Vay nóng Tinvay

Truyện:Tế hồn câu - Hồi 04

Tế hồn câu
Trọn bộ 32 hồi
Hồi 04: Mưa Thu Gây Nỗi Đoạn Trường
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-32)

Siêu sale Shopee

Ánh tịch dương chiếu vào lưng Độc Phách, vì thế khiến mặt anh chàng mờ tối. Sự mờ tối âm u lạnh lẽo, thậm chí mang vẻ kinh dị.

Trước nay thần sắc của Độc Phách luôn tạo cho người một ấn tượng nhưng lúc này mơ hồ khiến khó ai đoán được tâm tính của chàng.

Hiện giờ Ngụy Dung đã bước xuống đê đá. Từng bước, từng bước đi về phía Độc Phách.

Độc Phách lãnh đạm nói:

- Ta nghĩ đã đủ gần rồi. Ngụy cô nương. Tốt nhất nàng nên dừng lại ở vị trí này. Ta phải báo cho nàng, đối với một người có ý đối địch, ở cự ly này là rất mẫn cảm.

Ngụy Dung không tỏ ra yếu nhược, nói:

- Thế thì sao?

Độc Phách nói:

- Chỉ nhắc nhở nàng. Ngụy cô nương. Nàng đang đứng giữa ranh giới sống chết, đứng ở cửa âm dương?

"Hừ" lạnh, Ngụy Dung trợn tròn hai mắt:

- Ta không phải Bàng Long tứ côn, càng không phải thanh gỗ vừa rồi bị mi cắt thành miếng nhỏ. Độc Phách mi không tin xuất thủ thử xem?

Độc Phách lắc lắc đầu nói:

- Nàng còn trẻ tuổi, tính mạng quý giá, tươi đẹp biết bao, sao lại xông pha vào chốn nguy hiểm. Nên biết việc thiên hạ không nên nhúng tay vào. Vì dù có nhiều kinh nghiệm cũng chỉ có lần cơ hội. Sau một lần, tương lai sẽ không có cơ hội khác nữa.

Ngụy Dung rít giọng nói:

- Đừng giả từ bi mèo khóc chuột. Họ Độc kia, ta chờ mi ra chiêu.

Trên đê đá đột nhiên chuyển đến thanh âm của Ngụy Trọng. Thanh âm hơi run rẩy, trầm trọng.

- Dung muội... Dung muội, ta... ta có lời muốn nói...

Ngụy Dung không ngoảnh đầu lại, cứng rắn:

- Ca ca, muốn rút lui sao?

Ngụy Trọng nuốt một ngụm nước bọt, yết hầu không ngừng di động lên xuống. Hắn cố gắng mở miệng nói:

- Dung muội... Ấy ý của huynh là... có thể nghĩ ra... một cách làm khác.

Trề môi, Ngụy Dung chua chát nói:

- Cái gì là cách làm khác? Tình hình trước mắt biến đổi được sao?

Ngụy Trọng sắc mặt trắng bệch, đầu lưỡi như lúi lại:

- Huynh nói là Dung muội... huynh nói là...

Cắt ngang lời nói của bào huynh, Ngụy Dung cắt lời như pháo nổ:

- Huynh nói là cái chết oan của Bàng Long tứ côn coi như xong rồi. Huynh nói là công phu họ Độc quá cao, chúng ta đánh không nổi, đúng lúc hắn nói là cho ta con đường sống nên huynh bảo là chúng ta cứ mặt dạn mày dày về đi nén nhục cầu an mà cứu lấy mạng. Nhân cách tôn nghiêm của một người ném bỏ là xong, phải huynh muốn nói như vậy?

Sắc mặt Ngụy Trọng vừa xanh vừa trắng, tay phải cầm kiếm không ngừng run rẩy, trong nét mặt kinh hoàng mang thêm sự xấu hổ, miệng hắn há hốc mà không nói được lời nào.

Tuy vẫn không ngoảnh đầu lại nhưng Ngụy Dung dường như hoàn toàn hiểu rõ dụ tính của bào huynh. Nàng thở dài một tiếng, giọng nói như hoà pha lẫn oán hận:

- Huynh đừng trách muội ăn nói bộc trực như không biết cảm thông cho nỗi khổ của huynh, không nể nang huynh, kỳ thực lòng huynh nghĩ gì muội đều hiểu rõ. Nhưng mà huynh thử nghĩ xem bọn ta có thể mang nỗi nhục sư môn như vậy trở về sao? Trở về huynh nói thế nào thế nào với Dung Cương đại ca, lại nói thế nào trước mặt phụ thân chứ? Ngụy gia bảo chẳng phải hư danh, huynh lại là Thiếu bảo chủ của Ngụy gia bảo, chúng ta mất đi không chỉ những người này mà trên thế nữa, huynh yêu Thủy Nhu tỷ tỷ càng phải thể hiện ra giá trị của mình. Bất kỳ hành vi nhu nhược nào cũng đều tổn hại đến hình tượng của một trang nam tử.

Lời đã nói đến đây. Ngụy Trọng hiểu rõ muốn duy trì hình tượng của một trang nam tử tất nhiên phải gánh vác hậu quả cực kỳ thảm khốc nhưng hổ chết để da người chết để tiếng. Muội tử là một nữ lưu mà lại còn không chịu nhục huống hồ hắn là một đại nam nhân. Lại là thiếu chủ của Đại gia bảo làm sao có thể nhắm mắt làm ngơ bàng quang bất định, dường như đã sáng mắt ra, vị Thiếu bảo chủ cứng rắn ngẩng đầu nói:

- Được rồi, theo ý của muội thì là...

Ánh mắt của Độc Phách dừng trên gương mặt của Ngụy Dung, nhãn quang vô cùng quái di:

- Ngụy cô nương, ta không thể không nói nàng hoạt bát, lợi khẩu, luận biện thông suốt nhưng nàng cũng biết những lời nói dường như không sai này vẫn là ép bức lịnh đi trên con đường đến hoàng tuyền!

Ngụy Dung dựng mày trợn mắt cứng lạnh nói:

- Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng chí không thể nhục. Họ Độc kia trong võ lâm thiên hạ không chỉ mình mi mới có dũng khí.

Tay phải Độc Phách giơ cao Tế Hồn Câu, giơ lên rất cao, góc độ hơi nghiêng lên trên, hoàn toàn là một chiêu thức trái với lệ thường, bộc lộ trống trải trung cung. Chàng triển khai chiêu thức như vậy chỉ có hai nguyên nhân: một là trong chiêu thức ẩn chứa biến hóa đặc thù, một là khinh thường đối phương cực độ.

Ngụy Dung giận đến giậm chân. Hai thanh đoản mâu màu vàng trên tay rung ra hai vòng cung, mũi mâu xuyên vào trong cung, tốc độ gió rít cực nhanh.

Tế Hồn câu vẫn ngừng ở vị trí ban đầu. Cánh tay phải giơ cao của Độc Phách không có bất kỳ động tác nào, chỉ có sợi xích dưới chuôi đao dường như bị một bàn tay ma vừa vô hình vừa mạnh mẽ đột ngột lay động mạnh sức mạnh mãnh liệt quét ngang. Sợi xích sáng loáng như ánh trăng lưỡi liềm quét lên một vùng bụi bay mù mịt.

Đôi kim mâu của Ngụy Dung bị bật lên mất hẳn phương hướng, kế tiếp là Tế Hồn Câu tốc độ nhanh như điện xẹt. Đao phong quét ngang trên đầu Ngụy Dung, vị trí dường như đã được đao phong định sẵn, ánh quang sáng loáng, hàn khí lạnh lẽo, sức mạnh kịch liệt. Chỉ trong tích tắc mà dung hợp thành một áp lực như bão táp.

Ngụy Dung kinh sợ chỉ thét được nửa tiếng mái tóc mượt mà đã bay khắp bốn phía. Từng sợi tóc mây bay như những sợi tơ đen.

Một luồng sáng bất chợt đâm thẳng vào sau lưng Độc Phách.

Độc Phách thậm chí không chút nhích động, nhưng Tế Hồn Câu đã vút ra phía sau khiến thanh trường kiếm như vật vô chủ bị bạt ra ba thước.

Ngụy Trọng cầm kiếm bị áp lực đánh bật sang bên suýt nữa té nhào.

Tư thế của Độc Phách vẫn như cũ, tay phải cử Tế Hồn Câu rất cao, lưỡi đao hơi nghiêng bất động hình dạng, cơ hồ chàng chưa từng di động vậy.

Mắt nhìn từng sợi tóc mây bay bay rơi xuống. Ngụy Dung cơ hồ không tin đó là sự thật. Nàng là Tiểu Phong Linh Ngụy Dung tiểu thư của Ngụy gia bảo, ngay cả một chiêu cũng chưa xuất ra đã rơi vào cảnh tượng khó coi rồi.

Ngụy Trọng đang lảo đảo ra sau mấy bước sắc mặt càng trắng bệch, tướng mạo thảm hại, hổ khẩu tay phải cầm kiếm đã tét ra, từng giọt máu tươi nhỏ xuống. Người hắn run rẩy cực độ chậm rãi thu hồi chiêu thức.

Đôi mắt Độc Phách vẫn khép hờ, chàng chầm chậm nói:

- Còn hứng thú để thử nữa chăng?

Rùng mình một cái, cơ thịt trên mặt Ngụy Dung co giật nhưng miệng vẫn không nhận thua:

- Họ Độc kia, mi tưởng mượn cơ hội này sỉ nhục bọn ta được sao? Huynh muội ta thà chết chứ không phục.

Độc Phách vẫn lãnh đạm nói:

- Đừng nên cứ tỏ ra kiên cường bất khuất như vậy Ngụy cô nương, làm người nên suy nghĩ ít nhiều đến hiện thực. Nếu vừa rồi đao đó của ta không phải cắt lấy tóc nàng mà cắt vào não bộ, hỏi thử nàng còn giữ được những lời nói trên thủ cấp không có cổ của mình chăng?

Ngụy Dung "hứ" một tiếng đột nhiên hét to:

- Ta không nhận ân tình của mi.

Tiếng kêu này tuy không kích động được nộ khí của Độc Phách nhưng đã gọi được hồn phách Ngụy Trọng trở về. Hắn sực tỉnh lại, hình dung kinh khủng đến nỗi như gặp phải quỷ chiêu hồn. Lưỡi như cứng lại, lắp bắp:

- Dung muội... Dung muội! Hãy kiềm chế một chút... một chút!

Ngụy Dung nhất thời lẫn lộn cả bi thương lẫn phẫn hận, nước mắt không kiềm nổi đã chảy dài:

- Đại huynh, sỉ diện của Ngụy gia bảo hôm nay hoàn toàn tiêu tan trong tay huynh muội ta.

Ngụy Trọng cố gắng lắp bắp nói:

- Đây cũng không thể... đây cũng không thể hoàn toàn trách bọn ta. Dung muội, thắng bại vốn là việc thường của binh gia. Tài nghệ đã không bằng người cũng không phải chuyện dị thường. Trong thiên hạ có anh hùng nào bách chiến bất bại đâu, kể cả Độc Phách ta không tin cả đời hắn không gặp qua thất bại.

Nụ cười bao hàm nhiều ý nghĩa, Độc Phách nói:

- Thiếu bảo chủ, ngươi nói không sai. Thiên hạ không có anh hùng bách chiến bất bại. Độc Phách ta đã từng bại trận nhưng mấu chốt vấn đề là ở chỗ khi bại trận, có phúc phận gặp phải đối thủ từ bi, nếu không tài nghệ không bằng người sẽ biến thành quỷ không đầu.

Nuốt một ngụm nước bọt. Ngụy Trọng hồi hộp không yên hỏi:

- Độc Phách, các hạ có phải chăng là loài giết tận sát tuyệt?

Ngụy Dung hổ thẹn đến nỗi khóc nấc kêu lên:

- Đại huynh!

Độc Phách trầm trầm nói:

- Đúng vậy mà cũng không đúng vậy.

Ngụy Trọng lúc này chỉ lo an toàn tính mạng nào đâu nghĩ đến việc khác nữa. Danh dụ đương nhiên trọng yếu nhưng đem ra so với việc sanh tử trước mắt thì không thực tế.

Vị Thiếu bảo chủ này so với bào muội thì hắn luôn nghĩ đến hiện thực vì hắn rất hiểu tính mạng chỉ có một.

- Vậy vậy bọn ta thì sao? Độc Phách, bọn ta là đối tượng gì trong lòng của các hạ?

Độc Phách nói:

- Xin nhị vị tự tiện.

Ngụy Trọng không những không trút một gánh nặng mà còn cảm thấy trong ngực cuồn cuộn một nỗi vui mừng. Hắn gặng hỏi:

- Độc Phách, quân tử nhất ngôn, một lời như núi thái.

Độc Phách nhếch miệng cười:

- Các hạ bất tất hoài nghi, Thiếu bảo chủ. Nói thực hiền huynh muội từ đầu đến cuối đã làm những việc vô bổ.

Ngẩn người Ngụy Trọng không hiểu hỏi:

- Vô bổ? Việc gì vô bổ?

Độc Phách nói:

- Ta vốn đâu muốn lấy mạng các ngươi, chỉ là huynh muội các ngươi ép ta xuất thủ nên mới tạo thành kết cục trước mắt. Kết cục này đã nằm trong dự liệu của ta cho nên ta đã không hạ thủ. Mà hiền huynh muội trải qua thử thách này có thu hoạch được chút nào không? Đã không có thu hoạch lại nhận phải kết cục khổ ải, Thiếu bảo chủ nếu chẳng phải vô bổ thì ngươi giải thích ra sao?

Ngụy Trọng lắp bắp nói:

- Nhưng mà... nhưng mà... trước khi động thủ bọn ta cho rằng có thể có thu hoạch.

Độc Phách nói:

- Việc thiên hạ cần phải nắm chắc. Không thể dựa vào phán đoán. Việc liên quan đến tính mạng mà Thiếu bảo chủ lại cho rằng,,, Ngụy Trọng len lén nhìn muội tử khi thấy hai mắt Ngụy Dung ướt đỏ, nước mắt còn ngân ngấn mà nét mặt lạnh băng. Hình dạng này đủ thấy nàng nhận phải sự nhục nhã to tát.

Nhặt lấy trường kiếm, Ngụy Dung Trọng bước đến kéo bào muội, thấp giọng ôn nhu nói:

- Chúng ta đi, Dung muội...

Tia nhìn của Ngụy Dung loang loáng lướt qua đống thi thể bầy nhầy của bọn Bàng Long tứ côn rồi lại ngửng trên gương mặt Độc Phách.

Độc Phách cảm thụ thâm sâu sự phẫn nộ và oán hận của vị Ngụy đại tiểu thư này. Nó rất giống hai lưỡi đao vừa lạnh vừa bén đâm xuyên vào tim.

Vội vã kéo góc áo của bào muội, Ngụy Trọng thê thảm cất giọng:

- Đừng giận nữa, Dung muội. Vạn nhất sự tình biến đổi, chúng ta một chút may mắn cũng không có. Đi thôi, Dung muội, lưu lại núi xanh không sợ không có củi đốt, giữ lại mạng này rồi cũng có ngày trả hận.

Ngẩng mạnh đầu, Ngụy Dung quay người vọt đi không chào Độc Phách thậm chí ngay cả đại ca nàng cũng không màng đến.

Ngụy Trọng ngập ngừng nhìn Độc Phách, ôm quyền thi lễ nhưng cảm thấy không phù hợp chỉ đành lộ ra một nụ cười khổ coi như cáo từ khẩn trương đuổi theo bóng lưng của Ngụy Dung.

Đôi huynh muội này tuy thất bại trở về nhưng coi như vẫn toàn tính mạng. Tình hình này, bảo toàn tính mạng đã là may mắn lắm rồi.

*****

Đêm không trăng không sao. Khắp nơi lại mưa lạnh lẽo lất phất rơi, quất vào mặt người mang hơi lạnh như băng tuyết. Một trận mưa thu, một trận hàn lạnh. Thời gian chậm rãi đi tìm bước.

Dưới chân Bao Cô lãnh có một tiểu trấn tên gọi Quần Anh tập. Nơi này có tên như vậy vì trên Bao Cô lãnh là đại trại của Quỷ Vương kỳ. Những nhân vật có quan hệ với Quỷ Vương kỳ thường ra vô tấp nập. Nơi này đương nhiên anh hùng tụ hội. Dần dần gia nhập vào phạm vi thế lực của Quỷ Vương kỳ hình thành một thị trấn bao quanh nơi đó.

Mưa thu bao trùm, trời đất tối đen cũng mờ mịt che khuất ánh sáng đèn trong Quần Anh tập.

Ánh sáng hoàng hôn ảm đạm ngẫu nhiên chiếu xuống màn mưa dày đặc, khiên từ xa xa trông thấy một màn u tịch vô bờ bến. Ánh sáng thê lương như ngành ngọn đèn thu trong đêm mưa.

Ngoài sự lãnh lẽo gió mưa của đêm tối, trong ngoài Quần Anh tập lặng yên như chết, không một bóng người, không một tiếng chó kêu. Nhưng có một nơi đặc biệt náo nhiệt, đó là một tửu điếm nằm cuối con đường. Trên cửa treo một ngọn đèn lồng bằng giấy dầu màu hồng. Trên giấy dầu viết hai chữ: Vương Ký. Nét chữ không phải hạng cao minh.

Bên trong của Vương Ký văng vẳng ra tiếng ăn uống, nói cười sang sảng, tiếng ho tiếng vỗ bàn, tiếng chén đũa pha lẫn tiếng chửi thề. Quang cảnh vô cùng náo nhiệt.

Bên ngoài cửa dưới chân một cây cổ thụ, Độc Phách đang trầm mặc một mình đứng đó. Tàn cây âm u che khuất chàng giống như tàn cây đã trói chặt lấy người chàng, nếu không tiến đến sát gần, bất kỳ ai cũng khó phát hiện dưới gốc cây có người đang đứng.

Không gian thời gian như vậy, Độc Phách đương nhiên không thể không có mục đích mà đến nơi gió thổi mưa bay này. Tuyệt đối chàng phải có việc mới đến đây.

Chàng dò hỏi biết được người của Báo phòng thuộc Quỷ Vương kỳ thườn lui tới Quần Anh tập để ăn nhậu.

Bọn chúng có thói quen, trời vào đêm là đến Vương Ký tửu điếm.

Chàng biết Lại Xà tuy có thân phận không nhỏ nhưng chàng không thể xác định hung thủ sát hại Phi Tinh là ai nhưng chàng hi vọng từ đây có thể điều tra ra manh mối.

Đứng dưới gốc cây cổ thụ cành lá um tùm, trong cảnh mưa hàn gió lạnh, chàng chờ đợi hơn một giờ rồi.

Trong Vương Ký khách điếm vang lên tiếng ăn uống huyên náo nhưng chàng không xác định được trong bọn người này có người chàng muốn tìm không. Chàng không xông bừa vào quan sát vì không muốn đả thảo kinh xà hoặc không muốn dẫn đến một biến cố nào.

Chàng vẫn bất động mà chờ đợi.

Đêm càng âm u. Mưa càng không dứt.

"Bình" một tiếng, cửa của Vương Ký tửu điếm bị người ta đá mở ra.

Mấy tên đại hán lảo đảo từ trong bước ra, tiếng nói líu ríu cười đùa. Đủ biết chúng đã uống không ít rượu.

Độc Phách tập trung nhãn lực từ ngọn đèn leo lét ngoài cửa và ánh sáng mờ mờ từ trong phòng hắt ra. Chàng quan sát bọn người này nhưng rồi chàng thất vọng. Họ không phải bọn người chàng muốn tìm.

Đột nhiên, hai mắt chàng mở to, chàng thấy rồi. Một kẻ vừa ra cửa đi sau bọn say rượu kia. Hình dạng như khỉ, đặc biệt mũi lại cao. Tên này thân thể bé nhỏ, miệng nhọn, đôi mắt hi, tóc như những sợi lông vàng nhạt. Nếu không mặc quần áo mà ở cổ cột một sợi dây xích thì không khác gì một con khỉ thật.

Độc Phách không hành động gì chỉ chăm chú nhìn người đó.

Hắn vươn người ngửa mặt ngáp dài, rồi lắc lư đi về phía trước.

Trong tửu điếm không ai bước ra nữa, mà tên giống khỉ kia chỉ cách tên đại hán mấy bước chân. Độc Phách cho rằng chúng cũng là đồng bọn Báo phòng.

Chờ đối phương đi lên mấy bước, ra khỏi ánh sáng của ngọn đèn lồng. Thân hình Độc Phách đã nhẹ nhàng bay đến bên cạnh tên giống khỉ đó.

Nhìn vào hai người giống như đang bá vai nhau đi.

Tên giống khỉ lại đi một đoạn nữa. Trực giác cảm thấy có điều không ổn. Cảm thấy trong đêm tối âm u có một dị vật nào đó đang cùng hắn đồng hành. Những sợi lông tóc vàng sau gáy dựng đứng. Hắn dừng bước quay lùi thì kinh sợ nhảy lùi ba bước sắc mặt kinh hoàng.

Trong đêm tối đối mặt với hắn là một gương mặt như thật như giả. Giống người lại có phần giống quỷ. Không sai đó chính là Độc Phách.

Sắc mặt chàng âm thầm khô lạnh. Mái tóc bạc có những giọt mưa đọng lại nhỏ xuống mặt. Trong mơ hồ giống như những giọt máu.

Miệng há hốc! Hơi rượu nồng nàn trong miệng đã biến thành từng làn sương trắng bay ra. Sống lưng hắn lạnh toát, đôi mắt khỉ trợn, kinh hoàng lẫn hoảng sợ, hỏi:

- Mi… mi… mi là ai? Mi muốn làm gì?

Độc Phách lặng lẽ nhìn đối phương chẳng thốt một lời.

Sau một thoáng kinh hoàng, tên mặt khỉ này đã nhiều phen trải qua phong ba, nên mau chóng lấy lại tư thái thường nhật.

- Bằng hữu đừng ở đây mà giả ma giả quỷ, đã xuất đầu lộ diện đừng làm trò hí lộng trước họ Phương ta.

Độc Phách lãnh đạm hỏi:

- Mi họ Phương vậy gọi là Phương gì?

Tên đó bất giác thuận miệng đáp:

- Ta là Phương Cửu Thọ.

Gật gật đầu, Độc Phách hỏi:

- Phương Cửu Thọ, mi là đồng bọn dưới trướng Quỷ Vương kỳ Một luồng nộ khí từ trong ngực xông lên, Phương Cửu Thọ phát giác mình quá nhu nhược. Hắn sầm mặt khỉ lại, cứng rắn nói:

- Ta làm gì, mi dựa vào đâu mà hỏi? Mi cho rằng mi là ai mà xông bừa vào họ Phương ta hỏi này hỏi nọ. Mi gây phiền nhiều rồi.

Độc Phách thản nhiên nói:

- Mi còn chưa trả lời câu hỏi của ta, Phương Cửu Thọ?

Phương Cửu Thọ lạnh lẽo hừ một tiếng:

- Ta có thể trả lời câu hỏi của mi nhưng không phải nơi này. Hảo bằng hữu, mi hãy theo ta một đoạn đường.

Độc Phách hỏi:

- Đi đâu?

Phương Cửu Thọ ác độc nói:

- Báo phòng của Quỷ Vương kỳ! Mi nghe qua rồi chứ?

"A" một tiếng dài, Độc Phách nói:

- Nói như vậy ta không nhìn lầm. Phương Cửu Thọ, mi quả nhiên là thuộc viên của Báo phòng của Quỷ Vương kỳ.

Phương Cửu Thọ đắc ý cười hăng hắc nói:

- Mi biết thì tốt lắm. Ta không chỉ là huynh đệ của Quỷ Vương kỳ mà còn là một trong mười hai miêu thủ của Báo phòng. Đêm nay mi uống lầm thuốc rồi mới gặp kiếp nạn này. Chỉ trách duyên số mình không may. Hảo bằng hữu, mi hãy nhận phần số mình đi.

Mục quang Độc Phách nhìn tả, hữu một hồi chàng cảm thấy vừa ý. Trong con hẻm nhỏ tuyệt không một bóng người. Nơi này cách tửu điếm ước có mấy trượng có lẽ không còn thực khách nào.

Phương Cửu Thọ cảnh giác di động thân người, mục quang hung hăng, ồm ồm nói:

- Mi nghĩ là đã đạt được mục đích. Thấy ta đơn thân nghĩ rằng có thể khuất phục được ta chăng? Bằng hữu, đây gọi là thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại chui vào. Mau theo ta về Báo phòng hai tay khoanh trước ngực.

Độc Phách vô cùng hứng thú quan sát Phương Cửu Thọ rồi không chậm không nhanh nói:

- Phương Cửu Thọ, mi là một tên trong Báo phòng tin rằng mi cũng có chút kiến thức. Lời tục nói thiện giả bất lai, lai giả bất thiện. Mi không nghĩ xem nếu ta không khuất phục được mi sao lại dám đến đây tìm mi.

Phương Cửu Thọ giận giữ nói:

- Sao mi biết có thể khuất phục được ta?

Độc Phách mỉm cười nói:

- Dựa vào kinh nghiệm, nhìn hành động thì biết bản lĩnh của mi. Thế nào Phương Cửu Thọ trước khi chưa nhận lãnh khổ nạn là mi đi theo ta hay là ta đi theo mi.

Trời lạnh như vậy mà trán của họ Phương rịn mồ hôi. Hắn cảm thấy yết hầu khô khốc, tim đập nhanh hơn, trong ngoài cơ thể cảm thấy run rẩy nhưng miệng vẫn nói cứng:

- Ta theo mi đi, mẹ nó. Mi nằm mơ rồi. Ở nơi cấm địa của Quỷ Vương kỳ mà mi muốn diệu võ giương oai. Bất kể mi là nhân vật nào cũng đừng nghĩ mình sẽ bình an thượng lộ.

Độc Phách thản nhiên nói:

- Mi đã định chủ ý chưa, Phương Cửu Thọ?

Tim hắn như bị co lại, sắc mặt khó coi:

- Ta không có chủ ý gì để định cả, trái lại chính mi mau mau khấu đầu chịu trói đi.

Độc Phách thối lui một bước, chậm rãi xòe hai bàn tay ra, lòng bàn tay úp xuống, chàng chậm rãi nói:

- Đây là đôi tay của ta.

Nuốt ngụm nước bọt, Phương Cửu Thọ tập trung phòng bị nhưng cảm thấy có chút lạ lùng:

- Mẹ nó, đôi tay của mi thì sao?

Độc Phách nói:

- Đôi tay này, nhìn trước mắt mà nói vẫn chỉ là một đôi tay không.

Phương Cửu Thọ vừa nghi ngờ vừa phẫn nộ rít lên:

- Dẹp mẹ cái trò giả ma giả quỷ đi, mi không dọa được ta đâu.

Độc Phách gật đầu nói:

- Đương nhiên hiện giờ đôi tay này không dọa được mi nhưng lúc đôi tay này bắt đầu di động nó có thể dọa được mi đó, vì đến lúc đó mi mới biết đây không phải là đôi tay không mà chính là lệnh phù chiêu hồn khiến mi than trời khóc đất không đường mà chạy.

Từng giọt mồ hôi trên trán của họ Phương nhỏ xuống. Hắn nghiến răng nói:

- Có bản lãnh cứ xuất chiêu. Ta không thích nghe những lời ba hoa, tà ma ngoại đạo.

Độc Phách nói:

- Thật mi không thấy quan tài không đổ lệ.

Tay phải Phương Cửu Thọ chầm chậm cho vào trong ngực.

Trong bóng tối nhìn dáng Phương Cửu Thọ lộ vẻ hung tàn giống một con khỉ dữ đã bị chọc giận chỉ thiếu không có những tiếng kêu khèn khét mà thôi.

Hai tay Độc Phách từ từ giơ cao, chầm chậm phân ra tả hữu hai bên.

Tay phải Phương Cửu Thọ đang ở trong ngực nhanh nhẹn rút ra. Một luồng hào quang chuẩn xác bắn vào ngực Độc Phách.

Động tác song phương cơ hồ xuất phát cùng một thời gian. Chính xác hơn động tác của Độc Phách so với Phương Cửu Thọ hơi chậm một chút nhưng khởi chiêu chậm mà tốc độ chiêu cực nhanh.

Khi ánh hàn quang trong tay của họ Phương chạm đến trước ngực của Độc Phách thì song chưởng phân ra tả hữu của Độc Phách đã nhập lại thành một.

"Hự" một tiếng song chưởng của Độc Phách đã chấn động xương ngực nhô lên của Phương Cửu Thọ.

Thanh đoản đao bản rộng cán sừng trâu của họ Phương chỉ cách ngực Độc Phách một khe hở làm sao có thể đả thương được chàng.

Lần này hắn không thể đả thương được Độc Phách e rằng cả cuộc đời hắn không có cơ hội thứ hai. Hắn cảm thấy đôi xương ngực như trúng phải thiết chùy, cả thân thể họ Phương té nhào xuống đất. Hắn nghiến răng bật dậy lao đầu vào đối phương. Đoản đao từ dưới đâm thốc lên.

Độc Phách như kẻ nhàn rỗi đứng đó chờ cho họ Phương bổ đến trước mặt, tay trái chàng hơi cong cong thành nửa vòng cung, tóm lấy cổ tay cầm đao vừa lướt đến của họ Phương bẻ gãy "rắc" một tiếng, cùng lúc quật hẳn xuống đất.

Phương Cửu Thọ nghe được từng chiếc xương sườn của mình gãy vụn.

Độc Phách một tay túm lấy mái tóc lông vàng trên đầu Phương Cửu Thọ. Chàng cúi mặt xem kỹ mặt khỉ của họ Phương. Nét mặt hiện lên bao thống khổ đau đớn, nét mặt co rút biến dạng. Chất lỏng nhầy nhụa dưới khóe mũi không biết nước mũi hay nước mưa. Mặt hắn đang méo mó vì đau đớn.

Đoản đao rơi trên đất, nước mưa từng giọt nhỏ xuống rơi trên đất.

Độc Phách thấp giọng nói:

- Thời tiết hôm nay không tốt. Ngày cũng không tốt. Phương Cửu Thọ, coi như mi gặp vận xấu rồi.

Toàn thân co giật không ngừng, hai mắt gần như lồi ra khỏi khoé, vừa kinh sợ vừa đau đớn, hắn rên rỉ:

- Mi, mi muốn làm gì ta?

Độc Phách nói:

- Ta muốn tìm một nơi vắng vẻ, hỏi mấy câu không lấy gì hứng thú. Nếu mi trả lời khiến ta vừa ý, tội của mi coi như chấm dứt.

Hớp hớp không khí Phương Cửu Thọ gắng nói:

- Nếu... nếu không thì sao?

Độc Phách dựng chân mày:

- Nếu không, hai xương sườn mi vừa gãy chỉ coi như bắt đầu. Bắt đầu của sự báo ứng.

Chợt cảm thấy một luồng hào khí từ sống lưng chạy vọt lên, Phương Cửu Thọ hoang mang nhìn Độc Phách hỏi:

- Mi là ai?

Độc Phách mỉm cười:

- Nói thật, thuộc hạ Báo phòng của Quỷ Vương kỳ không biết quyền biến, không biết chút linh mẫn. Nếu mi linh mẫn thì đã nhận ra ta là ai rồi.

Tia nhìn của họ Phương từ từ di động. Từ túi da màu đen của đối phương trên lưng đến nét mặt đầy vẻ phong sương thâm trầm. Rồi đến đôi mắt khép hờ, đến mái tóc bạc như tuyết. Thế là họ Phương cơ hồ sực tỉnh. Hắn không ngừng hổn hển dường như bị người ta đạp chặt xuống đất. Miệng méo xệch cực kỳ kinh khủng miệng lắp bắp:

- Trời... mi... mi... phải chăng là Độc Nhất Đao?

Độc Phách cúi đầu rủ mày như tượng Bồ Tát:

- Mi biết đó, ta rất thích biệt hiệu này, trước nay rất thích biệt hiệu này.

Phương Cửu Thọ trợn tròn đôi mắt trắng dã, yết hầu rên lên ư ứ như trúng phải chứng phong cuồng.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-32)


<