Vay nóng Tima

Truyện:Tình kiếm - Hồi 135

Tình kiếm
Trọn bộ 177 hồi
Hồi 135: Hàm Tuyết xuất tẩu
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-177)

Siêu sale Shopee

"Âu Dương chưởng môn, nữ nhi của ngươi hiện giờ ở đâu?" Hoa Nhược Hư nhận lấy ngọc bội, cảm thấy mát lạnh trong tay, liền hỏi.

"Nó còn đang ở Tuyết Sơn, nữ nhi của ta gọi là Âu Dương Băng Nhi, trên ngọc bội có khắc tên của nó". Âu Dương Kiếm Bình ho lên dữ dội, hô hấp đứt quãng "Hoa công tử, công tử nhất định phải giao tận tay cho nữ nhi ta, ta không có gì báo đáp công tử chỉ có thể dập đầu cảm ơn công tử". Âu Dương Kiếm Bình vừa nói vừa cố đứng lên, chuẩn bị quỳ xuống.

"Âu Dương chưởng môn, ngàn vạn lần không nên làm vậy!" Hoa Nhược Hư bị hắn dọa cho giật mình, vội vàng đỡ lấy hắn "Âu Dương chưởng môn, ta nghĩ trước tiên ngài cùng ta quay về Thiên Tinh minh, nơi đó có đại phu, chắc chắn sẽ chữa trị tốt cho ngài".

"Hoa công tử, thương thế của ta, ta rõ hơn ai hết". Âu Dương Kiếm Bình lại ho khan thêm hai tiếng, hổn hển nỏi "Hoa công tử, công tử đáp ứng với ta, sẽ giúp ta đưa ngọc bội này tới tận nay nữ nhi ta chứ?"

"Âu Dương chưởng môn cứ yên tâm, Hoa mỗ sẽ tự mình lên Tuyết sơn đem ngọc bội này giao tận tay cho Âu Dương cô nương". Hoa Nhược Hư gật đầu nói.

"Vậy thì ta yên tâm rồi". Âu Dương Kiếm Bình thì thào nói, trên mặt có chút mê mang, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa "Yên nhi, ta rốt cục cũng có thể gặp nàng rồi".

Như là có ai hà hơi tiếp sức cho hắn vậy, một cỗ lực lượng mạc danh kỳ diệu xuất hiện, Âu Dương Kiếm Bình đứng thẳng lên, hướng về phía trước chạy đi, bước chân có chút tập tễnh. Hoa Nhược Hư nhíu mày định đuổi theo.

"Nhược Hư, không nên!" Tây Môn Lâm nhẹ nhàng lên tiếng, lúc này nàng vẫn thờ ơ lạnh nhạt, bây giờ mới mở miệng nói chuyện.

Hoa Nhược Hư khẽ thở dài một hơi, chứng kiến Âu Dương Kiếm Bình lại vừa ngã xuống, không đứng lên; hắn chậm rãi bước tới, cúi người kiểm tra một chút thì phát hiện họ Âu Dương đã tắt thở.

"Trường Không, trở về thôi. Chờ sau khi ngọn lửa tắt đi hãy phái đệ tử cẩn thận tìm tòi một chút". Hoa Nhược Hư trầm ngâm một chút, nói: "Lâm tỷ, chúng ta cho hắn nhập thổ thôi".

‘Tuyết Sơn chưởng môn - Âu Dương Kiếm Bình chi mộ’ Ngoài thành Kim Lăng, có thêm một nấm mồ mới mọc lên, Hoa Nhược Hư cùng Tây Môn Lâm lẳng lặng đứng trước mộ phần.

"Có đôi khi, tính mạng con người thật yếu ớt". Hoa Nhược Hư khẽ thở dài, nói "Đệ đã thất rất nhiều người chết đi, trong đó phần lớn do chính tay ra giết chết, lúc này đệ bắt đầu có cảm giác, có lẽ trước đây đệ không nên giết họ".

"Sinh sinh tử tử, duyến khởi duyến diệt; những việc này chúng ta không thể khống chết, hết thảy hãy để thuận theo tự nhiên". Tây Môn Lâm ôn nhu nói.

"Đệ cùng hắn không có giao tình, nhưng hiện giờ thấy hắn chết đi, trong lòng đệ vẫn có chút khó chịu". Hoa Nhược Hư xoay người, chậm rãi trở về, "Không thấy bóng dáng Diệp Bất Nhị, tất cả những người khác cũng như vậy mà mất tích, hắn lại chết ở đây, quả là thế sự khó lường".

"Có một số việc, quả thực khó có thể đoán trước". Tây Môn Lâm nhẹ nhàng nói, nàng trước đây không hề nghĩ có một ngày sẽ ra khỏi Tuyệt cốc, cũng không ngờ sẽ gặp Hoa Nhược Hư.

Kim Lăng Diệp gia trong một đêm hóa thành tro bụi, nguyên nhân bên trong không ai biết; chỉ là người trong giang hồ rất nhanh liên tưởng tới Hoa Nhược Hư, thậm chí hoài nghi việc này chính do Hoa Nhược Hư làm. Hoa Nhược Hư cũng không có bất cứ thanh minh gì, vì việc này vốn là vô nghĩa.

"Minh chủ, sau khi tỉ mỉ lúc soát một lần, không hề phát hiện ra một thi thể nào. Theo thuộc hạ suy đoán, Diệp Bất Nhị đã mang theo rất cả mọi người âm thầm rút khỏi Diệp gia rồi tự mình phóng hóa". Triệu Trường Không nói.

"Có phát hiện đệ tử Côn Lôn cùng đệ tử tứ đại thế gia không?" Hoa Nhược Hư trầm ngâm một chút rồi hỏi.

"Không có, bọn họ dường như đã biết mất trên đời này vậy". Triệu Trường Không bất đắc dĩ lắc đầu.

"Trường Không, ngươi tới Phiêu Hương tửu lâu xem Phong Bình và Tuyết Phiêu Phiêu còn ở đấy hay không?" Hoa Nhược Hư nhíu mày, phân phó. Triệu Trường Không rất nhanh truyền tin về - tại Phiêu Hương tửu lâu đã không còn người ở.

"Phượng nhi, bên tỷ có tin tức gì không?" Hoa Nhược Hư khẽ cau mày, bộ dạng có chút uể oải.

"Còn chưa có tin tức chính xác, có lẽ phải hai ba ngày nữa". Hoa Ngọc Phượng lắc đầu nói.

"Nhiều người như vậy mà thoáng một cái đã biến mất, quả là khó tin". Hoa Nhược Hư lắc đầu, thì thào nói.

"Diệp Bất Nhị trăm phương ngàn kế lại có dụng tâm lâu như vậy, lực lượng trong bóng tối cũng không hề hiện thân cho nên hắn phải đi kỳ thực cũng là điều dễ hiểu". Hoa Ngọc Phượng ngẫm nghĩ một chút lại nói "Chỉ là, người của tứ đại gia tộc cũng đột nhiên biến mất toàn bộ, quả là có chút kỳ quái".

"Tại sao nhiều người như vậy mà cũng không tìm thấy, lại cố ý lưu Âu Dương Kiếm Bình ở lại?" Hoa Nhược Hư đầy vẻ nghi hoặc.

"Nghe Lâm tỷ nói, đệ đáp ứng Âu Dương Kiếm Bình, thay hắn giao vật gì đó cho nữ nhi hắn?" Hoa Ngọc Phượng đột nhiên hỏi.

Hoa Nhược Hư gật đầu, từ trong người lấy ra một khối ngọc bội. Ngọc bội này nhìn qua cũng không hề có gì khác lạ, chỉ đúng là phía trên có khắc hai chữ Băng Nhi.

Hoa Ngọc Phượng cầm ngọc bội này quan sát một hồi rồi trả lại cho Hoa Nhược Hư, nàng cũng không phát hiện điều gì.

"Tuyết sơn đường xá xa sôi, muốn đi cũng không phải chuyện dễ dàng". Hoa Ngọc Phượng trầm ngâm một hồi lâu rồi nói "Âu Dương Băng Nhi bài danh đệ nhất trên Phượng bảng, được xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ. Nhưng theo lời đồn thì tâm trí của nàng có chút không bình thường, mặc dù đã mười tám tuổi nhưng cư xử như một đứa trẻ tám tuổi, bởi vậy cho tới giờ nàng vẫn chưa từng hạ sơn. Khoảng cách giữa Tuyết Sơn và Trung Nguyên quả thực quá xa, bởi vậy khó có thể xác định tin tức này là thật hay giả, chỉ là theo tin tức thư viện đệ tử nghe được thì Âu Dương Băng Nhi này rất ít xuất hiện trước mặt người ngoài, đệ tử Tuyết Sơn đều nói tâm trí của nàng không được bình thường".

"Muốn tới Tuyết Sơn cũng phải cần mấy tháng thời gian, đệ nghĩ hãy để thêm một đoạn thời gian rồi hãy đi". Hoa Nhược Hư nói, Hoa Ngọc Loan cũng sắp lâm bồn, hắn muốn chờ sau khi nàng sinh mới đi tới Tuyết Sơn. Âu Dương Kiếm Bình cũng không nói lúc nào cần đem vật này tới Tuyết Sơn, cho nên thời gian chậm một chút thì cũng không tính là không tuân thủ lời hứa.

"Nhược Hư". Giọng Tây Môn Lâm từ ngoài truyền vào.

"Lâm tỷ, phản ứng của nàng ta thế nào?" Người mà Hoa Nhược Hư ám chỉ chính là Diệp Vũ Ảnh.

"Ta nhìn bộ dạng của nàng thì dường như đã biết Diệp Nhất Nhị không bị làm sao". Nét mặt Tây Môn Lâm có chút nghi hoặc "Khi tỷ nói tới chuyện không phát hiện ra bất cứ thi thể nào trong Diệp gia, thì quan sát thấy bộ dạng của nàng dường như đã biết trước điều này".

"Nàng dù sao cũng là nữ nhi của Diệp Bất Nhị, hẳn là biết rất nhiều chuyện, chỉ là chúng ta cũng không có biện pháp để nàng nói ra". Hoa Nhược Hư bất đắc dĩ nói.

Một địa phương khác trong thành Kim Lăng, tại một tầng hầm, không khí nơi này có chút sâm nghiêm.

Nếu Hoa Nhược Hư nhìn thấy tình huống này khẳng định sẽ kinh hãi, bởi vì hắn hiện tại sẽ không thể nghĩ tới những người này lại tụ tập cùng nhau.

Bốn Đại trưởng lão Thần cung: Phong Vân Lôi Điện, Nam Cung Phi Vân, gia chủ tứ đại thế gia Phong Hoa Tuyết Nguyệt, đều ở cùng một chỗ.

Bốn Đại trưởng lão Phong Vân Lôi Điện, bốn Đại gia chủ Phong Hoa Tuyết Nguyệt - tổng cộng là tám người đang chia thành hai bên, Nam Cung Phi Vân lại đứng ở giữa, hắn chậm rãi liếc qua tám người này, trong mắt có vài phần đắc ý.

"Hiện giờ tất cả mọi người đều biết, Diệp Bất Nhị vì Hoa Nhược Hư mà tạm thời ẩn núp, mà Hoa Nhược Hư lúc nào cũng lo lắng Diệp Bất Nhị xuất hiện, bởi vậy đây chính là cơ hội để Tiên cung ta phát triển. Ta có thể khẳng định trong vòng ba tháng thậm chí nửa năm Diệp Bất Nhị sẽ không xuất hiện. Tiên cung chúng ta cần tranh thủ khoảng thời gian này khiến đệ tử Tiên cung trải rộng khắp võ lâm! Đến lúc đó cho dù Hoa Nhược Hư cùng Diệp Bất Nhị muốn ngăn cản cũng không kịp, càng huống hồ bọn họ lúc nào cũng có thể tiếp tục sảy ra việc chó cắn chó!" Nam Cung Phi Vân chậm rãi nói, biểu tình cuồng nhiệt "Sau này, võ lâm chính là thiên hạ của Tiên cung!"

"Ngươi nói không sai, sau này võ lâm chính là thiên hạ của Tiên cung, chỉ có điều không phải Tiên cung của Nam Cung Phi Vân ngươi". Một âm thanh thản nhiên truyền tới, âm thanh này cũng không phải của tám người kia, mà là của một người vừa bước vào. Nam Cung Phi Vân không ngờ rằng, người này chính là Phong Quá Vân.

"Phong Quá Vân, ngươi nói cái gì?" Nam Cung Phi Vân lạnh lùng nói "Đừng vọng tưởng, ta mới là Cung chủ của Tiên cung, mà ngươi chỉ là đại thiếu gia của Phong gia dưới quyền Tiên cung mà thôi".

"Phải vậy không? Ngươi thử hỏi bọn hắn xem ai mới là Cung chủ Tiên cung đây?" Phong Quá Vân cười cười, ngữ khí có chút khinh thường.

"Phong Vân Động, nếu ngươi còn để con mình nói năng càn quấy như vậy, đừng trách ta không khách khí". Nam Cung Phi Vân ngoài miệng nói cứng, nhưng trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an.

"Nam Cung Phi Vân, ngươi nên tỉnh lại đi!" Phong trưởng lão đột nhiên lên tiếng, nhìn Nam Cung Phi Vân có chút thương xót, "Ngươi cho rằng lúc trước ta phản bội Thần cung là vì ngươi sao? Ngươi bất quá chỉ là một quân cờ của chúng ta mà thôi".

"Nam Cung Phi Vân, ngươi suy nghĩ thật buồn cười, ngươi cho rằng sau khi Phong thúc phản bội Thần cung mới thành lập Tiên cung sao, còn tưởng Phong thúc là Cung chủ Tiên cung, nghĩ rằng khống chế Phong thúc là có thể khống chế Tiên cung, quả thật là quá buồn cười". Phong Quá Vân khẽ cười "Tiên cung đã sớm tồn tại, ta mới là Cung chủ Tiên cung, còn ngươi chỉ là một kẻ đáng thương hại bị ta lợi dụng mà thôi".

Nam Cung Phi Vân nhìn mọi người ở đây, nhìn ánh mắt bọn họ, hắn cuối cùng cũng rõ ràng, nhừng lời Phong Quá Vân nói đều là sự thật.

"Phong Quá Vân, một kẻ vô dụng như ngươi sao xứng làm Cung chủ Tiên cung?" Giọng Nam Cung Phi Vân đầy oán hận.

"Quả là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ". Phong Quá Vân thở dài "Trong mắt người khác, ta chỉ là một kẻ si ngốc theo đuổi Hoa Ngọc Loan, là một tên nam nhân đáng thương không được nàng để ý, ta vì phụ nữ mà làm rất nhiều chuyện đáng cười; chỉ tiếc rằng, không ai biết tất cả những điều đó đều là ta cố tình tạo ra. Một người như vậy tất nhiên kẻ khác sẽ không để vào mắt, cũng không ai chú ý. Đây cũng là nguyên nhất khiến Nam Cung Phi Vân ngươi thất bại".

"Một ngày nào đó, ta sẽ cho các ngươi biết, Nam Cung Phi Vân ta mới là nguyên nhân khiến các ngươi thất bại!" Nam Cung Phi Vân cắn răng nói, thân mình đột nhiên lao vụt đi, hướng ra phía ngoài.

"Ngươi không còn cơ hội". Phong Quá Vân cười nhẹ, cổ tay khẽ lật lăng không bổ về phía Nam Cung Phi Vân; mặt khác tám người kia cũng vừa động, vô số chưởng phong kiếm ảnh hướng về phía Nam Cung Phi Vân.

Tinh thần Hoa Nhược Hư không được tốt, trở về phòng mình.

"Thiếu gia!" Giọng nói ôn nhu vang lên, một thân thể mềm mại thơm ngát nhào vào lòng hắn. Hoa Nhược Hư cho rằng mình bị ảo giác, bởi Hàm Tuyết vài ngày nay không hề làm nũng hắn.

"Tiểu Tuyết, muội hiện giờ thế nào?" Nhưng Hoa Nhược Hư nhanh chóng khẳng định đây không phải ảo giác, trong lòng hắn quả thật là Hàm Tuyết.

"Thiếu gia, tiểu Tuyết tốt hơn rồi". Ánh mắt Hàm Tuyết đượm buồn, "Thiếu gia, a Mạnh chết thảm quá".

"Tiểu Tuyết, chúng ta đã an táng thật tốt cho hắn". Hoa Nhược Hư khẽ thở dài. Tư Mã Mạnh chết, hắn cũng cảm thấy rất khổ sở, hơn nữa vì cứu Hàm Tuyết mà chết, khiến trong lòng Hoa Nhược Hư rất cảm kích hắn, nếu không Hoa Nhược Hư hắn hiện giờ cũng không biết nên đối mặt với cuộc sống không có Hàm Tuyết như thế nào.

"Thiếu gia, hôm nay bồi tiểu Tuyết có được không?" Hàm Tuyết cúi đầu năn nỉ, Hoa Nhược Hư ngẫm nghĩ rồi khẽ gật đầu.

Hàm Tuyết tựa hồ đã khôi phục lại bộ dạng trước kia, suốt ngày quấn quit bên Hoa Nhược Hư, một tấc không rời.

Sáng sớm ngày thứ hai, Hoa Nhược Hư tỉnh tại phát hiện không thấy Hàm Tuyết bên cạnh, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái, trước kia Hàm Tuyết chưa bao giờ dậy trước hắn.

Hắn loáng thoáng nhớ lại, tối qua Hàm Tuyết dường như có hỏi hắn cái gì, nhưng lúc đấy hắn đang mơ mơ màng màng nên chỉ thuận miệng trở lời, bây giờ cũng không nhớ ra đó là cái gì. Tối qua Hàm Tuyết thật tương phản với trước kia, không còn thẹn thùng mà thay vào đó nàng rất nhiệt tình, thân thể mảnh mai của nàng rõ ràng không thể chịu nổi chinh phạt nhưng lại chủ động cầu hoan.

Trong lòng Hoa Nhược Hư dâng lên cảm giác bất an, vội vã mặc quần áo, đang muốn chạy ra ngoài, nhưng hắn phát hiện trên đầu giường có một mảnh giấy, trong lòng khẽ run lên.

Hắn run rẩy cầm lấy mảnh giấy, nhanh chóng lướt qua hàng chữ trên đó, nhất thời cả người như bị thoát lực ngồi bệt xuống. Nhưng, ngay lập tức đứng lên chạy ra ngoài.

"Chưởng môn, khoảng nửa canh giờ trước, tiểu Tuyết cô nương có gọi chúng tôi lại, nói là có chuyện muốn chúng tôi hỗ trợ, kết quả là không hiểu vì sao, chúng tôi đều bị hôn mê đi". Mấy đệ tử Thiếu Lâm đang đứng canh cửa nói với Hoa Nhược Hư, ngoài ra mấy đệ tử trực điêm cũng gật đầu, nửa canh giờ trước bọn họ cũng nhận được đãi ngộ tương tự.

"Trường Không, truyền lệnh xuống, các đệ tử chuẩn bị ngựa lập tức đuổi theo, đem tiểu Tuyết trở về!" Hoa Nhược Hư vừa nói, trong đầu lại hiện lên dòng chữ ‘Thiếu gia, tiểu Tuyết đi đây, bảo trọng!’ "Tiểu Tuyết cô nương bỏ đi" Triệu Trường Không thất kinh, vội vã truyền lệnh xuống dưới, hơn mười khoái mã từ Thiên Tinh minh phóng nhanh đi.

"Tiểu Tuyết, sao nàng lại bỏ đi?" Hoa Nhược Hư không rõ.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Hồi (1-177)


<