← Hồi 133 | Hồi 135 → |
"Cung chủ!" Mới được một lát, Tôn Vân Nhạn đã trở lại.
"Tôn cô nương, Phương huynh đâu rồi?" Hoa Nhược Hư nao nao hỏi.
"Hắn đã trở về". Nét mặt Tôn Vân Nhạn hơi mất tự nhiên, thấp giọng nói.
"Trở về?" Hoa Nhược Hư nhăn mày. Hắn buông Tô Đại Nhi từ trong lòng ra, khẽ nói "Đại Nhi, huynh về trước, lần sau sẽ trở lại thăm muội".
"Tôn trưởng lão, ngươi thay ta tiễn Nhược Hư ca ca". Tô Đại Nhi khẽ gật đầu, quay sang nói với Tôn Vân Nhạn.
Hoa Nhược Hư cùng Tôn Vân Nhạn sóng vai cùng đi, Tôn Vân Nhạn vẫn cúi đầu như trước còn Hoa Nhược Hư cũng rất trầm mặc.
"Tôn cô nương, ở đây tốt chứ?" Hoa Nhược Hư cuối cùng cũng lên tiếng, trong lòng càm thấy không được tốt.
"Rất tốt, đa tạ Hoa công tử quan tâm". Giọng Tôn Vân Nhạn rất bình tĩnh, tựa như không hề có chút cảm tình.
"Tôn cô nương, ta biết có lẽ ta nói lời này không thích hợp nhưng ta cũng biết Phương huynh quả thực rất yêu cô, nếu như..." Hoa Nhược Hư do dự một chút mới nói, nhưng không đợi hắn nói hết câu thì Tôn Vân Nhạn đã cắt ngang lời hắn.
"Hoa công tử nếu đã biết không thích hợp, thì sao còn muốn nói?" Giọng nói Tôn Vân Nhạn không được hài lòng, nàng tức giận. Nếu Hoa Nhược Hư chỉ là bằng hữu của Phương Hiệp, cũng không cùng nàng phát sinh chuyện gì thì nàng khẳng định lời hắn nói là đúng, nhưng lúc này lời nói của hắn khiến nàng rất khó chịu.
"Xin lỗi, ta sẽ không nói nữa". Hoa Nhược Hư dừng lại, áy náy nói "Tôn cô nương xin dừng bước, cảm ơn cô đã tiễn ta".
"Hoa công tử là vị hôn phu của Cung chủ, ta chỉ là thuộc hạ, Hoa công tử không cần phải xin lỗi ta". Tôn Vân Nhạn thản nhiên nói "Vân Nhạn chỉ tiễn công tử tới đây, công tử đi đường cẩn thận".
Nói xong lời này, Tôn Vân Nhạn vội vàng xoay người bước nhanh đi. Nhìn bóng lưng của nàng, ánh mắt Hoa Nhược Hư có chút mê mang.
Dọc đường đi qua Phiêu Hương tửu lâu, Hoa Nhược Hư nhìn qua cửa sổ thấy Phương Hiệp bên trong, chần trừ một chút rồi cũng bước vào trong. Vừa vào trong, Hoa Nhược Hư nhìn thấy trước mặt Phương Hiệp đang đặt một vò rượu lớn, hắn như một cô linh vậy, bát rượu tràn đầy cầm trên tay nhưng hắn trông như người mất hồn.
"Phương huynh". Hoa Nhược Hư ngồi đối diện với hắn.
"Tô Đại Nhi thả huynh về nhanh như vậy sao?" Thấy Hoa Nhược Hư đến, Phương Hiệp từa hồ có chút kỳ quái, thản nhiên cười hỏi.
"Đại Nhi thật ra cũng là một người hiểu lý lẽ, chỉ là có chút tính khí trẻ con mà thôi". Trong mắt Hoa Nhược Hư xuất hiện một tia nhu tình.
"Ta tới nơi này vốn là để uống rượu, nhưng tới khi có rượu lại phát hiện kỳ thực ta không muốn uống". Phương Hiệp cười khổ một tiếng "Hoa huynh, hôm nay quả thật phải cảm ơn huynh, mặc dù thế nào thì ta cũng đã thấy sư tỷ. Nhưng, có lẽ đây cũng là lần cuối cùng gặp mặt". Phương Hiệp nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt tràn đầy ưu thương, lại mang vẻ bất đắc dĩ.
"Phương huynh, ta nghĩ sau này nhất định huynh còn cơ hội gặp nàng". Hoa Nhược Hư kỳ thực vừa nhìn thấy bộ dàng hiện nay của Phương Hiệp đã biết được Tôn Vân Nhạn đã làm hắn đau lòng, đành phải dùng lời lẽ từ từ khuyên nhủ hắn.
"Gặp lại không bằng không gặp, nhìn thấy chỉ khiến càng thêm phiền não mà thôi, sư tỷ vĩnh viễn không tiếp nhận ta. Trong mắt nàng, ta chhir là một tiểu sư đệ mà thôi, vĩnh viễn như vậy". Phương Hiệp nói, trong lời nói tràn ngập cô đơn, tiêu điều "Có lẽ không gặp, ta mới có thể lưu lại những điều tốt đẹp nhất về nàng trong đầu".
Gặp lại không bằng hoài niệm, có lẽ đây chính là suy nghĩ hiện tại của Phương Hiệp. Nhiều năm qua, biết rõ mối tình này sẽ không có kết quả nhưng hắn vẫn ôm mộng mà hy vọng, nhưng càng hy vọng lại càng khiến tim hắn càng rỉ máu.
"Hoa lão đệ, Phương huynh, chúng ta lại gặp nhau". Một giọng nam nhân truyền đến. Hai người đồng loạt quay đầu nhìn lại, đã thấy Phong Bình hướng phía hai người đi tới.
"Phong đại ca, xem ra đại ca cũng thường xuyên tới đây". Hoa Nhược Hư mỉm cười.
"Phiêu Phiêu đang chuyên tâm nhưỡng tửu, ta ở đây giúp nàng chuẩn bị một chút, sau này có lẽ chúng ta sẽ ở đây". Phong Bình cười cười "Cho nên hầu như ngày nào cũng có mặt ở đây".
"Ồ, vậy Phong đại ca cũng không ở Diệp gia?" Hoa Nhược Hư có chút kinh ngạc liền hỏi.
"Phiêu Phiêu võ công không được cao, ở đó cũng không có nhiều tác dụng, mà nhạc phụ cũng không muốn để Phiêu Phiêu tham gia vào chuyện trong võ lâm". Phong Bình vừa nhắc tới Tuyết Phiêu Phiêu, bỗng chốc trở nên vô cùng ôn nhu "Chuyện ba ngày sau ta cũng được nghe nói, ta biết ta không có tư cách tham gia, nhưng vẫn mong Hoa lão đệ có thể hạ thủ lưu tình".
"Chuyện tình ba ngày sau không ai có thể đoán trước được, có lẽ tới lúc đó bọn họ sẽ hạ thủ lưu tình với ta cũng không biết chừng". Hoa Nhược Hư thản nhiên cười "Phong đại ca, đại ca đã không muốn nhúng tay vào chuyện trong võ lâm, vậy thì không cần lo lắng nhiều như vậy, hãy chuyên tâm chăm sóc cho Tuyết đại tiểu thư đi. Thực ra việc này cũng là một chuyện vô cùng tốt".
"Tục ngữ nói ‘tình nhân khó có’, Phiêu Phiêu đối với ta đúng là tình thâm ý trọng, ta đương nhiên cũng không thể phụ nàng". Phong Bình khẽ thở dài "Trước kia ta cùng Phiêu Phiêu làm rất nhiều chuyện có lỗi với Hoa lão đệ, mong rằng Hoa lão đệ đại nhân đại lượng, không so đo cùng Phiêu Phiêu".
"Ta không phải loại người thù dai chấp vặt, bởi vậy chuyện gì đã qua thì hãy để nó qua đi". Hoa Nhược Hư chậm rãi nói "Nói cho cùng, tuy Phiêu Tuyết sơn trang là nhà của Du Du, nhưng trong sơn trang không ai coi nàng là nhị tiểu thư cả".
"Kỳ thực, chuyện tình cũng không phải như suy nghĩ của Hoa lão đệ. Nhạc phụ cũng không phải người nhẫn tâm như vậy". Phong Bình trầm mặc một lúc, cúi đầu nói "Nhạc phụ đối xử với Du Du như vậy cũng không phải bởi quan hệ giữa Du Du và Thần cung, mà bên trong có nguyên nhân khác".
"Nguyên nhân khác?" Hoa Nhược Hư ngẩn ra.
"Vừa lúc Du Du đầy tháng thì bị người khác mang đi, đến ba tháng sau mới trở về. Nhưng lúc này thì nhạc phụ cùng nhạc mẫu đều phát hiện Du Du có biến hóa rất lớn, bọn họ hoài nghi đây không phải là Du Du, nhưng hoài nghi vẫn chỉ là hoài nghi bởi vì khi trở về thì tất cả các đồ vật trên người đều giống như trước kia, khuôn mặt cũng không có gì thay đổi, cho nên bọn họ tạm thời cho rằng nàng là Du Du". Phong Bình vừa nói vừa khẽ than nhẹ một tiếng "Nhưng trên thực tế, Hoa lão đệ cũng biết, Du Du từ tính cách cho tới diện mạo đều không giống một chút nào với Phiêu Phiêu, cũng không hề giống nhạc phụ, nhạc mẫu; bởi vậy Du Du càng lớn thì mối hoài nghi trong lòng họ càng lớn. Tới khi Du Du trở thành sứ giả Thần cung thì bọn họ càng thêm tin tưởng lúc trước có lẽ người của Thần cung đã đánh tráo Du Du của họ bằng một đứa trẻ khác".
"Hai tỷ muội, tính cách cùng ngoại hình không giống nhau cũng rất bình thường, sao có thể căn cứ vào đó mà cho rằng Du Du tiểu thư không phải con ruột? Quả là một trò đùa". Phương Hiệp không nhịn được lên tiếng.
"Nếu Du Du không bị mất tích trước đó, còn là sứ giả Thần cung thì mọi người sẽ không cảm thấy khác thường, nhưng có hai chuyện này, mọi người hoài nghi cũng là chuyện bình thường". Phong Bình bùi ngùi nói.
"Cho dù Du Du không phải ruột thịt, thì sau nhiều năm dưỡng dục như vậy chẳng lẽ bọn họ không hề có chút cảm tình nào với nàng? Tuyết Danh Phong còn có thể tàn nhẫn tới mức muốn dồn Du Du vào chỗ chết!" Giọng Hoa Nhược Hư lạnh lùng vang lên, mặc dù chuyện tình Phong Bình nói ra khiến hắn hết sức kinh ngạc nhưng ngữ khí vẫn rất không hài lòng.
"Vấn đề là, hiện tại nhạc phụ cho rằng tại Du Du khiến cho con gái ruột của ông bị người hại chết". Phong Bình thở dài nói.
"Vạn nhất Du Du quả thực là con ruột của bọn họ thì sao?" Hoa Nhược Hư cười lạnh "Đúng, Tuyết Danh Phong, ta cũng không muốn nói thêm gì nữa. Việc này cũng tốt, một khi bọn họ cho rằng Du Du không phải con ruột của bọn họ thì ta cũng giảm được nhiều điều cố kỵ"
"Phương huynh, chúng ta trở về thôi". Hoa Nhược Hư đứng dậy, quay sang Phong Bình nói "Phong đại ca, là bằng hữu, ta cũng chỉ có thể khuyên huynh một câu, huynh và Tuyết đại tiểu thư hãy đứng ngoài hết thảy mọi việc".
