Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tống thì hành - Hồi 252

Tống thì hành
Trọn bộ 301 hồi
Hồi 252: Bước ngoặt
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-301)

Đại thắng tại núi Tây Đài!

Tin tức này được đăng trên Tuần san Thời đại Đại Tống trước tiên. Tuy nhiên, ở dưới có giải thích của Chu Quế Nạp, người chỉ huy đại thắng núi Tây Đài không phải Ngọc Doãn mà biến thành Diêu Bình Trọng.

Trong lịch sử, vị Tiết Độ Sứ Tần Phượng quân này sau khi đánh lén Mưu Đà Cương thất bại, đã trốn về Ba Thục ẩn trong thâm sơn, trở thành ẩn sĩ. Nhưng hôm nay, lại bởi vì cái gọi là một trận đại thắng mà dẫn tới trên dưới Khai Phong đều trào dâng những âm thanh ủng hộ trợ uy cho y.

Ngược lại là Ngọc Doãn lại giống như người ngoài cuộc bình thường, căn bản không ai hỏi đến.

- Ca ca vất vả như vậy, vì sao lại rơi vào kết quả như thế. các huynh đệ không phục.

Trong sảnh đường Chư Suất Phủ, Dương Tái Hưng tức giận một cước đá lật bàn:

- Chúng ta liều chết liều sống nhưng vô duyên cớ lại bị người ngoài cướp mất công sao?

Ngọc Doãn lại ngồi ngay ngắn soái ghế, không nói lời nào.

Dương Tái Hưng thấy Ngọc Doãn không nói lời nào, càng nóng nảy:

- Bọn họ thật khinh người quá đáng, đệ không phục.

Ca ca, lần này nghẹn khuất ở Khai Phong, hay là bỏ mặc chức quan này đi, đánh tới Hà Bắc làm sơn vương còn tốt hơn là bị như này.

- Đại Lang, im miệng!

Lão nhân ngồi bên cạnh Dương Tái Hưng đột nhiên lớn tiếng quát.

Dương Tái Hưng thấy vị lão tướng quân này lên tiếng, lập tức ngậm miệng lại, nhưng trên mặt vẫn toát lên vẻ không phục.

- Lão tướng quân, xử lý việc này như nào?

Ngọc Doãn ngẩng đầu, nhìn lão tướng quân này.

- Ngọc Phủ suất, ngươi đã hỏi ta, vậy ta cũng không ngại nói thẳng.

Đại Lang thân như huynh đệ ngươi, đêm qua ngươi lại cứu ta, nói vậy cũng không phải là người ngoài. Ta mặc dù xuất thân tướng môn, cũng chìm nổi nhiều năm trong đời, đã từng đi lính, từng làm phản tặc, cuối cùng còn chịu chiêu an phí thời gian một đời, cũng đã gặp rất nhiều việc cổ quái. Nhưng chuyện này nếu nói là Diêu Bình Trọng mạo công, chỉ sợ cũng không phải đơn giản như vậy.

Viên lão tướng này là Hô Diên Chước.

Tại núi Tây Đài, Ngọc Doãn cứu Hô Diên Chước, cùng trở về Khai Phong.

Chỉ có điều thủ hạ của Hô Diên Chước gần như thương vong toàn bộ tại Mưu Đà Cương, cho nên không còn mặt mũi nào quay về Binh bộ giao lệnh, nên đã tới Chư Suất Phủ của Ngọc Doãn nghỉ ngơi. Dù sao bên Binh bộ kia lực chú ý cũng tập trung trên người Diêu Bình Trọng, tuy nói Hô Diên Chước là con cháu nhà tướng, nhưng cũng là chuyện nhiều năm trước. Cộng thêm lão đã từng tham gia ba mươi sáu tặc đạo Kinh Đông, nên càng không được triều đình tiếp nạp.

Dù là Chủng Sư Đạo cũng không hề chú ý đến lão.

Thà như vậy, chẳng bằng đến Chư Suất Phủ nghỉ ngơi, còn hơn là quay về nhìn mặt người khác mà sống.

Hô Diên Chước nói một lời làm Ngọc Doãn liên tục gật đầu.

- Chuyện này, ta cũng hiểu có chút cổ quái.

Hắn đứng lên, đi lại trên đại sảnh, một lát sau trầm giọng nói:

- Không nói đến Diêu Bình Trọng tướng quân đoạt công hay không, đơn giản nói bài viết trên Tuần san Thời đại Đại Tống kia rõ ràng có chút quỷ dị. Lão tướng quân chắc cũng biết Tuần san Thời đại Đại Tống này mà một tay ta lập nên, tuy nói sau đó ta đã tặng lại Thái tử nhưng bên trong tòa soạn, ít nhiều ta vẫn có lực ảnh hưởng. Ngay cả trong Tuần san Thời đại Đại Tống cũng nói như vậy, đã thuyết minh là được Thái Tử chấp thuận.

Còn chưa dứt lời, bên ngoài đại sảnh đã vọng tới một thanh âm hùng hồn:

- Tiểu Ất nói không sai!

Ngọc Doãn ngẩn ra, nhìn hướng ra ngoài, chỉ thấy một vị lão nhân râu tóc bạc trắng dẫn theo một võ tướng tráng niên đi vào.

Người đi bên cạnh lão nhân còn có Phủ doãn Khai Phong Chu Quế Nạp cùng với Thái tử Triệu Kham.

Bốn người đi lên đại sảnh, liền nghe Triệu Kham cười hì hì nói:

- Ta đã nói Tiểu Ất nhất định sẽ hiểu, tuyệt đối không gây rối.

- Tiểu ca, đây là chuyện gì?

Triệu Kham nói:

- Tiểu Ất, ta đến giới thiệu cho ngươi.

Vị này là Lão Chủng tướng công, còn vị này... ha hả, nghĩ chắc ngươi cũng đã gặp rồi, là Tiết Độ Sứ Tần phượng quân Diêu Bình Trọng.

Chủng Sư Đạo, Diêu Bình Trọng?

Ngọc Doãn lập tức ngạc nhiên.

Mà hai người Hô Diên Chước và Dương Tái Hưng vội đứng lên thi lễ với bốn người.

Chủng Sư Đạo khoát tay chặn lại:

- Ôi chao, nơi này không phải là đại doanh, càng không phải là Binh bộ, chư vị không cần đa lễ. Cùng ngồi xuống đi.

Lão vừa nói vừa kéo người đàn ông tráng niên kia đến bên mình.

- Bình Trọng, còn không tạ ơn Tiểu Ất?

Người đàn ông tráng niên kia chính là Diêu Bình Trọng. Y tiến lên chắp tay hành lễ nói:

- Tiểu Ất, Diêu mỗ đa tạ ơn cứu mạng của ngươi đêm qua, còn cảm tạ ngươi lần này nhường nhịn. Trước kia Diêu Bình Trọng không hiểu Tiểu Ất, trong lời lẽ có đắc tội, kính xin tha thứ.

- Diêu tướng quân, ngươi cần gì phải làm thế, ta đảm đương không nổi, đảm đương không nổi!

Ngọc Doãn vội vàng định trả lễ, lại bị Chủng Sư Đạo ngăn lại.

Vị lão tướng quân này đã qua bảy mươi nhưng nhìn tinh thần vẫn quắc thước.

- Tiểu Ất, một lễ này ngươi nhất định phải nhận!

Chẳng những ngươi phải nhận một lễ này của hắn, mà còn phải nhận một lễ này của ta. Chuyện hôm nay, là ta muốn cầu, chung quy là để bảo vệ mặt mũi của Tần Phượng Quân. Nhưng lại làm Tiểu Ất thiệt thòi, lão phu cũng cảm thấy vô cùng áy náy cho nên mới mặt dày tiến đến nói lời cảm tạ.

- Việc này...

Chu Quế Nạp trầm giọng nói:

- Tiểu Ất ngươi vừa rồi nói không sai, sở dĩ hôm nay Tuần san Thời đại Đại Tống đăng bài nói vậy là được Thái Tử dặn dò, ngươi cũng không nên trách tội Nhị Thập Lục Lang. Thực không dám dấu diếm, đêm qua đánh lén Mưu Đà Cương thất bại thảm hại, bất lợi với sĩ khí quân ta, chứ đừng nói chi là Quan gia đang nghị hòa cùng Lỗ Tặc, chắc sẽ chịu không nổi đả kích nặng nề như vậy.

Ngươi chém giết Đại Thát Bất Dã và Hoàn Nhan Hoạt Nữ, dù là thua cũng bảo vệ được thể diện của Tần phượng quân

Chỉ tiếc, lần này không thể thỉnh công cho ngươi. Nhưng ta đã thảo luận với Chủng công, do Xu Mật Viện thượng tấu quan gia, phong ngươi làm Viên Ngoại Lang bản bộ Binh Bộ, tính là bồi thường cho ngươi. Ngươi còn có yêu cầu gì cứ việc nói ra, nếu Chủng công có thể đáp ứng, tuyệt sẽ không chối từ.

Đây là một giao dịch!

Ngọc Doãn nghe Chu Quế Nạp nói xong, liền hiểu ảo diệu trong đó.

Đúng vậy, Đại Thát Bất Dã và Hoàn Nhan Hoạt Nữ đã chết nhưng chết ở trong tay Ngọc Doãn hắn và chết ở trong tay Diêu Bình Trọng hoàn toàn là hai khái niệm.

Đối với Triệu Hoàn mà nói, Ngọc Doãn bé nhỏ không đáng kể, dù lập nhiều chiến công, cũng khó có thể ban ân lớn.

Nhưng nếu là chết vào tay Diêu Bình Trọng thì tình huống lại khác hẳn.

Diêu Bình Trọng là đại tướng Tây Thùy, được Triệu Hoàn coi trọng. Nếu là Diêu Bình Trọng giết Đại Thát Bất Dã và Hoàn Nhan Hoạt Nữ, một trận chiến này không coi là thất bại. Với Triệu Hoàn mà nói, cũng chứng minh nhãn lực của y không kém, bởi chính y đã ủng hộ việc đánh lén Mưu Đà Cương, mới đổi lấy được chiến qủa này. Điều này bất kể là đối với Triệu Hoàn hay là đối với Diêu Bình Trọng mà nói, đều rất quan trọng.

Đại Thát Bất Dã là ai?

Hoàn Nhan Hoạt Nữ là ai?

Đối với Ngọc Doãn mà nói, cũng không quan trọng.

Quan trọng là... , hắn có thể mượn cơ hội này có mối quan hệ tốt với đại nhân vật trong quân, tương đương với việc có nhiều trợ giúp trên triều đình.

Ngọc Doãn nhìn Thái tử Triệu Kham, thấy trên mặt Triệu Kham đầy vẻ chờ đợi.

Hắn lập ung dung cười:

- Ta có làm gì đâu, chỏ có hai Lỗ tặc thôi, vốn là chiến công của Diêu tướng quân mà. Ta cũng là được Diêu tướng quân chỉ bảo mới may mắn thắng lợi. Lão Chủng tướng công, Diêu Tướng quân, chớ vì chuyện này mà lo lắng...

Chủng Sư Đạo lập tức nở nụ cười tươi.

- Nhắc đến, ta biết Tiểu Ất cũng lâu rồi.

- Hả?

- Lỗ Đạt Na Tư năm trước chạy về Hoàn Châu có đề cập cái tên Tiểu Ất trước mặt ta.

Còn nghe nói, Tiểu Ất chuẩn bị mở thương lộ Tây Vực? Nếu là thế thì không hề khó. Ta mặc dù đã không ở Quan Trung, nhưng các trấn tây bắc cũng là... Nếu Tiểu Ất nếu có phiền toái, khuyển tử Định Quốc ở Trường An, không chừng có thể giúp được Tiểu Ất. Ngoài ra, nếu Tiểu Ất có yêu cầu khác, cũng đại khái có thể nói với ta...

Có thể nói Chủng Sư Đạo đã cấp đủ thể diện cho Ngọc Doãn.

Thật ra với thân phận và địa vị của lão, nếu thật sự muốn cướp công, Ngọc Doãn cũng không có cách nào.

Nhưng lão không làm như vậy. Ngược lại đích thân đến nhà xin lỗi, cũng đưa ra rất nhiều điều kiện trao đổi.

Điều này làm cho Ngọc Doãn không khỏi nhớ tới một câu đời sau: Chính trị cho tới bây giờ đều là thỏa hiệp và trao đổi, không có gì là tuyệt đối.

Cảnh tượng Trước mắt này chẳng phải đã chứng minh rõ ràng điểm này sao.

Từ một phương diện này mà nói, phẩm đức chính trị của Chủng Sư Đạo không hề kém.

Chẳng trách sau khi ông ta chết, Hoàng đế Huy Tông trên đường bị bắt về nước Kim từng khóc ròng nói:

- Hối hận không nghe lời khuyên bảo trước đây của Chủng công.

Người này rất thông minh, cũng rất hiểu chuyện.

Nếu Chủng Sư Đạo thành ý như thế, Doãn cũng sẽ không có khúc mắc gì nữa.

- Nếu nói là yêu cầu, nhưng thật ra có một.

- Ồ?

- Chủng công cũng biết, Thái Tử Chư Suất Phủ nay vừa mới thành lập, bên cạnh ta cũng không có người để sử dụng.

Ta cả gan xin Chủng công giúp đỡ. Nếu có thể giúp được ta sẽ vô cùng cảm kích. Còn yêu cầu khác nữa thì chưa nghĩ ra.

Lời nói thật, Chủng Sư Đạo đã chuẩn bị tốt việc Ngọc Doãn sẽ đưa ra rất nhiều yêu cầu.

Nhưng không ngờ Ngọc Doãn chỉ đưa ra một yêu cầu như vậy, làm lão vô cùng kinh ngạc.

Nụ cười trên mặt Triệu Kham càng đậm:

- A Ông, ta đã sớm nói, Tiểu Ất không phải là người không hiểu chuyện, ngươi lại không tin.

Trong giọng nói, mang theo vài phần đắc ý.

Chu Quế Nạp cũng mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.

Thái Tử thân quân, là bộ khúc Triệu Kham. Tăng thêm nhân sự, cũng là nhân sự Triệu Kham. Ngọc Doãn này thật sự là trung thành và tận tâm đối với Thái Tử, không chừng ngày sau còn là trợ thủ đắc lực cho Thái Tử, cần phải bồi dưỡng mới được.

*****

Nghĩ đến đây, Chu Quế Nạp đột nhiên cảm thấy Ngoại Lang Binh bộ Viên dường như không đủ.

Sớm biết Ngọc Doãn như vậy thì trước đó nên đòi hỏi thêm một chút ưu đãi cho hắn với Chủng Sư Đạo.

Chủng Sư Đạo hơi híp tròng mắt lại, sự đánh giá đối với Ngọc Doãn lại cao thêm vài phần.

Đây là người thông minh, biết được tiến thoái!

Đáng tiếc, hắn là người của Thái Tử, nếu không nhất định phải lấy qua chỗ mình.

Tuy nhiên cũng không sao, Ngạn Sùng, Ngạn Tung cũng đều đã lớn, để hai đứa nó đến đây giúp hắn, cũng coi như là ân tình của mình. Còn nữa, giang sơn Đại Tống này sớm muộn gì cũng là thiên hạ của Thái Tử, Ngạn Sùng, Ngạn Tung đi theo Thái Tử, cũng là đường ra.

Hai đứa cháu của Chủng Sư Đạo, trưởng tôn Chủng Ngạn Sùng, thứ tôn Chủng Ngạn Tung, đều đã qua nhược quán (cách gọi thanh niên khoảng 20 tuổi) tuổi, làm việc bên người Chủng Định Quốc. Chủng Sư Đạo cũng là người suy nghĩ chu đáo, đương nhiên phải có chút an bài cho tương lai cho con cháu nhà mình.

Nhưng bất kể an bài thế nào, sao có thể so sánh với cận thần Thái Tử?

Chỉ cần nhìn những người Vương Phủ Cao Cầu đều là cận thần của Quan gia, rất được trọng dụng.

Để hai đứa cháu đến đó, coi như là an bài trước.

Chủng Sư Đạo cười nói:

- Tiểu Ất muốn ai?

Ngọc Doãn đảo con ngươi một vòng, chỉ vào Hô Diên Chước:

- Hô Diên tướng quân là danh tướng, có thể nắm giữ Chư Suất Phủ.

Nếu Hô Diên tướng quân có thể tới, Tiểu Ất nguyện làm trợ thủ, hiệp trợ Hô Diên tướng quân, tổ kiến Thái Tử thân quân, chẳng biết có được không?

Nhà có nhất lão như có nhất bảo.

Ngọc Doãn cảm thấy mình dù gì cũng quá trẻ, cho nên mới xin Hô Diên Chước.

Chỉ có điều, Hô Diên Chước là Chỉ huy sứ thân quân thị vệ Mã Quân tư. luận cấp độ, phẩm chất Suất cao hơn Chư Suất Phủ Suất rất nhiều...

Chủng Sư Đạo ngây ngẩn cả người, Hô Diên Chước cũng ngây ngẩn cả người!

Triệu Kham đang định mở miệng phản đối, đã thấy Ngọc Doãn liếc nhìn cậu một cái, ra hiệu cậu không cần mở miệng.

Chủng Sư Đạo nhìn thoáng qua Hô Diên Chước, sau một lúc lâu thở dài.

Từ đầu, Chủng gia với Hô Diên gia cũng như là có chút giao tình. Nếu không phải Hô Diên Chước đi theo đạo tặc ba mươi sau Kinh Đông, thì quan hệ hai nhà cũng không kém đi.

- Cũng được, nếu Tiểu Ất coi trọng Hô Diên, không biết ý Hô Diên như thế nào?

Đừng nhìn Hô Diên Chước Chỉ huy sứ mã quân, nhưng lại chịu đủ loại chèn ép, vẫn chưa từng cảm thấy thoải mái.

Hô Diên Chước ngẫm nghĩ một chút:

- Nếu Tiểu Ất cất nhắc, Hô Diên không dám chối từ?

Chỉ có điều, để Hô Diên làm Phủ suất thì không được. Phủ suất là Thái Tử thân vệ, nhất định phải do tâm phúc Thái Tử đảm nhiệm. Tiểu Ất cất nhắc Hô Diên, vậy Hô Diên xin làm trợ thủ, giúp đỡ Ngọc Phủ suất là cảm thấy rất hài lòng rồi.

Chu Quế Nạp đột nhiên nói:

- Hô Diên lão tướng quân là võ quan ngũ phẩm, làm Phủ suất đã là thiệt thòi rồi.

Chẳng bằng làm xá nhân, một là không quá mức làm lụng vất vả, thứ hai cũng có thể bày mưu tính kế cho Tiểu Ất, cũng không thiệt thòi.

Xá nhân Thái Tử sao?

Hô Diên Chước lập tức kích động!

Chủng Sư Đạo nhìn người đã từng là tiểu huynh đệ này, thầm thở dài một tiếng:

- Quế công nói không sai, để Hô Diên làm Phủ suất thật sự không thích hợp, ngày mai hội triều, ta và ngươi liền liên danh bảo tấu, xin Hô Diên làm xá nhân... Bôn ba một đời, cũng nên hưởng hưởng thanh phúc. Hô Diên, nay vì Tiểu Ất, mâu thuẫn trước kia giữa ta và ngươi sẽ lập tức xóa bỏ, ngươi thấy sao?

Hô Diên Chước đã rơi lệ đầy mặt.

- Tiểu Ất còn muốn ai nữa?

- Binh mã Sứ Thị vệ thân quân mã quân tư Dương Tái Hưng.

Điện Tiền Ti Tương Ngu Hầu Phong Huống, thị vệ thân quân bộ quân tư Tương Ngu Hầu Lăng Uy, Điện Tiền Ti binh mã Phó sứ Cao Nghiêu Khanh... Tạm thời thì muốn mấy người đó, không biết Lão Chủng tướng công có hỗ trợ không?

Chủng Sư Đạo không khỏi mỉm cười, Chu Quế Nạp càng lắc đầu liên tục.

- Tiểu Ất, ngươi nói Chủng công là ai chứ? Chút việc cỏn con này nào có là gì.

Như vậy đi, ngươi hãy liệt kê một danh sách rồi giao lại cho Binh bộ. Đúng rồi, dù sao ngươi cũng là Viên Ngoại Lang Binh bộ, cứ trực tiếp trao đổi với Tư Mã Văn Quý là được.

Đúng vậy, những người Ngọc Doãn muốn này đều là tiểu nhân vật. Để Chủng Sư Đạo ra mặt, mới thật sự là giết gà mổ trâu đấy.

Tuy nhiên cảm quan của Chủng Sư Đạo đối với Ngọc Doãn lại tăng thêm nhiều.

Lão gật gật đầu với Ngọc Doãn, rồi Diêu Bình Trọng và Chu Quế Nạp đi.

Triệu Kham cũng đi theo nhưng lúc ra cửa, cậu lại nói với Ngọc Doãn:

- Tiểu Ất, nhớ đi Đông Tẩm tác tìm ta đó.

Ngọc Doãn nhìn mọi người đi rồi, lúc này mới thở phào một hơi.

Dương Tái Hưng vẫn vẻ mặt bất mãn như cũ, rầm rì nói:

- Ca ca bị ủy khuất như vậy, làm mỗi Viên Ngoại Lang thôi sao?

Ngọc Doãn cười ha hả, vỗ vỗ bả vai Dương Tái Hưng:

- Đại Lang, ngươi không hiểu a!

Đúng vậy Dương Tái Hưng đương nhiên không rõ tâm tư Ngọc Doãn

Dựa vào sự trao đổi lúc này, Ngọc Doãn không còn đơn độc ở trong triều đình nữa. Ít nhất, có đám người Chủng Sư Đạo tán thành, hắn tương đương được quân đội Đại Tống thừa nhận. Chẳng sợ lão Triệu quan gia vẫn trọng văn khinh võ, nhưng quân đội này thủy chung là một lực lượng không thể thiếu trên triều đình. Chớ đừng nói chi là, Chủng Sư Đạo, Trương Thúc Dạ đều là con cháu quý tộc, cũng là một lực lượng trong tầng lớp sĩ phu không thể khinh thường. Có bọn họ, nghĩ chắc con đường sau này có thể nhẹ nhàng đi một chút.

Về phần Dương Tái Hưng?

Ngọc Doãn đã có sắp xếp.

Nói thật ra, Dương Tái Hưng ở lại Thị vệ thân quân Mã Quân tư, làm được binh mã sứ là hết mức rồi.

Cao Cầu đã không quan tâm chính sự, mà Dương Tái Hưng với sự chống đỡ của Hô Diên Chước cũng khó có cơ hội ngẩng đầu. Chẳng bằng lấy gã qua đây, an bài. Hoặc giả để Dương Tái Hưng đi hiệu lực cho Tông Trạch còn tốt hơn là ở lại cấm quân Tam Nha.

Sở dĩ hiện tại không cho gã đi, là Tông Trạch còn chưa đứng vững gót chân.

Ngọc Doãn cực kỳ tín nhiệm Tông Trạch, và cũng tin tưởng ông. Đợi sau khi Tông Trạch đứng vững gót chân thì chắc chắn sẽ cần thêm người. Kể từ đó, Dương Tái Hưng sẽ có ngày nổi danh. Có Tông Trạch quan tâm và dạy dỗ, Ngọc Doãn không tin, Dương Tái Hưng sẽ kém Nhạc Phi? Trong lịch sử, Nhạc Phi vì được Tông Trạch dạy dỗ mới đạt được thành tựu công lao sự nghiệp sau này.

Hiện tại, Ngọc Doãn muốn dùng Dương Tái Hưng thay thế Nhạc Phi!

Có lẽ Dương Tái Hưng không làm được xuất sắc như Nhạc Phi, nhưng nước phù sa không lưu người ngoài, chớ đừng nói chi là, trong lòng hắn vẫn tồn tại một chút khúc mắc với Nhạc Phi.

Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn đột nhiên mỉm cười.

Hắn phát hiện, hắn có lẽ đã học được một chút đạo sinh tồn trong triều đình này rồi.

Tam tỉnh lục bộ thì không muốn, nhưng Xu Mật Viện này... Sớm muộn gì phải có một vị trí nho nhỏ cho Ngọc Doãn hắn. Chỉ có như vậy, hắn có thể thi triển khát vọng của hắn. Tuy nhiên điều kiện tiên quyết, đó là tránh được sự kiện Mối nhục Tĩnh Khang. Nhưng sự kiện Mối nhục Tĩnh Khang này nên tránh như nào đây?

Nghĩ đến vấn đề này, Ngọc Doãn lại cảm thấy đau đầu.

Sự đắc ý lúc trước lập tức biến mất, thay vào đó là sự bất đắc dĩ.

o0o

Lý Chuyết đương nhiên sẽ không vạch trần chân tướng.

Không chỉ có Lý Chuyết, dù là đám người nghị hòa như Đường Khác, Cảnh Trọng Nam, Uông Bá Ngạn, Trương Bang Xương cũng sẽ không mạo hiểm vạch trần sự việc, gây nguy hiểm cho quân đội và Quan gia phẫn nộ.

Cho nên, cả triều văn võ đều biết rằng cái gọi là đại thắng núi Tây Đài chỉ là nói dối nhưng lại không một ai đứng ra vạch trần. Dù sao, liên kết quân đội và phái chủ chiến đủ để khiến người khác cảm thấy sợ hãi. Chỉ cần quân đội không phản đối nghị hòa, thì sẽ không có ai đứng ra nói. Nhưng mọi người thật không ngờ, người đầu tiên thay đổi chủ ý lại là Triệu Hoàn.

Nguyên nhân sự việc gây ra là thái độ quá cứng rắn, mạnh mẽ và yêu cầu quá đáng của Ngô Hiếu Dân.

Lúc chạng vạng tối, Chủng Sư Đạo đang xử lý công sự ở Binh bộ bỗng nhiên nhận được sắc lệnh, nói Triệu Hoàn gọi lão hắn lập tức vào cung yết kiến.

Chủng Sư Đạo hoảng sợ, thậm chí có chút bất an không yên.

Sau khi lão lĩnh chỉ liền theo nội thị vào cung, đi thẳng đến Tử Thần Điện.

Trong lòng Chủng Sư Đạo có ma, cho nên trên đường đi thỉnh thoảng nói chuyện với tùy tùng này, muốn tìm hiểu tin tức từ trong miệng của tùy tùng.

- Hôm nay Quan gia vốn cảm xúc rất tốt, tuy nhiên sau khi gặp Lý tướng công thì lập tức không vui.

Nội thị cũng không muốn đắc tội Chủng Sư Đạo, cho nên hỏi là đáp.

- Lý tướng công?

- Đó là Xu Mật Viện sự Lý Chuyết Lý tướng công.

- Chẳng phải Lý tướng công đang đàm phán nghị hòa cùng Lỗ Tặc sao?

Nội thị nói:

- Thật là đàm phán, nhưng cũng chẳng phải là đàm phán. Mới vừa rồi Lý tướng công vào cung, sau đó Quan gia liền sắc lệnh nô tì đi triệu tập Lão Chủng tướng công. Chủng công đừng hỏi nô tài, lát gặp Quan gia là hiểu rõ chuyện ngay.

Xem ra, không phải để lộ phong thanh.

Tâm tình của Chủng Sư Đạo lập tức bình ổn, theo tùy tùng đi vào Tử Thần Điện.

Trong Tử Thần Điện, ánh sáng hơi mờ mờ.

Triệu Hoàn đang đi lại trong đại điện, nhìn vô cùng phẫn nộ.

Chủng Sư Đạo vừa tiến đến, hắn liền lập tức chào đón, lớn tiếng nói:

- Lỗ Tặc bắt nạt ta quá đáng... Chủng công, nếu trẫm cho ngươi toàn quyền chỉ huy, ngươi có thể đánh cho Lỗ tặc thua một trận, dạy chúng một bài để bọn chúng không còn ngông cuồng như vậy nữa.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-301)


<