Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tống thì hành - Hồi 041

Tống thì hành
Trọn bộ 301 hồi
Hồi 041: Thông Tí Viên
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-301)

Lý Bảo thay đổi sắc mặt! Vẻ mặt tự nhiên của y vốn đang tự nhiên tới khi Ngọc Doãn hét to một tiếng rồi phản kích, thì cho tới bây giờ trở nên tái xanh. Khuôn mặt Lý Bảo giống như biến sắc trong bừng tỉnh, thay đổi liên tục... Đối với Ngọc Doãn, Lý Bảo cũng không quá cố ý, nhiều nhất cũng chính là vì ân oán của đời trước, cho nên khi thấy Ngọc Doãn y cảm thấy không thoải mái. Lúc trước y bị Quách Kinh xúi giục, suýt nữa đánh chết Ngọc Doãn. Sau chuyện đó Lý Bảo cũng hơi có chút áy náy. Nhưng cảm giác áy náy này từ khi Ngọc Doãn sống lại, liền tan thành mây khói.

Chỉ có điều nhìn con của kẻ thù, một tên bại tướng ngày xưa lăn lộn phát triển nhanh chóng, Lý Bảo càng cảm thấy khó chịu.

Lần này, Ngọc Doãn và Lã Chi Sĩ tranh đấu. Vốn Lý Bảo không muốn nhúng tay, nhưng cháu họ của y là Lý Quan Ngư và Quách Kinh bên cạnh đâm chọc dụ dỗ, làm y cuối cùng cũng nhúng tay vào.

Đánh thắng thì có thể diện! Lã Chi Sĩ có thể thua bất cứ người nào, nhưng không thể thua Ngọc Doãn. Đây là điều mà Lý Bảo nghĩ.

Ngay từ đầu, Ngọc Doãn bị sự ảnh hưởng của Lý Bảo làm cho khí thế giảm xuống, bị Lã Chi Sĩ áp chế, Lý Bảo không có gì phải lo lắng. Sau đó Ngọc Doãn phản kích, nhưng Lý Bảo thấy đó cũng không phải chuyện lớn. Thân thủ của Lã Chi Sĩ, Lý Bảo rất rõ ràng. Nhưng không ngờ, sau khi Ngọc Doãn khí thế lên hẳn, lại đánh Lã Chi Sĩ không còn sức phản công nữa...

Chu Đồng!

Lý Bảo theo bản năng, liếc nhìn Yến Nô đang ở dưới đài. Một người có bản lĩnh như tông sư Chu Đồng, sau khi chết chẳng lẽ không có truyền thừa lại? Đúng vậy, chắc chắn là do con tiện nhân này đã truyền cho Ngọc Doãn nên mới có kết quả này. Cũng không biết lão nhân Chu Đồng sau khi chết để lại chân truyền là cái gì?

Lúc này, Lý Bảo đang dậm chân tại một chỗ thắt. Nếu có được chân truyền của Chu Đồng, nói không chùng đi lại chùa Ngũ Long cũng là chuyện có thể!

Trong ánh mắt của y vô tình lộ ra chút tham lam. Suy nghĩ của Lý Bảo nhất thời rời khỏi hiến đài, mà chuyển sang làm thế nào có được võ công của Chu Đồng trong tay Yến Nô. Còn Yến Nô cũng cảm giác được có người đang nhìn trộm mình, trong lòng khẩn trương, nhất thời cảm thấy sởn tóc gáy. Nàng, ngẩng đầu, nhìn về phía Lý Bảo. Đôi mày thanh tú không hỏi hơi chau lại.

Cửu Phiến Tử là một loại biến hóa cùng sử dụng quyền cước. Trên trở xuống, trái trở phải, trước trở sau, âm trở dương, khuỷu tay trở tay, tay trở chân, hư thành thật, cương trở nhu v. v... Biến hóa ẩn chứa trong đó, một tay trở ba tay, ba bàn trở chín bàn. Đó chính là chỗ thâm thúy của Cửu Phiên Tử. Lúc đầu Ngọc Doãn lãnh ngộ đường âm dương cương nhu, đối với âm trở dương, hư trở thật, cương trở nhu v. v... biến hóa vận dụng vẫn chưa thành thạo. Các trường hợp biến hóa khác thì hắn đã luyện thành công. Hắn có căn bản rất tốt, luyện lên cũng chỉ là làm chút chuyện. Một loạt những tiếng động vang lên, Lã Chi Sĩ bị Ngọc Doãn giáng cho liên tiếp hơn mười kích, làm y phải lùi lại liên tục, đặt mông ngồi xuống đất.

Y phun ra một ngụm máu.

- Tiểu Bát, xuất diệu thủ!

Lý Bảo đang để hồn đi nơi khác, chợt nghe thấy tiếng hoan hô vang lên liền vội ngưng thần ngẩng đầu quan sát. Vừa thấy cảnh tượng đó, Lý Bảo không còn giữ được bình tĩnh nữa...

Thua ai cũng được nhưng không thể thua Ngọc Doãn!

Y vừa hét vừa đứng lên. Đồng thời, thân hình Lý Bảo dịch chuyển lên trước một bước, một đôi mắt hổ, nhìn Ngọc Doãn chăm chăm, giống như muốn phanh thây xé xác hắn.

Chớ xem thường một bước này. Bởi nó khiến cho Ngọc Doãn nhất thời cả kinh. Dù sao Lý Bảo cũng không phải người bình thường. Mặc dù hắn biết rõ y không thể ra tay, nhưng vẫn tạo ra áp lực cực lớn cho Ngọc Doãn. Thân hình Ngọc Doãn vừa dừng lại, Lã Chi Sĩ liền nhân lúc hắn đang sửng sốt, lộn người một cái. Nhưng giây khắc gã bật dậy liền nhanh chóng mang đặt một miếng sắt lên chân, Ngọc Doãn không có phát hiện ra. Còn tên Bố Thự thì cũng chỉ liếc nhìn Lã Chi Sĩ, rồi quay đầu đi. Tâm trạng của Lã Chi Dĩ, nhất thời bình thường lại.

Đây cùng là do Ngọc Doãn chưa có đủ kinh nghiệm. Liên hoàn Cửu Phiên Tử, nếu là người khác thì có thể làm đối thủ không ngóc đầu dậy nổi. Một phần trong lòng Ngọc Doãn vẫn có một chút e ngại, thế cho nên tuy đánh Lã Chi Sĩ bị thương, lại không thể làm gã mất đi sức chiến đấu.

Lúc Lã Chi Sĩ đứng dậy, dưới đài lập tức vang lên những tiếng reo hò.

- Bát ca thật tài giỏi, đánh hắn.

Ngưu tầm ngưu mã tầm mã Lã Chi Sĩ cũng có một đám tùy tùng đi theo, càng không cần phải nói tới việc Quách Kinh châm ngồi ở sau lưng.

Yến Nô giận tím mặt, đứng ở dưới đài quát lớn:

- Lý Bảo. Ngươi là một lực sĩ có danh nhưng không ngờ vô lại như vậy?

Một bước của Lý Bảo sinh ra sự ảnh hướng với Ngọc Doãn, có lẽ người bình thường nhìn không thấy, nhưng không dấu được con mắt của Yến Nô... Thấy Tiểu Ất Ca có thể vừa thắng lợi, nhưng lại bị động tác của Lý Bảo mà mất cơ hội thì Yến Nô làm sao không tức giận?

Trên lầu ba cửa hàng Lý gia, sắc mặt của Cao Cầu hết sức âm trầm. Đột nhiên, lão cười lạnh một tiếng nói:

- Đúng là có bản lĩnh. Thì ra Lý Bảo có tên tuổi to lớn như vậy.

- Thái úy sao phải tức giận, có câu là "binh bất yếm trá". theo ta thấy Lý Bảo có thể vận dụng binh pháp trong đó, quả là nhân tài.

Triệu Cấu tủm tỉm cười, trong lòng như trút được gánh nặng. Nhu Phúc Đế Cơ vốn không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng tùy tùng bên cạnh lại có nhãn lực tốt liền nhìn ra thủ đoạn trong đó.

- Cửu ca, sao huynh nói như vậy?

- Lý Bảo rõ ràng lừa gạt. Còn Bố thự biết rõ Lý Bảo lừa gạt, nhưng không can ngăn?

- Cái này... Huyên Huyên! Nếu Ngọc Tiểu Ất đó có bản lĩnh thật sự thì cho dù Lý Bảo phạm quy, Lã Chi Sĩ cũng không giành được phần thắng.

Nhu Phúc Đế Cơ hừ một tiếng, đột nhiên xoay người nói với Yến Anh bên cạnh:

- Hương Yến tiên sinh!. Tại sao đám người này có thể làm được chức Bộ thự chứ?

Yến Anh ngẩn người mà chỉ biết cười khổ.

- Nhu Phúc Đế Cơ! Đây là mâu thuẫn giữa Quan gia và Thái tử, cô việc gì kéo ta vào trong đó?

Nhưng nếu như Nhu Phúc Đế Cơ mở miệng, Yến Anh cũng không thể không tỏ thái độ:

- Thằng nhãi này cũng thật sự không được. , Chờ sau khi kết thúc, hạ quan tự tra xét.

Nhu Phúc Đế Cơ nghe thấy vậy mới cảm thấy hài lòng.

Trên hiến đài, nghe thấy Yến Nô chỉ trích, Lý Bảo lại khẽ mỉm cười. Trải qua nhiều lần đại lễ Hiến Thánh, càng không nhớ rõ bao nhiêu lần tỉ thí với người khác nên Lý Bảo đã đạt tới cảnh giới yên tĩnh không gợn sóng, da mặt trở nên rất dày.

Trên hiến đái, dùng các thủ đoạn! Nhớ ngày đó cha ngươi cũng dùng không ít thủ đoạn mới có tên tuổi sau này. Con ranh kia thì biết gì? Trên hiến đài này thi đấu không chỉ là cách đánh, mà còn đủ loại thủ đoạn... Chu Đồng lão nhân tuy truyền chân pháp, nhưng không có truyền kinh nghiệm này. Nói như vậy, không chừng chỉ cần tốn ít chút sức lực, là có được chân truyền của lão nhân đó.

Lý Bảo nghĩ tới đây, không những không giận, mà chậm rãi ngồi xuống. Y ngồi xuống, khiến Yến Nô lập tức không nói được lời nào, chỉ biết giậm chân, hổn hển nói:

- Hay cho một Tiểu Quan Tác không biết xấu hổ.

Còn Dương Tái Hưng, thì nhíu mày.

Lã Chi Sĩ lên tiếng, nhưng ánh mắt khi nhìn Ngọc Doãn lại thêm mấy phần ngưng trọng.

- Khá lắm Ngọc Tiểu Ất!

- Đây là ngươi ép ta...

Sau khi bị Lý Bảo làm giật mình, Ngọc Doãn nhanh chóng trở lại bình tĩnh, nhìn Lã Chi Sĩ cười nói:

- Bát ca! Ta không tin ngài luôn may mắn như vậy.

Lã Chi Sĩ lại nhe răng cười một tiếng:

- Ngọc Tiểu Ất, đừng khoe miệng lưỡi lợi hại, xem đấu!

Giữa lúc nói chuyện, Lã Chi Sĩ đột nhiên giậm chân, quát một tiếng. Sức lực khổng lồ làm cho tấm gỗ dưới chân rung rung... Thân thể của y đột nhiên như một mãnh hổ vồ, giang hai tay bắt lấy Ngọc Doãn. Còn Ngọc Doãn không chút hoang mang, lắc người né tránh, sau đó sử dụng xảo kình, nâng cánh tay của Lã Chi Sĩ đẩy ra ngoài. Nhưng gã chưa kịp phát lực, Lã Chi Sĩ bay lên cao, thân hình xoay vòng trong không trung, lúc một chân rơi xuống phát ra một tiếng nổ vang, đồng thời một chân quét ngang! Lã Chi Sĩ hét lớn một tiếng:

- Ngọc Tiểu Ất, để lại mạng cho ta!

Một cước này mang theo sức lực kinh người, kéo theo một trận gió mạnh.

Trong lòng Ngọc Doãn đột nhiên có gì đó cảnh báo, vội sải bước giơ tay chặn lại, định phá vỡ kim cương cước của Lã Chi Sĩ. Cước pháp của Lã Chi Sĩ lợi hại, nhưng cánh tay của Ngọc Doãn cũng luyện rất tốt. Trước đây mấy lần giao phong, tuy rơi xuống hạ phong, nhưng không có chịu thiệt thòi lớn... Tuy nhiên lần này, trong giây khắc quyền cước giao kích, Ngọc Doãn nhất thời cảm giác không ổn. Con mắt của hắn bỗng dưng trợn to, vội vàng lùi lại sau... dù như vậy, thì hắn vẫn chậm một bước.

Chỉ nghe một tiếng động nhỏ răng rắc vang lên, cánh tay của Ngọc Doãn lập tức bị bẻ gãy.

*****

Cánh tay gập xuống làm cho Ngọc Doãn đau đớn kêu to một tiếng, lùi lại phía sau mấy bước. Một tay nâng cánh tay bị gãy, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch. Còn Lã Chi Sĩ vừa thấy vậy thì nhất thời vui mừng, chân sắt tung ra liên hoàn, nhanh như tia chớp tấn công Ngọc Doãn.

- Thằng khốn thật can đảm!

Dương Tái Hưng giận tím mặt, tung người định nhảy lên đài. Nào ngờ vừa đi hai bước, gã liền bị mấy lực sĩ Hoa Ca Bạc cản đường.

- Cuộc đấu chưa dừng, người không có phận sự, không được lên đài.

- Cút ngay!

Dương Tái Hưng cả giận nói:

- Các người chỉ biết ngầm đánh lén đả thương người ta. Thằng khốn kia có gì là hảo hán chứ...

Không đợi Dương Tái Hưng động thủ, Yến Nô đã vung tay vỗ về hướng lực sĩ Hoa Ca Bạc.

Lúc này, dưới hiến đài trở nên náo loạn. Rất nhiều người đều nhìn ra ảo diệu trong đó liền la hét om sòm. Còn trong cửa hàng Lý gia, Lý Sư Sư thì chau mày, đột nhiên quay đầu hỏi:

- Mạc Đại Lang, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Mạc Ngôn cười khổ nói:

- Có lẽ là Lã Chi Sĩ đã có động tác gì rồi... nhưng trên hiến đài, thi triển thủ đoạn, cũng không phải là chuyện lớn. Tuy không phải dùng võ để thắng, nhưng vẫn trong quy tắc. Chỉ có điều Chu cô nương ra tay, lại làm Tiểu Ất không có cớ để nói.

- Đáng chết!

Lý Sư Sư có chút nóng nảy. Đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu liền dõi theo hình bóng đang tránh né trên đài. Sau một lúc lâu, cô hạ giọng nói:

- Nhân vật như vậy mà cũng được gọi là Tiểu Quan Tác?

Đối với cái này, Mạc Ngôn không lời nào để nói! Trên hiến đài lấy thắng bại luận anh hùng, Ngọc Phi - cha của Ngọc Doãn năm đó, cũng là bị đánh lén, cuối cùng chết... Tuy nhân gian đối với Ngọc Phi luôn khen ngợi, nhưng kết quả cuối cùng, thì vẫn là Ngọc Phi chết, Liêu quốc thắng!

Hôm nay nói Lã Chi Sĩ gian xảo, nhưng sau này có ai quan tâm tới chuyện đó?

Phong Nghi Nô nhịn không được nói:

- Còn cho rằng Tiểu Quan Tác cao thế nào, không ngờ cũng chỉ biết trong bóng tối dùng mánh khóe.

Gian xảo?

Mạc Ngôn chỉ biết cất tiếng cười khổ lấy một tiếng.

Ngọc Doãn cố nén đau đớn, lui tới bên lề đài.

- Cửu Nhi Tỷ, Đại Lang, đừng nóng nảy.

Lúc này hai lực sĩ Hoa Ca Bạc đã bị Yến Nô đánh cho miệng phun máu tươi. Nghe thấy tiếng của Ngọc Doãn, nàng ngẩn người, nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn lại:

- Tiểu Ất ca...

- Đây là chuyện của huynh và La Chi Sĩ, nàng đừng phá hỏng quy tắc.

Giữa lúc nói chuyện, Ngọc Doãn nhảy bước tránh né, chui qua bên hông Lã Chi Sĩ. Chân củaLã Chi Sĩ đá trúng chỗ Ngọc Doãn vừa đứng, lập tức đâm tấm gỗ dày thủng một lỗ. Thấy công kích thất bại, Lã Chi Sĩ nhe răng cười độc ác, xoay người lại. Ngọc Doãn nhìn thấy Lã Chi Sĩ từng bước ép sát, nhưng chỉ có thể tránh, không thể ngăn cản. Những chiêu số quyền cước trước đây mà Yến Nô truyền cho Ngọc Doãn thì vào lúc này lại không thể thi triển được lấy một cái.

Thấy tình hình này, có ai mà không biết có sự xảo trá ở đây?

Không ít tỷ muội lớn tiếng quát mắng, nhưng Bộ thự trên đài lại làm như không nghe thấy, không chút để ý.

Thấy cước pháp của Lã Chi Sĩ càng ngày càng mạnh, càng ngày càng hung ác, Ngọc Doãn chỉ có có thể liên tục lui lại.

Bỗng nhiên, dưới đài một đàn ông đứng dậy, nhìn lên đài mà hét lớn:

- Tiểu tặc Lã Chi Sĩ, ngang ngược như vậy!

Tiếng hét to giống như sấm sét nổ vang. Nhưng đối với Ngọc Doãn và Lã Chi Sĩ mà nói, lại sinh ra tác dụng khác nhau.

Lã Chi Sĩ như bị tiếng hét lớn đó làm giật mình, có chút hồn bay phách lạc, khiến cho thế công giảm theo... Còn Ngọc Doãn thì lại phấn chấn tinh thần, cảm giác đau đớn trên cánh tay dường như cũng tức thời giảm đi rất nhiều. Thừa dịp Lã Chi Sĩ ngây người, Ngọc Doãn đột nhiên tiến lên, cánh tay trái gãy, còn tay phải! Chỉ thấy hắn cong lại, xoay người lấy bả vai làm điểm chống đỡ, cơ thể rướn lên lấy vai đè áp lên ngực Lã Chi Sĩ. Một cánh tay còn lại mạnh mẽ, xoáy lên Lã Chi Sĩ, liên tục mấy cái!

Lã Chi Sĩ giống như một con diều đứt dây, trong tiếng hét thảm thiết mà bay ra ngoài hiến đài.

Biến cố bất thình lình, làm Lý Bảo cực kỳ sợ hãi, vội vọt lên:

- Ngọc Tiểu Ất, ngươi muốn chết...

Chỉ là không để Lý Bảo xuất thủ, người đàn ông dưới đài cũng đã nhảy lên, chắn trước mặt Ngọc Doãn. Hai tay giang ra, hướng về Lý Bảo chính là một cái tạp đinh. Mặc dù cùng là "tạp đinh", nhưng người đàn ông xuất thủ có uy lực hơn Ngọc Doãn gấp bội.

Lý Bảo hét to một tiếng, giơ tay gạt hai tay đối phương.

Chỉ là, gạt thì gạt... cánh tay của y cũng trở nên run run, thậm chí mất đi cảm giác.

Sức mạnh của đối phương làm cho Lý Bảo khó có thể chống cự, phải liên tục lui lại mấy bước. Sau khi đứng vững, y hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lại.

Người đàn ông đó khoảng hơn bốn mươi tuổi. Y mặc áo bào lớn màu xanh, thắt một cái dây lưng to. Trên cái dây lưng có đeo một cái ngọc bội đầu rồng cực lớn, cho thấy người đó có thân phận không bình thường.

- Lý Bảo! Từ lâu ta nghe nói ngươi kiêu ngạo, không ngờ lại kiêu ngạo như vậy...

Bố thự hoảng sợ, vội vàng tiến lên, quát lớn:

- Ngươi là người phương nào?

Sau đó, gã quát với Ngọc Doãn:

- Ngọc Tiểu Ất, chẳng lẽ người muốn phá hoại quy tắc trên hiến đài? Lại dám bảo người gây chuyện?

Câu nói đó, nhất thời gây ra những tiếng xôn xao dưới đài.

Lã Chi Sĩ bị ném xuống hiến đài, lúc rơi xuống đất bị té gãy chân nên giờ đang ôm cái chân rên rỉ.

Cũng may là dưới đài có người đỡ gã, bằng không nhất định bị ném chết. Nghe thấy đối thoại trên đài cao, Lã Chi Sĩ nhe răng ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Người tới lại cười lạnh một tiếng:

- Chùa Ngũ Long Nội đẳng tử tam đẳng Đường Cát.

- Thấy Lý Bảo gian xảo, ta làm sao có thể đứng nhìn? Kẻ gù lưng như ngươi là thứ gìmà dám hò hét trước mặt ta? Rõ ràng là Lý Bảo động thủ trước, ngươi không đi tìm y lại tới tìm Tiểu Ất gây chuyện. Tên gù, đừng cho rằng Ngọc đại ca qua đời nhiều năm thì con trai của huynh ấy có thể để ai ức hiếp cũng được... Mặc kệ thế nào, Tiểu Ất cũng là con cháu chùa Ngũ Long ta, sao có thể bị đám lưu manh như ngươi quát? Còn không cút xuống cho ta? Sau này tự có bằng hữu của Ngọc đại ca tìm người.

Ngọc Doãn ngơ ngác Chẳng qua, lúc nghe thấy ba chữ chùa Ngũ Long, lập tức hắn hiểu rõ lai lịch đối phương.

Hoàng thành Nội đẳng tử...

Người này, dường như là bằng hữu của cha lúc còn sống.

Mà tên Bố thự kia sau khi nghe thấy người kia nói vậy, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Nghề đô vật này như thế nào?

Có thể vào chùa Ngũ Long thì làm sao một tên Bố thự nhỏ nhoi như y có thể đối phó?

Còn sắc mắt Lý Bảo cũng trở nên khó coi.

- Nếu tiền bối chùa Ngũ Long ở trước mặt, thứ cho Lý Bảo trí nhớ tệ đã có tội.

Cho dù là Lý Bảo liều lĩnh tới mấy nhưng khi đối diện đường đường một Nội đẳng tử, cũng không dám quá tùy tiện.

Người kia cất tiếng cười lạnh, xoay người nhìn Ngọc Doãn một cái, đột nhiên cười nói:

- Ngươi rất được... chỉ có công phu thật sự quá tệ làm mất mặt cha của ngươi. Sau này phải dụng công thêm, nếu có chỗ khó, thì đến tìm ta. Nhà của Đường Cát ta chính là ở Khỏa thị tử. Chỉ cần hỏi thì có thể tìm ra nhà ta.

Đường Cát?

Trong trí nhớ Ngọc Doãn lại không có ấn tượng với người này. Chẳng qua là nếu y mở miệng, hơn nữa lúc nãy còn có ân cứu mạng, trên lễ nghi, Ngọc Doãn tất nhiên không thể thất lễ. Hắn liền thưa dạ, cảm tạ Đường Cát.

- Thông Tí viên, Đường Cát?

Lý Bảo đột nhiên kêu lên thất thanh.

Nhìn kỹ, Đường Cát đùng là có phần giống vượn khỉ, đặc biệt là đôi tay to dài khiến người ta chú ý.

*****

Lúc này Yến Nô và Dương Tái Hưng đã chạy lên hiến đài đỡ Ngọc Doãn. Nghe thấy tiếng nói của Lý Bảo, Yến Nô ngẩn người rồi thốt lên:

- Ông chính là Thông tí viên Đường Cát?

- Cửu Nhi tỷ! Nhiều năm không gặp... đã trở thành một đại cô nương xinh đẹp rồi.

Lý Bảo biết người này, Yến Nô cũng biết người này... điều này chứng tỏ Đường Cát không phải nhân vật bình thường. Nàng lập tức cảm tạ Đường Cát lần nữa, sau đó cũng không đợi Bộ thự đó phán định thắng bại, xoay người đi ngay.

Trên thực tế, còn cần phán định sao?

Lúc này Ngọc Doãn vẫn đứng trên hiến đài, còn Lã Chi Sĩ nằm trên đất không thể đứng lên, thì thắng thua đã hoàn toàn rõ ràng.

- Đường Cát là người rất lợi hại sao?

- Không rõ lắm, nhưng từ lâu rồi, ông ấy theo cha học qua một chút quyền cước, cho nên có chút ấn tượng.

- Nghe cha nói, người này cũng rất giỏi, nhưng do tính tình thuộc loại lòng lang dạ sói, sát tính nặng một chút... Sau khi cha chết, y cũng rất ít khi xuất đầu lộ diện. Nếu không phải ông ta tự nói, Nô cũng sắp quên người này.

- Người này quả là lợi hại, nếu không nhờ một tiếng quát vừa nãy của ông ta, Tiểu Ất thật sự gặp nguy hiểm!

- Đó là công phu gì?

- Không biết! Ta chỉ cảm thấy có chút giống sư tử hống của Phật môn!

Ngọc Doãn được Yến Nô nâng đỡ, tập tễnh đi xuống đài. Ngay lúc hắn định rời khỏi, lại thấy Tưởng Thập Ngũ dẫn người đến đột nhiên ngăn chặn lối đi của mình.

- Thập Ngũ ca! Có chuyện gì vậy?

Ánh mắt của Tưởng Môn Thần hết sức phức tạp, nhìn Ngọc Doãn từ trên xuống dưới một lúc lâu, sau đó thở dài, móc từ trong ngực áo ra một tấm bài bằng đồng đưa cho Ngọc Doãn.

- Tiểu Ất thật tài giỏi, ngay cả Lã Chi Sĩ cũng không phải là đối thủ.

- Chịu thua, ta nhận thua. Theo quy định trước kia, chúng ta xóa bỏ khoản nợ trước đây... từ đây về sau Tiểu Ất có thể giết heo ở phủ Khai Phong, tự lập môn hộ. Ngươi cầm lấy tấm bài bằng đồng này, cho dù quan phủ hỏi thì cũng không có chuyện gì.

Ngọc Doãn ngây ngẩn cả người! Đối với người như Tưởng Thập Ngũ, hắn thật ra cũng không hiểu lắm. Người này có lẽ hống hách, có lẽ tùy tiện, nhưng căn cứ vào chuyện này cho thấy, ngược lại y là một người có trách nhiệm.

- Nếu vậy ta xin tạ ơn Thập Ngũ ca.

- Nhưng Thập Ngũ ca yên tâm. Ta giết heo, chỉ dùng cho nhà ta... Ngoại trừ cửa hàng nhà ta, Tiểu Ất tuyệt đối sẽ không phân phối cho cửa hàng khác. Sau này vẫn xin Thập Ngũ ca chiếu cố thêm một chút.

Tưởng Thập Ngũ nghe vậy, cũng sửng sốt. Một lát sau, đột nhiên y mỉm cười!

- Tiểu Ất đúng là người trượng nghĩa. Cái tình nghĩa này, ta nhận.

- Chờ sau khi thân thể khỏe hẳn, Thập Ngũ lại mời Tiểu Ất uống rượu. Tới lúc đó giáp mặt đền tội, sau này chúng ta là huynh đệ!

Dứt lời, hai người nhìn nhau mà cười ha hả...

- Đi thôi!

Sau khi Ngọc Doãn lui xuống đài, Cao Cầu cười tủm tỉm đứng dậy, chắp tay với Triệu Cấu:

- Khang vương! Cho dù có nhiều thủ đoạn tới mấy thì cuối cùng không thể sánh với bản lĩnh thật sự. Hôm nay được Khang vương nhường rồi... nếu sau này có cơ hội, chúng ta lại luận bàn.

Một chữ "tiền" vừa ra khỏi miệng, ý nghĩa của y cũng được biểu đạt rõ ràng.

Triệu Cấu cũng chỉ có thể cố gắng mỉm cười:

- Thái úy đi thong thả... đợi khi ta trở về sẽ bảo người đưa mười ngàn quan tới quý phủ.

- Vậy, cáo từ.

Cao Cầu dẫn theo Cao Nghiêu Khanh, chậm rãi đi xuống lầu.

- Cha! Tại sao lại đối địch với điện hạ như vậy?

- Cần gì khách khí với ông ta?

- Mà bây giờ mâu thuẫn giữa Quan gia và Thái tử rất sâu, phần lớn là do ông ta ngầm xúi giục. Thời gian này, cũng không cần phải nhìn sắc mặt ông ta. Chúng ta đứng bên phía Quan gia, mới là chính lý. Đúng rồi, không ngờ Ngọc Tiểu Ất đúng là một người tài giỏi, cả thuộc hạ Lý Bảo giở thủ đoạn cũng nhận ra, lại còn thắng gã. Hắn đúng là không đơn giản!

Nói xong, Cao Cầu liền lộ sự mệt mỏi. Cao Nghiêu Khanh biết, cha không muốn nói nữa... Nhưng y vẫn thầm suy nghĩ, rốt cuộc Ngọc Doãn có gì đáng được Cao Cầu xem trọng? Có thật là tình Hương hỏa như cha nói?Làm quan tới chức vị như Cao Cầu... cái gọi là tình Hương hỏa thật sự không có lấy một chút ích lợi.

Cái chuyện này có lẽ còn có cái gì khác.

Vì dụ như... Đường Cát?

Trong đầu Cao Nghiêu Khanh lóe lên một suy nghĩ, giống như bắt được cái gì. Y quay người nhìn hiến đài trống vắng, ánh mắt trở nên suy tư.

Nhìn theo bóng dáng cha con Cao Cầu rời khỏi, Triệu Cấu trong lòng hận tới nghiến răng nghiến lợi. Nhưng y thể hiện vẫn hết sức thản nhiên.

Mười ngàn quan, mười ngàn qua đấy!

Trong lòng Triệu Cấu như đang rỉ máu...

- Cửu ca, nhớ đưa cây đàn Đại Thánh Di Âm đấy.

- Hả?

Nhu Phúc Đế Cơ cười hì hì kéo cánh tay của Triệu Cấu:

- Cửu ca muốn quỵt nợ à?

- Nói đùa... Cửu ca quỵt nợ khi nào? Vả lại, nếu Huyên Huyên thích thì cho dù Cửu ca đập nồi bán sắt, cũng phải tặng.

- Hì hì, vậy thì tốt!

Nhu Phúc Đế Cơ nở nụ cười ngây ngô, khiến cho Triệu Cấu không biết làm sao.

Đàn Đại Thánh Di Âm đấy!

Đó chính là đàn cổ Đại Thánh Di Âm... Nếu đem ra chợ bán thì ít nhất cũng phải mấy trăm ngàn quan! A đầu này, so với Cao Cầu còn ác hơn!

Ngọc Tiểu Ất, Ngọc Tiểu Ất chết tiệt.

Sau khi Triệu Cấu tỉnh táo lại, không khỏi giận chó đánh mèo trút giận lên Ngọc Doãn.

Y tuy là Hoàng tử, hơn nữa giao hảo tốt với Triệu Hoàn, nhưng suy cho cùng vẫn không phải là chính thống. Mẹ của Triệu Cấu tên là Vi Kiều Kiều, vốn chỉ là thị nữ bên cạnh Trịnh hoàng hậu. Sau đó Hoàng đế Huy Tông sủng ái Kiều Mị Mị. Vi Kiều Kiều có giao hảo tốt với Kiều Mị Mị nên mới được Hoàng đế Huy Tông sủng hạnh. Nhưng Hoàng đế Huy Tông cũng chỉ sủng hạnh một lần, thì không còn hứng thú nữa. Nhưng tuy chỉ là một lần, Vi Kiều Kiều sinh ra Triệu Cấu, mới được chức vị Uyển Dung.

Lại nói, địa vị của Triệu Cấu ở trong lòng cha con Huy Tông có chút xấu hổ, thậm chí sự sủng ái còn không bằng Triệu Thúc Hướng của Ngụy vương.

Người bên ngoài thấy Triệu Cấu dáng người khôi ngô, khí độ bất phàm. Nhưng trên thực tế thì sao?

Trong lòng Triệu Cấu không xem trọng lắm.

Sớm muộn gì cũng phải xử lý Ngọc Tiểu Ất!

Trên mặt nở nụ cười, nhưng trong lòng y lại vô cùng oán hận...

Ngọc Doãn cũng không biết rằng mình vô tình đã đắc tội Triệu Cấu - hoàng đế Cao Tông tương lai.

Lúc từ cửa hàng Lý gia ra ngoài, lập tức những tiếng hoan hô vang lên ầm ĩ... rất nhiều tỷ muội vừa reo hồ vừa chạy về phía hắn. Thậm chí có người còn tạo dáng, ném cho hắn ánh mắt quyến rũ. Ngọc Doãn không quan tâm lắm tới chuyện này, thậm chí hắn còn thầm kêu khổ. Vì hắn cảm giác được, bàn tay nhỏ bé đang đỡ hông mình liên tục siết chặt.. Quay đầu nhìn, hắn có thể thấy Yến Nô đang thở phì phì.

- Cửu Nhi tỷ, chúng ta về thôi.

- Dạ!

- Đúng rồi, cây đàn ta mua đâu?

Trần Đông đeo túi đàn trên lực nhưng chóng bước tới:

- Tiểu Ất! Huynh muốn cây đàn hỏng này làm gì?

- Cái này... chờ lát nữa nói với huynh.

Nói xong, Ngọc Doãn liền bảo Dương Tái Hưng nhận lấy túi đàn từ tay Trần Đông. Rõ ràng là hắn lo lắng Trần Đông nhìn ra manh mối, không chịu buông tay. Càng như vậy, Trần Đông càng hiếu kỳ.

Không chỉ Trần Đông, ngay cả Lý Dật Phong cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Ngọc Doãn không phải là người hẹp hòi, sao lần này... chẳng lẽ, cây đàn đó có cái gì sao?

Cùng với Trần Đông nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều không giấu được sự nghi hoặc. Phải biết, hai người hắn lúc trước khi nhìn thấy cây đàn đó đều nhất trí cho rằng Ngọc Doãn mắc lừa. Nhưng suy nghĩ kỹ càng, Ngọc Doãn có trình độ nhạc luật cao thâm như vậy, sao có thể cả sơ hở rõ ràng đó cũng không nhận ra. Không đúng, trong này nhất định có vấn đề!

Đúng lúc này, phía trước đột nhiên có người bước tới chặn đường.

- Tiểu Ất, quả nhiên là hảo hán!

Ngọc Doãn ngẩng đầu nhìn, lập tức ngạc nhiên:

- Sao Mạc Đại Lang ở chỗ này? Huynh... Sao lại thế này?

Người đàn ông trước mặt ăn trang phục tăng nhân chính là Mạc Ngôn của chùa Đại Tướng Quốc. Nghe thấy vậy gã liền cười ha ha, chắp hai tay:

- A Di Đà Phật, bần tăng vốn là người xuất gia, ăn mặc thế này có gì lạ?

- Ông là người xuất gia...

Ngọc Doãn nói được một nửa liền dừng lại. Hắn muốn nói "ông là người xuất gia chạy tới ngõ giết heo tìm nữ nhân?" Nhưng lại nghĩ, trong Thủy Hử truyện không phải còn có Hoa hòa thượng không kiêng kỵ thức ăn mặn. Mạc Ngôn tìm nữ nhân dường như cũng chẳng có gì lạ. Chỉ có điều hắn vẫn luôn cảm thấy có chút kỳ quái.

- Đại Lang có gì chỉ giáo?

- Á, mời Tiểu Ất dời bước, có người muốn nói chuyện với Tiểu Ất.

Ngẩng đầu nhìn, hắn chỉ thấy gần với cây cầu bắc ngang, có một chiếc xe ngựa đang dừng ở đó.

Ngọc Doãn do dự một chút, liền nói với Mạc Ngôn:

- Nếu là Mạc Đại Lang ra mặt, thì đi một chuyến.... Cửu Nhi tỷ, bọn muội ở đây chờ, ta đi một chút sẽ trở lại.

Yến Nô có chút không muốn, nhưng cũng không dám làm mất mặt Ngọc Doãntrước mặt mọi người.

Cứ như vậy, Ngọc Doãn theo Mạc Ngôn đi tới bên cạnh xe ngựa. Hắn chưa kịp lên tiếng, thì thấy tấm màn xe được kéo lên.

Ngọc Doãn nhìn vào xe, nhất thời ngây dại.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-301)


<