Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tống thì hành - Hồi 094

Tống thì hành
Trọn bộ 301 hồi
Hồi 094: Máu nhuộm thành Khả Đôn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-301)

Ngoài cửa sổ truyền đến từng đợt ồn ào náo động.

Da Luật Đại Thạch buông sách, hướng về phía ngoài cửa lao hô:

- Mã Nhĩ Lư Phẩn, Mã Nhĩ Lư Phẩn... Quay lại đây cho ta."

Mã Nhĩ Lư Phẩn nghiêng ngả lảo đảo chạy vào.

- Lâm Nha Đại Thạch có gì chỉ bảo?

- Bên ngoài tại làm sao như vậy tranh cãi ầm ĩ?

- Ách, nghe nói là quân Hắc Sơn quy thuận rồi, cái vị Ất Thất Oát Lỗ Đóa theo tứ Thái Tử trở về, tứ Thái Tử ở trong phủ thiết yến, mở tiệc chiêu đãi Ất Thất Oát Lỗ Đóa và những người liên quan cùng uống rượu. Cho nên bên ngoài này, cũng có chút làm ầm ĩ, Lâm Nha Đại Thạch chớ trách.

- Tứ Thái Tử đã thu phục được Ất Thất Oát Lỗ Đóa?

- Đúng vậy.

- Hắc Sơn quân đều nhập thành?

- Nghe nói nhưng thật ra không có toàn bộ vào thành, tứ Thái Tử cảm thấy người nhiều như vậy vào thành, cũng không địa phương đóng quân, cho nên liền để Ất Thất Oát Lỗ Đóa dẫn theo hai trăm người vào thành, đám người còn lại, đều là ở ngoài thành đóng quân.

Da Luật Đại Thạch vẻ mặt kinh ngạc, liên tục gật đầu tán dương:

- Tứ Thái Tử quả nhiên thủ đoạn giỏi!

Dứt lời, y xua tay ra hiệu Mã Nhĩ Lư Phẩn lui ra, sau đó cách cửa lao nói:

- Thập Tam Lang, đều nghe thấy được không đó?

Ngọc Doãn đang liên kết mọi chuyện, nghe được Da Luật Đại Thạch câu hỏi, liền thu thế, quay đầu lại nói:

- Nghe được cái gì?

- Tứ Thái Tử thành công thu phục quân Hắc Sơn, xem như ở thành Khả Đôn cũng đứng vững vàng.

Chỉ cần Niêm Bát Cát viện binh vừa đến, tứ Thái Tử đại thế thành rồi... Ha hả, đến lúc đó tiểu Yến tử của ngươi, chỉ sợ là tránh không được phải gả cho Khuất Đột Luật. Như thế nào, nghe được tin tức này, Thập Tam Lang là cảm giác gì? Vui mừng cũng hay là đau buồn?

Ngọc Doãn sắc mặt trầm xuống, hừ một tiếng, liền xoay người sang chỗ khác.

Da Luật Đại Thạch cười ha ha, chợt đi trở về đến bàn học, vừa cầm lấy quyển sách vừa mới nhìn một nửa, vừa thưởng thức hương vị mùi rượu thơm ngon.

Quân Hắc Sơn?

Ất Thất Oát Lỗ Đóa!

Ngọc Doãn mặc dù luyện Trứ Thung công, nhưng trong óc lại không ngừng hiện lên hai cái này tên.

Nghe giọng điệu Da Luật Đại Thạch, nói vậy quân Hắc Sơn thật không đơn giản, Ất Thất Oát Lỗ Đóa kia chỉ sợ cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ. Trước đây Tiêu Khất Tiết mấy lần chinh phạt, quân Hắc Sơn cũng không chịu đi vào khuôn khổ, tại làm sao Da Luật Tập Nê Liệt đến thoáng qua một cái, liền ngoan ngoãn đầu hàng?

Phương diện này, dường như có vấn đề gì.

Ngọc Doãn nhắm mắt lại, trong đầu từng lần một lặp lại vừa rồi Da Luật Đại Thạch và Mã Nhĩ Lư Phẩn hai người nói chuyện, từng từ, mỗi một câu lời nói ra cho tới giọng điệu, đều khắc sâu trí nhớ. Da Luật Đại Thạch mới vừa nghe xong dường như rất kinh ngạc, rồi lại hình như là thuận lý thành chương... Chậm đã, thuận lý thành chương? Đối thủ Tiêu Khất Tiết chưa từng xử lý được, Da Luật Tập Nê Liệt mới đến đã thu phục được đối phương, không khỏi cũng có chút quá dễ dàng! Nếu Da Luật Tập Nê Liệt có bản lĩnh bậc này thì thôi, nhưng Ngọc Doãn cảm thấy, Da Luật Tập Nê Liệt dường như cũng không có loại bản lĩnh có thể làm cho người khác bị thuyết phục.

So sánh cho cùng, thật ra nhân cách của Da Luật Đại Thạch có sức thuyết phục khá ít.

Da Luật Tập Nê Liệt đang ở vào tình huống không có căn cơ, vừa mới hành động đã nắm bắt được quân Hắc Sơn, chuyện này bên trong lộ ra một chút kỳ quái...

Theo đạo lý nói, Da Luật Đại Thạch hẳn là rất ngạc nhiên mới đúng.

Nhưng vì sao theo mồm của hắn ta nói ra, có vẻ bình tĩnh như vậy, mặc dù có chút ngạc nhiên, nhưng cứ cảm thấy giống như đangdiễn trò...

Đúng, diễn trò!

Ngọc Doãn giật nảy mình đánh cái giật mình lạnh run..

***

Trời đã tối rồi, ở bên trong thự nha thành Khả Đôn cũng đã giăng đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt.

Từ lúc hai trăm quân Hắc Sơn theo Ất Thất Oát Lỗ Đóa suất lĩnh tiến vào chiếm giữ sàn đấu võ thành Khả Đôn, thự nha này vẫn chưa từng đóng cửa.

Rượu liên tục không ngừng đưa vào bên trong thự nha, ở trong đình viện thự nha đốt lửa trại, nướng dê bò.

Thậm chí ở trong sàn đấu võ cũng đốt lên lửa trại. Khói dê bò nướng nhẹ tràn ngập ở trên khoảng không, toàn bộ thành Khả Đôn tựa hồ cũng tràn ngập nồng đậm mùi thịt nướng. Đợi sau khi trời tối, hết thảy liền trở nên càng thêm mãnh liệt hơn, Ất Thất Oát Lỗ Đóa mang theo hơn mười người thân tín đi vào thự nha, tham gia tiệc tối mà Da Luật Tập Nê Liệt chuẩn bị vì gã. Tuy nhiên, gã vẫn ăn mặc một bộ nhung trang, mặc giáp nhẹ như cũ, đầu trọc áo choàng, vừa đứng ở trong đại sảnh đã toát lên sự uy áp mãnh liệt.

Da Luật Tập Nê Liệt lôi kéo tay Ất Thất Oát Lỗ Đóa, thoải mái cười nói:

- Oát Lỗ Đóa hôm nay quy thuận, thực là chuyện may mắn cuộc đời ta. Có thể được dũng sĩ như thế này, là phúc của nước Đại Liêu ta. Oát Lỗ Đóa, hôm nay chúng ta nhất định phải không say không nghỉ.

Oát Lỗ Đóa thanh âm như hũ nói:

- Đâu dám không theo lệnh của tứ Thái Tử?

- Người tới, đưa rượu lên!

Da Luật Tập Nê Liệt khoát tay ra hiệu, liền thấy bọn thị nữ đang cầm vò rượu, nối đuôi nhau mà vào.

Đồng thời, các lực sĩ nướng quay ở trong viện đem những khối thịt dê bò thơm ngon to lớn đặt lên mâm gỗ liên tục không ngừng đưa đến trong sảnh.

Pha Lý Quát, Tiêu Khất Tiết chia nhau ngồi hai bên.

Tiêu Khất Tiết dường như có chút trầm mặc, hơn nữa Ất Thất Oát Lỗ Đóa cũng mang bộ dáng lạnh lẽo

Khó trách gã biểu hiện như thế, lúc trước Tiêu Khất Tiết và Ất Thất Oát Lỗ Đóa có quá nhiều lần giao chiến, hơn nữa còn bị thiệt hại nặng. Dưới tình huống này, bắt Tiêu Khất Tiết tỏ thái độ hòa nhã với Ất Thất Oát Lỗ Đóa ư? Đó quả thật rất không có khả năng. Nhưng thật ra Pha Lý Quát lại có vẻ rất nhiệt tình, liên tục nâng chén mời rượu Ất Thất Oát Lỗ Đóa khiến không khí bữa tiệc rượu cũng trở nên phá lệ náo nhiệt.

Trong đình viện, nhóm kịch ca múa ra những điệu nhảy diệu nghệ.

Chỉ có điều Ất Thất Oát Lỗ Đóa này hiển nhiên có chút rất không ưa thích điều này, đến con mắt cũng không nhìn, chỉ không ngừng cùng mọi người mời rượu.

- Tiêu Đô Giám, sao không nói lời nào?

Pha Lý Quát đột nhiên mở miệng hỏi, cũng dẫn tới mọi người trong sảnh đồng loạt đưa ánh mắt chuyển hướng Tiêu Khất Tiết.

Tiêu Khất Tiết kia sắc mặt tối sầm, đem chén rượu trong tay đặt thật mạnh ở trên bàn, lớn tiếng nói:

- Ta nhiều thế hệ đi theo bệ hạ, cũng không cùng lũ giặc trộm cùng bàn.

Lời này rõ ràng là nhục mạ Ất Thất Oát Lỗ Đóa, trong lòng mọi người cả kinh, gấp gáp hướng Ất Thất Oát Lỗ Đóa nhìn lại.

Quả nhiên Ất Thất Oát Lỗ Đóa lộ ra sắc mặt giận dữ, không chút khách khí đáp lại:

- Vậy thì thật là tốt, ta cũng không thích cùng bàn với bại tướng dưới tay.

- Ngươi nói cái gì?

- Ta nói, không cùng bàn với bại tướng dưới tay.

Tiêu Khất Tiết từng thua trong tay Ất Thất Oát Lỗ Đóa, cho nên nghe xong lời này, lập tức nổi giận.

Chỉ thấy y vươn người đứng lên, rút một thanh bảo đao dưới xương sườn. Mà Ất Thất Oát Lỗ Đóa cũng không yếu thế, đứng lên gạt thức ăn cùng cốc chén trên bàn rơi trên mặt đất, giơ tay cầm lấy trường án trảo nặng đến bốn mươi năm mươi cân.

- Các ngươi làm gì, còn không ngồi xuống!

Da Luật Tập Nê Liệt vội lớn tiếng hô xuống, Tiêu Khất Tiết và Ất Thất Oát Lỗ Đóa này mới không đánh nhau.

Tuy nhiên hai người này ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, giống như hai con gà chọi, ai cũng không chịu cúi đầu trước đối phương. Pha Lý Quát vẻ mặt cười khổ, vội chạy tới khuyên bảo không ngừng. Đồng thời, trong sảnh hai gã võ tướng cũng khuyên bảo Ất Thất Oát Lỗ Đóa bớt giận, thật vất vả mới khiến cho Oát Lỗ Đóa đem Trường Án trong tay buông xuống, rồi sau đó sai người quét sạch sẽ dưới đất, dâng lại rượu lên.

- Khất Lý Hoạt hà tất gì phải vậy?

Pha Lý Quát lôi kéo Tiêu Khất Tiết, đoạt lấy bảo đao trong tay y.

Khất Lý Hoạt, vốn là tên của Tiêu Khất Tiết Khiết Đan. Y tên đầy đủ vốn là Tiêu Khất Lý Hoạt, tuy nhiên người Liêu vì có văn hóa Hán, cho nên có tên Hán là Tiêu Khất Tiết. Cái tên Khiết Đan Khất Lý Hoạt có ít người xưng hô, trừ mấy người bằng hữu.

Tiêu Khất Tiết hung ác nói:

- Ta là hậu duệ quý tộc Đại Liêu, sao có thể ngồi cùng bàn cùng lũ tặc kia.

- Khất Lý Hoạt, ta thật không hiểu nên nói ngươi như thế nào... Mà nay Đại Liêu ta đang đứng ở thế nguy nan, đang cần chiêu mộ thiên hạ hào kiệt. Thù hận ngày xưa, mọi người đều vì mình chủ, ngươi cần gì phải tính toán chi li? Oát Lỗ Đó nay đã quy thuận, là ái tướng của tứ Thái Tử, từ nay về sau, liền cùng chúng ta vào điện xưng thần, sao lại bị cho là kẻ tặc? Khất Lý Hoạt, vì phúc của Đại Liêu ta, kính xin nói cẩn thận.

Không thể không nói, Pha Lý Quát này nói chuyện rất có phân lượng.

Ít nhất Tiêu Khất Tiết sau khi nghe xong rồi, liền không gàn bước nữa mà gượng gạo ngồi xuống.

Đúng lúc này, Khuất Đột Luật từ bên ngoài xông vào đại sảnh.

Từ khi gã này bị Ngọc Doãn dọa đến đái ra quần, cảm thấy không mặt mũi gặp người, cho nên hai ngày này sống vô cùng yên ổn, mãi ở trong nhà không bước ra cửa. Hiện giờ Da Luật Tập Nê Liệt trở về, gã cũng nhận được mời, chỉ có điều tới muộn một tí...

Da Luật Tập Nê Liệt cười nói:

- Khuất Đột Luật an đáp, tại làm sao tới muộn thế?

- Tứ Thái Tử, hãy phân xử cho ta.

Da Luật Khuất Đột Luật vừa tiến đến, nhìn thấy Da Luật Tập Nê Liệt liền lên tiếng khóc lớn.

Da Luật Tập Nê Liệt ngẩn ra, chợt không kìm nổi cười nói:

- Khuất Đột Luật An Đáp, có lời gì từ từ nói, đại nam nhân khóc sướt mướt, còn thể thống gì?

Nào nào, ta giới thiệu với ngươi, vị này là Ất Thất Oát Lỗ Đóa vừa mới nhậm chức Bắc viện Đô Thống... Oát Lỗ Đóa, đây là An Đáp của ta, ha hả, không bao lâu nữa sẽ là em rể của ta. Hắn là Bắc Viện Đô Giám, về sau không thiếu được cùng ngươi hợp tác.

Ất Thất Oát Lỗ Đóa nghe vậy, đứng dậy chào.

Khuất Đột Luật thì hướng Oát Lỗ Đóa gật gật đầu, nói với Da Luật Tập Nê Liệt:

- Tứ Thái Tử, ta bị tên người phương Nam kia khi nhục thật thê thảm... Ngươi nhất định phải làm chủ cho ta mới được. Ngươi không ở đây hai ngày này, ta suýt nữa chết trong tay hắn, kính xin tứ Thái Tử làm chủ

- Tại làm sao, chuyện gì xảy ra?

Da Luật Tập Nê Liệt kinh ngạc nhìn Khuất Đột Luật, hắn trở lại thành Khả Đôn không bao lâu, vẫn bận tiếp đón Ất Thất Oát Lỗ Đóa.

Cho nên đối với chuyện của Khuất Đột Luật, thật đúng là không rõ lắm.

Tuy nhiên, hắn tuy rằng không rõ ràng lắm nhưng đã có người rõ ràng.

Tự có một lão công hầu hạ Da Luật Tập Nê Liệt uống rượu tiến lên, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nhỏ nhẹ vài câu, Da Luật Tập Nê Liệt sắc mặt lập tức đại biến.

- Ngọc Tiểu Ất khinh người quá đáng.

- Còn không phải vậy sao, tứ Thái Tử chiêu hiền đãi sĩ, đối với Ngọc Tiểu thật là hậu đãi.

Nhưng này hắn lại không tự biết tốt xấu, không ngờ ba phen mấy bận chạy tới tìm Thục quốc Công chúa. Ta khuyên hắn chớ để quá phận, nào biết hắn lại động tay chân, còn đánh chết hai danh tướng Ngõa Lý của ta, còn có một người trọng thương, đến nay nằm trên giường không dậy nổi. Người Nam phương vốn giả dối, làm việc không tín nghĩa. Nay Ngọc Tiểu Ất ỷ vào lập được một chút công lao, liền ngang ngược, kiêu ngạo ương ngạnh, cứ thế mãi, sớm trở thành cái họa tâm phúc của tứ Thái Tử.

Bất kể là lão công công kia hay là Khuất Đột Luật, đương nhiên sẽ không ăn ngay nói thật.

Hai người đổi trắng thay đen, sau khi đem sự tình giảng thuật một lần, Da Luật Tập Nê Liệt tức giận đến nỗi nổi trận lôi đình.

Kỳ thật, không cần hai người này đổi trắng thay đen, Da Luật Tập Nê Liệt đối với Ngọc Doãn cũng không phải rất hài lòng. Nguyên nhân chính Ngọc Doãn không phải là người của hắn, hầu hết là toàn là nghe theo chỉ bảo của Dư Lê Yến. Điều này làm cho trong lòng Da Luật Tập Nê Liệt rất là không thoải mái... Ta mới là người kế thừa nước ngai vàng Đại Liêu chân chính, ngươi này chỉ là tên người phương Nam lại dám không tuân theo quy tắc phục tùng ta, chẳng phải là tự tìm đường chết?

Da Luật Tập Nê Liệt bất mãn đối Ngọc Doãn, từ an bài của hắn với Ngọc Doãn là có thể nhìn ra.

Người theo hắn cùng đi tới thành Khả Đôn, ngoại trừ Da Luật Tra Nô và Nhậm Oán không tính, thì chỉ có Ngọc Doãn không được ban thưởng gì cả.

Da Luật Tập Nê Liệt cả giận nói:

- Tên người Nam thật đáng giận, An Đáp chịu nhiều thiệt thòi, ta lập tức hạ lệnh chém tên người phương Nam này thành trăm ngàn mảnh, để giải mối hận trong lòng An Đáp.

*****

- Ngọc Tiểu Ất là ai?

Ất Thất Oát Lỗ Đóa vốn rất lặng yên bất chợt lên tiếng hỏi.

Không đợi Da Luật Tập Nê Liệt trả lời, Khuất Đột Luật đã chen vào nói:

- Là một tên Nam phương, không đáng để Oát Lỗ Đóa biết.

Nói xong, gã liền xoay người nói:

- Tứ Thái Tử, ta dẫn người đi đại lao, đem tên Nam phương kia đẩy ra ngoài chém thành trăm ngàn mảnh...

- Chậm đã!

Ất Thất Oát Lỗ Đóa đứng dậy.

Hắn cười ha hả nói:

- Hôm nay là ngày đầu tiên ta quy thuận tứ Thái Tử, vốn là ngày lành mà lại thấymáu thì quả thật xui xẻo. Nếu như Đô Giám đồng ý, ngày mai sáng sớm ta bồi Đô Giám đi chỗ đó trong đại lao, đem tên Nam phương kia đến chém thành trăm ngàn mảnh như thế nào

Khuất Đột Luật suy nghĩ một chút, cũng không có phản bác.

Dù sao Ất Thất Oát Lỗ Đóa hôm nay mới đến, người ta có lẽ có chút kiêng kị, cho nên không muốn thấy máu.

Dù sao Ngọc Tiểu Ất kia bị nhốt trong đại lao, thoát thân không được. Cứ để hắn ở đây sống lâu một ngày, ngày mai tất yếu xử hắn.

Khuất Đột Luật tuy ngạo mạn, nhưng cũng không phải là không nhìn đến ai.

Ất Thất Oát Lỗ Đóa này không có bất kỳ xung đột gì với gã, hơn nữa còn là người do Da Luật Tập Nê Liệt chiêu mộ, ngày sau có thể cùng đến điện xưng thần. Cái tầng quan hệ này cũng phải chiếu cố một chút! Lời thỉnh cầu của Oát Lỗ Đóa đối với Khuất Đột Luật mà nói chỉ là tiện tay mà thôi, hơn nữa còn có thể đạt được một ân tình... Đối với chuyện tốt như vậy, Da Luật Khuất Đột Luật sao có thể cự tuyệt?

Thấy Khuất Đột Luật tạm thời tiêu tan tức giận, Da Luật Tập Nê Liệt cũng cười.

- Người tới, đưa rượu lên đưa rượu lên!

Đúng lúc này, lại nghe Ất Thất Oát Lỗ Đóa hũ thanh nói:

- Tứ Thái Tử, khiến những cô gái kia lui ra đi.

Hôm nay chính đại ngày lành, ở trong này còn chuẩn bị một số nữ tử dung nhan xinh đẹp, thật sự là xui. Ngày bình thường ta thích nhất xem đấu vật, dưới trướng ta còn có một đám lực sĩ, đều là những tay hảo vồ. Tiêu Đô Thống và ta đều có chút không thoải mái, sao không tổ chức một trận đô vật. Nếu ta thua, dâng trăm lượng hoàng kim; nếu ta thắng, sau này sẽ xóa bỏ ân oán với Tiêu Đô Thống.

Không biết Tiêu Đô Thống có dám đấu một trận không?

Gã này không thích xem ca múa, mà là ưa thích xem đấu vật.

Mà loại tập tục này, đối với những tên hãn phỉ mà nói rấtbình thường, mà với người Liêu mà nói, đô vật là một tiết mục được mọi người hoan nghênh. Da Luật Tập Nê Liệt cũng thích xem đấu vật, nghe Ất Thất Oát Lỗ Đóa nói như vậy, lập tức hưng trí.

- Khất Lý Hoạt Đô Thống nghĩ như thế nào?

Hai gò má Tiêu Khất Tiết giật giật, nhìn Ất Thất Oát Lỗ Đóa.

Đã thấy Ất Thất Oát Lỗ Đóa mang trên mặt một tia khinh thường, hắn làm sao muốn cùng mình bắt tay giảng hòa, rõ ràng là muốn mượn cơ hội làm ta nhục nhã. Nhưng trước mặt của mọi người, Tiêu Khất Tiết cũng không có khả năng lui bước, nghe vậy lập tức vươn người đứng dậy.

- Vậy thì cùng ngươi đánh cược một trận.

- Ha ha ha, Tiêu Đô Thống sảng khoái, vậy chúng ta liền cử ra mười người, tỷ thí một phen?

- Rất hợp ý ta.

Da Luật Tập Nê Liệt ở chủ vị vỗ tay cười to,

- Như thế rất tốt, vậy ta cũng làm một trận! Cái đai ngọc cánh phượng khảm vàng này của ta là bệ hạ năm đó ban cho, ai nếu là thắng, thì ban cho kẻ đó.

Nói xong, hắn từ hông cởi xuống đai ngọc.

Hắn đưa ra vật phẩm này tham dự, nhất thời làm không khí càng trở nên mãnh liệt.

Đám người Da Luật Khuất Đột Luật đều lấy ra vật phẩm, cũng muốn gia nhập trong đó.

- Báo!

Đang lúc mọi người hưng trí bừng bừng muốn tham gia đấu vật, chợt thấy một gã tiểu giáo vội vã chạy vào đại sảnh,

- Khởi bẩm tứ Thái Tử, sàn đấu võ trong thành hỏa hoạn.

- À?

Da Luật Tập Nê Liệt ngẩn ra, lộ vẻ bực bội.

- Tối nay nâng cốc chúc mừng, nói không chừng là ai đó không cẩn thận mới để xảy ra hỏa hoạn. Nói các huynh đệ đều chú ý một chút, nếu là phát hiện hỏa hoạn, lập tức dập tắt ngay, việc nhỏ này, chớ lại đến tìm ta, cứ chủ động xử trí. Nào nào, mau làm vài trận đấu đi.

Giờ phút này lực chú ý của hắn đều đặt vào trận đấu vật sắp bắt đầu, sao kiên nhẫn để ý tới tình hình.

Trong sảnh mọi người cũng đều là hưng trí bừng bừng chờ Tiêu Khất Tiết và Ất Thất Oát Lỗ Đóa phái ra lực sĩ, càng không để ý chuyện đó...

- Như thế, liền bắt đầu!

Ất Thất Oát Lỗ Đóa nhếch miệng, lộ ra một miệng toàn răng trắng..

Mà Tiêu Khất Tiết cũng cười lạnh, nhìn Ất Thất Oát Lỗ Đóa liếc mắt một cái, đột nhiên lôi kéo Pha Lý Quát đến một bên,

- Pha Lý Quát, chúng ta nhiều năm như vậy làm bằng hữu, ngươi có bằng lòng giúp ta một trận hay không?

- Sao Khất Lý Hoạt lại nói vậy, ngươi muốn giúp đỡ, ta không thể chối từ.

- Cho ta mượn mười tên Oát Lỗ Đóa.

Tiêu Khất Tiết lần này, là quyết định muốn thắng.

Chẳng những muốn thắng, hơn nữa còn muốn thắng đẹp, còn muốn quét sạch mặt mũi lũ Ất Thất Oát Lỗ Đóa kia.

- Việc này..

Pha Lý Quát lộ ra vẻ khó xử.

- Sao vậy, ngươi không giúp ta sao?

- Ài, sao ngươi nói lời này? Như vậy đi, ta đem mười tên Oát Lỗ Đóa tốt nhất cho ngươi mượn, tuy nhiên trăm lượng vàng, chúng ta mỗi người một nửa.

Tiêu Khất Tiết nhếch môi mỉm cười, dùng sức vỗ vỗ bả vai Pha Lý Quát.

- Ta chỉ biết lão tiểu tử ngươi sẽ không thấy chết mà không cứu được... Ha hả, không thành vấn đề, mỗi người một nửa thì mỗi người một nửa, quan trọng là... Nhất định phải thắng.

Pha Lý Quát cười ha hả. - Đó là tự nhiên!

***

Trời tối, bên ngoài cũng càng thêm huyên náo.

Ngọc Doãn dựa vào tường ngồi, thỉnh thoảng nhìn trộm Da Luật Đai Thạch trong phòng lao phía đối diện. Da Luật Đại Thạch có vẻ rất bình tĩnh, cơm chiều chỉ ăn một chút, rồi ngồi ở trước bàn sách, đốt sáng lên ngọn đèn, ôm một quyển sách nhìn xem trông rất có tư vị.

Phía ngoài ồn ào náo động, dường như không can hệ với ông ta.

Vẻ thoải mái tự nhiên càng làm cho người khác hâm mộ. Chỉ có điều Ngọc Doãn có loại dự cảm, Da Luật Đại Thạch là bày ra vẻ thoải mái. Chỉ cần nhìn hắn ta sau một lúc lâu mới giở một trang sách, chắc hẳn tâm tư hắn ta cũng không hề đặt ở quyển sách trên tay.

- Sứ quân, đang xem sách gì?

Ngọc Doãn lén lấy con dao găm từ trongngực ra cất ở giữa ống tay áo.

Da Luật Đại Thạch đã từng là Liêu hưng quân Tiết Độ Sứ.

Sau lại cùng Hề Vương Tiêu Can liên kết với Da Luật Thuần, thành lập sự kiện chính trị Bắc Liêu. Sau khi quy thuận Da Luật Diên Hi, vẫn chưa được lên chức gì, cho nên rất nhiều người gọi y không phải là 'Lâm Nha Đại Thạch' mà là tôn y một tiếng 'Sứ quân'. Sứ quân này là tên gọi tắt của Liêu hưng quân Tiết Độ Sứ, Da Luật Đại Thạch rất thích cách xưng hô thế này.

- Ồ, Tư trị thông giám!

- Tư trị thông giám của Tư Mã Quang sao?

Da Luật Đại Thạch ngẩn ra, đột nhiên tò mò hỏi: - Ngươi cũng đọc rồi?

Ngọc Doãn cười nói:

- Sứ quân nói đùa, ta làm sao có tư cách xem sách này... Chỉ có điều từng nghe người ta nói qua, cho nên mới hỏi. Loại sách này, nếu để cho ta xem cũng chưa chắc đã hiểu... Ha hả, sứ quân đừng vội giễu cợt ta.

Cũng phải, Tư Mã Quang dầu gì cũng là danh thần Đại Tống.

" Tư trị thông giám " từ sau khi bản thảo hoàn thành, rất ít được lưu hành trong dân gian.

Ngay cả những người thường đọc thi thư cũng không có mấy người chân chính đọc qua tác phẩm, chớ đừng nói chi là hạng dân thường "Thập Tam Lang" này. Da Luật Đại Thạch buông sách, đi đến cửa lao, học theo bộ dạng của Ngọc Doãn, dựa vào tường ngồi xuống.

- Kỳ thật, Đại Tống ngươi địa linh nhân kiệt, thật sự là hiền lương vô số.

Cuộc đời ta thích nhất một người, không ai qua được Đông Pha cư sĩ triều Tống, trừ người đó ra, thì cũng thích bộ sách của Tư Mã Tướng Công.

Bác đại tinh thâm, bác đại tinh thâm!

Đại Liêu ta lập quốc mặc dù sớm hơn so với Đại Tống, nhưng lại không có nhân vật bậc này.

- Đại Tống ta người tài ba tự nhiên vô số, những người khác không nói, vậy đã từng nghe nói đến Liễu Tam Biến?

Da Luật Đại Thạch ung dung,

- Chỉ là một lãng tử không có đức hạnh thôi, sao có thể đánh đồng với Đông Pha cư sĩ và Tư Mã Tướng Công?

Tác phẩm của Tô Môn tứ học sĩ ở Đại Liêu cũng rất nổi tiếng, sau này ở Kim quốc cũng thế, vô cùng đươc tôn sùng.

Ngược lại là Đại Tống, tác phẩm của Tô Môn tứ học sĩ nhiều lần bị cấm, sau này Tư Mã Quang thiếu chút nữa thi cốt không còn. Cái gọi là "Đấu tranh chính trị" kỳ thật mới là họa đáng sợ nhất. Tranh đấu giữa các đảng khiến toàn bộ tinh anh trong triều Đại Tống loại trừ nhau, tiểu nhân lộng hành, gian tặc nắm quyền. Biến pháp của Vương An Thạch đương nhiên xuất phát từ lòng tốt, nhưng rồi cũng chính người này đã khơi mào đấu đá bè cánh.

Mỗi khi hậu thế nói về Vương An Thạch, đều dùng giọng điệu rất tán thưởng.

Nhưng ở trong quan niệm của Ngọc Doãn, Vương An Thạch này tối đa cũng chỉ là một quan phụ mẫu một châu, quản lý triều đình thì còn xa mới xứng... Ông ta có đức hạnh, có tài học, còn có hắn tài học là hảo, chỉ tiếc vị tướng công này thật sự quá phận!

Da Luật Đại Thạch chậm rãi mà nói, dường như vô cùng hiểu biết.

Ngọc Doãn thì luôn luôn tại bên cạnh cẩn thận quan sát, quan sát nhất cử nhất động của vị sứ quân đại nhân này.

Hắn dường như rất khẩn trương!

Tuy nhiên từ mặt ngoài thì nhìn không ra.

Thông qua màn nói chuyện liên hồi, cảm giác khẩn trương trong lòng dần dần lắng xuống, Ngọc Doãn không khỏi nheo lại ánh mắt!

- Á!

Ngay tại lúc Da Luật Đại Thạch đang nói chuyện hưng trí bừng bừng, ngoài nhà tù đột nhiên truyền đến liên tiếp tiếng kêu thảm thiết. Theo sát sau, cửa sắt đại lao bị người đá văng, một đám người áo đen máu me đầy mặt, Mã Nhĩ Lư Thuần thảm hại vọt vào dũng đạo.

- Sứ quân ở đâu? Sứ quân ở đâu!

Da Luật Đại Thạch đột nhiên dừng câu chuyện lại, lập tức đứng lên hô.

- Ô Lý Cáp Lạt, ta ở trong này.

Một người vạm vỡ cầm đầu, tuổi ước ở ba mươi, nghe được thanh âm của Da Luật Đại Thạch, vội bước nhanh đến phía trước.

Ở ngoài cửa lao, gã bùm một tiếng liền quỳ trên mặt đất.

- Sứ quân, Ô Lý Cáp Lạt đã tới chậm, khiến sứ quân chịu khổ!

Da Luật Đại Thạch trên mặt lộ ra ôn hòa ý cười, ngồi xổm người xuống, vươn tay cách cửa lao, vỗ vỗ lên bả vai gã đàn ông kia.

- Không tính là muộn... Ô Lý Cáp Lạt, còn không tính là muộn!

Ta còn sống, thì không tính là muộn!

Lúc này Da Luật Đại Thạch không duy trì dáng vẻ nho nhã như lúc trước, ngọn đèn chiếu ánh xuống, trên mặt lộ ra khí chất lành lạnh.

- Mở cửa ra cho ta, lúc ta ra ngoài là lúc tính nợ với bọn chúng.

Ô Lý Cáp Lạt vội đứng dậy, túm lấy cổ áo của Mã Nhĩ Lư Phẩn.

- Người còn không mở cửa.

- Gia gia tha mạng, gia gia tha mạng a... Lâm Nha Đại Thạch, ngươi mặc dù bị nhốt nơi này, nhưng ta vẫn không có nửa điểm bạc đãi. Ngươi muốn cái gì, ta tìm cách liền làm cái đó, tha ta một mạng, ta sẽ dẫn ngựa khâu đăng cho ngươi.

- Ngươi đúng là!

Nhìn Mã Nhĩ Lư Phẩn nước mắt giàn giụa, Da Luật Đại Thạch nhịn cười không được.

- Ta khi nào thì nói qua muốn giết ngươi?

Đừng nói nhảm, mau mở cửa cho ta. Nếu như ngươi nguyện ý cùng ta khởi sự, ngày sau ngươi sẽ được vinh hoa phú quý. Ngươi nếu không nguyện ý, ta cũng sẽ không miễn cưỡng. Đợi ta sau khi ra ngoài, ngươi hãy trốn đi, tối nay, tốt nhất không cần đi ra.

Mã Nhĩ Lư Phẩn liên tục không ngừng gật đầu, bước nhanh về phía trước, lấy chìa khóa ở hông vững chãi mở cửa ra.

Ngọc Doãn híp mắt, nhìn lại Mã Nhĩ Lư Phẩn.

Gã này từng đưa cho hắn dao găm, nghĩ chắc cũng biết lai lịch của hắn.

Nếu chẳng may...

Ngọc Doãn trong lòng, lập tức khẩn trương, bàn tay giấu ở trong tay áo theo bản năng nắm chặt dao găm.

- Thập Tam Lang, chúng ta đi ra!

Da Luật Đại Thạch cất bước từ trong phòng giam đi ra, nhìn Ngọc Doãn ha hả cười nói:

- Như thế nào, có nguyện cùng ta đi làm sự nghiệp lớn không?

*****

Mã Nhĩ Lư Phẩn lặng yên! Cũng làm cho Ngọc Doãn cảm thấy kỳ lạ.

Theo đạo lý mà nói, y muốn được sống, tất nhiên là sẽ nguyện trung thành với Da Luật Đại Thạch, đấy chính là cách tốt nhất, không ai được đem thân phận của Ngọc Doãn nói cho Da Luật Đại Thạch. Ngọc Doãn không tin, Mã Nhĩ Lư Phẩn không biết hắn tên là "Ngọc Doãn", nếu y có thể vụng trộm nhét cho mình dao găm, nghĩ đến cũng nên biết tên họ của hắn. Mà ở trước mặt Da Luật Đại Thạch thì Ngọc Doãn vẫn tự xưng là Cao Thập Tam Lang, hẳn trong lòng Mã Nhĩ Lư Phẩn biết rõ, nhưng lại chưa từng mật báo với Da Luật Đại Thạch.

Lúc trước, Ngọc Doãn còn tưởng rằng Mã Nhĩ Lư Phẩn đưa cho hắn dao găm, là muốn ám sát Da Luật Đại Thạch.

Nhưng nghĩ lại, ngay cả Ngọc Doãn cũng không biết Da Luật Đại Thạch sẽ tạo phản, trong chuyện này Mã Nhĩ Lư Phẩn lại càng không biết rõ sự kỳ quái.

Bây giờ suy nghĩ, lúc trước Mã Nhĩ Lư Phần đưa hắn dao găm, chỉ sợ chính là phụng chỉ thị của Tiêu Bột Yếu Hợp, thậm chí là Dư Lê Yến phần nhiều là hy vọng Ngọc Doãn tự bảo vệ mình. Ừ, đúng là ý này, cũng không phải muốn hắn ám sát Da Luật Đại Thạch.

Dư Lê Yến còn không có ý tưởng này, Tiêu Bột Yếu Hợp lại càng không có khả năng tự ý quyết định.

Da Luật Đại Thạch cách cửa lao, cười ha ha hỏi:

- Thập Tam Lang, có thể đi cùng ta làm một việc lớn không?

Mà Ngọc Doãn thì nét mặt có vẻ cảnh giác, chăm chú nhìn Da Luật Đại Thạch một lúc lâu, mới chậm rãi nói:

- Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không.

- To gan!

Lúc này Ngọc Doãn mới mở miệng nói, Ô Lý Cáp Lạt giận tím mặt, giẫm chân tại chỗ liền muốn tiến lên.

Trong tay gã cầm một cây thương, trên mũi dao của cây thương kia, còn nhỏ giọt máu tươi dày đặc, nhìn qua đằng đằng sát khí.

Da Luật Đại Thạch lại ngăn cản gã:

- Nếu Thập Tam Lang muốn xem bản lĩnh của ta, vậy đi cùng ta một lần, xem bản lĩnh của ta như thế nào.

Nói xong, Da Luật Đại Thạch hướng tới Mã Nhĩ Lư Phẩn khoát tay ra hiệu, Mã Nhĩ Lư Phẩn liền bước nhanh đi lên.

Hắn lấy ra cái chìa khóa, vững chãi mở cửa ra.

Dưới ánh đèn, Mã Nhĩ Lư Phẩn đưa lưng về phía đám người Da Luật Đại Thạch, góc độ hướng tới Ngọc Doãn gần như khó có thể phát hiện, gật gật đầu.

Thằng nhãi này là người một nhà!

Ngọc Doãn lập tức yên tâm, cất bước đi ra cửa nhà lao.

- Thương tốt!

Hắn liếc mắt nhìn cây thương trong tay Ô Lý Cáp Lạt, lớn tiếng khen.

Ô Lý Cáp Lạt biến sắc, mà Da Luật Đại Thạch lại cười:

- Thập Tam Lang cũng biết dùng thương?

- Không!

Ngọc Doãn cười nói:

- Bản thân chỉ có ở trên phố Khai Phong bán sức, một ngày ba bữa còn khó, sao có thể dùng thương?

- Vậy sao ngươi biết đây là thương tốt?

- Thương có thể giết người, đó là thương tốt... Thương của vị lão huynh này nhuộm máu, nghĩ đến nhất định là một cây thương tốt.

Da Luật Đại Thạch khẽ giật mình, đột nhiên phát ra một trận cười sang sảng.

- Thập Tam Lang nói rất đúng, thương có thể giết người, đó là thương tốt.

Một khi đã như vậy, Thập Tam Lang cùng ta đi giết người... Tối nay, chính là thời điểm ta thi triển quyền cước.

Da Luật Đại Thạch xoay người, đi nhanh ra ngoài.

Mà Ô Lý Cáp Lạt thì liếc mắt nhìn Ngọc Doãn một cái, một bên người, ra hiệu cho hắn đi trước.

Ngọc Doãn ở phía trước, Mã Nhĩ Lư Phẩn ở phía sau, theo sát Da Luật Đại Thạc đi ra cửa nhà lao. Ngoài cửa đình viện to như vậy, có mấy chục thi thể nằm i ngổn ngang. Còn có hơn mười người cầm lưỡi dao sắc bén trong tay, đang kiểm tra trong đống thi thể, nếu nhìn thấy không chết thật, lập tức tiến lên cho một đao.

- Bái kiến sứ quân!

Lúc Da Luật Đại Thạch đi ra cửa nhà lao, mọi người xung quanh đều thi lễ với y.

Da Luật Đại Thạch chỉ khoát tay áo, những người đó không nói nữa, lập tức đứng ở một chỗ.

- Bên kia Oát Lỗ Đóa như thế nào?

- Sứ quân yên tâm, Ất Thất Di Lý rất ít khi xuất đầu lộ diện, dù là ban đầu ở thượng kinh đám người ngu xuẩn kia đến đây cũng không nhận ra được gã.

Lúc này gã đang ở thự nha uống rượu, chờ mệnh lệnh của sứ quân.

Ất Thất Di Lý?

Ngọc Doãn khẽ giật mình, nghĩ đến đây là một tên gọi của một chức quan.

Quả nhiên, Ất Thất Oát Lỗ Đóa là người của Da Luật Đại Thạch, chẳng trách Da Luật Tập Nê Liệt mới lôi kéo chiêu mộ, Ất Thất Oát Lỗ Đóa lập tức tỏ vẻ quy thuận, chỉ sợ đã sớm có mưu kế rồi, đang chờ đợi cơ hội thích hợp, lăn lộn vào trong thành nghĩ cách cứu viện Da Luật Đại Thạch.

Lúc trước, khi mà Da Luật Tập Nê Liệt chưa đến đây, Ất Thất Oát Lỗ Đóa vì che dấu tai mắt mọi người, đã từng cùng Tiêu Khất Tiết phát sinh mấy lần xung đột.

Ở thành Khả Đôn trước đó không có xuất hiện nhân vật nào có thân phận hơn Tiêu Khất Tiết, Ất Thất Oát Lỗ Đóa sẽ không hành động thiếu suy nghĩ... Về phần Da Luật Nê Liệt đến, chỉ là tạo một cơ hội cho Ất Thất Oát Lỗ Đóa vào trong thành mà thôi.

Không nhịn được hướng về phía Da Luật Đại Thạch nhìn lại, trong lòng Ngọc Doãn âm thầm khâm phục.

Da Luật Đại Thạch này, quả nhiên là lợi hại.

Từ từ...

Đột nhiên Ngọc Doãn nhớ tới một chuyện.

Da Luật Đại Thạch đã sớm bị giam giữ, y sao có thể biết được, Da Luật Tập Nê Liệt sẽ đến thành Khả Đôn?

Sở dĩ Da Luật Tập Nê Liệt xuất hiện ở thành Khả Đôn, tuyệt đối là một chuyện bất ngờ. Ngay cả Ngọc Doãn cũng tin tưởng, nếu không có sự xuất hiện của hắn, Da Luật Tập Nê Liệt sẽ phải đi tới Chấn Võ, cùng tụ họp với Da Luật Diên Hi. Rồi sau đó Da Luật Diên Hi đại bại, vị Triệu vương tứ Thái Tử này cầm đại ấn Da Luật Diên Hi quy hàng người Nữ Chân, trở thành tù nhân. Nói cách khác, Da Luật Tập Nê Liệt xuất hiện là một điều bất ngờ. Dù không có sự xuất hiện của hắn ta, Ất Thất Oát Lỗ Đóa cũng sẽ như vậy dễ dàng tiến vào thành Khả Đôn này!

Trong lòng, không khỏi hồi hộp một chút.

Chẳng lẽ nói bên trong thành này, còn có người Da Luật Đại Thạch?

Nếu có, người kia sẽ là ai?

Người này có thể ngăn chặn Tiêu Khất Tiết, có thể để cho Ất Thất Oát Lỗ Đóa vào thành Khả Đôn, nghĩ đến thân phận và địa vị của người này cũng sẽ không thấp.

Nghĩ đến đây, trong lòng Ngọc Doãn lập tức lại trầm xuống.

Xem ra, cục diện buổi tối hôm nay, thật đúng là không được tốt lắm... Cơ hội duy nhất phá vỡ cục diện, sợ sẽ ở trên người mình.

Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn hít một hơi thật sâu, cố gắng để cho cảm xúc bình tĩnh lại.

Cũng đúng lúc này, đám người Ô Lý Cáp Lạt cũng lấy ra hơn mười mũi tên nhọn. Trên đầu mũi tên buộc lấy lửa khói, sau khi mọi người châm lửa, nhanh chóng bắn mũi tên về phía không trung. Chỉ nghe những tiếng vang rầm rầm liên tiếp vang lên, trên không trung thành Khả Đôn, lập tức muôn màu muôn vẻ, đẹp mắt động lòng người.

*****

Bên trong thự nha, đô vật đang quyết liệt.

Thủ hạ của Ất Thất Oát Lỗ Đóa quả nhiên không giống như bình thường, đối mặt với nhóm Oát Lỗ Đóa mà Tiêu Khất Tiết mượn trong tay của Pha Lý Quát mà vẫnthắng liên tiếp ba trận. Thế cho nên sắc mặt Tiêu Khất Tiết âm trầm như nước, mà trên mặt Pha Lý Quát lại mang theo tia giận dữ.

Ất Thất Oát Lỗ Đóa cười ha ha, nhìn qua cực kỳ điên cuồng ngang ngược.

Mà đám người Da Luật Nê Liệt và Da Luật Khuất Đột Luật thì không ngừng vỗ tay trầm trồ khen ngợi, trợ uy cho nhóm lực sĩ trong đình viện hăng hái hơn.

Trên bầu trời, đột nhiên có lửa khói nở rộ.

Da Luật Tập Nê Liệt đang xem hứng khởi, nhìn thấy lửa khói kia xuất hiện, không khỏi khẽ giật mình.

Đột nhiên Ất Thất Oát Lỗ Đóa cầm lên một cái vò rượu, hung hăng ném trên mặt đất.

Đô vật lực sĩ đang ở trong đình viện, trong lúc đó buông tha đối thủ, hung tợn nhào về phía Da Luật Tập Nê Liệt.

- Không tốt, có thích khách!

Một gã Oát Lỗ Đóa quá sợ hãi, hoảng sợ kêu lên:

- Bảo vệ tứ Thái Tử.

Vừa nói xong, gã liền đánh về phía Da Luật Tập Nê Liệt, nhìn tư thế, thật giống như là muốn ngăn trở tên đô vật lực sĩ kia. Da Luật Tập Nê Liệt cũng hoảng sợ, hơn nữa đã uống không ít rượu mạnh, bởi vậy nên cũng có chút chậm chạp, không phản ứng kịp.

Đô vật lực sĩ kia hùng hổ, mắt thấy lập tức đã tới gần rồi.

Đã thấy Oát Lỗ Đóa thả người nhào tới phía trước, lấy tay muốn ngăn trở, lại bị đô vật lực sĩ một đập đinh đánh cho liên tiếp lui về phía sau, rơi xuống dưới bậc thang ở phòng khách. Da Luật Tập Nê Liệt đứng ở trên bậc thang, đang mù mờ không biết phải làm gì. Mắt nhìn thấy Oát Lỗ Đóa bị đánh lui, y lấy tay muốn đỡ lên, không nghĩ bên tai truyền đến một tiếng thét kinh hãi.

- Tứ ca cẩn thận, người này là thích khách!

Dư Lê Yến từ phía sân sau lao tới, cầm trong tay một cây thương.

Ở sau lưng nàng, Mã Nhĩ Hốt Tư và Hốt Đồ Hắc Đài đều mang theo một đoản đao.

Dư Lê Yến la lên, muốn nhắc nhở Da Luật Tập Nê Liệt. Nào biết được lúc nàng hô lên, đã không còn kịp nữa rồi.

Oát Lỗ Đóa kia dùng tay lấy ở trong lòng ra một đoản kiếm, thân thể tiến lên đâm vào trong ngực Da Luật Tập Nê Liệt.

Da Luật Tập Nê Liệt liên tiếp phát ra tiếng kêu thảm thiết, theo sát sau liên tiếp hợp lui vài chục bước, đầu lập tức ngã xuống đất.

Dưới thân, máu tươi chảy ra nhanh chóng, nhuộm hồng cả mặt đất.

Dư Lê Yến kêu lên một tiếng, vặn thương mà lên.

Sau khi tên Oát Lỗ Đóa kia ám sát Da Luật Tập Nê Liệt, đang hưng phấn không thôi. Không nghĩ Dư Lê Yến đã đến trước mặt, một cây thương lớn biến ảo ra ba thương. Oát Lỗ Đóa vội giơ kiếm lên đỡ... Chỉ có điều, đoản kiếm trong tay gã thật sự là quá ngắn, keng một tiếng lập tức bị cây thương kia đập bay, theo sát sau là lưỡi thương sắc bén hung ác đâm vào trong ngực...

- Người phụ nữ ti tiện thật cam đảm!

Một bên Ất Thất Oát Lỗ Đóa hét lớn một tiếng, quơ lấy cái bàn dài, hô lên hướng Dư Lê Yến đập tới.

Bàn rượu nặng trịch đập vào không trung, phát ra tiếng vang vù vù.

Trong lòng Dư Lê Yến biết, nàng không ngăn cản nổi, vội bước chân quay người né tránh, đồng thời hướng về phía Tiêu Khất Tiết đang ngẩn người ở bên cạnh hô:

- Khất Lý Hoạt, còn chưa động thủ... Những người này là người giả, chính là tay sai của Da Luật Đại Thạch, ngươi chạy nhanh triệu tập binh mã.

- A!

Tiêu Khất Tiết bỗng nhiên bừng tỉnh, vội quay đầu kêu lên:

- Pha Lý Quát, nhanh điểm binh.

Vừa nói, y theo bản năng hướng xuống phía dưới sườn sờ soạng, muốn rút đao nghênh chiến. Nhưng thật không thể ngờ, y vừa sờ, lại sờ soạng vào cái khoảng không.

Hóa ra vừa rồi lúc y và Ất Thất Oát Lỗ Đóa nảy sinh xung đột, từng rút đao ra.

Chỉ có điều bị Pha Lý Quát ngăn trở, sau đó đao đeo lưng lập tức bị Pha Lý Quát lấy đi... Từ từ, vừa rồi người ám sát tứ Thái Tử, hình như chính là thủ hạ của Pha Lý Quát. Tiêu Khất Tiết giật nảy mình người lạnh toát, lúc đó trong lòng sinh ra một tia báo động.

Dù sao cũng là tâm phúc của Da Luật Diên Hi, một gã mãnh tướng nước Liêu.

Tiêu Khất Tiết theo bản năng muốn né tránh... Nhưng rốt cục phải né tránh cái gì? Chính y cũng không biết rõ.

Nói thì chậm, khi đó thì rất nhanh, một mũi nhọn sắc bén vút đến. Cũng là Tiêu Khất Tiết nghiêng mình giống như ma xui quỷ khiến, một đao kia vốn bắt đầu có thể lấy tính mệnh của y đã lập tức chém vào khoảng không trượt xuống cánh tay trái của Tiêu Khất Tiết, cánh tay trái của y lập tức bị chém đứt.

- A!

Tiêu Khất Tiết đau hét thảm một tiếng, sau khi lùi lại vài bước, đặt mông ngồi dưới đất.

- Pha Lý Quát, ngươi...

Pha Lý Quát cầm đao thép trong tay, máu tươi dày đặc theo lưỡi dao nhỏ xuống mặt đất.

Sắc mặt vẫn như cũ, nhìn mặt Tiêu Khất Tiết một màu trắng bệch, ôm tay cụt, thì khẽ mỉm cười:

- Khất Lý Hoạt, chúng ta coi như cũng đã là bạn nhiều năm, ta vốn định cho ngươi một con đường sống. Nhưng ai có thể ngờ được, ngươi lại chui đầu ra, ta đã nhắc nhở ngươi vài lần, ngươi lại gian ngoan không thay đổi. Bệ hạ xuất binh thống nhất, ta thật sự không nhìn tới phần thắng. Nhưng thật ra lời nói của sứ quân không kém, nay Đại Liêu không thể so với trước, ứng với nghỉ ngơi lấy lại sức, tích tụ nguyên khí, mà không phải vội vàng quyết chiến với giặc.

Ta nghĩ tới nghĩ lui, ngai vàng nước Đại Liêu này giao cho ai, cũng không bằng giao cho sứ quân là thích hợp.

Vốn dĩ kế hoạch rất tốt, lại không nghĩ rằng tên tứ Thái Tử chết tiệt này chạy tới, ép ta không thể không thay đổi kế hoạch...

Nếu không phải tứ Thái Tử đến, ta cũng sẽ không hạ độc thủ này.

Khất Lý Hoạt, nếu ngươi muốn trách, thì nên trách tứ Thái Tử và Công chúa Thục quốc không nên tới thành Khả Đôn này.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-301)


<