Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tống thì hành - Hồi 267

Tống thì hành
Trọn bộ 301 hồi
Hồi 267: Giang hồ Tuyệt sát lệnh
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-301)

- A Ông à, bên phía Ngọc Lang Quân cũng không có động tác gì.

Trong thư phòng Chủng phủ, Chủng Ngạn Sùng vẻ mặt cung kính báo cáo với Chủng Sư Đạo tình hình Thân quân Thái Tử thời gian này

- Trần Trưởng Sử là một người có tài. Ngọc Lang Quân vẫn chưa đem hết sức lực ra cho Thân quân Thái Tử, công việc phần lớn do một tay Trần Trưởng Sử quản lý.

- Ông à, tôn nhi tại sao lại cảm thấy Ngọc Lang Quân kia có vẻ làm việc không đàng hoàng, hình như không giống như trong lời đồn đại vậy...

Chủng Ngạn Sùng nói còn chưa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng của Chủng Sư Đạo quát một tiếng chói tai:

- Chủng Ngạn Sùng câm mồm, ngươi có biết, ngươi đang ở đây bình luận về một người đã từng vì triều đình mà rơi máu huyết, một hảo hán đã bỏ sức lực chống đỡ Lỗ Tặc không? Ngọc Tiểu Ất đó có như thế nào, cũng không phải ngươi một tiểu tử mới nứt mắt ra có thể đánh giá. Về phần hắn có làm việc đàng hoàng hay không, cũng không phải ngươi có thể nhận xét. Chỉ cần Ngọc Tiểu Ất hắn ở Thân quân Thái Tử một ngày, thì chính là linh hồn của Thân quân Thái Tử, không đến lượt ngươi ở đây nói này nói nọ?

Chủng Sư Đạo nói xong trên mặt hiện ra một chút bệnh trạng không bình thường, mặt đỏ bừng, ho khan kịch liệt.

Từ lúc vào hè tới nay, Chủng Sư Đạo sức khỏe ngày càng kém, thậm chí không hề đi qua hỏi chuyện triều đình.

Tình trạng và thái độ của lão như thế, thật ra lại khiến Triệu Hoàn vô cùng yên tâm. Mặc dù đã bãi miễn chức Xu Mật Sứ của Chủng Sư Đạo rồi phong làm Sở Quốc Công, chức tước và bổng lộc so với lúc trước cao hơn rất nhiều.

Lúc này Chủng Sư Đạo râu tóc dựng đứng, giống như một con sư tử đang tức giận. Chủng Ngạn Sùng thấy vậy không khỏi hoảng sợ, bình một tiếng quỳ gối xuống phía trước mặt Chủng Sư Đạo

- Tôn nhi ngu ngốc, kính xin ông thứ tội

Chủng Sư Đạo chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng liếc qua Chủng Ngạn Sùng.

- Đại Lang, nói đến mưu trí, ngươi so với Nhị Lang mạnh mẽ hơn gấp trăm lần, có thể làm được việc, nhưng so với Nhị Lang còn kém nhiều lắm.

- Ngươi cho là ngươi là ai?

Trong quân Thân quân Thái Tử, ngoài Thái Tử thì là Ngọc Tiểu Ất, ta cũng không dám nói so với Tiểu Ất làm tốt hơn... Ngươi có tin hay không, tuy rằng Ngọc Tiểu Ất lúc bình thường việc gì cũng mặc kệ, nhưng nếu gặp chuyện chỉ cần một câu của Ngọc Tiểu Ất hắn thì toàn quân có thể ra sức. Lấy danh tiếng của Tiểu Ất bây giờ thật sự là khiến mọi người tuân theo đấy?

Nếu không, Trần Quy, hay là Ngô Giới kia làm sao khiến được trọng dụng?

Điểm này, Nhị Lang làm so với ngươi tốt hơn... Hắn cũng không tự xưng là tôn tử của Chủng Sư Đạo ta. Sau khi ra nhập Thân quân Thái Tử thì tận tụy. Ngươi nói Ngọc Tiểu Ất không có làm cái gì nhưng Nhị Lang lại nghe được, buổi trưa hôm qua hai người thân tín của Ngọc Tiểu Ất là Hà Nguyên Khánh và Địch Lôi dẫn mã quân ra khỏi doanh trại, hai người đó đều là tâm phúc của Ngọc Tiểu Ất, nếu không có lệnh của Ngọc Tiểu Ất làm sao có thể tự tiện ra khỏi doanh trại? Cái này chính là hành động của Ngọc Tiểu Ất, chỉ có điều ngươi tâm khí quá cao, nhưng lại không nhìn ra manh mối.

Những lời này của Chủng Sư Đạo làm Chủng Ngạn Sùng mặt đỏ tía tai.

Một lúc lâu sau hắn lí nhí nói:

- Đúng là tôn nhi sai rồi!

- Được rồi, thôi đi xuống đi, ở trong quân làm việc cho tốt, tập luyện võ nghệ.

Thân quân Thái Tử vài ngày nữa là rời khỏi Đông Kinh, nếu để người ta biết ngươi làm việc không tốt. Đến lúc đó cũng đừng trách ta tống tiễn ngươi về nhà.

Chủng Ngạn Sùng vội vàng cam đoan, lúc này mới cáo lỗi rời khỏi thư phòng.

Đợi sau khi Chủng Ngạn Sùng đi khỏi thư phòng, Chủng Sư Đạo đột nhiên quay người lại hạ giọng nói:

- Văn Quý thấy thế nào?

Chỉ thấy từ đằng sau tấm bình phong trong thư phòng đi ra một người chính là Binh Bộ Thị Lang Tư Mã Phác.

Hắn khẽ khom người:

- Chủng công đoán không sai, Ngọc Tiểu Ất quả nhiên là có hành động... Chỉ có điều làm sao Chủng công biết, Ngọc Tiểu Ất kia sẽ có hành động? Hơn nữa hành động này của hắn có thể có ảnh hưởng, chỉ sợ bây giờ mà nói, cũng còn chưa biết.

Chủng Sư Đạo sau khi nghe xong, mỉm cười.

- Người ta thường nói, Ngọc Tiểu Ất xuất thân trong phố xá.

Nhưng chính là vì hắn xuất thân trong phố xá cho nên mới bảo vệ chính khí, so với người khác lại càng thêm đơn giản. Như ta và ngươi làm quan nhiều năm, làm nên chuyện không khỏi nhìn trước ngó sau. Nhưng Ngọc Tiểu Ất lại không như thế, chỉ cần hắn nhận thấy là việc đúng, sẽ ra tay trượng nghĩa không chùn bước. Trước đây ta muốn hắn tử thủ ở Trần Kiều là muốn hắn chặt đứt đường lui của Lỗ Tắc. Lại không ngờ thằng nhãi này quyết liều mạng, dựa vào ba nghìn quân, thề chết đeo bám bước tiến của Lỗ Tặc... Nếu không có nghĩa khí đến bậc đó làm sao mà có đại thắng Trần Kiều?

Ngày đó ta và Từ Tướng công với Yến Anh ở đây gặp hắn, đem sự việc Minh ước Yến Sơn nói cho hắn.

Ta nhận ra hắn rất là căm phẫn, hơn nữa cực kỳ không cam chịu. Ta và ngươi đều biết rằng, thả hai vạn Lỗ Tặc kia ra thì tác hại thế nào. Có thể ta và ngươi đều biết nhưng cũng không dám vượt qua lấy một bước, nhưng ta biết, Ngọc Tiểu Ất nhất định sẽ làm nhiều chuyện.

Hắn cũng biết rõ ràng là để cho đám Lỗ Tặc này chạy mất thì hậu quả ra sao, nhưng hắn không giống như chúng ta, hắn là một người dám làm.

Tư Mã Phác liên tục gật đầu, thở dài một tiếng.

- Nghĩ đến ta đọc đủ các loại thi thư, đạo thánh hiền... Nhưng kết quả là cũng không bằng Tiểu Ất này xuất thân từ trong phố xá thô lỗ khoái hoạt.

Chủng Sư Đạo mỉm cười, chỉ có điều trong nụ cười kia mang theo vô tận chua xót.

Lão nhắm mắt lại, một lúc lâu mới nói:

- Văn Quý, thân thể này của ta càng ngày càng kém, chỉ sợ là chống đỡ không còn được lâu lắm.

Mà nay trên triều đình đấu đá với nhau, Thái Thượng Đạo Quân về triều, nhất định sẽ có một hồi tranh đấu mới. Ta không muốn Ngọc Tiểu Ất ở lại kinh thành, hắn bảo vệ cho Thái Tử, với tính tình đó, cũng không thể chịu nổi đấu đá khắp nơi, cho nên mới nghĩ cách để hắn đến Chân Định.

Chính là, ở trên triều đình này nếu không có một người vì hắn mà thu xếp, âm thầm quan tâm, hắn cũng khó có hành động.

Ngươi bây giờ làm Binh Bộ Thị Lang, chẳng mấy chốc sẽ vào Long Đồ Các Trực Học sĩ. Khi ta không ở đây, kính xin ngươi thay ta quan tâm nhiều hơn đến Ngọc Tiểu Ất. Tất cả văn võ đều là vì danh vì lợi mà ngấm ngầm mưu tính, cũng không biết người này có lợi cho việc tái thiết triều đình Đại Tống ta. Tổ lật không có trứng lành, nếu Đại Tống ta không có thì danh lợi từ đâu mà tới? Nực cười là cả văn võ triều thần nhưng rõ ràng không so được với một Ngọc đồ tể, kẻ xuất thân từ trong phố xá... Văn Quý, ngươi có bằng lòng giúp ta một lần hay không?

Tư Mã Phác trầm mặc!

Lại nói, hắn cũng là một thành viên trong sĩ phu, nghe lời này của Chủng Sư Đạo thực có phần chối tai.

Nhưng hắn lại không thể không thừa nhận, triều đình ngày nay bại hoại, đúng như lời Chủng Sư Đạo nói. Do dự một lát, Tư Mã Phác hạ giọng nói:

- Nếu Chủng công dặn dò như thế, ta dù bất cứ giá nào cũng nhất định bảo vệ toàn bộ cho Tiểu Ất.

- Như thế ta yên tâm rồi!

Chủng Sư Đạo thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó dựa vào ghế.

Tiểu Ất, ngươi lần này lại thất thường như thế nào đây...

o0o

Mùa thu Nguyên niên Tĩnh Khang, Thái Thượng Đạo Quân Triệu Cát về triều.

Cả triều văn võ đều đưa mắt nhìn đến mọi động tĩnh của Triệu Cát, lại không ai để ý, Xu Mật Viện tuyên bố bổ nhiệm, trừ Binh Bộ Lang Trung Ngọc Doãn làm Tham Nghị Nguyên Soái phủ Binh Mã Hà Bắc, Đô Thống Chế Thân quân Thái Tử, tôn làm Đoàn Luyện Sứ Kỳ Châu.

Thân quân Thái Tử mở rộng tám ngàn người, nhập vào Binh mã Nguyên Soái phủ Hà Bắc, đồn trú tại doanh trại Túc Ninh.

Túc Ninh trại này ở đông nam phủ Chân Định, tiếp giáp với Hà Gian. Sở dĩ đem Thân quân Thái Tử bố trí ở Túc Ninh trại, ngoài chuyện có ý huấn luyện ra một đạo quân tinh nhuệ ở ngoài, còn có ý đồ trợ giúp cho Hà Gian phủ. Lần này quân Kim đi về phía nam, Hà Gian phủ bị tập kích, thương vong vô cùng thê thảm và nghiêm trọng. Nếu như có một đạo quân mạnh bảo vệ. Người Nữ Chân chưa chắc có thể thuận lợi đi về phía nam.

*****

Đối với nơi đóng quân của Thân quân Thái Tử, trên triều đình cũng tranh luận một phen.

Lúc đầu, Triệu Hoàn muốn Thân quân Thái Tử đóng quân ở Tương Châu. Nhưng Thái thú Tương Châu Đỗ Sung là một người ngang ngược, Từ Xứ Nhân cũng lo lắng, Ngọc Doãn và Đỗ Sung sẽ nảy sinh mâu thuẫn. Một bên là Tiên Phong cho phái Nghị Hòa, tính tình giả dối hung tàn; Một bên là cận thần của Thái Tử cũng là một hạng người tâm cao khí ngạo. Hai người này nếu như ở cùng một chỗ, có chuyện không tốt nhất định sẽ đánh nhau...

Sau đại chiến, cần nhất chính là bình hòa, chứ không phải là tranh đấu không ngừng.

Suy xét lần này của Từ Xứ Nhân, cũng có lý.

Sau khi nghe được ý kiến Chủng Sư Đạo liền quyết định điều Ngọc Doãn đến đồn trú tại Chân Định

Mà cân nhắc trên một phương diện khác, Hà Gian phủ cũng chịu sự quản lý của Binh mã Nguyên soái phủ Hà Bắc. Phó Nguyên soái binh mã là Hoàng Tiềm Thiện. Nghe nói Ngọc Doãn và Hoàng Tiềm Thiện có quan hệ không tồi. Phối hợp qua lại với nhau cũng dễ dàng hơn một chút.

Sắp đặt như thế nếu như lúc bình thường không thể không khiến cho người khác chú ý.

Nhưng dưới ảnh hưởng tình hình của Thái Thượng Đạo Quân Triệu Cát, không gây chú ý tới cho nhiều người.

Ngọc Doãn sau khi nhận được mệnh lệnh, lập tức bắt tay vào thu xếp việc chuyển quân của Thân quân Thái Tử. Cùng lúc đó, trụ trì mới nhậm chức của Thiếu Lâm tự Trần Hi Chân, đồng ý với đề nghị của Ngọc Doãn, từ trong chùa điều động ra ba mươi võ tăng, đầu tiên là tới Khai Phong phủ hoằng dương Phật pháp.

Hoằng dương Phật pháp là giả mà âm thầm bảo vệ Thái Tử mới là thật.

Ba mươi võ tăng này trong chùa Thiếu Lâm tự đều là cao thủ, trong đó có sáu võ tăng đã đột phá công phu tầng thứ tư.

Ban đầu, Ngọc Doãn định đem những võ tăng này bố trí ở Quan Âm viện.

Nhưng vì Lý Sư Sư xuất gia, Quan Âm viện liền biến thành sư am, võ tăng Thiếu Lâm ở tại Quan Âm viện không ổn.

Đúng vào lúc đó, Cao Nghiêu Khanh ra mặt.

Đem chỗ đất trống của Cao gia ở ngoài cửa phía Tây tặng cho Thiếu Lâm, làm nơi tham thiền hàng ngày của võ tăng Thiếu lâm. Chỗ này rất gần Đông cung, chùa Hưng Quốc ở phía tây cách hai con đường, có thể nói là một khu vực cực kỳ phồn thịnh của Khai Phong.

Nếu như bình thường, khoảnh đất này bán ra ít nhất cũng được ba đến năm bạc triệu.

Nhưng sau khi Khai Phong bị vây thành, giá đất của Khai Phong hạ xuống, mặc dù nửa năm qua có tăng trở lại nhưng cũng không cao được như lúc ban đầu.

Ngọc Doãn lại với Chu Huyến thương lượng một chút, lấy danh nghĩa Chu Phủ mua khoảnh đất này từ trong tay Cao Nghiêu Khanh. Rồi sau đó lại lấy danh nghĩa Chu phủ xây dựng cải tạo chùa ở chỗ này cung cấp cho võ tăng Thiếu Lâm sử dụng. Cứ như vậy, nếu Thái Tử sau này có chuyện cũng có thể danh chính ngôn thuận từ trong Phật tự điều động người ra. Đây chính là vì bảo vệ an toàn cho Thái Tử, Hoàng hậu Chu Liễn tất nhiên đồng ý.

Ngọc Doãn sau khi thu xếp ổn thỏa chuyện này xong, thì mới đem hết sức lực vào việc điều động binh mã.

Cuối tháng bảy Nguyên Niên Tĩnh Khang, Phó Thống chế Thân quân Thái Tử Ngô Giới, dẫn hai nghìn binh mã rời khỏi Đông Kinh. Chủ bộ Chư Suất Phủ Cao Nghiêu Khanh làm quân Tư Mã đi theo, trùng trùng điệp điệp xuất phát hướng về phủ Chân Định. Cho đến lúc này mọi người mới để ý đến hướng đi của Thân quân Thái Tử.

Đầu tháng tám, đoàn sứ giả của nước Kim mới đến Đông Kinh!

- Quý quốc đã ký kết Minh thư, sao còn cố nuốt lời?

Sau khi Tiêu Khánh đến Đông Kinh liền lập tức gửi chất vấn đến Triệu Hoàn.

Triệu Hoàn ngạc nhiên:

- Trẫm đổi ý khi nào?

Tiêu Khánh giận dữ nói:

- Triều đình lấy gì để lừa mình dối người, hiện giờ hai đường Hà Bắc, Hà Đông đã truyền ra Giang hồ Tuyệt sát lệnh, nói giết được một binh sĩ Nữ Chân ta một người thưởng mười quan tiền. Chuyện này nếu không phải là triều đình làm thì làm sao bạo tay chi ra như vậy?

Triệu Hoàn vẻ mặt mù tịt:

- Cái gì là Giang hồ Tuyệt sát lệnh, sao trẫm không biết?

Tiêu Khánh thấy bộ dạng của Triệu Hoàn không giống như đang giả vờ, cũng có chút lo lắng không yên.

Nếu không phải Triệu lão quan gia làm, thì là người phương nào ra tay?

Từ Xứ Nhân điềm nhiên nói:

- Giang hồ Tuyệt sát lệnh, tất nhiên là chuyện trong chốn giang hồ, có quan hệ gì đến triều đình ta đâu?

Kim sứ c cho là triều đình Đại Tống ta tựa như thảo mã rồng rắn lẫn lộn trên giang hồ sao? Rõ ràng là mượn cớ, làm nhục triều đình ta.

Triệu Hoàn nghe xong mày nhăn lại, nhìn về phía Tiêu Khánh.

Hắn chính là một kẻ nhu nhược nhưng cũng chính là vua của Đại Tống.

Tiêu Khánh trong lòng không khỏi run lên, sau khi do dự một chút, liền cúi người xin lỗi:

- Cũng là Tiểu Sứ vô lễ, thực sự việc này quá mức đột ngột.

Tiểu Sứ từ Yến Sơn đi ra thì nghe nói hai đường Hà Bắc, Hà Đông liên tiếp truyền ra Tuyệt sát lệnh.

Mà đường Hà Bắc kia người đưa ra là Mã Khuếch ngày xưa là Thông phán Yến Sơn phủ... Có lẽ triều đình Đại Tống cũng biết. Mã Khuếch này là con trai của Mã Chính, công thần ngày trước thúc đẩy ký kết Minh ước Kim Tống. Thanh danh thế như vậy lại tung ra Tuyệt Sát Lệnh, Tiểu Sử không lòng không khỏi có chỗ nghi ngờ. Nếu triều đình không biết chuyện này, sao không sai binh mã, hộ tống trên đường đi, chứng tỏ trong sạch.

- To gan!

Từ Xứ Nhân giận tím mặt

- Tiêu Khánh ngươi mặc dù là sứ giả của Kim quốc nhưng lại muốn binh mã Đại Tống ta bảo vệ yểm trợ tù binh Nữ Chân của các ngươi?

Nếu các ngươi ban đầu không bội ước hủy bỏ Minh ước, đi về phía nam thảo phạt, làm sao mà có hai vạn tù binh tới đây?

Bây giờ các ngươi đã không hối hận, lại còn tùy tiện bịa đặt, nói triều đình Đại Tống ta cấu kết với trộm cướp. Nếu như triều đình ta cố ý đẩy các ngươi đến chỗ chết thì đã đại khai sát giới, cần gì sử dụng thủ đoạn như thế này? Ta thấy ngươi không phải đến đàm phán mà là đến xỉ nhục Đại Tống ta.

- Từ Tướng công làm gì mà kích động như thế, theo ta thấy lời nói của Tiêu sứ giả cũng không phải là không có đạo lý.

Đại Tống ta lấy đạo thánh hiền thống trị thiên hạ, lấy nhân hậu đối đãi người ngoài. Đã có lũ trộm cướp kia phá hỏng thanh danh của Đại Tống ta, thì phái binh mã ra hộ tống cũng không phải không được.

Từ Xứ Nhân còn chưa nói dứt lời thì bị Cảnh Trọng Nam chặn họng phản bác.

- Cảnh Thượng Thư tại sao lại nói lời này, cuộc chiến Khai Phong rõ ràng triều đình ta đại thắng, tại sao đến trong miệng ngươi, lại trở thành tai họa?

Chuyện trong giang hồ ta không biết được

Nhưng ta biết, triều đình chưa bao giờ mời người Nữ Chân đến đây, Mà giờ bọn họ thua trận làm tù binh, có thể được phóng thích đã là triều đình có đức hiếu sinh. Về việc làm sao trở về thì phải xem vào bản lĩnh của bọn họ... Hộ tống trên đường, thật cũng nói được ra miệng.

Nhìn thấy Từ Xứ Nhân và Cảnh Trọng Nam lại muốn cãi vã, Triệu Hoàn vội vàng ngăn lại.

- Lời nói của sứ giả Kim quốc, trẫm thực không hiểu.

Chỉ có điều phái binh mã hộ tống một chuyến, trẫm không thể quyết định. Việc này hay là đợi trẫm điều tra cho rõ ràng, sẽ phúc đáp cho sứ giả Kim quốc

Nhìn thấy thái độ của Triệu Hoàn như thế, Tiêu Khánh cũng tạm thời không cố ép.

Tuy nhiên hắn lại đưa ra một yêu cầu:

- Nay người Tống rất hận người Kim ta, Lang Quân ta nếu tiếp tục ở lại trong tù Đại Tống, chỉ sợ quá mạo hiểm. Tiểu Sứ cả gan, xin triều đình Đại Tống phóng thích Lang quân của chúng ta trước, ở cùng với ta ở trạm nghỉ chân, như thế nào?

Triệu Hoàn cau mày, trầm ngâm một lúc lâu sau gật gật đầu.

- Nếu Sứ giả Kim quốc yêu cầu, thì Hoàn Nhan Oát Ly Bất đến chỗ ngươi ở đi.

Tuy nhiên cảnh bảo trước, Hoàn Nhan Oát Ly Bất sau khi đến sứ đoàn ngươi, an nguy không liên quan đến Đại Tống ta. Nếu chẳng may xảy ra chuyện bất ngờ, đừng có nói Đại Tống ta nuốt lời, mà là do người Kim bảo vệ không chu toàn. Như vậy đi, trẫm sau đây sẽ thả người.

Triệu Hoàn giống như không quan tâm đến Tiêu Khánh lải nhải nói ra nói vào, liền phất tay áo ra hiệu tan triều.

Ra khỏi Tử Thần Điện, Triệu Hoàn trở lại Tây Tẩm Các, liền đem chuyện này nói với Hoàng hậu Chu Liễn một lượt.

- Thánh nhân có biết, chuyện này là người nào gây nên?

Chu Liễn cười nói

- Quan gia làm gì vì thế mà lo lắng, có lẽ là người trong dân gian có chí, không muốn Lỗ Tặc trở về dễ dàng như vậy, cho nên mới làm ra việc này. Nghĩ đến Lỗ Tặc kia xuôi nam một đường đốt giết cướp, con dân Đại Tống ta tử thương vô số. Đúng là những người hận Lỗ Tặc thấu xương nhiều vô số, Bây giờ làm một chút việc khác người, theo cách nhìn của nô tì, không quan hệ đến đại cục.

Triệu Hoàn ngẫm nghĩ một chút, có phần chấp nhận.

Cũng không biết ở trong lòng Chu Liễn đã tính toán:

- Ra tay lớn như vậy, rốt cuộc là xuất phát từ tay người nào?

Crypto.com Exchange

Hồi (1-301)


<