← Hồi 157 | Hồi 159 → |
Lã Bất Vi chưa có cơ hội lên tiếng, thì Hạng Thiếu Long đã cười lớn mà rằng: "Hay lắm! Hay lắm! Nếu trọng phụ muốn mạt tướng và Quản đại nhân dừng tay lại, vậy mạt tướng khó mà tuân lệnh. Ta thấy người trong trường có ai đồng ý đâu".
Toàn trường lập tức reo lên, ủng hộ cho ý muốn không chịu dừng tay của Hạng Thiếu Long.
Mọi người ồn như ong vỡ tổ. Lã Bất Vi lúc này có muốn lên tiếng cũng chẳng ai nghe được.
Lã Bất Vi không ngờ Hạng Thiếu Long công nhiên bỉ mặt mình như vậy, tỏ rõ muốn quyết chiến cùng Quản Trung Tà, trong lòng thầm giận, nhưng không biết làm sao cả. Nói cho cùng chuyện này cũng bởi do một tay y gây ra, buộc Hạng Thiếu Long phải ra tay, nào ngờ Hạng Thiếu Long lợi hại đến thế, cả Quản Trung Tà mà cũng lọt xuống thế hạ phong.
Điều làm cho người ta thất kinh hơn là Hạng Thiếu Long coi cái chết như chơi, đánh theo kiểu mạng đổi mạng.
Lã Bất Vi biết rõ Hạng Thiếu Long không thể sống tới giờ khắc này của ngày mai, cho nên nào để Quản Trung Tà cùng chết với gã trong lúc này.
Điều khiến cho y tức giận chính là Hạng Thiếu Long đã sổ toẹt rằng Lã Bất Vi muốn dừng lại cuộc tỷ võ. Càng khiến cho người ta đều cho rằng Lã Bất Vi sợ Quản Trung Tà thất bại rồi bị thương, vì thế đã hạ uy phong của Quản Trung Tà xuống rất nhiều.
Quản Trung Tà tuy biết rằng Lã Bất Vi có ý tốt. Nhưng trong tình thế căng thẳng này, giả sử tháo lui, thì suốt cuộc đời này đừng hòng còn mặt mũi để công nhiên khiêu chiến với Hạng Thiếu Long nữa. Vì thế rống lớn một tiếng, rồi quay sang Lã Bất Vi cung kính thi lễ.
Mọi người biết y có lời muốn nói, nên đột nhiên im lặng, tất cả ánh mắt đều tập trung vào Quản Trung Tà.
Quản Trung Tà bình tĩnh nói: "Mạt tướng hiểu tâm ý của trọng phụ, không muốn thấy mạt tướng và Hạng đại nhân máu đổ tại đây. Mong trọng phụ hãy cứ yên tâm, mạt tướng và Hạng đại nhân chỉ quá chiêu so tài, sẽ dừng lại đúng lúc. Mạt tướng hy vọng có thể cùng Hạng đại nhân tiếp tục tỷ thí".
Mọi người lập tức hoan hô như sấm động, biết rằng sẽ lập tức được xem tuồng hay.
Hạng Thiếu Long gác kiếm mỉm cười đứng yên, trong lòng rất thư thái.
Cuối cùng gã đã khắc phục được chướng ngại tâm lý đối với Quản Trung Tà.
Đồng thời hiểu được đêm nay nếu không thắng được Quản Trung Tà, thì đừng hòng về sau có thể thắng được y.
Nhân tố có lợi nhất, chính là đối thủ đáng sợ này giờ đây tuyệt sẽ không chịu cùng chết với mình nữa.
Thử hỏi về sau làm sao có được tình thế tuyệt vời này.
Lã Bất Vi mặt biến sắc, biết rằng nếu cứ cản trở cuộc tỷ võ nữa, thì uy danh của mình cùng Quản Trung Tà rơi vào thế bất lợi, đồng thời nghĩ đến quyết tâm liều chết của Hạng Thiếu Long để thu thập Quản Trung Tà, bất đồ trong lòng than thầm.
Sự tình phát triển đến đây quả thật ngoài dự liệu của y.
Lã Bất Vi nhìn qua Chu Cơ cầu xin sự giúp đỡ, đột nhiên phát giác nàng ngây ngất nhìn Hạng Thiếu Long, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của y, lúc ấy Lộc Công kêu lớn: "Xin Bị quân hãy chỉ thị có tiếp tục cuộc tỷ thí hay không?"
Sự việc lập tức được giao vào tay Tiểu Bàn, Lã Bất Vi không còn làm chủ được nữa. Điều này cũng như vỗ một chưởng vào mặt của Lã Bất Vi trước công chúng.
Tiểu Bàn nhìn bọn người Tần đang chen lấn bốn bên, ánh mắt sáng lên, đồng thời tỏ một vẻ bình tĩnh rất kỳ lạ: "Mời trọng phụ hãy ngồi xuống!"
Lã Bất Vi cũng là một nhân vật không tầm thường, ha ha cười nói: "Các vị đã hiểu nhầm. Cuộc tỷ thí này thật tuyệt vời. Lã Bất Vi ta làm sao nỡ đành ngăn lại, chỉ là muốn treo một giải thưởng, ai thắng thì ta sẽ gả con gái của ta cho người ấy".
Lời này vừa nói ra, người trong toàn trường lập tức chộn rộn, không khí rất náo nhiệt.
Lã Nương Dung không ngờ là cha lại đề nghị như vậy, ngẩn người ra, rồi mặt đỏ như gấc, dáng vẻ rất lúng túng xem ra nàng đang hổ thẹn.
Trong tình huống như thế này, nàng đương nhiên muốn từ chối...
(bản gốc bị thiếu) ... và như biến thành một người khác, sát khí tràn trề, song giờ đây cả y cũng đã vào thế ngồi trên lưng cọp, phất tay kêu lớn: "Theo lời thỉnh tấu của trọng phụ, hai vị khanh gia cứ tiếp tục tỷ võ".
Âm thanh ồn ào bắt đầu chấm dứt, toàn trường đều im lặng, ánh mắt đều tập trung trên hai người. Bọn người Cầm Thanh, Kỷ Yên Nhiên, Kinh Tuấn càng căng thẳng hơn, chỉ hận là trong tình huống này, không ai có thể xen vào để giúp đỡ.
Quản Trung Tà mặt như đanh lại, hai mắt như có điện, nhìn thẳng vào người Hạng Thiếu Long, thanh kiếm trong tay bắt đầu giơ lên, nhất thời sát khí đằng đằng.
Mọi người đều cảm thấy thanh kiếm trong tay y lúc nào cũng có thể tấn công được, đồng thời biết được chỉ cần y ra tay, thì sẽ cực kỳ uy mãnh.
Chỉ với cảm giác mà Quản Trung Tà đem lại cho người xem, cũng đủ biết khí thế của y mạnh mẽ và rõ ràng đến cỡ nào.
Hạng Thiếu Long nhất thời cảm thấy khí thế của mình kém hơn một bậc, một ý nghĩ thoáng qua, nhớ lại loại đao pháp của người Nhật Bản, đao pháp này trọng khí thế nhất. Nếu như mình thủ thế như vậy, tất sẽ khiến cho Quản Trung Tà chưa bao giờ thấy đao pháp của người Nhật Bản này sẽ không biết được đường kiếm lộ của mình, từ đó có thể hù dọa đối thủ.
Rồi hai chân dạng ra, đứng theo kiểu chẳng phải hình chữ đinh, cũng chẳng phải hình chữ bát, hai tay cùng nắm lấy đốc kiếm, đầu tiên chĩa về phía Quản Trung Tà, rồi dần dần nâng lên, đến khi cao quá đầu, trở thành thế thủ ở phần thượng bàn, xem cũng ra dáng lắm.
Không những Quản Trung Tà ngạc nhiên, toàn trường đều vang lên tiếng trầm trồ, rõ ràng là bị ảnh hưởng bởi thế khởi thủ kỳ lạ của Hạng Thiếu Long. Quản Trung Tà chỉ cảm thấy dù tấn công tới như thế nào, thanh mộc kiếm của đối phương cũng sẽ từ trên đầu chém xuống nhanh như điện chớp, vả lại Hạng Thiếu Long hai tay cầm kiếm, thì nhát chém ấy sẽ chấn động cả trời đất, thế kiếm như sấm sét, nhất thời khiến cho y không dám phát ra nhát kiếm đã định sẵn trong lòng.
Kiếm pháp của y coi trọng khí thế, nhưng gặp thế thủ này của Hạng Thiếu Long, thì ý chí chiến đấu của y lập tức giảm xuống ba phần.
Hạng Thiếu Long đã biết đối phương trúng kế, nào chịu bỏ qua cơ hội tốt ngàn năm một thủa này, lạnh lùng quát một tiếng, lao về phía trước, thanh mộc kiếm trên đỉnh đầu chém thẳng về phía Quản Trung Tà nhanh như điện chớp, gã đang sử dụng vẫn là chiêu thứ nhất trong Mặc Tử kiếm pháp, chỉ có khác là hai tay cầm kiếm mà thôi.
Quản Trung Tà biết lúc này không thể thối lui được, nhưng cũng không thể mặt dày đến nỗi bắt chước theo gã cầm kiếm bằng hai tay, hừ một tiếng, vận lực theo cánh tay, giơ thanh Trường Kích lên đỡ, chém xéo vào thanh Mặc Tử kiếm.
"Bốp" một tiếng, thanh Mặc Tử kiếm hơi bắn ngược trở lại. Nào ngờ Hạng Thiếu Long được thế không chịu tha, chém liền năm kiếm xuống, khiến cho Quản Trung Tà chấn động mà lui đi mấy bước, nếu không phải thể lực của y quả thật hơn hẳn Hạng Thiếu Long, thì đã sớm không chống trả nổi, bị luồng lực đạo uy mãnh của Mặc Tử kiếm hất té xuống đất.
Tiếng reo hò trợ oai cho Hạng Thiếu Long vang lên không ngớt, có hơn bảy tám phần người trong trường đều hy vọng vị anh hùng trong lòng họ, có thể thắng được Quản Trung Tà.
Vẻ mặt của Lã Bất Vi và Mạc Ngạo đều trở nên rất khó coi, không ngờ Hạng Thiếu Long lại có một chiêu kỳ dị như vậy, khiến cho Quản Trung Tà, kẻ có thể lực hơn người, hoàn toàn không thể phát huy ưu điểm của bản thân.
Song Hạng Thiếu Long cũng cảm thấy lo lắng trong lòng, bởi vì lực phản công của thanh Trường Kích trong tay Quản Trung Tà cũng gây khó khăn cho gã lắm.
Lại thêm đối phương sử dụng lực chống đỡ, tuy lọt ở thế hạ phong, nhưng bản thân gã thì còn tốn sức hơn y rất nhiều.
Nếu không phải gã dùng loại kiếm nặng như Mặc Tử kiếm, thì muốn ép y lui nửa bước cũng đã là khó khăn lắm.
Hạng Thiếu Long biết được Quản Trung Tà vẫn chưa thấy được chỗ sơ hở của mình, nên quyết định rút lui, cười ha hả, lui về phía sau, đưa kiếm sang tay phải, chĩa về phía Quản Trung Tà lúc này đang run sợ, nói: "Quản đại nhân quả thật bất phàm, xin đa tạ đã nhường".
Quản Trung Tà mất mặt lắm, trong mắt ánh lên tia sát cơ, lạnh lùng nói: "Hạng đại nhân đã chiếm được thượng phong, cớ gì đột nhiên thu lại thế công, phải chăng vết thương ở đùi lại phát tác!"
Hạng Thiếu Long thừa cơ hít dài một hơi, mỉm cười: "Quản đại nhân quả thật biết nói đùa, chúng ta chẳng phải quyết đấu sinh tử, tự nhiên phải nên biết làm chủ. Ta công người thủ, ta thủ người công, cùng nhau thể hiện sở trường của mình, trợ hứng cho buổi tiệc đêm nay, cũng để Nương Dung tiểu thư thấy được bản lĩnh thật sự của chúng ta".
Mọi người thấy bọn họ tạm ngừng lại cuộc đấu kiếm, nhưng cuộc đấu võ mồm vẫn tiếp tục, nên đều cảm thấy hấp dẫn lắm, tuy có chút thất vọng.
Quản Trung Tà thua là ở chỗ vì sĩ diện bị mất mà nổi giận, biết mình đã mất phong độ về mặt lời nói, nên thầm sinh lòng cảnh giác, không dám coi thường đối thủ nữa, mỉm cười: "Đã là như thế, Trung Tà chỉ đành phụng mệnh Hạng đại nhân tiếp tục đánh tới".
Nói xong rồi nhìn xoáy vào đối phương.
Hạng Thiếu Long trong lòng biết rõ, không những Quản Trung Tà về mặt thể lực hơn hẳn mình, mà luận về sự lão luyện thâm trầm, thì y hơn mình một bậc.
May mà mình đã dùng kế để làm nhụt nhuệ khí của đối phương, nếu không e rằng đã sớm bị thương mà thất bại.
Trong thời khắc sinh tử thắng bại này, nào dám chậm trễ, gã lập tức loại trừ các tạp niệm, chú ý cao độ, bày ra thế lấy thủ làm công trong tam đại sát chiêu của Mặc Tử kiếm pháp, giữ kín môn hộ để chờ đối thủ tấn công tới.
Quản Trung Tà biết đây là cơ hội để lấy lại sĩ diện. Lý tưởng nhất đương nhiên là đánh bại đối thủ dưới kiếm, nếu không thì y chỉ đành buông kiếm mà chịu thua.
Từ trước đến nay, y luôn có lòng tin đánh thắng Hạng Thiếu Long. Nhưng đêm nay từ lúc giao thủ, y chưa thật sự thất bại, nhưng nhiều lần bị đối phương gây khó khăn, khiến cho lòng tin mạnh mẽ của y bị dao động, không thể phát huy được toàn bộ thực lực của mình.
Người xem càng lúc càng đông, khoảng hơn ba ngàn, nhưng không hề nghe tiếng động, từ đó có thể thấy không khí ở đây căng thẳng đến mức nào.
Thanh Trường Kích trong tay Quản Trung Tà hơi máy động, đến khi khí thế đã lên đến đỉnh điểm, hai chân mày nhướng lên, bước tới trước một bước dài, một luồng kiếm khí lập tức xông tới.
Hạng Thiếu Long vẫn cứ đứng vững như núi, đôi mắt lấp lánh, khiến cho người ta cảm thấy khí thế của gã vững như bức tường, không hề sợ sóng to gió lớn vỗ vào.
Quản Trung Tà lại bước thêm nữa, chỉ cách Hạng Thiếu Long trong khoảng mười bước, khí thế càng mạnh hơn, lạnh lùng nói: "Hạng đại nhân phải chăng muốn phân thắng bại cùng tiểu tướng để đoạt lấy mỹ nhân?"
Hạng Thiếu Long rủa thầm trong bụng, Quản Trung Tà nhà ngươi quả thực đê tiện, biết rõ mình không chịu cưới Lã Nương Dung, nhưng cứ nói vậy, mục đích đương nhiên là để mình thấy được khí thế to lớn của y, lại vì thế mà phân tâm, giả sử Hạng Thiếu Long nghĩ đến việc thắng rồi phải lấy Lã Nương Dung, vậy thì ý chí chiến đấu vì thế sẽ tự nhiên giảm xuống, khí thế cũng mất luôn.
Đó chính là chỗ tuyệt diệu mà Mạc Ngạo đã xúi Lã Bất Vi dùng Lã Nương Dung làm giải thưởng.
Có câu muốn tấn công người thì phải tấn công ở tinh thần, Mạc Ngạo đã thấu hiểu được đạo lý này.
Hạng Thiếu Long thâu nhiếp tâm thần, cười thoải mái: "Nương Dung tiểu thư là bậc quốc sắc thiên hương, Quản đại nhân chẳng phải vì nàng mà xuất ra toàn lực hay sao?"
Hai câu nói này thật nhằm đúng chỗ, chỉ cần Quản Trung Tà nghĩ đến việc ngày mai Hạng Thiếu Long đã độc phát thân vong, có cưới được Lã Nương Dung hay không cũng chẳng quan trọng, còn gã Quản Trung Tà thì không thể thua được, nên bị phân tâm, như thế khó mà phát huy toàn lực.
Quản Trung Tà vì trong lòng cũng có ý muốn như vậy, quả nhiên hơi ngạc nhiên, mũi kiếm lập tức lộ ra một luồng sát khí, rõ ràng là lòng cầu thắng tăng lên, không thể giấu được, Hạng Thiếu Long không sợ mà ngược lại rất vui mừng, tiến lên một bước về phía trước, thanh mộc kiếm nhấp nhứ, bao trùm lấy đối thủ.
Đó chính là ép Quản Trung Tà ra tay trong lúc có tạp niệm, nhưng vì gã vẫn thủ thế, nên không vi phạm lời hứa để cho đối phương tấn công tới.
Mọi người thấy hai kiếm thủ này dù tài trí hay kiếm pháp, cũng đều hơn người khác, nên xem đến ngây ngất, thán phục vô cùng.
Quản Trung Tà không còn sự chọn lựa nào khác, hú dài một tiếng, thanh Trường Kích biến thành một ánh chớp, lập tức đâm thẳng tới mặt Hạng Thiếu Long.
Vừa xuất thủ, uy thế đã mạnh mẽ vô cùng, trông như sấm bay chớp giật, khiến cho người xem quên cả reo hò.
Hạng Thiếu Long chính là muốn nhử đối phương xuất kiếm sớm hơn dự định, lúc này vẫn ung dung, thanh mộc kiếm đánh ra như gió, thực hiện phản kích trong khi phòng thủ.
Trong sát na ấy, thanh Trường Kích và thanh Mặc Tử kiếm giao nhau khoảng hơn mười lần, tiếng bốp bốp không ngừng vang lên, khiến cho ai nấy đều căng thẳng, reo hò không ngớt, hai người càng đánh càng nhanh, người xem hoa cả mắt, quên cả reo hò trợ oai.
Hạng Thiếu Long mượn ưu điểm về trọng lượng của thanh mộc kiếm, hạ lòng tin và nhuệ khí của đối phương.
Mặc Tử kiếm ngoài tam đại sát chiêu, vốn là trọng thủ không trọng công, lấy vương đạo chi khí để khuất phục đối thủ. Nhưng lợi hại nhất là trong mỗi thế thủ đều hàm chứa thế phản công, trong công có thủ, khiến cho mỗi nhát kiếm của Quản Trung Tà khó mà triển khai hết thế công được, không thể dùng lối đánh nhanh được.
Năm xưa Cự Tử Mặc gia là Nguyên Tông chỉ điểm kiếm thuật cho Hạng Thiếu Long, chỉ đứng né thôi cũng đã dễ dàng buộc Hạng Thiếu Long phải lùi ra sau, thì có thể thấy được chỗ tuyệt vời trong những thế thủ của Mặc Tử kiếm pháp.
Hạng Thiếu Long lúc nãy tuy đã dùng hết trí mưu sách lược, nói cho cùng vẫn chưa thể hạ được Quản Trung Tà, muốn lấy được mạng của y thật là khó.
Cho nên trước tiên lùi bước, rồi lợi dụng sự tinh diệu của Mặc Tử kiếm pháp, vừa thủ vừa công. Trong tình huống này, chỉ cần Quản Trung Tà không thể phá được thế thủ của gã, thì phải ứng phó với thế công của gã, lúc ấy bất cứ ai cũng cảm thấy được kẻ thủ thắng được là gã.
Chỗ hay nhất là không phân biệt được ai thắng ai thua thật sự, vậy thì gã không cần phải cưới Lã Nương Dung.
Đêm nay vì đối phó với kẻ đại địch Quản Trung Tà này, Hạng Thiếu Long đã sử dụng hết tất cả trí tuệ và sức lực của mình, quả thật về mặt sách lược không thể tấn công được.
Quản Trung Tà lúc này càng đánh thì càng e sợ, người khác thấy thanh Trường Kích của y như gió bay chớp giật, uy mãnh vô cùng, nhưng trong lòng y thì biết rõ mình vì chủ yếu tấn công nên tốc độ hao phí sức lực còn cao hơn cả đối phương. Nhưng hơn ba mươi nhát kiếm mà vẫn không thể bức lùi được đối thủ, cứ đánh mãi như thế, cho đến khi hết sức, thì đó chính là lúc đối phương phản công.
Y vẫn là một đại hành gia trong kiếm đạo, trong lòng cảm thấy không ổn, thanh kiếm trong tay cố ý đánh chậm lại, lộ ra chỗ hở, để nhử đối phương phản kích.
Nào ngờ Mặc Tử kiếm pháp của Hạng Thiếu Long là một loại kiếm pháp nhân giả, không hề có ý lợi dụng những sơ hở của đối phương để tấn công vào, tuy biết rõ là trá ngụy, nhưng vẫn không nắm bắt thời cơ để phản kích. Quản Trung Tà hoảng sợ đến nỗi mồ hôi chảy ròng ròng, tưởng rằng đối phương đã thấy được mưu kế của mình, khí thế nhất thời giảm xuống một phần.
Người xung quanh đều không ngừng la hét.
Bốp một tiếng vang lên, Quản Trung Tà cuối cùng thối lui, nhân lúc trước khi sức cùng lực kiệt thì lui binh để tránh Hạng Thiếu Long lấy mạng.
Hạng Thiếu Long không phải là không muốn giết y, nhưng về mặt thể lực cũng chẳng mạnh hơn bao nhiêu, dù cho muốn phản công thì chẳng đủ sức, đồng thời trong lòng kinh hãi, nếu Quản Trung Tà có thể gắng gượng nửa khắc nữa, nói không chừng kẻ bại chính là bản thân gã.
Hai người đều đứng từ xa nhìn đối phương.
Toàn trường im lặng đến nỗi có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Hai người không giấu nổi hơi thở mệt nhọc của mình.
Từ Tiên đứng dậy nói: "Hãy để vi thần làm người công chứng, cuộc chiến này bất phân thắng bại. Nương Dung tiểu thư về nhà ai, phải định đoạt ở trận khác!"
Toàn trường chợt ồ lên như sấm động tỏ ý tiếc nuối cuộc tỷ kiếm tuyệt vời này.
← Hồi 157 | Hồi 159 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác