Vay nóng Tima

Truyện:Tử Xuyên tam kiệt - Hồi 100

Tử Xuyên tam kiệt
Trọn bộ 193 hồi
Hồi 100: Thống lĩnh giao tiếp
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-193)

Siêu sale Shopee

Ngày năm tháng tư năm bảy tám tư, qua nhiều hành trình nguy hiểm, Tử Xuyên Tú cuối cùng cũng đến được Khoa nhĩ ni thành thuộc Minh tư khắc hành tỉnh, thủ phủ của chính quyền lâm thời Viễn Đông. Quân dân trên đường sớm đã báo cáo hành trình của Tử Xuyên Tú lên Viễn Đông thống soái bộ, Minh Vũ đang chủ trì Viễn Đông thống soái bộ đích thân dẫn quân ra thành mười dặm nghênh đón Quang minh vương.

Năm vạn Bán thú nhân, Xà nhân, Ải nhân binh cường hãn binh giáp chỉnh tề đón Tử Xuyên Tú. Đại đao, trường mâu, búa, cung tiễn cử lên rợp trời. Đang ban ngày nhưng pháo hoa vẫn bắn tưng bừng, trên tường thành Khoa nhĩ ni đen đặc người, đều là quân dân chào đón Tử Xuyên Tú.

Viễn Đông quân đội binh mã hùng tráng xuất hiện trong thành, ngoài thành. Bán thú nhân sĩ binh thân thể cao lớn nổi bật, đặc biệt bọn họ được trang bị binh khí sắc bén của nhân loại, hình dáng càng thêm oai phong, như hổ thêm cánh.

Nhìn thấy cảnh tượng phô bày, Tử Xuyên Tú kích động tâm tình. Những vũ khí đó đều là bản thân cố gắng tích lũy ở tây nam chuyển về. Bản thân ở tây nam nửa năm, tuy từ dân gian và Lâm gia, Mã gia kiếm được số ngân lượng vài ức, nhưng bản thân chưa từng mua một bộ y phục mới, ăn bữa cơm chưa vượt quá năm mươi đồng tiền.

Đường đường là một vị thống lĩnh oai phong, thế mà bản thân lại giống như một tên thuế vụ, suốt ngày tính toán làm cách nào để vơ vét thương nhân và quan lại, suy nghĩ làm sao để có được nhiều tiền nhất mà không ép bọn họ làm phản. Trong thời gian thượng nhiệm, danh tiếng "Hấp huyết quỷ thống lĩnh" vang dội cả tây nam.

Hiện tại, mắt thấy tâm huyết của bản thân không có phí không, từng đồng mà mình tiết kiệm đã biến thành trường đao và thương sắt trong tay chiến sĩ, biến thành khôi giáp và chiến mã cho họ, Tử Xuyên Tú kích động khó thể hình dung, miệng há cười hết cỡ.

Tại chỗ đón tiếp, Minh Vũ dẫn đầu giới quân chánh Khoa nhĩ ni nghênh tiếp Tử Xuyên Tú.

Tử Xuyên Tú vừa xuống ngựa, một thân ảnh to lớn nhảy tới, gã còn chưa kịp hô "Thích khách, cứu mạng!" thì đã bị người đó ôm chặt, lão Bán thú nhân cường tráng cười hà hà ôm chặt gã: "Quang minh tú! Ngài rốt cuộc cũng về rồi, hà hà, ngài làm chúng tôi chờ mỏi cả mắt. Lần trước tên khốn Tác Tư nói ngài đến Tử xuyên gia làm quan lớn rồi, không có trở về Viễn Đông, phi! Hắn bị lão Đức Luân tôi một quyền đánh bay ba cái răng. Nói năng linh tinh! Quang minh tú của chúng ta không phải hạng người đó! Dù đến chân trời góc bể, Quang minh tú vẫn là vương của Viễn Đông! Vương sao có thể bỏ lãnh thổ của mình chứ! Tôi lúc đó khẳng định: Quang minh tú không phải người như thế! Ngài nhất định trở về! Trở về thì tốt rồi, phía nhân loại không có thứ gì tốt cả. Tôi đã chuẩn bị vài muội tử Tá y tộc xinh đẹp cho ngài, đợi ngài về để bàn hôn sự..."

Lão Đức Luân cao hứng nói bắn tung nước bọt, phun như mưa vào mặt Tử Xuyên Tú, Tử Xuyên Tú bị lão ôm chặt, cả tránh cũng không có chỗ tránh.

Thật không dễ mới tạm thời áp chế được cơn hưng phấn của lão, Tử Xuyên Tú chùi mặt nín thở la làng: "Lão Đức Luân! Lần tắm rửa gần đây nhất của ông là khi nào?"

"Nói gì chứ!" Lão Bán thú nhân giống như chịu đại sỉ nhục, sắc mặt đỏ bừng, "Tá y tộc chúng tôi rất yêu thích sạch sẽ, chúng tôi có thói quen định kì vệ sinh sạch sẽ. Ai nói tôi không có tắm rửa? Trước khi chiến tranh Viễn Đông bạo phát lần trước tôi đã tắm rồi! Quang minh tú? Quang minh tú? Ngài bị chóng mặt hả, không ổn, tôi làm hô hấp nhân tạo cho ngài... Quang minh tú?"

Tử Xuyên Tú: "A... ai cứu ta ra, ta phong làm đại tướng quân!"

Tiếp theo, Minh Vũ cầm đầu tướng lĩnh Viễn Đông đến tham kiến Tử Xuyên Tú.

Bạch Xuyên, La Kiệt, Bố Lan đều ở tiền tuyến, tướng lĩnh trấn thủ ở Khoa nhĩ ni chỉ có Minh Vũ, Đức Luân, Tác Tư, Lỗ Tá.

Có vài người thiên sinh thích kiếm người chọc ghẹo, một ngày không chọc người khác thì hắn ăn uống không ngon.

Chẳng hạn như Tác Tư của Xà tộc, thấy Tử Xuyên Tú, hắn liếm liếm lưỡi, câu đầu tiên là: "Trở về rồi sao? Kì thật Quang minh vương không ở đây, chúng tôi cũng rất tốt a!"

Tử Xuyên Tú hầm hầm, Tác Tư mới bất tình nguyện nói tiếp: "Nhưng đã về rồi thì không cần đi nữa! Quang minh vương ở đây cũng có chỗ tác dụng..."

Phảng phất sợ Tử Xuyên Tú hiểu lầm, Lỗ Tá của Ải nhân tộc vội bổ sung: "Tuy tác dụng không lớn, so với tôi chỉ hơn chút, nhưng có còn hơn không. Ở chỗ nhân loại ngây ngây ngốc ngốc chẳng có gì hay, Viễn Đông chúng ta vật sản phong phú, Quang minh vương vẫn sống khỏe hơn!"

Thanh âm Đức Luân vang lên: "Quang minh tú, lần này trở về có phải không cần đi nữa phải không?"

*****

Tử Xuyên Tú bồn chồn, gã nhìn quanh, thấy các tướng lĩnh đều lộ xuất thần sắc khẩn trương, Tác Tư và Lỗ Tá biểu hiện không quan tâm nhưng nhãn tình đảo tới đảo lui của chúng đã làm bại lộ sự quan tâm của chúng, mọi người đều đang đợi nghe câu trả lời, không khí nhất thời có chút khẩn trương.

Gã không rõ nguyên nhân: "Có chuyện gì à?"

Minh Vũ cười giải thích: "Đại nhân, mọi người đều rất lo lắng, không biết ngài tạm thời quay về hay là quyết định ở lại luôn?"

Tử Xuyên Tú minh bạch, cười đáp: "Chư vị, gia tộc ủy nhiệm ta đến thay chức vụ Thống lĩnh Viễn Đông cho Lâm Băng đại nhân, ta sẽ ở Viễn Đông chỉ huy kháng chiến".

"Nói năng lung tung, bọn ta không hiểu". Đức Luân rống cổ lên gào: "Bọn ta chỉ muốn biết một câu, Quang minh tú, ngài có ở lại Viễn Đông giúp bọn ta hay không?"

"Có!" Tử Xuyên Tú không chút do dự đáp: "Trước khi đánh lui ma tộc giành tự do cho Viễn Đông, ta sẽ không li khai".

Lập tức, các tướng lĩnh đều biểu lộ thần tình vui vẻ, ai nấy tươi cười hết cỡ.

Đức Luân đứng ở cao điểm rống lên với bộ đội bên dưới: "Đám nhóc các ngươi nghe rõ đây, vua của chúng ta đã về rồi! Ngài ấy không đi nữa!"

"Hô hô hô!" Bán thú nhân binh hoan hô như sấm, không trung đặc sánh âm thanh: "Vạn tuế vạn tuế! Quang minh vương vạn tuế!"

Một viên Bán thú nhân tướng lĩnh từ trong đội liệt tiến ra, Tử Xuyên Tú nhận ra hắn chính là Bán thú nhân thanh niên Đoàn đội trưởng Đức Côn, thanh âm kích động gần như gào lên: "Điện hạ, Viễn Đông quân đội vĩnh viễn theo ngài! Chúng tôi đồng sinh cộng tử!"

"Đồng sinh cộng tử! Đồng sinh cộng tử!" Năm vạn sĩ binh đồng thanh hoan hô, vung binh khí lên trời, hệt như một biển kim loại phát sáng.

Tiếng hoan hô liên miên quấn lấy nhau, chấn động tai Tử Xuyên Tú ong ong, căn bản không nghe rõ nội dung.

Đứng trên cao điểm tập trung ánh mặt của binh sĩ, Tử Xuyên Tú chắp tay chào bốn phía, thế là tiếng hoan hô càng dữ dội: "Vạn tuế! Vạn tuế! Quang minh vương vạn tuế! Vạn tuế vạn tuế!"

Nhìn quân đội kích động vì mình, Tử Xuyên Tú cũng sôi trào nhiệt huyết. Đây mới là thiên hạ của gã, là lực lượng do một tay gã tạo dựng. Vô luận Đế đô dùng thủ đoạn chiêu hòa, dùng âm mưu quỷ kế gì chăng nữa thì vẫn vô pháp cải biến lòng nhiệt ái của quân dân Viễn Đông đối với gã, vô pháp đoạt quyền khống chế Viễn Đông từ tay gã.

Quyền lực chân chính không phải do Nhậm mệnh thư tạo thành, Nhậm mệnh thư chân chính phải là sự trung thành trong tâm của vạn vạn dân chúng.

Nghe Tử Xuyên Tú xác minh việc lưu lại, Tác Tư và Lỗ Tá như trút được gánh nặng, nhưng vẫn giả bộ như không có gì: "Kì thật hắn lưu hay không lưu cũng chẳng có tác dụng mấy, Viễn Đông có Tác Tư đại gia là đủ rồi. Ma tộc thì có là gì, Cáp đặc tộc ta căn bản chẳng sợ chúng..."

"Còn có Lỗ Tá đại gia ta. Ta cũng chẳng sợ ma tộc, bất quá thương xót hắn không có nhà để về, người Viễn Đông tấm lòng rộng mở, cứ cho hắn lưu lại đi!"

Tử Xuyên Tú nghe trộm cười trộm, chuyển mắt về phía Minh Vũ.

Hơn nửa năm không gặp, Minh Vũ thành thục ổn trọng hơn nhiều, thấy Tử Xuyên Tú nhìn mình, y hưng phấn nói: "Đại nhân, ngài về thì quá tốt rồi, tôi yên tâm rồi".

Tử Xuyên Tú cười nói: "Còn chưa đến lúc nghỉ ngơi đâu. Minh Vũ, ta về rồi, sau này e là ngươi còn mệt hơn".

Các tướng quân khác đều cách vài bước chân, Minh Vũ nhỏ giọng hỏi: "Đại nhân, nghe nói ma tộc đã công hạ Ngõa luân quan. Sau này có đánh trận không?"

Tử Xuyên Tú trầm ngâm, không đáp mà hỏi: "Minh Vũ, nếu như chiến tranh lập tức bạo phát, chúng ta có bao nhiêu bộ đội có thể đầu nhập chiến tranh?"

"Đại nhân, nếu như là tức thì, tôi lập tức có thể cấp cho ngài binh lực mười lăm sư đoàn, đây là toàn bộ trú quân ở Khoa nhĩ ni. Nhưng nếu cho tôi mười lăm ngày, tôi có thể triệu tập bộ đội từ các hành tỉnh trung bộ, ba mươi sư đoàn gồm mười vạn người. Nếu như cho tôi một tháng, lấy danh nghĩa của ngài, tôi ước chừng có thể triệu tập được ba mươi vạn quân đội trong toàn cảnh nội Viễn Đông. Dốc toàn lực Viễn Đông, chúng ta có thể xuất động một đại quân chừng năm mươi vạn người, đủ bảo hộ Viễn Đông chống cự bất cứ quân xâm lược nào!" Minh Vũ có chút đắc ý.

"Năm mươi vạn quân đội? Rất không tệ!" Tử Xuyên Tú cười: "Nhưng ma tộc có thể dễ dàng xuất động trên trăm vạn đại quân! Ma thần hoàng đã ba bố Khoách quân lệnh, theo ta tính, quân đội bọn chúng có thể tăng gấp đôi!"

Các tướng lĩnh đều ngây ngốc, ai cũng bị con số của Tử Xuyên Tú dọa hãi người. Trong không khí trầm lặng, lão Đức Luân lẩm nhẩm: "Trăm vạn... Hai trăm vạn... Trời, cả đời ta chưa từng thấy qua quân đội nhiều đến khủng bố như thế..."

"Vì thế, không thể ngạnh bính với ma tộc, phải động não, suy nghĩ phương pháp..." Tử Xuyên Tú trầm ngâm, thấy mọi người đều kì vọng nhìn vào mình, gã xua tay than: "Hiện tại ta cũng chưa có chủ ý gì hay, mọi người cùng động não suy nghĩ đi".

Nhìn thấy biểu tình thất vọng của chúng nhân, Minh Vũ vội lên tiếng can thiệp: "Đại nhân trường đồ bạt thiệp, nhất định rất mệt. Ngài trước hết cứ đi nghỉ đã".

Chúng nhân cùng khởi hành đi về tổng đốc phủ trong Khoa nhĩ ni thành, khi vào phủ Tử Xuyên Tú đột nhiên nhớ đến một sự kiện, gã kéo Minh Vũ nhỏ giọng hỏi: "Lâm Băng đại nhân có đang ở chỗ ngươi?"

"A, có, " Nhắc đến Lâm Băng, sắc mặt Minh Vũ trầm xuống, cũng nhỏ giọng nói: "Đại nhân, ngài đi đường xa mệt nhọc, tôi vốn định bẩm báo với ngài sau, nhưng ngài đã nhắc đến, tôi nói trước một chút: Lâm Băng đại nhân xác thật là ở chỗ tôi, xử trí bà ấy thế nào, thỉnh đại nhân chỉ thị".

"Tình huống hiện tại của bà ấy thế nào?"

"Bị tù cấm trong tổng đốc phủ".

"Bậy quá!" Tử Xuyên Tú đột nhiên biến sắc: "Lâm Băng đại nhân là Viễn Đông thống lĩnh do tổng trưởng điện hạ chỉ định, là thành viên Thống lĩnh xứ và Quân vụ xứ, lại là tiền bối nguyên lão của Viễn Đông quân, kinh nghiệm và quân công đều khó có người sánh bằng. Nhân vật như thế, ngươi lại dám tự quyết cầm tù! Minh Vũ, ngươi thật liều à!"

"Là tiền bối nguyên lão của Viễn Đông quân, đồng thời cũng là bại quân chi tướng làm nhục quốc tang sự". Một thanh âm sung mãn truyền tới, Tử Xuyên Tú ngẩng đầu nhìn, một nữ tử phong tư lão luyện đang đứng yên phía trước gã.

Lâm Băng xuất hiện từ khi nào, Tử Xuyên Tú không có chú ý, gã thất thanh kêu: "Lâm Băng đại nhân, ngài..."

"Tử Xuyên Tú đại nhân, đã lâu không gặp". Lâm Băng khẽ cười.

Gã hơi bất ngờ, trong tưởng tượng của gã thì Lâm Băng chắc đang ủ rũ sầu não, thật không ngờ bà ta vẫn trấn tĩnh như thường, "Lâm Băng đại nhân, thật xin lỗi, Minh Vũ, mau xin lỗi đại nhân".

"Không liên quan đến Minh Vũ, là ta bảo hắn làm vậy". Lâm Băng hờ hững nói, "Ta vẫn đang chờ gia tộc phái khâm sai đến tuyên bố tội danh của ta, vô luận xử phạt g ì, ta đều cam tâm tình nguyện".

Tử Xuyên Tú nghẹn lời, khó nhọc lên tiếng: "Lâm thống lĩnh, gia tộc ủy phái tôi đến thay thế chức vụ của ngài".

"Ta đã đoán vậy", Lâm Băng nhìn trời, cười nói: "Vào lúc quan trọng thế này, Tử Xuyên Tham Tinh không thể tiếp tục cố kị a Tú ngươi, lão cũng không thể không phái ngươi quay về Viễn Đông, vàng thủy chung vẫn là vàng, vô luận áp chế thế nào cũng không bắt chúng ngừng phát quang, anh hùng luôn xuất hiện đúng lúc để cứu thế giới. A Tú, ngươi trưởng thành rồi".

"Tú Xuyên đại nhân, xin mời theo ta". Lâm Băng dẫn Tử Xuyên Tú tiến vào một căn phòng trong tổng đốc phủ.

Tân, cựu hai vị thống lĩnh hiển nhiên phải có lời cơ mật đàm luận, Minh Vũ hiểu chuyện, y vội dẫn những người khác li khai.

*****

"Tử Xuyên Tú thống lĩnh, ta nghĩ, lần này ngài đến không chỉ đơn giản tiếp nhiệm mà thôi phải không? Thống lĩnh xứ muốn xử lý ta thế nào, ngài có thể nói rồi".

"Lâm đại nhân..."

"Yên tâm, ta có chuẩn bị tư tưởng rồi".

"Đại nhân, Thống lĩnh xứ không hề có xử lý nào đối với ngài". Tử Xuyên Tú nói, "Bọn họ nói, để tân nhiệm thống lĩnh Viễn Đông sau khi tiếp nhiệm quyết định".

"Ha ha", Lâm Băng cười lớn nói: "Như thế, a Tú, ngươi thế là Toàn quyền khâm mệnh đại sứ rồi, a Tú, đây, chúng ta bàn giao, đây là ấn chương lệnh phù của Viễn Đông quân, đây là sổ quân phí tiền lương, đây là sổ vật tư bổ cấp, đây là tư liệu về các cấp chỉ huy và danh sách bộ đội, ta đều đã chỉnh lí tốt rồi".

Bà ta mỉm cười chuyển hết cho a Tú: "A Tú thống lĩnh, mời xem".

Lâm Băng nhẹ giọng nói: "Sau khi giao hoán, chức trách của ta đã hoàn tất, lúc đó, ta phải gánh vác trách nhiệm của ta".

Chất tài liệu thành chồng chỉnh tề, Lâm Băng đứng thẳng, hướng Tử Xuyên Tú kính lễ: "Tú Xuyên đại nhân, ta phụng mệnh giao quyền chỉ huy toàn bộ Viễn Đông bộ đội cho ngài".

Chiếu theo quân quy soái lệnh, Tử Xuyên Tú lúc này phải hồi lễ và ứng đáp: "Lâm Băng đại nhân, ta phụng mệnh tiếp thụ quyền chỉ huy Viễn Đông bộ đội". Nhưng gã không có làm, gã chỉ là ngây ngốc nhìn chồng tài liệu trên bàn, nhìn rất lâu. Từ sâu trong mắt Lâm Băng, Tử Xuyên Tú nhìn thấy ẩn ẩn ánh buồn. Trong mắt những chiến sĩ khẳng khái ra sa trường chiến tử, gã cũng nhìn thấy nhãn thần giống thế, gã lạnh người: đây là nhãn thần của người quyết tâm đi tìm cái chết.

Gã minh bạch, Lâm Băng sở dĩ kiên trì sống đến hiện tại, không phải là bà ta tham sống, chỉ là bản tính cương cường không cho phép bà ta lấy cái chết để trốn chạy trách nhiệm, trước khi bàn giao, bà ta vẫn là thống lĩnh của Viễn Đông, bà ta cần phải đứng vững đến phút cuối cùng.

Sau khi bàn giao, bà ta tuyệt đối không có khả năng tiếp tục sống.

Gã ngẩng đầu, nhìn thẳng Lâm Băng: "Đại nhân, kì thật Ngõa luân thất thủ không phải sai lầm của ngài, ngài không có ở cứ điểm, hai vị tướng quân phụ trách cứ điểm đã không còn ở nhân thế rồi".

"A Tú thống lĩnh, ngài có thể đem câu nói này nói với tướng sĩ đang liều mình ở tiền tuyến, nói với bách tính bị ma tộc đồ sát, xem coi bọn họ có tha thứ cho ta không".

Tử Xuyên Tú nhất thời tắc lời.

Lâm Băng khẽ cười: "A Tú thống lĩnh, ngài còn quá trẻ, ngài và ta đều là cao quan của gia tộc, chúng ta hưởng thụ đãi ngộ rất cao, được tôn trọng, nhưng bản chất của ta hay ngài, đầu tiên đều là quân nhân, quân nhân không thể chạy trốn chức trách của mình, chúng ta phải biết chịu trách nhiệm, hiện tại, địch nhân đột phá từ trận tuyến do ta phụ trách, ta cũng vô lực đoạt về Ngõa luân, dưới tình hình này, đường thoát chỉ có một".

Hai người đều hiểu rõ, đường thoát duy nhất là cái chết.

Tử Xuyên Tú than: "Kì thật, Thống lĩnh xứ chẳng hề trách ngài, Tổng trưởng điện hạ đã tha thứ cho ngài".

Lâm Băng hờ hững nói: "Không có người cưỡng bách, là ta không thể tha thứ cho chính mình".

Tử Xuyên Tú nôn nóng nói: "Lâm Băng đại nhân, chiến tranh vệ quốc đã bạo phát, chúng ta cần một lượng lớn tướng lĩnh ưu tú để bảo vệ tổ quốc. Tướng quân có kinh nghiệm như ngài chính là tổ quốc đang cần, ngài không thể phủi tay như thế!"

"A Tú, chúng ta có đủ tướng lĩnh ưu tú, chỉ là nhiều tướng lĩnh ưu tú còn chưa được trọng dụng". Chăm chú nhìn Tử Xuyên Tú, Lâm Băng mỉm cười: "Chẳng hạn như a Tú thống lĩnh, nếu như ngày đó Tử Xuyên Tham Tinh đồng ý để ngài làm thống lĩnh Viễn Đông, chúng ta tuyệt đối không có xảy ra họa mất Ngõa luân, a Tú, ta là bại quân chi tướng, không có tư cách chỉ điểm ngài, nhưng nếu ngài không hiềm, có mấy câu tâm đắc ta muốn nói với ngài".

"Mời đại nhân nói".

"Lần này ngài đến đây, nghĩ chắc có mang theo mệnh lệnh của Thống lĩnh xứ? Gia tộc có mệnh lệnh gì cho bộ đội Viễn Đông?"

Tử Xuyên Tú trầm ngâm một lúc đáp: "Thống lĩnh xứ và Quân vụ xứ đều mệnh lệnh chúng ta kiệt tẫn toàn lực ngăn cản ma tộc đại bộ đội tiến vào nội địa gia tộc, ngăn cản ma tộc bộ đội đến tăng viện cứ điểm Ngõa Luân, ngăn cản ma tộc bộ đội tăng cường từ nội địa vương quốc, giữ chân quyết chiến với ma tộc ở trong Viễn Đông".

Lâm Băng gật đầu, biểu hiện là đã nghĩ qua những điều này, lại hỏi: "A Tú thống lĩnh có biện pháp gì không?"

Tử Xuyên Tú nói thẳng không e dè: "Căn bản không làm được. Ma tộc dốc sức toàn quốc, muốn kháng cự và đánh bại bọn chúng, Viễn Đông quân không có đủ năng lực, đây là nhiệm vụ không thể hoàn thành".

"A Tú thống lĩnh nghĩ như thế, ta cảm thấy được an ủi, hôm nay quân thế ma tộc đang vượng, sĩ khí hừng hực, đang như kiếm bén rời vỏ, sắc nhọn vô bì. Muốn trên bình nguyện rộng rãi ngăn cản ma tộc thì phải chính diện đối kháng với bọn chúng, như thế tất hủy toàn bộ lực lượng Viễn Đông quân. Một khi Viễn Đông quân tan vỡ, ma tộc sẽ lại giành được cơ địa tốt nhất để tiến hành tây xâm, hủy Viễn Đông cũng không cứu được Tử Xuyên gia!"

"Lâm Băng đại nhân có ý gì?"

"A Tú thống lĩnh, ngài có thấy qua đầm lầy?"

"Đầm lầy?"

Lâm Băng mỉm cười nói: "Đó là một vùng đất thấp lầy lội, không có chỗ đặt chân, không có nơi mượn lực, nhảy không lên, vùng vẫy cũng vô ích, cho dù lực đại vô cùng cũng không có chỗ sử dụng, cuối cùng chỉ có thể bị nó nuốt mất.

Lâm Băng mở địa đồ, dùng tay chỉ vào một cái vòng tròn được khoanh sẵn: "Chiến lược bảo vệ nội địa chúng ta chưa từng được biết, nhưng ta cho rằng, tác dụng của Viễn Đông là phải phối hợp với nội địa gia tộc để phân tán và kéo dài quân đội ma tộc, quấy phá và làm yếu năng lực bổ cấp hậu cần của chúng, đồng thời khi ma tộc vương quốc đã dốc toàn lực khiến quốc nội không hư thì chúng ta sẽ lợi dụng cơ hội xâm nhiễu chúng. Nghĩ thử xem, khi ma tộc quân đội thâm nhập Đế đô hoặc giả đến cả Viễn kinh, trong vương quốc chỉ còn người già, trẻ em, phụ nữ, nhân lúc đó, Viễn Đông nếu có thể rút ra mười vạn tinh binh xâm lược ma tộc quốc nội, chiêu này sẽ mang lại hiểu quả thế nào? Nghĩ đến thân nhân ở nhà, ma tộc sĩ binh còn tâm tư tác chiến sao? Quân tâm bọn chúng suy sụp sẽ khiến bọn chúng nhanh chóng bị đánh tan. Thống lĩnh, nhiệm vụ của ngài là biến cả Viễn Đông thành một đầm lầy khổng lồ, làm giảm sức lực ma tộc, níu giữ, giam cầm, bám dính bọn chúng. A Tú, giữ được Viễn Đông mới phát huy được tác dụng lớn nhất!"

Tử Xuyên Tú kích động đứng phắt lên, nắm chặt hai tay Lâm Băng: "Lâm đại nhân, suy nghĩ của ngài cũng chính là cái ta đang nghĩ, chúng ta không mưu mà hợp!"

*****

Suốt hành trình từ Đế đô đến Viễn Đông, Tử Xuyên Tú luôn canh cánh suy nghĩ phải làm thế nào, vị trí chiến lược của Viễn Đông sau này sẽ là gì? Trong chiến tranh nhân loại kháng ma vĩ đại, Viễn Đông rốt cuộc sẽ phát huy tác dụng ra sao? Gã ẩn ẩn đã có một khái niệm, đối với Viễn Đông, đối với nhân loại mà nói, tác dụng của Viễn Đông không phải chỉ là ngăn cản bộ đội ma tộc.

Viễn Đông có ưu thế địa lý thiên nhiên ban tặng, nó là một thanh lợi kiếm uy hiếp được bổn thổ ma tộc vương quốc! Chỉ cần Viễn Đông quân đội còn, ma tộc cần phải bảo lưu một chi bộ đội để phòng bị, không thể toàn lực tác chiến với nhân loại, Viễn Đông là một công cụ để nhân loại dùng tấn công quốc nội ma tộc.

Gã suy nghĩ mơ hồ đường lối nhưng lại không biểu đạt rõ ràng ra được, mà Lâm Băng dùng ngôn ngữ chính xác để miêu tả nhiệm vụ của Viễn Đông sau này: "Biến Viễn Đông thành một đầm lầy khổng lồ!"

Ma tộc tây xâm cận kề, Đế đô đang rên rỉ, Viễn Kinh run rẩy, Hà khâu hoảng sợ, ở vào thời đại kinh hoàng thất thố này, có thể tỉnh táo chỉ ra hình thế chiến lược vài năm sau, Lâm Băng không hổ xưng hào danh tướng.

Càng hiếm có đó là, bà ta không vì vãn hồi sai lầm của bản thân mà đem toàn bộ sinh lực của Viễn Đông vứt vào trong công kích vô hiệu nhằm thu hồi Ngõa Luân, nếu không e là lực lượng quân đội mà gã gian nan xây dựng đã bị hủy rồi.

"Thế nhưng mệnh lệnh của Thống lĩnh xứ..."

"Kiên quyết! Tử Xuyên Tú thống lĩnh, ngươi nhất định phải kiên quyết!" Lâm Băng nhiệt huyết nói, khẩn thiết siết chặt tay Tử Xuyên Tú: "Tướng tại ngoại, quân lệnh có thể không theo, giành giật từng tấc đất là công việc của quân nhân, nhưng thân là tướng lĩnh cao cấp, ngài càng phải đứng trên góc độ toàn cục để làm việc, không thể chỉ giới hạn được mất trong một vùng nhỏ. Có thể gia tộc lúc này không hiểu ngài, nhưng mười năm sau, ngài sẽ là vĩ nhân đã cứu lấy cả nhân loại!"

"Lâm thống lĩnh, vì đạt được mục tiêu này, ngài có nguyện giúp chút sức cho ta?"

Lâm Băng ngẩn người, nét cuồng nhiệt trong mắt biến mất, bàn tay trở nên lạnh lẽo nhẹ nhàng rút khỏi tay Tử Xuyên Tú, ảm đạm đáp: "Tú Xuyên đại nhân, ngài không hiểu, ta đã mệt mỏi rồi, tinh lực sớm đã khô kiệt, trong chiến tranh trường kì, ta không còn tín tâm để gia nhập vào nó, thời đại tương lai là giành cho những người trẻ tràn trề sinh lực như ngài, Bạch Xuyên, La Kiệt là những trợ thủ tốt của ngài, ta đã già rồi".

Bà ta đứng lên: "Tú Xuyên đại nhân, ta biết, một tân nhiệm thống lĩnh sẽ rất bận rộn, cảm tạ ngài dù bận rộn cũng đã giành thời gian nói chuyện với một tướng thất bại như ta, ta không quấy rầy ngài nữa". Bà ta đứng lên gật đầu chào, chầm chậm bước ra ngoài.

Tử Xuyên Tú cũng đứng lên, gã biết, gã tuyệt đối không thể để Lâm Băng bước ra khỏi cửa, bà ta đã hạ quyết tâm đi chết, nếu như để bà ta đi, không có lực lượng nào có thể ngăn cản bà ta tự sát.

Năm đó Duy Lạp tự sát khiến gã đau khổ vô cùng, gã từng hạ quyết tâm, tuyệt đối không để một vị tướng lĩnh ưu tú khác phải đi đến con đường cùng vì lỗi lầm mà bọn họ không giám sát được!

"Lâm Băng đại nhân, xin dừng bước".

Lâm Băng ngừng chân, nhưng không có quay người lại: "Tú Xuyên thống lĩnh, ngài còn có phân phó gì? Nếu như có chỗ nào không rõ, ngài có thể đối chiếu với Phong kì bổn trợ lý của ta, y sẽ toàn lực hiệp trợ ngài, ta đã mệt rồi, muốn về phòng nghỉ ngơi".

"Lâm Băng đại nhân, ngài có thể cho biết, người đầu têu gây đại họa làm mất Ngõa Luân là ai không? Ai phải chịu trách nhiệm lớn nhất cho chuyện này?"

Lâm Băng đột nhiên xoay người lại, bà ta vẫn bình tĩnh, nhưng trong mắt đầy nộ hỏa: "Tử Xuyên Tú thống lĩnh, ta nói rồi, ta chính là người chịu trách nhiệm, ngài không nên châm biếm ta".

"Mời ngồi, Lâm Băng đại nhân". Tử Xuyên Tú nhẹ nhàng nói: "Ta tuyệt đối không có ý châm biếm ngài, ta luôn cho rằng, Ngõa Luân thất hãm, ngài dĩ nhiên có phần lỗi trong đó, nhưng người chịu trách nhiệm lớn nhất tuyệt đối không phải là ngài".

"Không phải ta?" Lâm Băng thoáng ngơ ngác, do dự quay về chỗ ngài, "Vậy là ai?"

Tử Xuyên Tú hỏi ngược lại: "Ngõa Luân vì sao đột nhiên thất hãm?"

"Đó là vì thủ quân phòng thủ không nghiêm, lơ là sơ ý!"

"Không!" Tử Xuyên Tú bình tĩnh phản bác: "Đương thời thủ quân Ngõa Luân không đến một vạn người, toàn bộ là lão nhược tàn binh, còn ma tộc xuất động đến bốn vạn tinh binh, là quân tinh duệ do Vân Thiển Tuyết suất lãnh. Cho dù bỏ qua yếu tố xuất kì bất ý, ma tộc theo cách cũ công đánh Ngõa Luân thì bọn chúng chỉ là phải trả một cái giá đắt, nhưng kết quả cũng sẽ không đổi. Binh lực không đủ, đây mới là nguyên nhân chính khiến Ngõa Luân thất thủ, ngài có đồng ý không?"

Trong lời nói của Tử Xuyên Tú ẩn chứa sự tự tin to lớn, Lâm Băng không tự chủ gật đầu tán thành.

"Như thế, Ngõa Luân là cứ điểm quan trọng bậc nhất của gia tộc, vì sao xuất hiện tình huống binh lực không đủ?"

Lâm Băng lộ xuất biểu tình suy nghĩ: "Trước khi thất hãm, vì chống cự Lưu Phong Sương xâm lấn, gia tộc đã điều bốn vạn bộ đội tinh duệ từ Ngõa Luân về tập kết thành Dự bị quân. A Tú, chẳng lẽ ý của ngài là nói Lưu Phong Sương mới là tội đồ đầu têu của vụ này? Nhưng Lưu Phong gia đánh Tử Xuyên gia, đó là chuyện hiển nhiên xảy ra mà".

"Ngài nói rất đúng, Lưu Phong Sương trước giờ là thiên địch của chúng ta, chiến tranh với Lưu Phong gia là không thể tránh. Lưu Phong Sương từng bị bắt trong cảnh nội Lâm gia, vốn đã ước định xử quyết cô ta, nhưng lúc đó một quân quan cao cấp của Tử Xuyên gia vì bị mỹ sắc của cô ta mê hoặc đã bày mưu cứu cô ta. Khi cô ta quay về quốc nội lập tức phát động chiến tranh báo phục Tử Xuyên gia. Lâm Băng thống lĩnh, tên quân quan Tử Xuyên gia đó mới là tội đồ chân chính khiến Ngõa Luân thất hãm!"

Lâm Băng đứng phắt dậy: "Ngài nói không sai! Tên đó là ai? Vì sao ta chưa từng nghe qua chuyện này?"

Tử Xuyên Tú mỉm cười đáp: "Người đó là một phần tử bại hoại ẩn tàng cực sâu, hắn quyền cao chức trọng, là một trong những quân quan cao cấp của Tử Xuyên gia, từng đảm nhiệm chức vụ quan trọng ở tây nam, cả sự kiện này hắn làm rất chặt chẽ liền lạc, không để lộ một điểm sơ hở, trong mắt người ngoài, hắn là một anh hùng chiến tranh đầy nhiệt huyết và lí tưởng, nhưng chỉ có ta biết, hắn chính là một tên bại hoại chuyên làm chuyện xấu".

"Từng đảm nhiệm chức vụ quan trọng ở tây nam..." Lâm Băng lẩm nhẩm câu này mấy lần, trong mắt đột nhiên xuất hiện thần sắc hoảng sợ: "A Tú, ngài là nói..."

"Lâm Băng đại nhân, ngài đoán đúng rồi". Tử Xuyên Tú bình tĩnh nói, "Là ta thả Lưu Phong Sương. Ngõa Luân thất hãm, ta chính là tội đồ chân chính".

"Ngài vì sao làm như thế?"

"Lâm Băng đại nhân, ngài cứ xem ta là một tiểu nhân vô sỉ tham lam danh lợi mỹ nữ đi. Ta đã ước định hôn ước với Lưu Phong Sương, sau khi cuộc chiến tranh này chấm dứt ta sẽ thành thân với cô ta, tương lai ta rất có thể là phò mã thân vương của Lưu Phong gia, lý do đó đủ rồi chứ?"

"Ngài!" Lâm Băng phẫn nộ cả người run rẩy."Tử Xuyên Tú, ngươi là phản đồ vô sỉ! Ngoài hai mươi tuổi đã là thống lĩnh, trước giờ chưa có ai được vậy! Gia tộc tài bồi trọng dụng ngươi, Trữ tiểu thư có tình cảm sâu đậm với ngươi, còn có ân tình của Ca Ứng Tinh đại nhân đối với ngươi, ngươi lại bất chấp tất cả, Lâm Hà, ngươi tuyệt đối không có kết cục tốt!"

Tử Xuyên Tú vỗ tay: "Chửi rất hay! Nhưng điều kiện tiên quyết đó là Đế đô phải biết chuyện này, nhưng ta làm việc rất kín kẽ, không ai có thể phát hiện!"

"Ta đã biết, ta tuyệt đối không tha cho ngươi! Ngươi đợi đi!" Lâm Băng quay người bước thình thình ra khỏi phòng, sập mạnh cửa rầm một tiếng rung rinh cả bức tường.

Sĩ binh Bán thú nhân chạy đến, Tử Xuyên Tú xua xua tay: "Không có chuyện gì, do ta lỡ tay".

Gã thả người tựa ngửa ra ghế, ngón tay gõ lốc cốc trên bàn.

Khi gã đang suy nghĩ thì cửa lại mở, Lâm Băng xuất hiện ở cửa phòng.

Hai người im lặng đối mắt, Lâm Băng bước vào ngồi xuống chỗ cũ.

Tử Xuyên Tú nhướng mày: "Thế nào?"

Lâm Băng đã khôi phục bình tĩnh, hỏi: "Theo điều lệnh, nếu phát hiện tân nhiệm trưởng quân cấu kết địch phản quốc, trưởng quan hiện nhiệm phải cự tuyệt giao xuất binh quyền, nghi thức giao tiếp không hoàn thành. Tử Xuyên Tú, bổn quan hiện tại cự tuyệt giao xuất binh quyền cho ngươi, ta đã phái người đi thông báo cho hiến binh bộ đội gần nhất, bọn họ chừng mười phút nữa sẽ đến đây".

*****

Tử Xuyên Tú khẽ cười: "Lâm Băng đại nhân, ngài là người hiểu chuyện, nên biết Viễn Đông không giống như các hành tỉnh trong nội địa gia tộc, quân đội Viễn Đông trung thành với tôi, Quân pháp xứ chẳng thể làm được gì với tôi. Quân pháp xứ có bao nhiêu trú quân ở Viễn Đông? Một ngàn người, hay là hai ngàn người? Một mệnh lệnh của ta có thể lập tức giết sạch bọn họ".

"Ngươi không thể làm".

"Ngài nghĩ ta làm không được sao?"

Lâm Băng lạnh lùng đáp: "Ta không phải hoài nghi ngươi có năng lực làm được hay không, ngươi là vương của Viễn Đông, muốn giết người diệt khẩu là chuyện quá dễ dàng, nhưng vấn đề là ngươi có thể làm chuyện ngu ngốc như thế không".

Ngừng một chút, bà ta bổ sung một câu: "Nếu ngươi vẫn là Tử Xuyên Tú mà ta từng biết".

Tử Xuyên Tú chột dạ, đưa mắt nhìn lên, vừa hay đụng phải ánh mắt của Lâm Băng.

Đôi mắt trong như nước của Lâm Băng chăm chú nhìn Tử Xuyên Tú: "A Tú, ta quen ngươi đã mười năm rồi, ngươi mười một tuổi đã đến Viễn Đông, ta và Ca Ứng Tinh đại nhân luôn để ý đến ngươi, quan sát ngươi trưởng thành, biểu hiện của ngươi nghênh ngang vô lối, nhưng làm việc thì cực kì cân nhắc. Thả Lưu Phong Sương, sự tình hoang đường này không giống ngươi làm. Ta không sợ ngươi sát nhân diệt khẩu, nếu ngươi muốn thì hai Bán thú nhân ngoài cửa chỉ trong tích tắc đã chém chết ta. Nói cho ta biết nguyên nhân".

Vô pháp đối mắt với nhãn thần trong sáng của Lâm Băng, Tử Xuyên Tú di khai mục quang, cười khổ đáp: "Lâm Băng đại nhân, ta sợ nói ra ngài cũng không dám tin. Nguyên nhân giống hệt như câu nói thường thấy trong các tiểu thuyết tình cảm ba xu 'Ta yêu Lưu Phong Sương, ta yêu tướng quân địch nhân'".

Lâm Băng không hề có biểu hiện thất kinh, bà ta vẫn bày ra biểu tình lạnh lùng, gật đầu mấy cái rồi lại lắc đầu mấy cái, lại hỏi: "Chuyện đó ngươi đã làm rất kín kẽ, vậy vì sao muốn cho ta biết?"

"Ta là muốn ngài hiểu, việc Ngõa Luân thất hãm không phải là sai lầm của ngài, ta không muốn lại có một tướng lĩnh ưu tú vì sai lầm của ta mà đi vào tuyệt lộ". Tử Xuyên Tú nhìn bà ta, nhỏ giọng nói: "Lâm Băng đại nhân, nếu so sánh tội ác trên người, ta hơn ngài rất nhiều. Ta biết, ta tội nghiệt thâm trọng, đối với tổ quốc, đối với nhân dân, ta phạm phải đại tội bằng trời. Ta không có tư cách thỉnh cầu ngài tha thứ, bởi vì sự phóng túng của ta, sự ích kỷ của ta đã khiến ngàn vạn Tử Xuyên gia quân nhân máu chảy thành sông. Máu đã chảy, người đã chết, ta không có năng lực vãn hồi lại sự sống cho họ, thế nhưng"

Tử Xuyên Tú nói từng chữ: "Ta có thể tái tạo một biển máu được dựng bằng máu của ma tộc. Lâm Băng thống lĩnh, ta còn trẻ, ta còn có thể xuất lực cho tổ quốc, cái ngày ta nhận sự báo phục và trừng phạt trong tương lai, ta tuyệt đối không trốn tránh. Nhưng trước ngày đó, xin cho ta một cơ hội. Nếu ngài không tha thứ mà vẫn muốn bắt ta, ta sẽ không phản kháng".

Lâm Băng không có lên tiếng, bà ta nhìn vào mặt bàn ngơ ngẩn xuất thần, không khí yên lặng đến mức nghe được tiếng cát chảy trong đồng hồ.

Không khí yên tĩnh tiếp tục duy trì cho đến khi bên ngoài vọng lên tiếng giày gõ xuống sàn, có người bên ngoài gõ cửa.

Hai người đồng thời lên tiếng: "Mời vào".

Một vị Quân pháp quan nhân loại y quan chỉnh tề dẫn theo hai hiến binh xuất hiện ở cửa, y thi lễ với Lâm Băng, lại nhìn sang huy chương lấp lánh trên vai Tử Xuyên Tú, lại hành lễ với gã: "Hai vị đại nhân, xin hỏi có phân phó gì?"

Tử Xuyên Tú vẫn yên lặng bất động, gã đang nhìn vào đôi môi của Lâm Băng, trong đầu một mảnh trống rỗng.

Lâm Băng nhẹ nhàng đứng lên, mỉm cười nói: "Giang Hải các hạ, đến đây, ta giới thiệu cho ngươi, đây là vị tân nhiệm thống lĩnh Viễn Đông Tử Xuyên Tú đại nhân. Chúng ta vừa tiến hành xong nghi thức giao tiếp, sau này, ngài ấy là lãnh đạo tối cao ở Viễn Đông".

Giang Hải dụng lực giậm chân hành lễ với Tử Xuyên Tú, bàn tay chĩa mạnh vào đầu làm lễ như muốn xuyên thủng thái dương huyệt: "Thống lĩnh đại nhân, chào ngài!"

Tử Xuyên Tú như vứt được gánh nặng, gã đứng lên mỉm cười đáp: "Giang Hải các hạ, chuyện của hệ thống Quân pháp, ta không có chuyên môn. Trước khi đến đây ta có nhận được ủy thác của Giám sát trưởng Đế Lâm, sau này hệ thống quân pháp ở Viễn Đông sẽ do phó thống lĩnh Lâm Băng toàn quyền lãnh đạo, bất tất thỉnh ý Đế đô. Lâm Băng đại nhân, sau này, hệ thống Quân pháp nhờ ngài coi dùm rồi, ta không can thiệp. Nếu có âm mưu gì, phần tử phản quốc...ngài cứ động thủ bắt, ta sẽ không can thiệp".

Lâm Băng nhếch miệng: "Phần tử phản quốc? Nếu hắn có chức vị cao hơn ta thì sao?"

"Trong cảnh nội Viễn Đông, bất cứ quan viên nào của gia tộc đều bị quân kỉ ước thúc, cho dù hắn có là thống lĩnh! Lâm Băng đại nhân, ngài minh bạch ý của ta không?"

Lâm Băng mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: "Đã như thế, ta sẵn lòng tiếp nhận nhiệm vụ, đại nhân".Tử Xuyên Tú trịnh trọng nắm chặt tay bà ta: "Đa tạ, Lâm Băng đại nhân. Ta sẽ nỗ lực, sau này ngài sẽ không phải hối hận vì quyết định của mình".


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-193)


<