← Hồi 084 | Hồi 086 → |
Hai người lại hàn huyên vài câu, Trang tri huyện mới nhỏ giọng nói: "Bản quan đây chân tay già rồi, tật xấu cũng không ít, cũng may có Tiền thần y, cho dù ngẫu nhiên gặp phải bệnh nhỏ đều được thần y giúp đỡ điều trị. Nhưng có một việc, hắn cũng thúc thủ vô sách, được biết tiên sinh am hiểu thần kỹ của thần y Hoa Đà, lại nghe thấy thần y nói tiên sinh dùng dược nổi bật, đường lối khác với người khác nhưng hiệu quả vô cùng, lúc này trong đầu mới sinh ra ý niệm, chần chừ mãi, cuối cùng vẫn quyết định mời tiên sinh tới xem qua cho bản huyện một chút."
Đỗ Văn Hạo gật gật đầu, nghĩ thầm, nhất định là có việc khó nói, vội hạ thấp người nói: "Đại nhận cứ nói, ta chỉ khám và chữa bệnh, cùng cam đoan thủ khẩu như bình!"
"Ân, vậy là tốt rồi." Trang tri huyện có vào phần xấu hổ, quay đầu nhìn một cái, đám nha hoàn đã rời xa không nghe được chuyện của bọn họ, nhưng thanh âm vẫn dè dặt nói: "Chuyết kinh trước sau thay bản quan sinh được ba nữ, nhưng dưới gối vẫn không có nam, chuyết kinh mắt thấy tuổi đã lớn, chủ trương cho bản huyện nạp thiếp, cho nên, trước sau nạp hai phòng thiếp, không nghĩ được, vẫn không có biện pháp hoài thai à! ... Hiện nay đã gần hoa giáp rồi, không con nối dõi, hương khói nhà ta nếu cứ như vậy thì đoạn tuyệt mất, tương lai dưới cửa tuyền, làm sao có thể đối mặt với liệt tổ liệt tông à."
Đỗ Văn Hạo liên tiếp gật đầu, cái đó chính gọi là bất hiếu hữu ta, vô hậu vi đại. Nhanh tới tuổi sáu mươi rồi, tuy rằng sinh được ba nữ nhân, nhưng lại không có một đứa con trai nối dõi, cũng không thể kế thừa dòng họ được, đối với cổ nhân mà nói, chuyện này là chuyện thương tâm nhất. Ngẫm nghĩ, nếu lão bà của tri huyện có thể giúp hắn sinh ra ba nữ nhân, thuyết minh song phượng năng lực sinh dục hẳn không có vấn đề gì, về phần sinh ra con gái, người cổ đại không nhận là do chính mình, cẩn thận nói: "Đại nhân hai vị thiếp thất, chẳng lẽ không một ai ... có động tĩnh gì?"
"Không trách các nàng, ai! Trách bản quan! Ai...! Bản quan chuyện phòng the âm khí không nâng, lực bất tòng tâm à...!"
Bệnh liệt dương? Đỗ Văn Hạo gật đầu: "Đại nhân không nâng lên được bắt đầu từ khi nào?"
"Sau khi người tới trung niên, liền xảy ra chuyện, sau khi sinh hạ được ba nữ nhân, mỗi khi muốn làm chuyện phòng the lại không nâng lên được. Cầu y nhiều, thuốc cũng đã uống. Bản quan cùng chuyết kinh rất là sốt ruột, thêm nữ chuyết kinh tuổi tác đã lớn, sau khi thương lượng, lúc này mới quyết định nạp Thư Điệp là thiếp. Không nghĩ tới, trước khi nạp thiếp còn có thể ngẫu nhiên nâng lên được, sau khi nạp thiếp lại không một lần ngẩng đầu lên. Qua vài năm, chuyết kinh chủ trương gắng sức thực hiện nạp thêm một thiếp nữa cho bản huyện, liền nạp tiếp Mộng Hàn. Không ngờ, ai!... vẫn là không nâng lên được. Đến nay bản quan nhị thiếp, cũng không thể động phòng, mỗi khi nhớ tới rất là áy náy."
Đỗ Văn Hạo hiểu được, khó trách được tại sao Trang tri huyện trong tiệc rượu trước mặt lão bà lại quan ái săn sóc hai vị thiếp thất như thế, mà lão bà hắn nửa điểm dấm chua cũng không ăn (không ghen), là bọn họ phải xin lỗi cô nương người ta làm cho người ta thành sống qua ngày ở nhà mình.
Ngẫm lại hai vị tiểu thiếp vừa rồi trong tiệc rượu có bộ dáng nghiêm trang, nói vậy chuyện phòng the cũng sẽ không toại lòng người, chính là loại sự tình này không nên hỏi, quanh co lòng vòng nửa ngày, thì ra hai vị thiếp thất này đều là khuê nữ nhà tử tế, chuyện phòng the cho tới giờ vẫn trong quy củ, nằm vẫn không nhúc nhích, đừng nói hỗ trợ, ngay cả sung sướng rên rỉ cũng không dám phát ra một tiếng. Lão nhân này khẳng định chỉ có thể lo lắng suông, không khỏi cười khổ lắc đầu.
Nếu đơn thuần là bệnh liệt dương không dục, ở xã hội hiện đại nhiều biện pháp giải quyết lắm, thai nhi trong ống nghiệm, nhưng là một ngàn năm trước thời Tống này, không thể làm được. Đỗ Văn Hạo nói: "Tại hạ trước bắt mạch cho đại nhân xem sao đã."
Sau khi bắt mạch, Đỗ Văn Hạo nở nụ cười: "Trong bữa tiệc nghe đại nhân chuyện trò, văn học uyên bác, nói như vậy chắc là nhiều năm qua say mê thi thư, ngài đây là phiền muộn quá độ, tâm tỳ đều hư làm cho chuyện phòng the không nâng được. Đừng lo, khai vài phương thuốc bổ thận, phục dược điều dưỡng tâm tỳ, thêm vài chén thuốc tráng dương trước khi làm chuyện phòng the, trong uống ngoài xoa, đảm bảo đại nhân hùng phong đứng dậy à! Ha ha."
Trang tri huyện xấu hổ cười lắc đầu: "Bản quan nhiều năm cầu y, chính là thần y Tiền Bất Thu, nhiều lần làm chuẩn, cách nói cũng giống như tiên sinh --- là phiền muộn quá làm tâm tỳ đều hư. Đổi mấy chén thuốc nhưng vẫn không có hiệu quả gì."
Đỗ Văn Hạo nụ cười tiêu thất: "Bọn họ dùng phương thuốc gì? Dùng dược nào?"
Trang tri huyện bệnh này đã được nhiều năm, ngầm cầu y hỏi dược cũng không ít, cái gọi là bệnh lâu thành y, đối với Tiền Bất Thu đại phu cũng đã thuộc lòng được không ít phương dược nói: "Dùng đều là được phẩm bổ ích tâm tỳ. Đều là các loại kiền tỳ ích khí như đương quy, hoàng kỳ; an thần như phục thần, viễn chí, toan tảo nhân. Phấn chấn dương khí như tiên linh tỳ, lộc giác sương, nhục thung dong. Những thanh thuốc này đều được gia giảm, không biết dùng hết bao nhiều rồi, nhưng tới khi lên giường vẫn như cũ không nâng lên được... ai!"
Nói tới đây Trang tri huyện thất vọng vuốt chòm râu, ủ rũ thập phần uể oải.
Đỗ Văn Hạo nhíu nhíu mày: "Cái này kỳ quái, ta bắt mạch lại lần nữa cho đại nhân xem."
Đỗ Văn Hạo ngưng thần bắt mạch, xem xét dưới lưỡi Trang tri huyện lẩm bẩm: "Đúng vậy, chính là chứng của tâm tỳ đều hư tổn mà. Phương thuốc cũng không thành vấn đề, sao lại không đúng bệnh nhỉ?"
Vừa nghe những lời này, Trang tri huyện vẻ mặt thất vọng lắc đầu cười khổ: "Ai! Xem ra bản quan mệnh là không có đời sau rồi, quên đi, tiên sinh mời trở về đi."Trang tri huyện đứng lên muốn đi ra ngoài.
"Đại nhân chờ đã!" Đỗ Văn Hạo xua tay nói "Thang thuốc không hiệu quả, Tiền Bất Thu có từng dùng kim châm độ huyệt với đại nhân không?"
Trang tri huyện thở dài: "Có dùng, nhưng là cũng không có hiệu quả gì."
Đỗ Văn Hạo suy nghĩ một chút nói: "Một thang thuốc của ta cũng không giống như của Tiền Bất Thu bọn họ, về phần châm cứu, huyệt đạo bất đồng, thủ pháp bất đồng, hiệu quả bất đồng, nếu đại nhân tin ta, ta có thể thử làm cho đại nhân xem một chút."
Châm cứu ở triều Tống đã muốn thực sự phát triển, nhưng dù sao từ Tống triều tới xã hội hiện đại, qua một ngàn năm phát triển, trong một nghìn năm này xuất hiện Đậu Hán Khanh, Lý Thời Trân, Dương Kế Châu, Từ Phong, Trần Hội một đám danh gia châm cứu, kỹ thuật châm cứu có tiến triển thêm một bước dài, nhất là gần hiện đại, trong nghiên cứu kết hợp Trung Tây y, mượn kỹ thuật hiện đại kiểm tra đo lường kết quả, nghiên cứu châm cứu đột nhiên tăng mạnh. Trước đây cần chứng bệnh cần châm huyệt hơn mười chỗ mới có thể có hiệu quả không còn là lý tưởng nữa, hiện giờ chỉ cần điều chỉnh lại thủ pháp châm cứu, hơn nữa so với châm mấy chục chỗ hiệu quả tốt hơn nhiều.
Đỗ Văn Hạo từ nhỏ đã được lão bá phụ trung y tận tâm chỉ điểm, kỹ xảo châm cứu truyền thống dĩ nhiên mười phần thành thạo, tiến vào đại học y khoa sau khi kết hợp Tây y khoa, tiến thêm một bước học tập phương pháp châm cứu tiên tiến, tài nghệ lại tịnh tiến. Trong đó cũng đã học qua trị liệu thành công ca bệnh liệt dương, cho nên quyết định áp phương pháp châm cứu mới này thử xem.
Ở phương diện châm cứu trị liệt dương, cổ nhân còn xa mới bằng trung y hiện đại, trong y điển cổ đại châm cứu trị bệnh liệt dương bệnh án không nhiều lắm chỉ có một chút, phản ánh việc này đối với cổ nhân là mịt mờ nhất. Người bệnh mắc bệnh liệt dương thường thường giữ kín không nói ra, chỉ tới khi vạn bất đắc dĩ, tuyệt không nói chuyện riêng tư này cho người khác biết. Cũng rất ít hỏi xin phương thuốc, cho nên phương diện này lâm sàng là rất ít, kinh nghiệm còn rất kém. Mà ở xã hội hiện đại thì mở ra, khiến cho nhu cầu phương diện này gia tăng trên diện rộng, cũng tìm được thành quả nghiên cứu tương đương.
Đỗ Văn Hạo ở trong y viên nghiên cứu phương diện này thành quả cũng thực rõ rệt, đã muốn phát triển thành dùng nhiều loại phương pháp tiến hành trị liệu, như điện châm, ngải cứu, mai châm, chiếu xạ vào huyệt vị... Đồng thời, đối với huyệt vị cũng tiến hành sàng lọc, tổng kết ra một ít huyệt đạo quả thật hữu hiệu, cũng kết hợp với tri thức giải phẫu của Tây y học, phát hiện ra huyệt đạo mới, nghiên cứu phương diện này có thành quả rõ rệt, lâm sàng cũng thường lấy được hiệu quả trị liệu. Đỗ Văn Hạo chuẩn bị ứng dụng những thành quả này để thử một lần.
Trang tri huyện đối với Đỗ Văn Hạo ban đầu tràn đầy tin tưởng, biết được Đỗ Văn Hạo am hiểu thủ thuật mổ bụng chữa thương của thần y Hoa Đà, âm thầm phái người cải trang bệnh nhân hỏi chẩn, tra xét tình huống, biết được Lưu bộ khoái được mổ bụng chữa thương đã có thể chậm rãi di chuyển được, thập phần than sợ hãi. Nếu người thanh niên này có thể có thần kỹ như vây, chuyện nho nhỏ phòng the không nâng, chắc chỉ là thuốc tới bệnh trừ thôi, không thể tưởng tượng được Đỗ Văn Hạo lại chẩn đoán bệnh cùng một dạng với Tiền Bất Thu, nhất thời trong lòng thất vọng. Lúc này lại nghe Đỗ Văn Hạo có thể dùng châm cứu trị liệu, lập tức lần nữa dấy lên hy vọng vội chắp tay nói: "Vậy cầu tiên sinh thi thố đi!"
"Ân, chẳng qua đại nhân, việc châm cứu trị liệu cần một đoạn thời gian, không phải là một ngày liền có hiệu quả. Đại nhân cần kiên nhẫn một chút."
Tất cả người bệnh đều chỉ vì cái trước mắt, Trang tri huyện kia cũng không ngoại lê, vội hỏi nói: "Vậy bao lâu mới có thể có hiệu quả?"
"Còn phải xem vào khí cảm của người đó, nhanh thì năm ba ngày, chậm thì hai tháng, đều có thể."
"Nga, vậy thì không sao, bản huyện chờ. Mời tiên sinh kiên trì điều trị."
← Hồi 084 | Hồi 086 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác