← Hồi 029 | Hồi 031 → |
Từ khi nước Liêu chiến bại không ngừng, người Kim nhanh chóng quật khởi giữa Bạch sơn hắc thủy, quân tiên phong lại càng không ngừng tiến tới gần biên giới Tây Hạ.
Năm Tuyên Hòa thứ sáu, tức là năm Nguyên Đức Tây Hạ thứ sáu, năm Kim Thiên Hội thứ hai.
Tây Hạ phái sứ giả dâng biểu xưng phiên, tỏ ý muốn thần phục.
Vào tháng ba, Hoàng Nhan Ngô Khất Mãi, Kim Thái Tông Hoàng Nhan Thịnh hạ chiếu thư ban thưởng thề chiếu Tây Hạ, đồng ý biểu xưng phiên này...
Cùng tháng, Thiên Tộ Đế phế truất Gia Luật Đại Thạch, nắm trọng binh quyền trong tay.
Thiên Tộ Đế một lòng muốn báo thù rửa hận, từ Sơn Âm Thất Vi Mô Cát mượn binh lực tới, ý muốn phục đoạt lại Yến Vân.
Đại chiến sắp mở màn!
***
Không khí chiến tranh dày đặc bao phủ ở Yến Vân nhưng phủ Khai Phong vẫn yên bình như trước.
Có chi sĩ nhận thức mà lo lắng, mà nhóm quan lại quyền quý vẫn ngợp trong vàng son như trước, không hề cảm nhận được đối với nguy cơ kề cận kia.
Ngay gần lầu Bạch Phàn, cách cửa hàng Ngọc gia không xa có một tòa trà lâu cực kỳ nổi tiếng.
Lịch sử trà lâu này rất lâu đời, gần như không hề kém so với lầu Bạch Phàn. Là tửu lâu tốt nhất ở phủ Khai Phong, kết cấu xung quanh trà lâu đương nhiên cũng kém, cộng thêm danh tiếng của trà lâu, cho nên việc kinh doanh vô cùng thịnh vượng.
"Ca đình đàn bản vũ đình loan, cao dương ẩm hưng lan. Thú yên phún tận ngọc hồ can, hương phân tiểu phượng đoàn..."
Trong trà lâu, hát chính là "Nguyễn Lang Quy" của Hoàng Đình Kiên, vô cùng hợp ý cảnh trà lâu này.
Tiếng sáo dễ nghe, ca múa càng khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Mới giờ Tỵ mà trong trà lâu khách đến không ngừng. Trừ một số con cháu văn nhân tụ tập ra, còn có không ít kỹ nữ vào trà lâu uống trà. Nói như vậy, trà lâu giá không hề thấp! Nếu lần đầu đến sẽ có người cầm siêu đến rót trà. Dù là uống một ngụm cũng phải trả mấy ngàn tiền, nên mới có biển hiệu: Điểm hoa trà.
Lên lầu uống một chén trà, cần phải thưởng cho người hầu trà.
Đây cũng có cách nói, gọi là "Chi Tửu", nhiều thì vài xâu, ít thì mấy trăm văn, đó cũng là một số tiền lớn.
Cho nên người bình thường không thể đến nơi như này.
Mà kỹ nữ tụ tập ở trà lâu đông bởi vì thám thính tin tức.
Triều đình sẽ có vị quan viên nào đến kinh, nơi nào sẽ có thi từ tụ hội, nhà ai mơ biểu diễn tại nhà? Ai muốn lấy vợ nạp thiếp... Mọi việc như thế thường lan truyền ra từ trong trà lâu. Nhóm kỹ nữ thông qua phương thức này để thu hoạch đủ loại tin tức, dùng cách của nàng các nàng để lấyloại hay loại bỏ. Hơn nữa, ai có thể cam đoan những mỹ nhân xinh đẹp rực rỡ này không thu hút được các công tử hào phóng vung tiền như rác?
Đương nhiên, nếu may mắn, các nàng có thể gặp được người tốt, cũng có thể thoát khỏi biển khổ, cá nhảy long môn.
Cũng bởi vậy mà rất nhiều người tập trung ở trà lâu nho nhỏ này nên ở đây vô cùng náo nhiệt.
- Trong lầu này sao nhiều người vậy?
Trên ghế ngồi gần cửa sổ tại tửu lâu, một thiếu niên tuấn mỹ mặc hoa phục giữ người hầu trà lại, tò mò hỏi.
Thiếu niên này mười lăm mười sáu tuổi, cực kỳ đẹp!
Đúng, là "Đẹp".
Giọng nói rất dễ nghe, nhưng trong lời nói lại lộ ra khí chất kiêu ngạo.
Bên cạnh y còn có một người đàn ông gần ba mươi tuổi.
Cũng khí chất cao quý, quần áo hoa mỹ, tướng mạo đường đường.
Đối với câu hỏi tính trẻ con của thiếu niên kia, người đàn ông làm như không nghe thấy, mà ngồi yên thưởng thức trà. Mà sau lưng hai người có hai người phân chia đứng hai bên, rõ ràng là thị vệ, nhìn là biết cao thủ dũng mãnh.
- Tiểu quan nhân có điều không biết, tiểu thư bên trong lầu này phần lớn đang đợi Ngọc Tiểu Ất chơi đàn.
- Ngọc Tiểu Ất?
Thiếu niên ngạc nhiên, có vẻ không hiểu.
Còn người đàn ông thì đặt chén trà xuống, nghi hoặc hỏi:
- Ngọc Tiểu Ất này là ai mà lại khiến nhiều người đợi như vậy?
Người hầu trà lập tức mỉm cười!
- Chắc là đại quan nhân ít ra ngoài nên không biết danh hiệu Tiểu Ất ca.
- Nói như vậy, Ngọc Tiểu Ất này danh tiếng rất lớn sao?
- Có danh hay vô danh tiểu nhân không biết, nhưng các tiểu thư bên trong tửu lâu này đều đến vì Tiểu Ất ca..
Vừa nói người hầu trà vừa chỉ tay ra ngoài. Theo vị trí của gã vừa lúc thấy rất rõ ràng cửa hàng Ngọc gia. Chỉ thấy trước cửa hàng thịt nho nhỏ kia cũng kinh doanh rất tốt, người đến người đi không ngừng, vài người cầm dao chặt thịt sau bàn bận rộn liên tục, thỉnh thoảng còn có người từ trong một xưởng cách đó không xa mang thịt chín tới, rồi sau đó lại bán hết bay.
- Cửa hàng đó là nơi làm ăn của Tiểu Ất ca.
Thiếu niên nghe vậy lập tức lộ vẻ ung dung:
- Nói như thế chỉ là một người bán thịt mà thôi, có gì lạ đâu?
- Ha hà, bán thịt thì không lạ, lạ chính là Tiểu Ất ca đánh Kê Cầm cực giỏi.
Trước đây hắn từng đấu cầm với Khai Phong Đệ nhất cầm Phùng Siêu, kết quả Phùng Siêu thất bại thảm hại, cuối cùng đành phải cùng Tiếu Chi Nhi xám xịt rời khỏi Đông Kinh. Nơi này có rất nhiều tiểu thư đến là mong được nghe Tiểu Ất ca chơi đàn. Lúc trước thỉnh thoảng hắn sẽ đàn một bản, tuy nhiên hai ngày nay lại không thấy đàn, nghe nói là ở trong nhà viết nhạc, cho nên khó mà bứt ra được... Chỉ là người khác tuy ít đến nhưng các tiểu thư vẫn tới nơi này tụ tập, nếu may mắn, nói không chừng có thể được nghe một bản.
Đại tiểu quan nhân không biết chứ, trước đó lầu Phong Nhạc từng muốn mời Tiểu Ất đi đàn một bản, nhưng lại bị Tiểu Ất cự tuyệt.
Mà hắn cầm kỹ vô cùng cao minh, đồng thời phổ nhạc rất hay, nghe tất cả mọi người nói, khúc phổ kia đáng giá nghìn vàng.
- Lý đại gia?
Thiếu niên lập tức lộ vẻ tò mò.
Mà người đàn ông ngồi bên lại trầm mặt xuống, như không vui.
- Một người bán thịt lại có bản lĩnh vậy sao, quả thật không đơn giản.
Người hầu trà cười nói:
- Ai nói không phải, Tiểu Ất cũng được coi như người lâu đời tại phố Mã Hành, cha hắn năm xưa từng giao đấu với người Liêu, cuối cùng lại bị người ta hại chết. Tiểu Ất một mình gây dựng gia nghiệp, nay đã có chút thành tựu. Ngọc đại quan nhân dưới cửu tuyền cũng có thể mỉm cười nhắm mắt.
- Cha hắn là ai?
Người đàn ông ngẩn ra, hỏi.
- Đó là Nội Đằng Tử mười năm trước giao tranh với người Liêu, Ngọc Phi Ngọc Đại Lang.
- Ngọc Phi?
Người đàn ông quay lại nhìn người đằng sau.
Thị vệ đứng ở đằng sau lưng nghe tên Ngọc Phi cũng ngẩn ra, rồi chợt bừng tỉnh, nói nhỏ bên tai người đàn ông vài câu. Người đàn ông liên tục gật đầu, lẩm bẩm:
- Đúng thật là con trai của Ngọc Đại Lang.
Tuy nhiên, thiếu niên kia rõ ràng không biết Ngọc Phi là ai.
- Hắn đã có tài nghệ có thì cần gì phải kinh doanh bán thịt làm gì?
Người hầu trà nghe vậy mỉm cười:
- Không làm việc đó thì chẳng lẽ đến Câu Lan ngõa xá (nơi hát múa giải trí) làm việc? Tiểu Ất không có công danh, khó có thể ngẩng đầu. Nếu nhập vào Câu Lan ngõa xá, không bằng ở đây tiêu dao khoái hoạt còn thoải mái hơn nhiều.
Thiếu niên còn muốn hỏi nhưng thấy người đàn ông lắc đầu với mình.
- Cảm ơn ngươi đã giải thích.
Vừa nói y vừa lấy ra một xâu tiền đưa cho người hầu trà.
Đợi người hầu trà đi rồi, người đàn ông xua tay ra hiệu cho hộ vệ phía sau cúi xuống, khẽ hỏi:
- Đi thăm hỏi một chút tình hình của Ngọc Tiểu Ất, nếu có thể giúp đỡ thì giúp đỡ. Không thể để con trai của Ngọc Đại Lang bị thiệt thòi.
- Tiểu nhân hiểu.
- Thập cửu ca, Ngọc Đại Lang là ai?
Người đàn ông nghe vậy mỉm cười, hạ thấp giọng nói:
- Huyên Huyên đừng hỏi này nọ, chỉ chú tâm dùng trà là được rồi. Đây là chuyện chúng ta, muội không hiểu đâu. Uống xong trà còn phải trở về sớm, đừng để Quan gia lo lắng, lại trách cứ nữa.
Vẻ mặt thiếu niên tức thì khổ sở.
Y gật gật đầu, tỏ vẻ không buộc lòng:
- Vậy theo lời Thập Cửu đại ca.
Chỉ có điều tròng mắt đảo ngược, rõ ràng là tìm cách.
Còn người đàn ông nhìn thấy nhưng chỉ cười cười.
Tuy rằng Huyên Huyên thông minh nhưng muốn giở mánh khóe thì không dễ dàng. Chỉ cần để ý thì chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhưng Ngọc Phi này?
Hắn khẽ nhẩm cái tên Ngọc Phi, ý nghĩ lập tức bay xa như lại thấy trận chiến thảm liệt mười năm trước.
Ngọc Tiểu Ất?
Trên mặt người đàn ông hiện lên nụ cười mờ nhạt!
***
Việc kinh doanh tại cửa hàng Ngọc gia càng ngày chuyển biến tốt đẹp, nên Ngọc Doãn đặt hết tâm trí vào việc sáng tác khúc phổ.
Trên triều đình hỗn loạn không phải là một tiểu dân như hắn có thể tham dự vào. Tuy nhiên hắn cũng không hòa toàn không để ý, thỉnh thoảng đến nhà Trần Đông, nói bóng nói gió hỏi dò, cho nên đại thể cũng hiểu chút tình trạng bên ngoài.
Thiên Tộ Đế tập kết binh mã, ý đồ muốn đoạt lại Yến Vân.
Điều này cũng khiến cho nước Kim tạm thời dừng việc khiêu khích đối với Đại Tống, chuẩn bị toàn lực đối phó Thiên Tộ Đế.
Tây Hạ xưng phiên, cũng khiến nước Kim bớt lo lắng.
Trần Đông như rất lạc quan đối với thời cuộc, chỉ là đối với chiến sự Kim Liêu thì như xem trọng người Kim. Rất rõ ràng, người Kim hiện nay khó có thể chống lại người Liêu. Hành động lần này của Thiên Tộ Đế không thể nghi ngờ là ngoan cố chống cự, kết cục này sớm đã định...
Nếu người Liêu chiến bại, chỉ sợ tiếp theo sẽ là Đại Tống gặp họa.
Ngọc Doãn từng bóng gió hỏi:
- Nếu người Kim xâm phạm thì làm thế nào?
Trần Đông lại tin tưởng tràn đầy:
- Nếu cẩu Kim quả thật tiến đến thì chết chắc rồi. Mà nay Đại Tống ta được Yến Vân, binh hùng tướng mạnh, huống chi còn có danh tướng Quách Dược Sư, dù cẩu Kim có tới cũng sẽ không làm gì được.
Quách Dược Sư?
Ngọc Doãn giật mình:
- Sao biết Quách Dược Sư kia chắc chắn liều mình chống đỡ?
- Việc này...
Trần Đông ngay tức khắc trầm mặc.
Ngọc Doãn cũng không nói gì nữa, hắn tin tưởng Trần Đông là người thông minh, nhất định có thể cảm nhận được tình hình. Trong lịch sử, không phải là Quách Dược Sư này nhiều lần quy thuận người Kim, khiến người Kim tiến quân thần tốc mới có sỉ nhục Tĩnh Khang đó sao?
Thân phận Ngọc Doãn hèn mọn tầm thường, mấy lời muốn nói cũng chẳng ai để ý.
Nhưng Trần Đông lại không giống vậy, thân là Thái Học Sinh, giao thiệp xa rộng hơn nhiều so với Ngọc Doãn, nếu y nói ra, đương nhiên có chút hiệu quả. Nhìn nhưng Đại lão gia trên triều đình là....
Quách Dược Sư...
Ngọc Doãn chua xót trong lòng.
Quách Dược Sư phản bội, nói toạc ra là do Hoàng Đế Huy Tông tạo nghiệt.
Nếu năm xưa Trương Giác đầu hàng, Hoàng Đế Huy Tông cứng rắn hơn, mạnh mẽ hơn, bảo vệ tính mạng Trương Giác, không chừng còn có đường sống. Nhưng đúng là Trương Giác chết, khiến cho tướng sĩ phương Bắc thất vọng đau khổ. Câu chuyện tướng Liêu Trương Giác sau khi quy thuận nước Kim, làm Bình Chương Sự, tri châu, cũng coi như quyền cao chức trọng. Nhưng Trương Giác vẫn là người Hán, sau khi quy thuận nước Kim không lâu liền phản bội nước Kim, quy thuận Đại Tống. Người giống như Trương Giác không ít, Tống Huy Tông giết Trương Giác, cũng đã khiến lòng những người đó băng giá.
Quách Dược Sư cũng là tướng đầu hàng.
Thỏ chết cáo bị thương, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ... Đạo lý dễ hiểu như vậy, sao ông ta không biết?
Nhưng hoàng đế Tống Huy Tông vẫn bảo thủ, dùng Quách Dược Sư làm lá chắn phương Bắc. Ngọc Doãn chỉ hy vọng, có thể thông qua Trần Đông khiến những đại nhân vật ở phủ Khai Phong này đều cảnh giác. Hắn không có nơi trọng dụng, chỉ hy vọng có thể cống hiến một chút sức lực non nớt.
*****
Ánh nắng tươi sáng, chiếu lên trên người vô cùng thoải mái.
Bốn mùa Bắc Tống rất rõ ràng, mặc dù gần đầu hạ nhưng thời tiết cũng không quá oi bức, thậm chí còn có không khí mát mẻ.
Ở trong viện dưới cây hòe sáng tác khúc phổ, bên tai loáng thoáng nghe tiếng tụng kinh từ viện Quan Âm vọng đến.
Gió lạnh phơ phất, cành lá xao động.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở cành lá, chiếu vào trong sân càng tăng thêm vẻ thâm u.
Viết xong một đoạn khúc phổ, Ngọc Doãn đứng dậy duỗi lưng, giật sống lực, hắn cầm Kê Cầm đặt bên cạnh bàn nhỏ, chuẩn bị đánh một khúc vừa sáng tác, thư giãn tâm trạng. Nào ngờ hắn vừa lắp cầm xong thì nghe được bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập vọng đến. Ngay sau đó là cửa sân bị đẩy ra, Hoàng Tiểu Thất xông vào.
- Tiểu Ất ca, đã xảy ra chuyện!
Hoàng Tiểu Thất hổn hển, vừa vào cửa đã lớn tiếng, thần sắc kích động.
Ngọc Doãn hơi sửng sốt, vội vàng đặt Kê Cầm xuống, đứng dậy đỡ Hoàng Tiểu Thất:
- Thất ca đừng vội, đã xảy ra chuyện gì lại khiến Thất ca kích động như vậy? Uống nước rồi từ từ nói, không phải là Cửu Nhi tỷ xảy ra chuyện chứ?
Đã nhiều ngày bởi vì phải sáng tác khúc phổ, Ngọc Doãn đã đem chuyện cửa hàng tạm thời giao cho Yến Nô xử lý.
Thật ra, hiện nay việc kinh doanh ở cửa hàng đã đi vào quỹ đạo, không xảy ra tình huống gì. Cửa hàng chủ yếu phụ trách bán lẻ một ít, việc kinh doanh lớn chân chính là cung ứng thịt tươi cho lầu Thiên Kim Nhất Tiếu và lầu Phong Nhạc. Hơn nữa La Nhất Đao ở đó, có thể giảm bớt được nhiều phiền toái. Vấn đề thật sự là xưởng thịt chín, lúc này mới bắt đầu khó tránh khỏi xảy ra vấn đề.
Cho nên hầu hết thời gian Yến Nô đều ở đó xử lý.
Ngọc Doãn vốn tưởng rằng Yến Nô xảy ra chuyện.
Nhưng không ngờ Hoàng Tiểu Thất lại liên tục xua tay, thở dốc một hơi, ổn định tinh thần:
- Không phải Cửu Nhi tỷ xảy ra chuyện, là bên phía Tứ Lục Thúc có chuyện. La Đức đã cầm tiền bán thịt tươi, kết quả thua sạch, Trương Tam ca dẫn người đến rồi!
- Hả?
Ngọc Doãn nghe vậy chấn động.
Hắn bất chấp hỏi lại, vội dọn khúc phổ trên bàn lại, xoay người xông ra ngoài.
La Đức thua hết tiền bán thịt tươi sao?
Rốt cuộc là sao lại như vậy...
Bởi vì Ngọc Doãn đã giao cho La Đức phụ trách nhập hàng, cho nên tiền mua thịt tươi hàng ngày đều ở trong tay La Đức. Có La Tứ Lục ở đó, Ngọc Doãn cũng không lo lắng La Đức sẽ gây ra chuyện gì. Nhưng thật không ngờ chính ở chỗ đó lại xảy ra chuyện, sao hắn lại không sốt ruột? Trương Tam mặt rỗ là ai? Đó là đầu gấu nổi tiếng ở phủ Khai Phong.
Nói đến điểm này, Trương Tam mặt rỗ chính là thủ lĩnh lưu manh, chỉ là địa vị y không cao, lại hoạt động đứng đắn, ít sinh sự trên đường phố, nhưng dưới tay y có đến trên dưới một trăm tên lưu manh, lại là những kẻ liều mạng. HIện giờ Trương Tam mặt rỗ đã tìm đến cửa rồi, sao có chuyện tốt chứ?
Ngọc Doãn càng nghĩ càng khẩn trương, chân tay như gió chạy như điên trên đường.
Dọc đường thỉnh thoảng có người hỏi chuyện hắn, nhưng hắn lại như không nghe thấy khiến nhiều người vô cùng kỳ lạ.
- Tiểu Ất làm sao vậy?
- Không biết... hay là xảy ra chuyện?
Đi, đi xem đi, không chừng có thể giúp được Tiểu Ất...
Không thể không nói nhân duyên Ngọc Doãn không tồi.
Bất kể là Ngọc Doãn trước kia hay là Ngọc Doãn hiện nay, quan hệ làng xóm đại thể rất tốt.
Cho nên khi thấy Ngọc Doãn gặp chuyện không may, rất nhiều người đến xem.
Còn Ngọc Doãn thì lòng nóng như lửa đốt, một mạch chạy rất nhanh thì đến đầu phố Mã Hành.
Bên ngoài cửa hàng Ngọc gia tụ tập nhiều người.
Dù không được coi là ba tầng trong ba lớp ngoài, nhưng nhìn qua cũng thấy rất đông người vây quanh.
- Nhường cái, nhường cái!
Ngọc Doãn vội chen vào trong.
Khi mọi người thấy Ngọc Doãn đến vội vàng tách ra thành một lối đi, cũng có nhiều người hét to:
- Tiểu Ất đến, nhường đường, nhường đường!
- Đúng vậy, chính chủ đến...
Đám đông rẽ ra thành một lối đi, Ngọc Doãn đi vào trong cửa hàng.
Thấy một thanh niên quỳ xuống bên ngoài cửa hàng, mặt mũi bầm dập, quần áo phá nát, nhìn vô cùng thảm hại.
Mặc dù quay lưng về phía Ngọc Doãn, nhưng Ngọc Doãn vẫn có thể nhận ra thanh niên đó là La Đức. La Nhất Đao đứng ở sau bàn thịt, bị Yến Nô và hai đao thủ kéo lại. Còn Trương Tam mặt rỗ dẫn theo vài tên đầu gấu ngồi trên ghế dài ở cửa hàng, mặt sầm xuống không nói lời nào.
Vợ chồng Dương Nhập Cửu, Trương Nhị tỷ thì chân tay luống cuống.
Tuy nhiên hai vợ chồng này vẫn chưa lùi bước, đứng nhìn chằm chằm Trương Tam mặt rỗ, đầy thận trọng.
Trong tay Dương Nhập Cửu còn cầm theo một con dao cạo xương nhọn..
- Tiểu Ất đến rồi...
Trương Tam mặt rỗ nghe tiếng hét, ngẩng đầu nhìn lại.
Thấy Ngọc Doãn, y đứng dậy xua tay ra hiệu mấy tên đầu gấu lui ra phía sau, sải bước tới nghênh đón Ngọc Doãn.
- Tiểu Ất, đắc tội rồi!
Trương Tam mặt rỗ chắp tay nói với Ngọc Doãn.
Ngọc Doãn cũng vội vàng hoàn lễ:
-Tam ca, đã xảy ra chuyện lớn gì? Nếu như có chuyện cứ cho người gọi Tiểu Ất đến là được.
Vừa nói hắn vừa nhìn La Đức, lại nhìn Yến Nô.
- Tiểu Ất, ta xin lỗi ngươi sinh ra một nghiệt tử như vậy.
La Nhất Đao thấy Ngọc Doãn đến, không kìm nổi khóc lớn tiếng..
Chỉ thấy ông ta giãy thoát hai đao thủ, hét to, quỳ xuống mặt đất.
Ngọc Doãn hoảng sợ, vội bước nhanh về phía trước đỡ La Nhất Đao đứng lên:
- Tứ Lục thúc, thúc làm gì vậy... Có chuyện gì chúng ta cùng giải quyết, sao phải quỳ với Tiểu Ất. Cửu Nhi tỷ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Yến Nô cắn răng ngà, giận giữ trừng mắt về phía La Đức đang quỳ trên mặt đất.
- Tiểu Ất ca...
Đúng lúc này, Trương Tam mặt rỗ lại đã mở miệng:
- Tiểu Ất, chuyện này vẫn nên để ta nói đi, chỉ sợ Cửu Nhi tỷ nói cũng không rõ ràng.
- Xin chỉ điểm.
Trương Tam mặt rỗ lạnh lùng nhìn La Đức một cái:
- Tên khốn này là người của Tiểu Ất, đúng không?
- A... đúng vậy.
- Trước đây Tiểu Ất bảo hắn làm việc với ta, hàng ngày mười con heo hơi đều giao cho người này.
Ngọc Doãn hít sâu một hơi, gật đầu nói:
- Đúng vậy.
- Tốt lắm, từ mười ngày trước, Tiểu Ất ngươi mỗi ngày đều lấy thịt tươi, trả tiền ngay... Thằng khốn này nói với ta, Tiểu Ất ngươi mới mở xưởng cho nên túng tiền, hy vọng thư thả một chút. Ta kính trọng Tiểu Ất nên không nghi ngờ gì, đồng ý việc này. Nào ngờ hai ngày trước nghe được tin tức, thằng khốn này chơi bạc ở Đương Khẩu, thua bạc sạch sanh. Ta liền cảm thấy bất thường, thằng khốn này sao lấy tiền đi đùa giỡn được? Cho nên mới đi thăm hỏi một chút, mới biết là hắn tự chủ trương, lấy tiền thịt của ta đến Đương Khẩu. Ta cũng biết việc này không liên quan tới Tiểu Ất, nhưng thịt tươi là lấy cho Tiểu Ất, là do Tiểu Ất đặt mua, cho nên mới đến đây xin Tiểu Ất nói lời lẽ công bằng.
Hôm nay ta dẫn người đi tìm thằng khốn này, cuối cùng tìm được hắn ở trong Đương Khẩu của Tang Gia Ngõa Tử.
Thằng khốn này cũng là tên lưu manh, đã thua sạch sanh rồi còn cãi ngang, ta nhịn không được liền giáo huấn hắn một trận.
Nay ta tìm đến Tiểu Ất là xin Tiểu Ất có một cách giải quyết, rốt cuộc có biết về khoản tiền này hay không.
Trương Tam mặt rỗ nói khách sáo, nhưng Ngọc Doãn lại có thể nghe ra trong lời nói của hắn ta ẩn chứa sự lạnh lẽo.
Hít sâu một hơi, Ngọc Doãn cười lớn nói:
- Còn chưa hỏi Tam gia, La Đức đã thiếu bao nhiêu tiền?
- Không nhiều lắm, hai mươi bảy con heo, tổng cộng năm trăm quan!
Ngọc Doãn tức thì như nghẹn thở, xoay ngoắt người nhìn La Đức:
- Nếu nói như vậy, sợ rằng Đại Lang không chỉ thua năm trăm quan.
La Đức lại cúi đầu không lên tiếng.
La Nhất Đao tức giận quát:
- Thằng vô lại này, Tiểu Ất hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi thua bao nhiêu?
- Con...
La Đức lắp bắp, một lúc lâu sau mới lý nhí:
- Gần sáu bảy trăm quan.
Ngọc Doãn giật nảy mình lạnh toát cả người.
Còn La Nhất Đao thì giận giữ, đứng dậy quơ lấy con dao chặt thịt trên bàn, nhào đánh về phía La Đức:
- Ta giết tên súc sinh ngươi.
- Lục Tứ thúc!
Ngọc Doãn hoảng sợ, bước lên phía trước ôm lấy La Tứ Lục.
Yến Nô cũng chạy tới đoạt lấy con dao mổ heo trên tay La Tứ Lục.
Chỉ có điều trong mắt nàng lộ ra vẻ tuyệt vọng, nhìn Ngọc Doãn, rất lâu không nói lên lời.
"Tiểu Ất ca, nên làm gì bây giờ?
Sáu bảy trăm quan?
Đây chẳng phải là nói số tiền kiếm được mấy ngày cũng thua sạch rồi sao? Trong tay Ngọc Doãn có hơn một trăm quan, vốn tính cả số tiền trong tay La Đức khó khăn lắm mới đủ số. Chưa rõ số tiền La Đức thua sạch kia, ngược lại còn thiếu Trương Tam mặt rỗ năm trăm quan... Tính gộp cả hai lại, mà còn chưa tính ba trăm quan kia thì còn thiếu hơn năm trăm quan nữa.
Hai tay Ngọc Doãn run lên.
Nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Hắn biết, lúc này hắn tuyệt đối không thể rối loạn, nếu hắn rối loạn, chỉ sợ sẽ khiến cho chuyện này càng thêm phức tạp.
Xoay người nhìn Trương Tam mặt rỗ, thật lâu không nói!
Ngọc Doãn không biết rốt nên nói thế nào với Trương Tam mặt rỗ đây?
- Tam ca, ngươi tính thế nào?
- Nếu Tiểu Ất gánh được, Trương Tam tin Tiểu Ất, nếu số tiền không nhiều, Trương Tam không truy cứu, nhưng năm trăm quan là con số không nhỏ, các huynh đệ của ta còn phải ăn cơm, cho nên ta chỉ xin Tiểu Ất nói một lời, lúc nào thì đem tiền trả.
Nếu Tiểu Ất không gánh chịu thì cũng rất đơn giản! Chúng ta sẽ đến quan phủ để phân xử. Nếu như quan phủ nói không liên quan đến Tiểu Ất, ta tuyệt đối sẽ không tìm Tiểu Ất gây phiền, nhưng nếu quan phủ...
Trương Tam mặt rỗ nói tới đây thì không có nói thêm gì đi nữa.
Nhưng cặp mắt thì nhìn chằm chằm Ngọc Doãn:
- Kính xin Tiểu Ất chỉ con đường sáng.
-Vậy còn hắn?
Ngọc Doãn chỉ chỉ La Đức.
Trương Tam mặt rỗ cười lạnh một tiếng:
- Ta tự có quy củ của ta, việc này dù gì cũng phải có người đứng ra gánh chịu trách nhiệm, nếu không chẳng phải sẽ bị người ta chê cười?
Ngụ ý nói với Ngọc Doãn:Ngươi không gánh chuyện này, La Đức chắc chắn chết không thể nghi ngờ.
Ngọc Doãn biết rõ, Trương Tam mặt rỗ không phải nói chơi.
Nếu hắn ta không có thủ đoạn, sao có thể tụ hợp được nhiều kẻ bán mạng cho mình?
Người như thế, bình thường nhìn có vẻ vô hại, nhưng lúc cần độc thì tuyệt đối là kẻ liều mạng, lòng lang dạ sói.
- Tiểu Ất...
Yến Nô run giọng gọi.
La Nhất Đao nói:
- Việc này không liên quan đến Tiểu Ất, món nợ này sẽ do ta gánh.
- Tứ Lục ca, chuyện này ngươi gánh không được.
Trương Tam mặt rỗ nhìn thoáng qua La Nhất Đao, hạ giọng nói:
- Ngươi ta cũng là giao tình cũ, ta không cần giấu diếm ngươi...
- Sao ta không gánh được... Năm trăm quan, ta đập nồi bán sắt cũng phải trả cho ngươi.
- Nhưng vấn đề là, ngươi lấy đâu ra năm trăm quan?
Trong vòng mười ngày, nếu như ngươi không có năm trăm quan, ta khó mà bảo đảm! Hơn nữa, ta có thể nói cho ngươi biết, sẽ không ai cho ngươi mượn năm trăm quan đâu. Ta biết, tòa nhà kia của ngươi cũng có thể đỡ được chút tiền bạc, nhưng đây là năm trăm quan, không phải năm quan, năm mươi quan.
Ngọc Doãn đột nhiên nói:
- Tam ca, vậy còn Quách Thiếu Tam?
- Hả?
Trương Tam mặt rỗ ngẩn ra, rồi chỉ cười cười không trả lời.
Ngọc Doãn mỉm cười, giơ tay vỗ vỗ bả vai La Nhất Đao:
- Tứ Lục thúc, việc này do ta mà ra, chỉ sợ Đại Lang... Tam ca, nếu ngươi tin ta, việc này do Tiểu Ất gánh vác. Năm trăm quan, Tiểu Ất sẽ trả thay ngươi! Tuy nhiên kính xin Tam ca cho giãn thời hạn ra một chút.
← Hồi 029 | Hồi 031 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác