Vay nóng Tima

Truyện:Tống y - Hồi 083

Tống y
Trọn bộ 549 hồi
Hồi 083: Huyện thái gia cầu y
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-549)

Siêu sale Shopee

"Hầu sư gia?"Đỗ Văn Hạo có chút ngoài ý muốn, lại có chút vui mừng, có hôm dính tới kiện cáo trên nha môn, ít nhiều được Hầu sư gia này giúp đỡ chu toàn, bằng không, ở cái xã hội đen trắng đảo điên này, đã dính một lần chỉ sợ phải chịu thiệt thòi lớn, mặc dù Hầu sư gia hỗ trợ phần lớn đều là chuẩn bị phối hợp với kết quả của Bàng huyện uý, nhưng vẫn là thiếu người này một cái tình.

Đỗ Văn Hạo nhanh chân bước xuống lầu, đi vào tiền đường, chỉ thấy hau hàng ghế dài hai bên bên trong thính đường người bệnh đã xếp đầy, trên thềm đá ở cửa cũng không ít người hoặc ngồi chồm hổm hoặc ngồi chờ. Hầu sư gia ngồi ngay ngắn trong sương phòng trà thính (đại sảnh mời trà), tay cầm một chiếc quạt, đang thưởng thức vị trà thơm.

Nhìn thấy Đỗ Văn Hạo đi ra, người bệnh đều đứng dậy chắp tay, Đỗ Văn Hạo cũng vội chắp tay hoàn lễ, ý bảo mời chờ, sau đó vội vàng đi vào sương phòng trà thính, thi lễ thật sâu: " Không biết Hầu sư gia giá lâm, không tiếp đón từ xa, xin thứ tội!"

Hầu sư gia vội đứng dậy hoàn lễ: "Không sao không sao! Tiên sinh khách khí rồi!"

Đỗ Văn Hạo khom người nói: "Lần trước ít nhiều được Hầu sư gia làm rõ sai trái, tẩy rửa oan khuất cho tại hạ, ân đức của Hầu sư gia, tại hạ trọn đời không quên!"

"Ha ha, Tiên sinh sao lại nói vậy! thị phi đúng sai tại lòng người, Đỗ tiên sinh vốn là hàm oan, tự nhiên không có tội. Cái này đều là do tri huyện đại lão gia anh minh mà thôi, nếu không Hầu mỗ chỉ là một nho sinh, có năng gì chứ? Ha ha ha."

Hai người nhìn nhau cười, chắp tay ngồi xuống.

Đỗ Văn Hạo nói: "Sư gia đích thân tới bỉ đường (phòn thuốc của tại hạ) không biết có gì chỉ bảo?"

Hầu sư gia liếc mắt nhìn bệnh nhân ở bên ngoài một cái, hơi hơi trầm ngâm, mỉm cười nói: "Lão gia chúng ta biết được Đỗ tiên sinh am hiểu tuyệt kỹ chữa bệnh mổ thương của thượng cổ thần y Hoa Đà, mười phần ngưỡng mộ, mời tiên sinh quang lâm hạ cố tới chơi, không biết ý tiên sinh như thế nào?"

Huyện lão gia mời rượu? Đỗ Văn Hạo cảm thấy được sủng ái mà lo sợ, bởi vì lần trước thăng đường, Huyện thái gia ngày nguyên đã chuẩn bị đánh mình vài cái, sau lại gian lận giúp đỡ Hứa Tứ Hải thoát tội, mặc dù không có gì, nhưng tỏng lòng rất là khó chịu với tri huyện đại lão gia này. Chẳng qua muốn cự tuyệt tiệc chiêu đãi của huyện thái gia, chỉ sợ lại rước thêm tai hoạ.

Hầu sư gia thấy Đỗ Văn Hạo trầm ngâm không nói, hắn sành sỏi, làm sao không quan sát và nghiệm ra Đỗ Văn Hạo nghĩ cái gì, nhẹ nhàng gõ nhẹ cáu quạt trong tay nhỏ giọng nói: "Đỗ tiên sinh, người trong quan trường, thân bất do kỷ, có một số việc. cũng không phải là lão gia của chúng ra nguyện ý, tình thế cũng đã ra thế rồi, còn tiên sinh thông cảm một chút!"

"Không phải không phải!" Đỗ Văn Hạo vội chắp tay khiêm tốn, nghe Hầu sư gia giải thích xong, nghĩ thầm lời này cũng đúng trong lòng thoáng khí hơn một chút.

Hầu sư gia lại nói: "Đại lão gia của chúng ta lần này mở tiệc chiêu đãi Đỗ tiên sinh, trước hết là ngưỡng mộ muốn kết giao, thứ hai là..." Hầu sư gia cúi đầu thở dau, thanh âm nhỏ lại nói: "lão gia chúng ta thân thể có bệnh nhẹ, muốn mời tiên sinh toeis khám bệnh tại nhà, chẳng qua, lão nhân gia sai bảo, việc này cũng không cần gắp, bệnh cũ, cũng không lo, sau khi tiệc rượu, hỏi chuẩn bệnh một chút cũng không muộn."

Đỗ Văn Hạo nghe sau bữa còn phải chuẩn bệnh cho huyện lão thái gia nữa, tự nhiên không thể từ chối, cái đó gọi là trước mặt lương y mỗi người đều ngang hàng nhau cả.

Đỗ Văn Hạo chắp tay nói: "Nếu đã như vậy, tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh."

"Tốt! Sau giờ ngọ sẽ có kiệu nhỏ tới đón tiên sinh. Cáo từ!"

Tiễn bước Hầu sư gia, Đỗ Văn Hạo trước tiên đi vào hậu đường, phân biệt xem xét thương thế của Lưu bộ khoái và Chu bộ khoái. Lưu bộ khoái cắt bỏ tỳ đã có thể xuống giường được thê tử là Ngô thị nâng đỡ chậm rãi bước đi rồi, mà Chu bộ khoái nhiệt độ vẫn không giảm, thần chí không rõ, khi thì thức tỉnh, khi thì nằm yên trên giường, co rúm lại, là cho người ta lo lắng. Cũng may miệng vết thương không có dấu hiệu chuyển biến xấu đi, cũng làm cho mọi người thoáng yên tâm hơn một chút. Đỗ Văn Hạo sau khi bắt mạch, thay đổi dược liệu trên miệng vết thuong, sau đó điều chỉnh dùng thuốc uống, đưa một liều lớn thuốc kháng khuẩn giảm nhiệt đồng thời dùng thanh cung thang phối hợp với an cũng Ngưu Hoàng hoàn làm tười mát thông suốt, cũng bảo Tô thị dùng nước đá chườm lạnh cho hắn hạ sốt.

Sau khi khám xong, Đỗ Văn Hạo đi tới tiền đường bắt đầu chuẩn bệnh cho bệnh nhân.

Lúc này, hắn mới thấy Bàng Vũ Cầm đang ở một gian phòng khác, dưới trợ giúp của Ngốc Béo, đang xử lý miệng vết thương cho một người bệnh bị thương ở cổ tay. Rất là tò mò, lặng lẽ đi tới cánh cửa nhìn, thấy Bàng Vũ Cầm rửa miệng vết thương, khâu lại, đều làm rất tỉ mỉ, không chỉ có miệng vết thương ngăn ngắn rõ ràng, hơn nữa cẩn thận kiên nhẫn, trong lòng không dứt tán thưởng, cô gái này thaaytj có thiên phú làm y tá.

Băng bó tốt miệng vết thương, Bàng Vũ Cầm thở nhẹ một hơi nói: "Đừng chạm vào nước, bảo trì khô ráo cho miệng vết thương, đợi lát nữa tiên sinh tới đây sẽ kê phương thuốc cho lão, chiếu theo phương thuốc mà bốc thuốc dùng vào là được."

Người bị thương kia là một lão nhân tầm sáu mươi tuổi, nhưng lại được một mỹ nữ hỗ trợ xử lý băng bó miệng vết thương, nhất là nữ nhân này lại là thiên kim tam tiểu thư của Huyện uý đại nhân, vẻ mặt cũng là đỏ bừng, tráng đầy mồ hôi, cũng không biết phải nói gì cho phải, khom lưng một cái cười nói: "Tiểu nhân đa tạ tam tiểu thư! Tiểu nhân đa tạ tam tiểu thư!"

Đỗ Văn Hạo không nhịn được tán thưởng một câu: "Ồ, không tồi chút nào!"

Thanh âm này có chút đột ngột, Bàng Vũ Cầm vừa rồi còn khẩn trương xử lý miệng vết thương, còn khong dám trì hoãn quá mức, bị doạ tới run run, lại đột nhiên nghe thấy thanh âm của Đỗ Văn Hạo, vòng eo uốn éo, xoay người đứng lên, đôi mắt to bỗng chớp động, gắt giọng: " Huynh người này thật là xấu! núp ở phía sau hù doạ người ta!"

Đỗ Văn Hạo chắp tay bồi tội: "Xin lỗi! không phải cố ý, ha ha, nàng đường đường là thiên kim huyện uý đại nhân, hạ mình xử lý vết thương cho một lão nông chân trần, có thấy uỷ khuất không?"

"Tiên sinh đã nói, y nãi nhân thuật, thi huệ vi nhân (nghề y là kỹ thuật của người, mang tới ân huệ cho người khác), có gì mà nói uỷ khuất?"

"Nàng là tiểu thư nhà quan, xuất đầu lộ diện cầm tay nam nhân băng bó miệng vết thương không sợ miệng người đáng sợ sao?"

"Từ lúc quyết định cùng tiên sinh học y, Vũ Cầm đã không cho mình là tiểu thư khuê nữ nhà quan nữa rồi. Nếu làm nghề y, Vũ Cầm chính là y, y phụ mẫu tâm, ở trong lòng Vũ Cầm, người bệnh đều là anh em cha mẹ ta. Vũ Cầm muốn học tiên sinh hành y tế thế, trị bệnh cứu người, không thẹn với trời đất, xá gì miệng lưỡi thế gian?"

Đỗ Văn Hạo vỗ tay cười nói: "Nói cho cùng! Lấy nàng so với ta, ta sợ thành tiểu nhân xấu xa mất!"

Bàng Vũ Cầm mỉm cười nói: "Tiên sinh quá lời, huynh ngủ mới được một lúc chưa lâu, ta đều nói với bọn họ, huynh hai buổi tối không chợp mắt..."

"Ta vừa rồi đã ngủ được hồi lâu rồi, nhưng thật ra nàng, cũng đi theo ta thức đêm, không phải ta phân chia trách nhiệm thành hai đợt cho các nàng ngủ sao? Ta thấy Tuyết Phi Nhi ở phía sau chăm sóc hai vị bộ khoái, sao nàng ở tiền đường bận việc không đi ngủ?"

"Ta không sao! Vốn buổi sáng định trở về ngũ, buổi chiều tiếp nhận ca của nàng, nhưng thấy một phòng đầy bệnh nhân, lòng cấp bách, ngủ không được, cho nên..."

"Hồ đồ! Muốn làm một đại phu tốt, có một điều nàng phải nhớ cho kỹ --- trước hết bảo trụ mình thật khoẻ mạnh, mới có thể làm cho người khác khoẻ mạng! Người bệnh không phải một hai ngày có thể chữa khỏi, để chữa khỏi một người, nàng có thể một vài đêm không ngủ, nhưng nàng mệt mỏi mà suy sụp, thì hành cứu thế như thế nào?"

Bàng Vũ Cầm lẽ lưỡi, ngượng ngùng nở nụ cười.

"Nghe lời đi! Lập tức trở về nghỉ ngơi! Buổi chiều tới thay ca cho Phi Nhi, cho nàng nghỉ ngơi. Hôm nay người các nàng chăm sóc Chu bộ khoái, việc khác không cần phải xen vào, ta có Ngô Thông cùng Ngốc Béo hỗ trợ, ứng phó cũng được. Mau đi đi!"

Bàng Vũ Cầm lúc này mới giũ tay áo rời đi.

Vừa mới chính ngọ người bệnh tới chẩn bệnh so với trước kia nhiều hơn nhiều, thời cổ đại thông tin không thông, mặc dù Đỗ Văn Hạo chữa khỏi bệnh nan y cho thiếp của huyện uý đại nhân, cùng với mổ bụng chữa bệnh cho bộ khoái nha môn chuyện này đã đi qua vài ngay, nhưng thật nhiều người bệnh cũng là mới biết tới, cho nên mộ danh mà tới, mấy ngày nay vì thế mà số lượng bệnh nhân tới chẩn bệnh ngày càng tăng.

Đỗ Văn Hạo nhìn bệnh đâu vào đây, người bệnh tới cũng đều tự giác xếp hàng, đối với người bệnh gặp phải bệnh nặng bộc phát, cũng đều nhường nhịn lên trước. Lúc này là chính ngọ rồi cũng may không có người bệnh nặng nào bộc phát cần phải trị gấp. Xem bệnh khai căn, lấy dược cho mọi người, hết thảy đều thuận lợi. Đảo mắt cái tới giữa trưa, người bệnh cũng hiểu ý, trừ phi có bệnh nhân bệnh nặng bộc phát, bình thương giữa trưa không tới cầu y, cho đại phu một thời gian nghỉ trưa ăn cơm.

Đỗ Văn Hạo sau khi khám hết người bệnh còn lại, lúc này mới nói với đám người Lâm Thanh Đại huyện lão thái gia mời ăn ngọ yến cùng hỏi bệnh. Mọi người vừa nghe thấy huyện thái gia mời nhị chưởng quầy của Ngũ Vị đường, đây chính là nể mặt rất lờn, đều thực vui mừng.

Đang nói chuyện, kiệu nhỏ của nha môn đã tới cửa, Anh Tử giúp đỡ Đỗ Văn Hạo thay đổi một bộ trường bào mới nói tới khám bệnh tại nhà lên kiệu nhỏ một đường đi tới cửa nha môn.

Đây là lần đầu tiên Đỗ Văn Hạo đi kiệu, kiệu nhỏ này hai người nang, vừa mới bắt đầu còn cảm thấy có chút lắc lư, sợ cỗ kiệu trật ngã thì đẹp, đi một đoạn đường, vẫn thấy vững chắc, lòng yên tâm thưởng thức tư vị được ngời kiệu. Từ khi xuyên qua tới đâty, vẫn vội vàng chữa bệnh cho người, còn không có đi chơi dạo phố, thừa dịp rảnh rỗi này, liền bỏ rèm che trước kiệu ra, quan sát tìm hiểu người đi đường cùng các cửa hàng ven đường.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-549)


<