Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tống thì hành - Hồi 250

Tống thì hành
Trọn bộ 301 hồi
Hồi 250: Trận chiến đầu tiên của Thân quân Thái tử
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-301)

Diêu Bình Trọng đương nhiên không phải ngu ngốc!

Xuất thân thế gia tướng môn Tây Thùy, lại liên tiếp giao phong với Tây Hạ, còn được phong làm Tần Phượng Quân Tiết Độ Sứ, sao là kẻ ngốc được?

Chỉ có điều sau khi Diêu Trọng Bình đến Khai Phong thì mất đi tâm bình tĩnh.

Triệu Hoàn đặc biệt triệu kiến, còn hết lời khen ngợi và khuyến khích, khiến Diêu Bình Trọng tự cho mình rất cao. Y muốn tạo lập nên công huân trên võ đài thành Khai Phong này, nhưng dưới tình huống Triệu Hoàn chủ trương gắng sức nghị hòa, y cũng chỉ có thể bí mật tập kích Mưu Đà Cương mới có thể trổ tài hoa của mình ra.

Diêu Bình Trọng muốn đánh một trận thật đẹp, để tích lũy công huân cho tương lai nhập chủ Xu Mật Viện.

Y biết rõ, Chủng Sư Đạo đã 75 tuổi, không thể nào ngồi lâu ở Xu Mật Viện được nữa; Trương Thúc Dạ làm người ngay thẳng, mặc dù được Triệu Hoàn thưởng thức nhưng không được trọng dụng. Về phần Lý Chuyết, chỉ là một kẻ thư sinh, dựa vào Tòng Long Chi mà làm được vị trí hiện nay.

Ngày sau ai có thể lĩnh Xu Mật Viện?

Chỉ còn lại một mình Diêu Bình Trọng y mà thôi.

Nhưng vấn đề là, Diêu Bình Trọng kinh nghiệm lý lịch vẫn còn thiếu, cũng khó mà có thể lấy được công huân, cũng chính bởi vì nguyên nhân này, khi biết được Triệu Hoàn đồng ý kế hoạch bí mật đánh úp doanh trại địch, y liền lập tức bắt tay an bài. Mắt thấy một công huân lớn sẽ hoàn thành lại đột nhiên chạy đến Ngọc Doãn, chọc dụ dỗ Thái Tử ra mặt ngăn cản hành động.

Ngọc Doãn kia là kẻ nào?

Diêu Bình Trọng thậm chí chưa từng nghe nói đến cái tên này, sao có thể chịu phục?

Chớ đừng nói chi là, biểu hiện của Triệu Kham cũng làm cho Diêu Bình Trọng cảm thấy bất mãn. Ngươi đường đường Thái Tử, không ngờ lại nghe theo một tên vô danh tiểu tốt, thế sao làm được việc? Đồng thời, y cảm thấy bị uy hiếp, bởi vì nếu ngày nào đó Triệu Kha đăng cơ, Diêu Trọng Bình y chắc chắn mất đi tiền đồ, cho nên y cần nhân cơ hội này, hung hăng đả kích gian thần bên cạnh Thái Tử một chút.

Binh sự này cũng không phải là một kẻ vô danh tiểu tốt như ngươi có thể nhúng tay vào được.

Vì thế, Diêu Bình Trọng không tiếc đêm khuya vào cung, xin lập quân lệnh trạng với Triệu Hoàn.

Ngọc Doãn lại không biết chỉ vì một câu nói thiếu sự tôn trọng của Triệu Kham mà làm cho một danh tướng mất đi sự bình tĩnh.

- Vậy Tiểu Ca tính toán như nào?

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Kham lộ vẻ rối rắm, sau một lúc lâu hỏi:

- Tiểu Ất. Diêu Bình Trọng có phải nhất định sẽ thất bại không?

- Chắc chắn.

- Tiểu Ất, ta muốn ngươi giúp ta một chuyện.

- Xin Tiểu ca chỉ bảo.

- Giúp ta, cứu Diêu Bình Trọng.

Triệu Kham hạ giọng nói:

- Ta biết Diêu Bình Trọng cũng là người có bản lĩnh, nếu thật sự đánh thắng địch ở Mưu Đà Cương, thì sẽ là việc đáng tiếc lớn nhất. Hơn nữa Chư Suất Phủ của ngươi mới thành lập, cũng cần có đầy đủ công huân để thành lập danh vọng. Nếu lần này có thể cứu Diêu Bình Trọng, không chừng phụ hoàng sẽ không coi ta là đứa trẻ nữa, ta cũng có thể chia sẻ ưu phiền cho phụ hoàng. Ngươi thấy có được không?

Nhìn vẻ mặt chờ đợi của Triệu Kham, Ngọc Doãn gật đầu đáp ứng.

Nhưng hắn cũng biết, lần này xuất động, thực sự nguy hiểm.

Nghĩ ngợi một lát, hắn hạ giọng nói:

- Tiểu ca, ta có thể xuất binh cứu viện Diêu sứ quân, nhưng ta cũng cần ngươi hỗ trợ.

- Mời nói.

- Ta cũng cần phủ Khai Phong giúp ta một tay.

Mà nay binh mã dưới trướng của ta còn đang chỉnh đốn và sắp đặt ở nhà kho Diên Phong, các Trần Châu Môn rất gần. Ta cũng cần dẫn bọn họ từ Trần Châu Môn ra khỏi thành không ai hay ai biết. Tiểu Ca cũng biết, Lý Thượng thư lệnh cưỡng chế nghiêm thủ các cửa, nếu muốn ra khỏi thành, sợ là rất khó.

Chuyện này, người biết càng ít, càng tốt!

Ngọc Doãn là thật sự sợ!

Thâm cung đại viện này căn bản không tồn tại cái gì gọi là bí mật, cho nên phải đặc biệt cẩn thận.

Triệu Kham suy nghĩ một chút, nói:

- Việc này cũng không khó, ta sẽ đi tim a ông hỗ trợ, bí mật đưa Tiểu Ất ra khỏi thành.

A ông Triệu Kham là Phủ doãn Khai Phong Chu Quế Nạp.

Được sự đảm bảo của cậu, lúc này Ngọc Doãn mới tạm yên tâm, lập tức cáo từ ra về.

Triệu Kham tự đi tìm Chu Quế Nạp can thiệp, tạm thời không đề cập tới.

Ngọc Doãn đi thẳng đến đại doanh nhà kho Diên Phong tìm ba người Chu Mộng Thuyết, Trần Đông và Đổng Tiên.

Sau khi thảo luận một hồi, Ngọc Doãn liền quyết định.

Dưới trướng hắn nay có hơn một ngàn binh mã, nhưng chân chính có thể chịu được một trận chiến thì không biết là bao nhiêu. Bất kể là bảy trăm quân tốt sau khi đã trả lại hắn, hay là vài trăm người tạm thời vừa thu nạp tới cũng chưa chắc đã đảm đương nổi trọng trách. Sau khi chọn lựa một lúc, chỉ còn lại 600 hãn tốt may mắn còn sống sót trong trận chiến Triều Dương Môn.

Ngọc Doãn không có ý định dùng 600 hãn tốt này để liều chết với người Nữ Chân, hắn đã có tính toán khác, lệnh Đổng Tiên điểm khởi binh mã đi tìm Lăng Chấn.

Trong khoảng thời gian này Lăng Chân sáng tác ra mấy chục miếng Chưởng Tâm Lôi.

Thấy Ngọc Doãn yêu cầu liền lập tức giao cho Ngọc Doãn, cũng dặn dò hắn:

- Chưởng Tâm Lôi lần này uy lực lớn hơn nhiều so với lần trước, hơn nữa kíp nổ cháy nhanh hơn trước. Nếu Tiểu Ất muốn sử dụng cần phải chuẩn bị thật tốt, đừng để ảnh hưởng đến tính mạng mình.

Ngọc Doãn gật đầu nói:

- Năm mươi miếng là đủ.

Chưởng Tâm Lôi lần này vẫn giao cho Lương Ngọc Thành sử dụng. Thuộc hạ của y có mấy chục người, cũng rất quen thuộc việc sử dụng, vấn đề không lớn.

Uy lực lớn hơn ư?

Rốt cuộc là lớn hơn bao nhiêu!

Trong lòng Ngọc Doãn tò mò, nhưng cũng chỉ có thể nghiệm chứng trên chiến trường.

Sau khi lấy được Chưởng Tâm Lôi trở về, hắn liền tìm Lương Ngọc Thành. Thủ hạ của Lương Ngọc Thành có hơn hai mươi người, cũng là những người sống sót trong trận chiến Triều Dương môn, cũng đã đi theo Ngọc Doãn tham gia trận chiến đại thắng ở trấn Quách Kiều, và lúc này đây là những trịch thủ đảm đương Chưởng Tâm Lôi.

Những người này đương nhiên quen thuộc sử dụng Chưởng Tâm Lôi.

Ngọc Doãn lại lặp dặn dò một lần nữa, rồi bảo Lương Ngọc Thành phân phát Chưởng Tâm Lôi, dẫn theo nhóm trịch thủ đi tới Trần Châu Môn hội hợp với đại quân.

o0o

Triệu Kham làm việc cũng rất nhanh gọn.

Khi Ngọc Doãn suất bộ đi đến Trần Châu Môn, tướng phòng giữ Trần Châu môn đã nhận được tin tức đang chờ Ngọc Doãn đến.

Tướng phòng giữ Trần Châu Mông tên là Vương Tuấn, vốn chính tướng thủ hạ của Phạm Quỳnh. Sau khi Phạm Quỳnh binh bại, Vương Tuấn liền đầu phục Chu Quế Nạp, và nhanh chóng tiếp chưởng phòng ngự Trần Chiều Môn. Gã vô cùng khách khí với Ngọc Doãn, càng không hỏi Ngọc Doãn đi đâu, mà chỉ trực tiếp mở cửa thành ra, lén để đám người Ngọc Doãn ra ngoài rồi sau đó đóng cửa thành lại.

- Ca ca, chúng ta đi đâu?

Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút, hạ giọng nói:

- Chúng ta đi tây đài.

Tây Đài ở hướng tây bắc Vệ Châu Môn, cách Mưu Đà Cương chừng mười lăm dặm, phải thông qua đường Khai Phong.

Ngọc Doãn suất bộ ẩn thân trong một tòa rừng thưa bên cạnh Tây Đài, rồi sau đó phái ra thám báo, nghiêm mật giám thị động tĩnh Mưu Đà Cương.

Thời gian qua nhanh.

Vô tình bất giác đã sắp qua giờ tý.

Ngay thời điểm Ngọc Doãn cảm thấy một tia mệt mỏi chợt nghe phương hướng có ba tiếng pháo hiệu vang lên ở Mưu Đà Cương, ngay sau đó là tiếng kêu rung trời.

Ngọc Doãn cả kinh vội đi đến rìa rừng thưa.

Xa xa trong đại doanh quân Kim Mưu Đà Cương ngọn đèn dầu chớp động, có vẻ vô cùng náo nhiệt.

Khoảng cách từ đây đến Mưu Đà Cương sáu bảy dặm cũng có thể nghe được tiếng kêu giết từ Mưu Đà Cương truyền đến.

Vương Lan mang theo một đội thám báo từ Mưu Đà Cương từ hướng Mưu Đà Cương tới, ghìm chiến mã trước Ngọc Doãn, hạ giọng nói:

- Phủ suất, quả nhiên đã đánh nhau.

- Tình huống như thế nào?

- Không tốt lắm.

Vương Lan thở dốc một hơi, thấp giọng nói:

- Cảm giác như đại doanh quân Kim đã sớm chuẩn bị. Người của chúng ta mới một công đi vào lập tức bị đối phương vây quanh.

Ngọc Doãn thầm nghĩ: "Quả nhiên là có chuẩn bị."

Mật thám người Nữ Chân này chỗ nào cũng nhúng tay vào, dù là những việc phát sinh ở trong thâm cung cũng có thể biết được rất nhanh. Giống như chuyện bí mật tập kích doanh trại địch này, nói là xuất kỳ bất ý, không cho người khác biết, nhưng lúc tiến hành thì chỉ hận không thể gióng trống khua chiêng để tất cả mọi người biết rõ. Bởi vậy, Hoàn Nhan Tông Vọng không những trúng kế mà ngược lại ra kế quỷ đánh lại một đòn.

- Phủ suất, chúng ta làm gì bây giờ?

Tất Tiến không kìm nổi mở miệng hỏi, trong mắt toát ra vẻ do dự.

Không hề nghi ngờ, hắn muốn đi cứu viện, nhưng nghĩ tới binh mã của mình, thì ý niệm đó lập tức nhạt đi rất nhiều.

Chỉ là vài trăm người thì sao cứu được những binh mã kia?

Ngọc Doãn trầm giọng nói:

- Vương Lan, làm phiền ngươi lại tiếp tục vất vả quan sát, một khi quân ta phá vây đi ra, thì nhanh chóng báo ta biết.

Vương Lan đáp ứng một tiếng, lên ngựa đi.

Ngọc Doãn thì ngoắc gọi Lương Ngọc Thành đến, ghé vào tai y nói nhỏ vài câu, Lương Ngọc Thành liền mang thủ hạ nhanh chóng rời đi.

Cao Sủng và Hà Nguyên Khánh ở một bên không nói gì.

Nhưng thật ra Tất Tiến lại có chút khẩn trương, miệng ngập ngừng, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng.

Ước chừng qua nửa canh giờ nữa, Vương Lan gấp gáp trở lại.

Một đội nhân mã quân Tống từ trong đại doanh quân Kim Mưu Đà Cương phá vây ra đang nhanh chóng hướng bên này. Tuy nhiên sau đội quân Tống còn có một đội quân Kim đuổi theo.

*****

Dù sao không phải là lính trinh sát nghiêm chỉnh, có thể làm đến bước này cũng không dễ.

Nhưng Ngọc Doãn cũng không hề trách móc Vương Lan mà bảo y về đơn vị nghỉ ngơi.

- Thập Tam Lang, truyền lệnh xuống bảo mọi người chuẩn bị sẵn sàng... Tối nay đội Thân quân Thái tử chúng ta đầu tiên tác chiến, nhất định phải làm thật xuất sắc mới có thể đứng vững gót chân. Ngươi và Hà Tiểu Ất suất lĩnh năm mươi mã quân tiền hậu giáp kích.

Nghe hiệu lệnh của ta, khi Chưởng Tâm Lôi dưới Tân Đài Sơn nổ vang thì lập tức xuất kích.

- Vâng!

Cao Sủng và Hà Nguyên Khánh lập tức lĩnh mệnh đi, không bao lâu, xa xa liền nghe được những tiếng bước chân hỗn độn.

Một đội quân Tống, ước chừng có mấy trăm người từ hướng Mưu Đà Cương bại lui xuống dưới. Một viên Đại tướng cầm đầu kim khôi kim giáp ước chừng trên dưới ba mươi tuổi, trong tay kéo một cây thương lớn phóng ngựa chạy như điên. Mà ở phía xa, một đội quân Kim đang nhanh chóng đuổi theo.

Trong bóng đêm, Ngọc Doãn cũng thấy không rõ lắm truy binh kia rốt cuộc có bao nhiêu người, tuy nhiên theo tiếng chân phán đoán thì số lượng sẽ không quá ít...

- Tống cẩu đừng chạy!

Dưới ánh trăng, một viên tướng Kim mặc một chiến bào màu trắng bằng vải bông, cầm trong tay đại đao lao đi tiên phong.

Một bên là kỵ quân, một bên là bộ tốt, mắt thấy khoảng cách song phương càng ngày càng gần, từ bên trong đội quân Tống đột nhiên lao ra một nhóm người, viên Đại tướng cầm đầu rõ ràng là Dương Tái Hưng. Chỉ thấy cả người gã đẫm máu, Vương truy mã dưới háng cũng thương tích đầy mình.

Theo sát sau gã là lão tướng cầm song tiên mang theo quân Tống xông lại, ý đồ ngăn cản quân Kim.

Chỉ có điều, nhân số của đội quân Tống này thật sự quá ít, chủ tướng Nữ Chân kia căn bản không ham chiến, bỏ qua đám người Dương Tái Hưng, tiếp tục truy kích về phía trước. Nhưng dù là thế, Dương Tái Hưng và viên lão tướng kia vẫn lâm vào bên trong, mấy trăm quân Kim ùa lên bao vây đám người Dương Tái Hưng, một trận điên cuồng chém giết làm cho núi Tây Đài máu chảy thành sông.

Ngọc Doãn không nhận ra Dương Tái Hưng nhưng vẫn có chút tán thưởng đối với dũng khí của đội quân Tống này.

Chẳng qua, hắn không thể hành động theo cảm tính.

Trên núi Tây Đài chưa xuất hiện tín hiệu, chứng minh thời cơ chưa đúng lúc.

Truy binh Nữ Chân có mấy ngàn người, nếu thật sự phải đánh nhau, chút binh mã ấy của ta căn bản không đấu lại được.

Chỉ có thể... tiếp tục chờ!

Ngọc Doãn cố gắng kiên trì, mệnh đám người Vương Lan Tất không được hành động thiếu suy nghĩ.

Cảm giác chờ đợi như dài đằng đẵng, chợt nghe xa xa truyền đến tiếng nổ mạnh ầm ầm liên tiếp, người hô, ngựa hí.

Lương Ngọc Thành khi thấy đội quân Kim đi qua liền ném mạnh Chưởng Tâm Lôi về phía đội quân truy kích người Nữ Chân.

Năm mươi miếng Chưởng Tâm Lôi gần như là văng ra ở trong khoảnh khắc, rơi vào trong đội ngũ người Nữ Chân, máu thịt nổ văng tung tóe...

Truy binh Nữ Chân vội vàng không kịp chuẩn bị Chưởng Tâm Lôi nổ bất thình lình người ngã ngựa đổ, loạn thành một bầy.

Mà vị chủ tướng Nữ Chân bị tiếng nổ ầm liên tiếp này làm cho hoảng sợ, cũng may y có kinh nghiệm chiến trận, vội trấn an chiến mã, khàn giọng hô:

- Đừng vội kích động, đừng vội kích động, ổn định. Tất cả ổn định cho ta!

Còn chưa dứt lời, từ hai đầu giết ra hai đội kỵ binh.

Sủng và Hà Nguyên Khánh dẫn mã quân nhảy vào trong loạn quân, nhất thời làm truy binh Nữ Chân vốn đã loạn thì càng loạn.

Chủ tướng Nữ Chân giận tím mặt, luân đao giục ngựa tiến lên, ngăn cản đường đi của Hà Nguyên Khánh.

- Có Hoàn Nhan Hoạt Nữ ta, Tống cẩu có dám xưng tên.

Hoàn Nhan Hoạt Nữ này là con trai của Hoàn Nhan Lâu Thất, là một viên mãnh tướng Nữ Chân.

Người này mười bảy tuổi đã tham gia trận chiến Công Ninh Giang Châu, trảm thủ vô số, được Hoàn Nhan A Cốt Đả tán xưng là 'Thử tử tha nhật tất vi danh tương'. Mà nay, Hoàn Nhan Hoạt Nữ vẫn là thanh niên chính trực nhưng tướng mạo có chút già dặn hơn, thân thể dũng lực ở trong người Nữ Chân cũng là dũng mãnh vạn người không bằng.

Hà Nguyên Khánh lại không biết Hoàn Nhan Hoạt Nữ là mèo hay là chó, nghe Hoàn Nhan Hoạt Nữ nói xong, liền cười lạnh một tiếng:

- Phí lời!

Y luân chùy đón đỡ đao của Hoàn Nhan Hoạt Nữ.

Đúng vậy, Hoàn Nhan Hoạt Nữ đích thật là một viên mãnh tướng, nhưng cũng phải nhìn là đang đấu với ai.

Hà Nguyên Khánh này có thể nói là một trong những người tài dưới trướng Ngọc Doãn, dũng lực hơn người, chỉ thua dưới ba người là Cao Sủng, Ngọc Doãn và Dương Tái Hưng, còn lại thì gần như không ai có thể địch lại được. Dù là ba người Cao Sủng muốn thắng y cũng phải trầy trật. Tiểu tử này có quái lực, chẳng kém gì Ngọc Doãn Cao Sủng, sử dụng đôi Ngân chùy hoa mai trong tay nặng hơn trăm cân. Hoàn Nhan Hoạt Nữ giao thủ với Hà Nguyên Khánh hơn mười hiệp thì không chịu được nữa, mà bên kia, Cao Sủng đã thúc ngựa vắt thương chém giết trong loạn quân như nơi không người.

Hoàn Nhan Hoạt Nữ tưởng rằng lần này truy kích quân Tống sẽ không xảy ra biến cố gì, nào ngờ lại bị mai phục thì có chút lúng túng.

Bởi hoảng loạn mà đại đao trong tay liền lộ ra sơ hở. Khi hai ngựa giao qua, chỉ thấy Hà Nguyên Khánh một chiêu lật tay chém chùy, đập vào phía sau lưng Hoàn Nhan Hoạt Nữ. Hoàn Nhan Hoạt Nữ này cũng mạng lớn, chiến mã đột nhiên gia tăng tốc độ làm cú đập bị hụt đi, nhưng dù là thế thì Hoàn Nhan Hoạt Nữ vẫn bị chuôi đại chùy đảo qua, đánh cho làm Hoàn Nhan Hoạt Nữ miệng phun máu tươi, chạy trốn vào trong đồng hoang.

Gã bỏ chạy làm quân lập tức đại loạn, mấy ngàn truy binh bị Cao Sủng Hà Nguyên Khánh dẫn theo hơn trăm người đánh cho bại lui liên tiếp.

- Đại Thát Bất Dã, đừng vội ham chiến, có mai phục!

Hoàn Nhan Hoạt Nữ nằm rạp trên lưng ngựa chạy về, gặp Thác mẫu Bột Cận Đại Thát Bất Dã đang dẫn quân Kim truy kích đuổi tới.

Gã có lòng tốt vội lớn tiếng kêu gọi.

Ai ngờ Đại Thát Bất Dã vốn đang chỉ huy quân Kim vây giết Dương Tái Hưng và lão tướng kia, nghe Hoàn Nhan Hoạt Nữ nói vậy, lập tức không nói hai lời, quay đầu bỏ chạy.

Đại Thát Bất Dã này đích thật là một viên danh tướng Nữ Chân.

Tuy nhiên trong sử sách ghi lại, người này là kẻ "Khiếp chiến đa mưu".

Muốn cho y đánh trận đánh ác liệt, tử chiến đã không có khả năng rồi. Nếu Hoàn Nha Hoạt Nữ không kêu lên thì còn đỡ, nào ngờ gã vừa kêu như thế, lại làm cho Đại Thát Bất Dã hoảng sợ.

Quân Tống có mai phục?

Đại Thát Bất Dã vừa mới chạy ra vài bước, lại nghe đến tiền phương có tiếng lục lạc ngựa reo.

Ngọc Doãn suất bộ đối mặt tới, Ám Kim giống như một tia chớp màu đen trong chớp mắt đã tới trước mặt Đại Thát Bất Dã.

Hổ Xuất trường đao vẽ ra một đường sáng kỳ quỷ, chém tới Đại Thát Bất Dã:

- Thân quân Thái tử Phủ suất Ngọc Doãn đặc biệt tới lấy tính mạng ngươi của ngươi đây.

Ngọc Doãn ở trên ngựa hét to.

Một tiếng rống to này của hắn mơ hồ mang theo công lực Sư Tử Hống, giống như tiếng sấm nổ vang bên tai Đại Thát Bất Dã, làm đầu óc y lập tức choáng váng.

Y trơ mắt nhìn đại đao của Ngọc Doãn đang bổ tới, quên cả né tránh, chỉ thấy một đao hạ xuống, lập tức máu tươi bắn lên.

Đại Thát Bất Dã gần như là bị một đao của Ngọc Doãn chém thành hai đoạn, kêu thảm một tiếng ngã lăn xuống ngựa.

Hoàn Nhan Hoạt Nữ mắt trợn ngược nhìn Đại Thát Bất Dã đầu một nơi thân một nẻo đến ngây dại. Đội quân Tống mới vừa rồi kia tuy nói là thiện chiến, nhưng gã không coi vào mắt. Nhưng trong nháy mắt, mãnh tướng quân Tống liên tiếp xuất hiện, đã có hai tướng Tống dùng thương lớn và song chùy, nay lại có thêm một tướng Tống nữa, mà dường như còn lợi hại hơn hai người kia. Đại Thát Bất Dã có bản lĩnh thế nào, đương nhiên Hoàn Nhan Hoạt Nữ biết, tuy không phải là đối thủ của gã nhưng cũng không phải là nhân vật tầm thường, vũ lực cũng không hề kém.

Mãnh tướng như vậy không ngờ bị một đao của Tướng Tống kia chém chết.

Hoàn Nhan Hoạt Nữ hết hồn, thúc ngựa bỏ chạy.

Nào biết được trong loạn quân lại giết ra một viên tướng Tống, thương đâm ngựa nhanh trong chớp mắt đã tới trước mặt gã, không nói hai lời giơ thương đâm tới.

Hoàn Nhan Hoạt Nữ kêu to, nâng đao đón đỡ.

Hai ngựa giao qua, chỉ thấy tướng Tống kia giao thương qua tay trái, rút từ sau ra một cây giản bốn cạnh bằng thép ròng, lật tay đánh ra một giản.

(Giản: binh khí cổ)

Phập!

Đầu Hoàn Nhan Hoạt Nữ bị đập vỡ như quả dưa hấu.

Thậm chí gã còn không thể hét lên được tiếng nào lập tức ngã lăn xuống ngựa.

Quân Kim thấy tình trạng như vậy đều hỗn loạn.

Thấy bọn chúng hỗn loạn, Ngọc Doãn lập tức múa đao sát nhập loạn quân, giống như mãnh hổ xuống núi xông vào trận chiến.

- Thân quân Thái tử lập uy ngay tại hôm nay các huynh đệ theo ta tàn sát.

Những binh Tống đi theo Ngọc Doãn tiến đến đây đều là những người sống sót trong trận huyết chiến tại Triều Dương Môn, đã sớm rèn luyện được sự hung tàn dị thường. Hai người Vương Lan, Tất Tiến chia làm tả hữu, đi theo sát Ngọc Doãn.

- Đại Lang?

Ngọc Doãn chém liên tục vài tên quân Kim, đến lúc đến gần bên tướng Tống vừa chém chết Hoàn Nhan Hoạt Nữ thì mới nhận ra đó là Dương Tái Hưng.

Dương Tái Hưng nhận ra Ngọc Doãn, không khỏi tinh thần phấn chấn:

- Ca ca đến cứu ta?

- Ta...

- Ca ca đừng trách, hãy giúp ta một tay cứu Hô Diên tướng quân trước.

Dương Tái Hưng quay đầu ngựa, giết trở lại.

Ngọc Doãn đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy trong loạn quân, lão tướng Tống kia đã thở hồng hộc.

Chòm râu xám trắng nhuộm đầy máu, tiết tiên (đoạn roi) bằng thep ròng mùa mưa gió không ra, trước người đã ngã quỵ hơn mười cỗ thi thể.

Người này chính là Hô Diên Chước sao?

Ngọc Doãn cũng không nghĩ ngợi nhiều, hét một tiếng:

- Hô Diên tướng quân chớ kích động, ta đến giúp lão đây.

Vừa nói hắn vừa giục ngựa luân đao đi theo sát Dương Tái Hưng giết vào trong loạn quân.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-301)


<