Trong lòng Hoa Nhược Hư rối bời, mặc dù quyết định ba ngày sau sẽ cùng Chính Nghĩa liên minh quyết đấu, nhưng hắn phát hiện có rất nhiều điều cố kỵ. Cho dù là Tuyết gia của Tuyết Du Du hay bởi vì Hoa Phi Mộng và Hoa Phi Hoa, hắn cũng không thể không bận tâm. Còn Nguyệt gia, tuy không có giao tình gì cùng hắn, nhưng trước kia cũng cùng vợ chồng Nguyệt Thiên Hồng cùng trải qua hoạn nạn bên nhau. Cho dù Nguyệt gia hiện tại không phải là vợ chồng bọn họ cầm quyền, nhưng hắn có thể không lưu tình không đây? Mà Côn Lôn, trừ Chưởng môn Cát Vân Tường khiến hắn xuống tay không chút do dự ra, còn môn hạ đệ tử hắn không thể đem bọn họ giết chết.
Cho dù là người hắn muốn đối phó nhất - Diệp Bất Nhị, hắn cũng không biết mình có thể ra tay giết họ Diệp này hay không, một phần là do Diệp Vũ Ảnh cầu xin cho lão, nhưng quan trọng nhất, cho dù thế nào thì lão vẫn là con ruột của Giác Viễn thiền sư, hắn có thể ra tay diệt sát con của sư phụ mình sao? Hắn thật sự không dám khẳng định.
Hoa Nhược Hư lắc đầu, cố gắng làm cho mình bình tĩnh một chút. Phía trước chính là khuê phòng của Hoa Ngọc Loan, bụng Hoa Ngọc Loan ngày càng to, khoảng một hai tháng sau nàng sẽ thành mẹ rồi. Thời gian Hoa Nhược Hư dành cho nàng ngày càng ít, với tính cách của nàng thì Hoa Nhược Hư thật sự lo lắng, liệu có một ngày nàng không chịu đựng được nữa không?
Sau khi đi vào, Hoa Nhược Hư cảm thấy yên tâm hơn vài phần, Hoa Ngọc Loan cùng Hoa Phi Mộng đang trò chuyện rất vui vẻ. Có lẽ, nếu Hoa Ngọc Loan ở một mình thì rất buồn, bởi vậy đối với những tình địch trước kia nàng luôn thống hận thì bây giờ cũng tốt lên không ít.
"Sư tỷ, Mộng nhi". Hoa Nhược Hư đi tới bên hai nàng, nhưng lại không ai chào hắn, khiến hắn đành mặt dầy lên tiếng.
"Nhược Hư, huynh có biết rằng huynh không nên tới đây thường xuyên không, nếu không sẽ có ảnh hưởng xấu tới đứa bé trong bụng". Hoa Phi Mộng khúc khích cười.
"Mộng nhi, nàng nói lung tung gì vậy?" Hoa Nhược Hư không biết nên khóc hay nên cười lúc này.
"Đứa bé trước khi sinh ra cần thường xuyên tiếp xúc với những người tốt như muội và Ngọc Loan. Còn huynh là người xấu, nếu để đứa bé tiếp xúc với huynh thường xuyên thì khi sinh ra nó sẽ xấu như huynh, cho nên huynh không thể thường xuyên tới". Hoa Phi Mộng bộ dạng nghiêm trang nói.
"Làm sao muội biết?" Hoa Nhược Hư cãi lại "Mà huynh làm sao lại không tốt?"
"Muội là phụ nữ nên tất nhiên sẽ biết, huynh là nam nhân nên không biết là đương nhiên".
"Muội chưa sinh hài tử, sao biết được". Hoa Nhược Hư thấp giọng nói thầm.
"Sư đệ, mấy ngày nay công việc rất nhiều, sư đệ không cần đến thăm tỷ hàng ngày đâu". Hoa Ngọc Loan rốt cục lên tiếng, âm thanh ôn nhu rót vào trong tai Hoa Nhược Hư khiến hắn vô cùng thoải mái.
"Mà thôi đi, hàng ngày cứ chạy đi chạy lại làm gì, có muội ở đây là được rồi". Hoa Phi Mộng nói tiếp. Hoa Nhược Hư cười khổ, không biết từ khi nào mà Hoa Ngọc Loan cùng Hoa Phi Mộng lại có quan hệ tốt như vậy.
Ngày đầu tiên sóng yên biển lặng, bên phía Chính Nghĩa liên minh không hề có phản ứng gì, không có ai đứng ra phủ nhận lại chỉ trích của Hoa Nhược Hư, cũng không có bất cứ động tĩnh gì khác.
Tới ngày thứ hai - vẫn như cũ, không hề có động tĩnh gì.
Buổi tối ngày thứ ba, vào canh hai.
Hoa Nhược Hư không hề chợp mắt, mai chính là kỳ hạn cuối cùng.
"Minh chủ!" Triệu Trường Không tất tả chạy vào, "Diệp gia sảy ra cháy lớn, thuộc hạ đã phái đệ tử đi xem xét".
"Cái gì?" Hoa Nhược Hư cả kinh.
Kim Lăng Diệp gia lúc này ánh lửa rọi sáng cả một vùng trời đêm, bầu trời thành Kim Lăng trở lên hồng rực.
Hoa Nhược Hư, Triệu Trường Không, Tây Môn Lâm ba người đứng bên ngoài đám cháy nhìn hoa lửa đang tung bay kia đến xuất thần.
Ngọn lửa còn đang điên cuồng tàn phá mọi thứ, khói từ đó bốc ra tràn đầy không khí. Nhưng không thấy có ai tới cứu hỏa, cũng không thấy bất cứ một tiếng kêu cứu nào, chỉ ngẫu nhiên nghe thấy tiếng hoa lửa vang lên. Mọi người đang đứng xa xa quan sát, bỗng có tiếng thét kinh hoàng.
"Nhược Hư, dường như có người". Tây Môn Môn Lâm cúi đầu nói, kỳ thực Hoa Nhược Hư cũng đã phát hiện một bóng người đang cấp tốc từ bên trong chạy ra phía ngoài.
"Là hắn?" Hoa Nhược Hư kinh ngạc, bóng người từ bên trong chạy ra chính là Chưởng môn Tuyết Sơn phái - Âu Dương Kiếm Bình, hắn lúc này quần áo cháy xém, râu tóc khét lẹt, bộ dạng vô cùng chật vật, bước đi lảo đảo không vững.
"Hoa, Hoa công tử". Âu Dương Kiếm Bình ngã sấp xuống dưới chân Hoa Nhược Hư.
Hoa Nhược Hư thoáng do dự một chút rồi hạ người ngồi xổm xuống.
"Hoa công tử, ta, ta không xong rồi, phiền ngươi, phiền ngươi mau giúp ta!" Lời Âu Dương Kiếm Bình đứt quãng, từng chữ thốt ra vô cùng khó khăn.
"Âu Dương chưởng môn, xin hỏi nơi này đã xảy ra chuyện gì?" Hoa Nhược Hư không nhìn được, liền hỏi.
"Hoa công tử, ta cũng không rõ lắm, ta bị kẻ khác ám toán khiến ta hôn mê, đến khi tỉnh dậy thì đã thấy thế này". Âu Dương Kiếm Bình dường như đã khá hơn một chút, lời nói cũng lưu loát hơn "Hoa công tử, thời gian của ta cũng không còn nhiều, phiền ngươi đem vật này giao cho nữ nhi của ta, nhất định phải giao tận tay, van xin ngươi đó". Vừa nói, Âu Dương Kiếm Bình vừa đưa cho Hoa Nhược Hư một miếng ngọc bội, hắn khẽ ngẩng đầu nhìn Hoa Nhược Hư tràn đầy hy vọng.
← Hồi 133 | Hồi 135 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác