Vay nóng Tinvay

Truyện:Tống y - Hồi 182

Tống y
Trọn bộ 549 hồi
Hồi 182: Khó đẻ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-549)

Siêu sale Shopee

Đỗ Văn Hạo thò tay ra muốn kéo chăn xuống, đột nhiên nghe thấy tiếng cười 'hi hi', chăn tự động kéo ra, sau đó Cẩm Sắt cô nương nhảy xuống giường. Dáng người như ngọc, mặt xinh như hoa, mày ngài tươi tắn, da thịt mịn màng. Đôi môi anh đào ngày hôm qua còn trắng bệch giờ đã không tô son mà vẫn đỏ, mái tóc đen mượt khẽ phất phơ theo gió, quả thật có mấy phần phong tình dụ người.

Ai cũng nói đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, xem ra điểm này không sai, Cẩm Sắt cô nương có thể nói là xinh đẹp như hoa, đặc biệt là con mắt chuyển động linh hoạt trông rất tinh ranh, lộ ra mấy phần vũ mị và phong tình.

Cẩm Sắt cô nương vén quần rồi quỳ xuống, nũng nịu nói: "Cẩm Sắt hôm qua được tiên sinh ban thuốc, canh ba như tỉnh mộng, cả người toát mồ hôi, tới bình minh thì khang phục như trước. Cẩm Sắt cảm kích rơi nước mắt, lại vô cùng kính ngưỡng y thuật của tiên sinh, đặc biệt mở một bữa tiệc làm vui. Nhưng sợ tiên sinh không tới, cho nên lại ra chủ ý cũ, xin tiên sinh lượng thứ."

Đỗ Văn Hạo có một loại cảm giác bị lừa gạt, trong mũi hừ một tiếng nặng nề, không thèm để ý đến Cẩm Sắt đang quỳ trên đất, phất tay áo quay người bỏ đi.

Ngưu Cảnh Ba vội vàng đuổi theo giữ lại: "Ca ca, đừng tức giận, đây chỉ là trò đùa thôi mà."

Đỗ Văn Hạo sầm mặt nói: "Ngưu Cảnh Ba, ngươi không ngờ lại coi chuyện phát bệnh làm trò đùa, muốn trêu chọc ta, ngươi không cảm thấy là quá đáng lắm sao? Cẩn thận không thì đi đêm lắm lại có ngày gặp ma đấy!" Truyện Tống Y

Ngưu Cảnh Ba ngây người, hắn không biết cố sự này, đang muốn mở miệng hỏi thì Cẩm Sắt cũng từ trong phòng chạy ra, dịu dàng cung kính quỳ xuống hành lễ: "Tiện thiếp biết cơm canh nhà mình dơ bẩn, thịt cá không đủ để đãi bụng cao hiền, do không biết lấy gì để báo đáp ơn cứu mạng của tiên sinh, cho nên tiện thiếp mới lỗ mãng như vậy, tiên sinh trách phạt là đúng." Nói xong liền bật khóc hu hu.

Đỗ Văn Hạo sợ nhất là thấy nữ nhân khóc, vội vàng đỡ nàng ta dậy: "Xin cô nương đứng dậy, cái này cũng không thể trách nàng, muốn trách thì chỉ có thể trách tên đại hồ tử này thôi!"

Ngưu Cảnh Ba ha ha cười lớn, biết Đỗ Văn Hạo nói câu này là đã tha thứ cho mình một nửa rồi, hắn xoa xoa bộ râu quai nón, cười bồi nói: "Ca ca, trong thanh lâu vị tất chỉ toàn loại người trơ trẽn, Cẩm Sắt bán nghệ không bán thân, tuy cũng coi như là xuất thân thấp kém, nhưng có một thân ngạo cốt, không cam chịu ở dưới người khác, thân thế của nàng ta rất đáng thương, để trả nợ cho phụ thân ham đánh bạc cho nên mới phải bán thân vào thanh lâu..."

Đỗ Văn Hạo đã nghe qua rất nhiều các loại phiên bản than nghèo kể khổ như thế này rồi, không muốn tiếp tục nghe nữa nên ngắt lời hắn: "Ta không trách các ngươi nữa là được. Khuyến cáo ngươi một câu, bên ngoài thì cờ màu phất phơ, nhưng cờ hồng trong nhà thì tuyệt đối không thể để gãy!"

Ngưu Cảnh Ba lại ngớ người: "Cờ màu là gì, cờ hồng là gì?"

"Là thế này, ngươi cũng là người đã có gia thất, tầm hoa vấn liễu cũng được, nhưng đừng lãnh bạc với thê tử."

Cẩm Sắt bất giác có chút giật mình, phục xuống làm lễ: "Thì ra tiên sinh là chân nam nhi tình thâm ý trọng, có tình có nghĩa. Cầm Sắt thật may mắn khi gặp được tiên sinh, vẫn xin tiên sinh nể mặt, cạn một chén rượu bạc, Cẩm Sắt nguyệt phủ cầm khởi vũ (gảy đàn và múa) cho tiên sinh xem."

Ngưu Cảnh Ba vỗ tay cười to, nói liền ba tiếng "hảo" rồi giơ ngón tay cái lên, nói với Đỗ Văn Hạo: "Ca ca, cầm kỳ thư họa Cầm Sắt không gì không tinh, nếu không nghe nàng ấy gảy đàn và múa, e rằng tương lai sẽ hối hận! Đừng phụ lòng của Cẩm Sắt cô nương."

Trên đời khó nhất là từ chối mỹ nhân trả ơn, Đỗ Văn Hạo cũng không phải là người quá khó tính, tay chỉ vào Ngưu Cảnh Ba rồi cười ha ha, lắc lắc đầu chắp tay bước vào phòng. Truyện Tống Y

Cầm nghệ vũ đạo của Cẩm Sắt cô nương quả nhiên đều là thượng giai, đặc biệt là nàng ta rất biết ăn nói, Đỗ Văn Hạo quý rượu như mạng, lại thêm Ngưu Cảnh Ba ở bên cạnh đưa đẩy, liên tục mời rượu, Đỗ Văn Hạo cuối cùng uống tới say mèm.

Hôm nay, Đỗ Văn Hạo tọa chẩn ở hậu đường như bình thường, bệnh nhân được hắn chữa trị đa phần là những người mắc nghi nan tạp chứng mà Diêm Diệu Thủ và Hàm Đầu không chữa được và những bệnh nhân tới phục chẩn.

Lúc có nhiều bệnh nhân, Lâm Thanh Đại tới tiền đường giúp đỡ, Ngô Thông và Ngốc Béo đứng sau tủ thuốc ở tiền đường đang nhỏ giọng tán gẫu, thấy ánh mắt lạnh lùng của Lâm Thanh Đại, lập tức ngậm miệng lại.

Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng kinh hô: "Cứu mạng với, cứu mạng với!"

Thanh âm này rất thê lương, tóc trên đầu Đỗ Văn Hạo đều dựng đứng lên, chạy vội ra ngoài. Chỉ thấy một phu nhân trung niên đang lảo đảo chạy vào, sau đó thì vấp phải bậc cửa, ngã dúi dụi vào trong đường. Truyện Tống Y

Ngô Thông và Ngốc Béo chạy ra xem náo nhiệt nhất thời không kịp phản ứng, Lâm Thanh Đại vội vàng chạy lên trước đỡ bà ta dậy, nói: "Vị đại tỷ này, tỷ đừng gấp, Ngũ Vị đường Đỗ tiên sinh của chúng ta đang ở đây, có chuyện gì thì cứ từ từ nói." Lâm Thanh Đợi đỡ phu nhân đó ngồi lên ghế, tỏ ý bảo tiểu nhị mang chén nước đến.

Phu nhân hổn hà hổn hển nói: "Đại phu! Đại phu đâu? Nhanh! Thiếu nãi nãi của chúng ta sắp chết rồi. Cầu xin ngài, cầu xin ngài mau cứu... cứu nàng ta với."

Đỗ Văn Hạo vội vàng bước tới: "Bà cứ từ từ nói, rốt cuộc là bệnh gì, để chúng ta còn chuẩn bị dụng cụ cứu trị."

Phu nhân đó cũng chẳng thèm nhìn Đỗ Văn Hạo, trước sau chỉ kéo tay áo Lâm Thanh Đại, giống như Lâm Thanh Đại mới là tọa đường tiên sinh của Ngũ Vị đường vậy, không ngừng van cầu Lâm Thanh Đại mau đi cứu mạng, điều này khiến Lâm Thanh Đại khóc cười không xong, luôn miệng an ủi, chỉ vào Đỗ Văn Hạo nói: "Đại tỷ, đây mới là tiên sinh của chúng ta."

Phu nhân hổn hển nói: "Thiếu nãi nãi của chúng ta rặn em bé không ra, một nam nhân như hắn đi thì làm được gì?"

Lâm Thanh Đại nghe xong ruốt cuộc cũng biết là chuyện gì, vội vàng nói: "Đại tỷ, ta thấy tỷ hồ đồ rồi, đỡ đẻ thì sao lại tới Ngũ Vị đường tìm đại phu làm gì?"

Phu nhân vội vàng nói: "Tìm các người thì sao? Mấy bà đỡ đẻ cho thiếu nãi nãi nhà ta có nói, bản sự của Ngũ Vị đường lớn lắm, còn biết cái gì Hoa Đà thần kỹ, có thể cải tử hoàn sinh, cho nên ta mới chạy đến đây, nếu các ngươi giúp cho mẫu tử của nàng ta được bình an, thiếu gia nhà chúng ta nhất định sẽ thưởng lớn cho các ngươi. Đừng nói nhiều nữa, mau đi cùng ta đi." Rồi kéo Lâm Thanh Đại đi. Truyện Tống Y Truyện Tống Y

Đỗ Văn Hạo cố nhẫn nại nói: "Vị đại tỷ này, nàng ta không phải là đại phu, cũng chưa từng học đỡ đẻ, ta cũng là một người không thích hợp, phu nhân và muội tử của ta thì biết đỡ đẻ, nhưng bọn họ tới nha môn để đào tạo bà đỡ chưa về, ngươi hay là mau đi mời bà đỡ khác đi!" Truyện Tống Y

"Bà đỡ đã mời rồi, mời tới mấy bà nhưng có ăn thua gì đâu, hài tử vẫn chưa ra được, cho nên mới mời các người đó!" Phu nhân mặt mày mếu máo nói, vừa rồi vội đến choáng váng cả đầu óc, chỉ biết đại phu của Ngũ Vị đường rất lợi hại, nhưng không ngờ đại phu lại là nam, có một nữ tử thì lại không biết đỡ đẻ, giờ không biết phải làm thế nào mới tốt.

Đỗ Văn Hạo an ủi:" Ngươi đừng lo, nói cho ra biết tình huống của thiếu nãi nãi nhà các người đi, ta xem xem có thể nghĩ ra biện pháp gì hay không."

"Thiếu nãi nãi nhà ta khoảng giờ sửu thì bắt đầu đau bụng, lúc đó đã có gọi ba bà đỡ đến, nhưng sau đó thì thiếu nãi nãi không có chút khí lực nào, còn chảy rất nhiều máu, bà đỡ hết đẩy rồi lại kéo, về sau sản đạo... , sản đạo..."

Phu nhân vừa khóc vừa ngập ngừng giải thích, dẫu sao thì Đỗ Văn Hạo cũng là nam nhân.

Đang lúc bế tắc thì Bàng Vũ Cầm và Tuyết Phi Nhi trở về. Đỗ Văn Hạo mừng rỡ, vội vàng chạy ra đón rồi kể lại sự tình. Bàng Vũ Cầm nói: "Phu quân, thiếp thân đi ngay đây, cứu người như cứu hỏa, không thể chậm trễ."

Phu nhân nghe ra nữ tử này chính là thê tử của Đỗ đại phu, không phân bua gì đã chạy tới kéo Bàng Vũ Cầm đi.

Tuyết Phi Nhi nói: "Ca ca, huynh cũng đi đi, dẫu sao thì cũng là khó đẻ, không có huynh ở bên cạnh, chúng ta không an tâm." Bàng Vũ Cầm cũng nhìn Đỗ Văn Hạo một cách khẩn trương.

Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ, Bàng Vũ Cầm và Tuyết Phi Nhi theo mình học y được gần mấy tháng, nhưng trước sau vẫn luôn làm trợ thủ cho mình, khi trị bệnh mình mới là người ra chủ ý, tuy nói hai người bọn họ chuyên về khoa phụ sản, biết hết về phương pháp đỡ đẻ mới, tri thức về khoa phụ sản cũng đã nắm vững, nhưng trước giờ đều là đỡ đẻ cho những người dễ đẻ, lần này là một ca khó đẻ, mấy bà đỡ còn làm không được, chứng tỏ vấn đề không đơn giản, mình không thiện trường khoa phụ sản, có điều cùng nhau nghĩ cách thì sẽ được tăng thêm can đảm và tự tin, cho nên liền gật gật đầu đồng ý.

Lập tức tiểu mao lư của Đỗ Văn Hạo được dắt đến, Bàng Vũ Cầm và Tuyết Phi Nhi thì ngồi kiệu, theo phu nhân lên đường. Trên đường lại gặp được mấy người hầu của nhà đó tới cầu y, liền nhập hội đi cùng.

Tới rồi mới biết chủ nhân của trạch viện là một phú thương có tiếng ở kinh thành, tên là Bồ Lương Thần, người khó đẻ là con dâu của hắn.

Bàng Vũ Cầm và Tuyết Phi Nhi được đưa vào phòng đẻ, còn Đỗ Văn Hạo thì được đưa tới phòng khách để uống trà, thuận tiện hỏi quá trình lâm bồn.

Sau khi chủ nhân nói ra mới biết, mấy ngày trước đệ đệ bên nhà mẹ đẻ của sản phụ cưới vợ, nàng ta thân làm tỷ tỷ đương nhiên trong lòng vui mừng, không quản đang mang thai, đem lễ vật ngồi xe về nhà chúc mừng.

Buổi trưa hôm đó thì cảm thấy không ổn, nhưng sợ làm đại lễ mất vui cho nên cố gắng chịu đựng, ăn xong tiệc mừng thì thực sự là cả người đều không ổn nên mới cáo từ, không dám ngồi xe lừa nữa, lúc đó các hạ nhân cẩn thận dùng kiệu nhỏ khênh thiếu nãi nãi về. Truyện Tống Y

Về tới nhà, lập tức cả người nhức mỏi, bụng đau vô cùng, phát hiện đã bị động thai, vội vàng mời bà đỡ tới.

Nhưng nước ối vỡ rồi mà vẫn không thấy thai ra, mấy bà đỡ có kinh nghiệm phong phú luống qua luống cuống một hồi mà vẫn không có hiệu quả, sản phụ thì đầm đìa mồ hôi, không còn sức mà rặn, các bà đỡ lúc này mới hoảng hốt, cũng không dám tự tiện nói xằng, cuối cùng nhớ tới nữ y trẻ tuổi của Ngũ Vị đường, vội vàng tiến cử, lão mụ tử trong phòng sản phụ theo chủ nhân nhiều năm, đau lòng vì chủ nhân cho nên chưa nghe rõ đã ào ào chạy đi cầu cứu.

Trên đường tới phòng đẻ, trán Bàng Vũ Cầm lấm tấm mồ hôi, đây là lần đầu tiên nàng ta phải đơn độc đối diện với một ca khó đẻ, tuy trong lòng thấp thỏm, nhưng cũng không muốn để người khác nhìn ra sự nhát gan của mình, may mà bên cạnh còn có Tuyết Phi Nhi, thế là bèn cắn răng cầm hòm thuốc dẫn Tuyết Phi Nhi, theo phu nhân đó đi tới đình viện.

Đình viện này được bố trí rất tinh xảo và đẹp mắt, nhưng nàng nào còn tâm trí để thưởng thức cảnh sắc xung quanh, vội vội vàng vàng bước vào một căn phòng nhỏ. Truyện Tống Y

Trong phòng đầy mùi máu tanh, có điều Bàng Vũ Cầm và Tuyết Phi Nhi đều đã đỡ qua không ít hài tử, cho nên không thấy buồn nôn và sợ hãi.

Giữa phòng đặt một chiếc giường, hai bên có mấy bà đỡ sắc mặt trắng bệch và nha hoàn đang đứng trông chừng, thấy hai người bọn họ đều cúi người hỏi thăm.

Bàng Vũ Cầm đang muốn đặt hòm thuốc lên bàn thì một nha hoàn vội vàng chạy tới đỡ, Bàng Vũ Cầm cười cảm ơn, muốn mượn cơ hội này để giảm bớt sự khẩn trương trong lòng, nhưng nha hoàn không cười lại, mắt của ả đã khóc đến sưng húp như hột đào.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-549)


<