← Hồi 592 | Hồi 594 → |
- Thiếp thân cũng phải đi theo?
Đại Kiều kinh ngạc che miệng lại, kêu lên, khiến Tào Bằng không biết nên trả lời ra sao.
Mã cũng không thể nói cho Đại Kiều biết là do lão Tào kia đẩy mình lại với nàng, nếu không thì hắn đã không khó xử như này.
Sau khi vắt hết óc để suy nghĩ, cuối cùng Tào Bằng quyết định chọn cách nói như Việt Bàn.
- Vốn ta định để phu nhân ở lại, nhưng lại cảm thấy như thế không thỏa đáng.
Bá Văn nay còn nhỏ, trên đường đi cũng cần người quan tâm. Mà nay lại đi quận Trác, không biết năm tháng nào mới trở về, cho nên càng nghĩ càng thấy phu nhân đi theo là tốt hơn, cũng có thể khiến Bá Văn an tâm.
Lý do này thật quá gượng ép, nhưng thật sự Tào Bằng không tìm được lý do nào hay hơn.
Cũng may Đại Kiều phu nhân là nữ tử khá đơn thuần, tính cách dịu dàng, suy xét cũng đơn giản.
Quả thật nàng cũng không muốn xa Tôn Thiệu, dù sao Tào Bằng nói cũng đúng, Tôn Thiệu đi quận Trác, xem như có một nơi đúng đắn để đi, thân bất do kỷ, đến lúc đó muốn gặp Tôn Thiệu cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Kiều phu nhân đã quên lúc trước Tôn Thiệu đi theo Tào Bằng đến Hà Hoàng một năm, Tào Bằng cũng không để nàng đi theo.
- Nếu đã vậy, thì làm phiền quân hầu rồi.
Ra khỏi phòng, Tào Bằng vỗ vỗ trán, thở phào một hơi.
Cứ đưa đi theo rồi hãy bàn sau, về phần có thể nên duyên hay không thì vẫn phải xem duyên phận. Có duyên phận thì đương nhiên sẽ dễ dàng, nếu không có, khoảng cách quận Trác với Nghiệp Đô khá xa, Tào Tháo lúc đó muốn quản cũng quản không được.
Nhưng ngược lại Tôn Thiệu...
Tào Bằng cảm thấy cậu ta gần đây càng lúc càng tỏ ra thân thiết với mình!
***
Trong nháy mắt, ba ngày đi qua.
Tào Bằng chính thức nhận ấn tín và dây đeo triện Xa Kỵ tướng quân dân bộ khởi hành đi tới quận Trác.
Phủ Đô Hộ Ngũ Quân tại quận Trác đã thành lập xong, nghe nói Trương Liêu đã hao phí không ít tâm tư. Hết thảy phải sắp xếp xong, muốn trì hoãn cũng không được. Dù sao Phủ binh Lương Châu cũng đã bắt đầu thi hành, Phủ binh ba Châu cũng đã kiến thiết, chuẩn bị thỏa đáng. Cụ thể như tiến hành khuếch trương còn cần sau khi Tào Bằng đến quận Trác tiến hành thảo luận với Đại Đô đốc ba Châu. Đối với việc này, Bàng Thống cũng đã chuẩn bị xong xuôi. Bàng Thống rất quen thuộc với hình thức Phủ binh, mấy năm trấn thủ tại Hà Tây, có thể nói là phủ binh Hà Tây đều do một tay y tổ chức thành lập và mở rộng, đương nhiên kinh nghiệm rất nhiều.
Mà nay lại có hai người Pháp Chính, Ngô Xán hiệp trợ, có thể nói là bổ khuyết cho nhau.
Lục Tốn đề cử Ngô Xán này quả nhiên là khác thường, năng lực người này rất giỏi, lại càng giỏi về xử lý tạp vụ.
Nhưng cũng đừng xem thương năng lực này, ít nhất từ khi Ngô Xán đến đây, bất kể là Bàng Thống hay Pháp Chính đều cảm thấy áp lực giảm đi rất nhiều. Rất nhiều việc đã được Ngô Xán xử lý chu đáo. Trước kia, dưới Tào Bằng có Bộ Chất, sau đó lại có Hám Trạch, Giả Quỳ, Bàng Lâm phụ tá, sau khi đến Kinh Châu, lại có đám người Đỗ Kỳ, Tưởng Uyển xử lý một số việc vặt thông thường cho hắn.
Nhưng khi đám người Đỗ Kỳ, Tưởng Uyển đi hết, bên cạnh Tào Bằng vẫn thiếu một nhân tài xử lý tạp vụ.
Cho dù là Gia Cát Quân cũng không khiến hắn thật sự hài lòng.
Ngô Xán đến đích thật là khiến thành viên tổ chức của hắn tiến thêm một bước hoàn thiện.
Tào Tháo dẫn văn võ đại thần tiễn Tào Bằng mười dặm.
Đạp lên nắng sớm, một đoàn Tào Bằng chậm rãi rời đi khỏi Nghiệp Đô đi về hướng quận Trác.
Dọc đường đi màn trời chiếu đất.
Khó thể nói rõ đã vất vả bao nhiêu, nhưng nhân viên xe ngựa tùy tùng rất nhiều, cộng thêm số nha binh của Tào Bằng gia tăng, đích thật là có chút rườm rà.
Lần này Tào Bằng đến quận Trác đảm nhiệm Đại Đô Hộ Ngũ Quân.
Vì thế những nhân iên này cũng phải làm một sự điều chỉnh.
Bàng Thống làm Trung Lang Tướng Đô Hộ Phủ, Tham Quân, bổng lộc đến hai ngàn thạch; Pháp Chính làm Trưởng Sử Đô Hộ Phủ, Tham Quân, bổng lộc đến hai ngàn thạch.
Ngô Xán làm Chủ Bộ Đô Hộ Phủ phụ trách các hạng sự vụ.
Triệu Vân phong làm Tư mã Đô Hộ, bổng lộc đến hai ngàn thạch, thống lĩnh tám trăm Phi Đà.
Mã Tắc phong làm Giáo Úy, bổng lộc đến hai ngàn thạch, quản lý hai ngàn hai trăm Bạch Đà binh; Vương Song phong làm Giáo Úy, thống lĩnh năm trăm ám sĩ, bổng lộc đến ngàn thạch; bốn người Đặng Ngải, Tôn Thiệu, Tử Cái, Quách Dịch phong làm Duyện Chúc, theo quân nghe lệnh.
Hướng Sủng được phong làm Trung Lang Tòng Sự Đô Hộ, bổng lộc đến sáu trăm thạch, Tham Quân.
Trên cơ bản, những thành viên tổ chức này xem như đầy đủ. Mặt khác Tào Dương và Khương Duy thì lĩnh hai trăm người, phụ trách bảo hộ gia quyến. Ngoài ra còn có tôi tớ gia nhân đi theo rất nhiều, ước chừng trên ba trăm người, toàn bộ đội ngũ cộng lại gần bốn ngàn người, cực kỳ đồ sộ.
Chức quan càng cao, phô trương càng lớn.
Mặc dù Tào Bằng cũng không thích thú với điều này nhưng không thể không tuân theo quy củ.
Con thứ tư của Hàn Đức cũng tới quận Trác hội hợp với Tào Bằng, đến lúc đó có thể còn có một đội Phủ binh mã đi theo.
Tóm lại, Tào Bằng dù không muốn thế nào nhưng hắn đã lên vị trí này rồi thì không tránh khỏi phải tuân theo một số quy củ. Tào Tháo muốn đẩy mạnh Phủ binh, mục đích vô cùng rõ ràng, là ông ta muốn tiêu trừ dấu vết Hán thật, muốn ở trong quân chỉ còn lại dấu vết Tào Tháo. Cho nên, Tào Tháo rất coi trọng việc thi hành chế độ Phủ binh.
Trong vòng hai năm lập ra bốn trăm quân phủ, từ đó có thể thấy được hùng tâm tráng trí của Tào Tháo.
Theo ý của Tào Tháo nói với Tào Bằng, ông ta muốn thành lập một ngàn ba trăm tòa quân phu, mà bắt đầu thực hiện từ bốn Châu tại phương bắc. Một ngàn bốn trăm tòa quân phu, mỗi tòa quân phủ có tám trăm quân tốt, cũng đã gần trăm vạn binh mã.
Nếu thật sự có thể bố trí thỏa đáng, vậy thì Tào Tháo đã nắm chặt giang sơn Đại Hán được điều chỉnh ở trong tay.
- A Phúc, lần này lên phía bắc, trách nhiệm ngươi rất lớn, cần phải bố trí quân phủ một cách nghiêm mật, cũng phải thực thi trọn vẹn hiệu quả của phương án.
Khi cần thiết ta sẽ cho phép ngươi có quyền quyết định, có thể tự thực hiện bố trí thao diễn. Hai năm sau, ta hy vọng ba Châu ở phương bắc đã có phủ binh.
Khí sắc của Tào Tháo thật sự là không bằng trước đây.
Nhưng khí phách của ông lại càng hùng hồn hơn trước đây.
Mà sự tin cậy của ông đối với Tào Bằng càng tăng thêm, điều này cũng khiến Tào Bằng thầm cảm nhận được trách nhiệm nặng nề chưa từng có. Hắn có một cảm giác, Tào Tháo hiện nay và Tào Tháo trong lịch sử đã có thay đổi lớn. Dã tâm của ông rất rõ ràng không hề yếu đi, mà toàn bộ đều bộc lộ rành mạch ra ngoài, không chút giấu diếm.
Cũng vì sự biến hóa này mà càng khiến khí phách của Tào Tháo càng lớn hơn nữa.
Ông ta dám công khai như vậy, đồng thời lại nôn nóng mở rộng phủ binh, chỉ sợ bên trong còn có hàm nghĩa sâu sắc khác.
Ông ta thanh trừ chướng ngại con cháu!
Cũng không biết biến hóa này là tốt hay là không tốt...
Trong lòng Tào Bằng tức thì kích động, lại có chút sợ hãi.
Bởi vì hắn không rõ ràng tiền đồ của mình đến cuối cùng sẽ như thế nào.
Tào Tháo có phát sinh thay đổi chút ít thái độ đối với hắn hay không? Tuy rằng hiện tại thì chưa, nhưng tương lai...
Ai có thể nói được rõ ràng?
Thoạt nhìn hai năm đi quận Trác vẫn là một cơ hội tuyệt vời.
Nhưng việc phủ binh tốt nhất không nên nhúng tay vào quá nhiều.
Cho dù Tào Tháo nói là ký thác kỳ vọng cao, nhưng phủ như thế nào còn chưa biết. Được rồi, cho dù là hiện tại Tào Tháo ký thác kỳ vọng cao đối với hắn, nếu làm quá mức xuất sắc hoặc là nhúng tay vào quá nhiều, khó tránh khỏi Tào Tháo sẽ nảy sinh sự nghi kỵ. Trên đường đi Tào Bằng tự ngẫm nghĩ đối sách, càng nghĩ, hắn cuối cùng đã quyết định giao sự ụ phủ chiến cho Bàng Thống phụ trách. Đến thời điểm cần thiết thì đẩy Bàng Thống dời đi, để y đến một nơi tự mình có thể đảm đương được. Nếu như thật sự tới bước này rồi thì chứng tỏ Tào Tháo đã nảy sinh sự cảnh giác đối với hắn.
Cho nên nói, người thường với thần tử giống như đi trên lớp băng mỏng.
Tào Bằng nghĩ đến đây, trong lòng lại trùng xuống.
Dọc đường đi, hắn dẫn Tào Dương, Khương Duy và Tào Duệ du sơn ngoạn thủy, vô cùng vui vẻ thoải mái.
Mà tất cả sự vụ đều giao cho Bàng Thống.
Hắn biết, sớm muộn gì Bàng Thống cũng phải đi một mình đảm đương một phía.
Dù sao tài cán của y đã bộc lộ hết thảy, mà nay có thể giữ bên người chỉ còn lại một thời gian ngắn ngủi nữa. Đợi khi thời gian chín muồi, Bàng Thống nhất định sẽ giống như đám người Cam Ninh một mình đi gánh vác mưa gió, hơn nữa thời gian sẽ không còn quá dài, nhiều nhất hai năm sau khi mở rộng phủ binh thành công đó là lúc Bàng Thống rời khỏi.
Một khi đã như vậy, cứ để ý vất vả nhiều một chút đi.
Giữa tháng tư năm Kiến An thứ mười lăm, đoàn người Tào Bằng đến quận Trác.
Đại Đô đốc U Châu là Trương Liêu, Đại Đô Đốc Tào Châu Hạ Hầu Lan, Đại Đô Đốc Tịnh Châu Đặng Tắc đã đợi ở quận Trác từ lâu.
Nhìn thấy Tào Bằng, Trương Liêu, Đặng Tắc đều vô cùng niềm nở.
Đặng Tắc thì đỡ hơn một chút, nhưng Trương Liêu thì từ lúc Tào Bằng đi sứ Hung Nô, quản lý Hà Tây chinh chiến Lương Châu thì ít liên hệ hơn. Duy nhất có một lần liên hệ là trước khi đó khi đám người Lã Lam đến Hứa Đô, gã đã chủ động liên lạc với Tào Bằng.
- Đại Đô đốc, từ biệt nhiều năm càng lúc càng nổi danh.
Trương Liêu nhìn Tào Bằng, không kìm nổi phải thốt một câu cảm thán.
Năm đó tiểu đồng tử kia trong thành Hạ Bì cả gan làm loạn, dám giao phong với Lã Bố, mà nay đã trưởng thành như vậy.
Đừng thấy gã là Đại Đô Đốc ngang hàng với Tào Bằng, nhưng trên thực tế lại vâng theo lệnh của Đô Hộ Phủ.
Nói cách khác, Trương Liêu nay là bộ hạ của Tào Bằng.
Tào Bằng cũng khách sáo nói:
- Lần này tiến đến quấy rầy, vẫn cần Đại đô đốc chiếu cố nhiều hơn.
- Đại Đô Hộ khách khí, thật sự là khách khí!
Mọi người chào hỏi xong đi thẳng đến Đô Hộ Phủ.
Ngũ Quân Đô Hộ Phủ này nằm ở ngoài thành quận Trác, đoán chừng được thành lập theo hình thức trấn quân, hình thành một Ổ Bảo độc lập.
Đầu cửa Ổ Bảo được viết bốn chữ to rồng bay phượng múa: Ngũ Quân Đô Hộ
Trong Ổ Bảo thiết lập quân doanh, ở giữa là một tòa trạch để rộng rãi khí thế, đó là phòng chính trong Đô Hộ Phủ.
- Tòa trạch để này rộng rãi khí thế nhưng lại có không khí tiêu điều quạnh quẽ.
Xưa có Tứ Linh Bạch Hổ chủ chiến sự, cho nên Thúc Tôn đề nghị đổi làm Bạch Hổ đường. Gia quyến của Đại Đô Hộ ở ngay tại hậu viện của Bạch Hổ đường, bên ngoài có quân tốt thủ ngự, tuyệt đối không xảy ra vấn đề gì.
Trương Liêu giới thiệu xong, đột nhiên chuyển câu chuyện.
- Đại Đô Hộ có biết đời trước của Ngũ Quân Đô Hộ Phủ này là gì không?
- Tào Bằng bị bốn chữa "'Bạch Hổ lễ đường' làm chấn động không ít, nghe Trương Liêu hỏi thì sững ra.
- Là cái gì?
- Nơi đây vốn là một tòa điền trang.
Đó là tòa nhà của đại tướng dưới trướng Lưu phản nghịch, Trương Phi Trương Dực Đức. Mặc dù Trương Phi kia sau khi đã theo Lưu phản nghịch, đốt cả tổ trạch (tòa nhà tổ tiên) thì tòa tổ trạch đã hoang phế, tathayas nơi đây vị trí rất tốt cho nên đã xây dựng nên Đô Hộ Phủ như này.
Bởi vậy nó mới cách huyện Trác khoảng mười dặm.
Nếu Đại Đô Hộ có gì chỉ bảo, chỉ cần nổi trống là toàn bộ trong thành đều biết.
Nơi này là tổ trạch của Trương Phi?
Tào Bằng lập tức mỉm cười!
- Nơi đây có lẽ có vườn đào?
- Vườn đào?
Trương Liêu hơi sửng sốt, chợt nói:
- Đi về phía tây mười dặm, qua sông quả thật là có một rừng đào. Tuy nhiên có phải là đào viên như lời Đại Đô Hộ nói hay không thì không rõ lắm. Bởi vì bên vườn đào nhất định phải có một đình, cho nên người địa phương gọi là "Đào đình". Lúc này hoa đào đã điêu linh, lại không có cảnh sắc.
Tào Bằng, trầm mặc!
Không có vườn đào, vậy cũng vốn không có điển cố kết nghĩa đào viên kia.
Tuy sớm đã biết đó là bịa đặt nhưng khi hắn nghe sự thật vẫn có chút thất vọng.
Đi vào Bạch Hổ Đường, Tào Bằng ngồi vào vị trí chủ.
Ngô Xán mang theo người bố trí ổn thỏa.
Binh mã đóng ở đằng trước quân, gia quyến và nô bộc thì thu dọn tại hậu viện.
Bàng Thống và Pháp Chính hộ tống Tào Bằng đi vào Bạch Hổ Đường, ngồi xuống bên cạnh Tào Bằng.
- Thế cục hiện nay của U Châu như thế nào?
- Trên cơ bản vẫn rất yên bình, không xảy ra phiền toái gì lớn. Tuy nhiên từ đầu năm tới nay, Công Tôn thị ở Liêu Đông có qua lại thường xuyên với Cao Cú Lệ, mấy ngày trước Lã Thị Hán Quốc đã phái người tiến đế đệ trình viện binh với ta, nói rằng Cao Cú Lệ Vương Vị Cung kia không ngừng khiêu khích, đã xảy ra nhiều lần xung đột, trong đó có không ít dấu vết của Công Tôn thị khiến Lã Thị Hán Quốc cảm nhận được áp lực rất lớn. Ta vốn có ý xuất binh viện trợ nhưng năm ngoái lại xảy ra trận chiến với Hung Nô, làm ta cũng bất lực. Đầu xuân tới nay, Công Tôn thị đã gây gổ không ít.
Nhưng sự liên lạc giữa bọn họ và Cao Cú Lệ vẫn không hề ngừng nghỉ.
- Công Tôn Khang phải không?
- Đúng vậy!
Công Tôn thị tại Liêu Đông là cường hào bản địa Liêu Đông, thực lực khá mạnh.
Thời điểm Tào Tháo tiêu diệt Viên Hi, Công Tôn thị từng từng tương trợ Viên Hi, tuy nhiên sau đó thấy Tào Tháo quá mạnh liền lập tức thay đổi thái độ. Tuy nhiên, Công Tôn thị ở Liêu Đông, đích thật là vọng tộc hào môn, thâm căn cố đế. Cũng bởi vì nguyên nhân này mà vài lần Tào Tháo muốn nhổ tận gốc Công Tôn thị nhưng cuối cùng lại buông tha cho.
Sắc mặt Tào Bằng bỗng dừng trầm xuống.
- Sứ giả Lã Thị Hán Quốc giờ đang ở đâu?
*****
- Ngay tại trong thành.
- Là ai làm sứ giả?
- Ha hả, nói đến cũng là người quen với Đại Đô Hộ, đó là đồng môn với Đại Đô Hộ, Chu Kỳ.
- Vậy thì, mời hắn tiến đến.
- Vâng!
Trương Liêu đáp lời, do dự một lát sau, đột nhiên hỏi:
- Vậy Liêu Đông Công Tôn thị, nên xử trí như thế nào?
- Trước tiên theo dõi hắn.
Tào Bằng nhắm mắt lại, trầm ngâm một lát sau nói:
- Liêu Đông lúc này vẫn rét lạnh như trước, không thích hợp khai chiến.
Một Công Tôn thị, không đáng để lo nghĩ.
Nhưng thật ra Cao Cú Lệ kia như rết trăm chân, chết mà không hết cứng mạnh. Nếu không sớm tiêu diệt, sớm muộn gì cũng trở thành một tai họa lớn.
Đại đô đốc, ta lần này tiến đến, thứ nhất là thi hành phủ binh, thứ hai là xin Đại đô đốc phát binh tiến thẳng đến Phì Như Đĩnh Tiến. Không có động tác gì quá lớn, chỉ là cảnh cáo Công Tôn thị. Đợi thời cơ chín muồi, ta mới nhổ tận gốc Công Tôn thị và Cao Cú Lệ, tuyệt đối không để lại hậu hoạn sau này.
Cái gọi là thời cơ thành thục, có nhiều phương diện nhân tố.
Ngoại trừ nhân tố thiên thời địa lợi ra, phối hợp với Lã Thị Hán Quốc cũng cực kỳ quan trọng.
Bởi vì mới đến, Tào Bằng sẽ không làm ra hành động quá mức kịch liệt. Cho nên ở vấn đề này cũng không dây dưa quá nhiều.
- Tình hình Tào Châu hiện nay như nào?
Hạ Hầu Lan nói:
- Hiện giờ toàn bộ Tào Châu rất bình thường, từ lúc Lương Thứ sử đi nhậm chức tới nay, vẫn tận sức cho ổn định thế cục, an trí di dân. Mà nay đã bắt đầu tiến hành thanh toán đối với nhân khẩu thổ địa... Lúc ta tới, Lương Thứ sử nhắn ta chuyển lời tới Công tử, bởi vì thổ địa Tào Châu rộng lớn, hơn nữa chưa bao giờ tiến hành thống kê dân số, cho nên quá trình này sẽ tương đối dài, khó tránh khỏi có chỗ không chu toàn, xin Công tử khoan dung.
Ý tứ của Lương Tập quá rõ ràng.
Y cũng biết, Tào châu sắp thi hành phủ binh.
Nhưng vấn đề là Tào châu trước đây là một địa phương một nghèo hai trắng, căn bản không có bất luận tư liệu gì để dựa vào. Một khi thi hành phủ binh, tất nhiên sẽ có rất nhiều nơi chiếu cố không chu toàn. Ví dụ như nhân viên, ví dụ như thổ địa, ví dụ như... Rất nhiều sự vụ đều phải tiến thành điều chỉnh. Ngụ ý này đó là hy vọng Tào Bằng có thể tạm hoãn tiến độ thi hành chế độ phủ binh đối với Tào Châu. Mặc dù là muốn thúc đẩy nhanh nhưng tốt nhất nên tiến hành từ từ cho thỏa đáng.
Tào Bằng cũng hiểu, gật đầu nói:
- Tử U quay về chuyển lời với hắn, nói rằng khó khăn của hắn, ta rất hiểu.
Hiện nay Tào Châu thiết lập năm quận, nhưng muốn thực hiện chu toàn chỉ sợ cần thời gian.
Ta sẽ thi hành ở hai quận Chương Thành và Bằng Thành trước, trong đó tiến hành trước với quận Bằng Thành, bảo hắn yên tâm.
Quận Bằng Thành chính là quận Bằng trước đây.
Sau khi Tào Bằng đến Nghiệp Đô dâng tấu lên Tào Tháo, xin thay quận Bằng thành quận Bằng Thành, ngụ ý bay xa vạn dặm. Vì vậy mà đã loại bỏ được ảnh hưởng của "quận Bằng" kia đồng thời cũng có thể duy trì hàm nghĩa vốn có. Tào Tháo vui vẻ nhận lời, đã thay thành quận Bằng Thành, cũng sửa quận Chương thành quận Chương Thành.
Hai quận này cũng là bộ phận của Tào Châu.
Rất nhiều thứ đã chuẩn bị đủ, cho nên việc thi hành Phủ binh cũng rất dễ dàng.
Hạ Hầu Lan vô cùng vui mừng, đứng dậy cảm tạ Tào Bằng.
- Tỷ phu, Tịnh Châu thì sao?
Cuối cùng Tào Bằng mới hỏi tới Tịnh Châu.
Đặng Tắc cười cười:
- Sắp xếp xong rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến hành.
Thật không hổ là người một nhà, phía bên Đặng Tắc nói chuyện có vẻ sảng khoái hơn nhiều. Tuy nhiên liên quan đến thời gian Đặng Tắc ở Tịnh Châu mới một năm chín tháng, lại mới nhậm chức Lương Tập, nên tính ra thời gian cũng chưa nhiều. Sau khi y nhậm chức đã lập tức tiến hành đo đạc thổ địa cùng với việc đăng ký nhân khẩu. Hơn nữa trước đó Nam Hung Nô và Cao Can xảy ra chiến tranh, rất nhiều cường hào đã chạy trốn, khiến cho Đặng Tắc thiếu nhiều lực cản, có thể thuận lợi tiến hành việc chuẩn bị. Mà tại thời điểm này, U Châu tuy rằng bảo tồn được tương đối đầy đủ nhưng trong quá trình chuẩn bị khó tránh khỏi bị kiềm chế một ít.
Trương Liêu chuẩn bị đến nay nhưng vẫn có một vài nơi chưa được chu toàn.
Liêu Đông, đó là nơi khó nhất, với sự cầm đầu Công Tôn thị với cường hào Liêu Đông, đích xác đã tạo nhiều phiền toái cho Trương Liêu. Điều này cũng khiến Trương Liêu rất đau đầu, cho nên về mặt tiến độ lại thua Tịnh Châu.
- Vậy bắt đầu tự quận Tây Hà.
Tào Bằng ngẫm nghĩ một chút, trầm giọng nói:
- Trước mắt không cần nóng lòng phải thi hành toàn diện mà hãy bắt đầu từ quận Tây Hà, từng bước mở rộng. Tỷ phu mau chóng trình tư liệu của quận Tây Hà, rồi sau đó ta ở nơi này sẽ cùng Sĩ Nguyên bắt tay vào an bài.
Sĩ Nguyên, việc này giao ngươi phụ trách.
Về phía Tào Châu thì bắt đầu thi hành ở quận Bằng Thành. Tử U ở Hà Tây nhiều năm, từng hiệp trợ Sĩ Nguyên một tay thi hành phủ binh, về nhiều mặt thì ngươi có nhiều kinh nghiệm hơn ta nhiều, hơn nữa tình hình ở Tào Châu cũng khá giống Hà Tây trước đây, Tử U cứ theo hình thức của quận Hà Tây mà tiến hành mở rộng, trong vòng ba tháng ta muốn thấy kết quả.
Bàng Thống đầu tiên là ngẩn ra, sau đó chắp tay tuân lệnh.
Tào Bằng không có thảo luận về tình huống của U Châu, bởi vì hắn biết, trong lòng Trương Liêu khẳng định đã có kế hoạch.
Sau khi thảo luận xong xuôi, Trương Liêu cáo từ nhưng vẫn nói với Tào Bằng ngay mai ở quận Trác có tổ chức thiết yên tẩy trần cho Tào Bằng.
Đặng Tắc và Hạ Hầu Lan ở lại Đô Hộ Phủ. Đặng Tắc là anh vợ của Tào Bằng, Hạ Hầu Lan xuất thân là môn hạ của Tào Bằng, cho nên cũng không có gì bất tiện.
- Văn Viễn đại ca, về phía U Châu, ta sẽ không nhúng tay quá nhiều.
Với đại tài của huynh trưởng, sợ là sớm đã có trù tình. Ở đây ta có một quyển tổ chức thành lập Phủ binh rất tâm đắc, huynh trưởng có thể cầm tham khảo. Tình huống U Châu, Tịnh Châu và Tào Châu khác với Lương Châu, huynh trưởng tốt nhất căn cứ vào tình huống cụ thể của U Châu để bố trí thống nhất. Nếu có vấn đề có thể thảo luận cùng ta.
Lần này ta đến chính là để phối hợp với huynh trưởng, xin huynh trưởng cứ mạnh tay làm.
Ánh mắt Trương Liêu phức tạp nhìn Tào Bằng.
Tào Tháo lệnh Tào Bằng ở Trác quận mở Ngũ Quân Đô Hộ Phủ, nói thật trong lòng Trương Liêu cũng không phải là thoải mái.
Dù sao y cũng là Đại Đô Đốc U Châu.
Tào Bằng ở đây chẳng phải là quyền lực của y bị tình nghi?
Giữa Trương Liêu và Tào Bằng không giống những người khác. Bọn họ là bằng hữu, nhưng càng nhiều hơn là sự gắn bó hữu nghị với Lã thị Hán quốc.
Cho dù Trương Liêu nghe theo khuyên bảo của Tào Bằng quy hàng Tào Tháo, nhưng quan hệ giữa y và Tào Bằng quan hệ cũng không phải là quá mức thân thiết.
Cho nên khi y biết Tào Bằng sắp tới vẫn cảm thấy có chút ít khúc mắc. Nhưng lời nói này của Tào Bằng khiến Trương Liêu cảm động trong lòng. Tào Bằng nói rõ ràng cho y: Ta sẽ không phân chia quyền lực của ngươi, ta chỉ là trợ thủ, tại U Châu, Trương Văn Viễn ngươi vẫn là đương gia.
Điều này khiến trong nội tâm Trương Liêu vô cùng xúc động.
Y do dự một chút, đột nhiên hạ quyết định:
- Hữu Học, ta có một chuyện muốn nhờ, chẳng biết có được không?
- Huynh trưởng cứ nói đừng ngại.
- Ta có một đứa con trai, năm nay mười tám tuổi.
Trước đây vẫn theo ta hiệu lực trong quân, có chút võ nghệ, nhưng lại quá ngang ngược kiêu ngạo. Ngươi cũng biết, ta đã bốn mươi hai tuổi, khó có thể cưng chiều mãi được, nếu cứ để thế, ta ta lo lắng no kiêu căng thành tính, gây nhiều chuyện, nhưng ta lại không đành lòng trói buộc nó, cho nên muốn nhờ Hữu Học ngươi quản giáo nó.
Tào Bằng nghe vậy trong lòng thầm kêu khổ.
Sao các ngươi cứ coi chỗ ta là trường học vậy?
Sao cứ từng người từng người đặt con mình ở chỗ ta vậy?
Trước thì có Từ Cái, sau lại có Quách Dịch hiện tại lại chạy tới con trai của Trương Liêu.
Nhưng nếu Trương Liêu đã mở miệng, Tào Bằng cũng không thể cự tuyệt.
Vì thế gật gật đầu nói:
- Nếu huynh trưởng không sợ Bằng mạnh tay với con cháu thì hãy để lệnh lang ở lại đây.
Một con cừu đã được thả, một đàn cừu cũng có thể đuổi.
Nếu ngươi đã mở miệng, ta đây cố mà làm...
Cứ như vậy, Trương Liêu cao hứng phấn chấn rời đi.
Đêm đó, Lã thị Hán quốc Chu Kỳ tiến đến gặp Tào Bằng.
Biết được Tào Bằng thường trú Trác quận, Chu Kỳ cũng vô cùng vui mừng. Hai người bàn luận mọt chút về tình huống Lã thị Hán quốc, biết hiện nay Lã thị Hán quốc cơ bản đã ổn định cục diện. Cao Thuận và Tào Tính tuy rằng đã già nhưng có Bàng Minh quật khởi, dần dần thay thế chức vụ của Cao Thuận. Về mặt chiến sự, Bàng Minh không trị binh cẩn trọng nghiêm khắc như Cao Thuận, nhưng gã dũng mãnh thiện chiến, mỗi trận chiến đều giành thắng lợi, cho nên uy vọng trong quân rất cao.
Bộc Dương Khải dần dần rời khỏi chính sự, xem trọng giáo dục.
*****
Vì thế đám người Chu Kỳ dần dần bắt đầu tại đứng vững gót chân trên triều đường, bộc lộ tài năng phi phàm.
- Tiểu Vương tử đã năm tuổi!
- Ổ?
Tào Bằng thầm run lên, ngẩng đầu nhìn Chu Kỳ.
Càng lớn càng giống Đại Đô Hộ, vô cùng tuấn lãng... Vương Thượng đặt tên là Tào Niệm. Lần này Kỳ đến đây, Vương thượng có nhờ ta mang theo một bức họa, nói là tìm cơ hội đưa cho Đại Đô Hộ.
Chu Kỳ nói xong lấy trong bọc hành lý ra một bức họa.
Tổng cộng có hơn mười bức, mỗi một bức đều vẽ một đứa trẻ.
Từ một đứa trẻ trong tã lót đến năm tuổi, bức vẽ được vẽ bởi hết tâm sức nên bức nào cũng sống động.
Niệm nhi trong tã lót.
Niệm nhi tập nói.
Niệm nhi tập đi.
Tào Bằng càng xem, đôi mắt ướt lệ.
Nay hắn đã có mười đứa con, giờ thêm Tào Niệm là mười một đứa. Mà trong những đứa con mình, hắn áy náy nhất vẫn là Tào Niệm. Từ lúc Tào Niệm sinh ra đến nay, thậm chí hắn chưa từng được gặp Tào Niệm, lại càng không được thể hiện trách nhiệm của một người cha. Bức vẽ đã gợi nơi mềm mại nhất ở trong lòng Tào Bằng.
Hơn nữa ngày, Tào Bằng mới xem như ổn định cảm xúc.
Hắn ngẩng đầu nhìn Chu Kỳ, hạ giọng nói:
- Lão Chu, phiền ngươi sau khi trở về chuyển lời với Vương Thượng, nói rằng ta rất nhớ nàng, cũng rất nhớ Niệm nhi. Nếu như có thể, hy vọng được gặp mẹ con nàng.
Lã Hán, Quy Hán Thành.
Mùa hè nắng chói chang, Lã Lam trèo lên Vọng Hải Các.
Đây là kiến trúc cao nhất của Hán Thành, gồm có bốn tầng. Đứng trên Vọng Hải Các, có thể nhìn xuống toàn bộ Quy Hán Thành, đưa mắt nhìn ra xa có thể nhìn thấy đường chân trời. Gió thổi tới từ mặt biển, mát mẻ mà dễ chịu.
Thấp thoáng, có tiếng hô hào của người chèo thuyền truyền tới....
-Mẫu thân!
Một giọng nói non nớt từ sau lưng truyền tới, khiến Lã Lam giật mình, nàng vội xoay người lại.
Liền thấy Điêu Thiền nắm tay một đồng tử, sải bước đi vào trong Vọng Hải Các. Mười năm qua đi rồi, Điêu Thiền trông chẳng có vẻ gì là già đi cả, vẫn phong độ mê người như ngày nào. Ba năm trước, Nghiêm phu nhân bệnh qua đời, cũng chỉ còn lại Điêu Thiền và Lã Lam, sống nương tựa vào nhau.
Thời gian chẳng buông tha một ai, những lão thần năm xưa đã theo cả nhà họ Lã vượt biển Đông đến đây, họ đang nhạt dần với triều đình.
Đám người Cao Thuận, Tào Tính, cũng không còn phụ trách lĩnh binh đánh giặc nữa, mà đều giao cả cho Bàng Minh thống soái.
Tào Tính nay làm Vệ tướng quân, bảo hộ an toàn trong cung thành; Còn Cao Thuận, chỉ phụ trách luyện binh, những việc khác, cũng chẳng nhúng tay vào. Lớp tướng lĩnh mới, dần dần trưởng thành lên. Mưu thần tướng lĩnh vài năm trước đã theo Lã Lam đến đây, dần dần bước ra khán đài. Sau khi Lã Lam sinh hạ Tào Niệm, cũng chính thức nắm quyền triều chính.
-Tiểu Nương, Cao thúc thúc thế nào rồi?
-Cao tướng quân chỉ là ngẫu nhiên nhiễm phong hàn, đã chẫn trị rồi, không có gì đáng ngại.
-Linh Kỳ, đêm qua ngươi không có nghỉ ngơi. Nếu không phải Tiểu Niệm nói với ta, ta còn cho rằng...ngươi như thế này không được đâu, cả ngày không nghỉ ngơi chút nào, sớm muộn gì cơ thể cũng sẽ suy sụp, vẫn là nên chú tâm điều dưỡng mới tốt.
-Tiểu nương, không phải bổn cung không muốn nghỉ ngơi, kỳ thật là...
-Cao Cú Lệ rục rịch tiến vào, Công Tôn Thị cũng phong tỏa thông đạo đến Liêu Đông, cắt đứt đường liên lạc của chúng ta với đại lục. Chỉ dựa vào đường biển, suy cho cùng cũng không phải chuyện lâu dài. Chúng ta không có bến tàu, vận chuyển hoàn toàn dựa cả vào thuyền của Chu tướng quân, chung quy cũng có chút rắc rối. Bên phía Chu tướng quân gần đây chiến tranh kinh người, một khi chúng ta bị đứt đường liên lạc với đại lục, ắt rơi vào thế cô quân gồng chiến. Tướng quân Bàng Minh, chỉ sợ cũng khó lòng chống đỡ nổi.
Lúc này, Cao thúc thúc tuyệt đối không thể xảy ra chuyện được.
Chỉ cần y còn đó, thì có thể khiến Vị Cung kinh sợ...đúng rồi, Chu Kỳ đến U Châu, đã có tin hồi báo chưa?
-Chưa có tin tức!
Điêu Thiền khẽ thở dài, nắm lấy tay Tào Niệm, đi đến bên cạnh Lã Lam.
-Mẫu thân, bế bế!
Tào Niệm đưa bàn tay nhỏ bé ra, kéo kéo áo của Lã Lam.
Trong mắt Lã Lam thoáng hiện lên một sự yêu thương, khom người xuống, bế Tào Niệm lên, cùng nhìn về phía xa xăm.
-Mẫu thân, người đang nhìn gì vậy?
-Mẫu thân đang nhìn, phía bên kia của biển.
-Nhưng con chẳng trông thấy gì cả.
Tào Niệm bắt chước bộ dạng của Lã Lam, nhìn về phía xa kia rất lâu, sau đó dùng giọng non nớt nói:
-Mẫu thân, Tiểu nãi nãi nói, cha của Niệm Nhi, ở ngay phía bên kia biển. Nhưng tại sao chưa bao giờ cha đến đây thăm Niêm Nhi vậy? Có phải vì Niêm Nhi không ngoan không? Cho nên cha mới không cần Niệm Nhi nữa.
Lời nói non nớt, làm xúc động chốn mềm yếu nhất trong lòng của Lã Lam.
-Niệm Nhi không được nói lung tung, Niệm Nhi rất ngoan, cha sao lại không cần con được chứ? Chẳng qua cha con rất bận, cho nên mới không đến. Đợi qua khoản thời gian nữa, cha sẽ đến thăm Niệm Nhi, đến lúc đó sẽ đi cùng Niệm Nhi, leo lên chiếc thuyền to, chơi đùa cùng con.
-Thật ư?
-Đương nhiên là thật rồi.
Lã Lam miễn cưỡng cười một cái, nhưng trong nụ cười đó, lại bao hàm vẻ bất đắc dĩ.
Nàng ta rất rõ, thân phận và địa vị của Tào Bằng giờ đây càng lúc càng cao, như vậy sẽ càng khó đến Lã Hán hơn. Nhất cử nhất động của hắn, đều bị vô số người dòm ngó, muốn đến đây, hiển nhiên sẽ rất khó khăn. Nhưng lâu như vậy, lại chẳng có chút tin tức, trong lòng Lã Lãm có chút hờn dỗi. Nàng ôm lấy Tào Niệm, chẳng biết từ lúc nào trong mắt đã tuôn ra hai hàng nước mắt.
Điêu Thiền bên cạnh, cũng im lặng không nói.
Nửa buổi trời, nàng chỉ khẽ thở dài, xoay người muốn rời đi.
Nhưng vào lúc này, chợt nghe thấy bên dưới Vọng Hải Các có tiếng xôn xao truyền tới, theo sát đó liền thấy một gã nội thị vội vã chạy lên đây.
-Vương Thượng, Vương Thượng, Chu tướng quân đến rồi!
-Sao?
Lã Lam bất ngờ, vội buông Tào Niệm xuống, lau khô nước mắt trên mặt.
-Chu tướng quân đang ở đâu?
-Ở ngay dưới lầu chờ lệnh....
-Mau mời ông ta vào đây.
Lã Lam chẳng đợi nội thị nói dứt câu, liền mở miệng ngắt lời của gã.
Nội thị không dám chậm trễ, vội vàng chạy xuống, chẳng mấy chốc, Chu Kỳ nhanh chân bước lên Vọng Hải Các.
-Thần Chu Kỳ, bái kiến Vương Thượng.
Điêu Thiền bước lên trước nắm lấy tay Tào Niệm đang chuẩn bị rời đi, liền bị Lã Lam ngăn lại.
-Tiểu Nương, để Niệm Nhi ở lại cùng ta...sau này Lã Hán đây, dù sao cũng sẽ là của nó, để nó hiểu biết thêm một chút, cũng là chuyện tốt.
Điêu Thiền cười cười, liền đi ra.
Tuy nhiên, lúc nàng ta sắp ra khỏi Vọng Hải Các, bỗng nhiên Chu Kỳ sau lưng lên tiếng nói:
-Vương Thượng, lần này thần ở quận Trác, không những đã nhìn thấy Trương tướng quân, còn trông thấy cả Tào Quân Hầu...y, y, giờ y đang đóng quân ở quận Trác, nhậm chức Đại Đô Hộ Ngũ quân, nắm giữ việc quân sự ba châu ở biên cương phía Bắc...y, có thư tín cho Vương Thượng.
Lã Lam nghe xong ngẩn người, tức thì lộ vẻ vui mừng.
-Tào quân hầu hắn, đang ở quận Trác à?
Điêu Thiền cũng dừng bước, quay đầu lại nhìn.
Liền thấy Chu Kỳ lấy ra một bức thư từ trong lồng ngực, cung kính trình lên cho Lã Lam
-Dưới lầu còn có lễ vật do Đại Đô Hộ nhờ thần mang đến, nói là tặng cho Vương Thượng và Thế Tử.
Không đợi Lã Lam mở miệng, Điêu Thiền lập tức căn dặn nói:
-Mang đồ vật Chu Tướng quân mang đến, đem hết lên đây.
Lúc này Lã Lam cũng chẳng màng đến nghi thức bề ngoài nữa.
Hai tay nàng run rẩy, chậm rãi mở bức thư ra, liền thấy nét chữ vừa lạ lẫm mà lại quen thuộc trên tờ giấy.
-Mẫu thân, sao mẫu thân lại khóc?
Tào Niệm tò mò nhìn Lã Lam, giơ tay ra, muốn lau vệt nước mắt trên mặt của Lã Lam.
Nào ngờ, Lã Lam lại nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của Tào Niệm, trên mặt mang theo nước mắt, nhưng lại cười nói với Tào Niệm rằng:
-Niệm Nhi, cha con đến rồi, cha muốn gặp con...cha, còn mang rất nhiều quà cho Niệm Nhi nữa.
Từng gương quà biếu được khiêng lên đây, theo đó tâm trạng của Lã Lam cũng tức thì chuyển biến khá hơn.
-Tiểu Nương, mau nhìn xem, đây là tơ lụa Lạc Dương mà ngươi thích nhất...còn nữa, đây là đồ chơi tặng cho Niệm Nhi này.
Lã Lam cầm lấy một hộp son, cứ như cô bé vậy hứng khởi nói:
-Tiểu Nương, đây là son của Hoa Hồng lâu ở Đông Đô, ta thích nhất đấy...chàng còn nhớ, ngươi xem, chàng không quên chúng ta, chàng còn nhớ chúng ta thích những gì.
Điêu Thiền đứng bên cạnh, cũng không kìm nổi liền mỉm cười.
Hiếm khi thấy Lã Lam vui như vậy, nhất là từ sau việc khai chiến với Cao Cú Lệ vào năm ngoái, suốt ngày mặt mày u sầu.
-Chu Tướng quân, Đại Đô Hộ còn nói gì nữa?
Chu Kỳ vội chắp tay nói:
-Đại Đô Hộ nói, nay không phải lúc để quyết đấu với Cao Cú Lệ. binh mã các bên, đang nghỉ ngơi và chỉnh đốn quân ngũ, hơn nữa hai nơi Tịnh Châu và Tào Châu, cũng cần có một quá trình. Vì vậy, Đại Đô Hộ căn dặn, xin thượng Vượng tận lực duy trì thế phòng ngự, ổn định cục diện trước. Về phần thông lộ trên bờ Liêu Đông, cũng không cần lo lắng.
-Đại Đô Hộ sẽ nghĩ cách, lệnh cho Chu Tĩnh Hải Chu tướng quân, điều động năm chiếc thuyền lớn từ núi Úc Châu, chuyên để lui tới giữa U châu và Lã Hán. Đến lúc đó, vật tư mà Vương Thượng cần thiết, cố gắng vận chuyển hết theo đường biển vào Lã Hán.
-Về thời gian cụ thể, đến lúc đó Đại Đô Hộ sẽ nghĩ cách thông báo cho Vương Thượng.
Nào có ai hay, lúc này Lã Lam căn bản chẳng còn tâm trí lo những chuyện này.
Nàng buột miệng nói:
-Chẳng phải A Phúc nói, muốn gặp Niệm Nhi sao?
-Chàng có nói, sẽ gặp Niệm Nhi bằng cách nào không? Là chàng đến đây, hay là để Niệm Nhi qua đó? Ngươi mau nói đi.
Chu Kỳ không nhịn được cười.
-Vương Thượng, Đại Đô Hộ dặn dò, nay người vừa đến quận Trác, nhất thời không tài nào rời khỏi. Một tháng sau, người sẽ tuần tra U Châu, đến lúc đó hy vọng Vương Thượng, đưa thế tử đến thành Cô Trúc. Người sẽ đón thế tử tại thành Cô Trúc, sau đó quay trở lại quận Trác. Đại Đô Hộ còn nói, xin Vương Thượng hãy nhẫn nại thêm khoản thời gian. Trễ nhất là mùa xuân năm tới, người nhất định sẽ dẫn thế tử, đến Quy Hán Thành thăm Vương Thượng.
Lã Lam lập tức mỉm cười.
-Ta nhẫn nại được, ta nhất định có thể nhẫn nại được!
Nàng ta tự lẩm bẩm một mình, ôm lấy Tào Niệm vào lòng, hạ giọng nói:
-Niệm Nhi, con sắp được trông thấy cha con rồi.
Thuyền buôn đạp gió rẽ sóng, lướt đi trên mặt biển rộng mênh mông.
Tháng sáu cuối hạ, khu vực biển ở bán đảo Liêu Đông đã có chút cảm giác mát lạnh. Trên thuyền có cắm một lá cờ rồng đen, chứng tỏ là con thuyền buôn đến từ đại lục. Thông thường mà nói, trên khu vực biển này, Tào Ngụy gần như là không hề có đối thủ. Người có thể chống lại y, chính là thủy quân Giang Đông. Tuy nhiên thủy quân Giang Đông sở trường tác chiến trên sông lớn bao nhiêu, thì ngược lại sức chiến đấu trên biển có chút yếu kém.
Điều này cũng có liên quan đến phương hướng thành lập quân đội của thủy quân Giang Đông.
Tôn Quyền hi vọng an phận ở một chỗ, sử dụng tất cả địa hình có lợi của Đông Nam, dựa vào hào rạch sông ngòi tự nhiên để chống lại Tào Tháo. Do đó sau khi y nắm giữ Giang Đông, y đã ra sức đẩy mạnh phương châm xây dựng quân ngũ sao cho nhỏ nhanh và linh hoạt, để thuận tiện cho việc tác chiến trên sông nước.
Mà phương châm này, vừa hay lại không hẹn mà cùng ý tưởng với Chu Du, hai người nhanh chóng đạt đến sự thống nhất.
*****
Đây cũng là một nguyên nhân vì sao sau khi Tôn Quyền nắm giữ thủy quân Giang Đông, lại có thể phát triển một cách mau lẹ như vậy. Bởi vì phương châm xây dựng quân đội đã có sự biến đổi, người trước đó đã đề xuất chính sách thuyền lớn là Hạ Tề, cũng theo đó bị đặt cách sang một bên.
Hạ Tề bị bỏ bê, trong đó có nhiều nguyên do.
Thái độ của y đối với Tôn Quyền đương nhiên chỉ là một trong những nguyên do, nhưng Tôn Quyền thay đổi phương châm kiến quân, cũng là một nguyên do.
Mười năm gần đây, thủy quân Giang Đông đã hình thành sức chiến đấu lớn mạnh trên vùng sông nước.
Còn về trước mắt mà nói, thủy quân Giang Đông tuyệt đối ở vào vị trí bá chủ, hùng bá đại giang. Tuy rằng Tào Tháo lệnh cho Cam Ninh nhậm chức Đại Đô Đốc thủy quân, lấy Đỗ Kỳ làm phụ tá, ổn định thế cục, đồng thời áp chế thủy quân Giang Đông. Nhưng tổng thể mà nói, thủy quân Tào Ngụy, vẫn ở chỉ dừng ở thế hạ phong, chỉ có thể bị động mà phòng thủ.
Có lẽ qua vài năm nữa, ba bốn năm nữa? Hay thậm chí lâu hơn nữa, Tào Ngụy sẽ dựa vào năng lực kinh tế hùng mạnh của mình, cứu vãn được thế cục.
Tuy nhiên trước mắt mà nói, vẫn chưa đủ sức chống chọi với thủy quân Giang Đông.
Có điều, có lợi tất phải có hại.
Cùng lúc thủy quân Giang Đông đẩy mạnh nhỏ nhanh và linh hoạt trên mọi phương diện, nhưng về sức khống chế trên khu vực biển thì trái lại tương đối là yếu kém.
Mà Tào Tháo thiết lập thủy quân đảo Đông Lăng trên đảo Đông Lăng, thì lại nhấn mạnh nguyên tắc to nhỏ đồng bộ.
Nhất là sau khi đám người Hám Trạch, Tưởng Uyển Trương Tùng đến Quảng Lăng, kết hợp với kiến nghị của Tào Bằng, Hám Trạch đã thiết lập cấp bậc đối với tàu thuyền. Thuyền lầu loại lớn chứa tám trăm người, gọi là thuyền biển "Cự cao cấp". Thuyền này chia làm năm tầng, có thể chứa được nghìn người, thích hợp để đi lại ở vùng duyên hải; Thuyền lầu năm trăm người, gọi là "Mạnh Đức Cấp", vừa có thể dùng trong quân sự, vừa có thể dùng trong thương vụ; Thuyền lầu ba trăm người, là "Kiến An Cấp", chủ yếu là vừa thích hợp dùng trên biển, cũng có thể vận hành trên sông nước. Thuyền lầu Kiến An Cấp, cũng là trang bị chủ lực của thủy quân hồ Động Đình.
Dưới cấp Kiến An, còn có thuyền chiếc thích hợp cho 100 người và 50 người, chia ra làm hai cấp bậc là Tây Kinh và Đông Đô.
Ngoài ra, còn có thuyền chiến mười người dùng, trang bị rộng khắp.
Nay thủy quân hồ Động Đình, trang bị tám mươi chiếc thuyền lầu Kiến An, ba trăm thuyền cấp Tây Kinh và tám trăm chiếc cấp Đông Đô, thuyền chiến hơn nghìn chiếc; Mà tại đảo Đông Lăng, thì lại là tổ kiến phối hợp. Tổng cộng có mười chiếc cấp Cự Cao Cấp, ba mươi chiếc cấp Mạnh Đức...nhưng thuyền có ba cấp còn lại, tương đối yếu kém. Thế nhưng vậy cũng đủ để thủy quân đảo Đông Lăng hùng bá vùng duyên hải.
Cũng chính vì nguyên cớ này, cùng lúc Chu Thương đứng vững gót chân trên đảo Đông Lăng, bên cạnh đó cũng đẩy mạnh việc tuần tra ở vùng duyên hải.
Hải vực ở bán đảo Liêu Đông, cách đảo Đông Lăng khá xa.
Nhưng nhìn tổng thể, cũng xem như an toàn.
-Ca ca, khi nào chúng ta có thể đến thành Cô Trúc vậy?
Trên thuyền biển, Tào Niệm tràn trề hào hứng, kéo tay một chàng thanh niên, có chút hưng phấn hỏi tới.
Chàng thanh niên tầm hai mươi tuổi, cười cười, nhẹ giọng nói:
-Thế Tử không cần nôn nóng, theo tốc độ này, trễ nhất sáng mai là có thể đến được thành Cô Trúc. Nếu Thế tử mệt, có thể đi ngủ trước một chút. Đợi khi nào gần đến nơi, ta sẽ gọi Thế tử dậy. Đến lúc đó, Thế tử liền có thể trùng phùng với Đại Đô Hộ rồi.
-Ca ca, cha trông thế nào vậy?
-Thân người rất cao, cũng rất hùng tráng.
-Thế ca ca và cha gặp rồi hả?
Trên mặt người thanh niên lộ vẻ xa xăm, một lúc sau mới nhẹ giọng nói:
-Đích thật là có gặp qua, nhưng không quen thân cho lắm.
-Thế ạ....
Tào Niệm không khỏi có chút thất vọng.
Tào Bằng gửi thư đến, muốn gặp Tào Niệm.
Đáng tiếc là Lã Lam tạm thời không tài nào bất thân ra được, cho nên chỉ đành phái người, nhân dịp có một con thuyền buôn quay trở về Liêu tây, gửi chở Tào Niệm qua đó. Có khoản ba trăm người cùng đi, tất cả đều là quân tốt Hãm Trận Doanh năm đó đã cùng Lã Thị vượt biển.
Người người trong Hãm Trận doanh đó, nay cũng chỉ có hơn ba trăm người còn sống.
Tuy rằng tuổi tác hơi cao, nhưng sức chiến đấu lại càng lúc càng mạnh.
Có điều hãm trận doanh này, đã hiếm khi lên chiến trường nữa. Chính sách tinh binh của Cao Thuận, đã không còn thích hợp với Hán quốc Lã Thị trước mắt nữa. Từ lúc Kiến An năm 12 bắt đầu, Hán quốc Lã Thị tham khảo chính sách của Tào Bằng ở Hà Tây, bắt đầu bắt tay vào thi hành chế độ phủ binh. Kết quả là, binh lính này càng lúc càng nhiều, cũng dần dần đào thải hãm trận doanh đi.
Tuy nhiên, đối với Lã Thị mà nói, tuy rằng Hãm Trận đã bị đào thải, nhưng vẫn đối xử với họ nồng hậu như xưa.
Lần này Tào Niệm đi gặp Tào Bằng, Lã Lạm suy đi tính lại, vẫn quyết định để cho Hãm Trận xuất quân, bảo hộ sự an toàn cho Tào Niệm.
Ngoài trừ hơn ba trăm người trong Hãm Trận doanh ra, còn có Thừa Tướng Duyện Lã Hán, một người tên là Chu Phúc đi theo cùng.
Gã Chu Phúc này, chính là tên Chu Bất Nghi đã mất đi ký ức mà năm xưa Lã Lam đã dẫn từ Hứa Đô đến Lã Hán. Tuy nhiên cái tên gọi Chu Bất Nghi đã từ lâu không còn dùng nữa, đổi tên thành Chu Phúc, tự Nguyên Trực. Ký ức của Chu Phúc, trải qua nhiều năm điều dưỡng, vậy mà lại chẳng có bất kỳ dấu hiệu chuyển biến tốt nào. Nếu như dùng thuật ngữ chuyên dụng của đời sau để hình dung, tình trạng này của Chu Phúc, chắc hẳn tương tự với chứng mất trí nhớ cưỡng chế.
Là bản thân Chu Phúc không muốn nhớ lại những chuyện trước kia, cố tình tránh né. Đồng thời cùng với thời gian đưa đẩy, tính cưỡng chế trong tiềm thức càng lúc càng nghiêm trọng, ngay cả bản thân gã cũng không biết. Nhưng ở các mặt khác, trái lại có vẻ rất bình thường.
Nhất là về phương diện học tập, Chu Phúc đã dần dần hồi phục.
Đóng vai trò là trợ thủ của Bộc Dương Khải, gã đã từng đưa ra rất nhiều kiến nghị xuất sắc, rất được sự tín nhiệm của Lã Lam.
Đứng trên boong tàu, Chu Bất Nghi ngắm nhìn biển lớn.
Đối với những chuyện trong quá khứ, gã hoàn toàn không có ấn tượng. Nhưng đối với Tào Bằng, trong ký ức gã lại vô cùng sâu đậm.
Đó là huynh trưởng của gã!
Nhưng cảm giác thấy vị huynh trưởng này của gã, đối với gã dường như có chút kiêng dè.
Chu Phúc cũng không rõ, rốt cục là vì nguyên do gì. Dù sao đi nữa lúc nghe thấy cái tên Tào Bằng, trong lòng gã sẽ theo bản năng nảy sinh một nỗi khiếp sợ, hay nói là, một cảm giác kính sợ. Gãi gãi đầu, Chu Phúc cũng không hiễu nổi nguyên nhân bên trong đó. Đang chuẩn bị quay vào trong thuyền nghỉ ngơi, đột nhiên nghe thấy có người lớn tiếng gào lên:
-Không xong rồi, hải tặc!
Hải tặc?
Chu Phúc giật mình ớn lạnh, vội vàng chay lên biên boong tàu, đưa mắt nhìn ra xa.
Nhưng chỉ thấy trên đường chân trời, xuất hiện vài đốm đen.
Tốc độ rất nhanh, đang cấp tốc áp sát về phía bên này.
-Ô tặc đảo Liêu Đông!
Ngay sau khi thủy thủ trên tàu nhìn rõ lá cờ trên thuyền của hải tặc, không khỏi phát ra tiếng kêu kinh hãi. Sắc mặt của Chu Phúc, lập tức trở nên có chút khó coi. Hai mày chau lại, gã quay đầu lại liền căn dặn nói:
-Truyền lệnh xuống dưới, chuẩn bị giao phong.
Cuối năm Đông Hán, chưa có cách gọi "hải đạo".
Mọi người thống nhất dùng từ "hải tặc" để gọi những gã cướp bóc trên biển. Sau trận hỗn loạn Hoàng Cân, hải tặc trừ mãi không hết. Cũng vì biển to rộng lớn, khó lòng bao vây tiêu diệt, mà người dân, bao hàm cả những thành phần tinh anh, cũng không hề có ý nghĩ sẽ thành lập cái gọi là "hải phòng", bởi thế nên cũng chẳng biết làm thế nào với bọn hải tặc.
Đối phó hải tặc, thường có hai cách.
Tiêu diệt và bình định
Trước mắt đây là hai sách lược thường dùng nhất.
Tuy nhiên "tiêu diệt", phần lớn là dụ dỗ hải tặc từ biển lên bờ, sau đó tiến hành bao vây tiêu diệt. Thoạt đầu biện pháp này cũng khá hiệu quả. Nhưng cứ theo đà số lần thiệt hại của hải tặc càng lúc càng tăng, từ lên bờ cướp bóc đơn thuần, dần dần chuyển biến thành cướp bóc thuyền buôn trên biển, đồng thời tiêu tang thông qua một số đường lậu trên bờ.
Điều này cũng khiến cho việc tiêu diệt hải tặc khó khăn hơn nhiều.
Bình định, thì phần lớn đều nhằm vào những hải tặc chịu quy hàng.
Ví như Quản Thừa, gã vốn dĩ có chút bản lĩnh, sau này bất đắc dĩ mới làm hải tặc, thế là được Tào Tháo chiêu hàng. Trong lịch sử, lúc trước còn có hải tây tặc bị Tào Bằng tiêu diệt. Bọn họ vốn dĩ được Trần Đăng chiêu hàng, chỉ là ngày nay, lại chết trong tay của Tào Bằng. Chiêu hàng dù sao chỉ đóng vai trò là một thủ đoạn phụ trợ, lại không tài nào thay đổi cục diện một cách triệt để được. Mãi đến khi cơ cấu ở Hải Tây được hình thành, Chu Thương chịu sự nhờ vả của Tào Bằng, tăng cường tuần tra phòng vệ trên biển. Đồng thời cũng vì trợ cấp cho Lã Thị ở Hán Quốc, hải thị càng lúc càng thịnh vượng, mới dần dần có cách gọi hải phòng. Nhưng loại hải phòng này, đa phần chỉ là một hành vi vô ý thức, còn chưa thật sự trở thành ý thức.
Thủy quân đảo Đông Lăng được thành lập, tuy rằng đã cải thiện được cục diện một tí, nhưng đại bộ phận đều hạn chế từ sông lớn vào khu vực cửa biển Nam Bắc, đến vùng biển quận Đông Lai, cũng chính là khu vực hải vực Hoàng Hải mà đời sau nói đến.
Hải vực bán đảo Liêu Đông, thủy quân Tào Ngụy vẫn chưa tài nào trông coi toàn diện được.
Ô tặc Liêu Đông này, là một đám tội phạm ở hải vực bán đảo Liêu Đông.
Rốt cục thì từ đâu mà ra?
Điều này cũng không ai được rõ.
Nhưng đám tội phạm này, lại giết người không chớp mát, cướp bóc hàng hóa, cướp đoạt con người, khắp nơi gà chó không tha.
Sau lưng họ, ắt có người chống lưng.
Nhưng lại không ai biết thân phận của người đó như thế nào.
Trương Liêu chấn giữ ở Liêu Đông, lúc làm Lang Tướng Liêu Trung, cũng từng có lòng muốn bày kế, càn quét sạch bọn tội phạm này. Nhưng nhiều lần bố trí, cũng chưa thể thành công. Sau này chiến sự Tịnh Châu diễn ra, cũng chỉ đành bỏ dở nữa chừng.
Chu Phúc cũng có nghe nói về ô tặc đảo Liêu Đông.
Những tên hải tặc này, yêu thích màu đen, ngay cả thuyền cũng tô vẽ thành màu đen.
Tất cả thủy thủ trên thuyền, cũng đều ăn mặc áo màu đen. Bởi thế nên mới có tên gọi là "Ô Tặc".
-Ca ca, xảy ra chuyện gì vậy?
Tào Niệm chạy ra ngoài khoang thuyền, tò mò hỏi.
Lúc này thuyền của ô tặc đã áp sát thuyền buôn, ô tặc trên thuyền, phóng tên cảnh cáo, ra lệnh cho thuyền buôn dừng lại.
Một mũi tên lạnh lùng vèo cái bay đến, phóng thẳng vào Tào Niệm.
Chu Phúc lớn tiếng quát lên một tiếng
-Công tử cẩn thận.
Trong khi nói, người đã nhào qua đó, chớp mắt đã đẩy Tào Niệm ngã nhào lên boong tàu. Mũi tên sắc bén kia, vừa hay trúng vào lưng Chu Phúc, chỉ nghe gã rên lên một tiếng, lại gắng gượng chịu đau, bế Tào Niệm lên, nắp vào chỗ khuất.
-Thế tử, mau trốn đi.
-Ca ca người không sao chứ?
-Ta không sao!
Chu Phúc nói xong, rút bảo kiếm ra, trở tay chặt bảo kiếm làm hai đoạn, sau đó vươn người đứng dậy.
-Đem bỏ hết hàng hóa trên thuyền đi, thuyền buôn hai nhà Trần Thị và Lã Thị nhanh chóng áp sát qua đây, tập kết phá vòng vây, chuẩn bị tác chiến.
Đây là Điêu Linh tiễn, mũi tên quân biên hay dùng.
Sắc mặt Chu Phúc nghiêm trọng, lớn tiếng chỉ huy.
Gương mặt bé nhỏ của Tào Niệm trắng bệch, đi theo sát Chu Bất Nghi, không nói một tiếng nào.
-Thế tử, sao người còn ở đây?
← Hồi 592 | Hồi 594 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác