Vay nóng Tinvay

Truyện:Tống y - Hồi 386

Tống y
Trọn bộ 549 hồi
Hồi 386: Một người quật ngã mấy chục người
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-549)

Siêu sale Lazada

Trong đại viện tử đông nghìn nghịt, có mấy chục người đang đứng, đó là Tứ nghi châu mô hầu, đô ngu hầu, chỉ huy sứ các doanh, phó chỉ huy sứ của điện tiền thị vệ ti.

Mà hơn chục tùy thân thị vệ bọn Lý Phổ mà Đỗ Văn Hạo lần này về nhà dẫn tới cũng đợi ở đó.

Tiêu công công ưỡn bụng, hắng giọng nói to: "Đỗ Văn Hạo, Lý Phổ quỳ xuống nghe ý chỉ của Hoàng Thái Hậu!" Đỗ Văn Hạo và Lý Phổ hai người vén áo bào quỳ xuống.

Tiêu công công ngâm nga: "Ý chỉ của Hoàng Thái Hậu chiếu viết: Điều nhiệm Điện tiền thị vê ti đô chỉ uy sứ Vi Ngạn làm binh bộ viên ngoại lang, bốn vị phó đô chỉ huy sứ bổ nhiệm sau.

Chức Điện tiền thị vệ ti đô chỉ huy sứ do đề hình quan Đỗ Văn Hạo đảm nhiệm, phó đô chỉ huy sứ do Lý Phổ đảm nhiệm.

Khâm thử!" Đỗ Văn Hạo và Lý Phổ hai người vội vàng khấu đầu tạ ơn.

Chúng tướng có mặt không khỏi thấp giọng nghị luận mấy câu, nhưng rất nhanh liền yên tĩnh trở lại.

Tướng lĩnh Tống triều xưa nay vốn thường thay đổi như đèn kéo quân, mục đích chính là để tướng không biết binh, binh không biết tướng.

Cho nên thay đổi chủ soái đối với những giáo úy này mà nói chính là chuyện quá bình thường.

Huống chi hiện tại là lúc hoàng vị giao thế, đối với những tướng quan này mà nói, cái mà bọn họ hi vọng nhất chính là có thể yên bình quá độ.

Không hi vọng mình trở thành con cờ trong công cuộc tranh đoạt hoàng quyền.

Dẫu sao thì ai làm hoàng đế đối với họ mà nói cũng không có khác biệt quá lớn.

Chúng tướng đều nhìn Đỗ Văn Hạo, những người này gần như là đều nhận ra Đỗ Văn Hạo.

Hắn thân là ngự y của Hoàng Thượng, thường ra vào hoàng cung, những người này đều là thị vệ trong cung, tức nhiên là nhận ra.

Cũng từng nghe nói tới chiến lệ hắn suất lĩnh năm ngàn cấm quân, lấy ít thắng nhiều tiêu diệt hai vạn phiên quân, đối với hắn cũng tràn ngập sùng kính, cho nên đều ưỡng ngực đợi hắn lên tiếng.

Phản ứng của các tướng quân đều nằm trong dự liệu của Đỗ Văn Hạo, hắn lại một lần nữa nhảy lên ngựa, cao giọng nói: "Các vị huynh đệ! Ý chỉ của Hoàng Thái Hậu mọi người đều nghe rõ rồi phải không? Vi Ngạn đại nhân đã được điều nhiệm sang binh bộ, Điện tiền thị vệ do bản quan đảm nhiệm thay.

Từ rày về sau điện tiền thị vệ trên dưới phải nghe lệnh của bản quan, ai kháng chỉ không tuân, giờ xin đứng ra khỏi hàng đi!" Chúng tướng ở dưới đài đều lặng ngắt như tờ.

Vi Ngạn vốn là Điện tiền đô chỉ huy sứ, đó là quan lớn hàng nhị phẩm, nhưng lại bị giáng xuống làm binh bộ viên ngoại lang hàng lục phẩm.

Còn bốn phó chức thậm chí ngay cả quan chức cũng không được bổ nhiệm, còn có ai ngu tới mức không biết đây là ý gì? Cho nên không có ai dám thốt một tiếng nào.

Đỗ Văn Hạo đợi một lát, thấy không có ai bước ra khỏi hàng mới tiếp tục nói: "Chư vị huynh đệ, Hoàng Thượng và Thái Hoàng Thái Hậu trước sau băng hà, chưa từng lưu lại di chiếu chỉ định người kế thừa hoàng vị.

Hiện tại có một số lời đồn, nói Lục hoàng thượng và hai vị vương gia đang tranh đoạt hoàng vị.

Bản quan muốn nói với mọi người một câu, đó chính là hoàng vị thừa kế như thế nào, chỉ có thể do Hoàng Thái Hậu tự mình chỉ định, bất kỳ ai có ý đồ sử dụng thủ đoạn phi pháp để giành lấy hoàng vị, đều là tử địch của Đại Tống ta! Chúng ta thân là điện tiền thị vệ, bảo hộ sự an toàn của Hoàng Thái Hậu và chư vị hoàng tử, tần phi và công chúa là sứ mệnh thần thánh của chúng ta.

Chúng ta chỉ cần thực hiện tốt chức trách này là được rồi.

Cái khác chúng ta không cần phải để ý đến.

Tuyệt đối cấm chỉ bất kỳ ai dùng bất kỳ cớ nào để nhúng tay vào chuyện kế thừa hoàng vị.

Mọi người nghe rõ chưa?" Tất cả tướng giáo đều đồng thanh đáp ứng.

Đỗ Văn Hạo lại lạnh lùng quát: "Các ngươi là điện tiền thị vệ, chưc trách của các ngươi là bảo hộ tốt người mà các ngươi được phân công bảo hộ, chỉ có ở dưới tình huống người mà các ngươi bảo hộ bị người ngoài xâm phạm thì mới có thể sử dụng vũ lực để ngăn cản, chuyện khác không cần phải để ý.

Bản quan tuyên bố, tất cả những quyết định của Vi Ngạn đều được bỏ hết, không chấp hành nữa.

Hiện tại ta ra lệnh cho các ngươi mỗi người suất lĩnh thuộc hạ của mình, quay về cương vị mà trước đây mỗi người được phân công phụ trách.

Không có mệnh lệnh trực tiếp của bản quan, bất kỳ ai cũng không được rời bỏ cương vị.

Ngươi trái lệnh - chém.

Nghe rõ rồi chứ?" Chúng tướng lần này hồi đáp còn vang rền hơn.

Trước đây, Vi Ngạn muốn điện tiền thị vệ chuẩn bị phản kích hành động dùng võ lực đoạt quyền của hai vị vương gia, điều chỉnh an bài lại tất cả công tác của điện tiền thị vệ, mà lần này Đỗ Văn Hạo lại bảo bọn họ toàn bộ quay về cương vị trước kia, chẳng khác nào là thủ tiêu toàn bộ bố trí chiến đấu của Vi Ngạn.

Đỗ Văn Hạo lại nói: "Lý Phổ nghe lệnh." Lý Phổ vội vàng bước lên cúi người thi lễ: "Có mạt tướng." "Bản quân lệnh cho ngươi đốc tra tướng sĩ các doanh về cương vị của mình, dùng nửa tiếng làm thời hạn, ai quá thời gian mà chưa tới thì dùng quân pháp xử phạt!" "Tuân lệnh!" Đỗ Văn Hạo lập tức thay đổi điện tiền thị vệ tứ trực đô ngu hầu, toàn bộ thay bằng bốn thiếp thân hộ vệ trung thành năm đó theo mình chinh chiến và một mực theo mình cho tới giờ.

Trong lúc Đỗ Văn Hạo điều chỉnh nhân sự tầng cao nhất của điện tiền thị về thì Tiêu công công quay về phục mệnh với Hoàng Thái Hậu.

Sau đó lại cầm một kim sắc ý chỉ quyển trục, dẫn một đội ban chỉ hộ huyện đội đi ra.

Bên này Đỗ Văn Hạo đã an bài thỏa đáng, Tiêu công công cùng Đỗ Văn Hạo, Lâm Thanh Đại ra khỏi hoàng thành, đi tới phủ Ung vương.

Ngoài phủ Ung vương giới bị sâm nghiêm, biết Tiêu công công tới truyền chỉ, vội vàng vào thông báo.

Rất nhanh, Ung vương, Tào vương cùng với Thái Xác, Hình Thứ, Thái kinh đều bước ra nghênh đón.

Ung vương thấy Đỗ Văn Hạo mặc quân phục của Điện tiền thị vệ đô chỉ huy sứ, lập tức vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, bước lên nắm vay Đỗ Văn Hạo không ngừng lắc, ha ha cười lớn nói: "Hảo huynh đệ, ngươi thực sự làm được rồi ư?" "Vâng! Hoàng Thái Hậu đã ban ý chỉ ủy nhiệm ngu đệ làm Điện tiền thị vệ đô chỉ huy sứ, vừa rồi Tiêu công công đã ban chỉ." Tiêu công công mỉm cười nói: "Ý chỉ của là để Đỗ Văn Hạo Đỗ tướng quân thay Vi Ngạn làm Điện tiền thị vệ đô chỉ huy sứ." "Được! Tốt quá! Huynh đệ, vậy Vi Ngạn thì sao?" Đỗ Văn Hạo nói: "Vi Ngạn đã được điều nhiệm làm binh bộ viên ngoại lang." Ung vương ngây người rồi lập tức ngẩng mặt lên trời cười lớn: "Ha ha ha, ngươi khá lắm! Tốt! Rất tốt! Ha ha ha." Đỗ Văn Hạo lại nói: "Tất cả điện tiền thị vệ trong hoàng cung đều đã trở về vị trí ban dầu, không có ngu đệ trực tiếp ra lệnh, không cho phép bất kỳ ai được rời bỏ cương vị.

Vương gia có thể yên tâm rồi." Tin tức này càng khiến Ung vương vui mừng bất ngờ, nắm lấy vai Đỗ Văn Hạo rồi vừa lắc vừa vỗ, luôn miệng khen Đỗ Văn Hạo là hảo huynh đệ, làm việc rất giỏi.

Tiêu công công nói: "Hai vị vương gia, chúng ta tới là để truyền thánh chỉ của Hoàng Thái Hậu, xin bày hương án để tiếp chỉ." Ung vương vội vàng nghênh đón Tiêu công công và Đỗ Văn Hạo vào trong phủ để, bày hương án ở chính đường rồi quỳ xuống tiếp chỉ.

Tiêu công công gân cổ cò lên nói: "Ý chỉ của Hoàng Thái Hậu chiếu viết: Truyền Ung vương Triệu Nhan, Tào vương Triệu Mạch lập tức vào cung thương nghị chuyện kế thừa hoàng vị.

Khâm thử!" Ung vương và Tào vương hai người kinh hỉ đan xen, xem ra thuốc lú của Đỗ Văn Hạo quả thật khiến cho Hoàng Thái Hậu quay cuồng rồi, vội vàng khấu đầu tạ ơn rồi nhận lấy ý chỉ.

Đỗ Văn Hạo hỏi: "Không biết chỗ dê mà ngu đệ phái người đưa đến đã tới chưa?" "Tới rồi, đã đưa tới các điểm rồi, đang giết mổ để nướng.

Đợi bản vương từ trong cung trở về, sẽ dẫn hiền đệ tới các điểm tuần tra, để các huynh đệ kính ngươi mấy chén!" Đỗ Văn Hạo vội vàng cúi người tỏ ý cảm tạ.

Tào vương cười ha ha, nói: "Hoàng huynh, nếu lần này đi, mẫu hậu quả thực xác định để huynh kế vị, vậy chúng ta chẳng phải là sẽ tiện thể chúc mừng luôn sao?" Hình Thứ ở bên cạnh cũng cười ha ha bợ đít: "Đúng vậy, đại sự như thế này, nên cuồng hoang sướng ẩm mới đúng." Ung vương mắt thấy chướng ngại lớn nhất là Vi Ngạn đã bị cách chức, điện tiền thị vệ đã rơi vào trong tay "người của mình" là Đỗ Văn Hạo, mà Đỗ Văn Hạo lúc này lại ở trong phủ của mình, chỉ cần lưu hắn ở lại đây là không sợ hắn giở trò quỷ gì nữa.

Cho nên trong lòng vững tin, vui đến nỗi quên hết tất cả, cười lớn nói: "Đúng đúng! Nói rất đúng! Bày yến tiệc! Bày đại yến tiếc để chiêu đãi Đỗ hiền đệ thay cho bản vương.

Gọi mã quân, bộ quân đô chỉ huy sứ Mã Toàn Dũng và Thạch Nguyên tới, còn có tất cả phó đô chỉ huy sứ, đô ngu hầu, chỉ huy sứ của các doanh cùng nhau tới phủ bản vương uống rượu ăn mừng.

Những người khác thì ở nguyên tại chỗ đợi lệnh.

Bản vương quay về cũng sẽ khen thưởng thật tốt huynh đệ ở các doanh! Ha ha ha!" Tể tướng Thái Xác cảm thấy hiện tại đang là lúc quốc tang, linh cữu của Hoàng Thượng và Thái Hoàng Thái Hậu vẫn để trên linh đường.

Lúc này mà bày yến tiệc uống rượu ca hát thì e rằng không hay.

Nhưng mắt thấy Ung vương hưng phấn như vậy, một khi tối nay xác định do hắn kế vị thì hắn chính là Hoàng Thượng.

Hắn có thể quyết định lo việc tang ma như thế nào, cho nên cũng không nên làm hắn mất vui vào lúc này.

Ung vương sau khi an bài thỏa đáng liền dẫn Tào vương chia nhau ngồi kiệu theo Tiêu công công vào cung.

Tiến vào trong cung, trên tường thành của Hoàng cung quả nhiên không thấy điện tiền ti tướng sĩ kéo cung đặt tên như lúc trước nữa.

Các nơi của Hoàng cung đều là đại nội thị vệ canh gác giống như bình thường.

Phảng phất như nơi đây căn bản là chưa từng xảy ra chuyện gì.

Hai vị vương gia rất là cao hứng, một đường tới thẳng thẩm cung của Hoàng Thái Hậu.

Tiến vào cung, chỉ thấy Hoàng Thái Hậu ngồi trên giường mềm, đang ưu thương nhìn bọn họ.

Hai người vui sướng cúi người thi lễ, Ung vương nói: "Mẫu hậu đêm khuya gọi hài nhi tới, không biết có gì phân phó?" Hoàng Thái Hậu nói: "Mẫu hậu nhớ các con, gọi các con tới nói chuyện với mẫu hậu.

Ngồi đi." Hai người nghe vậy, lập tức có chút há hốc miệng, cái này hoàn toàn không giống như trong dự liệu của bọn họ.

Ung vương vẫn chưa nản lòng, lại hỏi một câu: "Mẫu hậu tìm bọn còn tới không biết có phải là để thương nghị chuyện kế thừa hoàng vị không?" Hoàng Thái Hậu lắc đầu nói: "Chuyện này ngày mai mẫu hậu sẽ triệu tập các lão thần trong triều cùng thương nghị, cuối cùng sẽ xác định người thừa kế." Ung vương các ngây ngốc: "Mẫu hậu chẳng lẽ không cảm thấy nên chỉ định hoàng vị cho hài nhi kế thừa ư? Hài nhi so với Lục hoàng tử thì mạnh hơn cả trăm lầm!" Hoàng Thái Hậu cười khổ: "Hài tử, kế thừa hoàng vị không phải nói ai có bản lĩnh sẽ là do người đó làm hoàng đế được, thế há chẳng phải là làm loạn quy củ sao!" Ung vương triệt để nản lòng, phất tay áo, nói: "Mẫu hậu, hài nhi còn có chuyện gấp, cáo từ!" Nói xong liền quay người đi, Tào vương cũng vội vàng chắp tay cáo từ, chạy ra theo.

Hoàng Thái Hậu không lên tiếng ngăn cản.

Hai người vừa ra tới cửa thì ngoài cửa lớn có mấy chục đại nội thị vệ lướt ra, ôm quyền nói: "Hai vị vương gia xin dừng bước!" Ung vương đại nộ: "Làm cái gì vậy hả? Các ngươi dám vô lễ với bản vương ư?" "Xin lỗi, đây là ý chỉ của Hoàng Thái Hậu, hai vị vương gia không thể rời khỏi thẩm cung!" Ung vương quay phắt người lại, nhìn về phía Hoàng Thái Hậu đang nằm trên giường mềm, nói: "Mẫu hậu muốn giam lỏng hài nhi ư?" Hoàng Thái Hậu chậm rãi đứng dậy, trong mắt tràn ngập bi thương: "Nhan nhi, Mạch nhi, mẫu hậu không thể trơ mắt nhìn các con vì tranh đoạt hoàng vị với Lục hoàng tôn mà dùng vũ khí nói chuyện với nhau được.

Cho nên, trước khi xác định người thừa kế hoàng vị, các con không thể rời khỏi thẩm cung của mẫu hậu.

Cái này cũng là muốn tốt cho các con thôi!" Nói xong, Hoàng Thái Hậu phất tay áo, quay người đi vào hậu điện.

Ung vương đuổi heo mấy bước thì mấy đại nội thị vệ ở hai bên đại điện ùa ra, ôm quyền cúi người, cản đường hắn.

Ung vương trong lòng lạnh toát, hắn biết mình đã trúng kế rồi, đã rơi vào tròng của tên tiểu ngự y Đỗ Văn Hạo.

Lúc này, Đỗ Văn Hạo đang ăn uống rất cao hứng ở bên trong phủ Ung vương.

And chiếu theo sự phân phó của hai vị vương gia, tửu yến rất nhanh được bày ra.

Mã quân đô chỉ huy sứ Mã Toàn Dũng và bộ quân đô chỉ huy sứ Thạch Nguyên, dẫn phó đô chỉ huy sứ, đô ngu hậu, chỉ huy sứ các doanh hối hả chạy đến.

Trong đại sảnh bày mấy bàn, đám người Thái Xác cũng ẩm tửu cùng.

Mã quân thi vệ ti và bộ quân thị vệ ti của Tống triều vốn đều thuộc điện tiền thị vệ ti, là cơ cấu thiết lập dưới điện tiền thị vệ ti, tại điện tiền ti bố trí quân sự trưởng quan đô điểm kiểm tối cao.

Về sau vì phân tán binh quyền, triệt tiêu đô điểm kiểm và phó chức, chia nó ra làm ba, phân biệt do đô chỉ huy sứ của riêng phần mình trực tiếp phụ trách với hoàng thượng.

Nhưng do nguyên nhân trên thể lệ, đô chỉ huy sứ của điện tiền thị vệ là quan nhị phẩm, ngay cả phó đô chỉ huy sứ cũng là quan tứ phẩm.

Mà đô chỉ huy sứ của mã quân và bộ quân là Mã Toàn Dũng và Thạch Nguyên lại chỉ là quan ngũ phẩm, về cấp bậc thì còn kém xa Đỗ Văn Hạo.

Lại biết Đỗ Văn Hạo hiện tại là đại hồng nhân của Ung vương gia, cho nên càng ra sức nịnh bợ Đỗ Văn Hạo.

Thái Xác là hữu tể tướng, chính nhất phẩm, trừ vương gia ra thì lão là to nhất.

Có điều, lão biết vương gia hiện tại muốn lôi kéo Đỗ Văn Hạo, cho nên cũng đành hạ mình kính rượu Đỗ Văn Hạo.

Có người muốn kính rượu Lâm Thanh Đại, nhưng Đỗ Văn Hạo nói hắn phải chiếu cố mình, không cho phép hắn uống rượu, rượu kính hắn cứ để mình uống.

Lâm Thanh Đại không uống một giọt rượu nào, còn Đỗ Văn Hạo thì uống cạn lia lịa.

Mà người kính rượu hắn thì phải tự mình uống trước, Đỗ Văn Hạo tự mình châm tửu, ai dám không uống.

Nháy mắt một tiếng đồng hồ đã qua đi, đã là nửa đêm canh ba, hai vị vương gia vẫn chưa trở về.

Lúc này, đai đa số quân quan bọn Mã Toàn Dũng và Thạch Nguyên đều đã uống say, nằm bò lên bàn mà ngáy o o, còn có nửa lớn nằm vật trên đất.

Các phó tòng muốn tới đỡ đều bị Đỗ Văn Hạo đuổi ra.

Nói rằng bọn họ tỉnh rượu thì còn phải uống tiếp, mấy văn quan bọn Thái Xác tửu lượng không ra làm sao, sớm đã uống say đến bất tỉnh nhân sự.

Đỗ Văn Hạo cũng uống đến to cả đầu, nhưng vẫn một tay cầm chén một tay cầm bình rượu đi khắp nơi mời rượu.

Uống tới cuối cùng, không ngờ tìm không thấy một người nào có thể uống được nữa.

Bởi vì người đang đứng chỉ còn lại có Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại, các phó tòng hầu hạ ở xa xa đều nhìn mà tặc lưỡi không thôi.

Lúc này, bên ngoài có một đội người tiến vào, dẫn đầu chính là Tiêu công công, dẫn đại nội thị vệ đội tới tuyên chỉ, thấy tình cảnh ở đây đều thập phần kinh ngạc.

Đỗ Văn Hạo lắc lử bình rượu trong tay, cười hắc hắc nói: "Bình rượu hai lớp này quả thật là thần kỳ, cho bọn họ uống rượu thuốc còn lão nhân gia ta uống rượu ngon.

Một người quật ngã mấy chục người.

Ha ha, lão nhân gia ta tửu lượng quá khủng bố.

Ha ha ha!" Thì ra, Đỗ Văn Hạo lần này mang bình rượu đặc chế tới, là từ chỗ Hoàng Thái Hậu mà có.

Loại bình rượu này bên trong chia làm hai tầng, chỗ tay cầm có một lỗ nhỏ, ấn vào lỗ thì thứ chảy ra là rượu ở lớp trong, mà thả lỗ nhỏ ra thì thứ chảy ra là rượu ở lớp ngoài.

Hắn cho vào rượu ở lớp trong ma túy dược.

Khi kính rượu, hắn để lấy cớ là rượu trong chén đối phương không đầy nên rót thêm một tí.

Các tướng quan này uống rượu có ma túy, tất nhiên là ngủ rất nhanh.

Đỗ Văn Hạo cần bình rượu ngẩng mặt lên trời cười lớn: "Được rồi, xem ra ở đây không cần tuyên chỉ đâu, đợi bọn họ tỉnh lại ở trong lao rồi hẵng tuyên đi." Tiêu công công gật đầu, phất tay một cái, những thị vệ đại nội đó tiến lên trước, dùng xích sắt trói toàn bộ tướng giao đang say xỉn lại.

Các phó tòng ở phía sau sợ hãi muốn chạy trốn thì phát hiện cửa lớn ở thông đạo các nơi trong đại sảnh toàn bộ đã bị thị vệ đại nội khống chế rồi, căn bản là không ra được, toàn bộ bị đuổi vào trong một đại sảnh rồi giam lại.

Lúc này, bên ngoài có mấy chiếc xe lớn đi tới, các thị vệ tống toàn bộ các quan quân say xỉn lên xa rồi nhốt lại, ngoại trừ hai người Mã Toàn Dũng và Thạch Nguyên.

Ba văn quan Thái Xác, Thái Kinh và Hình Thứ thì được khiêng vào trong phòng đặt lên giường, ba người bọ họ đều ngáy vo vo.

Đỗ Văn Hạo bước ra bên ngoài, gọi binh sĩ canh gác lại, lè nhè bảo bọn họ rằng Vương gia có lệnh, bảo bọn họ lập tức thông tri cho đô tri, phó đô tri và bộ quân đô đầu, phó đô đầu của toàn thành mã quân, bộ quân, ngay cả cấp quân quan cũng đều gọi tới uống rượu.

Vừa rồi lúc Tiêu công công bọn họ vào vương phủ, còn khênh kiệu lớn của Ung vương và Tào vương về, những binh sĩ canh gác vừa rồi thấy thái giảm truyền chỉ và đại kiệu của vương gia tiến vào, còn cho rằng vương gia đã về, khẳng định thừa kế hoàng vị đã được xác định, đều hối hả chạy đi thông tri các nơi.

Lúc này, tướng sĩ mã quân và bộ quân cảnh giới ở các nơi trong thành cũng đang uống rượu ăn thịt, vô cùng cao hứng.

Rất nhanh, các quân quan hạ cấp của mã quân và bộ quân toàn thành đều tề tụ đông đủ, trong đai viện thiên tỉnh của Ung vương phủ đông nghịt người, ai ai cũng cao hứng mở to mắt xếp thành hàng đứng đợi.

Đột nhiên, trên nóc nhà quanh thiên thỉnh đều xuất hiện vô số cung nỗ thủ, kéo cung đáp tiễn nhắm vào bọn họ.

Bên dưới cũng xuất hiện vô số trường mâu đao phủ thủ, đao thương sáng loáng.

Các quan quân sợ hãi, không biết xảy ra chuyện gì.

Bọn họ trước khi vào vương phủ, đao kiếm đều để lại bên ngoài.

Lúc này tay trống trơn, nào còn dám loạn động.

Cửa lớn của đại điện mở toang, Tiêu công công tay cầm thánh chỉ từ bên trong bước ra, còn có cả Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại toàn thân khôi giáp.

Lập tức, từng đội thị vệ đại nội áp tải mã quân đô chỉ huy sứ Mã Toàn Dũng và bộ quân đô chỉ huy sứ Thạch Nguyên lảo đảo bước ra, bắt quỳ ở trên bậc.

Tiêu công công ưỡn bụng lướt nhìn các tướng quan đứng bên dưới, gân cổ cò lên nói: "Điện tiền thị vệ đô chỉ huy sứ Đỗ Văn Hạo tiếp chỉ!" Đỗ Văn Hạo mặc khải giáp nặng nề bước tới dưới đài, vén áo quỳ xuống.

Tiêu công công ngâm nga: "Ý chỉ của Hoàng Thái Hậu chiếu viết: Mã quân đô chỉ huy sứ Mã Toàn Dũng và bộ quân đô chỉ huy Thạc Nguyên tự ý điều động quân đội, mưu đồ bất chính, lập tức chém đầu thị chúng.

Hai chức thị vệ mã quân ti đô chỉ huy sứ và thị vệ bộ quân ti đô chỉ huy sứ do điện tiền thị vệ đô chỉ huy sứ Đỗ Văn Hạo kiêm nhiệm.

Khâm thử!" Đỗ Văn Hạo sau khi tạ ơn liền đứng dậy tiếp chỉ, đứng sang bên cạnh.

Mã Toàn Dũng và Thạch Nguyên đã được dùng nước lạnh hắt tỉnh, lúc này đầu óc vẫn quay cuồng không biết chuyện gì xảy ra, song nội dung thánh chỉ thì chúng vẫn nghe rõ.

Nghe xong liền giật nảy mình, luôn miệng kêu oan uổng.

Mã Toàn Dung hớt hải kêu lên: "Tha mạng, đây đều là ý của Ung vương, lệnh cho bọn ta suất quân chuẩn bị công đả hoàng cung, muốn dùng vũ lực đoạt lấy hoàng vị.

Đây đều là ý của ông ta." "Câm miệng." Tiêu công công nghiêm giọng nói: "Chết tới nơi rồi còn dám vu hãm hai vị vương gia! Người đầu! Hành hình!" Thị vệ ở bên cạnh bước tới, tháo đầu khôi của hai người ra, lôi cổ ra để cố định.

Từ trong đại điện có hai vị đao phủ mặt che vải đen bước ra, một tay xách quỷ đầu đao, một tay bưng bát rượu trắng, uống liền mấy ngụm rồi phun lên thân đao, giơ lên không trung vạch một vòng tròn, sau đó thì thì chém vào cổ hai người.

Hai người quỳ dưới đất vẫn lớn tiếng kêu oan, nói là chủ ý của vương gia, quỷ đầu đao chém tới, giọng nói đột nhiên ngưng bặt, đầu người lăn xuống dưới bậc, máu phun ra ngoài mấy bước, trên người tướng quan đứng ở phía trước đều nhiễm máu.

Thị vệ đứng ở hai bên đem ném thi thể không đầu về phía trước, hai cỗ thi thể rầm rầm ngã xuống bậc.

Thấy cảnh này, hơn trăm tướng quân có mặt đều rùng mình sợ hãi, ai ai cũng co đầu rụt cổ không dám lên tiếng.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-549)


<