← Hồi 027 | Hồi 029 → |
Hạng Thiếu Long và một trăm tử đệ của Ô Trác, tay cầm nỏ, mai phục trong khu rừng rậm cách doanh trại khoảng một trăm bước.
Trời sáng, đội ngũ do Thành Tế chỉ huy đã khuất dần ở phía hạ du.
Một lúc sau, tiếng vó ngựa và tiếng người đồng thời vang lên ở đôi bờ.
Một đội mã tặc gần bốn trăm tên đang xông ra từ khu rừng rậm, bờ bên kia bọn mã tặc cũng đang vượt sông qua, trong đó có một tên cao lớn ngồi trên ngựa, tay cầm khôi hồ, đó chính là tên mã tặc đầu sỏ Khôi Hồ đã tung hoành ở nước Triệu.
Chỉ thấy y đang giận dữ, nhảy xuống ngựa, đốc thúc thủ hạ đẩy những mảng bè xuống sông.
Tiếng vó ngựa vang lên, bọn mã tặc ở bờ bên này cũng men theo sông chạy đến.
Lại một nhóm mã tặc nữa bắt đầu vượt sông.
Hạng Thiếu Long trộm nhìn hai mắt Ô Trác, thấy gã trong tình thế căng thẳng này mà vẫn bình tĩnh như thường, trong lòng khen thầm.
Hơn hai mươi bè gỗ chở vật dụng, chiến mã vượt sông sang.
Sau khi người của Khôi Hồ chất đầy lương thực và chiến mã lên, bắt đầu sang sông.
Khôi Hồ cũng đang đứng trên một chiếc bè gỗ.
Lúc ấy bên bờ này chỉ còn lại năm sáu chục tên mã tặc đang phòng bị, vội vàng đuổi ngựa lên khoảng đất trống ở bờ sông.
Hạng Thiếu Long phất tay, tên từ trong rừng vun vút bay ra, cắm thẳng vào đối phương khiến cả người lẫn ngựa té lật nhào, thương vong quá nửa.
Khôi Hồ hoảng hốt, cố tránh tên. Trên bờ chỉ còn lại một số mã tặc la hét vang trời, chạy tán loạn.
Bọn Hạng Thiếu Long đã di chuyển đến tảng đá lớn bên bờ sông, tiếng nỏ bật lên, tên bay như mưa vào bọn mã tặc đang ở trên bè.
Bọn mã tặc không thể chạy đi đâu được nên bị trúng tên, máu nhuộm cả bè gỗ và nước sông.
Khôi Hồ vội vàng hạ lệnh cho bè quay lại bờ bên kia.
Mọi người đều nhắm vào y, nhất tề phóng tên.
Bọn mã tặc tuy có mộc để đỡ, nhưng bọn cung thủ phía Hạng Thiếu Long là những tay bách phát bách trúng, nên từng tên mã tặc té nhào xuống.
Khôi Hồ thấy thấy tình thế đã hỏng, quát lớn một tiếng, nhảy ùm xuống nước, nấp ở dưới bè gỗ.
Bọn mã tặc đều bắt chước nhảy xuống nước.
Hai trăm tên mã tặc ở bờ đối diện chỉ còn biết kêu gào.
Lúc này bọn cung thủ phía Hạng Thiếu Long lại bắn tên xuống nước, máu đỏ phun lên khỏi mặt nước, sau đó là những thi thể nổi lềnh bềnh trên mặt sông, cảnh tượng rất tàn khốc.
Địch không chết thì ta mất mạng, đó từ lâu đã là quy luật trên chiến trường.
Các bè gỗ trôi xuống dưới hạ du.
Hạng Thiếu Long lại nghĩ đến tình thế của Thành Tế lúc ấy, liền hạ lệnh thu binh, không còn thời gian để ý đến sự sống chết của Khôi Hồ nữa, phóng ngựa lao về phía mã tặc, cướp vũ khí, lương thực và ngựa của chúng.
Chiến sự của phía Thành Tế lúc này đã đến phần kết thúc.
Chúng xuống đến hạ du cũng vừa đúng lúc hơn bốn trăm người của Tra Nguyên Dụ núp trong rừng sâu, yên lặng chờ.
Bốn trăm tên mã tặc men bờ sông đuổi đến, đến khúc quanh thấy quanh thấy Triệu binh đang đợi thì đã vào tầm nhắm của bọn cung thủ, tất cả đều lúng túng không biết tiến hay lùi. Bọn cung thủ phía Triệu binh nhất tề phóng tên, bọn mã tặc lập tức té nhào xuống ngựa.
Những tên còn lại không kịp lùi, định đi vòng qua lại bị bọn Tra Nguyên Dụ bắn tơi bời hoa lá, lộn xộn không thành đội ngũ nữa.
Lúc này viện quân của Hạng Thiếu Long cũng vừa đến, bọn mã tặc càng hoảng hốt hơn, chỉ trốn thoát được không đầy năm mươi tên, chúng bỏ ngựa, chạy vào rừng.
Thế là phía Triệu binh toàn thắng, toàn quân tung hô như sấm động, ngay cả người của Bình Nguyên phu nhân cũng chia sẻ không khí thắng bại này.
Còn phía Hạng Thiếu Long chỉ bị thương bốn mươi người, nhưng không phải trọng thương, thắng lợi quả thật đã làm nức lòng người. Một lần nữa đã chứng minh được chiến thuật linh hoạt có hiệu quả và đầu óc quân sự của Hạng Thiếu Long.
Hạng Thiếu Long sai hai mươi người mang ba trăm chiến mã đem về nước Triệu, còn vũ khí và lương thực thì giữ lại để dùng, sau khi băng bó số binh lính bị thương, cả đội nhân mã tiến về hướng đông.
Khi hoàng hôn đến, cả đội nhân mã đã rời Nội Hà chỉ có hai ngày rưỡi đường.
Vì đường sá không tốt, lại thêm vừa trải qua một cuộc kịch chiến, cả người lẫn ngựa đều mệt mỏi, ai nấy đều tranh thủ thời gian để nghỉ ngơi, hôm sau lại tiếp tục lên đường.
Phong cảnh lại thay đổi, thế núi liên miên, thảo mộc xanh tốt, cảnh đẹp như vẽ, vực thẳm suối sâu, thác đổ suối chảy, khiến ai cũng đều muốn thu hết cảnh ấy vào tầm mắt của mình.
Bên bờ sông là rừng sâu nguyên thủy bao la, có những cây lớn hàng chục người ôm không xuể.
Chốc chốc lại có tiếng kêu của bầy thú hoang, bọn Triệu binh đã săn được trên đường một ít thỏ hoang để làm cơm tối.
Có lúc lại lên đến trên cao, thu vào tầm mắt là thảo nguyên vô tận.
Chốc chốc lại thấy vài ruộng lúa, đối với Hạng Thiếu Long mà nói, quả thật là chốn Đào Nguyên, gã không hiểu vì sao mọi người lại cứ tranh đoạt lẫn nhau, duy chỉ có là bởi con người tham lam mà thôi.
Cảnh tuy đẹp, nhưng đường khá gian nan, không những phải có người mở đường mà nhiều khi phải hạ cây làm cầu để vượt qua khe suối.
Cả ngày đi không được mười dặm đường, cuối cùng hạ trại ở một ngọn núi.
Người tuy mệt, nhưng sĩ khí đều lên cao, giờ đây binh lính đã hoàn toàn nghe lệnh Hạng Thiếu Long.
Mỹ nhân sánh cùng anh hùng, Nhã phu nhân càng ngoan ngoãn với gã hơn.
Từ hôm nói chuyện với Hạng Thiếu Long qua cửa sổ, Triệu Thiên né tránh gã, gã cũng im lặng, không vượt qua giới hạn ấy.
Sau bữa cơm, Bình Nguyên phu nhân lại sai người đến mời gã.
Hạng Thiếu Long rất lấy làm lạ vì thái độ hiện nay của mụ, vội vàng bước đến doanh trại của Bình Nguyên phu nhân.
Nào ngờ trong trại của Bình Nguyên phu nhân lại còn hai tên gia tướng, gã thất vọng vô cùng.
Bình Nguyên phu nhân đang ngồi dưới chiếu, sau khi mời gã ngồi thì quắc mắt nhìn gã nói: "Lần này chúng ta phải nói chuyện cho tử tế đấy!"
Hạng Thiếu Long tự nhiên hiểu rõ ý định của mụ, trong bụng giận lắm, nói xẵng: "Phu nhân cứ căn dặn!"
Bình Nguyên phu nhân liếc ngang gã, vẻ mặt vừa yêu vừa hận, nhưng vẫn lạnh lùng nói: "Giờ đây chúng ta đã đi xa đường lớn, rốt cuộc là đi đâu?"
Hạng Thiếu Long nói: "Đường sá gian nan, phu nhân đã mệt mỏi, chúng ta đầu tiên phải đến cuối Nội Hà rồi phải men theo sông đi về phía Đại Lương".
Bình Nguyên phu nhân đột nhiên thở dài, hơi cúi người phía trước nói nhỏ: "Nếu ngươi... ta có thể đuổi bọn chúng đi".
Hạng Thiếu Long cả mừng, vội vàng gật đầu.
Bình Nguyên phu nhân phất tay ra hiệu cho hai tên gia tướng ra ngoài, ngưng thần nhìn gã hồi lâu, rồi nói với vẻ đầy tình cảm: "Ngươi quả là một nhân tài hiếm có, giờ đây chẳng còn kẻ nào dám hoài nghi ngươi đã xuất lãnh năm mươi binh lính, chống cự với tám trăm tên mã tặc của Khôi Hồ".
Hạng Thiếu Long cười: "Mã tặc chỉ là bọn ô hợp, có thể thắng chúng mà không cần nhiều sức".
Bình Nguyên phu nhân lắc đầu nói: "Có những người bẩm sinh đã làm tướng, không những có thể sai khiến tướng sĩ mà còn có thể dùng kỳ binh để thủ thắng, trăm trận trăm thắng, ngươi chính là hạng người ấy".
Hạng Thiếu Long không biết mụ sắp giở trò gì, chỉ đành khiêm nhường từ chối lời khen.
Bình Nguyên phu nhân mặt hơi đỏ, cúi đầu nói: "Vượt qua Nội Hà, đi về phía Đông nam hai mươi ngày thì sẽ đến Bộc Thủy, sau đó tiếp tục xuôi về hướng nam, mười ngày nữa sẽ đến Phong Khâu, người giữ thành ấy là Quan Phá, người của ta, như thế chúng ta đã thoát hiểm rồi đó".
Hạng Thiếu Long nói: "Ty chức đương nhiên hành sự theo căn dặn của phu nhân". Rồi hỏi với giọng ngạc nhiên: "Tại sao phu nhân đột nhiên đỏ mặt thế?"
Bình Nguyên phu nhân càng đỏ mặt hơn, giận dỗi nói: "Lại còn cố ý giả vờ ư, cút ra cho bổn phu nhân".
Hạng Thiếu Long thấy mụ tỏ vẻ như thế, trong lòng vui lắm, cười hì hì rồi đứng dậy thi lễ: "Ty chức xin cáo lui!"
Nhưng chân vẫn không cất bước.
Bình Nguyên phu nhân đâu phải muốn đuổi gã đi thật, thấy gã đứng yên đó, vừa giận vừa vui nói: "Sao còn chưa đi?"
Hạng Thiếu Long mỉm cười: "Phu nhân còn chưa thưởng cho ty chức mà!"
Bình Nguyên phu nhân trong lòng rất mâu thuẫn, liếc mắt nhìn gã rồi cúi đầu.
Hạng Thiếu Long bước tới, quỳ xuống sau lưng mụ, hai tay đưa về phía trước kéo người của mụ xuống. Quý phụ ấy liền đổ vào lòng gã, một lần nữa gã lại được hưởng trọn đôi môi của mụ.
Hạng Thiếu Long biết rõ những thứ không có được là quý giá nhất. Vì thế sau khi hôn xong thì bỏ đi, chỉ để lại một mỹ phụ cô đơn ấy trong đêm.
Hơn hai mươi ngày tiếp theo, bọn họ tiếp tục đi về phía Đông nam, vượt qua Nội Hà và Tây Hà, đi ngang qua thành Bộc Dương của nước Ngụy, từ Bộc Dương đi thẳng đến Bộc Thủy.
Sau mấy ngày bình an, thám tử lại báo về đã phát hiện được dấu vết của thám tử bên quân địch.
Xe ngựa của họ nhiều, lại phải sửa các xe bị hỏng, nên hành trình cũng rất chậm, không có cách nào cắt đuôi được kẻ địch, chỉ mong là kẻ địch sắp tới không lợi hại như Khôi Hồ là đã tốt lắm.
Lúc ấy đã gần đến Đại Lương, trên quan đạo đã có các trạm canh gác, khoảng vài chục thì gặp doanh trại của người Ngụy.
Bọn lính Ngụy có thái độ rất kỳ lạ, sau khi xem văn thư của họ xong, tuy không làm khó, nhưng cũng không hề cho người hộ tống, cho đến khi quan đạo đã dứt, họ chỉ còn cách đi thẳng về hướng Đông đến Bộc Thủy.
Đội nhân mã dừng lại ở thảo nguyên.
Hạng Thiếu Long và Ô Trác, Thành Tế, Tra Nguyên Dụ bàn bạc riêng với nhau, ai nấy thần sắc đều trầm trọng.
Ô Trác nói: "Giờ đây hành tung của chúng ta và binh lực đã bị kẻ địch nắm trong lòng bàn tay, nhưng chúng ta không hề biết gì đến kẻ địch, đó là phạm đến điều đại kỵ trong binh gia".
Thành Tế tiếp lời: "Nếu kẻ địch tấn công thì sẽ trong hai ngày hôm nay, cho nên ở chỗ bằng phẳng này, dễ đánh mà khó thủ, kẻ địch sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này".
Rồi mỉm cười khổ não: "Đáng sợ nhất là bọn Ngụy vương sai thủ hạ giả thành mã tặc đến tấn công, lúc ấy chúng ta khó tránh được đại nạn này".
Hạng Thiếu Long nhíu mày suy nghĩ một hồi rồi nói: "Lời Thành Tế nói phải nếu là như thế, chúng ta không thể đứng yên chờ chết".
Ba người lắng nghe xem vị thống soái mưu trí hơn người của mình có diệu kế gì.
Hạng Thiếu Long hạ giọng nói: "Chúng ta sẽ tìm một nơi cao hiểm trở dựa lưng vào núi, mặt hướng ra chỗ bằng phẳng, dựng nên thành đất rồi đào hào, tích trữ nước suối, giữ mười ngày đến nửa tháng. Ngoài ra phái một ít khinh kỵ, đi trước đến Phong Châu, nhờ tướng giữ thành ở đó là Quan Phá phái binh đến cứu viện, dù cho Ngụy vương có quỷ kế đi chăng nữa thì cũng không thể nào làm khó chúng ta được".
Sau một hồi suy nghĩ cả bọn thấy chẳng có biện pháp nào hay hơn biện pháp này.
Lúc ấy Hạng Thiếu Long tìm Bình Nguyên phu nhân thương lượng, Bình Nguyên phu nhân nói nhỏ: "Về chuyện này ngươi giỏi hơn ta, tất cả mọi chuyện ngươi hãy quyết định đi".
Hạng Thiếu Long chưa bao giờ thấy mụ dịu dàng, ngoan ngoãn như thế, trong lòng rất vui nói: "Phu nhân có muốn đêm nay ty chức đến tìm bà hay không?"
Bình Nguyên phu nhân thở dài: "Đến Đại Lương rồi hãy nói có được không? Con trai của ta rất không vừa lòng ta và ngươi đã gặp riêng nhau trong trại, giờ đây nó đang dần hồi phục lại, ta không muốn nó vì chuyện chúng ta mà tức giận".
Hạng Thiếu Long nhớ lại Thiếu Nguyên quân, lòng hớn hở rời xe của Bình Nguyên phu nhân, thông báo kế hoạch này cho Nhã phu nhân rồi bảo nàng lại chuyển lời cho Triệu Thiên cùng rõ.
Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng họ đã tìm một nơi cao như ý để hạ trại.
Toàn quân lập tức bận rộn, đồng thời Hạng Thiếu Long cũng phái hai mươi khoái kỵ mang thư của Bình Nguyên phu nhân chia thành mười đường đến Phong Châu xin cứu viện.
Lần này hạ trại không giống như lần trước, phòng tuyến chủ yếu là các hào sâu.
Họ đào một con hào sâu một trượng, rộng năm trượng xung quanh chỗ hạ trại, đất móc lên được đắp thành lũy ở trên hào, lại được gia cố thêm bằng đá, tạo thành một bức tường thành cao nửa trượng, lại chừa ra các lỗ để dùng bắn tên, sau đó lại nối các xe la ở trong bức tường đất ấy.
Phía bên ngoài bức tường đất thì cắm các thanh tre nhọn, lại đào thêm hố để làm bẫy ngựa, nói tóm lại họ đặt nhiều bẫy để ứng phó với kẻ cường địch.
Các loại cây cỏ mọc um tùm các bên đều được chặt bỏ để kẻ địch không còn chỗ ẩn nấp.
Quân doanh cũng theo cách này, sắp đặt theo hình bán nguyệt, chủ doanh ở trong, lục quân chia làm hai cánh, thành một hình bán nguyệt. Doanh trại lại cách bức tường thành đất hơn ba trượng, trừ phi bức tường thành đất bị phá, nếu không kẻ địch cũng không bắn tên hoặc phóng đá vào được.
Sau ba ngày, họ đã đắp xong thành lũy, các cạm bẫy cũng đã đặt xong.
Hạng Thiếu Long vì đề phòng kẻ địch đánh bằng hỏa công nên đã dẫn nước từ con suối ở sau núi vào trong doanh trại, tất cả đã được bố trí sẵn sàng, năm ngày đã qua.
Hôm ấy khi Hạng Thiếu Long đang lắp đặt lôi thạch, thám tử hồi báo, phát hiện một đội mã tặc gần một vạn tên đang đuổi đến.
Mọi người đều lo lắng, biết chắc chắn đây là kẻ địch đang đợi họ ở phía trước, vì đã lâu họ không xuất hiện nên chúng cuối cùng đành lộ diện.
Điều ấy đã chứng minh họ suy đoán không sai, bọn địch ấy chắc chắn là có Ngụy binh trà trộn vào.
Dù biết rõ sự thực là thế, họ cũng không hiểu vì sao Ngụy vương lại đuổi cùng giết tận đến thế, chỉ có một cách giải thích duy nhất là y sợ Tín Lăng quân đe dọa đến vương vị của mình, vì thế mới mượn cớ này để phá vỡ mối quan hệ giữa Tín Lăng quân và người Triệu. Còn những nguyên nhân khác thì họ không biết được. Song Ngụy An Ly vương nổi tiếng là một quốc quân ngu độn, dù làm ra chuyện gì hoang đường cũng chẳng có ai lấy làm lạ.
Một đêm bình an trôi qua, đến ngày tiếp theo, Hạng Thiếu Long căn dặn ngoài đám lính trực canh, toàn bộ đều phải nghỉ ngơi, dưỡng tinh thần để ứng phó với kẻ địch.
May mà họ đã thu được nhiều vũ khí, lương thực, cung tên của bọn Khôi Hồ nên thủ mười ngày nửa tháng vẫn có thể vượt qua được. Còn một ưu thế nữa mà kẻ địch không ngờ đến là họ có thể đắp đất làm thành, cho nên không mang đến những dụng cụ để đối phó với kiểu phòng ngự này khiến cho họ dễ dàng chống đỡ hơn.
Hoàng hôn đến, đám mã tặc đã xuất hiện trên bình nguyên, lại còn hạ trại, thế là thế cuộc hai bên đối địch đã được thành lập.
Hạng Thiếu Long quan sát kỹ càng bọn địch, kêu lên thất thanh: "Xem kìa! Chẳng phải là Khôi Hồ đấy hay sao?"
Mọi người đều căng mắt ra, chỉ thấy một đội mã tặc đến đang hướng về phía họ, kẻ đi đầu chính là Khôi Hồ.
Thành Tế giận dữ nói: "Rõ ràng Khôi Hồ vốn là người của Ngụy vương, bọn mã tặc ấy chính là Ngụy binh cải trang, chuyên quấy nhiễu kinh tế và trị an nước khác, người Ngụy thật độc ác!"
Tra Nguyên Dụ lắc đầu than rằng: "Ta không hiểu vì sao Đại vương lại gả nàng Công chúa xinh đẹp nhất của chúng ta cho người Ngụy?"
Thành Tế vội vàng nói: "Ông nên cẩn thận lời nói, nếu lọt vào tai Đại vương thì ông và người nhà sẽ đại họa lâm đầu đấy".
Tra Nguyên Dụ cười khổ não nói: "Vậy sống qua tối nay thì mới nói được!"
Hạng Thiếu Long biết y thấy thế giặc mạnh hơn phía mình gấp mười lần nên trong bụng có ý khiếp sợ. Vì thế gã nhíu mày, quay sang nói với Thành Tế:
"Chuẩn bị hỏa tiễn cho ta, có lẽ tối nay ta sẽ dùng đến".
Không thèm để ý đến ánh mắt lạ lùng của bọn họ, gã về đến soái doanh thì lấy ra dụng cụ của mình, ra phía sau doanh trại.
La và ngựa bị nhốt ở hai chuồng gỗ lớn, thong thả uống nước suối và gặm cỏ non trên đồi.
May mà lúc ấy là đầu đông, nếu có một trận tuyết lớn thì chúng sẽ càng khó khăn hơn.
Gã ngẩng đầu lên nhìn ngọn núi, gã dễ dàng leo lên trên nhờ dây móc câu, khi lên đến đỉnh núi, gã sắp đặt các vũ khí bí mật của mình rồi mới quay về doanh trại. Chỉ cần băng qua ngọn núi thì gã có thể hạ xuống hơn mười trượng ở ngoài bình nguyên, tiến hành hành động bí mật của mình.
Khi về đến soái doanh, Thành Tế hớt hải chạy đến: "Mau ra đây xem!"
Khi gã ra ngoài, chỉ thấy bọn tặc binh toàn bộ đều đang chặt cây, một đầu vót nhọn, mỗi cây dài khoảng một trượng xếp trên đất.
"Chúng định làm gì thế" Ô Trác nhíu mày nói.
Hạng Thiếu Long trong bụng đánh lô tô, lạc giọng nói: "Đó là công cụ tấn công thành đất của chúng ta, chỉ cần dựng nghiêng các cây này thì có thể chống cự được tên và lôi thạch của chúng ta".
Tra Nguyên Dụ ngạc nhiên nói: "Chiêu này quả nhiên hữu dụng, chỉ cần trước sau xếp ba hàng thì dù có đá lăn cũng chẳng sợ, lại có thể cản trở thị tuyến của chúng ta, khiến chúng ta không thể nào thấy được tình thế của chúng".
Ô Trác cười nhạt nói: "Dù chúng muốn cắm những thứ này, trước tiên cũng phải trả giá đắt", rồi nói tiếp: "Chúng đến một nửa số người là tốt rồi".
Ý gã muốn nói dù cho chúng có hy sinh nhiều người, số còn lại vẫn đủ sức tấn công vào thành đất.
Hạng Thiếu Long mỉm cười: "Yên tâm đi! Kẻ địch đã phạm một lỗi lầm to lớn đó là khinh địch. Các ông có thấy doanh trại của chúng không, chúng không hề có phòng ngự, mà lương thảo và ngựa thì ở tít phía sau hậu phương. Nếu chúng ta có thể cho chúng một mồi lửa thì sẽ dễ dàng phá vỡ chúng thôi!"
Bọn ba người Ô Trác đều nhíu mày, nhìn bọn giặc đang vây quanh ngọn đồi nhỏ, thầm nghĩ đối phương không hề khinh địch, dù cho thả một con chuột sang để phóng hỏa thì cũng đã rất khó.
Hạng Thiếu Long mỉm cười không nói lời nào mà quay về doanh trại nghỉ ngơi.
Sau khi nghỉ ngơi được hai canh giờ, tỉnh dậy thì trời đã về chiều, Nhã phu nhân đang đợi gã thức dậy cùng dùng cơm.
Hạng Thiếu Long thức dậy tắm rửa xong rồi ăn cơm.
Nhã phu nhân lấy làm lạ nhìn gã: "Xem ra chàng rất chắc chắn, nếu không tại sao lại hứng khởi đến thế. Nhưng ta cũng không rõ tại sao lần này chàng vẫn chắc chắn rằng có thể phá địch được?"
Hạng Thiếu Long ôm nàng vào lòng, cười nói: "Nhã nhi sợ rồi ư?"
Nhã phu nhân hôn gã rồi cười nói: "Không gặp chàng mới sợ đó, nhưng gặp chàng rồi thiếp cũng chẳng còn sợ gì cả. À, chàng tới chỗ Triệu Thiên xem thử, cô ấy bảo có chuyện cần nhờ chàng đấy".
Hạng Thiếu Long nghĩ bụng Triệu Thiên còn khiến gã đau đầu hơn bọn mã tặc kia.
Nàng Tam công chúa xinh đẹp này sau khi cho bọn thị nữ lui thì đến trước mặt gã e thẹn nói: "Hạng Thiếu Long, Triệu Thiên có thể mượn một vật của chàng không?"
Hạng Thiếu Long ngạc nhiên hỏi: "Công chúa muốn mượn gì?"
Triệu Thiên đưa bàn tay búp măng của nàng ra, nói: "Ta muốn mượn thanh trủy thủ của chàng".
Hạng Thiếu Long giật mình, tự hỏi chẳng lẽ nàng lại mất lòng tin đối với ta sao. Ta nhất định sẽ đưa nàng đến Đại Lương.
Triệu Thiên hai mắt đỏ hoe, u buồn nhìn gã: "Triệu Thiên không muốn chàng đưa đến Đại Lương, đến nơi nào cũng được, Đại Lương thì không".
Chẳng còn lời nào rõ ràng hơn để biểu đạt tình ý của nàng đối với Hạng Thiếu Long.
Hạng Thiếu Long nghe xong máu nóng bốc lên, buột miệng nói: "Được! Hạng Thiếu Long hứa với Công chúa, dẫu cho đưa Công chúa đến được Đại Lương, thì Hạng Thiếu Long cũng tìm cách đưa nàng trở về".
Triệu Thiên giật mình nói: "Thật không?"
Hạng Thiếu Long cảm thấy khuôn mặt của nàng đỏ lựng, tràn trề sức sống, gã đánh liều nói: "Đây là một lời hứa!"
Nói xong lời này, người gã nhẹ nhõm.
Sự thực từ khi biết tình hình rắc rối của vương thất nước Ngụy, lại biết Triệu vương muốn đánh cắp Lỗ Công bí lục, gã biết Triệu Thiên không thể nào hạnh phúc được. Giờ đây đã tỏ rõ tâm ý, gã còn vui mừng hơn.
Triệu Thiên mừng lắm, nói: "Thiếu Long! Thiên nhi biết ơn chàng lắm".
Hạng Thiếu Long thấy nàng có lòng tin với mình như vậy nên trong lòng cũng hoan hỷ, móc thanh trủy thủ đặt vào tay nàng, thừa cơ nắm lấy bàn tay ngọc ngà ấy nói: "Chưa đến lúc cuối cùng, nàng đừng nên rút dao ra tự vận".
Triệu Thiên đỏ mặt, bỏ vật định tình ấy vào trong lòng, rồi cúi đầu nói:
"Thiên nhi hoàn toàn nghe lời dặn của Thiếu Long".
Hạng Thiếu Long đang định hôn nàng thì tiếng trống trận vang lên ở phía ngoài.
Nhìn tình thế dưới chân núi, Thành Tế mặt tái nhợt, chỉ có Ô Trác là bình tĩnh.
Kẻ địch đã dựng một bãi cây rộng khoảng hai trượng, bao vây tất cả mọi con đường dưới chân núi.
Ở giữa bãi cây chỉ để một khoảng trống nhỏ đủ cho một người lọt qua, nếu cưỡi ngựa thì không thể lọt qua được.
Trên ngọn cây lại treo phong đăng, soi sáng cả một vùng rộng lớn.
Ở phía ngoài bãi cây ấy lại tập trung gần hai nghìn mã tặc, hai trăm tên đầu tiên người cao lớn, tay cầm mộc thuẫn, dưới thuẫn lại có cọc dài có thể cắm xuống đất để mượn lực cản lôi thạch.
Hai trăm tên khác tay cầm những công cụ như cuốc thuổng, có lẽ trước tiên chúng sẽ phá những cạm bẫy, lấp các hố đã cắm chông. Tiếp theo là năm trăm tên đang cầm cung nỏ để đánh từ xa, sau đó mới đến bọn cầm vũ khí dài như móc câu, thuẫn, kích, khí thế rất mạnh mẽ, khiến ai nấy cũng lạnh xương sống.
Khôi Hồ và vài tên ra dáng vẻ tướng lĩnh đang cưỡi ngựa chỉ trỏ về phía bọn họ, rõ ràng là đang bàn sách lược tấn công.
Ô Trác chỉ về phía một đại hạn có khuôn mặt dài như mặt chó sói nói: "Kẻ ấy tên gọi là Lang nhân (Người sói) Lê Ngạo, là một tên mã tặc nổi tiếng ở biên giới nước Hàn, tề danh cùng Khôi Hồ, không ngờ cũng là người của Ngụy vương".
Hạng Thiếu Long nói: "Như thế có thể thấy rằng trong số một vạn tên ấy không phải cùng một bọn, nhưng toàn bộ là người do Ngụy vương phái đến. Hừ! Ta đã hiểu được chút ít. Ngụy vương đối phó với chúng ta, chính là muốn đả kích Tín Lăng quân, cũng có tư thù trong đó, bởi vì ta đã từng giết người của Khôi Hồ".
Rồi chợt nghĩ ra hèn chi ngày trước Đậu Lương âm thầm thông báo cho Khôi Hồ đến cướp ngựa và nữ nhân. Bởi vì chúng là gián điệp do Ngụy vương phái đến quấy nhiễu nước Triệu.
Thành Tế nói: "Xem ra chúng sẽ chia ra tấn công chúng ta cả ngày lẫn đêm để làm hao mòn sức chiến đấu của chúng ta".
Tra Nguyên Dụ buồn rầu nói: "Cứu binh cứ cho là nhận được tin tức lập tức đến ngay, nhưng ít nhất là phải tốn năm ngày, chúng ta e chỉ ba ngày cũng chịu không nổi, nào ngờ thực lực của chúng hùng hậu như thế này".
Tiếng trống vang lên. Bọn cầm thuẫn đứng len giữa hàng cây, đội hình xếp rất chỉnh tề, tiếp theo công binh và xạ thủ.
Hạng Thiếu Long thấy trời đã tối, quay sang Thành Tế hỏi về chuyện hỏa tiễn có bọc vải thấm dầu rồi căn dặn: "Các ông hãy phụ trách phòng vệ ở đây, ta sẽ vòng ngõ sau đốt cháy lương thảo và đuổi ngựa của chúng, xem chúng còn làm gì được nữa".
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn gã không biết gã làm cách nào để đến doanh trại của địch.
← Hồi 027 | Hồi 029 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác