Vay nóng Homecredit

Truyện:Tống thì hành - Hồi 285

Tống thì hành
Trọn bộ 301 hồi
Hồi 285: Tình thế hỗn loạn Mạc Bắc
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-301)

Siêu sale Shopee

Khách Tây Châu đến, không cần nói cũng biết.

Trong lòng Ngọc Doãn vô cùng rõ ràng, cái gọi là khách Tây Châu đến chắc là sứ giả Tây Liêu. Nhoáng lên một cái, lại quá một năm, Tây Liêu qua một năm nghỉ ngơi lấy lại sức nguyên khí đã dần dần khôi phục. Lưng tựa Tây Hạ, cộng thêm Tây Vực thương lộ mở lại, cục diện Tây Liêu đang không ngừng chuyển biến tốt đẹp, con dân Đại Liêu lưu lạc Mạc Bắc cũng chầm chậm tụ lại Tây Châu.

Nguyên niên Tĩnh Khang cũng là năm Thiên Mệnh Tây Liêu thứ 2.

Nhân khẩu Tây Liêu đã gần đến hai trăm vạn, cũng bày ra xu thế tăng lên.

Tháng 6 Nguyên niên Tĩnh Khang, Tây Liêu lấy Ất Thất Oát Lỗ Đóa làm tả phó Nguyên soái, công phá Pha Nhi Khán, binh lâm Thông Lĩnh.

Hắc Hãn quốc kinh hoảng vội rút lại binh lực, vừa tụ tập trọng binh cho địa khu Bát Lạt Sa Duyện và Ô Tư Căn; vừa cầu hòa với Tây Liêu, cũng phái người đi sứ Tây Hạ và Hoa Lạt tử Mô, hy vọng hai nước có thể ra mặt, ngăn cản Tây Liêu.

Tháng 8, sứ giả Hoa Lạt Tử Mô đến Bắc Đình, khuyên bảo Tây Liêu đình chỉ dụng binh.

Tể tướng Tây Liêu Cốt Na Lý, cũng hiểu rõ công chiếm Thông Lĩnh cũng là cực hạn Tây Liêu.

Dù sao, ánh mắt Da Luật Dư Lý Diễn nhìn chằm chằm vào Mạc Bắc... Nàng nằm mộng cũng muốn phải sát nhập Mạc Bắc, phục đoạt thành Khả Đôn.

Nếu tiếp tục tây tiến, rất có thể sẽ chọc giận Hoa Lạt Tử Mô.

Nếu Hắc Hãn quốc đập nồi dìm thuyền, Tây Liêu mặc dù thắng lợi, cũng là thắng thảm, đến lúc đó vô duyên cớ cho Hắc Hãn quốc và Hoa Lạt tử Mô hưởng lợi.

Cho nên, Cốt Na Lý ỡm ờ, đồng ý thu binh.

Chỉ là địa khu bị Tây Liêu chiếm lĩnh lại không có khả năng trả lại cho Hắc Hãn quốc. Song phương sau khi thương nghị, quyết ý ở Tháp Lý hai nhánh sông Mộc Hà làm biên giới, một bên nằm ở Sơ Lặc phía nam, một bên ở Nha Nhi trông bắc. Song phương đều tự thu binh, ở giữa hai nhánh sông thành lập một khu hoà hoãn xung đột, có thể tự do thông thương, nhưng không trú binh mã.

Đối với quyết ý này, Hoa Lạt Tử Mô đương nhiên đồng ý.

Các tộc Tây Vực có cách nói, ai chiếm địa bàn trước vậy thì là của người đó.

Vốn, Tây Liêu đã chiếm lĩnh nam địa khu Sơ Lặc, nhưng bây giờ nguyện ý lui về Nha Nhi, cấp đủ mặt mũi cho Hoa Lạt Tử Mô. Mặc kệ Hắc Hãn quốc có nguyện ý hay không, cũng đành phải tuân theo. Đối với sự thực như vậy, quốc thổ họ bị Tây Liêu chiếm lấy một phần ba, hơn nữa còn phải mang ơn. Cùng lúc đó, Tây Hạ ở Tây Liêu phối hợp xuống, đánh tan Hoàng đầu Hồi Hột, thực lực tăng nhiều. Hai nước Tây Liêu Tây Hạ phối hợp lẫn nhau đã dần dần trở thành bá chủ Tây Bộ.

Ngọc Doãn mặc dù không có quá mức lưu ý Tây Bộ, nhưng đối với sự khuếch trương Tây Liêu cũng hiểu biết.

Đặc biệt tại trận chiến Khai Phong, Tây Liêu từng binh tiến Mưu Na Sơn khẩu. Thực tại kềm chế một bộ phận binh lực Nữ Chân. Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, áp lực của Thái Nguyên phải giảm bớt rất nhiều so với trong lịch sử. Trận chiến Thái Nguyên thảm thiết dị thường, nhưng nguyên khí chưa tổn thương. Hoàn Nhan Tông Hàn cuối cùng không thể không lui về Tây Kinh Đại Đồng, sợ là cũng tổn thất quá nặng.

Ở loại tình huống này, Tây Liêu đột nhiên phái người đến Yến sơn phủ, mục đích gì hết sức rõ ràng.

Ngọc Doãn mà nay cũng không phải là thanh niên văn nghệ mới tái sinh cái gì cũng không hiểu. Mấy năm rèn dũa cũng làm cho hắn hiểu được rất nhiều sự tình. Da Luật Dư Lý Diễn tâm tư binh ra Mạc Bắc vẫn luôn nung nấu. Lúc này phái ra sứ giả. Chẳng lẽ là có ý binh ra Mạc Bắc? Nếu Tây Liêu có thể giết ra Mưu Na Sơn, vậy toàn bộ thế cụcTây Bắc tất nhiên sẽ phát sinh biến hóa cực lớn. Ngọc Doãn chờ đợi ngày này, đã đợi rất lâu rồi, nói vậy lúc này thời cơ cũng đã thành thục.

- Tây Liêu, ai làm sứ giả?

Cao Sủng nghe vậy không khỏi lộ ra vài phần ngượng ngùng.

- Sứ giả Tây Liêu, nói đến có phần có liên quan với Lang quân, chính là vị Nhâm lão công Thái Nguyên.

Nhâm lão công Thái Nguyên?

Ngọc Doãn ngẩn ra, chợt gật đầu.

Nhâm lão công là một quân cờ quan trọng nhất của Thái Nguyên ở Tây Liêu. Lúc này bảo Nhâm lão đi làm việc, hẳn là Dư Lê Yến đã tỏ rõ thái độ với Ngọc Doãn.

Ta và Đại Tống mặc dù có ân oán, nhưng không phải là kẻ thù.

Địch nhân của ta, là người Nữ Chân, cho nên cũng không cần phải lo lắng là ta sẽ tạo thành uy hiếp đối với Đại Tống.

Nhâm lão công ở Tây Liêu địa vị rất cao, hơn nữa cũng rất thần bí.

Mà nay, nếu ông đã ra mặt làm việc, cũng đại biểu cho Dư Lê Yến muốn thu hồi cọc ngầm đối với Đại Tống. Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút, liền đứng dậy.

- Nhâm lão công từng giúp ta rất nhiều, nên không thể chậm trễ.

Thập Tam Lang dẫn đường, ta sẽ đi gặp lão. Đúng rồi, tin tức của Nhâm lão công không thể bị người khác được biết, để tránh đưa tới phiền toái.

Cao Sủng cười nói:

- Ca ca yên tâm, ta hiểu mà.

o0o

Doanh trại mã quân của Cao Sủng độc lập với đại doanh thân quân Thái Tử.

Ngọc Doãn đến doanh trại Cao Sủng phát hiện toàn bộ đại doanh mã quân đã đề phòng nghiêm khắc.

Hà Nguyên Khánh tự mình canh gác, vô cùng nghiêm trang. Khi Ngọc Doãn đến, gã vội vàng đón trước, hạ giọng nói:

- Ca ca, người nọ ngay tại trong quân trướng của Thập Tam ca.

Toàn bộ mã quân, đã đạt tới 1600 người.

Sau khi đến Yến Kinh, Chủng Sư Trung đã trang bị đầy đủ ngựa cho Ngọc Doãn, mã quân mới có thể mở rộng.

Tuy nhiên, mã quân 1600 người, tạp binh gần ba nghìn. Tạp binh này đều không phải là chiến binh, chủ yếu phụ trách chăn nuôi ngựa, giữ gìn binh khí khôi giáp của kỵ quân. Giống như loại tạp binh này ở trong Thân quân Thái Tử chiếm cứ đại đa số. Thân quân Thái Tử hiện giờ nhiều đến vạn người, nhưng trên thực tế, nếu tính cả tạp binh, đã gần hai vạn người. Tuy nhiên, huấn luyện tạp binh lại không thể kém so với chính binh. Một khi phát sinh chiến sự, tạp binh này cũng có thể cầm lấy binh khí, nhanh chóng bổ sung lính.

Nhân viên thừa sao?

Thân quân Thái Tử, không có nhân viên thừa!

Ngọc Doãn ở trong trướng Cao Sủng gặp được Nhâm lão công.

Đây cũng là từ sau khi từ biệt tại Thái Nguyên, Ngọc Doãn và Nhâm lão công lần đầu gặp lại.

So với lần trước, Nhâm lão công nhìn qua rõ ràng già cả không ít. Lão ở Thái Nguyên nhưng lại gánh vác toàn bộ hậu cần Tây Châu. Đặc biệt khi Tây L mới bắt đầu thành lập, Nhâm lão công càng phí hết tâm huyết, gom góp lương thảo, quân lương cùng với các loại vật tư cho Tây Liêu.

Dư Lê Yến có thể ở Tây Châu đứng vững gót chân, là có công lớn của Nhâm lão công.

Tuy rằng lão là một thái giám, nhưng Ngọc Doãn cũng không dám có nửa điểm khinh thường.

Nhâm lão công vốn tên là Nhâm Trọng, khi nhìn thấy Ngọc Doãn cũng xúc động thật lâu.

Lúc trước, Ngọc Doãn theo Dư Lê Yến lên phía bắc đến thành Khả Đôn, lão không đồng ý. Nhưng hiện tại xem ra, đúng là do Dư Lê Yến có tầm nhìn. là vì có Ngọc Doãn xuất hiện, mới có Tây Liêu xuất hiện. Cho nên Nhâm Trọng nhìn thấy Ngọc Doãn, cũng vô cùng cung kính. Bất kể nói thế nào, Ngọc Doãn hiện giờ còn treo một danh hiệu nam viện Đại vương Tây Liêu.

- Nhâm công, một đường khổ cực rồi.

- Ngọc đại Vương khách khí, đây là việc của lão nô.

Hai người hàn huyên xong, phân chủ khách ngồi xuống.

Hà Nguyên Khánh và Cao Sủng thì tự giác rời khỏi quân trướng, bảo vệ ở ngoài lều lớn.

- Bệ hạ luôn nhớ Ngọc đại Vương, lần này lão nô tiến đến, bệ hạ còn đặc biệt nhờ lão nô vấn an Đại vương thay nàng.

Trong đầu hắn bất giác hiện ra Dư Lê Yến oai hùng hiên ngang, tâm thần hoảng hốt. Sau một lúc lâu hỏi:

- Yến tử hiện giờ tốt chứ?

Nếu đổi lại là người khác, Nhâm Trọng đã chửi ầm lên rồi. Nhưng trước mặt là Ngọc Doãn, tình cảm gút mắc giữa hắn và Dư Lê Yến, Nhâm Trọng cũng vô cùng rõ ràng. Xưng hô Yến tử, ngoại từ Ngọc Doãn ra, cũng không có ai dám đi sử dụng.

Dù là Dư Lê Yến cũng càng không dị nghị gì đối với cách xưng hô này của Ngọc Doãn.

- Bệ hạ rất khỏe, chỉ có điều vất vả quốc sự, có chút lao khổ.

Cô gái đó là tương lai của người Liêu, những khổ cực trong đó, Ngọc Doãn cũng có thể tưởng tượng ra được.

Chỉ có điều, đây là lựa chọn của Dư Lê Yến, Ngọc Doãn cũng không nên nói quá nhiều. Sau khi trầm mặc một hồi, hắn mở miệng lần nữa nói:

- Không biết Nhâm công đến. Có gì chỉ giáo?

*****

Nhâm Trọng chăm chú nhìn Ngọc Doãn, au một lúc lâu, đột nhiên cười chua xót.

- Nói thật, lão nô cũng không đồng ý với quyết định này của bệ hạ.

Nhưng bệ hạ lại nói, việc này cần được Đại vương đồng ý, nếu không như thế, nàng thà rằng sống quãng đời còn lại Tây Châu.

- Hả?

- Bệ hạ ý muốn ra bắc Mưu Na Sơn.

Ngọc Doãn nhăn lông mày, thầm nghĩ một tiếng: quả thế.

Hắn đã đoán được đáp án, lại nghĩ mãi mà không rõ, Dư Lê Yến vì sao phải tìm hắn hỗ trợ? Hắn hiện giờ thân tại Yến Kinh, lệ thuộc quản lý Nguyên soái phủ binh Mã Hà Bắc, nghe theo sai phái An Phủ Chế Trí Sứ Chủng Sư Trung Hà Bắc đông lộ. Ở triều Đại Tống, hắn cũng chỉ là một nhân vật bé nhỏ không đáng kể. Chẳng sợ hắn rất được Thái Tử coi trọng, nhưng ở trên triều đình lại không có bất kỳ quyền phát ngôn nào. Nếu Dư Lê Yến muốn lấy được sự hiệp trợ của Đại Tống, Ngọc Doãn dường như cũng không trợ giúp được nhiều.

Con ngươi lóe ra, Ngọc Doãn chăm chú nhìn Nhâm Trọng.

- Mời Nhâm công tiếp tục.

- Ha hả, ta biết trong lòng Đại vương còn có nghi hoặc, tuy nhiên bệ hạ nói, nếu nàng phải bắc Mưu Na Sơn, không cần lão Triệu quan gia đồng ý.

Chỉ cần Đại vương gật đầu, thì Mạc Bắc có thể vào hết tay Tây Liêu.

Ngọc Doãn mỉm cười.

- Yến tử quá coi trọng ta đi.

Nhưng Nhâm Trọng không cười, trầm giọng nói:

- Ngay từ đầu lão nô cũng cho rằng như vậy. nhưng bệ hạ lại nói một hồi làm lão nô thay đổi chủ ý.

- Yến tử nói gì?

- Bệ hạ nói, ra bắc Mưu Na Sơn thành công hay không, là do sự lựa chọn của Đại vương

Ngọc Doãn hồ đồ rồi!

Dư Lê Yến không khỏi quá đề cao hắn đi... Bắc ra Mưu Na Sơn thành công hay không, còn phụ thuộc vào sự lựa chọn của hắn? Ngọc Doãn không nhận ra mình còn có bản lãnh lớn như vậy. Nhưng Nhâm Trọng nói xong thì ngậm miệng, không nói gì nữa.

Ngọc Doãn không hiểu ra sao cả.

Hắn do dự một chút, hạ giọng nói:

- Vậy Yến tử có nói muốn ta lựa chọn như thế nào không?

- Việc này... Bệ hạ không nói.

Ngọc Doãn càng mờ mịt rồi. Trong hồ lô của Dư Lê Yến đến tột cùng bán thuốc gì đây? Nói chuyện với Nhâm Trọng chốc lát, thấy sắc trời đã tối, Ngọc Doãn liền đứng dậy cáo từ.

- Nhâm công cứ nghỉ ngơi ở bên cạnh, có chuyện gì, sai phái Tiểu Ất và Thập Tam Lang là được.

Nói xong, hắn liền đi ra quân trướng đến đại doanh thân quân.

Nhâm Trọng ở đại doanh mã quân thật ra lại an toàn vô cùng.

Cao Sủng và Nhâm Trọng đã từng quen biết, lúc trước Ngọc Doãn được trăm vạn quan Sinh thần cương của Bạch Thì Trung, cũng là thông qua Nhâm Trọng xử lý. Quan hệ hai người rất thân thiết, mà Hà Nguyên Khánh lại là tâm phúc của Ngọc Doãn. Có thể nói, toàn bộ mã quân, đều là người của Ngọc Doãn, không cần phải lo lắng có tai mắt mật thám. Ngọc Doãn mờ mịt đi về quân trướng, chưa kịp ngồi xuống đã cho người gọi La Đức đến.

La Đức cũng biết Nhâm Trọng!

Dù sao, y từng sống ở Thái Nguyên, có qua lại với Nhâm Trọng.

Lúc trước Cao Sủng tìm Nhâm Trọng, La Đức cũng ở bên trong ra lực, cho nên gã rất rõ lai lịch của Nhâm Trọng.

Trong lòng gã biết, nếu Ngọc Doãn quyết ý muốn La Đức làm trợ lý, tức là đã tỏ ra tin tưởng gã.

Cho nên, hắn cũng không giấu diếm La Đức, mà đem lời Nhâm Trọng nói lại, rồi, khó hiểu hỏi:

- Đại Lang, ngươi nói xem rốt cuộc là Yến tử có ý gì?

La Đức sau khi nghe xong, trước hơi sửng sốt, một lát sau liền cười ha ha.

- Lang quân, kỳ thật vị nữ vương kia đã nói rõ tâm ý rồi.

- Hả?

- Lang quân nghĩ Tây Liêu bắc tiến Mạc Bắc, lo lắng nhất cái gì?

Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút, hạ giọng nói:

- Đương nhiên là quân Kim cản trở... Người Nữ Chân ở Mạc Bắc, đều có một cỗ lực lượng. Nếu Yến tử suất bộ bắc tiến, không thiếu được sẽ ảnh hưởng đến ích lợi của Lỗ Tặc ở Mạc Bắc, quả quyết sẽ không ngồi yên xem Tây Liêu cướp lấy Mạc Bắc.

- Thì ra là vậy!

La Đức cười nói:

- Tây Hạ hiện giờ chiếm lĩnh Hoàng Đầu Hồi Hột, thực lực tăng mạnh.

Lỗ Tặc thì nhân trận chiến Khai Phong, tổn thất thê thảm và nghiêm trọng... Từ điểm này, rất khó khả năng Tây Hạ không e ngại Lỗ Tặc, nhưng nếu nói bọn họ có can đảm phản kháng Lỗ Tặc, lại rất không có khả năng. Cho nên, Tây Liêu bắc tiến, Tây Hạ sẽ không ngăn cản, nhưng cũng sẽ không lộ liễu ủng hộ. Thậm chí, bọn họ ôm tâm tư để Tây Liêu thăm dò Lỗ Tặc rồi sẽ âm thầm cho trợ giúp.

Ngọc Doãn gật đầu nói:

- Đây xác thực có khả năng.

- Cho nên, Tây Liêu không phải lo sau này.

Nhưng vấn đề là, chẳng sợ Lỗ Tặc mới thất bại, so sánh ra, binh lực Tây Liêu vẫn chưa đủ.

Nếu muốn đánh bừa, chỉ sợ không tốt. Ý tứ của nữ vương Tây Liêu đó là hy vọng lang quân ra mặt, tại Yến Kinh kiềm chế binh lực Lỗ Tặc. Binh lực Lỗ Tặc nay tập trung ở Phụng Thánh Châu, một khi Mạc Bắc có chuyện chắc chắn sẽ xuất binh cứu viện.

Nhưng, nếu lang quân có thể làm chệch hướng Lỗ Tặc, thì nữ vương Tây Liêu đánh chiếm Mạc Bắc, sẽ gặp bớt nhiều phiền toái.

Ý tứ của nữ vươ Tây Liêu đã là như thế... Với lực lượng hiện nay của Tây Liêu, dù là kết minh với Quan gia, cũng không chắc có thể thành công. Vị nữ vương này cũng hiểu rõ điểm này, cho nên không cầu kết minh, chỉ cầu lang quân có thể kiềm chế Lỗ Tặc là đủ.

Kiềm chế binh lực Nữ Chân?

Ngọc Doãn lâm vào trầm tư...

- Có thể sao?

- Nếu thao tác thật tốt, tự nhiên khả thi.

- Đại Lang mau mau nói.

La Đức ngẫm nghĩ một chút, trầm giọng nói:

- Bên Tiểu Chủng tướng công nghĩ chắc sẽ rất vui được giao phong với Lỗ Tặc.

Lần trước Khai Phong chi chiến, hắn chưa đến, chiến sự đã chấm dứt. Ai có thể dự đoán được rõ ràng đánh thắng trận mà khi hòa đàm thì lại giống như bị đánh bại. Với ngạo khí ủa Tiểu Chủng loại tướng công, sao có thể bỏ qua việc này? Trong lòng chắc chắn không nén được lửa giận này.

- Vậy thì, Tiểu Chủng tướng công sẽ đồng ý?

Đức cười lắc đầu:

- Nếu chỉ như thế, chưa chắc Tiểu Chủng tướng công sẽ đồng ý?

Dù sao, hắn không phải Sở quốc công, cũng không có uy vọng của Sở quốc công. Hơn nữa Chủng gia trước mắt, chỉ một mình hắn thân ở địa vị cao, tay cầm binh quyền, càng phải thật cẩn thận. Hai tháng trước, nếu lang quân đề xuất đề nghị này, Tiểu Chủng tướng công nhất định sẽ do dự. Nhưng hiện tại, nếu lang quân nói ra ý tưởng này với Tiểu Chủng tướng công, không chừng hắn sẽ đồng ý với chủ ý của Lang quân.

Ngọc Doãn nghe vậy càng mờ mịt.

La Đức nói chuyện chẳng rõ ràng gì, cứ đi lòng vòng làm Ngọc Doãn chẳng hiểu gì cả.

La Đức nói:

- Lang quân, bây giờ không phải là Tiểu Chủng tướng công muốn đánh, chỉ sợ là quan gia cũng ý tưởng này.

- Chỉ giáo cho?

- Từ lúc Thái Thượng Đạo Quân về đô, quan gia liền lâm vào bên trong phiền toái.

Tuy nói quan gia có thành tích lập nên tại Khai Phong chi chiến, nhưng Thái Thượng Đạo Quân chấp chính hai mươi sáu năm, sao quan gia có thể so sánh? Luận thủ đoạn, quan gia căn bản không phải đối thủ Thái Thượng Đạo Quân. Trước đây, quan gia cố ý giam lỏng Thái Thượng Đạo Quân, thật ra cũng không có gì không đúng. Nhưng oại sự tình này một khi vỡ lở ra, quan gia

Ngọc Doãn nghe vậy nhe răng.

- Đại Lang, nói rõ chút đi.

La Đức cười ha ha:

- Nói rõ, chính là quan gia hy vọng dùng những chuyện khác để dời đi mâu thuẫn trên triều đình.

Giao phong với Lỗ tặc, không thể nghi ngờ là thủ đoạn tốt nhất. Chỉ có điều này chừng mực này nên nắm chắc, Tiểu Chủng Tướng công cũng sẽ vui vẻ nhận. Cho nên, lang quân có thể nói cho Nhâm lão công, việc kiềm chế Lỗ Tặc, không có vấn đề. Nhưng thời gian không thể lâu lắm, mà nay đã cuối tháng mười, chậm nhất giữa tháng 12 là phải chấm dứt hành động... Về phần khác, Nhâm lão công tự có thể hiểu.

*****

Thế cục Triều đình phức tạp hỗn loạn.

Nếu vào trước đây, Triệu Hoàn chưa chắc có lá gan khai chiến với Nữ Chân. Nhưng hiện giờ lại không giống, từ lúc vạn dân phục khuyết, Huy Tông về đô, Triệu Hoàn cực cực khổ khổ thành lập uy vọng lại nhận được tấn công hung mãnh. Mặc dù không nói là lung lay sắp đổ, nhưng so với trước khi mà trận chiến Khai Phong chiến vừa mới chấm dứt mấy tháng, rõ ràng có giảm xuống. Nghĩ chắc Triệu Hoàn hiện tại cũng hy vọng dùng một trấn thắng bên ngoài để củng cố ngôi vị Hoàng đế. Dù sao minh ước Yến Sơn tạo thành ảnh hưởng ảnh hưởng khá lớn đối với Triệu Hoàn.

Thời cuộc đã là như thế!

Lúc trước Triệu Hoàn khẩn cấp muốn ổn định thế cục, ứng đối Huy Tông về đô thành.

Vì thế, hắn không tiếc tỏ thái độ nghị hòa ở mức thấp nhất, mưu cầu Nữ Chân phối hợp để có thể mau chóng đạt thành minh ước.

Ai có thể lại nghĩ tới, thời gian một cái nháy mắt, minh ước Yên Sơn kia lại là vết thương trí mạng của ông ta. Cái gọi là phụ tử hi kỵ, đại khái có thể che dấu, nhưng bất bại mà bại này cũng không phải trong khoảng thời gian ngắn có thể tiêu trừ ảnh hưởng. Triệu Hoàn trục xuất vương vị Triệu Cấu, thậm chí còn giáng chức quan đám người Mai Chấp Lễ, Lý Cương cũng không thể nhanh chóng xoay chuyển danh vọng mà ông ta đã làm mất đi.

Cũng như vậy, đám người Mai Chấp Lễ sau khi bị giáng chức, Triệu Hoàn lại đắc tội giai tầng sĩ phu trong triều.

Những người này trước đây cống hiến vì Triệu Hoàn cũng bắt đầu dao động lập trường. Trước có Bạch Thì Trung Uông Bá Ngạn, mà nay lại là Mai Chấp Lễ.

Kế tiếp, chính là người nào?

Ở điểm này, thủ đoạn Triệu Hoàn không thể khéo léo bằng Triệu Cát.

Ít nhất đổi lại Triệu Cát mà nói sẽ không cứng ngắc xử lý quan hệ như thế. Mai Chấp Lễ cách chức làm bình dân, dẫn phát một hồi rung chuyển trong triều.

đám người Cảnh Trọng Nam lòng mang bất mãn, Triệu Hoàn cũng không biết nên giải quyết như thế nào.

Ngược lại là Triệu Cát biểu hiện rất khiêm tốn.

Từ sau khi giảm cấm vận, ông ru rú trong nhà, hoặc là viết hội họa, hoặc là ở trong cung đánh đàn giải trí, tiêu dao khoái hoạt.

Nhưng sau sự tiêu dao đó ệu Cát lại có động tác gì? Ngay cả Triệu Hoàn, cũng không rõ ràng lắm...

Nếu có thể thủ thắng đối ngoại, không chừng có thể hóa giải tình trạng hiện nay của Triệu Hoàn.

Chủng Sư Trung sau khi nghe Ngọc Doãn báo cáo xong cũng lâm vào trầm tư...

Y không muốn cuốn vào sự tranh đấu trên triều đình, nhưng tình huống hiện tại sợ cũng không phải do y. Chủng Sư Đạo ngày một yếu, trước đó vài ngày theo tin tức trong nhà gửi đến, Chủng Sư Đạo đã ốm đau không dậy nổi, thời gian không nhiều nữa. Mặc dù có An Đạo Toàn điều trị, cũng chỉ có thể kéo dài một thời gian ngắn. Một khi Chủng Sư Đạo mất, toàn bộ Chủng gia sẽ rơi vào y gánh vác.

Khi đó, Chủng Sư Trung không thiếu được phải trở về triều đình.

Quá độ vững vàng như vậy hay là mạo hiểm một kích?

Thành công, tiếng lành đồn xa, có thể tích góp công huân; nhưng nếu thất bại... Chủng Sư Trung không thể không thận trọng suy xét, huống chi, xuất chiến hay không, cũng đại biểu cho lập trường của y. Đánh, đó là đứng ở về phía Triệu Hoàn không đánh, đó là một trung lập.

- Ngọc Tiểu Ất thật đúng là cho ta một nan đề rồi.

Chủng Sư Trung nhắm mắt lại, ngồi trong thư phòng trầm tư không nói.

Thật lâu sau, y cắn chặt răng, hạ quyết tâm: một trận chiến này nếu có thể thành công, sẽ hoàn toàn thay đổi thế cục Mạc Bắc.

Một khi bắc tiến thành công Tây Liêu, cục diện độc đại người Nữ Chân ở phương bắc cũng theo đó mà thay đổi.

Chẳng quan tâm về sau Tây Liêu sẽ là tình trạng như thế nào, ít nhất tại trước mắt. Bọn họ sống yên Mạc Bắc, liền có thể kiềm chế Nữ Chân, cho Đại Tống quá nhiều lợi thế. Cũng như vậy, Tây Liêu sống yên Mạc Bắc, cũng có thể khiến áp lực địa khu biên tái giảm bớt.

Nghĩ đến đây, y cầm lấy một phong thư trên án thư.

Thư là khẩu thuật Chủng Sư Đạo do Chủng Định Quốc viết thay, vừa mới đưa tới Yến Kinh.

Trong thư Chủng Sư Đạo báo cho biết, lão đã thôi vị trí tộc trưởng Chủng thị, do Chủng Sư Trung tiếp nhận. Tương lai sau này của Chủng thị, sẽ do Chủng Sư Trung quyết định, có thể tự làm quyết định, không cần phải hỏi lão nữa. Ngoài ra, Chủng Sư Đạo còn nói, trước lo nỗi lo của thiên hạ, vui thì vui sau niềm vui thiên hạ, là lời tiên hiền vẫn nói như vậy. Chủng thị là tiểu gia, Đại Tống là đại gia, có thể dứt bỏ tâm tư nhỏ bé, chỉ cần cho rằng là chính xác, thì cứ quyết định không cần băn khoăn.

Ý tứ của huynh trưởng vô cùng rõ ràng.

Chủng Sư Trung buông thư xuống, trầm ngâm một lát rồi gọi quản gia tiến vào.

- Ngươi đi một chuyến đại doanh Hương Sơn, nói cho Ngọc Lang Quân, bảo hắn cứ làm.

Chỉ có thể thắng không cho phép bại, tất cả sự tình, ta sẽ gánh cho hắn. Về phần phía Quan gia, nghĩ chắc cũng sẽ tán thành chủ trương này.

- Vâng!

Quản gia lên tiếng, xoay người rời đi.

Chủng Sư Trung chậm rãi đi ra thư phòng, đứng ở cửa hiên, nhìn mây đen dầy đặc trời cao, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong quỷ dị.

Nhìn lên trời mầu, nghĩ đến gió tuyết sắp tới...

Ngày mùng 7 tháng 11 Nguyên Niên Tĩnh Khang, bạo tuyết phương bắc.

Cuồng phong thổi quét tuyết lớn như lông ngỗng, tàn sát bừa bãi Tử Kinh Lĩnh, làm Tử Kinh Lĩnh nhuộm thành một mảnh trời mênh mông màu trắng.

Sắc trời đã tối, tướng phòng giữ Tử Kinh Lĩnh khẩu A Lỗ Bổ tuần tra trên thượng du xong thì quay về. Tuyết rất lớn, gió rất mãnh liệt, gần như nhìn không rõ lắm con đường phía trước. A Lỗ Bổ dẫn ba trăm chính binh chậm rãi đi trong gió tuyết, thở hồng hộc.

Có thân binh giục ngựa tiến lên, rống lớn nói.

Không có biện pháp, lớn như vậy gió, nếu không rống lớn chỉ sợ cũng kh nghe rõ được.

A Lỗ Bổ ghìm chặt chiến mã, nuốt từng ngụm nước bọt.

Gã lấy ra một túi rượu trên lưng ngựa uống ùng ục từng hớp rượu lạnh lớn, cảm giác là khá hơn một chút.

- Nghỉ ngơi không được.

A Lỗ Bổ lớn tiếng nói:

- Xem tình hình này, một lát nữa gió tuyết sẽ lớn hơn nữa.

Gần đây cũng không có nơi nào có thể nghỉ chân, tốt nhất vẫn nên trở về đại trại... Truyền mệnh lệnh ta, bảo các hài nhi giữ vững tinh thần, tăng thêm sức lực, sau khi về doanh, mỗi người hai cân thịt bò, một vò rượu mạnh, đừng trì hoãn nữa.

A lỗ bổ là Mãnh an bột cận Nữ Chân

Dưới trướng có chính binh Bát mưu khắc, tính cả A Lý Hỉ có hơn hai ngàn người.

Tử Kinh Lĩnh Khẩu này là Yến Sơn phủ đi thông qua Úy Châu. Qua Tử Kinh Lĩnh Khẩu, liền nhập vào Úy Châu, thuộc sở trị của Phụng Thánh Châu Tây Kinh Đạo. Hoàn Nhan Lâu Thất sau khi nghênh đón tù binh Nữ Chân thất bại, bị giáng chức làm Tổng quản Phụng Thánh Châu. Chức Nguyên soái binh mã Tây Kinh Đạo do Hoàn Nhan Tông Hàn tiếp nhận. Năm nay là thời cơ tốt nhất đả thảo cốc. Tuy nhiên bởi vì năm nay hình thức có chút biến hóa, Nữ Chân thân loạn trong giặc ngoài, Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi liền hạ chỉ, trói buộc quân Kim.

A Lỗ Bổ là tâm phúc của Hoàn Nhan Tông Hàn, tiếp nhận Tử Kinh lĩnh khẩu mới chỉ hơn mười ngày.

Sao hiểu được gặp phải hào tuyết như thế nào, thật sự ngoài ý liệu của A Lỗ Bổ. Nhưng càng lúc này lại càng phải cảnh giác.

A Lỗ Bổ cũng coi như đã trải qua trăm trận, đương nhiên không thể chậm trễ.

Hiện giờ, y đang ở trên thượng du, cách Tử Kinh Lĩnh khẩu ước chừng mười dặm.

Gió tuyết càng lúc càng nhiều. Trong lòng A Lỗ Bổ biết nếu không sớm đi trở về, đợi sau khi trời tối, nhiệt độ không khí sẽ thấp hơn.

Quân Kim nghe A Lỗ Bổ nói vậy thì cũng hoan hô lên.

Đừng nhìn bọn họ là chính binh, nhưng cũng không hề giàu có gì. Năm nay lại không được đả thảo cốc, đương nhiên không có gì thu nhập vào. Thời tiết lạnh này, ăn thịt bò, uống rượu mạnh, mới là chính sự. Vì thế, quân Kim mạo hiểm phong tuyết, tăng thêm tốc độ.

*****

Một đám mây den từ phương bắc đè xuống.

Cuồng phong kêu khóc, bông tuyết đầy trời.

Đưa mắt nhìn khắp, trắng xoá một mảnh, tầm mắt mơ hồ.

A Lỗ Bổ dùng khăn che mặt kín mít, đang chuẩn bị thúc giục quân Kim nhanh hơn một chút, trong lúc đó lại nghe được một tiếng dây cung vang, một mũi tên gào thét mà đến. Nếu ở bình thường, A Lỗ Bổ liền có thể thoải mái né tránh. Nhưng trời lạnh như vậy, ngồi trên lưng ngựa, thân mình cũng có chút cứng ngắc. Muốn tránh cũng chậm chạp hẳn, chợt nghe phập một tiếng, máu tươi bắn lên, mũi tên bắn lén đã trúng hõm vai của A Lỗ Bổ.

- Địch tập kích!

A Lỗ Bổ giật nảy mình cả người lạnh toát, khàn giọng gầm rú.

Không chờ gã hô ra miệng, đã thấy một loạt mũi tên sắc bén phá không mà đến...

Những quân Kim đã mệt mỏi không chịu nổi này căn bản không có bất kỳ phòng bị nào. Trong phút chốc, hơn mười quân Kim bị bắn xuống dưới ngựa, đầu vừa ngã vào trong đống tuyết, toàn bộ không một tiếng động. Từ trong khu rừng bên bờ Lai Thủy lao ra nhiều đội người mặc ào bào lớn màu trắng. Những người này thuần bộ quân một màu, người mặc giáp mềm, cầm trong tay lưỡi dao sắc bén, gào thét lên liền xông qua mặt sông.

Thời tiết rét mướt, Lai Thủy đóng băng.

Trên mặt sông kết một tầng băng cứng thật dày, dù là xe thông hành, cũng sẽ không có bất cứ vấn đề gì.

A Lỗ Bổ một tay rút tên bắn lén ở hõm vai ra, nhấc chân tháo xuống một bút thương lớn to bằng cánh tay trẻ em.

Chỉ có điều, thương vừa mới vào tay, một gã Bạch y nhân đã tới trước mặt rồi.

Chỉ thấy Bạch y nhân kia đột nhiên nhảy lên, một thanh Mã Đao xuất ra một đường kỳ quỷ, tốc độ mau kinh người, A Lỗ Bổ chỉ thấy một hàn quang ở trong phong tuyết đánh úp lại, muốn phong chắn cũng đã không kịp, chợt hét thảm một tiếng, đã bị đối phương đánh ngã xuống ngựa.

- Đừng để một kẻ giặc nào chạy thoát.

Chém giết A Lỗ Bổ xong, Bạch y nhân kia níu lại dây cương, phi thân lên ngựa.

Bạch y nhân còn lại cùng kêu la, múa binh khí, xông vào trong đội ngũ quân Kim. Ba trăm quân Kim bị bất ngờ không đề phòng, bị bạch y nhân vây quanh, cộng thêm mặt tuyết đi lại khó khăn, mỏi mệt không chịu nổi, cho nên gần như không có bất kỳ sự chống cự nào, toàn quân bị bạch y nhân tàn sát. Ba trăm cỗ thi thể, ngã vào trong đống tuyết, máu tươi nhuộm đỏ cả tuyết trắng.

- Truyền mệnh lệnh của ta, tiếp tục đi tới, trước khi trời tối, phải tất yếu bắt Tử Kinh Lĩnh khẩu.

Gần ngàn Bạch y nhân cùng kêu lên tuân mệnh, tiếp tục lộ trình.

Thế tuyết càng lúc càng lớn.

Trong chớp mắt, bên sông Lai Thủy toàn một màu máu ghê người, đầy thê lương vắng lạnh.

Từ bên bờ Lai Thủy bên kia, không ngừng có binh mã đi ra.

Tất cả mọi người bạch y bạch giáp, mà ngay cả ngựa cũng phủ thêm một tầng vải bông màu trắng.

Kể từ đó, rất nhiều binh mã này này dung hòa giữa đất trời, nếu không cẩn thận quan sát, căn bản không thể nhìn ra đầu mối.

Tử Kinh Lĩnh khẩu ngay tại phía trước.

quân Kim Trú đóng ở trên Lĩnh đang tránh gió, căn bản không lòng dạ nào canh gác.

Gió tuyết lớn như vậy, dù là dân bản địa sống ở phương bắc cũng sẽ không dám ra ngoài, thì nào có gì đáng lo lắng?

Tuy nói nơi này khoảng cách không xa quân doanh quân Tống dưới chân núi chỉ có trăm dặm, nhưng thời tiết như này, gần trăm dặm, gần như là một đạo lạch trời. Quân Tống sẽ không xuất động, quân Kim tự nhiên cũng trở nên lơi lỏng. Thậm chí ở trong lòng rất nhiều người còn âm thầm mắng A Lỗ Bổ, trách hắn làm điều thừa. Thời tiết như này, ở trong doanh trướng sưởi ấm thật là tốt bao nhiêu.

Mây đen từ phương bắc đến bao phủ Tử Kinh Lĩnh.

Còn chưa tới giờ Dậu, trời đã trở nên đen kịt, cuồng phong kêu khóc.

- A, bên ngoài là có người hay không?

Một A Lý Hỉ đứng ở cửa ải mơ hồ thấy có bóng người lay động.

Tuy nhiên nháy mắt, liền không thấy tung tích

- Lúc này, nào có ai chứ. Dù là A Lỗ Bổ bột cận phỏng chừng cũng đi tìm nơi để nghỉ chân, không có khả năng trở về.

Tốt lắm, đừng vội nóng vội, đang lúc vui mừng, chớ quấy rầy hứng trí của mọi người.

Quân Kim trên Quan khẩu ngồi vây quanh ở bên cạnh đống lửa, cười mắng không ngừng.

A Lý Hỉ kia gãi gãi đầu, có lẽ là hoa mắt đi! Rồi không để trong lòng nữa, gã đứng trên lỗ châu mau, vạch quẩn chuẩn bị đi tiểu.

Đúng lúc này, một mũi tên nhọn từ nơi không xa phóng tới, cắm trúng cổ họng A Lý Hỉ kia. A Lý Hỉ thậm chí không kịp phản ứng, té trên mặt đất. Cùng lúc đó, theo dưới thành bay lên hơn mười móc cong, chụp tại đầu thành.

Bóng người lay động, chỉ thấy vô số Bạch y nhân đi lên quan khẩu.

Những người này lên quan khẩu, cũng không lên tiếng, khom người lao thẳng tới góc rẽ quan khẩu. Quân Kim đang tụ cùng một chỗ bị tập kích bất ngờ, từng tiếng thê lương kêu thảm thiết quanh quẩn ở không, mười mấy tên quân Kim nằm trong vũng máu, thi thể không ngừng co giật.

- Mở cửa thành ra, nghênh đón lang quân nhập quan. =

Bạch y nhân cầm đầu trầm giọng quát.

Chỉ thấy hắn chậm rãi tháo khăn che mặt màu trắng xuống, thuận tay nhặt lên một túi rượu trên mặt đất, ùng ục ùng ục uống một hớp lớn.

Ánh lửa chiếu chiếu vào trên mặt hắn, rõ ràng là Lâm Thao.

Cuộc giao phong ngắn ngủi, cũng không làm kinh động quân Kim trong quan.

Theo tiếng ra lệnh của hắn, quan khẩu chậm rãi mở ra, nhiều đội Bạch y nhân, liền vọt vào Tử Kinh Lĩnh khẩu.

Ba người Cao Sủng Hà Nguyên Khánh Địch Lôi các lĩnh một đội binh mã, sát nhập trong quan. Động tĩnh lớn như thế, đương nhiên kinh động đến quân Kim trong quan. Nhưng không chờ bọn họ kịp phản ứng, chỉ thấy đám người Cao Sủng lấy những quả thiết cầu màu đen ở trong túi treo trên ngựa, dùng hỏa chiết tử (dụng cụ tạo lửa thô sơ) đốt lên kíp nổ rồi ném mạnh về hướng quân Kim.

Oanh - oanh - oanh

Liên tiếp tiếng nổ mạnh kịch liệt vang lên

Ánh lửa ngút trời, khói đặc cuồn cuộn.

Trong Chưởng Tâm Lôi bỏ thêm vào đinh sắt theo tiếng nổ vẩy ra tứ phương.

Quân Kim bị nổ tung máu thịt bầy nhầy, gào khóc không ngừng. Nhưng, một vòng Chưởng Tâm Lôi ném mạnh xong, lại một vòng Chưởng Tâm Lôi quăng ném ra.

Đám người Cao Sủng suất lĩnh là hỏa lôi thủ do Thân quân Thái Tử bí mật huấn luyện mà thành.

Trên người mỗi người đều mang theo mười miếng Chưởng Tâm Lôi, ba trăm người ném mạnh, gần ba nghìn miếng Chưởng Tâm Lô bùng nổ ở trong đại doanh quân Kim.

Toàn bộ đại doanh quân Kim hỗn loạn.

Đối mặt với hỏa khí hung tàn như thế, cho dù là quân Kim có hung tàn thế nào, cũng không khỏi nảy sinh nỗi sợ hãi.

Gần ba nghìn miếng Chưởng Tâm Lôi ném mạnh xong, Thân quân Thái Tử đã sớm chờ lâu đồng thời hò hét, liền vọt vào trong đại doanh quân Kim.

Quân Kim Sớm đã bị Chưởng Tâm Lôi nổ hồn bay phách lạc làm sao còn dám chống cự.

Thân quân Thái Tử sau khi giết tiến đại doanh giống như chỗ không người, điên cuồng giết chóc, nháy mắt khiến Tử Kinh Lĩnh khẩu bao phủ một tầng huyết sắc.

Trên thành quan ải, Ngọc Doãn đưa mắt nhìn ra xa.

Ở phía sau hắn, đám người La Đức và Cao Nghiêu Khanh cũng sắc mặt tái nhợt.

Chẳng sợ La Đức và Cao Nghiêu Khanh đều đã trải qua chém giết chiến trường cũng chưa từng gặp qua tình cảnh máu chảy đầm đìa như thế. Chiến đấu ở nơi này, rõ ràng chính là một trường giết chóc. Người Nữ Chân ngày thường hung tàn vô cùng lúc này thật giống như sơn dương đợi làm thịt, căn bản vô lực phản kháng.

Ngọc Doãn đột nhiên giảm đi hứng thú. Bông tuyết run rẩy trên người, hắn trầm giọng quát:

- Truyền lệnh thả ra lửa khói, bảo đám người Tấn Khanh bắt đầu hành động!

*****

Ngày mùng 7 tháng 10 Nguyên Niên Tĩnh Khang.

Quân Tống cướp lấy Tử Kinh Lĩnh khẩu, rồi sau đó mạo hiểm gió tuyết hành quân ngày đêm vượt qua Ngũ Hồi Lĩnh, tập kích bất ngờ Ngân Thành Phường.

Cùng ngày, hãn phỉ Mã hòa thượng đóng quân tại Lang Sơn dẫn tám ngàn Hòa thượng quân đánh hạ Ngũ Hồi Lĩnh, tạo thành thế cơ giác với quân Tống, hỗ trợ lẫn nhau. Kể từ đó, quân Tống tiến có thể nắm Úy Châu, lui có thể thủ Lang Sơn, sau lưng còn có Yến Sơn phủ và Hà Bắc Tây lộ An Phủ Chế trí Sứ Vương Bẩm chống đỡ, đã đứng ở thế bất bại, càng mở ra môn hộ Bắc tiến Tây Kinh.

Ngày mùng 9 tháng 11, Vạn phu trưởng đóng ở Tùng Tử Khẩu Úy Châu, Thắc mẫu Bột cận Bồ Sát Thạch Gia Nô nhận được tin tức, cũng chấn động.

Bồ Sát Thạch Gia Nô vốn đóng ở Tây Kinh Đại Đồng, nguyên nhân Nhan Lâu Thất tiếp ứng quân Kim thất bại mà tạm thời thay thế Hoàn Nhan Lâu Thất, trấn thủ Úy Châu. Nào biết được, vừa mới nhậm chức, liền gặp loại tình huống này. Y nhiều năm qua lại với Đại Tống, cũng đánh vài lần, nhưng đây là lần đầu tiên thấy quân Tống can đảm như thế, không ngờ chủ động khơi mào chiến hỏa, cũng dẫn binh xâm chiếm.

Trong lúc nhất thời, Bồ Sát Thạch Gia Nô giận không kềm được.

Y thậm chí quên cả dặn dò trước đây của Hoàn Nhan Tông Hàn, muốn y không được coi thường quân Tống, cũng không thể mạo muội hành động.

Bồ Sát Thạch Gia Nô không trải qua trận chiến Khai Phong, đối với đối thủ Thân quân Thái Tử, y cũng không hiểu biết là mấy.

Trong ký ức của y, quân Tống trên cơ bản chính là không chịu nổi một kích. Mấy lần giao phong, quân Tống có khi nào giành thắng lợi đâu?

Nhưng lúc này đây, quân Tống lại cả gan làm loạn.

Ngày mùng 9, Bồ Sát Thạch Gia Nô liền hạ lệnh, mệnh bốn Mãnh An binh mã dưới trướng xuất kích, thề muốn đoạt lại Tử Kinh Lĩnh khẩu.

Nào biết được, binh tới Kỳ Phong, tức là núi Bạch Mã lại gặp được quân Tống phục kích. Chủ tướng quân Tống là Đô Giám binh mã Yến sơn phủ Nhạc Phi.

Nhạc Phi với ba nghìn binh mã chính diện ngăn chặn quân Kim.

Dương Tái Hưng Trương Hiến các lĩnh một ngàn quân Tống, lách tới núi Bạch Mã mai phục quân Kim.

Song phương phụ lấy giao chiến, Dương Tái Hưng và Trương Hiến từ phía sau quân Kim đột nhiên giết ra. Bốn Mãnh An quân Kim gặp quân Tống tiền hậu giáp kích, hơn ba ngàn binh mã quân lính tan rã, bị quân Tống chém giết ước hơn bốn trăm người, tù binh đạt ngàn người, thảm bại mà quay về.

Chủ tướng quân Kim chết vào tay Dương Tái Hưng, bị chặt lấy thủ cấp, mang về cho Chủng Sư Trung xử lý suốt đêm mang đến Khai Phong.

Đây cũng là từ Huy Tông tới nay, quân Tống lần đầu tiên dương oai ở nước khác.

Hoàn Nhan Lâu Thất vội xuất binh trợ giúp, muốn làm chệch hướng tiên phong của quân Tống. Chủng Sư Trung lại sớm có sắp xếp, sai người tập kích bất ngờ Thạch Môn Quan, binh ra Tấn Sơn cướp lấy Nho Châu. Quân Tống chiến thắng liên tiếp khiến cho quân Kim run sợ trong lòng. Hoàn Nhan Lâu Thất vội vàng phái người đi tới Tùng Tử Khẩu, ngăn cản Bồ Sát Thạch Gia Nô tiếp tục tăng binh, cũng phái người đi tới Đại Đồng phủ báo cho Hoàn Nhan Tông Hàn biết.

Quân Tống ba trận chiến ba lần thắng, làm cho Bồ Sát Thạch Gia Nô không thể không tỉnh táo lại.

Sau khi cân nhắc, Bồ Sát Thạch Gia Nô không thừa nhận cũng không được, đối thủ hiện giờ của y xác thực không còn là quân Tống một kích bị tan rã như trước đây nữa.

Cho nên, Bồ Sát Thạch Gia Nô cũng không dám tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ.

Y triệu tập binh mã Úy Châu đồn trú Linh Tiên Tịnh tại Phi Hồ, Linh Khâu bày ra trọng binh quân Tống tiếp tục bắc tiến.

Đối với an bài này của Bồ Sát Thạch Gia Nô, Hoàn Nhan Tông Hàn cũng là rất tán thành.

Lúc ban đầu, y tức giận vì Bồ Sát Thạch Gia Nô vô năng lại bị quân Tống cướp đi hai quan ải là Ngân Thành Phường và Tử Kinh Lĩnh khẩu, còn thất bại thảm hại tại Kỳ Phong, tổn thất thê thảm và nghiêm trọng. Nhưng khi y nghe nói chiếm lĩnh Ngân Thành Phường và Tử Kinh Lĩnh khẩu là Thân quân Thái tử quân Tống thì sự tức giận lập tức tan thành mây khói, thậm chí còn phái người tới khen ngợi Bồ Sát Thạch Gia Nô.

Thân quân Thái Tử!

Lại là Thân quân Thái Tử...

Hoàn Nhan Tông Hàn đối với đội quân Tống thần kỳ này phải nói là vô cùng hiếu kỳ.

Lần đầu nghe nói tới danh hiệu Thân quân Thái tử là sau trận chiến Trần Kiều. Lúc ấy Hoàn Nhan Tông Hàn còn nói với thủ hạ thân tín của mình: Hoàn Nhan Tông Vọng Oát Ly Bất luôn tự cao tự đại, không ngờ gặp phải thất bại thảm hại tại Khai Phong, chắc hẳn sẽ vô cùng xấu hổ đấy.

Nhưng khi y cẩn thận lý giải quá trình trận chiến Trần Kiều thì lại có chút sợ hãi.

Đó là một đội binh mã như nào?

Nói chung, song phương giao chiến, bất kỳ bên nào chết hai thành cũng sẽ xuất hiện cục diện tan tác; tình huống quân Kim khả năng phải đỡ hơn một chút, nhưng nếu chết vượt qua ba thành, cũng khó có thể tiếp tục duy trì. Nhưng trận chiến Trần Kiều, Thân quân Thái tử dựa vào mấy ngàn người nhưng lại ngăn được quân Kim nhiều hơn gấp bội. Chiến tới toàn quân bị diệt, cũng không có xuất hiệ cục diện tan tác.

Đội quân thép như thế, có thể nói là uy vũ!

Nhưng Hoàn Nhan Tông Hàn lại không biết trong lịch sử, y cũng từng gặp một trận huyết chiến như vậy.

Nguyên Niên Tĩnh Khang, quân Kim lần đầu tiên xuôi nam, Hoàn Nhan Tông Hàn vây công Thái Nguyên, dài đến mười tháng. Tổng Quản Thái Nguyên Vương Bẩm cũng suất bộ chiến tới người cuối cùng, trong thành thậm chí ngay cả con chuột cũng đều bị ăn sạch, nhưng không hề đầu hàng quân Kim. Cuối cùng, Hoàn Nhan Tông Hàn công phá Thái Nguyên, cũng là tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, thậm chí hạ lệnh tàn sát hàng loạt dân trong thành... Chẳng qua khi đó, trong thành Thái Nguyên đã không còn mấy người sống, có thể thấy được trận chiến Thái Nguyên mức độ thảm liệt đến thế nào. Tuy nhiên mà nay, bởi vì Hoàn Nhan Tông Vọng bị bắt, Đông Lộ quân toàn quân bị diệt, cũng khiến cho Thái Nguyên không có cảnh tượng thảm liệt như trong lịch sử kia.

Hoàn Nhan Tông Han nảy sinh hứng thú đối với Thái Tử sinh ra hứng thú, càng cảm thấy tò mò đối với Ngọc Doãn.

Một kẻ xuất thân phố xá như vậy mà không ngờ trong thời gian hai ba năm ngắn ngủi đã nhảy vọt trở thành Đô Thống Chế Thân quân Thái Tử.

Đây không phải một người bình thường, cần phải cẩn thận ứng đối!

Nhưng càng nghiên cứu, Hoàn Nhan Tông Hàn lại càng cảm thấy thú vị.

Một đồ tể, lại một tay tạo dựng Tuần san Thời đại Đại Tống, còn tiên đoán trước giữa Tống Kim tất có một trận chiến.

Hắn cũng là người đầu tiên trên báo chí công khai công kích Quách Dược Sư, còn cho rằng Quách Dược Sư sớm muộn cũng phản bội triều đình...

Mà sự thật, cũng đúng như này.

Một đồ tể, một nhạc công, lại có một trực giác cực kỳ nhạy bén tiên tri hơn người, lại có vũ lực không thể khinh thường. Bên cạnh hắn tụ tập nhất đại bang tử dân đen, bất kể là Cao Sủng, Dương Tái Hưng hay là Ngô Giới, Trương Khởi hiện giờ, cũng đều bộc lộ năng lực không tầm thường. Chớ đừng nói chi là, hắn ta là kẻ khéo léo, đứng về phía Thái tử không nói, còn có quan hệ chặt chẽ với nhiều quan viên trong triều.

Chủng Sư Đạo, Tông Trạch, Chu Quế Nạp, Chu Thắng Phi, Yến Anh, Hoàng Tiềm Thiện...

Nếu như từ thân phận và địa vị mà nói, giao tình Ngọc Doãn và những người này tám gậy tre đều đánh không tới, nhưng đều vẫn luôn duy trì.

Người này, thật không đơn giản!

Sinh ở Đại Tống, thật sự là thật là đáng tiếc... Nếu là sinh ở Yến Vân, không chừng đã là một đại nhân vật độc trấn một phương rồi.

Hoàn Nhan Tông Hàn rất đáng tiếc, đồng thời cũng sinh ra lòng kiêng kỵ.

May mắn, quan hệ giữa Ngọc Doãn và Tây Liêu không bộc lộ ra, nếu không mà nói, Hoàn Nhan Tông Hàn có thể nhìn ra một tia manh mối. Cũng chính là nguyên nhân này, khiến cho Tông Hàn cuối cùng hạ lệnh, từ Mạc Bắc điều động binh mã, để phòng ngự hành động tiếp theo của quân Tống.

Đồng thời, Tông Hàn còn phái người cấp báo Thượng Kinh, đem sự tình Ngọc Doãn báo cáo lại cho Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi, thỉnh cầu Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi định đoạt. Y cũng rõ ràng, Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi kiêng kỵ đối với mình! Trước đây triệu hồi y về Thượng Kinh ước chừng nửa năm, là bởi vì hắn quyền bính quá nặng. Người thế hệ trước, như Hoàn Nhan Thát Lại, Hoàn Nhan Cốc Thần đều đã già!

Thật sự mang đến uy hiếp cho Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi chính là Hoàn Nhan Tông Vọng y.

Mà nay, Hoàn Nhan Tông Vọng bị giết ly kỳ ở trên biển, quốc sư Thiện Ứng cũng tung tích không rõ... Tiêu Khanh mưu trí cho Nữ Chân cũng gặp chuyện tại Khai Phong, không biết tung tích hung thủ. Từng chuyện từng chuyện này làm cho Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi càng nghi ngờ y sâu nặng. Tông Hàn có lòng tự tác chủ trương, cũng nhất định phải chú ý cẩn thận. Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi từng nói, thế cục trước mắt, ổn định là việc chính.

Nhưng, thật có thể đủ ổn định lại sao?

Hoàn Nhan Tông Hàn, cũng là thấp thỏm trong lòng...

Liên tiếp mấy ngày gió to, thổi quét Đông Kinh.

Gió phương bắc từ Hoàng Hà khẩu thổi tới, mặc dù không quá mãnh liệt, nhưng rất lạnh.

Da Luật Dư Đổ giật mình lạnh run, theo bản năng kéo cao cổ áo. Trong phòng bầy đặt bốn chậu than, trong chậu than lửa than hừng hực.

Gã đọc sách chốc lát, lại cầm một tờ báo Tuần san thời đại Đại Tống ở trên bàn, trên mặt lộ vẻ do dự.

Ngày đó, Khang Vương Triệu Cấu dẫn người đến viếng thăm, bàn bạc với gã cả đêm.

Da Luật Dư Đổ cũng vô cùng do dự, không biết kế tiếp nên lựa chọn như thế nào.

Đối phương đề xuất yêu cầu vô cùng đơn giản, hy vọng Da Luật Dư Đổ có thể trợ giúp Triệu Cát, trèo lên ngôi vị Hoàng đế.

Cái giá, sẽ là khi Triệu Cát lên ngôi, sẽ hiệp trợ Tây Liêu trở về Mạc Bắc, chấn hưng quốc uy Đại Liêu.

- Thiên mệnh nữ vương tuy là chống đỡ nổi Tây Liêu, nhưng dù gì cũng là phụ nữ.

Đại Liêu nếu muốn xây dựng lại, cần có vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất quản lý. Vận mệnh của Thiên mệnh nữ vương sợ là vẫn còn chút nhỏ. Lâu dài nữa, Tây Liêu cũng chỉ có thể cực hạn một góc Tây Vực, khó có thể mạnh lên. Thái Thượng Đạo Quân năm đó cũng là bị tiểu nhân mê hoặc, mới có lựa chọn sai lầm kia. Cho nên cho tới nay, Thái Thượng Đạo Quân đều hy vọng có thể bồi thường, trợ Đại Liêu phục hưng.

Từ Đại Tống Thái Tổ ta tới nay, Tống Liêu là huynh đệ chi bang.

Tuy nói có xung đột, đó cũng là xung đột trong nhà, cũng không phải là ân oán lớn. Đại nhân là tôn thất Đại Liêu, lại là vương dượng của Thiên mệnh nữ vương. Ta nghe nói, đại nhân phản ra Đại Liêu, cũng là bức bách bất đắc dĩ. Hiện giờ, chính là quy tông rồi.

Ở bên trong lời người nọ bao hàm nhiều tầng ý tứ.

Da Luật Dư Đổ ngươi cũng họ Da Luật, vì sao không thể làm Đại Liêu phục hưng?

Da Luật Dư Đổ, có danh Dư Đô Cô, là tôn thất Đại Liêu, trung thành và tận tâm với Đại Liêu

Vợ của gã, là muội muội của Thiên Tộ Đế Văn Phi Tiêu Sắt Sắt.

Tiêu Sắt Sắt sinh Da Luật Ngao Lư Oát, có uy vọng rất cao trong dân chúng Đại Liêu. Chi huynh Nguyên phi Thiên Tộ Đế Tiêu Phụng Tiên lo lắng Da Luật Ngao Lư Oát sẽ ảnh hưởng đến quyền thế của mình, đã âm thầm hãm hại Da Luật Ngao Lư Oát, mới làm cho Da Luật Dư Đổ tạo phản.

Trong thâm tâm, Da Luật Dư Đổ đương nhiên có lòng trung thành với Đại Liêu.

Cho dù là tìm nơi nương tựa người Nữ Chân, tình cảm của gã đối với Đại Liêu lại thủy chung vẫn tồn tại.

Đáng tiếc, Thiên Tộ Đế bị bắt, Đại Liêu diệt vong.

Da Luật định Da Luật Tập Nê Liệt hoặc thành tù binh Nữ Chân, hoặc đã không biết tung tích, trong lòng y cũng có chút thương cảm. Vốn tưởng rằng Đại Liêu không còn nữa, ai có thể lường trước lại xuất hiện ra một Da Luật Dư Lý Diễn, cháu ngoại của gã, đơn độc nâng đại kỳ nước Liêu lên, ở Tây Châu thành lập nên Tây Liêu, hơn nữa thanh thế càng lúc càng lớn, còn có khí khái phục hưng.

Da Luật Dư Đổ cũng từng nghĩ tới trở về Đại Liêu.

Chỉ có điều bất hạnh không có cơ hội, hơn nữa lúc trước Đại Liêu diệt vong, gã cũng từng trợ giúp, trong lòng có vài phần áy náy.

Thực phải đi về sao?

Da Luật Dư Đổ nhìn bài viết trên Tuần san Thời đại Đại Tống, không khỏi do dự.

Binh Tây Liêu chống đỡ Thông Lĩnh, Hắc Hãn rút về Sơn Lặc...

- Yến tử làm đích thật là vô cùng xuất sắc nhưng lại không biết nó có tha thứ cho mình không?

Sắc mặt Da Luật Dư Đổ âm tình bất định!


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-301)


<