hệ giữa Viễn Đông và gia tộc bị đoạn tuyệt hoàn toàn, Viễn Đông lúc đó sẽ trở thành vùng bị cô lập triệt để.

Cùng trên đại đạo không chỉ là bộ đội của Tử Xuyên Tú, xung quanh còn có một lượng lớn bộ đội đang hành quân về chiến khu.

Chủ lực quân, Dự bị đội địa phương, Tăng viện đội, Truy trọng đội, vô số bộ đội nối đuôi thành một khối khổng lồ, bụi bốc mù sau bước chân hành quân.

Dưới mưa xuân mông lung, bộ đội khoác áo tơi lục sắc xanh cả bình nguyên, nhìn từ cao như một đàn kiến khổng lồ đang chuyển tổ, ai nấy cắm cúi bước nhanh, ngày đêm kiêm trình, hỏa tốc tiến ra tiền tuyến đang khẩn trương.

Từ trong xe quan sát quân đội, Tử Xuyên Tú cảm khái vạn phần. Theo kinh nghiệm bản thân có được, trong đại chiến thảm liệt dốc sức cả nước, quân đội ra tiền tuyến rất khó có cơ hội trở về, nói cách khác, bọn họ coi như đã chết.

Vì bảo vệ nhân loại, cái giá phải trả lớn đến mức nào thì không ai đo lường được, bao nhiêu gia đình tan nát, vợ mất chồng, con mất cha, sẽ là bao nhiêu cô nhi quả mẫu đây!

Sống, hay là chết đây?

Đưa mắt nhìn bình minh đang rực hồng, tâm tình Tử Xuyên Tú kích động. Sắp được ngửi mùi huyết tinh và sát lục, gã sinh cảm giác hưng phấn khó kiềm chế: đây mới là thế giới của quân nhân! Hòa bình, an dật, sống thoải mái không khiến gã thoái chí, bản thân gã là vì chiến tranh mà tồn tại.

* * *

Ngày hai mươi tám tháng ba, xa đội dài dằng dặc đã đến Đạt mã hành tỉnh, đây là hành tỉnh kề sát lối ra của cứ điểm Ngõa Luân, không khí chiến tranh hừng hực. Thành thị trống rỗng, nhai đạo vắng bóng thường nhân, đây đó chỉ thấy quân nhân qua lại. Hiến binh bộ đội mang nón sắt trắng, tay cầm Khinh tiện nỗ nghiêm mật tuần tra các lối đường. Đoàn xe của Tử Xuyên Tú từ đông đến nên không bị kiểm tra quá gắt gao, nhưng quân nhân từ hướng tây về thì gặp khó, nếu không có giấy báo đi thi hành nhiệm vụ do cấp bậc Kì bổn trở lên ký, sĩ binh từ tây về đều bị coi thành đào binh.

Tử Xuyên Tú dẫn đội đến chỗ hiến binh hỏi thăm, biết được hai ngày trước ma tộc đã phát động mấy lần tấn công nhỏ mang tính quấy nhiễu, đều bị bộ đội trú thủ đánh lui. Tử Xuyên Tú bỗng khẩn trương, gã từ kinh nghiệm bản thân biết, ma tộc thường xuyên quấy nhiễu là để dò xét thực lực quân đội nhân loại, khoảng cách đến việc đại cử tiến công là không xa. Nếu chỉ có một mình gã thì cũng chẳng đáng lo lắng, nhưng bản thân còn dẫn theo mấy ngàn xe bổ cấp, cái này liên quan đến mệnh mạch Viễn Đông sắp tới, tuyệt không cho phép mất mát.

"Đại nhân". Tên hiến binh đội trưởng cảnh báo Tử Xuyên Tú: "Chúng tôi đã nhận được báo cáo, đội tiền phong của ma tộc vận quân phục Tử Xuyên gia lén tập kích chỉ huy bộ tiền tuyến. Sáng hôm kia, chúng tôi phát hiện có thi thể của mấy tín sứ, công hàm trên người bọn họ đã bị mất. Cảnh bị tư lệnh bộ đã phát xuất cảnh báo, không ít ma tộc quân đi trước đã trà trộn vào phòng tuyến chúng ta".

"Cái gì?" Tử Xuyên Tú cảm thấy khó tưởng nổi: "Ma tộc mặc quân phục chúng ta? Mấy tên quái vật mặt xanh răng vàng đó chẳng lẽ hóa trang thành nhân loại được?"

Hiến binh quân giọng âm trầm: "Chúng tôi cũng không biết chuyện gì. Rất có khả năng, có nhân loại vô sỉ đầu hàng bọn chúng, hoặc có thể là dư nghiệt của phản quân Viễn Đông. Thật là vô sỉ, thân là nhân loại lại đầu hàng ma tộc!"

Tử Xuyên Tú chán nản. Gã không ngờ ma tộc còn chưa đại cử tấn công, trong nhân loại đã xuất hiện phản đồ.

Quân quan hiến binh đó nói rất thật tình: "Đại nhân, ngài dẫn theo xa đội bổ cấp lớn thế này, chính là mục tiêu tập kích tốt nhất của địch nhân, trên đường cần phải cẩn thận!"

Tử Xuyên Tú cảm ơn rồi bắt tay tạm biệt, gã hạ lệnh đội ngũ lập tức tăng tốc tiến về Bỉ Đặc hành tỉnh.

Hoàng hôn hôm đó, xa đội còn chưa ra khỏi biên giới Đạt mã hành tỉnh thì đột nhiên phía sau khói bụi mịt mù, một đoàn kị binh đang phi tới như điên.

Đây là một đội kị binh bộ đội trú thủ địa phương, quân quan dẫn đội từ xa hô hoán: "Dừng lại! Xa đội dừng lại!"

Tử Xuyên Tú phân phó: "Không cần quan tâm, cứ thẳng tiến. Ta ứng phó bọn họ".

Gã dừng ngựa đứng sau đội ngũ chờ. Trong bụi đất bốc mù, chi kị binh đó ào ào chạy tới sát trước mặt.

Một viên quân quan nhảy xuống ngựa, ngữ khí hổn hển gấp gáp gào lên: "Ngừng bước! Ngừng bước! Ai là trưởng quan tôi có lời muốn nói!"

Tử Xuyên Tú vẫn ngồi trên ngựa, đáp: "Là ta. Cho hỏi quý quan là ai? Có chuyện gì?"

Quân quan đó lúc này mới nhìn qua Tử Xuyên Tú, y chạy vội qua, chào: "Trưởng quan! Tôi là tiểu kì vũ sĩ Y Tư Bối thuộc đệ lục sư trú quân Đạt mã. Ma tộc tấn công rồi, Đạt mã báo nguy! Tổng đốc hành tỉnh Phạm Đế hạ lệnh, tất cả bộ đội đang ở hành tỉnh phải gia nhập chiến đấu bảo vệ Đạt mã hành tỉnh. Bộ đội của quý quan cũng không ngoại lệ, thỉnh trưởng quan nhanh chóng dẫn đội theo tôi về chi viện cho Đạt mã!"

Tử Xuyên Tú chấn động: bản thân mới li khai mấy tiếng đồng hồ, ma tộc đã bắt đầu tấn công Đạt mã rồi. Động tác của bọn chúng thật nhanh, bản thân xém chút đã bị hãm ở Đạt mã thành rồi.

Gã xuống ngựa, lắc đầu: "Xin lỗi, Y Tư Bối các hạ, thứ cho khó nghe theo. Đội ta đang có mệnh lệnh khẩn cấp của Quân vụ xứ. Hà huống, với thân phận của ta, mệnh lệnh của Phạm Đế tổng đốc cũng vô hiệu đối với ta".

"Cho hỏi các hạ là ai?"

"Tân nhiệm Viễn Đông thống lĩnh Tử Xuyên Tú!"

Y Tư Bối giật mình, giậm chân kính lễ Tử Xuyên Tú: "Thống lĩnh đại nhân, thất lễ rồi! Thống lĩnh đại nhân, ma tộc thế mạnh hung hãn, Đạt mã nguy trong sớm chiều. Quý bộ có lượng lớn kị binh, có thể tăng viện chúng tôi không?"

Tử Xuyên Tú liền từ chối y: "Không thể. Ta đã nói rồi, chúng ta đang có nhiệm vụ, không thể chậm trễ".

"Vậy, có thể chia một phần kị binh tăng viên chúng tôi không? Hai ngàn kị binh cũng quá tốt rồi!"

Tử Xuyên Tú lắc đầu: "Không thể. Binh lực đội ta cũng đang mỏng, không thể phân binh".

Gã nhảy lên ngựa: "Y Tư Bối các hạ, cáo từ. Chúc quý quân chiến đấu thuận lợi, giành thắng lợi đầu!"

*****

Tử Xuyên Tú không nỡ nhìn ánh mắt cầu khẩn và gương mặt nhơm nhớp mồ hôi đang hiện thần sắc thống khổ của Y Tư Bối, quay đầu thúc ngựa đi. Chạy thẳng một đoạn xa gã mới nhịn không nổi quay đầu nhìn lại, vị tiểu kì vũ sĩ đó vẫn còn đứng ngây ngốc chỗ cũ ngóng nhìn theo thân ảnh đoàn kị binh đang xa dần, chiều tàn cuối ngày, bóng hình của y nổi bật trong tịch dương, đầy tuyệt vọng lẫn cô độc.

Tử Xuyên Tú từng trải sa trường, không phải là người yếu mềm, nhưng nhìn thân ảnh tuyệt vọng của Y Tư Bối, mũi gã cay nồng, có cảm giác lệ sắp ứa ra.

"Bị bỏ rơi rồi!"

Các sĩ binh và trú quân cấp thấp không thể lí giải chiến lược và kế hoạch của Quân vụ xứ, bọn họ chỉ đơn thuần muốn bảo vệ nơi mà họ đã trưởng thành, bảo vệ đất đai và gia viên yêu mến của bọn họ, bảo hộ phụ mẫu, thê tử của họ.

Nhưng bọn họ không thể ngờ, trong kế hoạch tác chiến tổng thể Đế đô vạch ra, bọn họ và thành thị của bọn họ đều được xem như phải vứt bỏ, sẽ không thể có bất kỳ tăng viện nào cho bọn họ.

Đến khuya đêm đó, xa đội đã li khai địa giới Đạt mã hành tỉnh, đến một tiểu trấn ở biên cảnh Bỉ Đặc hành tỉnh.

Lệnh giới nghiêm thời chiến sớm đã ban ra, dưới sắc trăng mờ nhạt, trong trấn chỉ có quân nhân qua lại, trong nhà cửa thấp bé vọng ra tiếng chó sủa u u...

Vốn theo bổn ý của Tử Xuyên Tú, phải vào núi thì mới an toàn nhất. Nhưng bôn ba đường xa, nhân mã đều đã mệt mỏi không kham nổi, hơn nữa cũng cần phải kiếm một nơi bổ sung nước uống và lương thực.

Nghe có một thống lĩnh dẫn đội đến tiểu trấn, chỉ huy quan của trú quân đích thân đến nghênh tiếp. Bọn họ dẫn Tử Xuyên Tú vào một quán ăn nhỏ, từ lúc khởi hành đến giờ, đây là bữa ăn cơm canh nóng hổi đầu tiên của Tử Xuyên Tú.

Thủ não trú quân ở đây là một Phó kì bổn trung niên gọi là Mã Lôi. Y tự giới thiệu là phó sư trưởng đệ lục sư đóng ở Bỉ đặc hành tỉnh, dẫn nhân mã nửa sư đến đóng ở tiểu trấn này, nhiệm vụ là phối hợp tác chiến với cánh trái của thủ quân Đạt mã.

Tử Xuyên Tú hỏi thăm tin tức tình huống của trú quân, chiến đấu lực, sĩ khí, lương thực... , Mã Lôi hồi đáp rất tỉ mỉ, không hề che giấu điều gì. Y bộc lộ sự mất niềm tin của bản thân: "Bộ đội chủ lực của gia tộc sao còn chưa đến tăng viện? Chỉ bằng vào thủ bị đội địa phương mà muốn ngăn cản ma tộc, đó là không tưởng a! Đại nhân, tràng chiến tranh này, chúng ta có thể thắng không?"

Trong trò chuyện, Mã Lôi lựa lời hỏi dò Tử Xuyên Tú, Quân vụ xứ rốt cuộc có kế hoạch tác chiến thế nào, dự tính quyết chiến với ma tộc tại địa điểm nào, thượng tầng gia tộc có nắm chắc đối với sự phát triển chiến cuộc không, có nắm được mấy phần thắng không!

Trong mắt những quân quan trung cấp, một thống lĩnh, đó là nhân vật không thấp, chắc biết mọi kế hoạch và cơ mật a!

Rất hiển nhiên đây là vi phạm nguyên tắc cơ mật, nhưng người đang quờ quạng trong đêm tối mong muốn nhất là thấy được một tia sáng, Tử Xuyên Tú lí giải tâm tình của y, cũng không nhẫn tâm trách cứ.

Mà sự thật thì Đế đô cũng đang bị hoảng loạn và phân tán ý kiến, còn chưa hình thành đường hướng và kế hoạch rõ ràng cho tương lai.

Đương nhiên, những thứ này không thể nói cho một phó kì bổn biết. Tử Xuyên Tú chỉ có thể nói: "Quân vụ xứ đang tính toán mọi chuyện, đã có kế sách vạn toàn. Nhưng kế hoạch cụ thể là cơ mật, ta cũng không biết rõ".

Mã Lôi mờ mịt hỏi: "Đại nhân, ngài nói, lần này chúng ta có thể đánh thắng không? Lực lượng địch nhân quá mạnh".

Tử Xuyên Tú an ủi: "Sẽ đánh thắng thôi, thắng lợi cuối cùng nhất định thuộc về chúng ta. Ma tộc không thể chinh phục nhân loại".

Gã thầm kinh tâm, một phó kì bổn đã là quân quan trung cấp trong quân đội, cả bọn họ cũng cảm thấy tiền đồ chiến cuộc u ám, Tử Xuyên Tú có thể tưởng tượng được sự tuyệt vọng bi quan của sĩ tốt và bình dân bá tánh, mọi người đều mất lòng tin vào thời cuộc, mà theo kinh nghiệm đã trải qua, sau khi mất đi đấu chí, đào binh và phản đồ xuất hiện là thế khó tránh khỏi.

Ăn cơm tối xong, Tử Xuyên Tú mệt mỏi lên tiếng cáo từ, Mã Lôi cung kính tiễn gã. Đúng vào lúc này, lính gác ở ngoài bỗng vào báo cáo: "Đại nhân, có một đội kị binh đến, bọn họ yêu cầu chúng ta dành cho bổ cấp".

"Bọn họ từ đâu tới?"

"Từ phương hướng Đạt mã hành tỉnh".

"Biết rồi. Ta sẽ ra xem".

Thần xui quỷ khiến, Tử Xuyên Tú lên tiếng: "Ta cùng đi xem thử".

Mã Lôi kinh ngạc liếc qua gã, lời vừa nói ra thì Tử Xuyên Tú đã cảm thấy hối hận: bản thân nhiều chuyện làm gì! Trường đồ bạt thiệp mệt muốn chết, phải tranh thủ đi ngủ mới đúng.

Hai người hấp tấp đi nhanh trên trường nhai vắng bóng người, đám cảnh vệ theo sát phía sau, sắc trăng mềm mại, màu trắng nhạt rải khắp đạo lộ đá xanh tiểu trấn. Tử Xuyên Tú đang hưởng thụ cảm giác thanh tĩnh hiếm có thì một trận vó ngựa phá tan không khí yên tĩnh. Mấy chục kị binh từ phía đối diện phi lại, kị binh khoác phi phong hắc sắc mới, đầu đội nón sắt, nhân mã hùng tráng, tinh thần hăng hái, như một trận gió mạnh thổi vào tiểu trấn.

Nhìn thấy hai người và vệ binh phía sau, đội kị binh đó dừng ngựa. Quân quan dẫn đầu nhảy xuống, thanh âm khỏe khoắn hỏi: "Cho hỏi là Mã Lôi đại nhân phải không?"

"Là tôi. Các hạ là ai?"

"Tôi là tiểu kì vũ sĩ Gia Tháp của thủ bị đội Đạt mã". Hắn cởi nón sắt xuống lộ ra một đầu tóc vàng đẹp mắt, sức trẻ thanh niên tràn trề, Tử Xuyên Tú không khỏi thầm khen: "Một thanh niên rất anh tuấn!" Chỉ là gã có điểm kì quái, người thanh niên này gây cho gã cảm giác dị dạng, khẩu âm của hắn có chút cổ quái thế nào đấy, bản thân giống như đã nghe qua ở đâu rồi.

Mã Lôi hỏi: "Các hạ tìm tôi vì cần viện trợ? Xin cho xem chứng kiện".

"Vâng. Đại nhân, đây là chứng kiện của tôi. Mời kiểm tra".

Hắn cung kính đưa lên một bản quân quan chứng, Mã Lôi nhận lấy lật xem, hỏi: "Quý quan là quân quan thuộc đệ tam sư thủ bị đội?"

"Vâng. Tôi phụng lệnh tổng đốc Phạm Đế đại nhân công tác ngoài tỉnh".

Tử Xuyên Tú thuận miệng hỏi: "Quý quan dọc đường bình an chứ? Không có đụng phải bộ đội tiên phong của ma tộc?"

Nhìn Tử Xuyên Tú, Gia Tháp hiển xuất biểu tình mê hoặc: "Vị đại nhân này là..."

Tử Xuyên Tú thầm hích Mã Lôi, Mã Lôi hiểu ý không có giới thiệu: "Ngươi cứ hồi đáp vấn đề là được rồi".

Gia Tháp thoải mái cười đáp: "Đại nhân, trên đường rất yên tĩnh, cả cảnh nội Đạt mã đều không thấy bóng dáng một tên ma tộc nào".

Mã Lôi cẩn thận kiểm tra chứng kiện, Tử Xuyên Tú cảm giác như bị kim châm, gã cố ý chỉ vào xa đội dài ngoằn bên đường, nói: "Đây là xa đội vật tư do tôi phụ trách, tôi nghe nói đường đi bị ma tộc cản trở, Đạt mã cũng bị ma tộc bao vây rồi..."

Nhìn số lượng xa đội, mắt Gia Tháp chợt lóe lên, hắn hồi đáp chắc nịch: "Đại nhân, đường đi thông sướng vô trở!"

Lúc này Tử Xuyên Tú đã không còn hoài nghi, gã đang định ám hiệu cho Mã Lôi thì Mã Lôi đã xem xong chứng kiện đưa trả lại: "Kiểm tra rồi. Gia Tháp các hạ đi đường cả ngày chắc mệt rồi. Mời vào ăn uống nghỉ ngơi trước, ăn tối xong sẽ đáp ứng yêu cầu".

Gia Tháp thi lễ đáp: "Vậy thì phiền đại nhân rồi".

Đám kị binh nhảy xuống ngựa, theo chỉ dẫn của nhân viên tiếp đãi trật tự tiến vào mấy nhà dân.

Mã Lôi hét lớn đến cả nhai đạo đều nghe được: "Kêu đầu bếp nhanh chuẩn bị cơm tối, chúng ta có khách!"

Từ xa có tiếng đáp: "Biết rồi, làm liền!"

Nhìn thân ảnh đám kị binh vào hết bên trong, Tử Xuyên Tú kéo tay Mã Lôi đến góc đường, nhỏ giọng nói: "Mã Lôi các hạ, ta muốn nói"

"Đây là gian tế". Mã Lôi bất động thanh sắc: "Đại nhân, ngài nói nhỏ thôi, coi chừng bọn chúng nghe được".

*****

Nhìn thân ảnh đám kị binh vào hết bên trong, Tử Xuyên Tú kéo tay Mã Lôi đến góc đường, nhỏ giọng nói: "Mã Lôi các hạ, ta muốn nói"

"Đây là gian tế". Mã Lôi bất động thanh sắc: "Đại nhân, ngài nói nhỏ thôi, coi chừng bọn chúng nghe được".

"A, ngươi đã biết rồi!"

"Đại nhân, trên Quân quan chứng của Gia Tháp có dính máu. Tuy hắn đã chùi cẩn thận nhưng máu đã thấm vào trên đường chỉ may. Bọn chúng sát hại người của chúng ta, lấy chứng kiện của họ. Hơn nữa, Đạt mã hôm nay đã là chiến khu, muốn li khai chiến khu chỉ bằng vào Quân quan chứng là không đủ, còn phải có thư cho phép của thượng cấp trưởng quan, ngoài ra chúng tôi còn có khẩu lệnh liên hệ với Thủ bị đội ở Đạt mã, bọn chúng không nhắc đến thì đã đủ chứng minh rồi".

"Còn nữa, Đạt mã đã bị ma tộc tấn công rồi, công lộ đã bị cắt đứt, bọn chúng lại nói thông đạo sướng thông vô trở!" Tử Xuyên Tú kích động bổ sung: "Tên Gia Tháp cầm đầu đó, hắn tuyệt đối là ma tộc hoàng tộc! Dạng phong độ và lễ nghi, khẩu âm và ngữ điệu của hắn, đều là đặc điểm của ma tộc! Ta từng gặp ma tộc tướng quân Vân Thiển Tuyết, hắn cũng dùng khẩu âm cũng rất chuẩn nhưng lại chuẩn theo ngữ âm giáo khoa, không hề có chút pha tạp khẩu âm địa phương, chính điều này đã làm bại lộ chúng".

"Gia Tháp là ma tộc hoàng tộc?" Mã Lôi có chút kinh hãi: "Một đại đội hoàng tộc ma tộc? Nhiều như thế?" Y cảm thán: "Tôi là lần đầu thấy hoàng tộc ma tộc. Thì ra chúng giống nhân loại đến thế!"

"Không thể có nhiều ma tộc hoàng tộc như thế. Những tên kia có lẽ là phản đồ nhân loại, bại hoại vô sỉ!" Tử Xuyên Tú hung dữ mắng.

Mã Lôi cười xin lỗi: "Đại nhân, lúc nãy tôi sợ ngài hô hoán sẽ đả thảo kinh xà. Bọn chúng có cả đội kị binh vũ trang, một khi xung đột, bọn chúng có ngựa xung kích, người của tôi chưa phòng bị sẽ thương vong lớn. Trước tiên phân tán chúng vào từng nơi, dẫn dụ bọn chúng cởi giáp bỏ vũ khí, đợi khi bọn chúng ăn no ngủ nghỉ, tôi dẫn người chặn các lối ra, không để thoát một tên!"

"Ngươi tính đúng". Tử Xuyên Tú nhỏ giọng. Gã rất tán thưởng vị trung niên quân quan này. Năng lực thì còn chưa biết rõ, nhưng bằng sự trấn tĩnh và trầm ổn cũng đủ tài làm tướng, La Kiệt và Bạch Xuyên còn kém y.

Hành động bắt bớ diễn ra rất thuận lợi, mặc kệ Mã Lôi ngăn cản, Tử Xuyên Tú vẫn đích thân dẫn bộ đội tham gia hành động.

Sĩ binh vũ trang bao vây cả trấn, quanh chỗ ma tộc được bao vây mấy lớp, do Mã Lôi cố ý an bài, chỗ ở của ma tộc rất phân tán.

Khi sĩ binh phá cửa xông vào, đám kị binh ma tộc còn đang ngủ, căn bản không kịp phản ứng. Có kẻ cầm đao định phản kháng, có kẻ giả bộ kinh hoàng kêu: "Các ngươi muốn làm gì! Ta là quan binh Tử Xuyên gia!"

Đại bộ phận gian tế đều thanh trừng thuận lợi, chỉ là quá trình bao vây Gia Tháp đụng phải phiền phức.

Gia Tháp giống như đã có chuẩn bị, cầm đao thủ ở cửa, sĩ binh xông vào bị hắn chém chết hai người, sĩ binh còn lại hoảng hốt thối lui.

Gia Tháp cầm đao tử thủ cửa vào, cao giọng hô hoán: "Mưu tài hại mạng a! Bỉ đặc quân đội mưu hại quân mình a!" Tiếng rống kinh động cả tiểu trấn đang ngủ, rất nhiều bình dân mặc áo ngủ chạy ra, nhìn thấy sĩ binh Tử Xuyên gia tự tàn sát, đặc biệt là ngoại biểu Gia Tháp anh tuấn hơn người, rất nhiều bình dân không hiểu lý do đều ào ào trách cứ bọn Tử Xuyên Tú.

Mã Lôi sắc mặt trầm trọng, mắt thấy Gia Tháp và thủ hạ của hắn tử thủ, y ra lệnh: "Phóng hỏa đốt nhà!"

Mấy chục ngọn đuốc được ném lên mái, nhà rất nhanh bị đốt cháy.

Dưới sức lửa giáp công, người của Gia Tháp cũng không thủ nổi, mấy kị binh trên người bị dính lửa lảo đảo chạy ra, rất nhanh bị tóm gọn.

Tử Xuyên Tú không quan tâm bọn chúng, gã chỉ phân phó vệ đội phân tán bao vây căn nhà, phải bắt sống tên Tái nội á hoàng tộc đó! Nếu như mới bắt đầu khai chiến đã bắt được thành viên hoàng tộc, việc này sẽ là sự cổ vũ cực lớn cho sĩ khí quân tâm, hơn nữa cũng có thể biết được tình báo về quân đội ma tộc.

Lửa cháy càng lúc càng lớn, vẫn không thấy Gia Tháp chạy ra. Tử Xuyên Tú sắc mặt âm trầm: "Chẳng lẽ tên gia hỏa đó chạy rồi?"

Ngay lúc này, mái nhà cuối cùng đã bị đốt sụp xuống, trong lửa đỏ bừng bừng vang lên một thanh âm khàn khàn tuyệt vọng: "Tắc mục hắc lâm!(Ngô hoàng vạn tuế)".

Quân dân vây quanh om sòm: "Ma tộc! Hắn là ma tộc!"

Trầm mặc nhìn lửa đỏ phừng phực nhảy múa, Tử Xuyên Tú không nói một lời.

Hỏa quang chiếu sáng gương mặt sắt lại của gã, Tử Xuyên Tú nảy sinh cảm khái khó tả, người thanh niên tóc vàng mới rồi còn ngọc thụ lâm phong, chớp mắt đã thành thi thể cháy đen. Tính danh chân thật của hắn, lai lịch thân phận của hắn, còn có nhiệm vụ mà hắn đang thực thi, có lẽ vĩnh viễn không thể nào biết được.

Tuy là phía đối địch, gã cũng rất bội phục dũng khí của đối phương, nguyện bị thiêu cháy cũng không chịu hàng để giữ mạng, từ đó có thể thấy huyết tính cường hãn của ma tộc hoàng tộc, ở người thanh niên này, ẩn ẩn cảm nhận được tiềm chất của đám tướng lĩnh ưu tú hiện tại như Vân Thiển Tuyết, Lăng Bộ Hư.

Có lẽ, một vị tướng tài trong tương lai của ma tộc đã bị gã giết từ trong trứng nước.

Thống lĩnh Tử Xuyên Tú và Phó kì bổn Mã Lôi đương nhiên không thể biết, kẻ bị thiêu chết là đệ đệ thân sinh của tộc trưởng Ca Ngang tộc Ca Đạt Hãn, tử tước Ca Nhĩ Hoa, hắn là người kế thừa của Ca ngang tộc trong tương lai.

Mãi đến sau khi kết thúc chiến tranh, nhân loại từ các chứng kiện thu được mới biết, tử tước Ca Nhĩ Hoa thâm nhậo hậu phương nhân loại là đảm nhiệm sứ mệnh trọng yếu. Hắn phụ trách tiếp nhận phản nghịch nhân loại, mua chuộc và kích động các phần tử phản động trong lòng nhân loại.

Đây là kế hoạch do phò mã tướng quân Vân Thiển Tuyết vạch ra, mục đích nhầm làm nhiễu loạn hậu phương địch nhân, gây ra binh biến và phản loạn, làm suy yếu sức phản kháng của nhân loại.

Vì thực hiện kế hoạch này, Vân Thiển Tuyết tổng cộng phát xuất mười hai đội thần sứ bí mật. Tử Xuyên Tú tao ngộ chỉ là một trong số đó mà thôi.

* * *

Ngày ba mươi tháng ba năm bảy tám tư, trải qua bảy ngày hành trình cực nhọc, Tử Xuyên Tú cuối cùng đã dẫn xa đội thông qua con đường bí mật nằm ở sơn mạch Bỉ đặc hành tỉnh, bộ đội tiến vào Bố lô thôn thuộc Ngõa cách hành tỉnh ở Viễn Đông.

Đây cũng là vùng tổng hậu cần của Viễn Đông liên quân, Tú tự doanh sắp xếp một đoàn đội đóng ở đây để làm công tác bảo hộ.

Hít thở không khí của Viễn Đông, nhìn quần sơn chen chúc nhấp nhô, tâm tình Tử Xuyên Tú thư hoãn.

Sau khi nếm trải phong vũ lại được đạp chân lên đại địa Viễn Đông, lòng gã dạt dào cảm xúc, tâm tình sảng khoái như có trận gió quét sạch mây đen u ám trong lòng. Bên ngoài là bão tố cuồng phong, nhưng Viễn Đông lại là vùng đất yên tĩnh trong bão.

*****

Quan binh trú thủ ở Bố lô thôn thấy Quang minh vương trở về, ai nấy mừng rỡ reo hò, tâm tình phấn chấn.

Trưởng quan đội Tú tự doanh đóng ở đây tên là Qua Nhĩ Cát, hắn kích động báo cáo với Tử Xuyên Tú: "Toàn bộ công trình nơi này hoàn hảo vô tổn, bộ đội lúc nào cũng sẵn sàng đầu nhập chiến đấu!"

Quân đội sau khi bản thân rời đi vẫn tận trung thủ vệ thông đạo ra ngoài, Tử Xuyên Tú cảm thấy rất an ủi.

Gã hỏi sơ vài câu, phát hiện nơi này gần như cách tuyệt với bên ngoài, đám quân nhân thậm chí không biết Ngõa Luân đã thất hãm. Ở lại Bố lô thôn nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau Tử Xuyên Tú tiếp tục dẫn đội đi chuyển.

Ngày thứ ba, đoàn người ngựa đã đến thủ phủ Ngõa cách thị của Ngõa cách hành tỉnh, nơi này là đại hậu phương của Viễn Đông liên quân, không có chịu sự xâm nhiễu của ma tộc.

Lúc Tử Xuyên Tú đến nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của quân dân, mấy vạn cư dân Bán thú nhân tụ tập chào đón Quang minh vương quay về.

Nhìn thấy sự ủng hộ của quân dân Viễn Đông đối với bản thân gã vẫn như cũ, Tử Xuyên Tú cảm thấy được an ủi rất nhiều.

Đêm đó, Tử Xuyên Tú dùng cơm với tổng đốc hành tỉnh, nắm sơ qua tình hình hiện tại: Sau sự kiện Ngõa Luân, ma tộc không có đại cử công kích Viễn Đông, bộ đội ma tộc đang đối đầu với Viễn Đông liên quân ở tiền tuyến cũng cắt giảm xuống, nhưng không ngưng điều chuyển quân thông qua công lộ Viễn Đông đến cứ điểm Ngõa Luân. Ba vị đại tướng của Viễn Đông quân không ở cùng, Minh Vũ trấn thủ Khoa nhĩ ni, phụ trách sự vụ hậu phương. Bạch Xuyên trấn thủ Gia sa thành ở biên cảnh đông bắc, La Kiệt trấn thủ Đặc lan thành ở đông nam. Thế là Tử Xuyên Tú quyết định chọn mục tiêu cho xa đội là Khoa nhĩ ni thành thuộc Minh tư khắc hành tỉnh.

Từ Ngõa cách đến Khoa nhĩ ni thường thì đi mất ba ngày, nhưng Tử Xuyên Tú lại mất cả tuần mới đến.

Xa đội mệt mỏi là một nguyên nhân, nguyên nhân lớn hơn là hành trình phải qua Viễn Đông công lộ, mà ma tộc bộ đội tăng viên cho cứ điểm Ngõa Luân lại đầy cả công lộ.

Trên đại công lộ Viễn Đông, Tử Xuyên Tú quan sát lực lượng của ma tộc.

Đó là một cảnh tượng hoành tráng, tinh kì như hải, đội ngũ đen nghịt kéo dài không có điểm kết, đao quang lấp lánh, thương nhọn như rừng.

Lúc ma tộc hành quân nghiêm cấm nói chuyện, ngoài tiếng bước chân rầm rập, không khí lắng đọng như bị nén chặt.

Đột nhiên, trong quân trận nổi lên tiếng tù ô ô, Tử Xuyên Tú đang ở dốc cao quan sát đã bị phát hiện, một đội kị binh li khai quân trận chạy thẳng đến chỗ gã. Các hộ vệ hoảng hốt, đội trưởng báo: "Đại nhân! Chúng ta bị phát hiện rồi! Nhanh chóng rút thôi!"

Tử Xuyên Tú trấn tĩnh thần sắc: "Chạy vẫn còn kịp, cứ xem thử ma tộc có động thái gì".

Kị binh ma tộc dừng ngựa dưới dốc núi, một bách nhân đội trưởng cắm lông chim trắng thẳng người đi lên chỗ bọn họ, tay xua xua biểu thị không có địch ý.

Đoàn người Tử Xuyên Tú thối lui mấy bước, Bán thú nhân đi theo tiến lên giao thiệp.

Tử Xuyên Tú nghe rất rõ, tên bách nhân đội trưởng đó lại có thể nói lưu loát tiếng Bán thú nhân Viễn Đông, hắn nói với Bán thú nhân, quân đội ma tộc đang hành quân trên đường là đệ thập nhị quân đoàn của ma tộc vương quốc, là bộ đội Mông tộc.

"Chúng tôi không phải bộ đội Tắc nội á tộc, không có cừu oán gì với Viễn Đông, chúng tôi chỉ là mượn đường mà thôi, không hề có địch ý với quý quân, mọi người nước giếng không phạm nước sông". Tên đội trưởng nói rất lưu loát, phảng phất như đã nói mấy câu này nhiều lần. Tử Xuyên Tú động tâm, nói nhỏ với Bán thú nhân mấy câu, thế là Bán thú nhân đó lập tức thay đổi ngữ khí, nghiêm túc nói: "Ngươi bất quá là một bách nhân đội trưởng mà thôi, làm sao có tư cách đại biểu cho cả lộ đại quân? Các ngươi không hề có chút thành ý! Ta là tổng đốc của Gia lai hành tỉnh, ta muốn gặp trưởng quan tối cao của các ngươi!"

Tên gia hỏa xí xa xí xô này lại là một tổng đốc? Tên bách nhân đội trưởng đó thất kinh, lập tức quay đầu chạy xuống.

Hắn quay về đội ngũ chụm đầu thương nghị một hồi, lát sau phía dưới có một lão đầu tử rất hoa lệ, ngoại mạo cũng giống nhân loại đến, lão là hoàng tộc ma tộc.

"Cho hỏi, vị nào là tổng đốc Gia lai hành tỉnh?" Lão đầu tử đó cười giả lả hỏi.

Tử Xuyên Tú đã lấy thanh đồng diện cụ đeo vào, thúc ngựa chạy lên: "Nơi này không có tổng đốc Gia lai hành tỉnh". Gã lạnh nhạt nói, "Ta là Quang minh vương của Viễn Đông".

Biểu tình hoảng loạn thoáng qua trên mặt lão đầu, rất rõ ràng là muốn quay đầu chạy liền, nhưng suy xét cự li giữa bộ hạ của lão và cự li giữa lão với Tử Xuyên Tú, lão mới thủ tiêu chủ ý đó.

Người trong nháy mắt đã từ hoảng loạn chuyển thành bình tĩnh thật không nhiều, Tử Xuyên Tú rất bội phục sự trấn định của lão đầu tử này.

"Hà hà hà, Quang minh vương!" Lão đầu xuống ngựa đưa tay nắm tay Tử Xuyên Tú, cười rất thân thiết: "Chúng ta nhiều năm rồi không gặp, lâu quá rồi, ngài ốm nhiều so với trước, khiến lão tử ta sém chút không nhận ra! Chặc chặc, ngài không chịu chú ý bảo dưỡng thân thể làm người ta xót xa a!"

Tử Xuyên Tú hỏi: "Chúng ta từng gặp nhau?"

"Ách? Chưa có gặp sao?" Thần tình thảng thốt thoáng qua, lão ta vỗ vỗ đầu, lẩm nhẩm: "Chết mẹ rồi, phản xạ làm nói nhầm rồi, đây là lời để ứng phó với chủ nợ mà..."

Lão lại chuyển qua gương mặt tươi cười: "Quang minh vương, ngưỡng mộ đã lâu! Đại danh của ngài tôi nghe như sấm bên tai, sự tình của ngài vang danh tứ hải! Từ Hắc sơn đến Lam hà, đâu đâu cũng truyền tụng sự tích anh dũng của ngài, ngài cấp sinh mệnh cho chúng tôi, cấp cho chúng tôi niềm tin, ngài là hải đăng giữa khơi, là bắc đẩu trên trời, ngài là thái dương chiếu diệu vạn vật. Thái dương có thể diệt, nhưng kính ngưỡng của tử dân thần tộc với ngài vĩnh bất diệt tuyệt! Tôi ngưỡng mộ ngài, Quang minh vương vĩ đại, ngài đồng thọ cùng thiên địa, đồng huy cùng nhật nguyệt!"

Tử Xuyên Tú nhìn quanh bộ hạ: "Chúng ta có phái người đến nằm vùng phía ma tộc không?"

Xung quanh lắc đầu, lão đầu đó hổ thẹn cười cười: "Đây là biểu hiện kính ngưỡng của tử dân thần tộc chúng tôi với Quang minh vương mà thôi, không hề đùa bỡn, không hề ác ý".

"Cho hỏi các hạ là?"

"Ta là Quân đoàn trưởng Mông Hãn của Đệ thập nhị quân, thỉnh Quang minh vương điện hạ chỉ giáo nhiều, chỉ giáo nhiều". Lão đầu đó cung kính cúi người thi lễ.

Viễn Đông liên quân liền ồn ào: "Lão gia hỏa nịnh bợ này lại là Quân đoàn trưởng của ma tộc sao?"

Mông Hãn rất nghiêm túc đáp: "Bảo đảm trăm phần trăm".

*****

Mặc dù đối phương thái độ nịnh bợ, nhưng dù sao cũng là Quân đoàn trưởng của ma tộc quân, cũng là đại nhân vật ngang hàng với mình, Tử Xuyên Tú hồi lễ: "Mông Hãn các hạ hảo, không biết có gì chỉ giáo?"

Mông Hãn thành khẩn đáp: "Quang minh vương, tôi biết giữa Viễn Đông và vương quốc có tồn tại mâu thuẫn, nhưng đó là chuyện của Tắc nội á tộc, còn Mông tộc chúng tôi vô thù vô oán với Viễn Đông, chúng tôi là đi đối phó nhân loại, không muốn đối địch với Viễn Đông. Mong ngài hạ lệnh Viễn Đông bộ đội dọc đường đừng ngăn cản quấy nhiễu chúng tôi, mọi người nước giếng không phạm nước sông, thế nào?"

Tử Xuyên Tú rất nghiêm túc đáp lại: "Các hạ nói đùa chăng? Quý quân nhân cường mã tráng, quân uy hùng tráng, Viễn Đông chúng tôi binh yếu lực mỏng, làm sao là đối thủ của các người? Ngài hoàn toàn không cần phải chủ động cầu hòa à?"

Mông Hãn chớp chớp, cặp mắt giảo hoạt: "Quang minh vương, chúng tôi là rất có thành ý. Mông tộc chúng tôi yêu chuộng hòa bình, là bộ lạc thủ tín, chúng tôi cố gắng tránh các tranh đấu không cần thiết, tuyệt đối không chủ động gây chiến với Viễn Đông. Quang minh vương, tôi chỉ có thể đại biểu cho quân đội Mông tộc bộ lạc chúng tôi mà thôi, còn các bộ tộc khác của vương quốc, tôi không thể làm chủ, ngài cũng không cần nể mặt tôi đâu!"

Tử Xuyên Tú bỗng nhiên đại ngộ, nhỏ giọng hỏi: "Ý của ngài là..."

Mông Hãn cười vô cùng gian trá: "Chính là ý đó! Nếu như ngài thiết kế chút chướng ngại trên đường hành quân của bọn chúng, quấy nhiễu quấy nhiễu, Mông tộc chúng tôi sẽ rất là vui sướng a! Bệ hạ đã có lời, bỏ quân hạn lệnh, các tộc có thể tự khoách quân, từ Ngõa luân quan tiến sang phía tây, tộc nào công chiếm được thành thị nào trước thì thuộc sở hữu của tộc đó. Hà, phía tây Ngõa Luân là đại địa phì nhiêu của nhân loại, nghe nói ở đó đâu đâu cũng là hoàng kim, heo bò thả rong chật đất, là thiên đường nhân gian! Hiện tại các bộ tộc của vương quốc đều đang điên cuồng khoách quân, gấp rút tiến sang tây. Quang minh vương, ngài và tôi tương phùng cũng là có duyên, tôi có cảm giác ngài như người bạn đã lâu. Có vài lời thật tâm, tôi nói ra mong ngài chớ trách, Viễn Đông hiện tại, có cho chúng tôi thì chúng tôi cũng không thèm, chúng tôi không có thời gian a! Chậm một chút sẽ bị bộ tộc khác chiếm mất đất đai phì nhiêu, Mông tộc gặm cỏ mà sống à? Chi bằng, Quang minh vương ngài cũng góp hai sư đoàn, chúng ta hợp quân thần tốc đi chiếm địa bàn? Bảo đảm không đối xử tệ với ngài! Nhưng ngài cần phải cử người ngăn cản bộ tộc khác, bọn chúng nếu như cũng tiến nhanh, địa bàn chúng ta đoạt được sẽ ít đi".

Tử Xuyên Tú dở khóc dở cười, Mông Hãn này đúng là lão hồ ly a, vừa gặp mặt chưa được hai phút đã xưng huynh gọi đệ rồi, "Huynh đệ" đối với lão đầu tử này còn nhanh hơn cả lửa cháy a!

Gã không tỏ rõ ý kiến nói: "Việc đoạt địa bàn để sau hẵng nói. Nhưng Mông Hãn các hạ, đại quân của ngài quá cảnh, gây thiệt hại nhiều thứ cho chúng tôi. Ngài xem, công lộ chúng tôi xây dựng đã bị quân lính ngài đạp hỏng nhiều chỗ rồi, rất nhiều cây cỏ cũng bị đạp chết à...hà hà, ngài phải cấp cho chúng tôi ít tiền chứ, hà hà, gọi là phí tu bổ đường xá đi!"

Mông Hãn hấp háy mắt: "Phí tu bổ đường? Nếu như không giao Phí này thì..."

"Kiên quyết không cho mượn đường! Chớ trách chúng tôi thiết diện vô tình!" Tử Xuyên Tú nghiêm khắc: "Nói thật, Mông Hãn đại nhân, các người quân đông thế mạnh, muốn tiêu diệt các người thì chúng tôi không làm nổi. Nhưng nếu như tổ chức bẫy rập dọc đường, tập kích, nửa đêm phóng hỏa...thì người Viễn Đông chúng tôi chính là đại hành gia! Làm lớn thì không được, nhưng cản trở Mông tộc quân chừng mười ngày nửa tháng thì dư sức. Đợi lúc các người chạy đến được lãnh địa nhân loại thì những thứ tốt đẹp đã bị người khác chiếm mất rồi..."

"Cứ theo ý của ngài mà làm, Mông tộc chúng tôi nguyện ý giao nạp phí tu bổ đường xá!" Mông Hãn lập tức hiểu được chỗ tốt từ Tử Xuyên Tú, nếu như Viễn Đông bộ đội ngăn cản bộ đội các tộc khác, chỉ để quân đội Mông tộc thuận lợi thông qua, vậy thì chẳng cần nghi ngờ, Mông tộc của lão sẽ trở thành ma tộc đại quân đầu tiên tiến nhập Ngõa Luân quan, ý nghĩa chiến lược là cực kì quan trọng.

Trải qua một hồi trả giá kịch liệt, Mông tộc cuối cùng đã lấy một ngàn xe gạo để đổi lấy quyền thông hành an toàn trong cảnh nội Viễn Đông, Tử Xuyên Tú cười gian: "Ta nhường phần lợi cho các người rồi nha!"

Mông Hãn cười gian trá: "Các hạ, vậy lời của ngài..."

"Yên tâm!" Khẩu khí của Tử Xuyên Tú rất giống cục trưởng cục giao thông: "Phàm mà không giao phí tu bổ đường, cứ theo luật không cho qua! Mông Hãn đại nhân, ngài cứ yên tâm đi đoạt địa bàn cho ngài, ta bảo đảm ngài là người đầu tiên đến Ngõa Luân!"

Hai người bắt tay tạm biệt, đều tiếc hận không rặn ra được nước mắt.

Mông Hãn chuyển thân li khai, Tử Xuyên Tú lập tức quay đầu chạy, gã và nhân mã tùy hành vừa rời khỏi sườn núi thì một đội kị binh Mông tộc đầu cắm tên lông sói đã hung hăng đuổi tới.

May mà đoàn người Tử Xuyên Tú có ngựa tốt, rất nhanh đã chạy xa, Tử Xuyên Tú vừa chạy vừa quay đầu la lớn: "Không tiễn không tiễn...Kêu Mông Hãn nhớ kỹ, một ngàn xe gạo a..."

Khi đoàn người Tử Xuyên Tú chạy về trú địa, tổng đốc Gia lai hành tỉnh đích thân đến báo cáo Quang minh vương: "Điện hạ! Không biết vì sao, ma tộc quân đội qua đường bỏ lại một ngàn xe gạo ở bên đường, trên xe treo bảng 'Tặng Quang minh vương điện hạ', xin hỏi điện hạ, chúng ta sẽ xử trí thế nào?"

Tử Xuyên Tú nghĩ một chút, phân phó: "Kiểm tra trước hãy bàn tiếp, xem bên trong có phóng độc hay không".

Đối với Mông Hãn, Tử Xuyên Tú vừa khinh vừa sợ, thật không dám khinh tâm.

Đàm phán vừa kết thúc, lão lập tức cho người động thủ với mình, sau khi bản thân chạy thoát, lão lập tức coi như không có chuyện gì xảy ra, giữ lời tặng một ngàn xe gạo, ý tứ là hiệp nghị tiếp tục có hiệu lực.

Sống đến giờ đã gặp qua không ít kẻ ti bỉ vô sỉ, nhưng có thể vô sỉ đến trình độ như Mông Hãn, vẫn là lần đầu Tử Xuyên Tú gặp được.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-193)


<