← Hồi 030 | Hồi 032 → |
- Tiểu Ất ca...
Yến Nô thất thanh kêu.
Năm trăm quan cũng không phải con số nhỏ, chứ đừng nói còn có số nợ của Quách Kinh chưa trả được. Tính gộp cả hai con số này phải hơn bảy trăm quan! Thấy đã sắp trả được nợ rồi, nào ngờ trong nhà lại nợ nần chồng lên nợ nần?
Không chỉ có Yến Nô giật mình, ngay tiếp theo La Nhất Đao cũng vậy.
Hai gò má giật giật, giọng nói La Nhất Đao run rẩy:
- Tiểu Ất, vậy sao được?
- Tứ Lục thúc, việc này thúc đừng lo, cứ để ta làm chủ.
Ngọc Doãn xoay người nhìn Trương Tam mặt rỗ:
- Tam ca muốn công đạo, vậy thì Tiểu Ất sẽ gánh việc này.
Năm trăm quan, Tiểu Ất tiếp nhận... tuy nhiên kính xin được thư thả thêm vài ngày nữa, mười ngày quá sát, mười lăm ngày đi, Tam ca nghĩ sao?
- Có khí phách!
Người vây xem xung quanh xì xào bàn tán.
- Tiểu Ất ca đúng là nhân nghĩa, là một hảo hán.
- Đúng vậy, lúc trước khi Tiểu Ất ca ở phố Mã Hành đã là người đàn ông trọng nghĩa khinh tài rồi, nay tuy rằng đã nổi danh nhưng tính cách không hề thay đổi.
Nay phố Mã Hành có Tiểu Ất, thật sự bình yên.
- Nói thì nói như thế, nhưng năm trăm quan đó!
- Đúng vậy, nếu chẳng may không trả được, chẳng phải là liên lụy Tiểu Ất phải chịu trách nhiệm sao?
- Theo ta thấy, La Đại Lang này đúng là rác rưởi... Bị người thư viện đuổi ra, may mắn được Tiểu Ất thu nhận và giúp đỡ, vậy mà không suy nghĩ báo đáp, ngược lại còn làm ra loại chuyện như này, đúng là không đáng làm người. Ngày sau cần phải nhắc nhở Đại Lang nhà ta cẩn thận người này mới được.
Người vây quanh nghị luận, đủ loại ý kiến.
Có nói Ngọc Doãn trượng nghĩa, cũng nói Ngọc Doãn ngu xuẩn...
Đứng ngoài đám đông, một người đàn ông chắp tay, xuyên qua khe hở đám đông nhìn vào xem.
Bên cạnh hắn còn có một thiếu niên cùng với vài hộ vệ có dáng vẻ nô bộc gia đinh.
- Thập Cửu ca, người đó là Ngọc Tiểu Ất sao?
Thiếu niên khẽ hỏi:
- Thật là một hảo hán dám nhận chịu trách nhiệm như thế.
Người đàn ông khẽ mỉm cười, không trả lời.
Một lát sau, hắn quay lại nói với hộ vệ phía sau:
- Hỏi thăm một chút, rốt cuộc là xảy ra tình huống gì! Hỏi thăm xong lập tức báo ta biết.
- Thập Cửu ca, huynh muốn giúp Ngọc Tiểu Ất?
Người đàn ông nhìn về phía Ngọc Doãn, sau đó nói với thiếu niên:
- Huyên Huyên đừng hỏi nhiều, nên về nhà sớm một chút, để tránh bị Quan... nhân trách phạt.
Thiếu niên do dự một chút rồi gật đầu đồng ý.
Nhưng sau khi rời đi, gã lại thoáng qua đám đông nhìn vào trong, ánh mắt khẽ chớp chớp đầy vẻ tò mò.
- Tam ca, thế nào?
Trương Tam mặt rỗ không ngờ Ngọc Doãn lại thật sự nhận gánh chuyện đó, dựng ngón cái lên, khen:
- Cứ theo lời Tiểu Ất nói, mười lăm ngày thì mười lăm ngày.
- Ngoài ra, ta còn có chuyện muốn nhờ.
Tiểu Ất cứ nói đừng ngại
- Thịt tươi trong cửa hàng, kính xin Tam ca chiếu cố nhiều hơn.
Tất cả chi phí ngày nào cũng trả, tuyệt đối không khất nợ. Hơn nữa bắt đầu từ ngày hôm nay sẽ do Tiểu Ất quyết toán với Tam ca, Không biết Tam ca có giúp đỡ không?
- Việc này...
Trương Tam mặt rỗ nhíu mi, lộ vẻ khó xử.
Cũng khó trách, nợ cũ chưa trả, tiếp tục giao dịch khó tránh khỏi lòng ngươi không yên.
Nhưng biểu hiện hôm nay của Ngọc Doãn khiến Trương Tam mặt rỗ không thể không bội phục. Y rất có thiện cảm với Ngọc Doãn, nếu không sẽ không có chuyện trước đó ra tay tương trợ, cũng chẳng phải lúc đầu chỉ là nể mặt mũi La Tứ Lục, nhưng sau đó... Đúng rồi, chuyện này còn có liên quan đến La Tứ Lục, cũng khiến Trương Tam mặt rỗ trong lúc nhất thời khó đưa ra chủ ý, cho nên vô cùng bối rối.
Sau một lúc lâu, Trương Tam mặt rỗ thở dài.
Ngọc Doãn căng thẳng trong lòng, đang định mở miệng, chợt nghe Trương Tam mặt rỗ nói:
- Tiểu Ất, ta rất khâm phục Tiểu Ất. Tiểu Ất tiếng lành đồn xa, nhưng lại chưa bao giờ có ý khinh thường ta, chút nhân tình này Trương Tam ghi ở trong lòng. Chiếu theo quy củ, yêu cầu này của Tiểu Ất có chút khó làm. Nhưng Trương Tam mặt rỗ ta hiểu Tiểu Ất, việc này cứ theo lời Tiểu Ất, ngày nào trả xong ngày ấy, không thể khất nợ. Mười lăm ngày sau, phải trả hết năm trăm quan, bằng không đừng trách ta vô lễ.
Ngọc Doãn nghe vậy mừng rỡ.
Bất kể thế nào, Trương Tam mặt rỗ đã nể mặt mũi hắn.
- Được rồi, nếu Tiểu Ất đã đồng ý gánh việc này, vậy ta không quấy rầy nữa.
Tuy nhiên Tiểu Ất ca, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, không phải là Trương Tam gây chuyện, việc này ngươi hãy xử lý thích đáng mới được.
Nói xong, Trương Tam mặt rỗ nhìn La Đức một cái.
Ngọc Doãn khẽ mỉm cười:
- Tam ca cao thượng, Tiểu Ất nhớ kỹ!
- Vậy cứ như vậy đi...
Trương Tam mặt rỗ cất bước bước đi. Đang lúc bước qua Ngọc Doãn, y đột nhiên khẽ nói:
-Tiểu Ất, cẩn thận Quách Thiếu Tam kia. Chuyện này là do hắn ta chọc vào, ngươi phải cẩn thận ứng phó.
- Cảm ơn Tam ca chỉ điểm.
Ngọc Doãn chắp tay cảm ơn, tiễn mấy người Trương Tam mặt rỗ rời đi.
Quả nhiên là Quách Kinh!
Đã biết tên khốn này không từ bỏ ý đồ, đúng là hắn ta đã ra tay rồi!
Thật ra cũng khó trách, gần đây Ngọc Doãn nổi bật, khó tránh khỏi khiến Quách Kinh đề phòng. Nhưng không thể không nói, người này quả thật là độc ác, xuất ra một chiêu như vậy khiến Ngọc Doãn trở tay không kịp. Khoảng cách trả nợ còn hai mươi ba ngày nữa, làm sao có thể kiếm được mấy trăm quan đây? Ngọc Doãn đột nhiên cảm thấy Quách Kinh này dù chỉ là một tên lưu manh nhưng thủ đoạn cũng không kém.
- Tiểu Ất ca...
Yến Nô tiến lên, run giọng gọi.
- Cửu Nhi tỷ đừng hoảng sợ, trước hết giải tán mọi người đi đã.
Hắn xoay người, chắp tay nói với mọi người đang vây quanh:
- Chư vị láng giềng, không sao rồi, đã giải quyết xong rồi, tất cả mọi người giải tán đi, xin đừng chặn đường.
- Tiểu Ất, đúng thật là Ngọc Giao Long trượng nghĩa!
Trong đám đông có người cao giọng khen ngợi, lập tức tất cả đều hưởng ứng.
Trượng nghĩa sao?
Nếu ở thời hậu thế, chỉ sợ bị nói là ngu ngốc rồi! Ngọc Doãn ngoài thì cười, nhưng trong lòng thì khổ sở.
Sau khi nói lời cảm ơn mọi người, hắn nhìn thoáng qua La Đức, sau đó nói:
- Có chuyện gì chúng ta vào xưởng rồi nói.
Dứt lời, hắn đi thẳng đến xưởng cách đó không xa.
Yến Nô và La Nhất Đao theo sát sau, còn La Đức sau một chút do dự, cùng theo chân La Nhất Đao đi vào xưởng.
- Tiểu Ất ca, sao huynh có thể gánh chịu chuyện này được?
Vừa vào cửa, Yến Nô không kìm được nói luôn:
- Mười lăm ngày, huynh định thế nào kiếm ra năm trăm quan?
Hơn nữa Quách Kinh sẽ lập tức tới cửa đòi nợ mà hiện nay còn thiếu, nếu không trả được món nợ này, năm trăm quan thì sao trả được?
Ngọc Doãn cười khổ một tiếng:
- Cửu Nhi tỷ, ta cũng biết thời gian quá gấp.
Tuy nhiên chuyện này La Đại Lang cũng bị liên lụy, bị rơi vào quỷ kế của Quách Kinh. Nếu ta thật sự buông tay bỏ mặc, chỉ sợ La Đại Lang khó tránh khỏi bị rơi vào kết cục sung quân. Tứ Lục thúc tuổi già, ta sao nhẫn tâm? Hơn nữa, công việc với Trương Tam mặt rỗ là ta ra mặt quyết định, cho dù là đưa đến quan tòa phủ Khai Phong thì Trương Tam mặt rỗ cũng chiếm lý.
Thà bị quan phủ phán định, không bằng để ta gánh vác, ít nhất còn có thể được một ân tình!
Chỉ có điều...
Ngọc Doãn nhìn lại La Nhất Đao, do dự một chút, hạ thấp giọng nói:
- Tứ Lục Thúc, Đại Lang tâm cao, cửa hàng thịt nho nhỏ của ta không thể chứa được, sau này xin đừng để hắn tới đây nữa, ta không chứa nổi. Kính xin Tứ Lục thúc thông cảm cho.
- Tiểu Ất ca, sao nói vậy...
- Tuy nhiên, có một số việc dù gì vẫn nên nói rõ ràng.
Ngọc Doãn đột nhiên xoay người, lẳng lặng nhìn La Đức.
La Đức vốn đã chết lặng, dường như đã chuẩn bị là bình đã mẻ lại sứt, nhưng dưới ánh mắt bình tĩnh của Ngọc Doãn, gã lại có sự bất an khó hiểu:
- Ngọc Tiểu Ất, ngươi muốn gì?
Lời vừa ra khỏi miệng lại không biết nên tiếp tục như nào.
Chẳng lẽ gã thật sự không có tim phổi hay sao?
Thật ra La Đức cũng rất xấu hổ, nhưng ngạo khí người đọc sách kia khiến gã không muốn tỏ ra rụt rè trước mặt Ngọc Doãn.
Cho tới nay, La Đức là con cưng trong mắt mọi người, học tập rất tốt, vào được thư viện, có thể nói là tiền đồ rộng lớn...
Ai có thể ngờ trong một đêm gã từ trên trời rơi xuống nhân gian.
Bị đuổi ra khỏi thư viện, lại bị đám kỹ nữ ở ngõ giết mổ heo làm nhục, tuy rằng sau đó đã làm quản lý sổ sách cho Ngọc Doãn, nhưng ở sâu trong nội tâm, La Đức có từng coi trọng Ngọc Doãn sao? Ngọc Doãn là ai? Chỉ là một kẻ lưu manh trên phố Mã Hành mà thôi.
Cho dù là danh tiếng hắn không tệ, nhưng nói cho cùng chỉ là một kẻ buôn bán, sao có thể sánh với Đại Lang gã?
Bởi vì ôm tâm tư này mà dù La Đức bắt đầu làm việc cho Ngọc Doãn nhưng trong lòng lại uất nghẹn, khiến gã không thoải mái. Khi gã thấy Ngọc Doãn căn bản không thể sánh với gã, mà lại cưới được một thê tử đẹp như hoa, luôn được hàng xóm khen ngợi. Càng nghĩ càng nghẹn khuất, La Đức trong sự sầu khổ phiền muộn đã trúng phải mưu kế của Quách Kinh.
Ngay từ đầu thật sự là gã kiếm được chút tiền lời.
Nhưng dục vọng thì không bao giờ thỏa mãn, La Đức lại càng không thể nào thoát khỏi. Đến cuối cùng, khi gã cảm thấy không thể bình ổn được, không thể chịu đựng được, tiền chẳng những còn thua sạch sanh, thậm chí còn ghi nợ. Lại dưới sự dụ dỗ bức ép của đám người Ngưu Bảo Lượng, cuối cùng La Đức không còn lựa chọn nào khác đã sử dụng tiền công mua bán thịt tươi.
*****
Mà nay trong lòng La Đức rất hổ thẹn.
Nhưng nếu để gã cúi đầu, gã lại không tự nguyện...
- Tiểu Ất, khoản tiền này ta nợ ngươi, sẽ có một ngày trả ngươi gấp đôi.
La Đức ngẩng đầu, dáng vẻ vô cùng tự tin.
Không chờ gã nói hết, một nắm đấm như cái bát lớn hiện ra ngay trước mặt gã, Ngọc Doãn đột ngột ra tay, một quyền hung hãn nện vào mặt La Đức. La Đức cũng không phải là loại thư sinh trói gà không chặt, dù sao xuất thân nhà đồ tể, thể cốt cũng rắn chắc, nhưng dù vậy, gã sao là đối thủ của Ngọc Doãn? Một quyền này nện vào mặt, đánh cho La Đức máu chảy đầy mặt, kêu thảm một tiếng ngã xuống đất, bụm lấy mặt, sau một lúc lâu cũng không đứng dậy nổi.
- Tiểu Ất...
La Nhất Đao giật mình kinh hãi, la lớn.
- Tứ Lục thúc, thúc đừng ngăn cản ta, ta đã muốn đánh hắn từ lâu rồi.
Ngọc Doãn hét to, La Nhất Đao vừa mới nhấc chân lập tức rụt về. Ông nhìn La Đức vừa ngồi dậy trên mặt đất, lại liếc Ngọc Doãn như hung thần ác sát, sau một lúc do dự, La Nhất Đao thở dài, không ngăn cản nữa.
- La Đại Lang, ta đã muốn đánh ngươi từ lâu rồi.
Ngươi nhìn ngươi xem nay là đức hạnh gì? Làm như là người khắp thiên hạ đều kém ngươi không bằng... Nhưng bản thân ngươi thì lại tỏ ra kiêu ngạo, làm như ai cũng thiếu nợ ngươi? Ta biết, ngươi đọc sách rất giỏi, vậy ta nói với ngươi một câu, làm người chết vì đạo, Mạnh Tử nói: "Hiếu chi chí, mạc đại vu tôn thân". Ngươi nhìn ngươi xem, ngươi đối với phụ thân ngươi có chút tôn kính nào chưa.
(Hiếu chi chí, mạc đại vu tôn thân: chỗ chí hiếu của người con, không chi lớn bằng làm cho cha mẹ được tôn trọng).
Cha ngươi ngày nào cũng đi sớm về tối, hao tốn hết tâm tư vì ngươi, thậm chí không tiếc bị bêu danh sau lưng, chỉ mong ngươi có thể học hành thật tốt. Nhưng ngươi thì sao? Lại cùng bạn bè hư hỏng ngày ngày ra vào nơi phong hoa tuyết nguyệt, bắt chước ăn chơi trác táng. Ngươi có biết không, mỗi ngày ngươi tiêu một đồng tiền, đều là cha ngươi cực khổ giết mổ heo, xẻ thịt mà kiếm được... Ta nhớ một quyển sách từng ghi: "Con lớn mạnh mẽ bao cao là đã báo đáp ơn nuôi dưỡng của cha mẹ". Ngươi là người đọc sách, hiểu nhiều hơn so với ta, cha ngươi làm lụng vất vả nửa đời vì ngươi, nhưng ngươi thì sao? Chỉ là một kẻ lớn xác, tứ chi phát triển, đã từng suy nghĩ cho cha ngươi bao giờ chưa?
Cầm thú còn biết báo đáp ơn cha mẹ, nhưng ngươi thì sao?
Lớn tuổi như vậy rồi còn phải để cha ngươi dập đầu quỳ gối cầu xin cho ngươi... La Đại Lang, ngươi chẳng khác gì phế vật!
La Đức vốn bừng lửa giận, nhưng bị Ngọc Doãn mắng chửi một trận, lại không nói được nửa câu.
Ngọc Doãn túm lấy cổ áo gã, nhấc La Đức lên.
- Ngươi cho là ta để ý năm trăm quan tiền kia sao?
La Đại Lang, ngươi quá coi thường ta rồi. Ngọc Tiểu Ất ta dù không đọc sách nhiều như ngươi, nhưng lại cần cù chăm chỉ, dựa vào đôi tay để làm việc. Ngươi nói ta là kẻ đầu gấu lưu manh cũng được, hoặc ta là dựa vào tài sản tổ tiên ban cho, nhưng ta có được ngày hôm nay đều dựa vào bản thân mà có. Ngươi có tư cách gì mà khinh thường ta? Nếu ta muốn tiền, sẽ có người ngoan ngoãn đưa tiền, hôm nay ta đánh ngươi là muốn dạy tên gàn bướng ngươi. Đừng tưởng rằng vài năm đọc sách thì đã tài trí hơn ngươi, coi thường mọi người. Nơi này có nhiều người, nhưng mà người không có tiền đồ nhất cũng chính là ngươi... Nói thật lòng, nếu không phải cha ngươi, thì ngươi ngay cả *** chó cũng không bằng, còn dám bừa bãi như thế.
Năm trăm quan này đổi bằng ba quyền, cho ngươi tỉnh táo một chút.
Nhớ cho kỹ, không ai nợ ngươi cái gì, ngươi cũng chẳng là cái gì, đừng vội mơ mộng làm Đại lão gia gì đó!
Khi Ngọc Doãn nói, tay lại đánh quyền.
Hai quyền nay đánh ngay bụng La Đức, đánh cho La Đức cong người lại giống như con tôm, chậm rãi quỳ trên mặt đất.
- Bắt đầu từ lúc này, ta và ngươi không còn chút quan hệ.
Năm trăm quan, ta sẽ kiếm lấy, không can hệ tới ngươi. Bên kia là cửa sau, cút ra ngoài cho ta, suy nghĩ thật kỹ mấy ngày nay ngươi đã làm những gì, xem có tốt như thánh nhân nói không, xem ngươi đọc sách được đến đâu? Bạch Ốc Tể Tướng, ta nhổ vào!
Yến Nô mang một khăn ướt đến đưa cho La Đức.
Cả người La Đức như bị mất linh hồn, đờ đẫn nhận lấy khăn ướt, nhưng rất lâu lại không làm gì.
- Tiểu Ất...
- Tứ Lục thúc, thúc đừng lo lắng!
Ngọc Doãn khẽ mỉm cười:
- Ta đang viết một bộ khúc phổ, Mã Nương Tử đã ra giá muốn mua nó, cho nên chuyện này quả thật không có gì đáng lo. Tứ Lục thúc chớ để trong lòng, chuyện này ta tự có biện pháp.
Vừa nói, Ngọc Doãn lại liếc nhìn La Đức đang quỳ trên mặt đất.
Hắn khẽ thở dài, khẽ nói bên tai La Nhất Đao:
- Ta chỉ có thể làm đến đây, sau khi trở về, Tứ Lục Thúc nên dạy dỗ Đại Lang nhiều hơn. Nếu thúc không quản lý hắn nghiêm, với tính tình kia chỉ sợ khó mà tiếp tục sống yên ở Đông Kinh.
La Nhất Đao nước mặt giàn giụa, không nói được nửa câu...
***
Căn cứ vào kế hoạch của Ngọc Doãn, 800 quan nghe rất lớn, nhưng cũng không phải là không trả được.
Khoảng cách ngày trả nợ Quách Kinh còn hai ngày, thời gian cũng đủ, chỉ cần viết xong khúc phổ là có thể nhẹ nhàng đến chỗ Mã Nương Tử lấy hai ngàn quan, tất cả vấn đề theo đó mà dễ dàng giải quyết.
Đem Kế hoạch giải thích cho Yến Nô để ổn định lòng Yến Nô.
Tiếp theo đó, Ngọc Doãn chạy về nhà, dùng cả đêm sáng tác xong khúc phổ "Lương Chúc" mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng mà khiến Ngọc Doãn bất ngờ chính là khi hắn đến lầu Phong Nhạc tìm Mã Nương Tử giao khúc phổ mới biết Mã Nương Tử không ở Khai Phong. Ba ngày trước, Mã Nương Tử được bạn tốt mời đi tới Tây Đô Lạc Dưng, nói là đi chùa Bạch Mã dâng hương, phải năm ngày sau mới có thể trở về. Phụ trách tiếp đãi Ngọc Doãn là quản sự lầu Phong Nhạc, cháu ngoại trai của Mã Nương Tử - Bạch Thế Minh.
Vẻ mặt Bạch Thế Minh lộ vẻ khó xử, nói với Ngọc Doãn:
- Tiểu Ất, chuyện này chỉ sợ có chút khó khăn, cũng không hợp quy củ.
Y đặt khúc phổ "Lương Chúc" trên án thư ngay trước mặt.
Ngón tay gõ bàn phát ra âm thanh.
Mặc dù trên mặt lộ vẻ khó xử, nhưng khóe miệng lại nhếch lên lộ ra ý giễu cợt.
Ngọc Doãn ngồi đối diện cũng không nói được một lời.
- Tiểu Ất, hai ngàn quan không phải con số nhỏ.
Hơn nữa khúc phổ này là thật hay giả, còn phải nghiệm chứng. Dựa vào quy củ, sau khi ngươi giao ra khúc phổ thì phải tiến hành nghiệm chứng ba ngày rồi mới có thể giao tiền cho ngươi. Không phải ta keo kiệt, là ta và ngươi không quen biết, chỉ biết Tiểu Ất có một biệt hiệu "Ngọc Giao Long", sao dám dễ dàng quyết định? Còn nữa, gia mợ không ở đây, Bạch mỗ cũng không dám tự ý làm chủ, chứ không phải là không có đạo lý?
Lời nói nghe có vẻ rất hợp lý.
Nhưng Ngọc Doãn lại cảm giác không phải như vậy.
Bạch Thế Minh nói gần nói xa nhưng lại biểu thị ý châm chọc cười nhạo, thậm chí cho là hắn không sáng tác ra được khúc phổ, chỉ là một tên lưu manh mà thôi.
Trong lòng giận giữ, nhưng có việc cầu người, Ngọc Doãn cố gắng kìm nén sự tức giận.
- Thiếu đông nói có lý, Tiểu Ất cũng biết việc này có chút mạo muội.
Chỉ có điều nay Tiểu Ất thật sự có chuyện quan trọng cần đến tiền. Ngại vì trong túi không có tiền nên mới mạo muội tới đây, khẩn cầu Thiếu đông giúp cho, Cề phần khúc phổ này thật hay giả, nhà Tiểu Ất đã sống nhiều thế hệ ở phủ Khai Phong, sao có thể dùng khúc phổ giả để lừa gạt thiếu đông?
Bạch Thế Minh nghe vậy cười lạnh.
- Tiểu Ất cũng biết, lòng người khó dò?
Nói xong, Bạch Thế Minh đứng dậy, vòng qua bàn đứng trước mặt Ngọc Doãn:
- Tuy nhiên, chuyện của Tiểu Ất, Bạch mỗ cũng nghe nói, ha hả, Tiểu Ất là người trọng nghĩa khinh tài, Bạch mỗ vô cùng kính nể. Nhưng quy củ là quy củ, nếu như hôm nay Bạch mỗ phá hỏng quy củ, về sau e rằng không thể nào quản lý lầu Phong Nhạc này. Mong Tiểu Ất có thể thông cảm cho Bạch mỗ.
Như này đi, nếu Tiểu Ất quá cần tiền, mười quan hai mươi quan, Bạch mỗ có thể làm chủ cấp cho Tiểu Ất, được không?
Câu nói này thốt ra thật sự làm nhục Ngọc Doãn.
Nếu không phải có việc cầu người, dựa vào tính tình Ngọc Doãn quyết không ăn nói nhũn nhặn như thế.
Nhưng đây là Bạch Thế Minh...
Ngọc Doãn không kiềm chế được lập tức hét lên:
- Tên khốn ngươi thật quá đáng?
Bạch Thế Minh hoảng sợ, vội lùi lại sau một bước.
Ngọc Doãn cao hơn gã một cái đầu, tuy rằng vóc người có vẻ gầy gò, nhưng khi dùng chân tay thì lại có lực sát khí. Đã bước vào công phu tầng thứ hai rồi, khí chất Ngọc Doãn so với trước kia thay đổi rất nhiều. Trước kia, Ngọc Doãn khiến người khác có cảm giác rất ôn hòa, nay lại như thanh kiếm rời khỏi võ, sát khí kinh người.
- Nếu Thiếu đông làm theo quy củ, vậy Tiểu Ất không còn gì để nói.
Ngọc Doãn hít sâu một hơi, bước tới cầm khúc phổ ở trên bàn lên:
- Thiếu đông không làm được chủ, vậy đợi sau khi Mã Nương Tử trở về thì bàn lại sau vậy. Ta lấy lại khúc phổ trước, chắc cũng không trái với quy củ. Về phần số tiền kia, Thiếu đông cứ giữ lại đi.
Ngươi luôn nói không tin ta?
Ta cũng không tin ngươi!
Ngọc Doãn xoay người định đi, lúc này Bạch Thế Minh mới phản ứng.
- Ngọc Tiểu Ất, ngươi làm càn!
Bạch Thế Minh cảm thấy vừa rồi thật mất mặt, lập tức giận giữ lớn tiếng trách cứ.
Ngọc Doãn dừng bước lại, lạnh lùng nói:
- Bạch Thiếu gia đông, tục ngữ nói thật đúng, ngươi kính ta một thước, ta mời ngươi một trượng.
Hôm nay Tiểu Ất đến chỉ là muốn thực hiện khế ước, nhưng Bạch Thiếu Gia đông ngươi lại năm lần bảy lượt làm nhục, ngươi cho rằng Ngọc Tiểu Ất dễ bắt nạt sao?
Vừa nói xong, Ngọc Doãn đột nhiên dậm chân.
Chỉ nghe rắc một tiếng, sàn nhà gỗ cứng rắn bị một cước này của hắn đập mạnh làm chia năm xẻ bảy.
Ngọc Doãn lúc này giống như sư tử mạnh mẽ nổi giận.
Bạch Thế Minh lời vừa đến bên miệng lập tức nuốt trở vào.
Gã kinh ngạc nhìn Ngọc Doãn, miệng ngập ngừng không nói ra lời.
Không thể không nói, Ngọc Doãn lúc tức giận hoàn toàn khác với Ngọc Doãn ngày thường. Ngày bình thường, Ngọc Doãn tạo cho người khác cảm giác ôn hòa nhẹ nhàng, nhưng khi tức giận thì lại dữ dằn vô cùng. Khí thế hùng mạnh kia khiến Bạch Thế Minh run sợ trong lòng.
Cười lạnh một tiếng, Ngọc Doãn hiên ngang bỏ đi.
Lúc này Bạch Thế Minh mới thở phào một hơi, nhưng chợt lại cảm thấy nhục nhã khó hiểu, lửa giận trong lòng lại càng tuôn ra vô tận...
- Ngọc Tiểu Ất dám bắt nạt ta!
Bạch Thế Minh quơ tay hất bàn đổ xuống đất.
Sau đó gã đặt phịch mông ngồi xuống, há mồm thở hổn hển, sắc mặt biến đổi không ngừng, toát lên vẻ tàn độc âm trầm...
← Hồi 030 | Hồi 032 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác