← Hồi 042 | Hồi 044 → |
- Giết!
Ngập trời biển máu, thiên địa nhuộm đỏ.
Dường như toàn bộ thế giới đều bị máu tươi thẩm thấu, Ngọc Doãn đứng ở giữa đồng trống, cầm trong tay một con dao mổ lợn, điên cuồng bổ chém.
Người Nữ Chân từ bốn phương tám hướng vọt tới, giống như thủy triều.
Những gương mặt xấu xí dữ tợn lần lượt hiện lên không ngừng trước mặt Ngọc Doãn. Ngọc Doãn gần như chết lặng, dao mổ heo đã bị mẻ lưỡi, toàn thân vết thương chồng chất, máu nhuộm áo bào.
Giết hết Nữ Chân cẩu!
Ngọc Doãn lớn tiếng rít gào.
Chỉ thấy một người Nữ Chân hung tợn đánh về phía hắn, cây thương lớn trong tay đâm ra liên tục.
Ngọc Doãn lắc mình tránh khỏi thương lớn, dao mổ heo rời khỏi tay, chém bổ vào mặt người Nữ Chân, một chùm máu tươi phun tung toé trên mặt.
- Giết giết giết!
Ngọc Doãn gầm rú, vung thương lớn cao thấp tung bay.
- Ngọc Tiểu Ất!
Bên tai chợt nghe có tiếng người gọi tên của hắn, Ngọc Doãn nhìn lại nơi có giọng nói, từ xa xa trên bình nguyên trống trải xuất hiện nhất tòa đài cao. Yến Nô bị trói ở trên đài cao, bên cạnh là một người, bộ mặt nhìn không rõ.
Dưới đài cao kia là đống củi đốt, hơn mười người người Nữ Chân cầm trong tay cây đuốc, đang cười to cuồng dại.
- Quách Thiếu Tam?
Ngọc Doãn nhìn một cái là nhận ra, không ngờ Quách Kinh lại đứng ở trong đám người Nữ Chân. Hắn ta đang nhe răng cười độc ác với Ngọc Doãn, miệng lẩm bẩm không nghe được đang nói cái gì. Mà trên đài cao, Yến Nô thê lương gọi:
- Đại ca ca, đừng lo cho muội!
- Ngọc Tiểu Ất, để mạng lại!
Từ bên trong thiên quân vạn mã giết ra một viên đại tướng Nữ Chân.
Đại Khảm Đao trong tay hùng hổ nghênh mặt mà tới...
Đó chẳng phải là Lý Bảo sao?
Ngọc Doãn sau một lúc ngây người thì Lý Bảo đã tới trước mặt, vung đại đao lên đánh tới trước mặt Ngọc Doãn. Cũng không biết là nguyên nhân gì, tại thời khắc này, Ngọc Doãn đột nhiên phát hiện cả người mình cứng đờ, không thể né tránh được.
Trơ mắt nhìn đại đao kia hạ xuống!
- Tiểu Ất ca, Tiểu Ất ca...
Ngọc Doãn bỗng dưng mở to mắt, thấy Yến Nô đang lo lắng ở trước mặt mình.
- Yến Nô!
Hắn không hiểu một loại kích động như nào, một tay ôm Yến Nô và lòng:
- Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi!
Yến Nô bị hành động bất thình lình của Ngọc Doãn làm cho hoảng sợ, theo bản năng đặt hai tay lên vai Ngọc Doãn, nhưng chợt ngón tay chậm rãi buông ra, ôm lấy lưng Ngọc Doãn, áp gương mặt xinh đẹp vào ngực Ngọc Doãn.
Trong lòng có chút ngượng ngùng, cũng có chút kinh ngạc.
Tiểu Ất ca làm sao vậy?
Chẳng lẽ gặp ác mộng mà trở nên điên cuồng như vậy.
Tuy nhiên cánh tay Tiểu Ất ca thật sự có lực, cảm giác này cũng rất tốt...
Sau một lúc lâu, Yến Nô khẽ khàng:
- Tiểu Ất ca, huynh làm sao vậy?
Hóa ra là mộng!
Đây thật sự là một cơn ác mộng hỗn độn mà! Ngay khi Ngọc Doãn ôm lấy Yến Nô thì đã tỉnh táo lại, vừa rồi chỉ là một giấc mộng mà thôi. Lưng áo đẫm mồ hôi lạnh, nghe Yến Nô thì thầm, lúc này hắn mới thật sự tỉnh hẳn, vội buông Yến Nô ra.
- Là một giấc mộng, một ác mộng.
- Ác mộng đáng sợ thế sao?
- Ta mơ thấy...
Ngọc Doãn đột nhiên ngừng bặt.
Giấc mộng này quá hoang đường, sao ngay cả cảnh tượng Thần Điêu Hiệp Lữ cũng xuất hiện? Còn "Đại ca ca"chẳng lẽ ta là Dương Quá sao?
Tuy nhiên dường như đúng thế, lúc đó chẳng phải ta chỉ có một cánh tay!
Ngọc Doãn nghĩ đến đây cảm thấy rất vô lý, liền hạ thấp giọng nói:
- Không có gì, chỉ là một giấc mơ thôi, một giấc mơ kỳ lạ mà thôi. A, trời cũng đã sáng rồi, Cửu Nhi tỷ, chúng ta dọn dẹp chuẩn bị ra cửa hàng đi.
Yến Nô khẽ mỉm cười:
- Một người đàn ông nằm mơ mà cũng có thể sợ đến vậy!
Tiểu Ất ca, hôm nay huynh đừng đi đâu nữa, bên kia nhất định rất loạn. Hơn nữa, chẳng phải Lý cô nương giới thiệu một vị thần y đó sao? Huynh qua đó xem, tiện thể đến Phủ Khai Phong thăm dò Tứ Lục thục một chút... thúc ấy vẫn luôn lo lắng cho huynh.
- Ồ, muội không nói, suýt nữa ta quên mất.
Yến Nô chỉnh trang lại quần áo, xoay người đi đến phòng bếp.
Nhớ là tối hôm qua ngủ ở ngưỡng cửa, sao lúc này lại nằm trên giường?
Ngọc Doãn ngồi ở trên giường vẫn như đang mộng.
Ánh mắt quét qua đàn cổ trên bàn, hắn đột nhiên lắc lắc đầu, đứng lên lẩm bẩm:
- Những chuyện lộn xộn này thật sự là cổ quái!
Cổ quái sao?
Người ta thường nói ngày nghĩ gì đêm về nằm mộng.
Ngọc Doãn cảm thấy lúc này cục diện vẫn chưa yên ổn, cộng thêm trong nội tâm vẫn âm thầm lo sợ, cho nên mới có ác mộng cổ quái đó...
Nhưng làm thế nào để tránh được?
Ngọc Doãn gãi gãi đầu, trong lòng khổ sở.
Ngoài cửa, Yến Nô đã rửa mặt xong, còn lấy ra một bàn chải đánh răng bằng lông heo rất đơn sơ.
Bàn chải đánh răng này vốn là chủ ý của Ngọc Doãn, chỉ là sau đó việc quấn lấy người làm hắn căn bản không có thời gian mà để tâm đến nữa. Nhưng lại không ngờ hắn chỉ đưa ra ý tưởng, Yến Nô lại cho là thạt, sau đó đã cùng Trương Nhị tỷ mày mò hơn một tháng đã thật sự làm ra thành phẩm: dùng mảnh xương làm tay cầm để đánh răng, luộc lông mao heo lên, tẩy sạch mùi, sai đó dùng năm đến mười cái thành một nhúm, buộc lên mảnh xương, dùng dây nhỏ buộc cố định thật chắc đã tạo ra được một bàn chải đánh rằng đơn giản! Dựa theo cách nói của Yến Nô, công nghệ này cực kỳ đơn giản, hơn nữa phí tổn cũng không nhiều.
Nhưng Ngọc Doãn sau đó đã không còn lòng dạ nghĩ đến chuyện này nên đã gác sang một bên.
Tuy nhiên, thành phẩm làm tốt đã trở thành đồ dùng hàng ngày trong nhà.
Chấm chút muối, Ngọc Doãn đứng ở cửa rửa mặt.
Mà Yến Nô thì bận rộn trong nhà bếp nấu ăn...
- Tiểu Ất, Tiểu Ất!
Ngoài cửa đột nhiên vọng đến tiếng gọi, sau đó hai người Trần Đông và Lý Dật Phong kích động xông vào sân.
- Đêm qua ta và Đại Lang giở sách cổ, trong "sử ký" có ghi lại, Tiền Tần Tần chế tám thước một tấc, tám thước một tấc!
Còn nữa ta...
Trần Đông vừa vào cửa đã ồn ào.
Nhưng nói được một nửa thì thấy Ngọc Doãn đang cầm bàn chải đánh răng đặt ở trong miệng, liền ngây ra:
- Tiểu Ất, ngươi làm gì vậy?
- Đánh răng!
Ngọc Doãn trả lời qua quýt, sau đó cầm lấy cốc nước súc súc miệng, nhổ nước xuống đất.
- Hả?
Rất rõ ràng Trần Đông vô cùng có hứng thú với bàn chải đánh răng.
Y bước lên cầm lấy bàn chải đánh răng, nhìn trái nhìn phải, sau đó còn đặt trước mũi để ngửi:
- Thứ này là ngươi làm sao?
Ngọc Doãn nhếch miệng cười lộ ra hàm răng trắng tuyết.
-Sao, muốn à?
Năm đồng một cái, ba mươi ngày sẽ thấy hiệu quả.
Trần Đông lập tức mất hứng:
- Huynh đệ của ta, sao lại nhắc đến tiền xa lạ vậy?
Ngọc Doãn vốn đùa vui, thấy Trần Đông như vậy lập tức mỉm cười, chộp lấy bàn chải đánh răng từ trong tay Trần Đông:
- Ta đã dùng rồi! Cũng không phải bảo bối gì, nếu ngươi thích thì cầm hai cái về, nhìn bộ dạng thế kia chẳng ra thể thống gì?
Ngươi nhìn Đại Lang người ta trầm ổn hơn rất nhiều.
Lý Dật Phong đứng bên nhếch miệng cười, tuy nhiên ánh mắt cũng vô cùng tò mò nhìn chiếc bàn chải đánh răng kia.
- Ngươi vừa nói tám thước một tấc?
- Hà hà, chính là phế cầm mà hôm qua ngươi mua đó, phì, không phải là phá cầm, không chừng chính là đồ cổ Tiền Tần đó.
Thấy Ngọc Doãn chưa hiểu, Lý Dật Phong nói:
- Hôm qua sau khi ta cùng Thiếu Dương trở về đã cùng nghiên cứu sách cổ.
Có ghi lại Tiền Tần chế tạo cầm là tám thước một tấc, sau đó chúng ta lại tra xét "Phong tục thông" có ghi lại hai danh cầm Tiền Tần, một là Sở Trang Vương chế tạo đàn ngọc Nhiễu Lương, tuy nhiên Sở Trang Vương chế tạo Nhiễu Lương lại không phù hợp với cây cầm kia.
Mà một cây cầm khác có tên là Hiệu Chung, tương truyền do Chu Đại chế tạo, Thượng Đại Phu Tấn quốc là Bá Nha từng sử dụng, về sau cây cầm này lại được Tề Hoàn Công đoạt lấy. Hiệu Chung âm sắc to, ngân dài giống như tiếng chuông, kèn. Tương truyền Tề Hoàn công từng lệnh cho bộ khúc tấu bằng sừng trâu, còn ông ta dùng Hiệu Chung để hô ứng, hợp nhau càng tăng thêm sức mạnh. Mà cây cầm trước mắt dường như rất giống với cây cầm Hiệu Chung, không biết có đúng không?
HIệu Chung? Nhiễu Lương?
Đây chính là hai trong tứ đại danh cầm mà đời sau thường nhắc tới.
Hai cây cầm khác, một là Lục Khỉ, được Tư Mã Tương Như thời Tây Hán sử dụng, từng tấu khúc Phụng Hoàng Cầm nổi tiếng; một cây cầm khác tên gọi là Tiêu Vĩ, là Đại nho Thái Ung thời Đông Hán chế tạo. Tuy nhiên ở hậu thế, từ đại danh cầm này đã trở thành truyền thuyết, ít nhất Ngọc Doãn chưa bao giờ nhìn thấy vật thực, chẳng lẽ đây thật sự là Hiệu Chung? Đàn cổ Tiền Tần chưa hẳn là Hiệu Chung Nhiễu Lương, tuy nhiên giá trị cũng không kém gì. Nghĩ đến đây, trong lòng Ngọc Doãn cũng đầy kích động.
Hiệu Chung?
Quá mơ hồ.
Ngọc Doãn chưa từng nghĩ đến phương diện này!
Ba người vội vàng đi vào phòng ngủ đứng trước cây cầm thì thầm trao đổi.
- Thượng Hỏa, Ngũ Hành Tôn Hỏa Đức Triều nhà Chu... Nước sơn quét trên cầm này màu đỏ, chắc hẳn liên quan đến triều Chu rồi.
Chỉ có điều chữ trên cầm này thì... Không bằng như này, để Đại Lang cầm về thỉnh giáo Lương Khê tiên sinh.
Lương Khê tiên sinh học vấn hơn người, chắc hẳn sẽ biết. Mà đáng tiếc Đức Phủ kia nay lại làm quan ở Truy Châu, bằng không đã có thể thỉnh giáo rồi. Đúng rồi, nghe nói Lý nương tử cũng rất hiểu biết về cầm sao? Sao không đến thăm hỏi thỉnh giáo Lý nương tử?
Trần Đông nói chuyện mà nhảy ngược lung tung khiến Ngọc Doãn nghe mà chẳng hiểu gì.
- Đức Phủ là ai?
- Đó là Triệu Minh Thành con trai của Triệu tướng công. Tiểu Ất cũng đã đọc qua từ của Lý nưng tử, sao lại không biết Đức Phủ vậy?
Triệu Minh Thành ư...
Ngọc Doãn lập tức bừng tỉnh hiểu ra, "Lý nương tử" mà theo lời Trần Đông nói không phải là Lý Sư Sư, mà là Lý Thanh Chiếu Lý Dịch An nhất đại tông sư. Ngọc Doãn hiểu ra, lại cười khổ nói:
- Ta chưa từng gặp Lý nương tử, sao có thể đến nhà?
- Ngươi chưa từng gặp Lý nương tử?
- Thật vậy sao?
Lý Dật Phong lộ vẻ cổ quái:
- Nhưng Lý Nương Tử lại rất tán thưởng Tiểu Ất, trước đây từng bàn luận về bài thơ "Đăng Đại" của Tiểu Ất. Hơn nữa Lý nương tử còn ở trước mặt gia phụ tiến cử Tiểu Ất làm việc tại Thái Nhạc thự.
- Hả?
Ngọc Doãn giật mình.
Trong ấn tượng của hắn thì hắn chưa từng gặp Lý Thanh Chiếu.
Nếu có gặp thì chắc chắn trong trí nhớ sẽ có, nhưng...
Hắn ra sức lắc đầu:
- Chỉ là ngẫu nhiên sáng tác ra tác phẩm hay được Lý nương tử thừa nhận. Nhưng làm việc tại Thái Nhạc thự, thật không dám nhận.
Từ sau khi Đại Thịnh Phủ bị phế truất, Thái nhạc thự vẫn được bảo toàn.
Mà nhắc đến cũng trùng hợp, Thái nhạc thự này thuộc quản lý của Thái Thường Tự, mà phụ thân của Lý Dật Phong lại chính là Thái Thường Thiếu Khanh.
Nếu Lý Thanh Chiếu thật sự muốn tiến cử nhân tài thì nhất định phải thông qua Lý Cương.
Nói cách khác, chuyện mà Lý Dật Phong nhắc tới chắc chắn là thật. Nhưng đối với Ngọc Doãn mà nói thì lại vô cùng đáng nghi. Vô công bất thụ lộc! Đang yên lành tự dưng Lý Thanh Chiếu tiến cử mình, chỉ sợ trong đó không hề đơn giản!
*****
Muốn rập lấy chữ trên đàn sẽ rất khó khăn.
Đàn này phải rửa sạch, rập trên giấy cũng đòi hỏi yêu cầu cao.
Cho nên chỉ trong chốc lát cũng không thể xác định được lai lịch của đàn này nên ba người đành thôi. Yến Nô đã làm xong bữa sáng, Trần Đông và Lý Dật Phong cùng ở lại dùng, trên bàn cơm, đột nhiên Trần Đông hỏi:
- Tiểu Ất, nay ngươi coi như cũng có chút danh tiếng, sao trong nhà ngay cả một quyển sách cũng không có? Không bằng như này, lát quay về nhà Đại Lang mang một ít sách đến nhà ngươi.
- Việc này...
Ngọc Doãn do dự không muốn nhận đồ tặng của Lý Dật Phong.
Lý Dật Phong cười nói:
- Chỉ là vài cuốn sách chứ có gì đâu, đợi ta quay về sẽ bảo người mang tới cho ngươi.
Thời Bắc Tống, từ lúc kỹ thuật in sách tô-pi xuất hiện, sách vở đã không hiếm có như thời Hán Ngụy nữa. Trên thị trường có rất nhiều sách được bán, thậm chí có một số người muốn nổi danh đã tự xuất tiền in văn tập, được thế nhân coi trọng.
Tuy nhiên tuy rằng như thế nhưng nhà bình thường vẫn rất ít bởi việc in sách rất tốn kém.
Trừ phi trong nhà có người đọc sách, hoặc là có lòng cầu lấy công danh thì mới có sách. Mà Ngọc Doãn trước nay chỉ là một kẻ lưu manh nhàn rỗi, sao có nhiều nhàn tình nhã trí bình ổn tinh thần đọc sách chứ? Tuy nhiên hiện giờ Ngọc Doãn đối với chuyện này cũng có chút dao động.
Lập tức nói lời cảm ơn với Lý Dật Phong, tỏ rõ đồng ý chuyện này.
Lúc này Yến Nô đã ở trong phòng bếp làm xong điểm tâm, nói với Ngọc Doãn một câu, rồi đến cửa hàng Ngọc gia.
-Tiểu Ất ca, nhớ là lát nữa đi Thiên Thanh Tự.
- Nhớ rồi!
Nhìn theo Yến Nô đi rồi, Lý Dật Phong đột nhiên mặt biến sắc, lắp bắp nói:
- Tiểu Ất, trước đây ngươi vì Chân Nô mà sáng tác nhạc khúc Kim xà cuồng vũ, vô cùng được hoan nghênh! Chân Nô cũng bởi vì khúc phổ đó mà thanh danh truyền xa khiến không ít người hâm mộ nàng.
Tuy nhiên một khúc này, khó tránh khỏi...
Vậy có thể sáng tác tiếp một khúc nữa cho Chân Nô không? Ừm, lần này sẽ không để ngươi sáng tác không công đâu, Chân Nô nói khúc phổ của Tiểu Ất ngươi bán cho Mã Nương Tử và Phong Nghi Nô đưa giá cả như nào thì nàng cũng có thể theo thế. Ta cũng biết việc này có chút khó xử, tuy nhiên kính xin Tiểu Ất hãy bằng lòng.
Ngọc Doãn hơi sửng sốt, rồi chợt cười ha hả.
- Đại Lang thật là người si tình, nếu đã mở miệng, vậy ta thử làm xem.
Nhưng phải đợi một thời gian, sáng tác khúc phổ không phải nói có là có, cho nên kính xin Trương cô nương đợi mấy ngày. Mã Nương Tử và Phong Nghi Nô ra giá hai ngàn quan, ta cũng không để Đại Lang khó xử, sẽ vẫn theo giá tiền này, chẳng biết có hợp lý không?
- Phù hợp, sao không phù hợp chứ!
Lý Dật Phong mừng rỡ, liên tục gật đầu như gà mổ thóc.
Y biết giá này của Ngọc Doãn không cao.
Nay lan truyền Ngọc Doãn bán khúc phổ "Lương Chúc" cho lầu Bạch Phàn giá hai ngàn quan, hơn nữa còn có Phong Nghi Nô cũng ra giá hai ngàn quan yêu cầu Ngọc Doãn sáng tác khúc phổ mới. Sau khi hai tin tức này truyền ra khiến giá trị con người Ngọc Doãn đã tăng lên gấp bội! Đã rất nhiều người nghe "Lương Chúc", đương nhiên biết hay dở; nhưng Phong Nghi Nô ra giá hai ngàn xâu yêu cầu sáng tác khúc phổ mới, chứng minh Ngọc Doãn quả thật có bản lĩnh chứ không phải "phù dung sớm nở tối tàn".
Kể từ đó, muốn hai ngàn quan mua một khúc phổ là điều vô cùng khó khăn.
Từ sau đêm qua Ngọc Doãn tại cửa hàng Lý gia đánh thắng Lã Chi Sĩ, giá trị con người lại nâng cao...
Lý Dật Phong cũng đã hỏi thăm, nay muốn yêu cầu Ngọc Doãn sáng tác khúc phổ, không có năm ba ngàn quan chỉ sợ cũng khó mà mở miệng được.
Trần Đông ngồi bên âm thầm cảm thán: ngày xưa khi lần đầu gặp Tiểu Ất, hắn vẫn luôn sầu não vì món nợ ba trăm quan tiền.
Nay chỉ cần một khúc nhạc mà giá trị ngàn vàng, thật sự khiến người ta cảm thán.
- Hận không thể tái sinh để học được đàn hay.
Y vừa bật thốt ra khiến Ngọc Doãn và Lý Dật Phong bật cười to không ngừng.
Lý Dật Phong càng cười nói:
- Thiếu Dương, ngươi là một tục nhân, sao có thể có nhã cốt? Dù có tái sinh mười lần cũng khó mà thành công. Túc tuệ có thế nào, khó mà gò ép được."Nhân cố hữu sinh nhi tri chi giả!" Theo ta thấy, hẳn là kiếp trước Tiểu Ất là một nhân vật cấp tông sư.
"Nhân cố hữu sinh nhi tri chi giả?"
Ngọc Doãn thật không dám nhận.
Nhưng câu "túc tuệ kiếp trước" mà Lý Dật Phong nói cũng gần là sự thật.
Hắn có bản lĩnh như hiện nay chẳng phải là bởi từ kiếp trước mang đến?
Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn nở nụ cười thản nhiên...
***
Ăn xong điểm tâm, ngọc Doãn muốn đi Thiên Thanh Tự cầu y.
Lý Dật Phong và Trần Đông cũng muốn đi theo, còn nói phải cùng Ngọc Doãn đi xã cầm Hòa Nhuận gần Châu Kiều, mua đồ dùng sửa cầm.
-Xã cầm Hòa Nhuận là đệ tử Thôi Tôn Đệ sáng chế, hai chữ Hòa Nhuận cũng lấy từ cách nói "Thanh lệ nhi tĩnh, hòa nhuận nhi viễn" của Thôi Tôn Độ. Cũng được coi là xã cầm tốt nhất tại Phủ Khai Phong, ở đó tất cả khí cụ đều rất đầy đủ, giá cả cũng khá hợp lý.
Trên đường đi Lý Dật Phong giải thích lai lịch xã cầm Hòa Nhuận với Ngọc Doãn.
Ngọc Doãn đương nhiên biết Thôi Tôn Độ, đó là một vị cầm phái tông sư thời kỳ Bắc Tống. Từng sáng tác một quyển "Cầm tiên" lưu truyền hậu thế. Ngọc Doãn từng có vinh dự được đọc cuốn sách này nên vô cùng kính trọng đối với Thôi Tôn Độ.
Nếu Lý Dật Phong nói vậy thì cũng không nên từ chối.
Vì thế liền đồng ý, đến Thiên Thanh Tự tìm An Đạo Toàn khám và chữa bệnh xong thì cùng đến cầm xã Hòa Nhuận.
Thiên Thanh Tự nằm ở phía đông nam Khai Phong.
Vốn Thiên Thanh Tự gọi là Phồn Đài, là một đài cao lớn dài rộng trăm mét. Tương truyền thời kỳ Ngũ Đại, cao tổ Hậu Lương Chu Ôn từng ở trên đài cao duyệt binh, cho nên được gọi là Giảng Vũ Đài. Năm Hậu Chu Hiển Đức thứ hai, Chu Thế Tông Sài Vinh đã cho xây dựng cải tạo phật tự, lúc khánh thành đúng lúc là "Thiên Thanh tiết" sinh nhật của Thu Thế Tông, vì thế liền đặt tên là Thiên Thanh Tự.
Tới Thiên Thanh Tự, đưng nhiên không thể thiếu nhắc đến phồn tháp.
Thời Bắc Tống, rất nhiều thi nhân từng sáng tác thơ, mà trong đó nổi danh nhất là những sáng tác của Mai Nghiêu Thần:
"Nhị tam quân thiếu tráng
Tẩu thượng phù đồ điên
Hà vi khổ tư ngã
Bình bộ do bất tiền
Cẩu đắc tòng nhi đăng
Lưỡng cổ ứng dĩ luyên
Phục tưởng hạ thì hiểm
Suyễn hãn đầu mục toàn
Bất như thả an tọa
Hưu dụng khuy vân yên"
Phồn tháp chín tầng lục giác, cao tới hơn 80 mét.
Kiếp trước Ngọc Doãn từng đến đó xem, nhưng do nhiều nguyên nhân mà Phồn tháp ngày xưa nguy nga cao ngất đã biến thành tháp nhỏ sáu tầng.
Bất luận là hình dáng bên ngoài hay là khí độ kết cấu cũng không còn sự hùng vĩ như xưa.
Lúc đi vào Thiên Thanh Tự trời còn sớm.
Các tăng nhân vừa mới làm xong tảo khóa, một số như đang bận rộn.
Tìm được người tiếp khách tăng, hỏi thăm tung tích An Đạo Toàn, vẻ mặt người tiếp bất đắc dĩ chỉ tay vào thiện phòng phía sau, cười khổ nói:
- Người kia hôm qua lại uống nhiều rượu, điên đến hơn nửa đêm, hừng đông mới đi ngủ, chắc lúc này vẫn chưa dậy.
Người này thật là!
Ngọc Doãn thầm nhủ trong lòng: chạy tới phật tự uống rượu làm càn, An Đạo Toàn này thật sự là người có cá tính.
Dường như ngoại trừ hòa thượng Lỗ Trí Thâm ra thì chưa từng nghe nói có người nào như thế.
*****
Lý Dật Phong hỏi thăm một chút, quay lại nói với Ngọc Doãn:
- Tiểu Ất, có phải Lý cô nương nhầm rồi không? Vừa rồi tăng đón tiếp khách kia nói, An Đạo Toàn học ở Thái Y thự, nhưng bởi vì y thuật không cao nên mới bị đuổi ra khỏi Thái Y Thự, còn bị cấm không được hành nghề y. Nếu không phải y có quan hệ tốt với trụ trì Thiên Thanh Tự thì chỉ sợ đã bị đuổi ra khỏi đây, lưu lạc đầu đường rồi! Không bằng ta quay về tìm người khác khám chữa bệnh cho Tiểu Ất đi.
Không nên a!
Lý Sư Sư và Ngọc Doãn không oán không thù, sao có thể hại hắn?
Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút:
- Nếu Lý nương tử giới thiệu thì cứ gặp một lần rồi tính sau. Nếu thật sự không biết gì thì sẽ tìm người khác khám chữa bệnh.
Thấy thái độ Ngọc Doãn kiên quyết, Lý Dật Phong cũng không nói gì nữa.
Vì thế ba ngươi cùng nhau đi tới phía sau thiện phòng. Từ xa đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, còn có mùi tanh tưởi của chất nôn mửa. Lý Dật Phong nhăn mặt, bịt mũi dừng lại không muốn đi xa hơn.
Ngược lại Ngọc Doãn như không ngửi thấy gì, cùng Trần Đông đi đến bên ngoài thiện phòng, cung kính nói:
- Xin hỏi thần y An Đạo Toàn có ở đây không?
Khò khò... khò khò...
Từ trong phòng vọng ra tiếng ngáy vang dội.
- Xin hỏi thần y An Đạo Toàn có ở đây không?
Tiểu nhân được Lý nương tử giới thiệu đặc biệt đến cầu y, không biết An thần y có tiện ra ngoài không?
Tiếng ngáy đột nhiên dừng lại, hơn nửa ngày từ trong nhà vọng ra những tiếng xôn xao, chốc lát sau thiện phòng mở cửa, một ông lão râu tóc xám trắng tóc tai bù xù xuất hiện sau cánh cửa, một đôi lông mày dài che nửa đôi mắt say lờ mờ. Nếu lấy tướng mạo để luận, ông lão này lúc còn trẻ chắc chắn là một người đàn ông anh tuấn. Nhưng nay thì lại vô cùng lôi thôi!
- Ai bảo các ngươi tới đây?
Ông lão nói đặc khẩu âm phủ Kiến Khang.
Ngọc Doãn chỉ cảm thấy mùi hôi rượu ập vào mặt khiến hắn suýt nữa nôn mửa.
Vội vàng nín thở, hắn cung kính nói:
- Tiểu nhân được Lý nương tử đề cử đến đây tìm thần y An Đạo Toàn để chữa trị.
- Lý nương tử?
Ông lão mắt say lờ đờ:
- Tiểu nương kia lại gây phiền toái đến cho ta rồi.
Nơi này không có An thần y, tửu quỷ thì có một. Người muốn cầu thầy trị bệnh thì tự đi tìm tọa đường nào đó, tìm ta làm gì?
Ngọc Doãn không hề tức giận!
Kiếp trước có kinh nghiệm, người già lôi thôi như này phần lớn đều là những người của các câu chuyện xưa.
Cho nên tuy rằng lời nói của ông lão có vẻ thô lỗ, nhưng Ngọc Doãn vẫn cười hà hà nói:
- Tiểu nhân lại càng tin tưởng Lý nương tử. Nếu nàng ấy nói nơi này có An thần y, vậy thì nhất định là có. Đã như vậy, cần gì phải lo lắng phí tâm?
Xin hỏi lão nhân gia có phải là An thần y không?
- An thần y, An thần y... Ta nói rồi, ở đây không có An thần y!
Ông lão đột nhiên gắt gỏng, sau một lúc lâu lại tỏ ra chán nản:
- Tiểu nương kia đúng là nhiều chuyện, An lão tử đang khoái hoạt tiêu dao thì lại mang phiền toái tới cho ta... Thôi thôi, y thuật của ta đây cũng không phải là cao minh, nhưng cũng có hai miếng thuốc dán. Nếu ngươi bằng lòng thì lấy dùng, dán vào vết thương là được, đừng đến tìm ta gây phiền nữa.
Nói xong, ông ta quay người trở lại phòng.
Không đợi Ngọc Doãn đi vào, ông lão đã cầm theo một bọc bình bình lọ lọ nhét vào tay Ngọc Doãn.
- Cầm đi, đừng nhiễu giấc mộng của ta.
Dứt lời đóng cửa phòng ầm một cái, ngăn Ngọc Doãn ở bên ngoài phòng.
- Ông lão này sao vô lễ như vậy?
Trần Đông giận giữ mắng.
Ngọc Doãn vội ngăn y lại, khẽ nói:
- Người đặc biệt có hành vi đặc biệt. Nếu không phải có chuyện thương tâm thì sao có thể làm hại bản thân như thế?
Ta và ngươi đến cầu y, không nên thất lễ.
Lão nhân gia, đa tạ lão đã tặng thuốc, đợi khi mạnh khỏe sẽ đến cảm tạ.
Ngọc Doãn cầm theo gói đồ hướng vào bên trong thiện phòng cung kính nói lời cảm tạ.
Một lát sau, đột nhiên nghe ông lão gầm gừ:
- Người trẻ tuổi đừng vội mà khoe khoang, hãy yên phận làm người và đừng đến làm phiền ta nữa.
Trong lời nói có ý cảnh cáo, Ngọc Doãn cười cười, cảm tạ một lần nữa rồi mới cùng Trần Đông lui ra.
- Thứ này có thể sử dụng được sao?
Nhìn bình bình lọ lọ được bọc lại trong miếng vải đen, Lý Dật Phong nhíu chặt mày.
Tấm vải bố kia thật sự là quá bẩn!
Mặt trên loang lổ lốm đốm, còn có lưu lại một chút vết bẩn nôn mửa.
Ngọc Doãn cầm theo túi đồ, thật ra trong lòng cũng có chút ghê ghê, nhưng đó là thứ mà An Đạo Toàn cho hắn, cũng không nên vứt bỏ.
Nghe Lý Dật Phong hỏi, Ngọc Doãn cười khổ, suy nghĩ một chút, nói:
- Nếu trưởng giả ban thưởng, tóm lại là có chút tác dụng. Tuy nhiên ta cũng không hiểu nên sử dụng như thế nào, đợi khi trở về thì hỏi Yến Nô. Nàng rất hiểu biết với các loại thuốc, không chừng hiểu ảo diệu trong đó. Thôi đi, bất kể thế nào cũng đã gặp ông ta rồi, tóm lại cũng là một phần tình nghĩa.
Dứt lời, Ngọc Doãn liền đi ra ngoài.
Ở trong phật đường gặp lại vị sư tiếp khách, liền ngăn lại đưa cho người đó hai khối bạc vụn, ước chừng ba năm quan tiền. Ngọc Doãn nhờ vả vị sư tiếp khách chiếu cố An Đạo Toàn, nếu rảnh rỗi thì giúp ông ta quét tước phòng ở một chút cũng coi như bày tỏ tám lòng.
Về phần vị sư tiếp khách có làm hay không, Ngọc Doãn cũng không quản được. Dù sao tình nghĩa này cũng đã kết thúc rồi.
Từ sau khi ra khỏi Thiên Thanh Tự thì đã là buổi trưa.
Vốn Lý Dật Phong và Trần Đông hẹn với Ngọc Doãn cung đi xã cầm Hòa Nhuận, không ngờ ở cửa sân phật tự lại gặp vài Thái Học Sinh, đối phương cực kỳ nhiệt tình mới Lý Dật Phong và Trần Đông đi dùng cơm trưa, hai người từ chối không được đành phải đồng ý.
- Hay là Tiểu Ất cùng đi?
Ngọc Doãn cười nói nhỏ:
- Thiếu Dương còn nhớ ngày đó tại ngõ giết mổ heo ta từng kể với ngươi câu chuyện đôi giày không?
Mọi người không bao giờ đi giày giống nhau, đi lại cũng khác nhau.
Các ngươi đi đi, đúng lúc ta phải đi đại lao phủ Khai Phong thăm Tứ Lục thúc, tiện thể nói câu bình an với thúc ấy, để thúc ấy khỏi lo lắng. Không bằng như này, chúng ta giờ thân gặp nhau ở cổng xã cầm Hòa Nhuận, rồi sau đó lại thuận tiện mua chút giấy rồi trở về.
Trần Đông do dự, cũng biết cố kéo Ngọc Doãn theo cũng có chút đột ngột.
Vì thế liền đồng ý hẹn thời gian với Ngọc Doãn, lúc này mới cáo từ chia tay.
Nhìn nhóm Thái Học Sinh hưng phấn rời đi, Ngọc Doãn khẽ thở dài: "Không biết những người này còn có thể vui vẻ đến khi nào."
***
Ánh nắng chính ngọ khá độc hại chiếu vào người nóng nực.
Đã là hai mươi ba tháng ba, đầu hạ cũng đã bắt đầu, thời tiết càng lúc càng nóng. Bên bờ sông Biện liễu rũ nhẹ nhàng, lay động theo gió. Trên mặt sông sóng phủ lăn tăn nhưng khoác lớp áo sáng rực vô cùng động lòng người.
Đi dao trên đê dài, tâm trạng của Ngọc Doãn đắm chìm trong cảnh sắc động lòng người ở đây.
Khai Phong đời sau tuyệt đối không có cảnh sắc động lòng người như lúc này nên đương nhiên phải thưởng thức thật đã.
Đi được chốc lát, thấy phía trước có một cái chợ. Nhìn thời gian cũng đã đến thời gian cơm trưa rồi, Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút, liền đi xuống đê, rẽ vào trong chợ. Hăn mua chút rượu và thức ăn, sau đó mang đến đại lao, không thể tay không đến đó được.
Lúc này trong chợ vẫn chưa phải lúc náo nhiệt.
Bên đường chỗ nào cũng thấy biển hiệu rượu lay động theo gió, từ tấm vải bố mang theo mùi thơm thức ăn theo gió bay tới.
Ngọc Doãn chọn một quán rượu ngay đầu cất bước định đi tới, đột nhiên cửa sổ tầng hai của nhà lầu bên đường mở ra, một cô gai xinh đẹp đứng ở bên cửa sổ, tay cầm cây chặn đẩy bức màn ra. Khi nàng đang định dựng cây chặn ở cửa sổ không cẩn thận sẩy tay, cây chặn kia liền rơi xuống, Ngọc Doãn lại đang đứng ngay dưới mái hiên, bị cây chặn kia rơi trúng.
- A!
Cô gái giật mình kinh hãi, vội xoay người đi.
Ngọc Doãn thì đứng ở dưới lầu, xoa xoa đầu, ngẩng lên trên nhìn nhìn.
A, cảnh tượng này sao cảm giác quen thế nhỉ? Hình như là ở nơi nào đó, hoặc là đã từng thấy trong sách rồi.
Đang nghĩ ngợi, cửa phòng bên cạnh đã mở ra.
Cô gái bước nhanh ra khỏi phòng, thấy Ngọc Doãn thì dịu dàng xin lỗi:
- Tiểu nữ tử nhất thời lỡ tay làm quan nhân bị thương, kính xin đại quan nhân thứ tội.
- Đây là cây chặn của cô?
Ngọc Doãn khom người nhặt cây chặn lên, đưa cho cô gái đó.
Lúc này hắn mới nhìn rõ dung mạo của cô gái, đoan trang xinh đẹp không gì sánh được.
Chân mày kia, khóe môi kia đầy phong tình, đứng ở đó thướt tha như liễu rủ, xinh đẹp vô cùng.
Cô gái e thẹn nói:
- Chính là của nô, vốn định đẩy bức rèm ra, nào ngờ...
Đại quan nhân có sao không? Phía trước ba nhà có một y quán, cần bao nhiêu tiền, nô bằng lòng bồi thường cho đại quan nhân, kính xin khoan thứ.
- Ồ... chỉ đập một chút, không sao đâu.
Sau này Tiểu nương tử đẩy rèm thì cẩn thận một chút, không phải ai cũng dễ nói năng đâu. Thôi, cũng không có gì, tiểu nương tử đừng để trong lòng, ta còn có chút việc xin cáo từ trước, ha hả, mời tiểu nương tử quay về.
Nói xong, Ngọc Doãn cất bước đi.
Nhưng đi vài bước, hắn đột nhiên dừng lại, chợt mở miệng hỏi:
- Xin hỏi quý danh của tiểu nương tử?
- À, ta là Dương Kim Liên.
Cô gái kia bị Ngọc Doãn hỏi đột ngột, bất chợt có chút khẩn trương, lại có phần ngượng ngùng.
Phong thái quyến rũ kia thật sự khiến lòng người ngứa ngáy.
Ngọc Doãn cũng không biết vì sao mình lại hỏi như thế, giống như là ma xui quỷ khiến.
"Dương Kim Liên? May quá, không phải họ Phan!"
Hắn lẩm bẩm một câu, cáo từ với cô gái, sau đó xoay người đi.
Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ: "Cô gái kia tên là Kim Liên, gọi ta là đại quan nhân, chẳng lẽ ta là Tây Môn Khánh sao?"
← Hồi 042 | Hồi 044 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác