Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tống thì hành - Hồi 270

Tống thì hành
Trọn bộ 301 hồi
Hồi 270: Cáo già
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-301)

Thân phận của Tiêu Khánh nhanh chóng bị làm rõ

Thật ra đó cũng không phải là việc khó, chỉ cần chú tâm tìm hiểu, tất nhiên sẽ có manh mối. Chứ đừng nói chi là Vận Ca kia cực thông minh, lại có đám người Lý Bảo âm thầm giúp đỡ, muốn biết rõ ràng thân phận của Tiêu Khánh, thật sự không phải là một việc khó khăn.

Bắc Tống không có Cẩm Y Vệ.

Cho dù là Tiêu Khánh là một người thạo nghề, nhưng cũng khó tránh có sơ suất.

Ở đây không phải là Thượng Kinh, mà là phủ Khai Phong. Đối với một đám địa đầu xà tại Khai Phong điều tra thì có tin tức gì có thể che giấu?

Đừng nói là thân phận của Tiêu Khánh, nếu Ngọc Doãn muốn thì Chủng Sư Đạo và tiểu thiếp một tối thắm thiết vài lần cũng có thể điều tra rõ ràng. Một bên cố ý tìm hiểu, bên kia không có đề phòng, kết quả là cuộc sống hàng ngày, thói quen sinh hoạt của Tiêu Khánh rất nhanh chóng được đem đến cho Ngọc Doãn biết. Điều này cũng làm cho Ngọc Doãn không thể không cảm thán năng lực của đám côn đồ tại đây.

Với thân phận của Tiêu Khánh nếu đã đi ra từ nhà dân kia thì người bên trong nhà đó cũng đã được phác họa ra rõ ràng.

Dương Kim Liên không biết rõ việc của Ngọc Doãn, cũng như trước đây nàng không rõ Lý Quan Ngư làm những gì. Trong xương cốt, lòn Dương Kim Liên là một nữ nhân rất truyền thống, nam nhân làm việc nàng không hỏi, mà cũng không muốn hỏi, chỉ cần làm tốt bổn phận của bản thân mình là được. Nàng đang ngồi ở bên cạnh Ngọc Doãn thêu thùa may vá. Nhìn thấy vẻ mặt Ngọc Doãn có ý cười, không khỏi có chút tò mò.

Cái người Nữ Chân họ "Bất" kia, dường như rất lợi hại.

Phu quân đối với hắn cũng vô cùng coi trọng, thế nên hai ngày nay thường xuyên nói tới người này.

- Tiểu Ất ca, cái người họ "Bất" này rất lợi hại phải không?

Ngọc Doãn ngẩn ra, phản ứng không kịp Dương Kim Liên nói "Bất" là ý gì. Nhưng hắn chợt hiểu ra, cười ha hả nói:

- Hoàn Nhan Oát Ly Bất?

- Ừ, thì người này... Tên Lỗ Tặc này đúng thật là cổ quái, nghĩ tới thì cũng không dễ gọi.

Ngọc Doãn cười cười, hạ giọng nói:

- Ta nay tuy đã là một Binh Bộ Lang Trung, nhưng chuyện quốc gia đại sự cũng không được tham dự

Muốn nói tới, Hoàn Nhan Oát Ly Bất này cũng không là gì, trên hắn còn có Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi và Hoàn Nhan Cốc Thần, những người này đều còn trẻ tuổi. So với những người này đáng sợ hơn. Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi đã già, Hoàn Nhan Cốc Thần cũng không đáng để lo nghĩ, có một ngày Hoàn Nhan Oát Ly Bất sẽ trở thành kình địch của Đại Tống ta, không thể khinh thường.

- Tiểu Ất ca là muốn...

Yên Nô ôm Ngọc Kiều ở một bên nói chen vào.

Ngọc Doãn cười ha hả, không trả lời câu hỏi này của Yến Nô.

Đem tờ giấy Lý Bảo đưa tới kia vò thành một cục, chợt đứng lên nói:

- Cửu Nhi Tỷ, Kim Liên. Ta hôm nay có việc, không cần để phần đồ ăn cho ta.

- Tiểu Ất ca, ngày xuất phát, đã định chưa?

- Ngày mười bảy tháng tám.

- Ngày mười bảy tháng tám, sát Trung thu rồi.

Yến Nô lầu bầu, thật là khiến Ngọc Doãn sinh ra vài phần bùi ngùi.

- Đúng vậy a, sau Trung thu thì khởi hành đến Chân Định. Chuyến đi này, cũng không biết khi nào có thể trở về, trong lòng liền có chút buồn phiền.

- Cửu Nhi Tỷ, ngày mai đưa Kim Liên đến chùa Đại Tướng Quốc dâng hương đi.

Yến Nô nghe thấy ánh mắt sáng lên, liên tục gật đầu

- Nô cũng đang vừa mới nghĩ muốn đi chùa Đại Tướng Quốc, cầu bình an cho Tiểu Ất ca.

Nhìn thấy được, Yến Nô rất buồn.

Chỉ có điều, chuyện như thế này nàng cũng không thể quyết định.

Có lúc, Yến Nô thật sự nhớ về cuộc sống trước kia. Thân phận và địa vị của Ngọc Doãn không bằng được so với bây giờ, nhưng cả nhà lại có thể thường ở cùng một chỗ. Không giống như bây giờ, động một cái thì muốn chia lìa. Là một chuyện không tốt, còn lo lắng đến tính mạng.

Tuy nhiên Yến Nô biết, nam nhi chí tại bốn phương.

Ngọc Doãn nếu đã đi lên con đường làm quan, thì chỉ có thể ủng hộ hắn, phải tiếp tục đi tiếp...

Đi ra khỏi nhà Ngọc Doãn mang theo Cao Trạch Dân, thẳng hướng Dư Tử Trà Lâu mà đi.

Chủng Sư Đạo hẹn gặp mặt hắn ở Dư Tử Trà Lâu, lại làm cho Ngọc Doãn lập tức sinh ra vài phần dự cảm xấu.

Mỗi lần gặp mặt Chủng Sư Đạo, luôn phát sinh ra sự việc không vui vẻ. Lần đầu tiên gặp mặt Chủng Sư Đạo đó là ở Dư Tử Trà Lâu, tiếp đó thì là Ngọc Doãn tử thủ ở Trần Kiều, Thân quân Thái Tử gần như toàn quân bị diệt, chết thê thảm và nặng nề.

Lần thứ hai lại gặp mặt ở Phủ, lại nghe nói thông tin về Minh Ước Yên Sơn.

Nói thật Ngọc Doãn thật sự có chút sợ gặp Chủng Sư Đạo, bởi vì hắn không biết lại sẽ phát sinh ra chuyện gì.

Dư Tử Trà Lâu, bên trong vẫn yên tĩnh như cũ.

Xe cộ đi lại trên con phố Dư Tử, vô cùng đông đúc.

Trung thu sắp đến, phủ Khai Phong lại khôi phục cảnh phồn hoa như xưa.

Rất nhiều người khi Khai Phong bị vây thành đã rời đi, nay lại trở về tìm cơ hội sinh sống. Chỉ có điều Khai Phong ngày nay và Khai Phong ngày xưa có chút không giống nhau. Khai Phong bị vây, coi như là một lần thanh lọc tầng cao nhất. Rất nhiều người quyền quý lúc trước bị giáng chức, bãi quan, nghiễm nhiên đã thành một hiện tượng khác.

Ngọc Doãn đi vào Dư Tử Trà Lâu, để Cao Trạch Dân chờ dưới lầu

Hắn đi thẳng lên Trà Lâu, chỉ thấy Chủng Sư Đạo đã ngồi ở đó.

Chủng Ngạn Tung đứng nghiêm chỉnh phía sau hắn, nhìn thấy Ngọc Doãn đi lên, vội bước nhanh đến chào đốn, nói một câu:

- Mạt Tướng tham kiến Đô Thống Chế.

- Nhị Lang cũng ở đây, tại sao không đi làm nhiệm vụ?

Chủng Ngạn Tung vội trả lời:

- Thưa Đô Thống Chế, trong quân đã chuẩn bị ổn thỏa, hai ngày nay Trần Trưởng Sử để cho ta nghỉ ngơi.

Công việc trong quân, Ngọc Doãn cũng không hỏi đến nhiều lắm.

Có Trần Quy ở đó, hắn tự nhiên yên tâm.

Sau khi hỏi han vài câu với Chủng Ngạn Tung, Ngọc Doãn liền ngồi xuống

- Chủng công hôm nay gọi ta có gì chỉ bảo?

Nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của Ngọc Doãn, Chủng Sư Đạo tâm tình thật tốt

Liền phất tay ra hiệu cho Chủng Ngạn Tung đi xuống, uống ngụm trà, dường như lẩm bẩm:

- Trong lúc rảnh rỗi thì muốn tâm sự với Tiểu Ất.

- Cũng không biết Chủng Công muốn nói chuyện gì với Tiểu Ất?

Ngọc Doãn len lén đánh giá Chủng Sư Đạo, mới một thời gian không gặp, Chủng Sư Đạo hình như già yếu hơn.

So với lúc lần đầu tiên gặp hắn, mặt mày có vẻ hồng hào, khí phách bừng bừng, phấn chấn tinh thần, mà nay Chủng Sư Đạo nhìn qua giống như là một lão nhân tuổi xế chiều.

- Chủng Công thần sắc không tốt lắm a.

Chủng Sư Đạo cười nói:

- Lớn tuổi rồi, có tốt được không? Lại làm cho Tiểu Ất nhọc lòng rồi.

- Ta có một thúc phụ, y thuật cao minh, nếu Chủng Công đồng ý, Tiểu Ất sẽ mời ông ấy đến khám cho Chủng Công?

- Ngươi nói là, An Đạo Toàn sao?

Chủng Sư Đạo nói:

- An Đạo Toàn y thuật tất nhiên cao minh, trước đây khi hắn còn ở Thái Y Công Sở thì đã nghe nói qua danh tiếng của hắn. Chỉ có điều người này thời vận không tốt, chọc giận Vương Phủ. Thế cho nên... Bằng không, ta nghe người ta nói, hắn bây giờ cũng không quá tệ.

An Đạo Toàn tất nhiên đã từng không tồi.

Dựa vào Ngọc Doãn thân phận địa vị được nâng cao, cuộc sống của ông ta cũng càng ung dung tự tại

Cuộc sống của An Đạo Toàn có đôi khi cũng khiến chính Ngọc Doãn ước ao. Không phải là du dơn ngoạn thủy mà chính là tìm người ngồi tọa thiền, thật sự là hạnh phúc.

- Nếu được An thần y ra mặt, lão phu cầu còn không được.

Chủng Sư Đạo nói xong nhìn Ngọc Doãn. Đột nhiên nói;

- Ta mới nghe được người ta nói, Sơn Đông Hòa Thượng Mã Hòa thượng ở đường Hà Bắc, phát ra Tuyệt Sát Lệnh, muốn đem Lỗ Tặc về Bắc giết chết sạch. Cũng không biết người nào bỏ ra một khoản kinh phí lớn, không ngờ đến hai trăm nghìn tiền ám hoa, quả thực khiến Lỗ Tặc này hết hồn. Lão phu mời Tiểu Ất đến, chính là muốn nghe một cái.

Sớm biết như vậy, thì không giới thiệu An Đạo Toàn với ngươi!

Ngọc Doãn nghe những lời này của Chủng Sư Đạo, làm sao còn không hiểu ra ý tứ của Chủng Sư Đạo?

Người ta nói già không chết là vì gian xảo. Nói đó chính là nói lão nhân này.

Ngọc Doãn tin chắc lão nhân này tất nhiên đã nghe được tin tức, ngay cả hai trăm ngàn ám hoa này cũng có thể nói ra. Làm sao mà không biết là do ai làm? Lại biết rõ, lão nhân này mỗi lần tìm hắn cũng sẽ không có chuyện gì tốt. Lúc này đây, xem ra cũng là như vậy, hắn nếu đã đề cập đến chuyện này, nói không chừng lại có chuyện muốn Ngọc Doãn đi làm. Quả nhiên là cáo lại đi chúc tết gà, không có lòng tốt a.

Trong lòng Ngọc Doãn trầm xuống, không có đáp lời Chủng Sư Đạo.

Lặng lẽ uống một ngụm trà, Ngọc Doãn cười

- Đúng vậy a, cũng không biết là các lộ hảo hán kia làm được việc lớn như thế.

- Đúng vậy a, đúng vậy a, ta cũng tò mò.

Chủng Sư Đạo trong lòng thầm mắng một tiếng tiểu hồ ly, nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười như trước.

Hai người cứ ngồi đối diện nhau như vậy, không ai mở miệng. Một lúc lâu sau, Chủng Sư Đạo lại cất lời xóa tan tĩnh lặng

- Cuối năm thứ sáu Tuyên Hòa, Nhất Đằng Nội Tử Ngũ Long Tự Đường Cát, ở cửa sông phía tây bị giết, hung thủ đến nay tung tích không rõ.

Cùng năm, sứ đoàn Kim Quốc đến Đông Kinh.

Thái Học Sinh Lý Quan Ngư. Tú tài nhà trong hẻm bị giết... Hung thủ cũng không rõ đi về đâu.

Tiểu Ất, ta nhớ tiểu thiếp kia mới nạp của ngươi, hình như là thê tử của Lý Quan Ngư, không biết có phải không?

Ngọc Doãn nghe được lời này, lập tức hồi hộp.

Lão nhân đột nhiên nói đến hai chuyện này, là có ý gì?

Trong lòng vội vàng lên, hắn ngẩng đầu nhìn Chủng Sư Đạo, nhưng từ trên mặt Chủng Sư Đạo chưa tìm ra manh mối gì.

Im lặng nuốt nước bọt, Ngọc Doãn hít một hơi thật sâu

- Đúng vậy a, thành Khai Phong này trị an đúng là không tốt, vì sao đến bây giờ vẫn không có thông tin nhỉ?

Nụ cười trên mặt Chủng Sư Đạo càng sâu

- Đúng vậy a, lão phu cũng cho là như vậy.

Cho nên lão phu hai ngày hôm nay muốn đệ trình lên phủ Khai Phong, lần nữa điều tra lại án này, không hiểu có tra ra được manh mối không.

Ngọc Doãn nhìn Chủng Sư Đạo khuôn mặt giãn nở tươi cười, đột nhiên sinh ra một loại kích động mãnh liệt, muốn đánh cho lão một quyền... Nói lên được việc này, hắn sao có thể không biết mục đích của Chủng Sư Đạo? Chỉ sợ lão nhân này lại muốn tìm chút phiền toái đến cho hắn rồi.

*****

- Thời gian cách gần hai năm, điều tra sợ là cũng khó khăn.

- Đúng rồi, Chủng công hôm nay gọi ta đến, chẳng lẽ là vì chuyện này sao?

- Tâm sự một chút, chỉ là tâm sự thỏa thích một chút.

Chủng Sư Đạo cười ha hả, cúi đầu uống một hớp, dáng vẻ như một lão thần tiên ung dung tự tại, lại làm cho Ngọc Doãn tức giận đến thiêu đốt ngũ tạng.

Lão nhân này thật sự là, thật sự là quá ghê tởm.

- Tiểu Ất ta nghe nói Hoàn Nhan Oát Ly Bất cũng không ở tại trạm nghỉ chân.

- À?

- Người này mà bây giờ còn chưa coi là cái họa trong lòng, thì sớm nuộn gì cũng sẽ thành đại họa.

Hôm qua, Trương Thúc Dạ tìm lão phu, cũng nói đến chuyện này. Hắn với lão phu có nhận định giống nhau, người này tốt nhất ở lại đây cho thỏa đáng. Chỉ có điều quan gia đã đáp ứng, giờ đổi ý cũng không kịp. Ta nghe nói, phong cảnh Đăng Châu vô cùng tốt, cũng không biết khi nào Tiểu Ất rảnh rỗi, đi du ngoạn một phen. Trương Tướng công ở đó cũ có một vài bạn cùng học cũ, đến lúc đó có thể làm người dẫn đường cho Tiểu Ất.

Lời mở đầu này không dính dáng đến lời nói sau, lại làm cho con ngươi Ngọc Doãn chợt lóe lên.

Chủng Sư Đạo đã đoán ra tâm tư của ta rồi hả

Nghe giọng điệu của hắn dường như cũng tán thành cách làm của ta. Nhưng tốt nhất chuyện này vẫn là không nên nói ra, khỏi bị rút dây động rừng.

- Tiểu Ất cũng nghe qua phong cảnh Đăng Châu rất đẹp, chỉ có điều không rảnh để đi tới.

Ngày mười bảy, Tiểu Ất đã phải rời kinh đi đến đóng quân tại Túc Ninh trại. Chuyến đi Chân Định này chẳng biết lúc nào có thời gian rảnh rỗi.

- Ha hả, có cơ hội, có nhiều dịp.

Chủng Sư Đạo nhìn một vòng như không thèm để ý, đề tài câu chuyện lại chuyển sang:

- Tiểu Ất có biết Tiêu Khánh không?

Ngọc Doãn bất đắc dĩ phát hiện ra, hắn hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của Chủng Sư Đạo. Không hổ là chủ nhân cả một đời chìm nổi trên quan trường. Đường đi nước bước khống chế trong tay, đích xác là lò lửa thuần một màu xanh. Từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, cục diện gần như nằm trong lòng bàn tay Chủng Sư Đạo. Ngọc Doãn mặc dù cố ý đấu ngang bằng, nhưng kết quả là vẫn bị Chủng Sư Đạo dắt mũi dẫn đi...

Thật là một lão quan nhân lọc lõi!

Ngọc Doãn trong lòng cảm thán một tiếng, nói:

- Tiêu Khánh? Không phải là sứ giả Kim quốc sao?

- Đúng vậy.

- Tiểu Ất thân phận hèn mọn, cũng không biết Tiêu Khánh ra sao?

Chủng Sư Đạo ngẩng đầu nhìn chằm chằm Ngọc Doãn.

Một lúc lâu sau, hắn mới mở miệng nói:

- Tiêu Khánh người này, giảo quyệt đa đoan, tuyệt đối không thể coi thường.

Nếu không phải hắn là người của Da Luật Dư Đổ, mà nay được trọng dụng không sao nói hết. Nhưng đã là như thế, người này ở triều đình Kim quốcmà nói, quyền hành cũng là càng ngày càng lớn.

Tiêu Khánh đối với Đại Tống ta có chút hiểu rõ, thêm nữa người này cẩn thận, đối với triều đình Đại Tống ra nắm trong lòng bàn tay.

Ngày nay, Lỗ Tặc ở Đại Tống làm gián điệp. Gần như là một tay người này bố trí. Trước đây cũng chính là hắn nhiều lần xúi giục vua nước Kim phương Bắc chinh phạt Đại Tống... Nếu không diệt trừ hắn, sớm muộn gì cũng thành mối họa trong lòng Đại Tống ta. Mỗi khi suy nghĩ về điểm này. Lão phu tóm lại có chút nặng nề.

Ngọc Doãn nghe được những lời này trợn mắt há hốc mồm.

Hắn đã hiểu ý đồ của Chủng Sư Đạo, lại là muốn hắn giết Tiêu Khánh?

- Lão nhân gia ngươi là đùa giỡn hay sao?

Không nói đến Tiêu Khánh bản thân giả dối đa nghi, nhưng dù thật sự muốn ám sát, sợ cũng không phải là chuyện dễ dàng. Hắn lần này tới Khai Phong, dẫn theo tổng cộng hơn ba trăm tên Hợp Trát, thân thủ không tầm thường, võ nghệ cao cường. Hợp Trát là đại nội thị vệ của người Nữ Chân.

Ngọc Doãn dù có lớn gan, cũng không có ý nghĩ dám chạy tới trạm nghỉ chân ám sát Tiêu Khánh.

Nhưng Chủng Sư Đạo...

- Hoàn Nhan Oát Ly Bất phải ở lại Trung Nguyên, Tiêu Khánh cũng phải ở lại Trung Nguyên.

Chủng Sư Đạo bỗng nhiên nâng người lên, nhìn Ngọc Doãn trầm giọng nói. Tuy nhiên, sau khi hắn nói xong, lại lộ ra một vẻ chán nản, thở dài giống như lẩm bẩm:

- Đáng tiếc lão phu đã lớn tuổi, đã không giết được... kẻ giặc cướp này.

Ngọc Doãn không khỏi trầm mặc!

- Quốc sư Lỗ Tặc Shaman Thiện Ứng vẫn chưa đến.

Tuy nhiên lão phu nghe nói, Tiêu Khánh đã gấp rút gọi Shaman Thiện Ứng tới đây. Một khi Thiện Ứng đến Khai Phong, đó chính là lúc Lỗ Tặc khởi hành. Trước đó, sứ đoàn Kim quốc tuy có ba trăm Hợp Trát, không phải là không có cơ hội có thể đi. Ba ngày sau Trung Thu, quan gia chuẩn bị thiết yến khoản đãi Kim quốc sứ giả ở hồ Kim Minh. Từ chỗ nghỉ chân của sứ đoàn đến hồ Kim Minh, gần lầu Sư Tử...

Lão phu nghe người ta nói, ngày hôm đó lầu Sư Tử sẽ có múa rồng cho dân chúng, tình hình sẽ vô cùng lộn xộn.

Tiểu Ất nếu như không có chuyện gì, thì đừng có đi qua đó tham gia, khỏi lại bị dính phải phiền toái lôi thôi

Ngọc Doãn ngơ ngác nhìn Chủng Sư Đạo đứng dậy đi xuống khỏi Trà Lâu, trong một lúc dở khóc dở cười. Lão nhân này ngay cả kế hoạch cũng đã tính toán xong, làm sao còn để Ngọc Doãn phản đối? Chỉ có điều trong lòng có chút nghi vấn, nhìn thấy Chủng Sư Đạo sắp xuống lầu, Ngọc Doãn cuối cùng không kìm nỏi hỏi:

- Chủng công, Tiểu Ất xuất thân trong phố xá, chẳng qua chỉ là một tên đồ tể, thì làm sao mà lại được Chủng công coi trọng như thế?

Chủng Sư Đạo một chân đã bước xuống cầu thang, nghe lời nói này của Ngọc Doãn liền dừng lại, quay đầu nhìn về phía Ngọc Doãn.

- Tiểu Ất ở Trần Kiều nói với Thái Tử: Sống ở trên đời gian nan cực khổ, Chết mới được thanh thản yên vui.

Lão phu liền biết, Tiểu Ất còn có một lời nhiệt huyết. Năm đó cha ngươi chết trận, lão phu đã từng quan sát cuộc chiến. Lão phu tin tưởng, hai con mắt này nếu như chưa mù thì sẽ không nhìn lầm người... Quan văn không tham tiền, võ tướng không sợ chết, thì thiên hạ thái bình.

Hai điều này nhưng lão phu xem trên khắp triều đình này, không có ai có thể so được với Tiểu Ất. Lão phu cũng rất tin tưởng, Tiểu Ất sẽ không làm lão phu thất vọng.

Chủng Sư Đạo nói xong, liền đi.

Ông cảm thấy hài lòng, cứ như giải quyết xong một mối bận tâm trong lòng.

Nhưng đối với Ngọc Doãn mà nói, những lời này của Chủng Sư Đạo, lại đặt hết lên người hắn làm hắn không còn đường lui.

Còn có ba ngày...

Ngọc Doãn hít một hơi thật sâu, cười khổ lắc lắc đầu đứng dậy.

Nếu việc đã đến nước này, thì đành phải mưu tính một phen mới được. Tiêu Khánh, Tiêu Khánh... Xem ra chỉ có để ngươi ở lại Đông Kinh...

Càng gần ngày rời đi càng nhiều chuyện.

Ngày xuất phát mỗi lúc một gần, Ngọc Doãn mới phát hiện hóa ra trong tay không ngờ còn nhiều chuyện phải giải quyết.

Người ta vốn là càng vội càng gấp rút, Thái Tử Triệu Kham nhiều năm bị cấm túc, nhờ hoàng hậu Chu Liễu thỉnh cầu, được quan gia khai ân. Tên tiểu tử này mới được tự do thì lập tức chạy tới nhà Ngọc Doãn. Thấy Ngọc Doãn mới xây dựng cải tạo lại nhà cửa, không khỏi tấm tắc ngạc nhiên.

- Tiểu Ất thật là lợi hại, chỉ nửa năm thì thêm thế gia vọng tộc như vậy.

Ngọc Doãn và Triệu Kham ngồi ở trên phòng sách thưởng thức trà, ngắm hoa quế nở rội trong sân. Tháng tám đúng là thời gian hoa nở rộ, trong sân tràn ngập mùi hoa quế, thấm vào tận trong phổi, rất thư thái dễ chịu

Ngọc Doãn rót thêm một ly trà cho Triệu Kham, cười ha hả nói:

- Tiểu ca nửa năm qua, ở trong cung làm chuyện gì?

Triệu Kham nghe thấy lập tức hưng phấn lên:

- Tiểu Ất, ta nửa năm qua ở trong cung đọc sách.

Ta sai người tìm rất nhiều sách mang đến, có Tây Vực đấy, có tái bắc nữa... Hóa ra thiên hạ này lại rộng lớn như thế, nếu không có các bậc hiền triết ghi lại, thì không biết được. Hai ngày trước ta còn xem cuốn Đại Đường Tây Du Ký, cảm giác có chút thần kỳ. Trong sách ghi lại rất nhiều thứ mới lạ, ta mặc dù là Thái Tử thế nhưng cũng không biết hết được, càng chưa bao giờ nhìn thấy, thật lấy làm tiếc.

Hôm qua nói lại cùng với mẫu thân, mẫu thân cũng vô cùng hiều kỳ

Sau này, nếu có có cơ hội, nhất định phải mở mang kiến thức một phen... Nực cười đám người trong triều đình kia, cả ngày bàn mưu tính kế, tất cả lại không biết thiên hạ này lớn như thế.

Những người đó thật sự không biết sao?

Từ đời Tống đến nay, văn phong đang lên, sao có thể không biết được thiên hạ rộng lớn.

Không phải không biết mà là không muốn biết, không muốn biết mà thôi.

Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một lát, liền hạ giọng nói:

- Tiểu ca nếu muốn thỉnh giáo những điều mới lạ đó, chỉ bằng đạo thánh hiền, sợ cũng khó thực hiện.

Ta nghe nói cực tây, nơi đó có một quốc gia, có một quốc giáo tên là Islam.

Ta từng có cơ hội tình cờ thấy tranh tông giáo của bọn hắn. Trong bức tranh là một người con gái, tay cầm kinh Coran, một tay cầm dao.

Kẻ tin ta trao tặng kinh Coran, kẻ không tin ta liều chết với ngươi.

So với Đại Tống ta, văn phong cượng thịnh, nhà nho thích nói đạo lý, nhưng bên cạnh đó lại không có một tín ngưỡng thống nhất, càng không có cách nào đem sự cường thịnh của Đại Tống ta truyền khắp thiên hạ, Nguyên nhân chính là trong tay chúng ta chỉ có quyển sách, lại không có cán dao, thế cho nên bị dị tộc ức hiếp.

- Một tay cầm sách, một tay cầm đao thép?

Triệu Kham như thoáng chút suy nghĩ, gật gật đầu không nói tiếng nào.

Ngọc Doãn cũng không nói thêm gì nữa, chỉ rót thêm nước cho Triệu Kham rồi sau đó nhấp một ngụm, ngắm cảnh hoa quế đua nở trong sân, lẩm bẩm:

- Lần này từ biệt Đông Kinh, lại không biết lúc nào có thể trở về. Tiểu Ca ngươi làm Thái Tử cao quý, lại ở sâu trong cung, không nhìn nổi ra ngoài cung phồn hoa tươi đẹp, cũng là một chuyện đáng tiếc. Ta vừa đi, chỉ sợ Tiểu Ca ngay cả chỗ để đến cũng không có.

Triệu Kham ngẩn ra, bật thốt lên:

- Vậy phải làm thế nào?

Crypto.com Exchange

Hồi (1-301)


<