Vay nóng Homecredit

Truyện:Tống thì hành - Hồi 028

Tống thì hành
Trọn bộ 301 hồi
Hồi 028: Có thù tất báo
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-301)

Siêu sale Shopee

Kinh thành vào tiết cuối xuân có ý vị thật khác.

Nhiệt độ không cao không thấp, rất thoải mái. Không khí cũng không quá khô, có thể nói mang theo một chút ý vị giống Giang Nam ở đời sau.

Ẩm ướt, ôn hòa!

Đây có lẽ là kết luận của Ngọc Doãn đưa ra đối với Khai Phong vào Tuyên Hòa năm thứ sáu.

Ở đời sau khô hanh nhiều gió, bốn mùa rất khó phân biệt được rõ ràng nếu so cùng một hoàn cảnh. Khai Phong lúc này càng giống như Giang Nam. Khi Ngọc Doãn đi ra khỏi lầu Bạch Phàn, hít lấy khí trời của Tuyên Hòa năm thứ sáu, đem tất cả bực bội tích tụ ở trong lòng thổi sạch hết.

Gặp Mã Nương Tử, thực không thoải mái.

Chu Lương cũng thấy được Ngọc Doãn mất hứng, đành phải ở một bên thấp giọng khuyên bảo:

- Tiểu Ất không nên tức giận, ngươi không biết bối cảnh của Mã Nương Tử, cho nên trong lòng không được vui. Nhưng trên thực tế, lầu Bạch Phàn có thể yên ổn ở kinh thành, được xưng là đệ nhất tửu lâu ở phủ Khai Phong, nếu như yếu thế, làm sao có thể được như thế? Mã Nương Tử này đã nhiều năm chưa lộ diện, lần này vì mua khúc phổ của ngươi, đích thân chiêu đãi đã là cực kỳ coi trọng ngươi rồi... Chúng ta là tiểu dân ở tỉnh thị, cần gì phải tranh hơn thua?

Dù sao chẳng phải ngươi cũng được hai ngàn quan tiền đó sao, thu hoạch khá phong phú... Không chừng sau này ta còn phải tôn Tiểu Ất một tiếng 'Đại quan nhân' ấy chứ.

Thường ngày Chu Lương đã rất dẻo miệng, nói cũng rất có lý.

Chỉ có điều vẫn chưa xóa hết sự khó chịu ở trong lòng của Ngọc Doãn.

Ngọc Doãn cũng là người cực kỳ kiêu ngạo. Bất kể là ở kiếp trước, hay là ở kiếp này, hắn cũng không chịu khom lưng với bọn người quyền quý.

Mã Nương Tử muốn khúc phổ của hắn, lại không muốn hắn biên soạn, rõ ràng coi hắn không ra gì.

Nếu không phải lúc mới bắt đầu Mã Nương Tử đã nói ra mối quan hệ giữa lầu Bạch Phàn với cửa hàng Ngọc gia, nói không chừng Ngọc Doãn đã sớm phất tay áo rời đi, Mã Nương Tử lấy gì để tính chuyện thay thế? Một khúc Lương Chúc, đối với Ngọc Doãn mà nói cũng không xem là quá trọng yếu. Bắc Tống là thời đại mà hí khúc phát triển rất còn non kém, từ thời Đường tới nay, hí kịch đã có cơ sở. Mà tạp kịch Bắc Tống, đó là tiền thân của hí khúc ở đời sau... Vài thập niên về sau, đem Côn khúc lưu hành khắp Đại Giang Nam Bắc. Ngọc Doãn ở kiếp trước có nghiên cứu cổ nhạc, đương nhiên không thể không nghiên cứu hí kịch, trong đầu có mấy chục hí kịch Chiết Giang, vì sao lại phải buồn phiền?

Hắn tức giận Mã Nương Tử với cái loại thái độ của kẻ ở trên cao nhìn xuống, lại bức bách việc cho lầu Bạch Phàn trợ giúp cửa hàng Ngọc gia vào năm mới, mới đáp ứng giao ra khúc phổ Lương Chúc. Tuy nhiên như vậy cũng tốt, từ nay về sau, Ngọc gia và lầu Bạch Phàn không tiếp tục gút mắc, chỉ còn qua lại trên phương diện làm ăn. Đối với Ngọc Doãn mà nói, như vậy cũng coi như là được thoải mái.

Trên đời này, khó trả nhất là nợ ân tình của người.

Hiện giờ ân tình đã thanh toán xong, về sau đường ai nấy đi...

Nghĩ đến đây, tâm tình của Ngọc Doãn trái lại đã chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều.

- Nhị ca xin dừng bước!

Thấy Chu Lương phải đi, Ngọc Doãn vội gọi y, rồi sau đó vội vã chạy đến cửa hàng, cầm một xâu tiền, đưa tới trước mặt Chu Lương.

- Hôm nay đã làm phiền Nhị ca, đây là tấm lòng của Tiểu Ất, xin Nhị ca chớ chối từ.

Đợi sau này mọi chuyện được tốt đẹp, Tiểu Ất còn có hậu lễ... Chút tấm lòng này, Nhị ca hãy cầm mà đi uống rượu.

Chu Lương làm ra vẻ chối từ, sau mới chịu nhận.

- Sớm biết Tiểu Ất là người làm nên chuyện lớn, những số tiền này, ta nhận.

Sau này nếu lúc nào cần tới, cứ nói với ta, ta quyết không chối từ... Đúng rồi, ta còn có chuyện muốn nói cho ngươi biết. Ba trăm xâu tiền của Quách Thiếu Tam sắp đến hạn rồi, Tiểu Ất ngươi cần cẩn thận hơn, cái tên kia nhất định sẽ không dễ dàng buông tay. Ta và Tam ca sẽ lưu ý hắn nhiều hơn, nếu có tin tức gì, sẽ lập tức thông báo cho Tiểu Ất biết.

Con người, sống ở trên đời, nếu như không có chút thanh danh, rõ ràng sẽ bị người xem thường.

Ngẫm lại khi vừa mới tái sinh, Chu Lương và Thạch Tam mặc dù thân thiết với Ngọc Doãn, nhưng sẽ không vì chuyện của hắn mà đảm nhiệm nhiều việc.

Nhưng nháy mắt hơn một tháng nay, thái độ của hai người đã có sự thay đổi.

Mà hết thảy những chuyện này, nguyên nhân chính là tiếng tăm của Ngọc Doãn tiếng lành đồn xa, khiến hai người trong lúc vô tình, thay đổi thái độ.

Từ lúc mới đầu đã tài trí hơn người, đến lúc này mà phục vụ.

Không biết tính cách của hai người như thế nào, nhưng sự thật, chính là như thế.

Ngọc Doãn chắp tay, lại hướng về phía Chu Lương nói lời cảm tạ. Hai người sau khi chia tay, Ngọc Doãn đi vào cửa hàng trông coi. Cửa hàng buôn bán rất tốt, Hoàng Tiểu Thất và ba người cầm đao, dưới sự hướng dẫn của La Tứ Lục, vẫn bận ghi chép không ngừng.

Thỉnh thoảng có vài cô gái ăn mặc xinh đẹp đến gần, nhưng phần lớn đều là những cô gái phong trần.

Ngọc Doãn không mấy hứng thú, vừa mới đầu còn có thể hàn huyên vài câu, dần dần liền không còn hứng thú. Hắn bảo Hoàng Tiểu Thất đến bên xưởng của Trương nhị tỷ, mang tới một cây Kê Cầm. Đó là lễ vật mà vị Thất nương kia đã tặng lúc trước... Vị Thất nương kia, lấy một cây Kê Cầm, mà được một khúc " Yến Quy Lai " của Ngọc Doãn. Về sau, nàng liền đặt tên là Yến Thất Nương, trong khoảng thời gian ngắn lại có chút thanh danh, quả thực khiến rất nhiều người hâm mộ.

Tuy rằng Ngọc Doãn có tiếng tăm, đại khái cũng chỉ lưu truyền ở trong phố xá.

Nhưng Yến Thất Nương kia, cũng không phải là quốc sắc thiên hương, lúc đầu cũng chỉ bình thường như bao chị em ở trong lầu. Cũng bởi vì một khúc Yến Quy Lai này, làm cho nàng được không ít người coi trọng. Thậm chí ngay cả giá trị con người, so với trước kia cũng cao hơn rất nhiều.

Một cây Kê Cầm kia, liền được cất giữ ở trong xưởng.

Ngọc Doãn cầm lấy Kê Cầm, sau khi hít sâu một hơi, tâm tĩnh lặng.

Một khúc Nhị Tuyền Ánh Nguyệt chậm rãi từ Kê Cầm vang lên, trong phút chốc, cửa hàng vốn ồn ào náo động, lập tức an tĩnh lại.

Mọi người im lặng tiến lên, hoặc là mua chút thịt tươi, hoặc là đợi lấy thịt thái. Đưa lên tiền, liền lui sang một bên yên lặng thưởng thức. Tâm tình của Ngọc Doãn xem như không tốt lắm, Nhị Tuyền Ánh Nguyệt này, trong giờ phút này cũng đang cùng hắn tâm tình.

Các ngươi khinh thường ta sao?

Tuy rằng thân phận của ta không cao quý như các ngươi, nhưng ta tuyệt đối sẽ không cúi đầu!

Mà ngay cả La Tứ Lục, cũng dừng lại không hề chào hỏi khách khứa, ở phía sau bàn thịt, lẳng lặng cảm thụ tình cảm ở trong khúc nhạc kia.

Một khúc chấm dứt, Ngọc Doãn buồn bã.

Tâm tình mặc dù tốt hơn chút, vẫn có phần âu sầu như trước.

- Tứ Lục thúc, chỗ này giao cho ngươi rồi... Ta có chút mệt mỏi, phải trở về nghỉ ngơi.

Có việc gì bảo tiểu Thất đi tìm ta là được, ta chỉ ở trong nhà. Đúng rồi, gần đây ở phía bên Trương Tam ca, tình hình như thế nào?

- Mọi việc đều rất tốt, Tiểu Ất cứ yên tâm.

Ngọc Doãn gật gật đầu, đem Kê Cầm đưa lại cho Trương nhị tỷ, thản nhiên rời đi.

- Tiểu Ất hôm nay, tâm trạng dường như không vui... Có phải giận Cửu Nhi tỷ hay không, cho nên tâm trạng mới không tốt?

Trương nhị tỷ lắc đầu nói:

- Không nghe Cửu Nhi tỷ nhắc tới.

Mới vừa rồi khi nàng tới đây, vẫn còn rất vui vẻ, nếu như cùng với Tiểu Ất giận nhau, nhất định Cửu Nhi tỷ sẽ không như thế. Có thể là Tiểu Ất ca có việc gì phiền lòng... La đại ca cũng biết, người này vừa có tiếng tăm, lại gặp rất nhiều phiền toái.

- Đúng vậy!

Đối với loại tình huống này, La Tứ Lục cũng không biết nên khuyên giải như thế nào.

Ánh mặt trời sau giờ ngọ rất là ấm áp, Ngọc Doãn một thân một mình, đắm chìm dưới ánh mặt trời, nhưng thật ra cũng có giảm bớt tức bực ở trong lòng.

Về đến nhà, Yến Nô đã đi vắng.

Có lẽ đã đi đến chợ tìm người, xưởng phải nhanh chóng bắt đầu, rất nhiều thứ vặt vãnh không thể thiếu.

Một mình ngồi ở trong sân, ngơ ngẩn đến mức thất thần.

Trên tường viện cây tử đằng hoa nở ra sắc trắng, dây bò lên vách tường, thật ra cũng có chút ý vị.

Ngồi một chỗ, Ngọc Doãn như người mất hồn...

- Tiểu Ất có ở nhà không?

Ngay khi Ngọc Doãn mê mê man man thì bên, ngoài cửa truyền đến âm thanh của tiếng xe ngựa.

Một thanh âm dễ nghe như chuông bạc vang lên, mềm mại, nhu mì, lọt vào tai cực kỳ thoải mái. Ngọc Doãn lấy lại tinh thần, đứng lên đi ra ngoài, vừa đi vừa nói:

- Ta ở đây, ai đang tìm ta?

Cửa, mở!

Đã thấy một mỹ nhân mặc váy dài màu lam nhạt đi vào sân.

Mỹ nhân kia dáng người thon dài, thân thể thướt tha. Một mái tóc đẹp như mây, tóc mai vén cao, cài một cây trâm hình chim tước.

Lông mày lá liễu cong cong, mắt hạnh ẩn chứa xuân tình.

Lúm đồng tiền vừa phải ở trên má phấn ửng hồng.

Chỉ đứng ở nơi đó, lập tức đã có một loại hấp dẫn khác. Không giống như Phùng Tranh vừa nhìn thấy lúc trưa, Phùng Tranh là mị hoặc, mà cô gái trước mắt cũng rất động lòng người. Khí chất đó, tướng mạo kia, khiến Ngọc Doãn hai mắt tỏa sáng.

Nhưng lông mày của hắn lại nhăn lại:

- Cô nương tìm Tiểu Ất có chuyện gì?

Tiểu mỹ nhân cười, nghiêng nước nghiêng thành.

Nàng bước tới một bước hạ thấp người với Ngọc Doãn, cất tiếng:

- Thiếp là Phong Nghi Nô... Lúc trước, đã từng ở Đại Tướng Quốc Tự có thưởng thức qua tài nghệ của Tiểu Ất, vẫn muốn đến thăm viếng, nhưng vì bận quá nhiều việc, hôm nay mạo muội đến đây thăm viếng, Tiểu Ất chớ trách.

Phong Nghi Nô?

Ngọc Doãn giật mình kinh hãi.

Trong khoảng thời gian gần đây, cũng nghe không ít cái tên này.

Đại danh đỉnh đỉnh Đông Kinh Thượng Thính hành thủ (người đứng đầu trong nghề ca múa), sao lại đến chỗ ở của mình?

- Phong cô nương!

Ngọc Doãn vội vàng thi lễ.

Đừng thấy Phong Nghi Nô chỉ là nhạc kỹ, nhưng nhạc kỹ cũng có ba bảy loại. Không thể nghi ngờ Phong Nghi Nô chính là người có đứng ở chỗ cao nhất trong nhạc kỹ. Nếu như đổi lại ở hậu thế, cũng tương đương với diễn viên Oscar.

Người như thế, vậy mà lại coi trọng Ngọc Doãn.

Hơn nữa nàng tự mình đến nhà, cũng cho thấy đầy đủ thành ý.

Tuy rằng không biết mục đích của Phong Nghi Nô, nhưng Ngọc Doãn vẫn có một loại cảm giác được coi trọng.

- Chỗ ở của ta có chút bừa bộn, để cho Phong cô nương chê cười.

Lúc này là ban ngày, cũng không nên đem một cô nương vào trong phòng. Nếu như Yến Nô ở nhà còn dễ nói một chút, nhưng Yến Nô đi vắng, cô nam quả nữ, dù sao cũng có chút bất tiện. Vì thế Ngọc Doãn đưa đến một cái ghế, mời Phong Nghi Nô ngồi xuống trong viện.

- Hơi bừa bộn, nhưng phong cảnh cũng có thể thưởng thức.

Lập tức Phong Nghi Nô mỉm cười:

- Từ lâu đã nghe nói Tiểu Ất là người tao nhã, quả nhiên không sai.

Bà Tích, mang lễ vật vào.

Đang lúc nói chuyện, ngoài cửa có người đáp lời, ngay sau đó Ngọc Doãn thấy một vị tiểu mỹ nhân đi vào sân.

*****

Mỹ nhân này nếu so với Phong Nghi Nô thì vẻ đẹp không thể sánh bằng.

Nhưng nếu so sánh ra thì lại ngây thơ hơn, dù thiếu đi vài phần khí chất tự nhiên thoải mái như Phong Nghi Nô nhưng lại có một vẻ đẹp động lòng người của một cô gái, nếu như có thêm chút thời gian rèn luyện, cũng sẽ không thua kém chủ nhân Phong Nghi Nô.

Mỹ nhân kia xoay người, mang vào chút lễ vật.

Thực sự cũng không quý giá lắm, chỉ là chút trái cây trong mùa. Tuy lễ vật không hậu hĩnh, thế nhưng lại rất có thành ý.

- Bà Tích, đây là Tiểu Ất.

- Từ Bà Tích ra mắt Tiểu Ất ca ca.

Nàng chính là Từ Bà Tích?

Nghe nói là người năm nay lầu Phan đưa ra chuẩn bị thay thế cho Phong Nghi Nô là hoa khôi hiện thời...

- Tiểu Ất, hôm nay thiếp tới bái phỏng, là có chuyện muốn nhờ.

Trước kia ở Đại Tướng Quốc Tự Tiểu Ất sử dụng hai khúc, mà khúc Nhị Tuyền Ánh Nguyệt kia hiện giờ ở trong tay của thiếp. Nhưng một khúc khác, thiếp cũng rất có hứng thú. Không biết Tiểu Ất có thể đồng ý từ bỏ những thứ yêu thích, thiếp nguyện dùng số tiền lớn để có.

Ngọc Doãn tức thì ngây ngẩn cả người!

Khoảng cách hắn ở Đại Tướng Quốc Tự diễn tấu đã hơn một tháng.

Trong một tháng nay, không có người hỏi đến. Nhưng chỉ trong vòng một ngày hôm nay, lại có tới hai người muốn tìm mua...

Từ trong tâm mà nói, Ngọc Doãn rất muốn đem khúc phổ bán cho Phong Nghi Nô.

Dù sao, Phong Nghi Nô đối với hắn, đã biểu hiện ra sự tôn trọng. Một bên là tìm người cho gọi hắn tới, một bên thì tự mình đến nhà. Mặc dù nói Phong Nghi Nô không thể sánh với Mã Nương Tử, nhưng sự tôn trọng này, cũng là điều mà Ngọc Doãn rất muốn nhìn thấy.

Ngọc Doãn cười khổ, nói:

- Phong cô nương đã đến chậm một bước!

- À?

- Mới vừa rồi, Tiểu Ất đã đem khúc phổ " Lương Chúc ", bán cho Mã Nương Tử ở lầu Bạch Phàn.

Khế ước đã ký, hai mươi ngày sau, sẽ giao ra khúc phổ, do người của lầu Bạch Phàn biên soạn, rồi sau đó biểu diễn.

Phong Nghi Nô ngây ngẩn cả người!

Ngọc Doãn nói như vậy, rõ ràng không phải chối từ.

- Theo thiếp biết, Thượng Hành Thủ Tiếu Chi Nhi ở lầu Bạch Phàn đã rời khỏi, muốn khúc phổ này thì có ích lợi gì?

Hơn nữa, câu chuyện ở bên trong khúc phổ này, chỉ có Tiểu Ất hiểu rõ. Đổi người khác biên soạn, chỉ sợ chưa chắc có thể hợp với khúc phổ kia, e là không thể diễn tả hết tâm trạng của nhân vật. Yêu cầu như thế, sao Tiểu Ất có thể đáp ứng?

- Việc này... Một lời khó nói hết.

Ngọc Doãn thở dài, chỉ lắc đầu cười khổ.

Phong Nghi Nô là cô gái vô cùng thông minh, lập tức liền đoán ra ẩn tình ở trong đó.

Chỉ sợ là giữa Ngọc Doãn và lầu Bạch Phàn kia có cái gì gút mắc, khiến cho hắn không thể cự tuyệt yêu cầu của đối phương. Nếu không, dựa theo tính cách của Ngọc Doãn, sao có thể không cân nhắc? Sở dĩ Phong Nghi Nô tới chậm, cũng là vì nàng muốn tìm hiểu kĩ càng về Ngọc Doãn. Nàng nghĩ nếu biết rõ ràng về tính tình của Ngọc Doãn, rồi sau đó xã giao, làm việc cũng được dễ dàng...

Với sự hiểu biết của Phong Nghi Nô về Ngọc Doãn, đây cũng là một người kiêu ngạo, không chấp nhận sự nhạo báng của người khác.

Nếu không, đã không có chuyện ở ngoài lầu Bạch Phàn, cùng với Tiếu Chi Nhi tranh cao thấp.

- Thật đáng tiếc!

Phong Nghi Nô không khỏi có chút mất mát.

Có thể tưởng tượng, nếu lầu Bạch Phàn kia có được khúc phổ này, sau khi biên soạn ổn thỏa, chỉ cần có thể tìm được một người chơi không kém hơn Tiếu Chi Nhi, rất có thể gây sôi động một trận. Kể từ đó, sẽ gây áp lực cho Từ Bà Tích, cho dù là không lớn lắm. Tuy Phong Nghi Nô không sợ cạnh tranh, nhưng cũng cảm thấy đau đầu.

Về phần nguyên nhân?

Cũng là một lời khó nói hết.

Giữa lầu Phan và lầu Bạch Phàn, vẫn cạnh tranh rất kịch liệt.

Tuy nói ở kinh thành có bảy mươi hai cửa hàng chính, nhưng chưa bao giờ lầu Phan và lầu Bạch Phàn lại cạnh tranh kịch liệt đến như vậy.

Vấn đề này bao gồm rất nhiều mặt.

Từ quy mô của khách sạn, đến thức ăn, cho đến hoa khôi, vẫn luôn cạnh tranh không ngừng.

Bắc Tống ngay từ lần đầu tiên bình chọn hoa khôi cho tới nay, phần nhiều là do lầu Phan và lầu Bạch Phàn giành được. Lầu Bạch Phàn có chỗ dựa, lầu Phan thì lại có tài chính hùng hậu. Đặc biệt là sau khi được Tư Mã Tĩnh, một thương gia giàu có ở Di Châu tham gia vào, thậm chí đã có xu hướng vượt qua lầu Bạch Phàn. Việc tuyển chọn hoa khôi lần này, cũng là vấn đề đặc biệt quan trọng đối với cả hai bên.

Phải nói rằng thực lực của lầu Phan không hề kém, lại có bọn người Phong Nghi Nô trợ giúp.

Bản thân Từ Bà Tích tài nghệ siêu quần, không hề thua kém Phong Nghi Nô, vả lại dung mạo tuyệt mỹ, có thể nói ...

Chỉ có điều, bản thân của Từ Bà Tích, vẫn có một chỗ thiếu sót chết người.

Cũng chính vì chỗ thiếu sót này, mới khiến cho Phong Nghi Nô thực hiện ý định mua khúc phổ của Ngọc Doãn. Đồng thời nàng còn tìm đám người Tư Mã Tĩnh thảo luận, kết quả đó là, không tiếc bất cứ giá nào, phải mua cho được khúc phổ.

Nào biết được, thế mà lại chậm một bước!

Thấy Phong Nghi Nô có vẻ mặt buồn rầu, nhìn nàng lại càng thêm nhu mì, làm người ta không khỏi sinh lòng thương tiếc.

- Có phải Phong cô nương gặp khó khăn gì?

Phong Nghi Nô cười khổ một tiếng, hạ giọng nói:

- Không giấu gì Tiểu Ất, hôm nay thiếp mua khúc phổ này, chính là vì tạo thế cho Bà Tích. Tiểu Ất hiện nay tiếng lành đồn xa, Bà Tích nếu có thể mượn tên của Tiểu Ất, vậy thì đã có thể tiến thêm một bước.

Đáng tiếc, lại bị lầu Phong Nhạc giành trước.

Tài nghệ của Bà Tích không kém ai, tướng mạo cũng rất xinh đẹp. Nhưng nàng lại có một cái phiền phức, đó là nàng nói tiếng ở kinh thành không tốt. Nàng vốn là người Thái Thương, đương nhiên trong lời nói có pha chút giọng địa phương. Nếu như lúc bình thường thì cũng không sao, nhưng nếu như bình chọn hoa khôi, khí thế liền yếu đi... Tiểu Ất cũng biết, người kinh thành luôn luôn có chỗ ngạo mạn như vậy.

Ngọc Doãn đã hiểu!

Cái này rất giống với đời sau, một cô gái ở nơi khác đến thủ đô để tìm sự phát triển, lại nói không được tiếng nói chuẩn của thủ đô. Cuộc sống ở thủ đô, luôn luôn có chút kiêu căng. Bình thường thì cũng tạm được, nhưng nếu là bình chọn hoa khôi, vậy thì người ở thủ đô sẽ cảm thấy, ngươi ngay cả nói tiếng của thủ đô ta còn không tốt, còn muốn ở thủ đô để sinh sống hay sao?

Đại khái là như thế...

Ngọc Doãn là người kinh thành chính gốc, nhưng lại từ trong phố xá mà ra.

Khúc phổ Lương Chúc kia vốn cũng không kém, hơn nữa nếu được dựa vào tên tuổi của Ngọc Doãn, có thể khiến cho người ở Khai Phong ít xem thường Từ Bà Tích.

Ai nói cổ nhân không có lăng xê?

Ít nhất Ngọc Doãn cảm thấy, Phong Nghi Nô không thiếu cái tinh thần lăng xê như thế này.

- Thật là chậm, nếu như Phong cô nương có thể đến sớm hơn, khúc phổ này nhất định sẽ bán cho cô nương.

Ngọc Doãn cũng không nghĩ sẽ che dấu sự yêu ghét.

Vừa nói một câu, cũng khiến cho Phong Nghi Nô mỉm cười...

Nàng che miệng cười khẽ hai tiếng:

- Có thể thấy được Mã Nương Tử kia quá ngạo mạn, coi thường Tiểu Ất, khiến Tiểu Ất không vui.

Tuy nhiên cũng không sao, lần này không được, còn có lần sau.

Thiếp tin rằng, khúc " Lương Chúc " đã bán đi kia không phải là khúc có một không hai của Tiểu Ất. Chỉ có điều lần sau nếu có khúc nào hay, xin hãy cho người báo cho thiếp biết... Tin rằng khi thiếp ra tay, chưa chắc sẽ thuộc về vị Mã Nương Tử kia, nhất định phải hợp với thân phận của Tiểu Ất.

Phong Nghi Nô, có lẽ không phải là một người làm ăn tốt, nhưng nàng nhất định có thể trở thành người làm ăn thành công.

Việc buôn bán nếu như quá coi nặng lợi ích, chưa chắc là một chuyện tốt.

Nếu mua không được khúc phổ, Phong Nghi Nô cũng không dài dòng nữa.

Nhìn sắc trời đã không còn sớm, nàng đứng dậy chuẩn bị cáo từ. Mà Từ Bà Tích ở bên cạnh, thì lộ ra một chút vẻ buồn bã.

Rõ ràng là, ứng cử viên hoa khôi, nàng quả thực là bị áp lực rất lớn.

- Phong nương tử!

Ngọc Doãn đột nhiên gọi Phong Nghi Nô.

Tuy nhiên trong lời nói lại sửa cách xưng hô, không khách sáo giống như trước.

Phong Nghi Nô dừng bước lại, nghi hoặc hỏi:

- Tiểu Ất còn có gì chỉ giáo sao?

Lầu Phiền các ngươi coi thường ta như thế, tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy... Không phải các ngươi không muốn ta biên soạn sao? Ta đây nhất định phải biên soạn ra khúc thật hay, cùng các ngươi so tài một phen. Các ngươi phải biết ta, cho dù là các ngươi có được khúc phổ, không có ta cũng giống như một đống giấy vụn, sau nàycác ngươi phải hối hận mới được.

Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn đã quyết định chủ ý.

- Vừa rồi Phong nương tử nói, Bà Tích là người Thái Thương?

Từ Bà Tích hơi sửng sốt, trả lời:

- Thiếp quả thật là người Thái Thương, khi quê nhà gặp cảnh lũ lụt, cho nên cùng với cha mẹ một đường chạy nạn đến kinh thành. Vì sao Tiểu Ất ca lại hỏi vấn đề này? Hay là có người quen ở Thái Thương sao?

- Cũng không phải, cũng không phải!

Đột nhiên Ngọc Doãn không kìm nổi vui sướng trong lòng, bật cười.

- Vậy Bà Tích có còn nhớ, cách hát của điệu hát dân gian ở Thái Thương không?

Từ Bà Tích lại càng thêm hồ đồ...

Nàng không hiểu vì sao Ngọc Doãn lại hỏi việc này.

Quay đầu lại nhìn thoáng qua Phong Nghi Nô, thấy Phong Nghi Nô cũng là vẻ mặt mờ mịt.

Vì thế nàng gật gật đầu, liền trả lời:

- Điệu hát dân gian ở quê nhà, tất nhiên là nhớ rõ... Đến kinh thành sáu năm, khi rảnh rỗi cũng thường hát khẽ để quên nỗi nhớ nhà. Tuy là trong nhà đã không còn người thân, nhưng quê nhà bao giờ cũng...

Nói tới đây, ánh mắt Từ Bà Tích lại đỏ!

Phong Nghi Nô dường như cảm giác được cái gì, vội hỏi:

- Có phải Tiểu Ất đã có cao kiến gì?

Ngọc Doãn vỗ tay, cười ha ha.

- Thực là trời trợ giúp Phong nương tử!

Điệu hát dân gian Thái Thương, có lẽ có rất nhiều người không hiểu rõ.

Nhưng ở vài thập niên về sau, tiểu khúc Thái Thương sẽ tiến triển thành một loại khúc tên là 'Nam Khúc'. Mà hơn trăm năm, Nam Khúc này lại sẽ biến đổi thành một loại hí kịch các loại hý khúc, thì ra là ở hậu thế được Tổ chức Giáo dục, Khoa học và Văn hóa của Liên hiệp quốc (UNESCO) trong năm 2001, tại Paris tuyên bố nhóm đầu tiên 'Tác phẩm tiêu biểu truyền miệng và di sản phi vật chất của nhân loại' một trong Côn khúc. Nói cho đúng, tiểu khúc Thái Thương kia, thì ra là tiền thân của Côn khúc...

Là một người xuyên không, chỉ mang theo chút Kim Thủ Chỉ.

Ngọc Doãn không biết làm quan, không hiểu thiên văn địa lý, cũng sẽ không hành quân đánh giặc.

Thì ra ngoài việc kế thừa của Ngọc Doãn một thân quái lực và kỹ năng đô vật, hiện giờ mạnh nhất của hắn là Kim Thủ Chỉ, chỉ sợ trong óc phong phú nhất chính là khúc phổ.

Phong Nghi Nô kinh ngạc khó hiểu, chỉ có điều nhìn thấy Ngọc Doãn cười đến vui sướng, cũng thấy có chút ý tứ.

- Xin lắng tai nghe!

Ngọc Doãn vâng một tiếng, rồi sau đó nghiêm mặt nói:

- Nếu như Phong nương tử không chê, Tiểu Ất có thể vì Từ cô nương sáng tác một khúc phổ, giúp Từ cô nương đoạt lấy danh hiệu hoa khôi này. Chỉ có điều không biết Phong nương tử có tin ta hay không?

Phong Nghi Nô sửng sốt, nhìn chăm chăm vào Ngọc Doãn một lúc lâu, đột nhiên mặt giãn ra mà cười.

- Nếu có thể như thế, Bà Tích thật là có phúc!

Từ Bà Tích nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên...


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-301)


<