Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tống thì hành - Hồi 036

Tống thì hành
Trọn bộ 301 hồi
Hồi 036: Cha ta là Lý Cương
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-301)

Nắng sớm tươi sáng, Khai Phong nghênh đón một ngày hoàn toàn mới.

Sau khi giải quyết xong Quách Kinh, tâm trạng Ngọc Doãn vô cùng vui sướng, tuy rằng đút lót Tống Áp Ti vốn không phải ý định ban đầu của hắn, nhưng không phải là không thể tiếp nhận. Đổi lại kiếp trước, hắn tuyệt đối không cho phép mình sẽ có hành động nhục nhã này, nhưng sau khi tái sinh, đã chứng kiến bao việc đã xảy ra, con người đã chết một lần rồi, còn có gì mà không thay đổi? Quan trọng nhất chính là phải nắm chắc hiện tại.

Đương nhiên Ngọc Doãn cũng có thể không để ý tới vị Tống Áp Ti kia.

Dù sao Tống Áp Ti tmaj thời cũng không thể tìm hắn gây phiền toái, nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ, có thể tạo nên mối quan hệ, sao mà không làm?

Nói không chừng có lúc sẽ phải cần tới.

- Tiểu Ất tiếp đón hai vị đại quan nhân, nô đến cửa hàng xem một chút.

Yến Nô thấy sự việc đã giải quyết xong, liền kéo Trương Nhị tỷ đến cửa hàng làm việc.

- Tiểu Ất, thấy Cửu Nhị tỷ đối với ngươi đã thân thiết hơn rất nhiều.

Lý Dật Phong trêu ghẹo, khiến Ngọc Doãn đỏ bừng mặt kéo đến tận mang tai:

- Đại Lang đừng trêu ta, không biết ngươi và vị Trương Chân Nô Trương cô nương ở lầu Thiên Kim Nhất Tiếu kia nay tiến triển thế nào rồi?

-Việc này...

Lý Dật Phong tức thì đỏ mặt.

Vốn định trêu đùa Ngọc Doãn thì lại bị Ngọc Doãn trêu lại.

- Hắn rất muốn nhưng khó khăn lại lớn, không phải là chuyện dễ.

- Hả?

Trương Đồng nói:

- Trương cô nương có chút tình cảm với Đại Lang, nhưng vẫn còn có chút luyến tiếc hư danh. Về phần Đại Lang thì cũng có phiền toái, Lương Khê tiên sinh gia giáo nghiêm khắc, vô cùng bất mãn đối với chuyện giữa Đại Lang và Trương cô nương.

Lương Khê tiên sinh, Lương Khê tiên sinh!

Các ngươi không nhắc đến cái tên này ra thì sẽ chết hay sao?

Ngọc Doãn và Lý Dật Phong kết bạn đã lâu nhưng lại không biết lai lịch xuất thân của Lý Dật Phong.

Nghe Trần Đông nhắc tới bốn chữ "Lương Khê tiên sinh", hắn không thể kiềm chế được sự tò mò trong lòng:

- Lương Khê tiên sinh là ai?

Không ngờ hắn vừa thốt ra, Trần Đông và Lý Dật Phong cũng trừng hai mắt giật mình nhìn Ngọc Doãn.

- Các ngươi sao vậy?

Trần Đông chỉ vào Lý Dật Phong, hỏi:

- Tiểu Ất còn chưa biết gia thế của Đại Lang?

- Các ngươi không nói, ta sao mà biết.

Vẻ mặt Ngọc Doãn chẳng hiểu gì.

- Đại Lang chưa nói sao?

Trần Đông quay sang nhìn Lý Dật Phong, chợt lắc lắc đầu, nói:

- Cho dù là chưa nói, ngươi cũng sẽ biết Lương Khê tiên sinh mà.

- Thật... ta thật không biết.

Ngọc Doãn ngượng nghùng nói.

Lý Dật Phong và Trần Đông nhìn nhau, đột nhiên cười ha ha.

- Khó trách Tiểu Ất ca không biết, ta chưa bao giờ nhắc tới tục danh gia phụ trước mặt hắn. Về phần danh hiệu gia phụ là do đồng liêu bạn hữu lưu truyền. Tiểu Ất hàng ngày bận rộn sao có thể nghe đến tên tuổi danh hiệu gia phụ? Việc này là do tại hạ sơ suất.

Nói xong, Lý Dật Phong vỗ ngực đầy vẻ tự hào kiêu ngạo.

- Gia phụ, tên một chữ Cương, tự Bá Kỷ, năm Chính Hòa thứ hai thi đậu tiến sĩ.

Lý Cương?

Ngọc Doãn đầu tiên ngẩn ra, lập tức liên tưởng đến câu nói nổi tiếng kiếp trước:

- Cha ta là Lý Cương!

Tuy nhiên hắn chợt kịp phản ứng, Lý Cương này không phải Lý Cương kia. Lý Cương những năm cuối đời Bắc Tống lại đậu tiến sĩ dường như cũng chỉ có một người. Lý Cương Lý Bá Kỷ? Chẳng lẽ là Thất Thập Thất Thiên tể tướng đại danh đỉnh đỉnh trong lịch sử.

Lý Cương, tự Bá Kỷ, là người Vô Tích Giang Tô.

Năm Chính Hòa thứ hai thi đậu tiến sĩ, năm Chính Hòa thứ năm đảm nhiệm Giám sát ngự sử, kiêm Quyền Điện Trung Thị Ngự Sử.

Sau này bởi vì sai lầm trong nghị luận triều chính mà bị bãi miễn chức vụ Gián Quan. Đầu năm Tuyên Hòa, lại nguyên nhân vì chú trọng vấn đề loạn trong giặc ngoài trên triều đình, mà bị Hoàng đế Huy Tông cho rằng nghị luận lỗi thời, giáng xuống làm Giám Nam Kiếm phụ trách thuế vụ huyện Châu Sa. Đầu năm thì được triệu về, đảm nhiệm chức vụ Thái Thường Thiếu Khanh. Ngọc Doãn ở trong phố phường đương nhiên không hiểu lắm sự biến động trên triều đình.

Mà tên Lương Khê tiên sinh cũng không nổi danh ở trên phố phường.

Mặc dù Lý Cương thi đậu tiến sĩ, nhưng không phải là những nhân vật như Tô Đông Pha Liễu Tam Biến, cho nên dân chúng không biết rõ lắm.

Lý Cương, là anh hùng kháng Kim nổi danh ở những năm cuối Bắc Tống.

Đầu năm Tĩnh Khang, quân Kim xâm lấn Biện Kinh, Lý Cương đảm nhiệm chức Kinh Thành Tứ Bích Thủ Ngự Sử, đoàn kết quân dân đánh tan quân Kim. Đáng tiếc sau đó không lâu bị phái đầu hàng bài xích, cuối cùng khiến Tĩnh Khang thay đổi phát sinh. Tống Cao Tông Triệu Cấu mới bắt đầu kế vị đã bắt đầu từng bước phong Lý Cương làm Tể tướng, nhưng chỉ vẻn vẹn thời gian bảy mươi bảy ngày thì bị trục xuất, cho nên trong lịch sử được gọi là tể tướng bảy mươi bảy ngày...

Năm Thiệu Hưng thứ hai, Lý Cương phục hồi làm Hồ Nam Tuyên Phủ Sứ kiêm Tri Đàm Châu.

Nhưng không lâu lại bị bãi miễn. Sau khi Lý Cương nhiều lần dâng tấu đại kế Kháng Kim, nhưng lại chưa từng được chấp nhận, cuối cùng hậm hức mà chết.

Đối với đoạn lịch sử này Ngọc Doãn biết rất rõ.

Chỉ có điều về con nối dòng của Lý Cương thì hắn lại không rõ lắm.

Lý Dật Phong lại là con trai của Lý Cương?

- Lương Khê tiên sinh lúc này còn ở Đông Kinh, cho nên người biết không nhiều lắm, Đại Lang chớ trách.

Trần Đông sợ Lý Dật Phong để trong lòng, vội giải thích.

Lý Dật Phong cười nói:

-Thiếu Dương đừng lo lắng, Lý Đại Lang là người lòng dạ hẹp hòi sao?

- Không dám không dám!

Trần Đông liên tục xua tay, rồi sau đó cười ha ha.

Nào ngờ Ngọc Doãn đột nhiên đứng lên chắp tay hành lễ với Lý Dật Phong.

-Sao vậy Tiểu Ất?

- Ta từng nghe Lương Khê tiên sinh cương trực ghét dua nịnh, kiến thức cao xa, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ. Một bái này không phải là bái Đại Lang, mà là bái Lương Khê tiên sinh. Đáng tiếc Tiểu Ất xuất thân ti tiện, không được diện kiến Lương Khê tiên sinh, kính xin Đại Lang ngày khác có cơ hội hãy chuyển đạt kính ý của Tiểu Ất. Thật không ngờ... ha hả, thật không ngờ Đại Lang lại là con trai của Lương Khê tiên sinh.

Vẻ mặt Lý Dật Phong mờ mịt không hiểu!

Không sai, Lý Cương là Thái Thường Thiếu Khanh, chủ trì sự vụ Thái Thường Tự.

Nhưng cũng chỉ là một chức quan tứ phẩm, hơn nữa lại là chủ quan tế tự, không phải là quan viên tứ phẩm có thực quyền lớn gì.

Nếu nói là Lý Cương nổi tiếng thì cũng chỉ là lúc ông làm Gián Quan.

Lúc ấy Lý Cương nói ra những lời không đúng lúc, ví dụ như Lý Cương cực lực phản đối minh ước trên biển Tống Kim, cho rằng kết minh với Kim không phải là chuyện tốt. Lúc ấy rất nhiều người bác bỏ cho rằng lời ông nói là bắn tiếng đe dọa.

Tiếp sau đó Lý Cương lại nói đến vấn đề loạn trong giặc ngoài càng khiến Quan gia không vui.

Cho nên lần này triệu hồi về Đông Kinh, Hoàng Đế Huy Tông cũng chỉ phong cho Lý Cương một hư chức, không hề ủy thác trọng trách...

Ngọc Doãn nói ông cương trực công chính thì là sự thật, nhưng nói kiến thức cao xa thì bắt nguồn từ đâu?

Hay là...

Lý Dật Phong giật mình, đột nhiên hỏi:

-Tiểu Ất có nghĩ Yến Vân có thể vững chắc không?

Ngọc Doãn khẽ giật mình, lộ vẻ do dự.

Hắn không biết mình có nên nói ra hay không, nhưng càng nghĩ thì người mà hắn có thể tin tưởng, nay ngoại trừ Lý Cương ra thì không còn người nào khác.

Dù sao Lý Cương vô cùng kiêng kỵ người Kim.

Sắp xếp lại một chút suy nghĩ, Ngọc Doãn sau trầm ngâm rất lâu, hạ thấp giọng nói:

- Nếu Trương Giác chưa chết, Yến Vân còn có thể đánh một trận chiến... Đáng tiếc Trương Giác đã chết, mà thỏ chết thì cáo bị thương, mà danh dự của triều đình cũng bị hủy, Tiểu Ất rất không lạc quan đối với chuyện này.

Lý Dật Phong và Trần Đông lập tức biển đổi sắc mặt.

Trương Giác là tướng Liêu hàng Tống, người Nghĩa Phong Bình Châu.

Từng là tiến sĩ trong nước Liêu, sau này làm Liêu Hưng Quân Tiết Độ Sứ. Khi nước kIm nhập Yến, Trương Giác quy thuận, được phong làm Lâm Hải Quân Tiết Độ Sứ, Tri Bình Châu. Sau khi Bình Châu thăng làm Nam Kinh Đại Kim, Trương Giác lại được phong làm Bình Chương Sự môn hạ Đồng Trung Thư, cũng được coi là quan viên số một. Nhưng mọt người như vậy lại một lòng hướng về Đại Tống, không cam lòng cả đời làm nô lệ người Kim.

Năm Tuyên Hòa thứ năm, Trương Giác hàng Tống.

Nước Kim đã phái binh mã tiến đến, song phương chiến đấu ở Doanh Châu.

Sau khi nước Kim lui binh, Hoàng đế Huy Tông xây dựng Bình Châu làm Thái Ninh Quân, Trương Giác làm Tiết Độ Sứ.

Sau đó không lâu, nước Kim lại phái binh mã tiến đến, Trương Giác không địch lại đã chạy trốn đến đại doanh quân Tống ở Yên Sơn. Mà sau khi quân Kim công chiếm được Bình Châu Doanh Châu đã tiếp tục cưỡng bức Đại Tống giao Trương Giác ra. Nước Tống phái tướng Vương An Trung chém giết Trương Giác, bởi vậy người Kim mới lui binh.

Sự kiện đó vào thời điểm ấy vô cùng chấn động.

Lý Cương từng nói với Lý Dật Phong:

- Quan gia bội bạc, chém chết Trương Giác thì binh mã Hà Bắc từ nay về sau không còn phục tùng nữa.

Binh mã Hà Bắc đại khái chỉ binh mã Yến Vân.

Trong quân Tống đó có rất nhiều là tướng Đại Liêu đầu hàng, Trương Giác chết tất nhiên sẽ nảy sinh sự rung chuyển.

Đáng tiếc đối với điều này Tống Huy Tông lại không để trong lòng. Trong mắt ông ta, giết một Trương Giác mà đổi lại được sự hòa bình cho Đại Tống, đó là một chuyện có lợi. Sau khi Lý Cương trở về Đông Kinh, chuyện đầu tiên là dâng biểu lên Hoàng Đế Huy Tông, thỉnh cầu Hoàng Đế Huy Tông liên kết với Thiên Tộ Đế tấn công người Kim. Dùng lời Lý Cương mà nói: người Kim thô bạo hung ác tham lam, có trái tim của hổ lang, khó có thể phục tùng. Mà người Liêu dù có hơn trăm năm ân oán với Đại Tống, nhưng lại chịu ảnh hưởng của Đại Tống nên cực kỳ thân thiết với Đại Tống.

Liêu tồn tại, thì Đại Tống không lo.

Liêu vong, thì Đại Tống tất có tai họa.

Nhưng một tấu chương như vậy dâng tới trước mặt Hoàng Đế Huy Tông lại bị Hoàng Đế Huy Tống thẳng tay xé bỏ.

Rồi sau đó Hoàng Đế Huy Tông phái người cảnh cáo Lý Cương đừng ăn nói xằng bậy, làm hỏng tình hữu nghị giữa Đại Tống và nước Kim. Nay Yến Vân đã thu phục, giang sơn Đại Tống phòng thủ kiên cố, nếu nguyên nhân vì lời nói của ông mà tạo nên quan hệ căng thẳng giữa hai nước, thì tội sẽ không thể dung thứ...

Sở Quốc Công, Thiếu Tể Vương phủ cũng trách cứ Lý Cương, muốn ông không được nhiều chuyện!

Lý Cương vì uất ức tích tụ mà nằm liệt trên giường không dậy nổi, tận đến mấy ngày hôm trước mới hồi phục được chút.

Lý Cương có kiến thức như vậy ngược lại cũng bình thường.

Nhưng Ngọc Doãn chỉ là một người bán thịt không ngờ lại nhìn thấu huyền cơ trong đó, Lý Dật Phong và Trần Đông sao không sợ hãi.

*****

-Tiểu Ất, lời ngươi nói là thật lòng?

-Đều là lời tâm huyết cả.

Lý Dật Phong và Trần Đông nhìn nhau, rồi sau đó thở dài một tiếng.

-Tiểu Ất! Những lời này nói ra từ miệng của ngươi, chỉ được đến tai hai người ta, chớ để người thứ tư biết được. Nếu không thì ngươi sẽ gặp tai họa đấy.

Ngọc Doãn nghe được thì cười.

-Ta chỉ là một tiểu thị dân có quầy hàng buôn bán thịt tươi, nói ra thì có ai tin tưởng chứ? Đại Lang, Thiếu Dương đừng vội lo lắng. Nếu Đại Lang không là con trai của Lương Khê tiên sinh thì ta chắc chắn sẽ không nói ra những lời này. Chỉ có điều... Binh mã Hà Bắc không phải không quan trọng, cần phải cẩn thận. Về phần những chuyện khác thì không phải là chuyện của tiểu thị dân như ta.

Hai người Lý Dật Phong và Trần Đông gật đầu, không nói gì. Ba người nói chuyện phiếm trong đình viện một hồi, rồi để Ngọc Doãn chơi hai bản Kê Cầm. Sau đó Trần Đông và Ly Dật Phong mới cáo từ đi về.

Lý Dật Phong có nói cho Lý Cương không, Ngọc Doãn không thể biết được. Nhưng hắn tin tưởng, cho dù Lý Dật Phong có nói với Lý Cương chuyện này thì cũng không có ảnh hưởng gì lớn. Trong triều đình hiện nay Lục tặc đang đương đạo, Thái Kinh nắm giữ triều chinh. Mà đám người Lý Cương, Tông Trạch không được trọng dụng, thậm chí còn bị hoàng đế Huy Tông nghi kỵ. Với cái tình hình như thế thì nói ra thì có lợi lộc gì?

Ngọc Doãn tiễn hai người Lý Dật Phong và Trần Đông đi, rồi quay lại dọn dẹp một chút.

Đến chính ngọ có hai gã thợ thủ công từ ngõ Ngõa Tử đến đo đạc cửa chính của đình viện rồi gấp rút đi về.

Sau giờ ngọ, Ngọc Doãn định ở nhà viết phổ thì không ngờ Thạch Tam tới chơi.

Cùng đi với Thạch Tam còn có một văn sĩ nữa. Nhìn tuổi tác thì ông ta khoảng chừng ba mươi tuổi, người thấp béo, làn da ngăm đen, khuôn mặt tròn, mắt nhỏ, mũi củ tỏi, miệng chữ nhất, cằm để dâu dê, nhìn thì có vẻ hiền lành nhưng lại làm cho người ta cảm thấy khó gần.

-Tiểu Ất, vị này là Tiếu tiên sinh.

Thạch Tam kéo một cái ghế rồi ngồi xuống trong đình viện.

-Chính là Tiếu Khôn Tiếu tiên sinh?

-Đúng vậy.

Ngọc Doãn vội chắp tay thi lễ rồi mang trà ra mời.

-Ta đã nghe Tam Lang kể lại sự việc của La Tứ Lục, nên cũng hiểu được phần nào. Tiểu Ất yên tâm, có ta ở phủ Khai Phong, La Tứ Lục nhất định sẽ không phải chịu oan khuất. Chỉ có điều tội danh của La Tứ Lục đã vô cùng rõ, muốn giải oan không phải là một chuyện dễ dàng. Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó có thể tha, ít nhất cũng phải bị sung quân. Nếu như tiểu Ất đồng ý với kết cục như vậy thì ta sẽ nghĩ cách chu toàn cho cậu, còn nếu không thì mời cậu tìm cao nhân khác.

Tiếu Khôn nói chuyện hết sức thẳng thắn, không hề có lấy một chút vòng vo. Sau khi Ngọc Doãn nghe xong thì nhăn mày có chút khó xử.

Lúc trời hừng sáng, Thạch Tam đưa La Tứ Lục tới đại lao phủ Khai Phong. Thạch Tam nói với ông ta rằng nếu như Tiếu Khôn chịu ra tay thì sự tình có thể chuyển biến. Tiếu Khôn cũng nói thẳng cho Ngọc Doãn là có thể bảo vệ tính mạng của La Tứ Lục nhưng tội danh khác thì khó tránh khỏi.

- Nếu như sung quân thì sẽ bị điều đi đâu?

Tiếu Khôn ngẫm nghĩ một chút, nói:

-Việc này ta khó mà nói được, còn phải xem phủ doãn quyết định. Tuy nhiên có lẽ là vùng Yến Vân, còn cụ thể nơi nào thì ta thật sự không dám nói trước. Bất quá, dạo này ta nghe nói phủ doãn đang hết sức ủng hộ tiểu Ất. Sao tiểu Ất không xin phủ doãn giơ cao đánh khẽ? Nếu ta ra mặt thì tối đa cũng chỉ giúp cho La Tứ Lục sung quân thôi. Mặc dù nơi đó là Yến Vân, nhưng có Thái Nguyên trông coi nên vẫn được xem là tương đối an toàn. Đợi ba năm sau thì La Tứ Lục có thể trở về Khai Phong. Nhưng nếu phủ doãn giơ cao đánh khẽ thì sẽ càng thêm thuận lợi. Tất cả đều do tiểu Ất quyết định, chỉ có điều không thể thiếu một chút tiền bạc.

Ngọc Doãn thầm cười khổ Nếu ta có bản lãnh này thì ta còn bán thịt ở phố Mã Hành làm gì?Tại sao Yến Anh phải tới giúp ta. Đến tận bây giờ ta cũng không hiểu rõ. Nếu ta trực tiếp đến nhà thăm, chỉ sợ còn chưa kịp nhìn thấy Yến Anh thì đã bị đuổi ra ngoài.

-Vậy cần bao nhiêu tiền.

Tiếu Khôn vân vê chòm râu dê, quay đầu nhìn về phía Thạch Tam:

-Tam Lang, ngươi và tiểu Ất nói xem là cần bao nhiêu?

-Ít nhất ba trăm quan.

-Ba trăm quan à... có thể bớt một chút.

Thấy Ngọc Doãn mở miệng, Tiếu Khôn khoát tay chặn lại:

-Tiểu Ất đừng vội. Tam Lang là huynh đệ với ta. Nếu hắn nói số tiền như vậy thì ta cũng sẽ không đổi. Ba trăm quan tiền, không cần lo lắng việc ta bảo vệ tính mạng của La Tứ Lục, đưa đi sung quân. Còn những thứ khác thì ta làm không được.

Quân Bình Định, Sơn Tây bình định.

Trong sơ đồ hành chính của triều Tống thì phủ, châu, quận là đại khái cùng một cấp ở trên, còn phía dưới thì có huyện, rồi lộ.

Các lộ không có cùng một người quản lý và phân ranh giới. Quận Bình Định là nơi tiếp giáp quan trọng của hai lộ Hà Đông và Hà Bắc. Nơi đây chỉ là một tòa quận thành nhỏ ước chừng mấy trăm gia đình. Dựa theo quân chế của đời Tống, quận Bình Định có bốn trăm thiết kỵ binh, bộ binh hai ngàn người. Đối với những nơi khác mà nói thì hoàn cảnh cũng không tệ, không đến nỗi nguy hiểm và vất vả như những nơi khác.

Tiếu Khôn nhận hối lộ, chắc chắn sẽ không ăn nói lung tung.

Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút liền đứng lên đi vào phòng lấy ra một cái bao, bên trong có ba mươi lăm thỏi bạc trắng.

Ngọc Doãn để túi tiền trước mặt Tiếu Khôn rồi nói:

-Tiếu áp ti! Ở đây có ba trăm quan tiền, xin Tiếu áp ti kiểm tra. Nếu như Tứ Lục thúc gặp đại nạn mà không chết thì tiểu Ất còn có tâm ý nữa. Chỉ có điều trong khoảng thời gian này xin áp ti để ý, bảo vệ cho Tứ Lục thúc được an toàn. La Tứ Lục giết Ngưu Bảo Lượng, khiến cho Quách Kinh càng không thu hoạch được gì. Trong tình huống này, khó mà nói y không có ác ý, nghĩ biện pháp hãm hại La Tứ Lục.

Tiếu Khôn mở túi ra, lập tức bị số bạc trắng bóng kia làm lóa mắt, trong lúc vô ý thì khóe miệng chảy ra ít nước miếng.

-Tiểu Ất thật không hổ thẹn Ngọc Giao Long ở phố Mã Hành, đúng làcó hào khí. Tiếu mỗ xin được kết Tiểu Ất làm bằng hữu! Ngươi yên tâm, chỉ cần ta còn ở phủ Khai Phong một ngày thì sẽ không có người nào làm hại tính mạng của La Tứ Lục được. Như vậy đi, ta trở về sẽ đệ trình công văn, điều Tam Lang từ phòng quân phố sang trực ở đại lao phủ Khai Phong, bảo vệ cho La Tứ Lục được an toàn.

Thạch Tam nghe được thì lập tức mừng rỡ. Quân phố, nói thẳng ra chính là quản lý đô thị của thời sau này, hơn nữa còn thuộc công việc có tính chất lâm thời. Nhưng nếu có thể vào đại lao của phủ Khai Phong thì chính là tiểu quan nghiêm chỉnh, cũng thuộc người có sự nghiệp biên chế.

Thạch Tam nghe được lời Tiếu Khôn thì rất cao hứng. Y vội vàng nói:

-Tiểu Ất yên tâm. Nếu như ta có thể vào đại lao phủ Khai Phong, kẻ nào dám động đến một sợi lông của La Tứ Lục thì ta sẽ phế kẻ đó ngay.

Ngọc Doãn nghe được vậy thì thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

-Có được những lời này của áp ti thì Tiểu Ất còn gì phải lo lắng nữa?

Nói xong hắn lại lấy ra một túi tiền bên hông, nhét vào tay Tiếu Khôn.

- Có chút tấm lòng, nếu Áp Ti không nhận lấy là khinh thường Tiểu Ất. Tam ca, tiểu Ất ở đây chúc mừng tam ca đạt được ước muốn. Đến lúc Tứ Lục thúc phải làm phiền tam ca rồi.

Cầm túi tiền, tai nghe leng keng bên trong, cặp mắt của Tiếu Khôn lập tức híp lại thành một đường nhỏ.

Người ta nói Ngọc Tiểu Ất thanh cao ngạo mạn, ai ngờ là một người hết sức hào sảng. Ở trong túi tiền, ít nhất cũng phải hai ba quan.

Tiếu Khôn cũng không khách khí, bỏ túi tiền kia vào trong lồng ngực:

-Tiểu Ất yên tâm. Chuyện của La Tứ Lục, Tiếu mỗ sẽ lo thỏa đáng.

Có tiền thì có thể sai quỷ khiến ma!

Sau khi hai người Tiếu Khôn và Thạch Tam đi, Ngọc Doãn cũng cảm thấy thoải mái phần nào.

La Đức chưa trở về mà ở lại đại lao của phủ Khai Phong, phụ trách chăm sóc cho La Tứ Lục. Ở Bắc Tống, chế độ nhà giam còn nhân tính. Từ những năm Ung Hi, Tống Thái Tông đã có chế độ "môn lưu", thậm chí còn có chế độ bảo lãnh người ra ngoài. La Tứ Lục đã lón tuổi cho nên La Đức có thể dựa vào quy tắc cơ bản ở trong đại lao chăm sóc.

Đương nhiên điều này cần tiền bạc.

Tuy nhiên, với sự hấp dẫn của ba trăm quan tiền thì quy tắc gì cũng là gió thoảng mây bay.

Cho dù với chức vị của Yến Anh cũng thể thường xuyên thị sát nhà giam. Điều này giúp cho Tiếu Khôn có cơ hội đầu cơ trục lợi. Đương nhiên, La Đức không phải nộp phí tổn gì. Phí tổn tất nhiên đã có Ngọc Doãn trả tiền.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-301)


<