← Hồi 277 | Hồi 279 → |
Đỗ Văn Hạo từ trước đến giờ có ấn tượng rất tốt với Liên Nhi, tuy hắn đối với nàng không có tình cảm mặn nồng gì cho lắm, nhưng Liên Nhi lại cũng không phải loại người làm cho hắn cảm thấy chán ghét, hơn nữa kỹ thuật trên giường của nàng cũng thiên hình vạn dạng biến hóa khôn lường, rất biết cách làm cho Đỗ Văn Hạo cảm thấy sung sướng, chính vì vậy những ngày bình thường Đỗ Văn Hạo cũng khá sủng ái Liên Nhi, vì thế mà khi hắn nghe thấy Liên Nhi nói có việc tìm mình thì cũng không muốn từ chối, nhưng hắn lại không muốn ở lại qua đêm với Liên Nhi nên nói: "Ngày mai có được không? Hôm nay cũng khá muộn rồi!!"
"Thiếp chỉ làm phiền lão gia một lát thôi, không làm mất thời gian của lão gia đâu, cũng không muốn làm gì khó dễ với lão gia cả!!!"
Liên Nhi đã nói như vậy rồi, nên Đỗ Văn Hạo dù rất không muốn nhưng cũng phải cúi người đi sang phòng của Liên Nhi.
Khi hắn bước vào trong phòng thì Liên Nhi đã nhẹ nhàng khép luôn cánh cửa lại, nàng thấy Đỗ Văn Hạo đang ngồi bên cạnh bàn đang ngắm nhìn chiếc áo mình đang thêu thì tiến lên phía trước rót cho hắn một tách trà, sau đó nàng mới cất giọng nhẹ nhàng nói: "Tướng công!! Liên Nhi có chuyện muốn nhờ tướng công, mong tướng công đồng ý!!"
Tuy hai người đã lấy nhau rồi, nhưng Liên Nhi vẫn không thể nào tự nhiên, thân thiết bằng Bàng Vũ Cầm được, mà Đỗ Văn Hạo cũng chỉ ra ý cho Liên Nhi ngồi bên cạnh mình thôi, chứ cũng không động chạm gì vào thân thể của nàng cả.
Liên Nhi e dè ngồi xuống, hai tay đặt lên đầu gối, đầu hơi cúi thấp xuống, trông có vẻ hồi hộp, lo lắng lắm.
"Nói đi! Không cần khách khí như vậy làm gì, nói đi ta đồng ý là được chứ gì!!"
Liên Nhi nghe xong, thì đột nhiên từ trên ghế quỳ luôn xuống trước mặt của Đỗ Văn Hạo, hắn không ngờ nàng lại làm như vậy, người hắn giật bắn lên, vội vàng nói: "Nàng làm gì vậy, mau mau đứng dậy đi, nàng vốn đã là thiếp của ta rồi, cần gì phải câu nệ như vậy chứ!!" Đỗ Văn Hạo nói xong liền đưa tay ra đỡ Liên Nhi đứng dậy.
Liên Nhi nhẹ nhàng nắm lấy tay của Đỗ Văn Hạo, sau đó mới đứng dậy, hai hàng lệ đang lăn dài trên khuôn mặt nàng, làm cho Đỗ Văn Hạo cũng phải cảm thấy thương xót vô cùng: "Tướng công!! Hôm đó Trần Bà đến Ngũ Vị Đường tìm tướng công nhờ vả thiếp cũng đã nghe thấy, thiếp nghĩ có lẽ nương nương đã có chuyện gì xảy ra rồi, có lẽ nương nương đã bị bệnh rồi, có khi bệnh rất nặng nữa là đằng khác, nếu không thì Trần Bà đã không đến hẳn đây để nhờ cậy tướng công rồi. Thiếp cũng đã cho người đi nghe ngóng chuyện của nương nương, nghe nói nương nương sau khi bị đầy vào lãnh cung thì bị bệnh suốt, bây giờ lại còn phát điên nữa. Hu hu hu!!! Hôm qua Liên Nhi nằm mơ thấy nương nương giờ đây ốm yếu, gầy gò thảm thương lắm, thiếp mơ thấy nương nương cứ nằm trên giường rên rỉ không ngừng, sau đó thiếp tỉnh dậy thì không sao ngủ tiếp được nữa, thiếp biết bây giờ bên cạnh nương nương không còn một ai nữa cả, cứ một thân một mình trong lãnh cung lạnh lẽo như vậy. Trong lòng thiếp chẳng khác nào có hàng vạn con dao đâm vào!"
Đỗ Văn Hạo không ngờ rằng Liên Nhi bảo có chuyện cần nói với hắn lại là chuyện này. Nhớ hồi trước khi Trần Mỹ Nhân đưa nàng gả cho hắn, vốn ý định của Mỹ Nhân là bắt Liên Nhi làm một đứa gián điệp ngay bên cạnh mình, nhưng ai ngờ Liên Nhi lại rất lương thiện, không đành lòng làm cái việc bội tình bội nghĩa đó nên nàng đã có một hành động như trong bộ phim Hồng Kông 《Vô Gian Đạo》 vậy. Sau khi sự việc qua đi, Đỗ Văn Hạo không hề trách móc gì nàng cả, hắn biết thời gian Liên Nhi ở bên cạnh Trần Mỹ Nhân cũng đã rất lâu rồi, không thể trách được khi nàng bị Mỹ Nhân ép về làm thiếp của hắn, nhưng sau khi về làm thiếp rồi thì Liên Nhi lại hết mực trung thành với hắn, chưa bao giờ làm chuyện gì có ý đồ hãm hại hắn cả. Giờ đây, Liên Nhi sau khi biết chuyện của Trần Mỹ Nhân thì khóc lóc thảm thương như vậy, thì Đỗ Văn Hạo cũng biết rằng tình cảm của nàng với Trần Mỹ Nhân vẫn còn rất sâu đậm, chính vì vậy hắn cũng đoán ra được ý của nàng khi gọi hắn đến đây, nghĩ vậy bèn lên tiếng hỏi: "Nàng muốn vào trong đó chăm sóc nương nương của mình phải không?"
"Vâng!!" Liên Nhi rụt rè ngước đôi mắt đẫm lệ của mình lên nhìn Đỗ Văn Hạo: "Thiếp biết lão gia vẫn còn những người phu nhân khác chăm sóc cho lão gia, mọi người trong Ngũ Vị Đường đều đối xử với Liên Nhi rất tốt, Liên Nhi tuy từ nhỏ đã là đứa tôi tớ của nương nương, nhưng nương nương đối với Liên Nhi lại như chị em vậy, thế nên.... ."
"Ừm! Ta hiểu rồi, thế này đi, bệnh của nương nương của nàng thì ta cũng đã kê đơn thuốc cho rồi, cũng không có vấn đề gì to tát lắm, Trần Mỹ Nhân hiện giờ phát điên như vậy cũng cần có người chăm sóc, nhưng có thể đưa nàng vào trong đó chăm sóc được cho nương nương của nàng được hay không thì ta không chắc đâu, cái này ta cũng phải hỏi Thái Hoàng Thái Hậu trước mới được!!!"
"Đa tạ! Đa tạ lão gia!" Liên Nhi vừa mếu vừa nói, nàng không ngừng cúi đầu tạ ơn Đỗ Văn Hạo, đầu nàng dập xuống nền đất cứ kêu lên côm cốp.
Đỗ Văn Hạo thấy thế cũng thấy xót vợ mình, nên vội vã chạy đến xách hẳn Liên Nhi lên rồi thuận thế ôm luôn nàng vào trong lòng mình.
Đỗ Văn Hạo ôm ghì lấy chiếc eo nhỏ bé của Liên Nhi, thấp giọng nói: "Nàng không yên tâm nương nương của nàng, nhưng ta cũng không yên tâm nàng nữa! Nói thật lòng chuyện này thì ta cũng phải hỏi Thái Hoàng Thái Hậu trước đã, ta sẽ cố gắng hết sức thuyết phục Thái Hoàng Thái Hậu đồng ý cho nàng vào chăm sóc cho Trần Mỹ Nhân. Nhưng thật sự trong lòng ta lại không muốn nàng vào đó chút nào, ta rất thương nàng!"
Liên Nhi nghe xong thì vô cùng cảm kích, nàng quay người lại ôm luôn vào cổ của Đỗ Văn Hạo, áp sát khuôn mặt mịn màng man mát như khóm hoa sen của mình vào bên tai của hắn thầm thì nói: "Chờ cho bệnh tình của nương nương khỏe rồi thì Liên Nhi sẽ lại quay về phục vụ cho lão gia mà, Liên Nhi sống là người của lão gia, chết cũng là quỷ của lão gia, đời này kiếp này trong tim thiếp chỉ có mình lão gia mà thôi!"
Đỗ Văn Hạo thở dài một cái, rồi hôn một nụ hôn thật sâu lên đôi môi của Liên Nhi: "Bệnh nương nương của nàng là Thất Tâm Phong (Là một loại bệnh do thất vọng chán chường nhiều quá nên mới hóa điên), nhưng nương nương lại cứ nghĩ mình lại là người bình thường, không biết bản thân mình có bệnh, cho nên việc gì nàng cũng phải nhường nhịn nương nương, bệnh này của nương nương nói thật là không có thuốc chữa, do vậy lần này nàng vào trong đó, e rằng nhất thời trong một thời gian ngắn cũng không thể quay về luôn được, ta sẽ nhớ nàng lắm đó.... !!!"
Liên Nhi đưa tấm thân yêu kiều của mình thu gọn vào trong lòng của Đỗ Văn Hạo, run lên: "Lão gia đối với Liên Nhi tốt quá, Liên Nhi ghi nhớ câu nói này của lão gia, kể cả ngay bây giờ mà Liên Nhi có chết cũng vô cùng vui sướng! Liên Nhi sẽ dành thời gian rảnh rỗi quay về đoàn tụ với lão gia!"
"Được! Nhưng nàng đã vào cung chăm sóc Trần Mỹ Nhân nương nương rồi, vậy thì nàng cũng nên dồn tâm trí của mình vào đó, đừng có phân tâm mà chốc chốc lại chạy về nhà như vậy!"
"Vâng! Liên Nhi nghe lời dặn của lão gia!" Thân hình của Liên Nhi bây giờ nóng lên như một hòn lửa vậy, hai tay của nàng không ngừng vuốt ve thân hình của Đỗ Văn Hạo, rất nhanh ngọn lửa dục vọng trong người của Đỗ Văn Hạo đã bị những ngón tay như búp sen của nàng làm cho bốc lên ngùn ngụt, người hắn bất giác cứng đờ, thở gấp, Liên Nhi lại thỏ thẻ bên tai của Đỗ Văn Hạo nói: "Lão gia! Đêm nay hãy để Liên Nhi phục vụ lão gia được không?"
Đỗ Văn Hạo lúc này lửa tình đã bốc đến phun trào hết cả ra rồi, làm gì còn đủ sức mà kháng cự sự mời mọc nhiệt tình như vậy của Liên Nhi nữa cơ chứ, hắn không nói thêm câu nào, ôm luôn lấy eo của Liên Nhi nhấc bổng nàng lên trên giường.
Ngày hôm sau, Đỗ Văn Hạo vào trong cung, hắn muốn đi đến tẩm cung của Thái Hoàng Thái Hậu bái kiến để nói ra tâm nguyện của Liên Nhi trước.
Thái Hoàng Thái Hậu đã biết chuyện Trần Mỹ Nhân bị điên, cũng biết Đỗ Văn Hạo đã trực tiếp đến kiểm tra chứng thực rằng Mỹ Nhân đúng là đã bị điên không còn nanh vuốt gì để uy hiếp người khác được nữa, nên Thái Hoàng Thái Hậu cảm thấy nên đối đãi tốt một chút với người điên, như vậy lại càng thể hiện rõ mình là người bao dung, sẽ làm nhiều người cảm kích và ngưỡng mộ.
Cộng thêm người đến xin là Đỗ Văn Hạo nên Thái Hoàng Thái Hậu cũng có nể mặt hắn vài ba phần, vì thế Thái Hoàng Thái Hậu đồng ý rất nhanh chóng.
Đỗ Văn Hạo sau khi được Thái Hoàng Thái Hậu đồng ý, liền quay về nhà triệu tập hội nghị gia đình khẩn cấp, hắn đem chuyện của Liên Nhi ra bàn một hồi, tất cả mọi người thấy Đỗ Văn Hạo không hề phản đối, nên không ai có ý kiến nào trái chiều nào cả.
Hai ngày sau, Đỗ Văn Hạo lại được Thái Hoàng Thái Hậu triệu tập vào trong cung nói là có chuyện gấp cần gặp.
Khi Đỗ Văn Hạo đi đến tẩm cung của Thái Hoàng Thái Hậu, thì Tiêu công công đã trực tiếp đưa hắn vào trong vườn hoa, lúc này nhiệt độ nơi đây đột nhiên hạ thấp xuống, Thái Hoàng Thái Hậu thấy xót xa những khóm hoa đang trồng của mình vô cùng, do vậy mà hàng ngày đều không dám bê trễ công việc chăm sóc chúng, Thái Hoàng Thái Hậu ngoại trừ việc ăn ngủ ra thì hầu hết thời gian của bà đều dành cho việc chăm sóc khu vườn của mình.
Thái Hoàng Thái Hậu quay sang nói với Tiêu công công: "Ngươi nói xem tiểu Tiêu tử, người với hoa thực ra cũng rất giống nhau, khi đến mùa khoe sắc thì đâu đâu cũng thấy nó đẹp làm cho người khác phải yêu mến, nhưng đến khi mắc bệnh thì lại ủ rũ không còn sức sống nữa."
"Vâng đúng vậy đó thưa Lão tổ tông! Lời của người quả là đúng đắn vô cùng!" Tiêu công công lúc này đã đi đến bên Thái Hoàng Thái Hậu phát hiện trên tóc của bà có một ngọn cỏ khô mắc trên đó, liền nhẹ nhàng đưa tay lên gỡ nó xuống.
Đỗ Văn Hạo bước lên phía trước tham kiến, Thái Hoàng Thái Hậu lúc này vẫn đang quỳ dưới chồi non của một cây hoa, nhẹ nhàng dùng cái cuốc nhỏ bới bới gốc đất lên, khi thấy Đỗ Văn Hạo đi đến thì bà quay mặt ra cười với hắn một cái, rồi ra ý cho hắn ngồi xuống bên cạnh mình nói chuyện.
"Ngươi dạo gần đây bận việc gì vậy?" Thái Hoàng Thái Hậu quay ra hỏi Đỗ Văn Hạo, nói xong liền vặt những chiếc lá bị sâu ăn thành từng lỗ nhỏ bỏ đi, sau đó lại hướng mắt vào tỉ mỉ tìm tòi, cứ như e rằng mình còn bỏ xót những chiếc lá sâu khác vậy.
"Bẩm Thái Hoàng Thái Hậu!! Vi thần dạo gần đây cũng không bận gì cả, chỉ là ở nhà nói chuyện phiếm với vợ mà thôi!"
"Ừm!! Lại đây, Ai Gia dẫn ngươi đi xem mấy ngày hôm trước có mấy khóm hoa Nguyệt Quý mới nở, chính là cái khóm hoa màu vàng mà ngươi thích nhất đó, mấy hôm trước ngươi nói rằng loài hoa này ở trong vườn không nên để lạnh, vậy mà mấy hôm nay lại nở hoa ra rồi, đúng là hay thật!"
Tiêu công công đứng bên cạnh nhẹ nhàng cẩn thận dìu đỡ Thái Hoàng Thái Hậu đứng dậy, sau đó lại cúi người xuống vỗ vỗ đám đất bám vào dưới gấu váy của bà, sau đó đưa chiếc gậy rồng trao vào tay của Thái Hoàng Thái Hậu.
Thái Hoàng Thái Hậu một tay vin vào Tiêu công công, một tay đỡ lấy tay của Đỗ Văn Hạo cười nói: "Cũng may mà có các ngươi ở đây, cái thân già của ta đúng là ngày càng yếu đi nhiều quá rồi!"
Đỗ Văn Hạo nghe thấy vội lên tiếng đáp: "Dung mạo của Lão Phật Gia còn tốt lắm, cứ như hoa mẫu đơn nở rộ tươi tắn như nắng ban mai vậy, làm gì có chuyện già cả đâu cơ chứ!"
"Ha ha ha ha!" Thái Hoàng Thái Hậu cười một cách sảng khoái, xem ra tâm tình của bà cũng đang rất vui: "Ngươi cũng biết cách làm người ta vui vẻ như vậy sao!"
Khi đi đến bức tường ở phía đông khu vườn, quả nhiên những khóm hoa Nguyệt Quý bây giờ đã có hai bông hoa đang nở rộ, còn những nụ hoa khác cũng chi chít ở trên cành, trên dưới khóm hoa bây giờ cũng đã được tưới nước lên, những cánh vàng mơn mởn đọng những giọt nước long lanh trông sáng lạng lạ thường, làm cho người nào nhìn thấy cũng đều thấy thích thú vô cùng.
"Đúng là rất đẹp!! Thái Hoàng Thái Hậu có biết rằng khóm hoa Nguyệt Quý này cũng có thể làm thành thuốc được không?" Đỗ Văn Hạo vừa ngửi ngửi mùi hương thơm mát của hoa vừa hỏi.
"Nói đến chuyện có thể lấy hoa làm thành thuốc thì Đỗ ái khanh đúng là một chuyên gia rồi, Ai Gia lần này mời ngươi đến đây cũng là muốn ngươi đi xem giúp bệnh một người bạn già lâu năm của ta, hy vọng rằng ngươi có thể làm cho ông ấy khỏe mạnh trở lại!"
Người bạn già lâu năm? Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ trong lòng, bạn lâu năm của Thái Hoàng Thái Hậu e rằng tuổi tác cũng khá cao rồi, mà tuổi tác đã cao thì....
Đỗ Văn Hạo không dám suy nghĩ tiếp thêm điều gì nữa, hắn chỉ đứng nơi đó giả vờ ngắm hoa Nguyệt Quý, chờ đợi câu nói tiếp theo của Thái Hoàng Thái Hậu.
"Đúng rồi, sức khỏe phu nhân của Đỗ ái khanh đã tốt hơn chưa?" Đỗ Văn Hạo không ngờ rằng Thái Hoàng Thái Hậu chuyển đổi đề tài câu chuyện đột ngột đến vậy, thì hắn nhất thời cứ ngây người ra, chẳng biết nên làm thế nào cho phải.
Đỗ Văn Hạo cũng chỉ biết trả lời một cách vô thức: "Dạ!! Đã đỡ nhiều lắm rồi ạ! Đa tạ Thái Hoàng Thái Hậu quan tâm!!"
"Ừm!!! Đi thôi!! Chúng ta ra ngoài uống tách trà cái đã, mấy hôm trước Hoàng Thượng đưa đến cho ta một loại trà cống nạp từ Vân Nam dâng đến có tên gọi gì mà là Diệu Thủ Quan Âm gì gì đó, tên nghe cũng hay, mà trà pha vào trong tách nhìn cũng đẹp, khi cho nó vào pha trong tách trà thì nó lại nở ra trông như một bông hoa đang nở rộ vậy, vị của nó cũng khá được, không đến nỗi nào!"
Khi mọi người ra khỏi vườn hoa thì thấy khí trời bỗng trở lên lạnh hơn lúc trước khá nhiều, Tiêu công công thấy vậy bèn cho người vào trong cung lấy cho Thái Hoàng Thái Hậu một chiếc áo ra khoác lên người.
"Không cần đâu!! Đỗ ái khanh còn chưa mở miệng ra lo cho ta, mà ngươi đã sốt vó lên như vậy rồi à!"
Tiêu công công thấy vậy bèn cười cười, Đỗ Văn Hạo liền lên tiếng: "Tiêu công công lo lắng cho sức khỏe của Lão Phật Gia như vậy, thôi thì cứ khoác nó lên rồi đi ra bên ngoài cũng được, trong hoa viên dù sao cũng nóng, chênh lệch khá nhiều với nhiệt độ bên ngoài, Lão Phật Gia cũng nên giữ gìn sức khỏe của mình!"
"Được rồi! Được rồi! Ta khoác lên là được rồi chứ gì!"
Thái Hoàng Thái Hậu vẫn nhất định không chịu mở miệng nhắc đến tên của người mà Đỗ Văn Hạo sắp phải chữa trị, do vậy Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ, chờ chút nữa nhắc đến thì lại không thể hiện sự nhiệt tình của mình, Thái Hoàng Thái Hậu đối xử với hắn từ trước đến giờ đều rất tốt, cũng không thể giả vờ quên mất chuyện mà Thái Hoàng Thái Hậu đã nhờ mình được, nghĩ vậy hắn bèn bạo dạn lên tiếng hỏi: "Lão tổ tông!! Không biết lão tổ tông muốn vi thần chữa bệnh cho ai vậy, vị lão hữu đó của lão tổ tông bị bệnh gì vậy?"
"Là Quân Thực Lão Nhi...."
Đỗ Văn Hạo nghe xong thì sửng sốt vô cùng, hắn kinh ngạc như vậy thì là điều dĩ nhiên vì Quân Thực Lão Nhi chính là một nhân vật vô cùng nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc có tên Tư Mã Quang! Tư Mã Quang có tự là Quân Thực, hiệu là Vu Phu, Đỗ Văn Hạo từ hồi còn nhỏ đã nghe một câu chuyện ngụ ngôn của Tư Mã Quang, ông ta lợi dụng trí não thông minh của mình để cứu bạn mình (Tư Mã Quang từ hồi nhỏ đã vô cùng thông minh lanh lợi, khi ông còn nhỏ đang chơi cùng chúng bạn trong sân nhà, thì có một người bạn của ông vì nghịch ngợm trèo lên chiếc chum đựng nước ở trong sân, chiếc chum này khá cao, tầm đến đỉnh đầu của một người lớn, chú nhóc nghịch ngợm đó trèo lên trên đỉnh chum, ngồi khoe mình tài giỏi, nhưng không may trượt tay ngã vào trong chiếc chum chứa đầy nước, mọi người xung quanh không biết làm thế nào để cứu bạn mình ra khỏi đó, vì xung quanh đấy không có ai là người lớn. Tư Mã Quang lúc này đã thể hiện trí óc siêu phàm của mình, ông liền nghĩ ra cách lấy viên đá đập vỡ chum nước, thế làm nước trào hết ra ngoài, đứa trẻ trong chum cũng thoát khỏi cảnh bị chết đuối!) Đỗ Văn Hạo từ nhỏ đã vô cùng khâm phục Tư Mã Quang rồi, nhưng chỉ là hắn vẫn chưa có dịp được gặp mà thôi, sau khi nghe Thái Hoàng Thái Hậu nói xong hắn mừng rỡ nói: "Là Tư Mã đại nhân sao? Là người danh tiếng lẫy lừng đó sao? Không biết Tư Mã đại nhân bị mắc bệnh gì vậy?"
"Tư Mã đại nhân cứ than vãn rằng ăn mãi mà không ăn được, cứ ăn vào một cái liền nôn ra ngoài hết, chỉ trong vòng mấy tháng nay thôi đã gầy xọm hẳn đi, ta trông thấy mà xót xa hết cõi lòng!!" Nét mặt của Thái Hoàng Thái Hậu hiện rõ lên vẻ mặt buồn bã, đau khổ.
Đỗ Văn Hạo thầm kêu khổ trong lòng, mấy tháng chữa mãi mà không khỏi, e rằng tuổi già sức yếu, bệnh tật khó cưỡng lại ý trời, bây giờ có chữa cũng khó khăn vô cùng. Nhưng Thái Hoàng Thái Hậu đã mở miệng ra nhờ vả rồi, có muốn từ chối cũng không thể nữa rồi, nghĩ đến đây Đỗ Văn Hạo bèn chắp tay nói: "Vi thần tuân chỉ, chờ vi thần lát nữa sẽ đến phủ của Tư Mã đại nhân xem tình hình thế nào!"
"Không cần, ông ấy đang ở đây rồi!"
Hả!! Đỗ Văn Hạo thầm kêu lên một tiếng não nề, Tư Mã Quang là người chống đối lại phép biến pháp của Vương An Thạch cực lực nhất, là người không thể thiếu trong phái phản đối biến pháp của Thái Hoàng Thái Hậu! Hiện giờ ông ấy bị bệnh mà đã được Thái Hoàng Thái Hậu khiêng luôn vào hậu cung xem xét, điều này có thể thấy Tư Mã Quang có vị thế lớn lao như thế nào trong lòng của Thái Hoàng Thái Hậu.
Thái Hoàng Thái Hậu liền dẫn Đỗ Văn Hạo đi vòng vèo trong cung một lúc đến một cái viện nhỏ, nơi này thì Đỗ Văn Hạo chưa từng thấy bao giờ, trước cổng căn viện này còn trồng một rừng Tương Ký Trúc, nhưng hồi đó người ta không gọi theo cái tên nho nhã này mà chỉ gọi là rừng trúc thông thường mà thôi, rừng trúc mọc rất tươi tốt, lá xanh như ngọc phủy thúy thon dài hắt hiu trong gió kêu lên xào xạc.
"Tiểu Tiêu tử, ngươi đi xem xem Quân Thực Lão Nhi đang làm gì vậy, vào trong thông báo là Ai Gia đã cho mời Đỗ ái khanh đến đây rồi!"
Tiêu công công lên tiếng tuân lệnh rồi bước vào trong, thì chợt nghe thấy có tiếng cười phát ra, nhưng trong tiếng cười lại có chút gì đó yếu ớt bệnh tật, khi dứt tiếng cười thì nghe hơi có vẻ the thé, giống như giọng của một tên thái giám vậy.
Tiêu công công đi đến cổng gọi lên hai tiếng: "Tư Mã đại nhân! Tư Mã đại nhân...."
"Đừng gọi to như vậy, ta chẳng qua là bị bệnh dạ dày hành hạ, chứ có phải bị điếc đâu mà gào to lên thế để làm gì!"
Tiêu công công mỉm cười, cánh cửa lúc này hé mở, một đứa thư đồng chạy ra bên ngoài cười nói: "Đại nhân nghe thấy giọng nói của Thái Hoàng Thái Hậu và Tiêu công công rồi, mau mau mời vào trong ạ!"
Đỗ Văn Hạo đi sát theo sau Thái Hoàng Thái Hậu, trong đầu hắn không ngừng suy ngẫm Thái Hoàng Thái Hậu cho mời Tư Mã Quang vào trong này lẽ nào chỉ là muốn chữa bệnh cho ông ấy thôi sao? Hay là còn có một lý do nào khác nhỉ?
Sau khi đi vào trong cổng, thì mọi người đã trông thấy một ông lão râu tóc bạc phơ mặc một chiếc áo dài màu xanh lục, đang ngồi nghiêng về phía cửa, sắc mặt hốc hác gầy gò, nhưng thần thái thì vô cùng nhàn nhã, khi trông thấy Thái Hoàng Thái Hậu vào trong này rồi, vội đứng dậy cúi người thi lễ.
Thái Hoàng Thái Hậu thấy vậy lên tiếng nói: "Quân Thực Lão Nhi ngươi thật là, ta bảo ngươi nằm trên giường dưỡng bệnh, vậy mà ngươi lại ngồi nhàn nhã nơi này, thật chẳng ra sao cả!!!"
Tư Mã Quang nhoẻn miệng cười không đáp, ông đưa mắt sang nhìn Đỗ Văn Hạo rồi hỏi: "Bẩm Thái Hoàng Thái Hậu, vị này chính là Đỗ thần y đó ư?"
Thái Hoàng Thái Hậu nghe xong thì cười lớn đáp: "Đúng đó! Ha ha ha! Ngươi đừng có xem thường Đỗ ái khanh, bệnh của Ai Gia đều do Đỗ đại nhân chữa lành đó!"
"Vi thần không dám, vi thần từ lâu cũng đã ngưỡng mộ danh tính của Đỗ đại nhân, nghe nói y thuật của Đỗ đại nhân như thần, vốn đã có lòng muốn giao kết từ lâu rồi!"
"Chuyện đó để sau hẵng hay! Mau mau, để Đỗ đại nhân khám bệnh cho ngươi trước cái đã!"
Đỗ Văn Hạo trước tiên hỏi việc ăn uống của Tư Mã Quang ra sao, đại tiểu tiện thế nào, toát mồ hôi nhiều hay ít, nhưng ngay sau đó Đỗ Văn Hạo bỗng nhiên nghiêm hẳn mặt lại, hai hàng lông mày của hắn giờ đây nhíu chặt vào nhau, trông vô cùng suy tư.
Tư Mã Quang trông thần sắc của Đỗ Văn Hạo như vậy nhưng ông vẫn thể hiện sự khoáng đạt của mình, bèn ngửa mặt lên trời cười nói: "Phàm những Thái Y ngày trước khám bệnh cho ta đều bảo rằng ta bây giờ chỉ còn mỗi một cách là nằm trên giường và chờ chết, ha ha ha! Đỗ đại nhân chắc cũng nói những câu như vậy phải không?"
Đỗ Văn Hạo lúc này thấy bệnh tình của Tư Mã Quang thấy cũng không có gì khả quan cho lắm, theo kết quả chẩn đoán của hắn thì rất có thể bệnh của Tư Mã Quang đã lan xuống ruột thừa, đang vào giai đoạn cuối, nếu không có gì ảnh hưởng thì có lẽ bệnh của Tư Mã Quang là bệnh Vị Lao, vì hồi đó không gọi là ung thư dạ dày nên Đỗ Văn Hạo cũng dùng luôn tên này thay thế cho nó, nhưng để cho tiện bề chẩn đoán hắn vẫn gọi nó là ung thư dạ dày, hơn nữa tình trạng của Tư Mã Quang cũng đã đi vào giai đoạn cuối rồi, cho dù y thuật của hắn có cao diệu thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể nào cứu chữa được nữa rồi!
"Bệnh tình của đại nhân quả thực là vô cùng phức tạp, nhưng mà nếu đại nhân chịu khó hợp tác với ty chức, thì ty chức có thể liều thử một phen xem sao!" Bản thân Đỗ Văn Hạo cũng không nắm chắc có thể chữa trị thành công ca bệnh này hay không, nếu bệnh này ở thời hiện đại thì chắc chắn phải phẫu thuật, không những vậy đây lại là một ca đại phẫu, nhưng ở thời cổ đại này, ngoại trừ mấy bài thuốc chữa thương ở ngoài ra, thì những ca ngoại khoa như thế này vô cùng khó khăn và phức tạp, đến cả trợ thủ kiêm đồ tôn của hắn Diêm Diệu Thủ bảo trợ giúp cùng Đỗ Văn Hạo phẫu thuật chắc cũng chẳng dám nữa.
Tư Mã Quang nghe xong thì kinh ngạc nhìn vào Đỗ Văn Hạo một cái, sau đó lại quay sang nhìn Thái Hoàng Thái Hậu, rồi dùng một giọng nói nghi hoặc hỏi: "Ý của Đỗ đại nhân là, cái thân già này của ta vẫn còn có thể cứu chữa khỏi được?"
"Lại không phải thế sao? Đỗ ái khanh nói là cứu được, thì Ai Gia tin rằng Đỗ ái khanh có thể chữa trị được cho ngươi, cứ yên tâm đi, bệnh này vào tay Đỗ đại nhân cũng trở thành vài thứ bệnh vặt vãnh tầm thường khác mà thôi!" Thái Hoàng Thái Hậu đắc ý đứng sau lưng của Đỗ Văn Hạo vỗ vỗ vào vai của hắn ra điều khích lệ.
Tư Mã Quang đứng dậy đi đến trước hương án, dường như ông muốn tìm một vật gì đó, thư đồng thấy vậy vội bước đến đưa cho Tư Mã Quang một quyển sách, Tư Mã Quang tiếp lấy rồi cầm nó trên tay, đi đến trước mặt Đỗ Văn Hạo nói: "Thái Hoàng Thái Hậu cứ nhất định bắt ta ở lại nơi này, nói rằng như vậy thì Đỗ đại nhân đi lại sẽ tiện lợi hơn, ha ha, Đỗ đại nhân đã nói rằng ta sẽ không chết, thì ta tin lời của đại nhân. Đại nhân muốn chữa trị thế nào thì chữa trị, lão phu nghe lời đại nhân hết, đại nhân muốn lão phu hợp tác thế nào, lão phu cũng làm theo, chỉ cần Đỗ đại nhân không bắt lão phu nằm trên giường chờ chết là được rồi!"
"Nghỉ ngơi an dưỡng là một việc hết sức bức thiết, Tư Mã đại nhân vẫn có thể nằm trên giường mà đọc sách được mà!"
Nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy, Tư Mã Quang thấy vui vẻ vô cùng: "Được, được! Lão phu cứ nằm trên giường xem sách cũng được, lão phu cứ tưởng là mình bị bệnh liệt giường như người chết rồi cơ đấy!"
Đỗ Văn Hạo nghe xong thì cũng phải phì cười, hắn không ngờ Tư Mã Quang lại vui tính như vậy, trông ông ta như một lão ngoan đồng vậy: "Không những phải nằm trên giường, mà Tư Mã đại nhân còn không được phép tức giận nữa, nếu không thể kìm nén được, thì đại nhân cứ kêu đưa thư đồng đi pha một tách trà hoa nhài, uống vào sẽ đỡ liền đó!"
Tư Mã Quang tỏ vẻ không tin tưởng cho lắm, bèn nói: "Người nào cũng nói bệnh của ta hết thuốc chữa rồi, chỉ có mình Đỗ đại nhân là bảo ta uống trà vào là đỡ mà thôi."
Đỗ Văn Hạo sau khi xem xét một hồi lại miễn cưỡng cười đáp lại: "Bệnh tình của đại nhân muốn gấp gáp cũng không thể được, e rằng phải từ từ tĩnh dưỡng mới được!"
"Ừ! Ta nghe lời của Đỗ đại nhân, bệnh của ta các Thái Y khác đều bảo hết thuốc chữa, duy chỉ có mình đại nhân là bảo vẫn còn cơ hội, ta cũng biết đại nhân y thuật như thần, Thái Hoàng Thái Hậu cũng rất mến mộ đại nhân, người mà Thái Hoàng Thái Hậu giới thiệu chắc chắn không phải là một người tầm thường."
"Đa tạ Tư Mã đại nhân đã quá khen!! Nhưng mà, bệnh của đại nhân, ty chức nhất thời vẫn chưa tìm ra được phương pháp nào tốt nhất cả, mong đại nhân cho ty chức thời gian cân nhắc."
"Được chứ!! Không cần phải vội đâu, có thể chữa khỏi cho ta trước khi ta chết là được rồi, ha ha ha!"
Đỗ Văn Hạo nghe xong thì cũng thấy ông lão này quả nhiên khác người, hắn liền đưa mắt lên nhìn ông ta một cái, một nhân vật lẫy lừng trong sử sách Trung Quốc, biên soạn ra một bộ sách vô tiền khoáng hậu 《Tư Trị Thông Giám》không ngờ lại đáng yêu, dễ gần như vậy.
Sau khi đi khỏi nơi ở của Thái Hoàng Thái Hậu thì Đỗ Văn Hạo lại tình cờ bắt gặp Trường Công Chúa, trông nàng vẫn vậy, ăn mặc rất có khí khái nam nhi, phóng khoáng vô cùng, trong tay của nàng còn cầm một sợi roi ngựa dài tầm một mét, đang hớt hơ hớt hải chạy ra ngoài, có lẽ nàng lại có chỗ để nô đùa rồi!
"Ài!! Ngươi đi đâu vậy?" Đôi mắt của Trường Công Chúa cười nheo lại cong cong như ánh trăng lưỡi liềm vậy, miệng nàng mím lại trông như Phật Di Lặc vô cùng dễ thương.
Đỗ Văn Hạo đang suy nghĩ về bệnh tình của Tư Mã Quang, nên hắn đang đi trên đường đột nhiên có người gọi lại hỏi chuyện thì mới phát hiện ra người gọi mình là Trường Công Chúa, lúc này hắn mới dừng chân lại, cúi người thi lễ đáp: "Vi thần vừa từ cung của Thái Hoàng Thái Hậu ra, vi thần đang chuẩn bị đi về bây giờ đây ạ!"
"Ngươi có rảnh rỗi không?"
Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ, ta làm gì có thời gian rảnh rỗi đi chơi cùng ngươi cơ chứ, nghĩ vậy bèn nhoẻn miệng cười trả lời: "Thái Hoàng Thái Hậu muốn vi thần đi về kê vài đơn thuốc mang lại đây, hôm nay e rằng...."
Trường Công Chúa nghe xong thì thất vọng vô cùng, nàng chu môi chu mỏ lên nói: "Ta biết ngay là ngươi sẽ từ chối mà, ta cũng có phải là bệnh dịch gì đâu mà ai gặp ta cũng phải trốn tránh thế nhỉ!"
"Trường Công Chúa hiểu lầm rồi, vi thần đúng là rất bận, khi nào hết bận rồi tự khắc sẽ tìm đến Công Chúa!"
"Thật hả? Khi nào vậy?" Trường Công Chúa không hề coi câu nói của Đỗ Văn Hạo vừa rồi là một câu nói khách khí, Công Chúa cho rằng hắn đã nói ra được như vậy, thì nàng phải nói cho ra chính xác thời gian.
Đỗ Văn Hạo ho khan hai tiếng, đang tìm cách trả lời sao cho phải thì phía sau có một người lên tiếng nói: "Đỗ đại nhân! Hóa ra đại nhân ở đây à?? Đại nhân làm lão nô đi tìm khổ sở quá!"
Đỗ Văn Hạo quay người lại nhìn, thì phát hiện ra người vừa lên tiếng chính là lão thái giám hầu hạ bên người Hoàng Thượng, Ninh công công: "Hoàng Thượng vừa tuyên chỉ mời Đỗ đại nhân vào cung gấp!!"
← Hồi 277 | Hồi 279 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác