Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tống thì hành - Hồi 199

Tống thì hành
Trọn bộ 301 hồi
Hồi 199: Cục diện
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-301)

Cuối tháng mười hai năm Tuyên Hòa thứ sáu, khắp nơi phương Bắc đã bao phủ màu trắng xóa.

Thành cổ Hàng Châu bao phủ trong mưa lạnh gió rét, mặc dù bông tuyết chưa dầy nhưng hàn khí kinh người. Mọi người nói, mùa đông phương Bắc lạnh hơn so với phía Nam, nhưng trên thực tế, nếu thật sự đi tới phía Nam thì sẽ biết màu đông phía Nam còn khó chịu hơn là phương bắc. Mùa đông thành Khai Phong sóc phong mãnh liệt đập vào mặt, nhưng mùa đông ở Hàng Châu thẩm thấu qua quần áo, thấu vào xương, làm người ta cảm thấy rét lạnh hơnl

Trên chính đường đặt một hỏa lò, trong lò lửa than hừng hực.

Lý Chuyết nhấp một ngụm rượu lâu năm, lại vê một hạt đậu hồi hương bỏ vào trong miệng, nhắm mắt nhai thưởng thức.

Dưới đường, vài tên văn sĩ ngồi nghiêm chỉnh, ai cũng không mở miệng, bọn họ nhìn Lý Chuyết, cùng đợi Lý Chuyết đặt câu hỏi.

Mấy người kia là phụ tá của Lý Chuyết.

- Gã kia đang làm gì?

Lý Chuyết đột nhiên mở miệng, có chút không đầu không đuôi.

Người này ước chừng bốn mươi, dáng vẻ đường đường, toát lên vài phần khí chất văn sĩ phong nhã. Lúc nói chuyện mang theo chút hẩu âm Khai Phong cộng thêm tia mềm nhẹ Ngô Nông, mày kiếm mắt lãng, râu dài dưới cằm.

Trên người mặc áo dài màu xanh càng toát lên vẻ nho nhã, chỉ có điều hai đầu lông mày lại lộ ra tia nham hiểm hung ác.

Phụ tá đương nhiên hiểu được ý trong lời nói của Lý Chuyết, một người trong đó vội vàng đứng lên nói:

- Hồi bẩm phủ tôn, Ngọc Đô Giám kia dường như sức khỏe không tốt, sau khi tới Hàng Châu chưa từng đi tuần tra quân doanh, chỉ uah quẩn trong nhà, đóng cửa không ra. Nhưng hai phụ tá kia của hắn thì hoạt động thường xuyên, thường xuyên kết bạn đi lại trong thành.

Lý Chuyết mày nhăn lại, lẩm bẩm:

- Sức khỏe không tốt sao?

Trong đầu y chợt hiện ra khuôn mặt bệnh tật vàng như nến.

Thái tử từng phái người truyền tin nói Ngọc Tiểu Ất này là hảo hán nhất đẳng, võ nghệ cao cường, thân thể cường tráng. Lúc đầu gặp Ngọc Doãn, dù là Lý Chuyết cũng hoảng sợ. Bởi vì y thấy Ngọc Doãn khí sắc cực kém, nói vài lời đã thở hổn hển.

Tuy nhiên cũng chính bởi vì điều này mà Lý Chuyết đã quyết tâm rất nhiều.

Một tên bệnh tật như thế, thật không giống loại người có thể cùng chủ nhân y tranh quyền đoạt lợi.

Chỉ có điều Thái tử phái người này tới Hàng Châu, rốt cuộc là có ý gì? Nghe nói thằng nhãi này hình như ở Đông Kinh đã trêu chọc không ít kẻ thù.

- Thể cốt hắn quả nhiên không tốt?

Phụ tá vội trả lời:

- Hồi bẩm phủ tôn, tiểu nhân từng phái người điều tra, phát hiện sau khi thằng kia đến bố trí ổn thỏa thì từng mời mấy vị danh y Hàng Châu đến. Tiểu nhân cũng từng tiếp xúc cùng những người đó, nghe nói thể cốt thằng đó thật sự rất kém.

Lý Chuyết nghe vậy lại thở phào một cái.

- Như thế cũng tốt, cứ để Ngọc Đô Giám nghỉ ngơi nhiều một chút.

Hắn là người Khai Phong, lần đầu tiên tới bên này khó tránh khỏi không quen với khí hậu ở đây, cũng không phải là chuyện lớn gì... Lý Tứ!

Theo tiếng gọi của Lý Chuyết, chỉ thấy một tráng hán áo xanh từ bên ngoài đi vào.

- Lão gia, có gì chỉ bảo.

- Đi vào trong khố phòng mang nhân sâm cổ hai trăm năm tới, ngày mai đưa đến quý phủ Ngọc Đô Giám.

Nói hắn cứ điều dưỡng sức khỏe thật tốt, đừng quá làm lụng vất vả, việc sự vụ bên Ứng Phụng Cục, hắn không cần lo lắng. Đợi thể cốt hắn tốt lên thì tiếp nhận cũng không muộn. Hàn Khuê, chuyện Ứng Phụng Cục, ngươi nhanh giải quyết một chút, đừng để sai sót gì. Đồng thời phái người tiếp tục theo dõi hắn, một khi có hành động gì thì lập tức báo ta biết.

Lý Chuyết nói xong, đứng dậy phất tay áo mà đi.

Vài tên phụ tá tươi cười vội vàng khom người tiễn.

"Thoạt nhìn thành Hàng Châu này vẫn là thiên hạ của phủ tôn chúng ta."

***

Đời sau thường nói Hàng Châu phồn hoa.

Cũng có thi từ làm chứng như:

"Sơn ngoại thanh sơn lâu ngoại lâu

Tây hồ ca vũ kỷ thì hưu. Noãn phong huân đắc du nhân túy.

Trực bả hàng châu tác biện châu'.

Biện Châu, là phủ Khai Phong Đông Kinh hiện nay.

Dịch:

Lớp lớp non xanh, lớp lớp lầu

Tây Hồ múa hát đến bao lâu?

Gió êm đã ngấm say lòng khách

Dám bảo Hàng Châu cũng Biện Châu

Đề nhà trạm Lâm An (Người dịch: Nam Trân)

Còn có người nói: trên có Thiên đường, dưới có Tô Châu, Hàng Châu.

Có điều, cảnh đẹp Hàng Châu trong thi từ ca phú này cũng là sau này mới có.

Thời Ngũ đại thập quốc, nước Ngô Việt Thiên An Đông Nam, xây dựng Tây phủ cho Hàng châu. Ngô Việt trải qua tam đại Ngũ Đế, tổng cộng 85 năm thống trị, Hàng Châu đích thật phát triển nhanh chóng.

Âu Dương Tu từng miêu tả trong "Hữu mỹ đường ký": Tiền đường từ thời Ngũ Đại không có binh đao, người dân giàu có và đông đúc yên vui, hơn mười vạn gia, còn có hồ sơn, tả hữu nổi bật, việc buôn bán trên biển, buồm lãng hồ, xuất nhập đào xa ngút ngàn giữa dặm sương, có thể nói là vô cùng hưng thịnh.

Căn cứ theo Ngô Việt được ghi lại trong sử ký, phía tây Hàng Châu là Tần Vọng Sơn, xuôi theo triền đê tới bờ sông thành trì hình dạng giống như trống cơm, vì vậy cũng được gọi là Yêu cổ thành.

Năm Nguyên Hữu thứ tư, Tô Đông Pha làm tri châu Hàng Châu, đào Tây Hồ, xây dựng cải tạo đê dài, khiến cho cảnh sắc Tây Hồ càng thêm sống động lòng người...

Trong trường hợp đó, cuộc khởi nghĩa Phương Lạp lại khiến cho Hàng Châu bị phá hư rất lớn.

Khi quân khởi nghĩa một lần nữa đánh vào thành Hàng Châu khiến thành hàng Châu bị tàn phá. Mặc dù Phương Tịch đã chết, phản loạn đã sớm bị dẹp yên vài năm, nhưng trong thành Hàng Châu vẫn mơ hồ còn lưu lại dấu vết chiến hỏa năm xưa. Cảnh sắc này khác xa hẳn với cảnh động lòng người trong thi từ.

Mưa phùn lả lướt, thành Hàng Châu bị âm sương bao phủ.

Ngọc Doãn khoác một chiếc áo bông vải bố dày đứng ở bên bậc cửa, liên tiếp ho khan kịch liệt.

Trên mặt trắng bệch như tờ giấy của hắn đã hồng hào hơn một chút.

Hắn đứng ở bậc cửa trong chốc lát, xoay người quay lại trong phòng, đột nhiên một cơn gió mát ập tới.

Lò lửa hừng hực, ngọn lửa tán loạn.

Trên lò lửa treo một cái siêu, nước đã sôi trào, hơi nước từ trong siêu nước bốc ngùn ngụt.

Cao Thế Quang bưng một chén nước thuốc đen tuyền đi tới trước mặt Ngọc Doãn:

- Thiếu gia, tới giờ uống thuốc rồi.

Mùi thuốc đông y nồng đậm đập vào mặt khiến Ngọc Doãn nhăn mày lại, trên khuôn mặt tái nhợt nở nụ cười chua xót. Hắn lắc đầu nhận bát, bịt mũi ừng ực cố uống hết rồi lại há miệng phun ra một chút thuốc đông y đắng chát, dường như trong hơi thở cũng đều tràn ngập sự khổ đắng.

- Loại thuốc bỏ đi này rốt cuộc còn phải uống bao lâu nữa?

Cao Thế Quang hạ giọng nói:

- Số thuốc Trương tiên sinh bốc còn hơn mười ngày dùng nữa.

Tuy nhiên Trương tiên sinh nói mười ngày sau còn phải chẩn đoán bệnh tiếp, một lần nữa khai căn. Lần này thiếu gia hao tổn nguyên khí quá lớn, phỏng chừng đầu xuân năm sau mới có thể ngừng thuốc. Thiếu gia, thật sự không được, để tiểu nhân phải trở về Khai Phong một chuyến mời An thần y đến?

- Lão cao đừng quá nóng ruột, bên An thúc phục tốt nhất không nên quấy rầy.

Nếu thông tri An thúc phụ, Yến Nô chắc sẽ biết chuyện, đến lúc đó lại làm cho cô ấy nóng ruột nóng gan lo lắng. Trương tiên sinh kia chẳng phải nói chỉ hao tổn nguyên khí thôi sao, không đáng lo ngại đâu. Vậy thì nghỉ ngơi nhiều, năm sau nhất định có thể bình phục.

Cao Thế Quang miệng ngập ngừng, lời đến bên miệng, lại nuốt trở về.

Ngọc Doãn ho khan hai tiếng, ngồi xuống ghế, đột nhiên nói:

- Lão Cao, tiền bạc mang từ Khai Phong đến còn bao nhiêu?

Cao Thế Quang biến sắc, do dự một chút rồi nói:

- Bẩm thiếu gia, lần này chúng ta từ Khai Phong mang theo một ngàn quan, lúc đầu nghĩ cũng đủ dùng, nhưng không ngờ thị trường Hàng Châu lại cao như vậy, dù là tòa nhà này chúng ta ở tiền thuê cũng một tháng hai mươi quan, hơn nữa trả một năm tiền thuê đã gần 240 quan rồi. Hơn nữa thời gian này thiếu gia dùng thuốc, cũng tốn không ít tiền bạc, mà nay chỉ còn dư hơn 500 quan. Mặt khác, tiểu nhân còn nghe người ta nói một chuyện.

- Ồ?

- Ứng Phụng Cục Hàng Châu này thùng rỗng kêu to, tri châu lão gia đối với sự vụ của Ứng Phụng Cục dường như không để tâm, Ứng Phụng Cục này đã thành lập mấy tháng, nhưng binh trại đến nay vẫn chưa định xuống, tương ứng là binh lính cũng không chiêu nạp. Thiếu gia đến nhậm chức, dưới tay lại không có ai, đến lúc đó nếu Quan gia trách tội xuống chỉ sợ cuối cùng vẫn rơi trên người thiếu gia.

Binh trại Ứng Phụng Cục thuộc quản lý của Ngọc Doãn.

Theo lý mà nói, Ứng Phụng Cục Hàng Châu này đã mở được mấy tháng, Lý Chuyết kia kiêm Lĩnh Ứng Phụng Cục Sự, cũng coi như đã nhiều ngày, những thứ khác không nói, nhưng ít nhất binh trại hẳn phải lập, lính phải chiêu mộ rồi chứ. Nhưng căn cứ theo lời Cao Thế Quang nói, cái gọi là binh trại Ứng Phụng Cục nay cũng chỉ là vỏ bọc rỗng, thậm chí ngay cả bóng dáng cũng không thấy.

Ngọc Doãn sau khi nghe xong không hề tức giận, dường như đã sớm đoán được kết quả này, cho nên chỉ cười cười, khoát tay nói:

- Lão Cao, việc này ngươi đừng vội lo lắng, ta đều có tính toán rồi. Lý tri châu chắc có chỗ khó của hắn. Dù sao lúc trước khi Chu Miễn quản lý Ứng Phụng Cục Tô Hàng, tạo thành hậu quả xấu nhiều, Lý tri châu an bài như vậy, cũng xuất phát từ sự cẩn thận, ta có thể hiểu.

Đúng rồi, ngày mai ngươi đi trên phố, thay ta tìm chút sâm cổ và vật bổ dưỡng đến, trước tiên trong khoảng thời gian này để sức khỏe ta tốt lên rồi mới tính tiếp.

Cao Thế Quang nghe Ngọc Doãn vừa nói như vậy, cũng không nói năng rườm rà nữa.

Nói vậy thiếu gia đã có tính toán ổn thỏa, loại chuyện này cũng thật sự không cần y phải lo lắng.

*****

Nói vậy thiếu gia đã có tính toán ổn thỏa, loại chuyện này cũng thật sự không cần y phải lo lắng.

Chỉ có điều những thứ bổ dưỡng kia giá cả rất đắt, tiền trong nhà cũng không còn nhiều, thật sự phải tính toán cẩn thận mới được.

Sau khi Cao Thế Quang đi xuống, Ngọc Doãn đứng lên hoạt động chân tay ở thượng đường.

Ngày đó ở Đông Kinh, bị Thiện Ứng đánh hai chưởng thân mình quả thật bị thương không nhẹ. Cũng may trên người Ngọc Doãn có nội tráng đan do An Đạo Toàn bào chế, tuy nói đan dược này là để lúc hắn tập võ mà dùng, nhưng đối với thương thế của hắn thì cũng có ích rất lớn. Từ Đông Kinh đến Hàng Châu, ngàn dặm xa xôi, đường xá nhấp nhô. Nếu không có nội tráng đan này, nói không chừng Ngọc Doãn đã không đến được Hàng Châu.

Nhưng dù vậy cũng cần phải trên dưới một trăm ngày mới có thể bình phục.

Ngọc Doãn thầm tính toán thời gian, nếu thật sự bình phục hoàn toàn thì phải chờ tới năm sau mới khỏi hẳn. Nhưng nếu thật như thế, chẳng phải là mấy tháng bỏ không sao? Trong thâm tâm Ngọc Doãn cũng không đợi được lâu như thế.

Cũng không biết, năm trăm ngàn quan kia Thập Tam lang đã đưa tới chưa.

Tính toán thời gian, Cao Sủng cũng phải trên đường trở về rồi, nói không chừng hiện tại đã đến Đông Kinh.

Ngọc Doãn tỉ mỉ tính toán một chút, năm trăm ngàn bạc quan, trong đó có một trăm ngàn quan thuộc đám người Điền Hành Kiến, còn lại bốn trăm ngàn quan còn phải chia lãi bên Lăng Chấn một ít, còn số này sợ là không thể quá ít. Còn nữa, Lăng Chấn còn giúp Ngọc Doãn nghiên cứu chế tạo hỏa dược kiểu mới, như vậy cũng cần phải có một lượng tài chính chống đỡ. Nếu như tính toán, một trăm ngàn quan chỉ sợ không thể thiếu. Trong tay Ngọc Doãn chỉ còn lại ba trăm ngàn quan. Gia nghiệp thành Khai Phong không thể mất đi, Dương Tái Hưng cần lên chức, Ngưu Cao, Cao Sủng cũng phải nhập ngũ, không thể thiếu phải chi một số tiền lớn. Còn nữa, lò mổ Liền Kiều phải khuếch trương, còn phải chiêu nạp thêm nhân sự, thuận tiện chuẩn bị quan hệ trên dưới ở phủ Khai Phong, tương lai hiệu dụng cho Ngọc Doãn.

Việc này nếu tính toán, để lại hai trăm ngàn quan tại Khai Phong cũng không nhiều lắm.

Như thế, Ngọc Doãn có thể chi chỉ còn lai một trăm ngàn quan. Một trăm ngàn quan, nghe có vẻ như rất kinh người.

Trong Thủy Hử truyện, sinh thần Cương của Đồng Quán cũng chỉ một trăm ngàn quan mà thôi.

Số tiền này nếu thật sự sử dụng đến, chỉ sợ là...

Ngọc Doãn nghĩ đến đây, liền không kìm nổi mày nhíu chặt.

- Tiểu Ất, mau xem chúng ta hôm nay tìm được cái gì?

Ngay lúc Ngọc Doãn trầm tư ở đường thượng, hai người Trần Đông và Trương Trạch Đoan hưng trí bừng bừng đi tới đại sảnh.

Trong tay Trần Đông còn mang theo một con ba ba, ước chừng nặng năm cân, mà trong tay Trương Trạch Đoan thì cầm theo một vò rượu.

- Hai vị ca ca, đi đâu vậy?

- Ha hả, hôm nay Trương tiên sinh Kim Quỹ Đường mời chúng ta đến Linh Ẩn tự du ngoạn.

Trên đường về gặp người ta buôn bán thứ này, Trương tiên sinh nói thứ này rất có ích cho thể cốt, ta liền mua về cho Tiểu Ất điều dưỡng. Đại huynh nhân tiện còn đào một vò rượu thuốc bên Trương tiên sinh, nghe nói là đại bổ, rất có hiệu quả. Ha hả, vì cái bình rượu này mà Đại huynh đã đổi bằng bức họa của Tô học sĩ đấy.

Trương tiên sinh chính là vị danh y Hàng Châu đã khám và chữa bệnh cho Ngọc Doãn.

Tên là Trương Phàm, mặt dài như mặt ngựa nên có biệt hiệu là Mã Diện Trương.

Y thuật của ông ta tuy không có bản lĩnh cải tử hoàn sinh như An Đạo Toàn nhưng cũng là có thực tài.

Quan hệ giữa Mã Diện Trương và Ngọc Doãn bình thường, nhưng lại rất thân thiết với Trương Trạch Đoan.

Thứ nhất là hai người cùng họ, hơn nữa hai nhà có quan hệ năm trăm năm trước; thứ hai, Mã Diện Trương tính cách thích tranh, còn yêu thích sưu tầm mặc bảo của Tô Đông Pha cư sĩ. Ở Đông Kinh, vật phẩm của Tô Môn Tứ Học sĩ bị nghiêm lệnh không được lưu truyền, nhưng ở Hàng Châu, lệnh cấm này lại không có tác dụng. Lúc trước Tô Đông Pha làm Tri châu Hàng Châu không chỉ đào Tây Hồ, xây dựng trường đê, còn khai thông Mao Sơn, kiều muối hai sông, đào sáu giếng khiến dân chúng Hàng Châu được uống nguồn nước ngọt mát lành...

Đủ loại việc này đã tạo nên địa vị của Tô Đông Pha trong lòng dân chúng Hàng Châu.

Cho nên mặc bảo của ông ta đương nhiên được thế nhân quý trọng.

Khi Trương Trạch Đoan từng ở Đồ Họa Viện đã từng ngẫu nhiên có được mặc bảo của Tô Đông Pha, vẫn luôn giữ gìn bên người.

Mà nay chỉ vì một vò rượu mà không tiếc dùng bảo vật này để trao đổi, sao không làm cho Ngọc Doãn cảm động?

Đồng thời, đây cũng chứng minh bình rượu thuốc này của Mã Diện Trương rất bất phàm, Ngọc Doãn vội đứng dậy cảm tạ Trương Trạch Đoan, đã thấy y khoát tay chặn lại, tiến lên đỡ hắn ngồi xuống ghế:

- Tiểu Ất với sức khỏe này thì nên nghỉ ngơi sớm đi.

Tiền đồ sau này của Thiếu Dương đều phó thác vào Tiểu Ất, chỉ là một bức tranh thôi, có gì đáng giá đâu? Hơn nữa mặc bảo này tuy là thuộc sở hữu của ta, nhưng không làm ta vui vẻ, cho nên đổi thì đổi rồi, làm không được đại sự, Tiểu Ất đừng nhiều lời nữa.

Trong lòng Ngọc Doãn chợt dâng lên sự ấm áp.

Hắn nuốt những lời cảm kích vào trong, chỉ vào Trương Trạch Đoan, cười:

- Vậy thì Tiểu Ất từ chối là bất kính rồi.

- Lão Cao lão Cao, mau mang những thứ này đi nấu đi.

Đúng rồi, ngươi tiện thể đến Kim Quỹ gia tìm Mã Diện Trương nói hắn chế thuốc cho Tiểu Ất thì đừng bỏ vị này vào nữa.

Cao Thế Quang ở bên ngoài nghe vậy vội vàng chạy vào.

Nhận lấy con ba ba trong tay Trần Đông, đáp lời rời khỏi chính đường.

Trương Trạch Đoan đặt bình rượu sang bên, cùng Trần Đông ngồi xuống.

Ngọc Doãn lúc này mới mở miệng:

- Hai vị ca ca, đã nhiều ngay ở trong thành Hàng Châu, có nhìn ra manh mối gì không?

Trần Đông cười:

- Dường như vị Lý tri châu kia không hoan nghênh lắm đối với Tiểu Ất ngươi.

- Ồ?

Trần Đông đứng dậy, rót hai cốc nước, đưa một cốc cho Trương Trạch Đoan, rồi trầm giọng nói:

- Phủ Hàng Châu hiện nay quân bị lỏng lẻo, khí không hưng. Trước đây Phương nghịch tặc làm loạn, khiến Đông Nam sinh linh đồ thán, phủ Hàng Châu này càng đứng mũi chịu sào. Ta và Đại huynh nhiều này đi lại trong phố chứng kiến cảnh hoang tàn khắp nơi, Lý tri châu đối với sự việc Ứng Phụng Cục thì chẳng để trong lòng. Lần này Tiểu Ất đến, khó tránh khỏi sẽ khiến hắn nảy sinh sự bất mãn với Quan Gia.

Còn nữa, ta còn nghe được, Ứng Phụng Cục mở được mấy tháng, Lý Chuyết kia đã dùng toàn bộ tiền lương để tu sửa phủ đệ của hắn. Tiểu Ất đến thì hắn ta được nhận tiền ít hơn rất nhiều, cho nên trong thâm tâm rất đề phòng Tiểu Ất.

Ngọc Doãn nghe xong mày nhăn lại.

- Nói như thế, ta đến nhậm chức làm ảnh hưởng tiền lương của hắn?

Trần Đông cười lạnh một tiếng nói:

- Đơn giản nói một trại lính mấy trăm người không được nhận quân lương, mỗi tháng cũng phải được hơn ngàn quan.

Trước kia, Lý Tri châu một mình độc tài quyền to, quả thật là hết sức vui sướng. Mà nay Tiểu Ất tới phân chia tiền thu của hắn, sao có thể để ngươi đạt ý nguyện? Tiểu Ất đã đến Hàng Châu hơn mười ngày, Lý tri châu ngoại từ ngày đầu gặp Tiểu Ất thì sau không có tin tức gì. Nghĩ chắc thằng đó đang suy nghĩ làm thế nào để đuổi Tiểu Ất đi, quả quyết không để Tiểu Ất thỏa mãn tâm nguyện.

- Lý Chuyết này hình như là đỗ tiến sĩ trong những năm Sùng Ninh.

Trương Trạch Đoan đột nhiên mở miệng, cũng khiến cho Trần Đông hơi sửng sốt.

- Đúng vậy, gã đó đỗ tiến sĩ năm Sùng Ninh thứ hai.

- Ha hả, vậy là đúng rồi, Lý tri châu bất mãn với Tiểu Ất chỉ sợ không những bị phân chia quyền bính với hắn, mà còn bị sai khiến nữa. Trước đây Tiểu Ất ở Đông Kinh có thể nói là đắc tội với nhiều người, tuy nói hiện giờ đã đi Hàng Châu, những người đó sao dễ dàng bỏ qua? Đừng quên Hàng Châu này cũng là căn cơ của Thái tướng. Mà Lý tri châu này mặc dù đầu phục Thái Tử, nhưng cũng là môn sinh của Thái Tương. Nếu Tiểu Ất thật sự muốn nắm quyền, chẳng phải sẽ khiến những người đó ở Đông Kinh thất vọng sao?

Trần Đông nghe xong lập tức gật đầu.

- A, suýt nữa lại quên việc này.

Ngọc Doãn hít sâu một hơi, nở nụ cười chua xót.

Thái đảng với hắn mặc dù chưa từng xung đột chính diện, nhưng gút mắc ân oán này rất sâu cũng khiến người ta nảy sinh sự kiêng kè.

Dù là có Hoàng Thái tôn Triệu Kham bảo hộ sợ cũng khó có thể chu toàn.

- Vậy thì ta tới Hàng Châu chẳng lẽ hoạt động còn khó hơn?

- Sợ là không chỉ còn khó hơn, mà còn ẩn giấu sát cơ. Tiểu Ất làm chủ chiến sự Ứng Phụng Cục, nếu không thể mau chóng chỉnh đốn và sắp đặt, sớm muốn gì cũng sẽ bị người ta buộc tội. Đúng vậy, chiến sự Ứng Phụng Cục hiện nay là Lý Chuyết nắm giữ, nhưng nói cho cùng, Tiểu Ất mới là Đô Giám Ứng Phụng Cục, hơn nữa lại là quan chủ binh sự của Ứng Phụng Cục, nếu binh sự này thủy chung không được chỉnh đốn và sắp đặt, đương nhiên khó tránh sẽ bị người khác hỏi tội.

Nghĩ chắc Lý Chuyết kia quả quyết sẽ không dễ dàng giao ra binh quyền.

Nguyên Niên Đại Quan, Hàng Châu được thăng làm Soái phủ, nắm giữ binh sự Đông Nam.

Nhưng từ sau loạn Phương Tịch, hai Chiết Lộ Đô Giám chọn người mà chưa quyết, cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến binh bị Đông Nam bị lỏng lẻo.

Hơn nữa tổng quản Hàng Châu chưa nhậm chức, cho nên quân chính Hàng Châu vẫn nằm trong sự khống chế của Lý Chuyết.

Dưới tình huống như vậy, Lý Chuyết muốn làm khó Ngọc Doãn cũng không thành vấn đề. Ngọc Doãn nghe Trương Trạch Đoan nói xong, càng nhíu chặt mày hơn.

Muốn phá cục diện này thì phải lấy được binh phù trong tay Lý Chuyết.

Nhưng vấn đề là, nên làm như nào đây?

Ngọc Doãn gãi đầu, tạm thời gác chuyện này lại.

- Đúng rồi, ta nghe người ta nói tiền nhiệm tri châu Thái Vân là bị người ta ám sát mà chết, cũng không biết đã bắt được hung thủ chưa?

Crypto.com Exchange

Hồi (1-301)


<