Vay nóng Tima

Truyện:Tế Công hoạt Phật - Hồi 145

Tế Công hoạt Phật
Trọn bộ 240 hồi
Hồi 145: Thôn Vĩnh Ninh Làm Phép Cứu Vương An Sĩ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-240)


Khi lão tiên ông kêu trói Lôi Minh và Trần Lượng đem ra sau kết thúc tánh mạng, thì có người ở một bên chạy đến xin:

- Thưa sư phụ, xin lão nhân gia đại phát lòng từ bi cho! Hai người này là anh em kết nghĩa và cũng là ân nhân cứu mạng của con. Xin Tổ sư gia nể mặt đệ tử mà tha cho họ! Hai vị hiền đệ cùng ta ra sau đi!

Lôi Minh, Trần Lượng nhìn người vừa nói câu đó chính là Dạ hành quỷ Tiểu côn lôn Quách Thuận. Lôi Minh, Trần Lượng đang mắng chửi. Quách Thuận nói:

- Hai vị hiền đệ đừng mắng chửi chớ!

Nói rồi lập tức đưa Lôi Minh, Trần Lượng ra sau. Lão tiên ông còn đang tức giận chưa nguôi. Trời bắt đầu sáng rõ, bỗng nghe bên ngoài có tiếng "Vô lượng Phật". Tiểu đồng chạy ra xem, người đến là Tôn Đạo Toàn. Tôn Đạo Toàn dưới chân núi Thiên Thai thấy Lôi Minh, Trần Lượng đuổi theo lão tiêng ông mà cản không được, không biết làm sao, bèn cầm nhiếp hồn trở về thôn Vĩnh Ninh. Tới nhà Vương An Sĩ gọi cửa, gia nhân ra mở cửa, hỏi:

- Đạo nhân đã tới à? Có tìm được hồn của viên ngoại chúng tôi không?

- Tìm được rồi!

Gia nhân lập tức đưa Tôn Đạo Toàn vào nhà trong, thấy Vương viên ngoại nằm giống như người chết. Tôn Đạo Toàn lấy bình nhiếp hồn ra, mở nắp niệm chú. Hồn Vương An Sĩ trở về nhập khiếu. Vương An Sĩ ho lên một tiếng, mở mắt ra nói:

- Ta mệt quá!

Mọi người nghe viên ngoại nói ra tiếng đều vui mừng. Vương thái thái hỏi:

- Này viên ngoại, trong mình ông có khỏe không?

- Ta đâu có bịnh, hình như vừa qua một giấc chiêm bao vậy.

Các gia nhân nói:

- Viên ngoại ơi, người nằm hôn mê bất tỉnh cả mấy ngày trời, nếu không nhờ tiên trưởng đây cứu giúp chắc là mê luôn quá!

- À ra thế!

Nói rồi viên ngoại lập tức ngồi dậy giống như người mạnh khỏe, muốn dập đầu cám ơn lão đạo sĩ. Tôn Đạo Toàn nói:

- Lão viên ngoại ngàn muôn lần chớ có dập đầu cảm tạ tôi làm chi khiến cho tôi tổn thọ.

Gia nhân trước hết đưa trà Quế Viên lên. Vương ngoại uống trà vào cảm thấy đói bụng. Trong sẵn có cháo yến sào, đem lên cho viên ngoại một bát. Lão viên ngoại mời chân nhân ra thư phòng ngồi. Viên ngoại cũng không dám hành lễ, thay áo xong ra tiếp ở thư phòng, kêu gia nhân dọn rượu thượng hạng lên. Mọi người đều cảm nhận lòng tốt của lão đạo sĩ nên dọn cơm lên ngaỵ Lão viên ngoại bồi tiếp Tôn Đạo Toàn uống rượu chuyện trò. Lão đạo sĩ đang uống rượu, bỗng nhìn sang phía Đông thấy có một cột yêu khí bốc lên không, mới hỏi:

- Thưa viên ngoại, bên viện phía Đông là ai ở vậy?

- Trong viện đó là một người em kết nghĩa của tôi ở. Chú ấy họ Hàn tên Thành, là bạn thế giao của tôi.

- Trong nhà có bao nhiêu người?

- Trong nhà, ngoài hai vợ chồng chú ấy còn có đứa con tên Hàn Văn Mỹ và một con dâu. Đạo gia hỏi như vậy là có gì?

- Tôi thấy trong viện có một cột yêu khí bốc lên trời, ở đó chắc có yêu tinh.

- Không nghe trong nhà họ có yêu tinh quấy phá gì. Đâu, chân nhân xem thử giùm có yêu tinh hay không?

- Thế thì đúng là có thật rồi.

Vương An Sĩ nghe nói, nghĩ thầm: "Ta cùng Hàn viên ngoại rất thân, đã biết đâu lẽ làm ngơ", mới nói:

- Thưa đạo gia, ngài đã thấy biết rồi xin ngài mở lòng từ bi cùng tôi sang bên đó bắt trừ yêu tinh đi! Hàn viên ngoại ở viện kia là bạn chí thân của tôi chớ không phải người ngoài.

- Cũng được, để sơn nhân ta đi xem thử!

Lão viên ngoại lập tức cùng lão đạo sĩ đến nhà cách vách gọi cửa. Quản gia của Hàn viên ngoại ra mở cửa, hỏi:

- Vương viên ngoại, ngài có khỏe không?

- Tôi vẫn khỏe, Hàn viên ngoại có ở nhà không?

- Hiện có ở nhà.

- Chú vào trong nhà thưa lại giùm, ta muốn gặp viên ngoại có chút việc.

Gia nhân lập tức vào trong bẩm báo, Hàn Thành vội bước ra nghinh tiếp. Tôn Đạo Toàn nhìn thấy trước mặt mình: Hàn viên ngoại mình cao tám thước, tam đình nở rộng, đầu đội khăn viên ngoại màu lam có khảm viên ngọc đẹp ở phía trước. Ông vốn là võ cử nhân xuất thân nên ngoài mặc áo choàng bằng đoạn màu lam, lưng thắt dây tơ, vớ trắng dép thêu, mặt như ngọc tía, mày rậm rạp to với ba chòm râu phơ phất. Khi gặp Vương An Sĩ, Hàn viên ngoại vội thi lễ, nói:

- Huynh trưởng mấy hôm không khỏe, hôm nay đã khỏe chưa? Tiểu đệ có mấy lời thăm viếng.

- Chúng ta là tri kỷ, nói những lời khách sáo ấy làm chi.

- Vị đạo gia này là ai vậy?

- Vị này là Mai hoa chân nhân, bệnh của tôi nhờ vị này cứu khỏi đó.

Hàn Thành đưa tay mời khách vào thư phòng. Gia nhân dâng trà. Vương viên ngoại nói:

- Hôm nay tôi cùng đạo gia đến đây không có cớ gì khác. Vừa rồi tôi đang uống rượu ở thư phòng, chơn nhơn đây nhìn thấy yêu khí bốc lên trong nhà hiền đệ. Chúng ta là bạn tri kỷ. Tôi biết chẳng lẽ làm ngơ mới thỉnh chân nhân sang hàng trừ yêu quái cho nhà hiền đệ.

Hàn Thành nói với Tôn Đạo Toàn:

- Trong nhà tôi không có thấy yêu tinh nào quậy phá hết. Đạo gia làm sao thấy yêu tinh được?

- Tôi thấy cột yêu khí này là âm khí, chắc là nữ yêu. Đâu, viên ngoại gọi nữ quyến ra đây, kể cả a hoàn, vú em đều gọi ra nốt. Hễ không phải là người, tôi nhìn thấy biết liền.

- Phải đấy!

Hàn viên ngoại nói xong lập tức bảo gia nhân đưa tin vào nhà trong gọi thái thái, nàng dâu, a hoàn, vú em đều ra hết. Giây lát, nữ quyến ở nội trạch đều ra đủ. Lão đạo sĩ bước vào trong viện xem thấy có một người thiếu phụ độ hơn hai mươi tuổi, tư dung thùy mị, đẹp đẽ vô song, hai bên có hai a hoàn dìu đỡ. Tôn Đạo Toàn nhìn thấy thiếu phụ này chính là yêu tinh, mới rút kiếm ra, quát:

- Hay cho con yêu tinh, đã gặp sơn nhân mà còn giả mù sa mưa hử?

Người thiếu phụ ấy không nói không rằng gì. Tôn Đạo Toàn hét:

- Mi còn chưa chịu hiện nguyên hình sao?

Người thiếu phụ ấy cũng không nói tiếng nào. Tôn Đạo Toàn giơ kiếm lên bước tới định chém. Người thiếu phụ này chẳng ai xa lạ chính là con dâu của Hàn Thành. Tại sao nàng ấy lại là yêu tinh? Nguyên cớ là như vầy: Hàn Văn Mỹ con của Hàn Thành vốn là một thư sinh, xưa kia cùng Vương Toàn và Lý Tu Duyên là bạn học đồng song. Trong ba người, kể về tuổi tác thì Hàn Văn Mỹ lớn tuổi nhất, Vương Toàn kế đó, còn Lý Tu Duyên nhỏ tuổi nhất. Từ khi Lý Tu Duyên bỏ đi, Vương Toàn buồn lòng bỏ học, chỉ một mình Hàn Văn Mỹ cố công đèn sách. Bỗng nhiên vợ qua đời, Hàn Văn Mỹ không còn lòng dạ nào ở nhà đọc sách nữa, mà thường dắt thư đồng đi ngao sơn dạo thủy để giải sầu. Hàn Thành định cưới vợ khác cho con mà mấy chỗ không vừa ý, cao thì với không tới, còn thấp lại chê, cho nên cứ lần khân mãi. Một hôm Hàn Văn Mỹ dắt tiểu đồng đi du ngoạn đến phía Tây thôn Vĩnh Ninh cảm thấy miệng khô lưỡi ráo, bèn bảo:

- Tiểu đồng, thầy trò ta đi tới chỗ nào nghỉ một ít. Mi kiếm cho ta tách trà giải khác mới được.

Tiểu đồng thưa:

- Phía trước đây không phải là am Thanh Tịnh sao? Vị lão ni cô trong miếu không phải là sư phó của công tử sao? Chúng ta sao lại không vào trong miếu uống trà?

Hàn Văn Mỹ nghĩ lại cũng phải, lập tức cùng thư đồng đến miếu gọi cửa. Không bao lâu, từ bên trong đi ra một tiểu ni cô mở cửa, nói:

- Công tử đến à?

- Lão sư phó có nhà không? Hàn Văn Mỹ hỏi:

- Đang ở trong miếu, mời công tử vào bên trong ngồi.

Hàn Văn Mỹ dắt thư đồng vào thẳng bên trong, đi đến chái nhà ở phía Tây. Nhà phía Tây này có ba căn. Tiểu ni cô đến thiền đường ở phía Bắc vén rèm lên, nói:

- Thưa sư phó, có Hàn công tử đến.

Lão ni ở trong phòng ấy pháp danh là Diệu Huệ, nghe nói có Hàn công tử đến, lật đật bước ra, nói:

- Công tử đã đến đấy à? Sao mà rảnh rang dữ a?

Hàn Văn Mỹ vội bước tới hành lễ, nói:

- Mấy lúc này sư phụ có mạnh khỏe không? Đệ tử xin kính lễ.

- Được, mời công tử ngồi.

Hàn Văn Mỹ ngồi xuống, lão ni cô kêu người giúp việc bưng trà ra. Chỉ nghe bên trong nhà có tiếng đáp lại âm thanh như là mật rót. Màn vém lên, từ đi trong đi ra một thiếu phụ còn để tóc tu hành. Hàn Văn Mỹ nhìn thấy chẳng khác nào tiên nga giáng thế. Nàng này bước tới châm trà, Hàn Văn Mỹ nghe người nàng tiết ra một mùi hương xạ thơm lừng. Thiếu phụ rót trà, chớp chớp thu ba, mắt hạnh nhìn nghiêng liếc nhìn Hàn Văn Mỹ một cái rồi quay vào trong. Hàn Văn Mỹ vừa gặp thiếu phụ ấy, tâm thần phiêu lãng, mới hỏi lãi ni cô:

- Người thiếu phụ ấy là ai vậy?

- Đó là đồ đệ tôi mới thâu, họ Chương tên Hương Nương. Cô ta là người ở phía Bắc thôn này. Chông cô qua đời, nhà có bà gia ép cô cải giá. Cô không chịu cải giá, tình nguyện xuất giá, lạy tôi làm thầy và ở lại miếu này hầu hạ Phật Tổ.

Hàn Văn Mỹ nghe nói gật gật đầu, ngồi rốn lại giây lát rồi cáo từ. Ra khỏi miếu mà hồn còn vương vấn không thôi. Về đến nhà biếng ăn chán uống, nằm vật trên lò sưởi, nhắm mắt lại thấy như có nàng Chương Hương Nương ở trước mặt, tự mình mắc bịnh tương tự Hai vợ chồng viên ngoại chỉ có một đức con, nay thấy con mắc bịnh như vậy vội mời các danh y đến chữa trị. Các thầy thuốc bắt mạch tìm không ra bịnh mà bịnh mỗi ngày một lậm thêm! Hàn Thành nhớ lại: "Bệnh này rất lạ lùng!". Bèn kêu thư đồng lại vặn hỏi:

- Công tử mi đã đi những đâu? Nếu mi không nói thiệt, ta đánh chết không tha!

Thư đồng không dám chối quanh, bèn đem việc lên Thanh Tịnh am gặp Chương Hương Nương nói lại. Vợ chồng Hàn viên ngoại thương con quá, vội sai người đến Thanh Tịnh am rước lão ni cô xuống. Hàn thái thái nói:

- Sư phó nhìn thấy đệ tử sư phó bịnh trầm trọng không? Sư phó hãy cứu đồ đệ đi. Vợ chồng tôi chỉ có một mình nó thôi!

- Tôi làm sao cứu nó được?

- Trong miếu của sư phó nói có một người tên là Chương Hương Nương. Sư phó chỉ cần nói cô ta ưng thuận việc thành thân là bịnh nó hết ngay.

- Ối chào, người ta xin tôi xuất gia, tôi lại khuyên người ta đi cải giá. Đâu có thể làm chuyện như vậy được!

- Xin sư phó cố hết sức giúp giùm. Chỉ cần cô ta ưng thuận, tôi sẽ hậu tạ sư phó thật xứng đáng.

- Để tôi nói thử xem.

Nói rồi lão ni cô trở về miếu, đem việc đó nói lại với Chương Hương Nương. Lúc đầu nàng ta không đồng ý, sau cùng bằng lòng. Lão ni cô lập tức đưa tin cho Hàn gia haỵ Hàn Thành bèn định ngày đưa kiệu đến, giống như rước dâu vậy. Hàn Văn Mỹ nghe nói hai bên đã ưng thuận, bịnh lần lần mạnh lại. Khi cưới về rồi, vợ chồng gắn bó như keo sơn. Hai ông bà cũng thích cô dâu, vú em, a hoàn cũng vừa ý cô chủ mới. Nửa năm trôi qua mà nào ai biết đó là yêu tinh trá hình. Hôm nay vô cớ bị Tôn Đạo Toàn nhìn ra và rút kiếm bước tới định chém. Nào ngờ Hàn Thành giận quá, bất thình lình ở phía sau bước tới xáng Tô Đạo Toàn một bạt tai xiểng niểng, rồi nắm chặt xô tuốt ra ngoài cửa, nói:

- Lão đạo sĩ ở đâu vào nhà ta giở thói càn rỡ, nói đâu là yêu tinh! Ông có cút mau đi không?

Nói rồi đóng chặt cửa lại.

Tôn Đạo Toàn nghĩ lại thật là:

Thị phi chỉ tại lắm lời,

Phiền não bởi khoe tài giỏi.

Tự mình cảm thấy mất mặt, chi bằng đi tìm sư phó, nhờ người bắt yêu tinh để gỡ lại sĩ diện. Nghĩ như vậy xong bèn đi về phía trước, nào ngờ khi ra khi ra khỏi cổng làng thì nghe phía sau có một trận quái phong thổi tới. Tôn Đạo Toàn đoán chắc là yêu tinh đuổi theo sau.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-240)


<