← Hồi 258 | Hồi 260 → |
Cứng rắn thăm dò (ngạnh tham) là thuật ngữ quân sự đời Tống.
Ý nghĩa là suy nghĩ và sau đó trinh sát bằng vũ trang.
Địch Khắc Địch phái Tiêu Thành cứng rắn thăm dò là có ý bắt đầu ra tay trong đầu. Nhưng vấn đề là gã lo lắng triều đình cuối cùng lại đầu voi đuôi chuột, vô duyên cớ làm liên lụy đến tính mạng của các hương thân trong Địch Môn Doanh mà cuối cùng vẫn không đạt được kết quả mong muốn.
Thật ra Địch Khắc Địch có ấn tượng rất tốt về Ngọc Doãn.
Nhưng dù có cảm tình đến mấy gã cũng không thể dùng tính mạng của con cháu Địch Mã Doanh để lấy công danh.
Đây cũng là nguyên tắc của Địch Khắc Địch.
Không thể không nói đây đúng là một thời đại bi ai của Đại Tống.
Triệu Khuông Dận dùng rượu tước binh quyền để giải quyết hậu hoạn của phiên trấn. Nhưng xuất thân từ một võ tướng, dựa vào bản lĩnh võ nghệ để đánh ra giang sơn khổng lồ, Triệu Khuông Dận chưa hề có ý tưởng trọng văn khinh võ. Đáng tiếc các đế vương đời sau không lĩnh hội được ý tưởng của Triệu Khuông Dận, dù có cũng chỉ là mặt ngoài, thậm chí bóp méo nguyên ý của thái tổ.
Từ lúc Đại Tống lập triều tới nay, trọng văn khinh võ.
Vô số danh tướng từng lập nhiều công lao hiển hách cho Đại Tống, cuối cùng lại chẳng mấy người được chết già.
Các tướng sĩ lòng nguội lạnh. Địch Khắc Địch càng không tín nhiệm với triều đình Đại Tống.
o0o
Rầm!
Một tiếng pháo oanh lên, lướt qua mặt sông Quảng Tế nổ vào bờ Hà Nam.
Tiếng pháo sét đánh nổ tung, ánh đỏ lóa mắt, dù là ánh mặt trời sáng rực cũng mờ nhạt trong tiếng nổ mạnh. Áo giáp bị vỡ toang, máu thịt văng tung tóe. Hơn mười người Nữ Chân bị nổ tung máu thịt mơ hồ, ngã trong vũng máu kêu rên quay cuồng.
Khói thuốc súng mù mịt trong không trung.
Tiết trời đầu xuân gió rất dịu nhẹ.
Nhưng tiếng kêu đinh tai nhức óc ở sông Quảng Tế đã xua tan làn gió mềm nhẹ kia.
Không khí tràn ngập mùi máu tươi càng làm người sôi trào nhiệt huyết. Người Nữ Chân điên cuồng đỏ cả mắt, đẩy mạnh tấn công ở bên kia bờ sông. Từng đám cây thô như trục lăn được quăng vào dòng sông chảy xiết. Ở đầu gỗ buộc lên một đoạn dây thừng để cam đoan đầu gỗ không bị nước cuốn đi. Quân Kim nhanh chóng bỏ áo giáp trên người xuống, thả người nhảy vào trong, bám vào đầu gỗ, dùng binh khí làm chèo vạch nước sang bờ. Trong nước sông thi thể như ẩn như hiện.
Ngọc Doãn đứng ở trên đài cao được dựng tạm thời, nhìn xa xa phía mặt sông.
Ven sông hàng loạt lá chắn bằng gỗ được dùng làm chướng ngại vật ngăn cản người Nữ Chân lên bờ. Sau lưng lá chắn gỗ có một loạt lính trường mâu. Chỉ chờ quân kim lên bờ những trường mâu sắc bén sẽ đâm qua khe hẻ của lá chắn gỗ chọc chết đám quân Kim ở bờ sông.
Đại chiến ác liệt đã giằng co một canh giờ, mặt trời lặn dần về phía tây.
Nhưng công kích của người Nữ Chân không hề đình chỉ. Ngược lại thời gian càng trôi càng trở nên mãnh liệt.
- Lỗ Tặc bắt đầu nóng nảy rồi, xem ra Chủng Công bên kia cũng nên bắt đầu nhỉ.
Những lời này của Ngọc Doãn mang theo ý hỏi dò.
Dù sao hắn rất phản cảm với cái gọi là cân bằng ở công đường Tống triều, thậm chí căm thù đến tận xương tủy.
Chu Mộng Thuyết nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ nhắn và trắng bệch nhưng tràn đầy hưng phấn của Triệu Kham cách đó không xa, nhẹ giọng nói:
- Yên tâm, lần này quan gia nhất định không thể do dự. Dù là vì thái tử ngài ấy cũng nhất định phải hạ lệnh Chủng Công xuất kích.
Ngọc Doãn gật đầu.
Triệu Kham xuất hiện trong đội ngũ là một chuyện ngoài ý muốn.
Việc bất ngờ này có lợi cũng có tệ, tệ chính là một khi Triệu Kham có chuyện không may thì tất sẽ có vô số người rơi đầu, kể cả chính hắn. Nhưng cũng chính vì Triệu Kham ở đây nên Triệu Hoàn sẽ không sợ đầu sợ đuôi xử lý vấn đề Chủng Sư Đạo. Nói cách khác một trận chiến này Triệu Hoàn khẳng định sẽ đánh, hơn nữa nhất định phải đánh. Mà Triệu Kham là điểm mấu chốt để bức bách Triệu Hoàn quyết chiến.
- Lỗ Tặc đã nổi lên!
Ngọc Doãn đang suy nghĩ thì Trần Đông đột nhiên hô to.
Chỉ thấy bờ sông bên kia quân Kim thả gỗ nhảy vào sông, ngồi lên đầu gỗ bắt đầu công kích phía bắc con sông.
- Đám Lỗ Tặc này đúng là không sợ chết.
Chu Mộng Thuyết không kìm nổi cảm khái.
Từ lúc bắt đầu đại chiến đến giờ, quân Kim ở hai bờ sông Quảng Tế không chết một ngàn cũng chết tám trăm.
Về phần quân Kim bị nước sông cuốn đi càng nhiều vô số kể. Nói cách khác trong vòng một canh giờ ngắn ngủi, quân Kim chết ít nhất hơn hai ngàn. Loại thương vong này thậm chí còn hơn cả cuộc chiến vây thành Khai Phong...
Ngọc Doãn sắc mặt ngưng trọng:
- Nếu các ngươi bị ép thì cũng sẽ như thế.
Hắn dừng một lát lại hỏi:
- Các huynh đệ thương vong thế nào?
- Cũng có hai ba trăm người rồi.
Ngọc Doãn nghe xong lập tức hít sâu một hơi.
Dựa vào lạch trời của sông Quảng Tế, được chuẩn bị kỹ càng trước mà bên ta vẫn chết nhiều người như vậy.
Có lẽ đối với số lượng người Nữ Chân đã chết thì hai ba trăm người này không coi là gì. Nhưng phải biết Ngọc Doãn chỉ có hai ngàn người trong tay, trong một canh giờ ngắn ngủi liền thương vong một phần mười. Mà theo thời gian con số này sẽ càng thêm kinh người. Nhưng Ngọc Doãn không có cách nào khác. Hắn chỉ có thể chờ đợi viện binh Chủng Sư Đạo có thể tới nhanh, nếu không thân quân thái tử sẽ gặp nguy hiểm toàn quân bị diệt. Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn thêm nặng lòng. Thân quân thái tử đều là binh tốt! Khi trận chiến chấm dứt liệu còn có thể bảo tồn bao nhiêu người đây?
Ngọc Doãn đứng ở bên cạnh đau lòng, bờ Nam sông Quảng Tế Quách Dược Sư cũng đỏ mắt.
Từ lúc tin tức Khai Phong truyền đến, không người nào thấy lạc quan. Rất rõ ràng, gã và Hoàn Nhan Tông Vọng đều quá sơ suất, quá xem thường sự quyết đoán của Triệu Hoàn. Không nghĩ tới triều đình Đại Tống nghị hòa thực chất là kết hoãn binh. Nay đường lui bị đứt, một khi quân Tống vây kín thì sáu vạn quân Kim ở thành Khai Phong này sẽ có nguy hiểm toàn quân bị diệt.
Quyết định ban đầu của chính mình đã sai lầm rồi chăng?
Có lẽ lão Triệu quan gia này không mềm yếu như vẻ bề ngoài...
Tuy nhiên, nếu không có gã tạo phản thì Triệu Cát sẽ không truyền ngôi. Triệu Cát không truyền ngôi thì trận chiến này không chừng sẽ tất thắng.
Quách Dược Sư bắt đầu lo được lo mặt, nhưng dù sao là một lão tướng dày dạn kinh nghiệm, gã biết rõ lúc này phải ra quyết định gì. Từ lúc gã dâng ra Yên Sơn Phủ, giết Thái Tĩnh thì đã không còn đường lui rồi.
Thời cuộc hiện giờ, nhất định phải đột phá sông Quảng Tế, đoạt lại bến Trần Kiều.
Nếu không như vậy kết cục của gã tất sẽ chấm dứt.
- Tướng quân. Nếu cứ đánh tiếp như vậy thương vong sẽ rất lớn.
Một tùy tùng nhìn máu tươi nhuộm đỏ sông Quảng Tế không nhịn nổi biến sắc, hoảng sợ.
Quách Dược Sư nhìn hắn một cái, hung ác nói:
- Nếu để viện binh Tống cẩu đến, vậy thương vong sẽ càng thê thảm và nghiêm trọng hơn. Truyền lệnh ta, tiếp tục cường công. Theo ta thấy binh lực quân Tống ở bờ bên kia không nhiều, chỉ cần tiến lên là có thể thu hoạch toàn thắng.
- Nhưng...
- Như thế nào?
Tùy tùng kia lại giật mình lạnh toát, nhìn ánh mắt đỏ bừng của Quách Dược Sư, sợ hãi một lúc lâu rồi nói:
- Có lẽ tướng quân không biết, thời điểm này hàng năm là lúc sông Quảng Tế chảy xiết nhất. Tống cẩu đốt cháy cầu nổi, chỉ xông lên như vậy sẽ rất khó khăn. Trước đây tiểu nhân từng chơi một trò gọi là Đô - mi - nô... Hiện giờ nếu không có cầu nổi, sao không đặt tất cả cây gỗ cùng một chỗ đẩy lên trước, như vậy ít ra sẽ dễ dàng hơn.
- Ngươi là người Khai Phong?
Trong mắt Quách Dược Sư híp lại, nhìn tên tùy tùng.
Gã nhớ mang máng tên tùy tùng này được thu sau lúc qua sông Hoàng Hà.
Bởi vì hắn ta thuộc đường nên để hắn ta dẫn đường, sau đó giữ bên người. Sau cuộc chiến Khai phong, binh lính Quách Dược Sư chết không ít, người này cũng dần được đề bạt lên. Nhưng đến giờ Quách Dược Sư vẫn không nhớ được tên của hắn.
- Tiểu nhân nguyên quán Khai Phong, sau bị lưu manh bản địa quấy rối mới phải đi xa xứ.
- Tên người là gì?
- Tiểu nhân họ Quách, lại nói vẫn cùng họ với tướng quân ngài, tên chỉ một chữ Kinh... Ngoài ra tiểu nhân còn có một kế có thể giúp tướng quân.
Tiểu nhân từng ở Khai Phong nghe Sử tiên sinh giảng bài, nhớ có một chuyện xưa. Đó là thời Đông Tấn có một hoàng đế Đại Tần phải vượt sông tru sát người Nam. Lúc đương thời sông lớn cách trở, không ít người khuyên vị hoàng đế kia cẩn thận.
Mà hoàng đế Đại Tần lại nói, binh sĩ thủ hạ của hắn rất nhiều, cho dù dùng ngựa bồi cũng có thể chặn sông.
Quách Dược Sư ngẩn ra, chợt tỉnh ngộ.
- Ngươi định nói là cố sự chặn sông sao? Hoàng đế Đại Tần kia tên là Phù Kiên.
Quách Kinh nghe xong gật đầu liên tục, trên mặt còn cười a dua, khiến cái nốt ruồi kia càng thêm chót vót.
- Tướng quân bác học, tiểu nhân khó sánh bằng.
Tuy nhiên tiểu nhân biết sông Quảng Tế chảy rất xiết, hơn nữa còn sâu hơn cả Đại Giang. Dù tướng quân nhiều người cũng không thể chặn sông được. Nhưng mỗi người đều khoác trọng giáp, nhiều như vậy trọng giáp có thể chìm vào nước, khó mà trôi được. Nếu thật không được có thể dùng quần áo để bọc đất đá quăng vào sông, đều có thể chặn dòng.
Chỉ cần sông bị chặn dòng, chút người của Tống cẩu này sao có thể là đối thủ của tướng quân?
Quân Kim rất nhiều trọng giáp, kể cả ngựa cũng được bọc giáp.
Phần lớn A Lý Hỉ đều là giáp nhẹ, làm tùy tùng của chính binh.
Quách Dược Sư híp mắt, không tự giác lộ ra nụ cười quỷ dị, liên tục gật đầu tỏ vẻ tán thưởng ý kiến của Quách Kinh.
Quân Kim qua sông đều phải dỡ trọng giáp xuống.
Để lại trên bờ căn bản không có tác dụng. Vô phương, nếu mang giáp qua sông sức nặng rất lớn, rất phiền phức.
Nhưng ý kiến ném đá chặn dòng này khiến Quách Dược Sư động tâm.
Địa thế bờ nam Trần Kiều tương đối hẹp hồi nên mỗi lần phát động công kích chỉ có thể xông vào mấy nghìn người.
Quách Dược Sư ngẫm nghĩ một chút rồi vỗ vai Quách Kinh:
- Nô tài ngươi tuy không học vấn nhưng suy nghĩ lại rất tốt, về sau sẽ ở bên ta.
Tính ra Quách Dược Sư thuộc hàng ngũ quý tộc Nữ Chân, thu vài tên nô tài là chuyện bình thường.
Quách Kinh nghe xong vội quỳ rạp lên mặt đất, nước mắt giàn giụa:
- Đa tạ tướng quân ưu ái, về sau nô tài nhất định sẽ tận tâm tận lực.
- Như thế việc chặn dòng sẽ giao cho ngươi xử lý.
Ta sẽ cho người nghe sự điều khiển của ngươi. Bắt buộc trước khi trời tối phải chặn được sông, nếu không ngươi cứ xách đầu đến gặp ta.
Dứt lời Quách Dược Sư vẫy tay gọi Lưu Tư.
Ghé vào tai gã nhỏ giọng phân phó một hồi. Lưu Tư nghe xong gật đầu liên tục, sau đó cùng Quách Kinh rời đi.
*****
Quách Kinh là người địa phương, đương nhiên biết chặn dòng chỗ nào hiệu quả tốt nhất. Lúc gần đi, Lưu Tư sai người mang đi toàn bộ áo giáp ở bờ Nam, chuẩn bị ném vào giữa sông Quảng Tế. Cùng lúc đó Quách Dược Sư hạ lệnh sai người thả cây gỗ theo kiểu đô mi nô tiếp tục qua sông.
Làm như vậy có thể thu hút lực chú ý của quân Tống bên kia bờ sông, yểm hộ đám người Quách Kinh chặn dòng.
Hơn nữa dùng phương thức đô mi nô này để qua sông quả thực có thể giảm lớn độ thương vong, Quách Dược Sư cũng càng hài lòng với Quách Kinh.
Quân Kim tiến công càng thêm linh hoạt, sắc bén.
Áp lực quân Tống bên kia bờ sông cũng càng lúc càng lớn.
Sắc mặt Ngọc Doãn vô cùng khó coi, không thể tiếp tục xem cuộc chiến nữa.
Số lần quân Kim lên bờ bắc càng ngày càng nhiều. Mà quân Tống thương vong cũng càng thêm lớn.
Bất đắc dĩ, hắn dẫn Cao Sủng và Hà Nguyên Khánh theo mình tham chiến. Một khi phòng tuyến phía bắc xuất hiện lỗ hổng liền lập tức tới giúp đỡ.
Đổng Tiên cũng đã cố hết sức.
Gã tinh thông binh pháp, nhưng binh lực có thể sử dụng trong tay quá ít.
Thời gian lại qua thêm một canh giờ nữa, đã đến giờ Dậu.
Bên kia bờ sông tiếng hoan hô như sấm vang lên. Hóa ra là Hoàn Nhan Tông Vọng và Cao Khánh Duệ suất lĩnh chủ lực đến bờ nam sông Quảng Tế.
Trong lúc nhất thời bờ Nam sông Quảng Tế tụ tập gần bốn vạn quân Kim, sĩ khí tăng cao.
Mà bờ bắc quân Tống càng ngày càng ít, thương vong đã quá nửa. Đầu trận tuyến quân Tống bắt đầu hỗn loạn, không dũng mạnh như trước. Cũng không trách được quân Tống sẽ kích động. Dù sao đối mặt với địch binh đông gấp mấy chục lần, ai có thể tỉnh táo cho xuể? Cho dù là đám người Đổng Tiên Ngọc Doãn cũng xanh mặt, cực kì khó coi.
Quân Kim chủ lực đã tới chứng minh sự công kích của Khai Phong không đạt hiệu quả.
Chẳng lẽ Chủng Sư Đạo thua?
Hay nói Triệu Hoàn thay đổi chủ kiến?
Ngọc Doãn càng thêm bất ổn, thấp thỏm lo âu.
Tuy nhiên, thật ra hắn đã hiểu lầm Chủng Sư Đạo. Chủng Sư Đạo quả thật đã phát động tổng tiến công nhưng hiệu quả không lý tưởng.
Hoàn Nhan Thi Lý tự thân dẫn người gắt gao chống đỡ sự tiến công của quân Tống ở đồi Mưu Đà.
Dựa theo sức chiến đấu, quân Tống và người Nữ Chân không ở cùng một cấp bậc. Dù Chủng Sư Đạo tập kết Tần Phượng quân thiện chất nhất làm tiên phong, hơn nữa tự tay đốc chiến nhưng hiệu quả không được như mong muốn.
Cũng chỉ vì Hoàn Nhan Thi Lý liều chết chống đỡ mới khiến Hoàn Nhan Tông Vọng có thể suất lĩnh chủ lực thoát thân từ Mưu Đà Cương ra.
Đương nhiên Ngọc Doãn cũng không biết tình huống, chỉ có điều nhìn chủ lực quân Kim đến sông Quảng Tế, hắn cũng không biết phải làm sao.
- Tiểu Ất, mau nhìn kìa.
Ngay lúc ngọc Doãn đang dao động thì đám người Trần Đông ở xa xa lớn tiếng la lên.
Ngọc Doãn vội chạy tới:
- Thiếu Dương, có chuyện gì xảy ra?
- Ngươi xem nước sông kìa!
- Nước sông làm sao?
Ngọc Doãn lơ đãng đảo qua mặt sông, lập tức mặt tái mét...
Buổi sáng hắn từng quan sát nước sông.
Nay mực nước sông rõ ràng lại thấp hơn buổi trưa.
Tốc độ chảy của sông cũng trở nên từ tốn hơn, không xiết như lúc đầu.
Ngọc Doãn giật mình lạnh toát, quay đầu nhìn Trần Đông.
Trần Đông cũng rất khó coi, nhẹ giọng nói:
- Tiểu Ất, xem ra Lỗ Tặc đã chặn dòng ở thượng du sông Quảng Tế rồi.
Một khi họ chặn được dòng thì sông Quảng Tế sẽ trở thành vô dụng.
Đến lúc đó Lỗ Tặc sẽ phát động tấn công mạnh, không có sông Quảng Tế làm lá chắn, chúng ta không thể chống đỡ đến giờ Tý...
Ngọc Doãn hít sâu một hơi.
Hắn vốn cũng không phải người khéo chiến sự, gặp được chuyện này lập tức hoảng hồn.
- Thiếu Dương có cách nào không?
Trần Đông nhổ nước miếng, nói:
- Việc cấp bách là phải tìm được nơi Lỗ Tặc chặn dòng, sau đó phá đi mới có thể khiến sông Quảng Tế khôi phục cục diện. Tiểu Ất, ta dẫn người đi tìm kiếm, trước đó, ngươi nhất định phải sống.
- Ta... sẽ cố hết sức.
Ngọc Doãn lúc này cũng không thể cam đoan gì.
Hắn chỉ có thể nói sẽ hết sức, nhưng kết quả thế nào hắn cũng không rõ ràng.
- Để Lương Ngọc Thành đi theo ngươi. Pháo sét đánh của hắn có lực phá hoại không nhỏ, không chừng có thể giúp một tay... Tiểu Ất!
- Có mạt tướng!
Hà Nguyên Khánh lên tiếng, chỉ có điều bộ dạng của gã lúc này không tuấn tú được nhu thường ngày.
- Đi theo Thiếu Dương, nghe Thiếu Dương phân phó.
- Vậy còn ngài?
Trần Đông ngẩn ra, vội hỏi.
- Sợ cái gì, võ nghệ của ta chưa chắc thua Tiểu Ất. hơn nữa nếu Lỗ Tặc chặn dòng thành công thì dù Tiểu Ất ở bên ta cũng chẳng có nhiều tác dụng. Còn anh, việc phá hỏng chặn dòng của Lỗ Tặc cần có người bảo hộ, Tiểu Ất đi theo là thích hợp nhất.
Thời khắc này không thích hợp để từ chối.
Ngọc Doãn nếu đã nói đến nước này thì Trần Đông chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
- Tiểu Ất, phải bảo vệ tốt Thiếu Dương, nếu không được thì dẫn hắn bỏ chạy. Hắn là người đọc sách, sống sót có tác dụng hơn so với chết trận.
Hà Nguyên Khánh cũng biết đây là thời điểm sinh tử tồn vong.
Gã hít sâu một hơi, dùng sức gật đầu xoay người rời đi.
Thế công bờ sông bên kia của quân kim chậm lại. Hiển nhiên bọn họ cũng chú ý tới biến hóa của sông Quảng Tế. Hoàn Nhan Tông Vọng mang theo Cao Khánh Duệ và Quách Dược Sư lên đê đưa mắt nhìn về phía bờ bên kia.
- Nếu có thể bắt sống Ngọc Doãn thì cố gắng bắt sống.
Hoàn Nhan Tông Vọng mở miệng khiến Quách Dược Sư ngẩn ra.
Cao Khánh Duệ cũng gật đầu liên tục:
- Kẻ này là một nhân vật, chẳng những tài hoa mà gan cũng lớn. Nếu có thể hiệu dụng cho lang quân cũng là sự giúp đỡ không nhỏ.
Người Nữ Chân xưng người trong hoàng thất là lang quân.
Con cháu hoàng thất họ Hoàn Nhan đều là lang quân. Mà Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi thì gọi là lang chủ.
Thật ra Quách Dược Sư cũng cực kì tò mò về Ngọc Doãn.
Kẻ công bố bài đăng Quách Dược Sư tất sẽ mưu phản ở Tuần San Thời Đại Đại Tống quả thật có thủ đoạn. Chẳng những võ nghệ cao cường mà lá gan cũng lớn. Hơn nữa hắn rất có khả năng dự đoán, một tay sáng lập Tuần San Thời Đại Đại Tống. Có thể coi là một trong số ít các quan viên cao tầng quan trọng của Đại Tống được người Nữ Chân chú ý.
- Lang quân yên tâm, nô tài chắc chắn sẽ đưa tên Ngọc Tiểu Ất này trói đến trước mặt lang quân.
- Tình hình Lưu Tư bên kia thế nào rồi.
- Sắp xong rồi. Chỉ cần nước sông thấp hơn ít nữa là có thể qua sông tấn công.
Hoàn Nhan Tông Vọng trầm giọng nói:
- Một khi đã vậy để các huynh đệ tạm dừng công kích. Nghỉ ngơi và chỉnh đốn lại chút, chuẩn bị cùng đám thân quân thái tử kia tử chiến.
- Vâng!
- Tiểu Ất, sao Lỗ Tặc dừng lại rồi?
Lúc Lỗ Tặc dừng công kích, Triệu Kham chạy tới bên người Ngọc Doãn, không kìm nổi lớn tiếng hỏi.
Ngọc Doãn giờ mới nhớ tới vấn đề của Triệu Kham.
Lỗ Tặc dừng tấn công chứng tỏ chúng đang tụ lực, kế tiếp chắc chắn sẽ là một kích trí mạng, chính mình khó lòng ngăn cản.
Một trận chiến này đã không còn ý nghĩa.
Nhưng Ngọc Doãn bắt buộc phải thủ vững ở Trần Kiều.
Hắn nhìn thoáng qua Triệu Kham, trong mắt lộ vẻ yêu thương.
Trong lịch sử, Triệu Kham sẽ có kết cục gì? Hắn không nhớ rõ nữa rồi...
Dù sao, kết cục sẽ vô cùng bi thảm, cũng không biết nay có thay đổi hay không?
Nhưng dù thế nào cũng không thể để Triệu Kham chết nơi sông Quảng Tế này. Nhất định phải sống thì Đại Tống mới có hi vọng!
Ngồi xổm người xuống, giơ tay phủi nhẹ tro tàn trên mặt Triệu Kham.
Ngọc Doãn nói khẽ:
- Tiểu ca, còn nhớ buổi trưa ta nói với cậu những lời nào không?
Triệu Kham ngẩn ra, gật đầu:
- Đương nhiên nhớ rõ, ta cũng chẳng phải người ngu. Tiểu Ất nói, sống gian nan, chết thanh nhàn.
Phàm nơi nào có ánh mặt trời chiếu tới, đó là nơi gót sắt Đại Tống ta đạp bước... Ta nói không sai phải không, Tiểu Ất?
Ngọc Doãn tràn ngập ý cười trên mặt!
Trích đoạn cuối: Ném đá ngăn dòng (2 Trích đoạn cuối: Ném đá ngăn dòng (2)
Trích đoạn cuối: Ném đá ngăn dòng (2)
Triệu Kham ngẩn ra, gật đầu:
- Đương nhiên nhớ rõ, ta cũng chẳng phải người ngu. Tiểu Ất nói, sống gian nan, chết thanh nhàn.
Phàm nơi nào có ánh mặt trời chiếu tới, đó là nơi gót sắt Đại Tống ta đạp bước... Ta nói không sai phải không, Tiểu Ất?
Ngọc Doãn tràn ngập ý cười trên mặt!
← Hồi 258 | Hồi 260 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác