Vay nóng Tinvay

Truyện:Tầm Tần ký - Hồi 177

Tầm Tần ký
Trọn bộ 289 hồi
Hồi 177: Bữa tiệc đẫm máu
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-289)

Siêu sale Lazada

Hạng Thiếu Long và Lý Viên xuất phát sớm hơn dự định một chút, trước tiên hội hợp trên một con đường, trao đổi tin tức mới nhận. Hai người nấp trên xe ngựa, Lý Viên hỏi: "Thái hậu tìm huynh có chuyện gì?"

Hạng Thiếu Long vừa đưa mắt nhìn tình hình bên ngoài cửa sổ, vừa chậm rãi nói: "Bà ta muốn tại hạ giết Lý Quyền, Lý Lệnh và Xuân Thân quân".

Lý Viên phấn chấn tinh thần, nói: "Xá muội quả thật nói như thế sao?"

Hạng Thiếu Long nói: "Chả lẽ ta gạt huynh hay sao? Nàng cớ gì hận Xuân Thân quân đến thế?"

Lý Viên rầu rĩ than: "Thái hậu hận tất cả những nam nhân đã làm nhơ bẩn thân xác của Thái hậu, bao gồm cả Hiếu Liệt vương trong đó".

Hạng Thiếu Long nói: "Phía bên huynh có tin tức gì mới nhất?"

Lý Viên nói: "Xem ra Xuân Thân quân rất có thể sẽ dùng những chiêu như tỷ võ hạ độc để đối phó với chúng ta. Bởi vì khách mời đêm nay đều là các công khanh đại thần, lại có sứ tiết, vương hầu của nước ngoài, dù cho Xuân Thân quân và Lý Quyền lớn gan đến mấy cũng không dám đưa mấy trăm người vào giết chúng ta".

Hạng Thiếu Long trầm giọng nói: "Trong danh sách khách mời có người Dạ Lang không?"

"Không có tên của Dạ Lang vương, song điều đó không phải là đại diện của y không đến". Lý Viên nói.

Hạng Thiếu Long bình thản nói: "Ta đã quyết định phân thắng bại với Xuân Thân quân và Lý Quyền trong buổi tiệc hôm nay. Nếu không, sẽ không còn cơ hội nào nữa. Nếu tại hạ đoán không sai, ngày mai một khi Đấu Giới đã điều động xong quân đội, Xuân Thân quân lại làm khó chúng ta, nội ứng ngoại hợp để khống chế binh lực ở Thọ Xuân, bởi vì nội thành quân rơi vào tay của huynh, đối với bọn chúng quả thật bất lợi. Bởi việc này chính là một mắt xích của kế hoạch ấy. Tất cả những nhân vật quan trọng của Thọ Xuân đều tập trung ở đây, trong nhất thời không thể nào ứng phó được, tự nhiên là bọn chúng sẽ có lợi nhất".

Lý Viên ngạc nhiên nói: "Nhưng gia tướng trong phủ Xuân Thân quân đã hơn hai ngàn, chúng ta chỉ có sáu mươi người, một số phải ở ngoài, lúc động thủ, có thể chạy thoát được là may, làm sao có thể giết chết được bọn chúng".

Hạng Thiếu Long mỉm cười: "Bắn người trước tiên hãy bắn ngựa, bắt giặc trước tiên hãy bắt vua. Lý huynh đã nghe hai câu danh ngôn chí lý này chưa?"

Lý Viên lẩm nhẩm đọc hai lần, hai mắt sáng lên, rõ ràng là đã hiểu chút ít.

Hạng Thiếu Long nói: "Ta suýt nữa đã quên một chuyện quan trọng nhất, Điền Đan có trong danh sách khách mời không?"

Lý Viên lắc đầu: "Ta cũng định cho huynh biết chuyện này, từ sáng nay sau khi y dùng điểm tâm với Xuân Thân quân, Điền Đan đã mất tích, ta thấy có lẽ y đã rời khỏi Thọ Xuân".

Hạng Thiếu Long lòng chợt chùng xuống, khổ não nói: "Nếu y ra thành, đương nhiên sẽ không giấu nổi người giữ thành, cớ gì huynh hoàn toàn không biết?"

Lý Viên chỉ đành nói: "Nếu đã có Đấu Giới sắp xếp cho y, cả Võ Đảm cũng khó mà truy vấn, cho nên bí mật yểm hộ cho Điền Đan ra khỏi thành, quả là chuyện dễ dàng".

Hạng Thiếu Long hạ quyết tâm: "Xảy ra chuyện này, chúng ta càng phải động thủ, chỉ có từ miệng của Xuân Thân quân, mới biết được Điền Đan đã đến đâu".

Lý Viên hiểu rõ ý của gã, nếu Điền Đan quay về Tề, Hạng Thiếu Long phải giải quyết nhanh chóng chuyện ở Thọ Xuân, rồi sau đó lên đường đuổi theo.

Thở dài nói: "Hạng huynh vì chuyện của tại hạ mà lỡ dở chuyện lớn của bản thân, tiểu đệ thật ái ngại. Chao ôi! Nói thật ra, cơ hội thắng của chúng ta đêm nay không cao".

Hạng Thiếu Long mỉm cười lắc đầu: "Không phải đâu, không phải đâu! Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, giờ đây ta lại có ý mới, ta sẽ đổi toàn bộ tùy tùng của Lý huynh thành người của ta, chỉ cần Xuân Thân quân không biết chúng ta đã ngầm giấu cung nỏ, trận này chúng ta ít nhất cũng nắm bảy phần thắng. Đó chính là lấy cái sở trường của chính mình để khắc chế cái sở đoản của địch. Dùng cung nỏ để khắc chế trường kiếm, dùng sách lược nhanh chóng, có hiệu quả, lấy nặng đánh nhẹ, để ứng phó với số nhiều của đối phương".

Nói rồi kề tai y giải thích một hồi. "Dù Tôn Võ có sống lại cũng không thắng nổi Hạng huynh!" Lý Viên chép miệng.

Hạng Thiếu Long cười thầm, đây chính là tín điều của bộ đội đặc chủng, lấy tinh nhuệ để thắng thô kệch. Chỉ cần nắm được một mắt xích yếu nhất của kẻ địch, cũng giống như nắm được cổ của con rắn độc, thì dù chúng có lợi hại đến cỡ nào cũng không thể phun nọc độc được.

Hai người chia tay, Lý Viên vào cung gặp Lý Yên Yên, bẩm cáo hết mọi chuyện, còn Hạng Thiếu Long thì đến phủ Xuân Thân quân dự tiệc.

Vừa bước vào cổng, thì thấy trong sân đã đầy xe ngựa, đèn đuốc sáng trưng.

Tòa nhà chính nằm trên nền móng bằng đá trắng, có hành lang chạy vòng xung quanh nhà, nối các khu nhà với nhau, giữa các khu nhà là các tán cây cổ thụ, trông rất u nhã.

Hạng Thiếu Long lòng sinh cảm xúc.

Địa vị của vua Sở kém xa vua Tần.

Năm xưa lúc Trang Tương vương giá băng, Hàm Dương đã dừng mọi hoạt động tiệc tùng. Từ đó có thể thấy được một nguyên nhân chủ yếu mà Tần đã thắng được Sở.

Hạng Thiếu Long cùng tùy tùng xuống ngựa, trong đó có sáu người phụ trách coi ngựa, còn hai mươi bốn người kia thì theo gã vào.

Thông thường trong những buổi tiệc của giới quý tộc, mang theo mười gia tướng trở lên là chuyện bình thường, hai mươi bốn người thì hơi nhiều, nhưng trong tình huống này, Xuân Thân quân sẽ không phản đối, huống chi y chẳng coi hai mươi bốn người này vào đâu.

Trên bậc tam cấp của tòa nhà chính, bọn gia tướng của Xuân Thân quân đứng đầy, Xuân Thân quân cùng hai con Hoàng Chiến và Hoàng Bá lên tiếp khách khứa.

Hạng Thiếu Long bước về phía bậc tam cấp, được nửa đường thì có người gọi: "Này, xin dừng bước".

Hạng Thiếu Long ngạc nhiên dừng bước, quay đầu lại, đối mặt với người kia.

Cả hai cùng ngạc nhiên, thì ra đó là Hàn Sấm.

Chỉ thấy y vẻ mặt rất cổ quái, ho khan một tiếng nói: "Thật xin lỗi! Tại hạ đã nhìn nhầm người".

Hạng Thiếu Long biết rõ y nhận ra mình từ phía sau lưng, nhưng giờ đây khuôn mặt đã thay đổi quá nhiều, cho nên khi Hàn Sấm thấy mặt gã, thì không dám nhận nữa.

Hạng Thiếu Long cười: "Tại hạ giờ đây là Vạn Thụy Quang, xin chào Hầu gia!"

Hàn Sấm lập tức hiểu ra, nháy mắt rồi quay sang chào hỏi những người khác.

Hạng Thiếu Long trong lòng cảm thấy ấm áp, Hàn Sấm tuy là có quá nhiều khuyết điểm, nhưng cũng có thể gọi là bạn bè tốt.

Khi bước lên bậc tam cấp, Xuân Thân quân cười nham hiểm bước tới chào đón: "Được Vạn tướng quân đến đây, bổn quân lấy làm vinh hạnh, cớ gì không thấy Điện vương phi và Tiểu bị quân?"

Hạng Thiếu Long hành lễ theo như quy củ, nói: "Tiểu chúa công trong người không khỏe, Điện vương phi chỉ đành ở nhà chăm sóc, mong Quân thượng lượng thứ".

Xuân Thân quân vội vàng nói: "Ta sẽ lập tức sai người đến chữa trị cho tiểu Bị quân, đảm bảo thuốc tốt bệnh hết".

Hạng Thiếu Long nhìn Hoàng Chiến, Hoàng Bá và các gia tướng đang gườm gườm nhìn gã, lòng cười thầm, dù cho bọn chúng có tinh mắt đến cỡ nào, cũng không ngờ rằng trên đời lại có loại cung nỏ giấu trong ống trúc. Đây chính là chỗ lợi của kỹ thuật cao.

Trả lời: "Ý tốt của Quân thượng tại hạ xin nhận lãnh, tiểu chúa công đã uống thuốc, nếu ngày mai vẫn chưa khỏe, thì mới phiền đến Quân thượng".

Lúc ấy có tên gia tướng dắt bọn Hạng Thiếu Long vào trong đại đường.

Đó là một sảnh đường rộng hơn cả cung đình, hai bên có bốn cây cột lớn, chống đỡ bốn cây xà ngang trên mái nhà, trông rất hùng vĩ.

Chiếu chính được đặt ở đầu phía Nam trông ra cổng, hai bên trái phải có ba hàng chiếu, đếm sơ qua ít nhất cũng có cả trăm chiếu, chiếu đầu tiên là của khách chính, phía sau là dành cho gia tướng và kẻ tùy tùng.

Quá nửa số chiếu đã có người ngồi, hàng trăm ả tỳ nữ đang tất bật hầu hạ, không khí rất náo nhiệt.

Hạng Thiếu Long thấy Quách Khai ngồi ở chiếu đầu ở bên trái, kẻ này sau khi trở thành tướng quốc nước Triệu, thần thái bay bổng như thay hình đổi cốt, trông rất đắc ý, đang cười nói với Long Dương quân.

Lúc này tên gia tướng dẫn đường nói: "Xin mời Vạn gia!"

Hạng Thiếu Long theo y đến chiếu thứ tư ở bên phải.

Bọn Kinh Thiện thì ngồi ở phía sau.

Lúc này Long Dương quân và gã nhìn nhau, Quách Khai cũng nhìn gã dò xét, nhưng rõ ràng là không nhận ra gã chính là Hạng Thiếu Long.

Lúc này trong sảnh chộn rộn cả lên. Khách khứa đến dự đều nhân lúc chưa mở tiệc, thì hàn huyên tâm sự với nhau, chỉ có Hạng Thiếu Long là không ai thèm hỏi đến, chỉ có mấy sứ tiết của các nước chư hầu giơ tay chào hỏi gã.

Lúc này có một ả nữ tỳ rót rượu cho gã.

Hạng Thiếu Long đưa mắt nhìn nàng, chỉ thấy nước da của nàng rất đen, má trái lại có một nốt ruồi nhỏ, dáng vẻ cũng bình thường, nên không nhìn nữa, mà để ý sang những người khác.

Lý Quyền đang ngồi đối diện với gã, khinh khỉnh nhìn gã xong, thì quay đầu nói chuyện với Thành Tố Ninh, ánh mắt không thèm nhìn gã nữa, giống như gã đã trở thành một người chết, không hề ảnh hưởng đến y.

Khi Hạng Thiếu Long cười nhạt trong lòng, một âm thanh dễ nghe vang lên bên tai: "Chết tiệt! Lại giả thần giả quỷ nữa à?"

Hạng Thiếu Long giật mình, suýt nữa gọi ra cái tên Thiện Nhu. Khi đang định nhìn lại ả tỳ nữ ấy, Thiện Nhu hạ giọng rít qua kẻ răng: "Không được nhìn ta, phía sau ngươi có cánh cửa ngầm, có thể thông ra hành lang ở phía ngoài, hãy cẩn thận".

Nói rồi uyển chuyển bước đi.

Hạng Thiếu Long được gặp lại hồng nhan tri kỷ đã khiến y đau lòng ấy, phấn chấn tinh thần, cả thế giới như tràn đầy sức sống, màu sắc và hy vọng, chờ đợi.

Đồng thời trong lòng cũng run sợ.

Đại đường này nhìn bề ngoài, chỉ thấy có hai cửa hông, nối tiếp hành lang phía bên ngoài và thông qua hành lang phía hai bên trái phải, nếu không được Thiện Nhu nhắc nhở, thì không biết ở phía sau có cửa ngầm, Xuân Thân quân quả là lợi hại, vội vàng phất tay gọi Kinh Thiện, báo với y chuyện này.

Kinh Thiện đã lui ra, trong lòng Hạng Thiếu Long vẫn tràn đầy hình bóng của Thiện Nhu.

Mỹ nữ này quả thật ghê gớm, có thể lẻn vào phủ của Xuân Thân quân để làm tỳ nữ, tìm cơ hội để hành thích Điền Đan.

Lúc này Thiện Nhu lại dâng lên thức ăn, hạ giọng nói: "Ở ngoài hành lang có giấu trường mâu".

Rồi quay sang chiếu khác.

Hạng Thiếu Long yên tâm, đối phương vẫn chưa dám dùng những loại vũ khí có tầm xa, bởi vì nếu bắn không trúng mục tiêu, thì có thể làm bị thương người khác.

Lúc này khách khứa đã lần lượt kéo đến, ngoài cửa đã lần lượt báo lên tên của khách, đa số Hạng Thiếu Long đều không quen, nhưng nhìn bề ngoài cũng biết không phải là vương hầu cũng là trọng thần, thân phận rõ ràng rất cao quý.

Bốn nhân vật nắm binh quyền ở Thọ Xuân là Đấu Giới, Võ Đảm, Luyện An Đình và Độc Quý đều không xuất hiện, đây là chuyện đương nhiên, giờ đây Thọ Xuân đang lúc tình hình căng thẳng, đại quân của Đấu Giới đang đối địch với nội thành quân, kiềm chế lẫn nhau, tạm thời không ai có thể áp đảo được kẻ kia.

Khuất Sĩ Minh ám toán Hạng Thiếu Long không thành, là một thất bại lớn nhất của Xuân Thân quân và Lý Quyền, khiến cho sự khống chế nội thành quân lọt vào tay Lý Yên Yên và Lý Viên, buộc kẻ địch chỉ đành dùng mạo hiểm để đối phó với bọn họ.

Ngoài cửa có tiếng hô: "Thả Lan vương giá đáo!"

Hạng Thiếu Long nhìn ra ngoài cửa, đầu tiên là một mỹ nữ khêu gợi, xinh đẹp, mỹ nữ ấy mặc y phục bằng da, tóc xõa xuống vai, trông rất hấp dẫn.

Điều thu hút nhất của nàng chính là nụ cười, nhất thời nụ cười ấy đã tạo sự chú ý cho toàn trường.

Hạng Thiếu Long nhìn qua Thả Lan vương bên cạnh nàng, y đầu đội mũ lông, người khoác trường bào, thân hình to béo, tướng đi khệnh khạng, đang nói chuyện với Xuân Thân quân.

Phía sau là hơn mười thân vệ cao hơn y cả cái đầu, đều lộ vẻ vạm vỡ, khiến cho người ta cảm thấy đặc điểm dị tộc của bọn họ.

Khi Xuân Thân quân chỉ về hướng gã, Hạng Thiếu Long biết Thả Lan vương đang hỏi Xuân Thân quân về mình, quả nhiên Thả Lan vương nhìn về hướng gã, bước tới.

Hạng Thiếu Long vội vàng đứng dậy, thi lễ.

Thả Lan vương từ xa đã cười lớn: "Vạn Thụy Quang không hổ đệ nhất dũng sĩ của Điện Nam, mới đến Thọ Xuân, đã đuổi loài chuột nhắt dám cả gan chiếm Điện vương phủ, thật khiến cho người ta vui sướng trong lòng".

Lời lẽ ấy rõ ràng là ủng hộ cho Hạng Thiếu Long, nhất thời khiến cho khách khứa đều chú ý lắng nghe.

Lý Quyền hừ một tiếng, tỏ vẻ bất mãn.

Thả Lan vương không biết có phải không nghe được hay là có nghe mà vẫn làm ngơ. Bước tới phía trước, đưa tay phải ra.

Hạng Thiếu Long đã được Trang phu nhân dạy trước, vội vàng đưa bàn tay phải ra, vỗ với y ba lần.

Thả Lan vương quay sang mỹ nhân, nói: "Thái Thái hãy mau bái kiến Vạn dũng sĩ, hà! Đây là tiểu nữ Na Thái Thái, lần này ta dắt tiểu nữ đến đây là để xem cảnh tượng phồn hoa của Đại Sở".

Na Thái Thái dịu dàng thi lễ, liếc mắt đưa tình gã, chưa nói đã cười: "Vạn tướng quân thật cường tráng!"

Lời ấy vừa nói ra, lập tức khiến cho ai nấy đều trầm trồ, một mỹ nữ lớn gan, dám bình phẩm một nam nhân khi gặp lần đầu, quả là hiếm có.

Lúc này Xuân Thân quân cũng bước tới, đang định dắt y tới chiếu đầu bên phải, Thả Lan vương chỉ vào chiếu Hạng Thiếu Long, nói: "Ta muốn ngồi ở chiếu này".

Xuân Thân quân chiếu tia mắt không vui, nhưng chỉ đành chấp nhận.

Đang lúc đó, ngoài cửa có tiếng hô: "Dạ Lang vương đến".

Thả Lan vương không hề để ý đến nghi lễ, phun phì ra một bãi nước bọt, tỏ vẻ không hề nghe đến tên của Dạ Lang vương, lúc này nàng Công chúa Na Thái Thái đến ngồi bên chiếu của Hạng Thiếu Long, tỏ vẻ ngồi cùng trận tuyến với Vạn Thụy Quang, kẻ do Hạng Thiếu Long giả thành.

Xuân Thân quân không hề để ý đến y nữa, vội vàng ra đón tiếp Dạ Lang vương.

Phục sức của người Dạ Lang lấy màu đen làm chủ, phối hợp với mũ mão có khảm kim ngân và đại lưng, người đeo loan đao hình mặt trăng, trông rất nổi bật.

Ai nấy đều cao lớn, trông rất hung hãn, khiến cho người ta liên tưởng đến bọn mã tặc ở miền biên giới, chả trách nào các nước chư hầu khác đều căm ghét bọn chúng.

Bên trái của Dạ Lang vương Hoa Thích Ngõa là một thanh niên rất cao lớn, ăn mặc còn đẹp hơn cả Dạ Lang vương, lưng đeo hai chiếc búa, mỗi chiếc búa ít nhất phải nặng đến trăm cân, chỉ uy thế đó thôi, cũng khiến cho người ta sinh lòng khiếp sợ.

Dạ Lang vương người đen như than, mặt mũi dài ngoằng, hai mắt đầy hung quang, thần thái âm trầm, lắng nghe Xuân Thân quân nói chuyện, còn ánh mắt thì hướng về chỗ Hạng Thiếu Long.

Xuân Thân quân dắt y ngồi vào ở giữa Long Dương quân và Lý Quyền, không biết có lòng hay vô ý, chỗ ngồi ấy vừa chính xác đối diện với Hạng Thiếu Long, không khí trở nên khác lạ, đầy mùi thuốc nổ.

Thanh niên Dạ Lang ấy nhìn chằm chằm Na Thái Thái, vẻ thèm thuồng như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

Hạng Thiếu Long bất đồ nhìn sang Na Thái Thái, chỉ thấy nàng cố ý ưỡn ngực lên, làm ra vẻ khêu gợi, khiến cho đôi mắt của thanh niên Dạ Lang ấy như muốn rơi ra.

Na Thái Thái biết Hạng Thiếu Long đang nhìn nàng, quay lại nháy mắt với gã, thì thầm cười nói: "Đó là tam vương tử của Dạ Lang vương tên là Hoa Kỳ, người ta gọi là Ngạ Báo, đã cưỡng hiếp vô số phụ nữ, nếu Vạn tướng quân có thể hạ được y, Thái Thái sẽ hầu hạ ngài một đêm".

Khi Hạng Thiếu Long giật mình, Thiện Nhu đến bên cạnh gã, cố ý ngăn lại ánh mắt của hai người, hạ giọng giận dữ nói: "Nếu ngươi lại quyến rũ ả, ta sẽ giết ngươi, bọn chúng đã chuẩn bị mọi thứ để đối phó với ngươi".

Nói, rồi quay lưng đi.

Hạng Thiếu Long quả thực sợ đắc tội với Thiện Nhu, nên ngồi im, không dám nhìn Thả Lan công chúa nữa.

Lúc này phần lớn gia tướng đi theo cửa hông mà vào đại đình, ngồi ở chiếu phía sau, càng thêm phần long trọng, khẩn trương, Hàn Sấm lúc này mới vào, đến chiếu đầu ở bên phải ngồi xuống, tiếp theo là chiếu của Hoàng Chiến, Hoàng Bá.

Xuân Thân quân đến chiếu chủ ngồi xuống, bọn gia tướng thì đứng ở chiếu sau, phòng bị nghiêm ngặt.

Trừ chiếu của Lý Viên, chiếu nào cũng ngồi kín người. ở đây khoảng sáu trăm người.

Rượu được ba tuần, tiếp theo là mấy ả ca cơ biểu diễn, lúc này Lý Viên mới đến, nháy mắt ra hiệu với Hạng Thiếu Long, mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa.

Ả ca cơ lui xuống, Dạ Lang vương cười một tràng dài, đôi mắt nhìn sang phía Hạng Thiếu Long, nâng chén nói: "Trước tiên kính Vạn tướng quân một chén, sau đó lại có chuyện muốn hỏi, mong Vạn tướng quân chỉ giáo".

Hạng Thiếu Long và Lý Viên nhìn nhau, đều biết trò chơi sắp bắt đầu, hay là hãy chủ động tấn công trước.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-289)


<