Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tào tặc - Hồi 555

Tào tặc
Trọn bộ 607 hồi
Hồi 555: Thương
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-607)

Ngày mồng hai tháng ba năm Kiến An thứ mười ba, Vu Cấm công chiếm Dương Tràng Lĩnh.

Quan ải cuối cùng phía bắc Tây Lăng đã đại phá, từ nay về sau quân Tào có thể tiến quân thần tốc, chỉ trong một ngày binh đến gần huyện Tây Lăng. Tướng canh giữ Dương Tràng Lĩnh là Lưu Hổ chết trận, hai vạn toàn quân bị diệt. Dương Tràng Lĩnh thất thủ, cũng có nghĩa là cuộc chiến Giang Hạ tiến vào hồi kết, Lưu Kỳ cũng không còn cách phản kháng.

Cùng lúc đó, tình hình An Lục rơi vào nguy hiểm.

Đối mặt sự công kích điên cuồng của quân Tào, phụ tử Quan Vũ liều chết ngăn cản

Thế nhưng trong tay binh lực không đủ, tuy rằng Lưu Kỳ đem ba vạn đại quân đều phó thác Quan Vũ, nhưng so với quân Tào thì vẫn còn thua xa.

Tào Tháo tự mình đôn đốc tác chiến, đồng thời lại có Quách Gia, Tuân Du làm quân sư, ra quỷ mưu liên tục.

Sau tám ngày kiên trì chống đỡ, quân coi giữ An Lục đã trong tình trạng mỏi mệt. Mà Dương Tràng Lĩnh thất thủ, không chỉ có khiến cho môn hộ phía bắc huyện Tây Lăng bị mở mà còn khiến lòng quân An Lục dao động. Một khi quân Tào công chiếm Tây Lăng, thì An Lục trở thành một tòa cô thành tại bình nguyên Giang Hán. Đến lúc đó, quân Tào vây kín tứ phía, An Lục chắc chắn sẽ bị phá... Quan Vũ không dám tiếp tục thủ vững, ngày mồng năm tháng ba đã dẫn binh phá vây, vứt bỏ An Lục, chạy trốn khỏi huyện Tây Lăng. Quân Tào chiếm lĩnh An Lục, môn hộ phía tây huyện Tây Lăng bị mở nên càng không thể ngăn cản quân Tào tiến đến.

Nhưng mà đúng lúc này, giữa Lưu Kỳ và Quan Vũ lại xảy ra tranh chấp.

Tây Lăng không thể thủ!

Điều này đã trở thành một sự thật.

An Lục thất thủ, huyện Tây Lăng sớm muộn gì cũng bị phá. Kể từ đó, huyện trấn mà Lưu Kỳ nắm giữ trong tay chỉ còn lại có năm thành trì là Sâm huyện, Sa Tiện, Ngạc huyện, Hạ Trĩ và Hạ Tuyển. Theo ý Quan Vũ, thì nên mau chóng lui về Trường Sa quận, tiến hành đọ sức với Tào Tháo.

Nhưng Lưu Kỳ không cho rằng như vậy!

Hắn không muốn từ bỏ Giang Hạ, thậm chí còn tỏ vẻ muốn quy thuận Giang Đông.

Rồi sau đó dựa vào sự trợ giúp của Giang Đông, cố thủ giữ lấy Ngạc huyện và Sa Tiện, ngăn trở bước chân Tào Tháo.

Nếu như vậy có thể kéo Giang Đông vào trận chiến này, đồng thời dựa vào đó mà nhận được sự giúp đỡ có hiệu quả của Trường Sa, mà dã tâm của Tôn Quyền đối với Giang Hạ đã có từ lâu. Từ lúc thời kỳ Tôn Kiên, Giang Đông đã không ngừng công kích với Giang Hạ, khiến Kinh Sở như đứng trên một cây cầu bập bênh.

Mà nay, Tôn Quyền do dự không thể hạ quyết tâm.

Rõ ràng nên lấy Giang Hạ làm mồi, hấp dẫn Tôn Quyền tham chiến... Với hiểu biết của Lưu Kỳ với Tôn Quyền, rất có thể Tôn Quyền không thể kháng cự lại được sự hấp dẫn này.

Chỉ có kéo Tôn Quyền vào, mới có thể tạm thời ổn định.

Tuy nhiên, việc này cần thời gian, cho nên nhất định phải bảo vệ cho một tuyến giữa Sa Tiện, Ngạc huyện trước, rồi sau đó thảo luận với Tôn Quyền. Nếu hoàn toàn mất đi Giang Hạ, cũng có nghĩa là Lưu Kỳ hắn không có chút sở hữu nào. Cho nên bốn huyện Ngạc huyện, Sa Tiện, Hạ Trĩ và Hạ Tuyển này không thể từ bỏ mà phải trụ vững mới được.

Nhưng Quan Vũ là một người cực kỳ cao ngạo.

Ông sao lại có thể có thể dễ dàng khoan nhượng để Lưu Kỳ đầu hàng Tôn Quyền?

Bảo tồn thực lực mới là việc trước mắt phải làm, về phần tương lai Lưu Kỳ như thế nào, Quan Vũ sao để ý? Vì thế, hai bên đã xảy ra những cuộc tranh cãi kịch liệt, thậm chí có thể dùng từ "xung đột" để hình dung. Lưu Kỳ kiên trì cho rằng nên đầu hàng Tôn Quyền; còn Quan Vũ thì kiên trìphải dẫn bộ rút về Trường Sa. Hai bên nhất thời tranh chấp không xong, đành phải phái người đi tới Trường Sa, mời Lưu Bị quyết định, rồi sau đó mới quyết định.

Nhưng đến lúc này đám người Quan Vũ vẫn không hề biết tin tức Hạ Tuyển rơi vào tay giặc.

Cho nên bọn họ không biết, người đưa tin mà bọn họ phái đi đã bị giết ở Hạ Tuyển, mà thư bọn họ đưa cho Lưu Bị, đã bị Tào Bằng đọc hết.

Mồng mười tháng ba, sau khi Tào Tháo chiếm lĩnh An Lục liền bất ngờ tiến hành công kích huyệnTây Lăng.

Quan Vũ, Lưu Kỳ hốt hoảng ứng chiến, cuối cùng dưới sự tấn công mãnh liệt của Quân Tào đã phải chật vật rút lui bỏ chạy về hướng nam... Theo lý thuyết, sau khi Tào Tháo chiếm lĩnh quận Giang Hạ thì nên nghỉ ngơi và chỉnh đốn một chút, sau đó mới tiếp tục truy kích. Nào ngờ Tào Tháo có được Tây Lăng, lại ngựa không dừng vó, lệnh cho Vu Cấm, Hứa Chử, Trương Cáp phân thành ba đường truy kích Lưu Kỳ và Quan Vũ.

-Từ thời khắc này, không có quân lệnh, binh mã ba đường không được ngừng lại, không được ngừng truy kích, không được từ bỏ công kích, không được vì bất kì nguyên nhân gì mà ngừng lại

Mệnh lệnh này đưa ra cũng biểu lộ quyết tâm Tào Tháo.

Ông tuyệt đối không cho Lưu Kỳ và Quan Vũ bất kì cơ hội nghỉ ngơi nào. Vì thế, ba đường binh mã đuổi theo không dứt, khi Quan Vũ Lưu Kỳ đến sông, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì quân Tào từ sau đã đuổi theo đến nơi. Sau một hồi ác chiến ở Giang Bắc, Lưu Kỳ và Quan Vũ lại đại bại. Hai người ở trong loạn quân, mất liên lạc, mỗi người chạy một nơi. Quan Vũ liều chết mở đường máu, mang theo tàn binh bại tướng vượt sông chạy trốn.

Nào ngờ, vừa mới vượt qua sông, liền nhận được tin tức: Sa Tiện thất thủ!

Đội quân của Liêu Hóa ở Sa Tiện tử thủ mười ngày, cuối cùng cũng ngăn không được sự tấn công của quân Tào, thành Sa Tiện bị phá.

Từ Hoảng dẫn bộ chiếm giữ Sa Tiện trước, thuỷ quân Đại đô đốc Thái Mạo thì đông tiến, tới gần hướng Ngạc huyện. Liêu Hóa dẫn bộ trốn tới Ngạc huyện, vừa mới qua sông hội hợp với Quan Vũ. Cũng may, binh lực hai bên cộng lại vẫn có hơn tám ngàn người, mà Ngạc huyện kế bên sông, hiểm có thể thủ. Theo ý Quan Vũ là đóng giữ Ngạc huyện, tìm hiểu tung tích Lưu Kỳ một chút, rồi hãy tính tiếp...

Nhưng Liêu Hóa lại không đồng ý.

-Quân hầu, không thể!

Quan Vũ lúc theo Lưu Bị dốc sức vì Viên Thiệu, được Viên Thiệu phong làm Hán Thọ Đình Hầu.

Tuy rằng nói tước vị này không được triều đình công nhận, nhưng Quan Vũ lại tự thừa nhận. Nghe Liêu Hóa phản đối, Quan Vũ chau mày, mặt trầm xuống, ánh mắt nhíu lại, trầm giọng hỏi:

-Vì sao Nguyên Kiệm lại phản đối?

Nguyên Kiệm, là tự của Liêu Hóa.

Gã vội vàng nói:

-Quân hầu, nay Sa Tiện đã cáo phá, thuỷ quân Tào Tháo dựa vào thuỷ quân Kinh Châu, ở trên Đại Giang không ai có thể ngăn trở được. Nếu đóng giữ ở Ngạc huyện, chỉ sợ sẽ trì hoãn thời gian... Thử nghĩ, Từ Công Minh là tướng Tào Tháo yêu thích, biết cách cầm binh. Nếu chẳng may hắn dẫn bộ đánh lén Hạ Tuyển, chặt đứt đường lui của chúng ta, đến lúc đó cho dù chúng ta hội hợp với Đại công tử, cũng chỉ sợ cũng khó có thể lui về Trường Sa.

-Việc này...

Quan Vũ nghe được, lập tức chau mày

Liêu Hóa nói không phải không có đạo lý, nếu lưu lại ở đây, chỉ sợ sẽ làm thế cục trở nên càng thêm nguy hiểm.

-Nhưng Đại công tử mà nay tung tích không rõ...

-Quân hầu, tình thế hiện giờ mặc dù tìm được Đại công tử rồi thì có lợi ích gì cho đại cục không? Hơn nữa, quân Tào hung mãnh, trong loạn quân, Đại công tử sức khoẻ vốn không tốt, sao có thể chạy khỏi kiếp trời? Theo ta thấy, nếu Đại công tử không phải chết trận, chỉ sợ cũng đã bị bắt làm tù binh của quân Tào rồi. Chúng ta chờ đợi như vậy, một chút tác dụng cũng không có, chi bằng... Nếu quân hầu nhớ Đại công tử, Hóa nguyện đóng giữ ở Ngạc huyện, đồng thời có thể ngăn trở quân Tào để Quân hầu rút về Hạ Tuyển; thứ hai cũng có thể liên lạc Đại công tử, tìm hiểu sống chết của Đại công tử.

Quân hầu, không thể do dự nữa.

Ngươi ở lâu một ngày, lại thêm 1 ngày nguy hiểm, vẫn là mau chóng chạy xuống Hạ Tuyển là tốt nhất.

Sa Tiện thất thủ, thuỷ quân Kinh Châu có thể đến Ngạc huyện bất cứ lúc nào để tiếp viện quân Tào qua sông tác chiến, đến lúc đó muốn rút lui khỏi, sợ không phải chuyện dễ.

Liêu Hóa nói rất có đạo lý, khiến Quan Vũ liên tục gật đầu.

Ông do dự một chút, trầm giọng nói:

-Nếu đã như vậy, ta đây để lại hai ngàn binh mã cùng ngươi, ta đi tới Hạ Tuyển trước. Nguyên Kiệm cũng không cần tử chiến, nếu thật sự không thể thì hãy tức khắc lui đến Hạ Tuyển. Ba ngày, nhiều nhất ba ngày, ngươi chớ trì hoãn lâu để tránh bị bao vây trùng điệp.

Quan Vũ vốn là tính rút về Trường Sa, đối với việc thủ giữ Giang Hạ thì không hứng thú lắm.

Sau khi cùng Liêu Hóa thảo luận một lát, Quan Vũ liền dẫn quân rời Ngạc huyện, đi thẳng đến Hạ Tuyển...

Cùng lúc đó, Lưu Bị vốn tính là phái binh tiếp ứng Giang Hạ, bỗng nhiên lại bị Quân Tào công kích mãnh liệt. Tuân Úc tự mình đốc chiến, lệnh cho hai người Bàng Đức, Hoàng Trung liên kết công kích Ích Dương. Đồng thời, Tuân Úc lại lệnh Đỗ Kỳ dẫn thuỷ quân đi về hướng La huyện, khiến cho Thái Sử Từ không thể không dẫn bộ trở về La huyện sẵn sàng đón địch. Văn Sính ở Linh Dương công chiếm Vi Sơn, ép tới gần Sung huyện. Đồng thời, Ngũ Khê Man Lão Man Vương Sa Đằng ở Hồ Đầu Sơn tuyên bố quy thuận triều đình, nguyện dẫn đại quân Ngũ Khê Man rời núi bố trí ổn thoả. Tưởng Uyển lập tức tiếp nhận việc này, sai người xây thành ở Hồ Đầu Sơn, thuận tiện để người Ngũ Khê Man rời núi ở lại đó. Kể từ đó, cũng khiến cho Ngụy Diên có thể rút binh ra... Hắn dẫn tám ngàn binh mã (trong đó có ba nghìn người là Lão Man Vương Sa Đằng Ngũ Khê Man hiến cho), giả bộ có hơn vạn người xuất phát về hướng Ích Dương xuất phát. Ngay lập tức dưới thành Ích Dương thần hồn nát thần tính, trông gà hoá cuốc.

Lúc này đây, quân Tào thực sự là tấn công mạnh Ích Dương.

Lưu Bị chỉ đành hạ lệnh, toàn lực chống đỡ công kích của quân Tào, đồng thời, sai người đi tới Giang Hạ, ý đồ điều động binh mã trở về giữ vững Trường Sa.

Ngày mười ba tháng ba năm Kiến An thứ mười ba, quân Tào mượn sự trợ giúp của thuỷ quân Thái Mạo để vượt sông.

Từ Hoảng từ Sa Tiện xuất binh thẳng tiến đến Ngạc huyện. Liêu Hóa chỉ thủ vững một ngày sau đó cũng không còn cách nào chịu được nữa, cuối cùng đành phải mở thành đầu hàng.

Ngạc huyện, thất thủ!

Hạ Tuyển, Phong Thành Lĩnh.

Tào Bằng phóng ngựa lên một gò cao, đưa mắt nhìn ra xa.

Nhưng thấy xa xa có làn khói mỏng cuồn cuộn, hình như có đại đội binh mã đang tới gần Hạ Tuyển. Hắn không chút nao núng, quay mình lại hạ lệnh:

-Truyền mệnh lệnh của ta, ba quân ẩn náu không được khinh động. Nếu không có mệnh lệnh liên quan, không được tự tiện xuất kích, càng không để lộ bộ dạng.

Khấu Phong ở trên ngựa chắp tay tuân mệnh.

Chợt Tào Bằng giục ngựa lao từ gò cao xuống, dẫn bộ lẻn vào trong Phong hành Lĩnh đợi cho quân địch tới.

Chiếm lĩnh Hạ Tuyển đã hơn nửa tháng. Từ phát triển của chiến sự Giang Hạ, cục diện chiến cuộc ngày càng rõ ràng. Lúc Quan Vũ dẫn bộ lui qua sông, Tào Bằng đã biết có một trận ác chiến không thể né tránh. Tuy nhiên, hắn cũng không quá lo lắng. Dựa vào binh lực trong tay hắn, hơn nữa lại chuẩn bị sẵn sàng đủ để Hạ Tuyển trụ vững mười ngày. Mười ngày cũng đủ cho quân Tào vượt qua đến đây có cái gì lo lắng?

Cùng lúc đó, Quan Bình dẫn quân tiên phong hướng về dưới Phong Thành Lĩnh.

Xa xa nhìn lại, chỉ thấy đầu thành Hạ Tuyển vô cùng yên lặng, không thấy nửa bóng người

Một mặt đại kỳ ở trên đầu thành bay nhẹ lộ ra vẻ xơ xác tiêu điều một chút. Quan Bình ghìm chiến mã, cầm đao nhìn lên, trên mặt không khỏi hiện lên một giận dữ.

Hắn lập tức phóng ngựa đi, đi xuống dưới thành Hạ Tuyển.

-Trên thành, có người không?

Hơn nửa ngày, một quân lính uể oải đi ra thăm dò,

-Là người nào dưới thành?

Hoàng thúc có lệnh, đóng kín lại quan thành, người không phận sự không được thông hành.

-Tên khốn kiếp!

Quan Bình giận tím mặt, lớn tiếng quát mắng:

-Trợn to mắt của ngươi ra, biết ta ta là ai không?

-Ta kệ ngươi là ai... Nếu không có lệnh, ta cũng không có quyền mở thành.

-Ta là nhị tướng quân, con trai Hán Thọ Đình Hầu Quan Bình, lập tức kêu Liêu Trung ra đây.

Trên đầu thành, quân tốt ngẩn ra, chợt lộ ra vẻ hoảng sợ, liên thanh xin lỗi:

-Thiếu quân hầu bớt giận, nô tài không biết... Ngươi từ từ, nô tài đi thông bẩm.

Dứt lời, quân lính co rụt đầu lại, không thấy bóng dáng.

Quan Bình vốn đang nôn nóng bất an cũng theo đó mà buông lỏng.

Hắn đẩy ngựa xoay người, nhìn đám quân lính mệt mỏi, vì thế mở miệng nói:

-Truyền lệnh xuống, kêu mọi người kiên trì một chút, lập tức sẽ vào thành, đến lúc đó mọi người có thể nghỉ ngơi và chỉnh đốn, ăn chán chê một bữa. Tới Hạ Tuyển rồi đã không có nguy hiểm, không cần quá mức khẩn trương.

Cũng vì đạo mệnh lệnh phát ra này, binh lính mặc dù mỏi mệt vẫn duy trì vài phần cảnh giác lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi

Lặn lội đường xa lại liên tục có truy binh đuổi theo. Các tướng sĩ sớm đã không chịu nổi gánh nặng, mỏi mệt đến cực điểm. Chẳng qua còn hy vọng cho nên mọi người mới có thể kiên trì. Mà nay nghe Quan Bình nói như vậy, không ít người ngồi xuống ven đường không muốn đứng dậy nữa.

Cuối cùng đã an toàn!

Trên đầu thành, Pháp Chính đứng ở dưới kỳ môn, lẳng lặng quan sát trạng thái binh Giang Hạ.

Lúc Quan Bình hạ lệnh, trên mặt y lập tức hiện lên nụ cười quỷ dị, đột nhiên quay người trở lại, trầm giọng nói:

-Truyền lệnh, đánh trống!

Lưu Thông lập tức gật đầu, giơ tay vung lên.

Trong phút chốc, đầu thành Hạ Tuyển yên tĩnh bỗng vang lên tiếng trống vang xa... Tùng tùng tùng! Một trăm mặt trống lớn làm bằng da trâu cùng lúc bị đập vang, hai trăm người cởi trần, cùng giơ dùi trống, đánh trống trận. Tiếng trống như sấm, vang vọng trời đất. Mà dưới thành Quan Bình đang chờ Liêu Trung xuất hiện không ngờ được đầu thành đột nhiên nổi trống, liền hoảng sợ, vội lấy tay che nắng, đưa mắt nhìn ra xa về phía trên đầu thành. Đã thấy trên đầu thành lúc trước còn trống không nay đột nhiên lại có vô số quân tốt xông ra. Tinh kỳ san sát, đao thương kiếm kích phản chiếu dưới ánh mặt trời, khúc xạ ra những hàn quang lạnh lẽo.

*****

Sao lại thế này?

Quan Bình ngẩn ra, đang định mở miệng, đã nghe trên đầu thành truyền tới một thanh âm lạnh băng:

-Bắn tên!

Trong phút chốc, vạn tiễn cùng phát

Quan Bình sợ tới mức vội vàng múa đao chắn lại, liên tục lui về phía sau.

Hắn thầm kêu một tiếng không xong rồi, vừa mới chuẩn bị hạ lệnh thủ hạ nghênh chiến, lại nghe một vị tướng thân cận bên cạnh đột nhiên run giọng quát to nói:

-Thiếu quân hầu, Quân Tào!

A?

Ở nơi nào?

Quan Bình vội vàng quay đầu lại xem chừng, đã thấy theo một bên trên Phong Thành Lĩnh đột nhiên xuất hiện một đạo quân mã từ lùm cây trong rừng lao ra, thân đeo đao thuẫn, tay cầm đoản cung, gào thét lao xuống núi. Quan đạo của Hạ Tuyển được xây dựng ở dưới chân Phong Thành Lĩnh. Rất nhiều quân binh vừa rồi thả lỏng đã ngồi dưới đất nghỉ ngơi bất thình lình quân địch xuất hiện cũng khiến nhóm quân lính trở tay không kịp.

Đặc biệt sau khi trải qua nghỉ ngơi một lát, đội ngũ binh lính lại cầm đao thương, nhưng lại phát hiện đao thương này, trở nên vô cùng nặng...

Tào Bằng ngồi trên sư hổ thú, trong tay cầm Phương Thiên Họa Kích, dẫn đầu tiên phong xông vào quân địch.

Chỉ thấy hắn múa Họa Can Kích, Phương Thiên Họa Kích kia giống như cây rìu lớn chạy đến giết khiến binh Giang Hạ chạy trối chết, căn bản không lòng dạ nào ngăn cản. Còn ở phía sau hắn, Khấu Phong và Văn Võ một trái một phải theo sát tới. Một ngàn quân Tào nghỉ ngơi dưỡng sức lâu ngày như lang như hổ xâm nhập vào bên trong loạn quân.

Muốn nói binh lực, thật ra hai bên không khác nhiều.

Đúng là quân Tào đã đợi quân địch đến mệt mỏi rồi mà binh Giang Hạ cũng mỏi mệt không chịu nổi.

Từ khi Tây Lăng bại mà rút lui, trên đường lại bị quân Tào truy kích gắt gao, gần như không hề được nghỉ ngơi chút nào. Mặc dù sau khi qua sông, ở Ngạc huyện có nghỉ ngơi và hồi phục một chút, nhưng đối với binh Giang Hạ mà nói sớm đã sức cùng lực kiệt, không thể nghi ngờ là như muối bỏ biển. Đặc biệt từ Ngạc huyện lui về, lại đi vội càng khiến cho binh mã Giang Hạđã mệt mỏi tới cực hạn. Mà nay nghỉ ngơi được một chút cũng không giảm bớt sự mệt mỏi, ngược lại còn trở nên mỏi mệt thêm. Rất nhiều người thậm chí cả binh khí cũng cầm không nổi, liền bị quân Tào bắn té trên mặt đất.

Khoảng cách hai bên càng ngày càng gần, sau khi quân Tào ở bắn ba lượt mưa tên tập kích, bỏ cung rút đao, sát nhập chiến trường.

Khấu Phong ở bên trong loạn chiến đã phân tán với Tào Bằng nhưng y không có chút nào bối rối, ngược lại thúc ngựa múa đao, tả xung hữu đột, giống như chỗ không người.

-Khấu Tòng Chi!

Đang lúc Khấu Phong đang hăng say giết giặc, chợt nghe có người hô to tên tự của y.

Trong gấp gáp y theo thanh âm nhìn lại, đã thấy Quan Bình cầm trong tay đại đao từ trong đám người, vọt thẳng đến...

Nhắc tới Khấu Phong, Quan Bình không kìm nổi nghiến răng nghiến lợi.

Lúc trước giành Tương Dương, nếu không phải Khấu Phong đột nhiên đi theo địch thì đâu có thất bại như vậy? Quan Bình xưa nay vốn căm thù kẻ phản đồ, càng không cần nói Khấu Phong đã từng bái Lưu Bị làm nghĩa phụ, hơn nữa lúc ban đầu, quan hệ giữa Quan Bình và Khấu Phong còn vô cùng thân thiết. Đối với tất cả những gì Khấu Phong chịu đựng lúc ấy, Quan Bình cũng hiểu là bất công đối với Khấu Phong... Nhưng bất công là bất công, không có nghĩa là Quan Bình có thể tha thứ những gì Khấu Phong đã làm.

Cái gọi là gặp mặt kẻ thù, đỏ mặt tía tai.

Quan Bình ở trong loạn quân nhận ra Khấu Phong, lập tức giận tím mặt.

Hắn múa đao xông lên, nhắm vào Khấu Phong chém một đao. Mà Khấu Phong vội vã ứng chiến, nâng đao tiếp ứng, suýt nữa bị Quan Bình bổ trúng một đao.

Luận võ nghệ, Khấu Phong không bằng Quan Bình.

Quan Bình kia dù sao cũng là con cả của Quan Vũ, tuy rằng lúc nhỏ phụ tử phân ly vẫn chưa nhận được chân truyền, nhưng ngày thường lại cực kỳ chăm chỉ chịu khó

Nên Quan Bình cũng đã học được bốn năm phần từ bản lĩnh của Quan Vũ, cũng cho là võ tướng hạng nhất.

-Khấu Phong, ngươi phản bội Gia chủ, còn chưa chịu chết.

Quan Bình chửi ầm lên, khiến cho Khấu Phong giận dữ

Lúc trước ở Tân Dã, chuyện ở Phàn thành, chẳng lẽ Quan Bình ngươi không biết sao? Hiện giờ lại mắng ta phản bội chủ... Lưu Huyền Đức có coi ta là người một nhà không. Không sai, trong mắt các ngươi, Khấu Phong ta chính là một gia nô! Một khi đã như vậy, đừng trách Khấu Phong ta vô tình.

Mỗi người có lý riêng, Khấu Phong múa đao đón chào.

Hai người đánh ngựa xoay quanh, sau khi quyết chiến hơn mười hiệp, Khấu Phong còn chút trụ không được

Y hoảng hốt đỡ một chiêu, thúc ngực định chạy. Nhưng Quan Bình sao có thể thả y đi? Chỉ thấy Quan Bình hét lớn một tiếng, giục ngựa đuổi theo Khấu Phong, đột nhiên ở trên ngựa bổ trảm xuống. Khấu Phong đang định đỡ, không ngờ đao của Quan Bình biến đổi, chém ngang về phía trước một chút... Chính là một chút này, đã giúp phân ra thắng bại. Khấu Phong kêu thảm một tiếng bị một đao của Quan Bình chém thành hai nửa, thi thể ngã xuống dưới ngựa.

Quan Bình tuy thắng, nhưng không chút vui sướng nào.

Hắn vừa muốn quay ngựa, đã nghe phía sau tiếng lục lạc ngựa vang lên. Một tiếng gầm rống giống như tiếng hí dài quanh quẩnchung quanh trên chiến trường, sư hổ thú rống giận khiến vạn mã lâm vào kinh hãi. Tuy rằng vật cưỡi của Quan Bình không kém, nhưng chung quy cũng chỉ là chiến mã bình thường. Nghe một tiếng thét dài của sư hổ thú này, sợ tới mức hí chồm lên, khiến Quan Bình lập tức ngã xuống đất. Quan Bình bị ngã, đầu hơi choáng váng, khôi oai giáp vẹo, đại đao trong tay cũng không biết bay đi nơi nào... Hắn lắc đầu, ngọ ngoạy đứng lên, nhưng không đợi hắn đứng vững đã thấy một con ngựa cao to hùng tráng tới trước mặt hắn rồi, tướng lĩnh trên ngựa chính là Tào Bằng... Quan Bình sợ tới mức giật mình lạnh run xoay người định chạy trốn.

Tào Bằng ở trên ngựa đưa tay, Họa Can Kích dang rộng thăm dò, như Thanh Long giơ vuốt hung hăng chém về phía Quan Bình...

- Hu!

Quan Vũ đột nhiên ghìm ngựa nghỉ chân, không tiến lên nữa.

Vài tên hầu cận vội phóng ngựa tiến lên, nôn nóng hỏi:

- Quân hầu, có chuyện gì sao?

- Cũng không biết tại sao hôm nay mí mắt ta nháy không ngừng, cứ thấp thỏm không yên... Đúng rồi, bên huyện Ngạc có tin tức gì không?

- Chưa có tin tức truyền đến.

Tuy nhiên nghe người ta nói, Thái Mạo đã dẫn thuỷ quân tới gần huyện Ngạc, nói vậy chừng một hai ngày nhất định sẽ tới nơi, cũng không biết tướng quân Nguyên Kiệm có ngăn trở sự công kích của quân Tòa không.

- Ồ!

Quan Vũ gật gật đầu, lại rơi vào trầm tư.

Liêu Hóa chắc khó mà ngăn cản được quân Tào, về điểm này Quan Vũ hiểu rõ.

Lúc trước y trấn thủ Sa Tiện, trong tay có năm nghìn binh mã nhưng vẫn bị Tử Hoảng đánh bại. Mà nay những người như Từ Hoảng, Trương Cáp, Hứa Chửa, Vu Cấm người nào cũng là mãnh tướng, trong tay Liêu Hóa chỉ có hai ngàn binh mã, dù huyện Ngạc không hiểm có thể thủ nhưng sao có thể ngăn cản được bước chân của quân Tào.

Liêu Hóa ở lại huyện Ngạc, nói thẳng ra là để cho Quan Vũ tranh thủ thời gian.

Quan Vũ có thể đến Hạ Tuyển sớm một ngày là có thể dựa vào địa thế của Hạ Tuyển thong dong bố trí phòng bị. Lại nói tiếp, với sự trung thành và tận tâm Liêu Hóa, chỉ sợ lúc gã quyết định ở lại đã một lòng tử thủ, nếu sớm biết người này là một hảo hán trung nghĩa thì đã cho ở lại bên cạnh hiệu lực cho huynh trưởng. Mà nay gã tử thủ ở huyện Ngạc, kết cục này cũng có thể đoán ra được, tuyệt đối không may mắn thoát khỏi được.

Có lẽ tâm trạng không yên là vì chuyện của huyện Ngạc?

Nghĩ đến đây, Quan Vũ bình tĩnh lên rất nhiều. Ông ở trên lưng ngựa khoát tay, rồi sau đó phóng ngựa lên một đồi đất bé, nhìn đội ngũ từ trên đồi đất tiến về trước, liền gật đầu nói với người hầu cận:

- Truyền lệnh của ta, ba quân tăng tốc độ cần phải đến Hạ Tuyển trước khi trời tối.

- Vâng!

Hẳn là lúc này Thản Chi đã tới Hạ Tuyển rồi.

Đoán chừng cũng đã an bài thỏa đáng, sau khi tới Hạ Tuyển rồi, hãy để các huynh đệ nghỉ ngơi một chút, rồi phái người tới Lâm Tương, thông báo cho huynh trưởng.

Tính cách Quan Vũ ngạo mạn thanh cao nhưng lai rất tốt với bộ hạ.

Khác với Trương Phi, ông rất trân trọng bộ khúc, cho nên rất được bộ hạ ủng hộ. Nói đến cũng kỳ lạ, ba người Lưu Quan Trương xuất thân khác nhau, nhưng lại tâm đầu ý hợp. Lưu Bị xuất thân nghèo hèn làm nghề dệt cói đánh giày, nhưng có được Lư Thực làm thầy, bản năng có tiền đồ tốt, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân mà cuối cùng bị đuổi ra khỏi sư môn, lưu lạc khắp nơi, tuy nhiên so sánh ra, Lưu Bị vẫn được coi là kẻ sĩ.

Còn Quan Vũ xuất thân bình dân, không có gia thế gì.

Trong ba người y là có xuất thân kém nhất, thậm chí còn không bằng Trương Phi. Từng nói rằng Trương Phi là kẻ giết heo, trên thực tế, Trương Phi là địa chủ quận Trác, mặc dù không được coi là thế tộc quyền quý nhưng cũng có thể được xưng là cường hào, cách biệt rất xa so với đồ tể.

Ít nhất gia sản của Trương Phi nhiều gấp trăm lần so với Lưu Bị Quan Vũ.

Một kẻ nghèo túng làm nghề dệt cói đóng giày, một người là tội phạm giết người, còn một người gia cảnh là địa chủ, thân phận của ba người chênh lệch quá nhiều, nhưng kỳ lạ là khi kết hợp với nhau lại trở thành một điển hình được người đời sau khen ngợi.

Mệnh lệnh Quan Vũ được ban ra, tốc độ hành quân của đội ngũ gia tăng nhanh hơn.

Còn Quan Vũ ở sau quan sát một lát cũng lập tức mang theo người hầu cận, phóng ngựa lao xuống sườn đồi, theo đại đội nhân mã đi xuống dưới hướng về Hạ Tuyển.

Khi trời tối đội ngũ đã đến ngoài thành Hạ Tuyển.

Nhưng Quan Vũ không nhìn thấy Quan Bình thiết lập doanh trại, ngược lại nhìn thấy Hạ Tuyển đóng chặt cửa thành, thi thể xếp chồng lên nhau. Trên đầu thành treo một xác chết, lay động trên không trung. Bởi vì ánh sáng mờ tối, cho nên Quan Vũ cũng không nhìn rõ lắm diện mạo của thi thể kia. Tuy nhiên, với kinh nghiệm trên chiến trường của Quan Vũ lại cảm thấy tình hình không hợp lý nên vội lệnh cho quân bày trận còn ông thì phóng ngựa tiến lên.

Tà dương nắng chiều, thi thể trên đầu thành kia chuyển động trên không trung.

Đột nhiên Quan Vũ mở to hai mắt, sắc mặt trở nên trắng bệch, thốt lên:

- Thản Chi!

Ông cuối cùng nhận ra, thi thể kia rõ ràng là Quan Bình.

Cùng lúc đó, đầu thành Hạ Tuyển đèn đuốc sáng trưng, một đội quân Tào hiện ra trên đầu thành Hạ Tuyển, mũi tên cài vào dây cung nhắm bắn vào Quan Vũ dưới thành.

- Nhị tướng quân, đã lâu không gặp.

Sau một tường chắn mái xuất hiện một khuôn mặt có chút xa lạ.

Quan Vũ vừa thấy người này tức thì nghiến răng nghiến lợi gằn ra hai chữ:

- Tào Bằng!

Hạ Tuyển thất thủ?

Sao quân Tào lại xuất hiện trong này, thật không ai biết?

Mà càng khiến Quan Vũ khó chịu là thi thể Quan Bình treo trên đầu thành kia.

Quan Vũ nổi giận gầm lên một tiếng:

- Tào Bằng, ra đây nhận lấy cái chết đi.

Tào Bằng nghe vậy cười ha hả:

- Nhị tướng quân đường xa đến, nói vậy chắc vô cùng vất vả, nếu ta lúc này xuất chiến, thắng mà không phục.

Tốt nhất tướng quân nên nghỉ ngơi một đêm, ngày mai hãy chiến đấu.

Đúng rồi, lệnh lang hôm nay vừa đến, ta vốn định mời hắn vào thành nghỉ tạm, nhưng lệnh lang quá mức cố chấp, mà ta cũng không định làm hại tính lạng hắn. Nếu nhị tướng quân đã đến đây thì hãy đem xác lệnh lang về, mong rằng Nhị tướng quân chớ quá đau buồn.

- Cẩu tặc, dám ép bức ta như vậy!

Tào Bằng nói rất bình tĩnh, nhưng Quan Vũ đã sớm không kìm nén được lửa giận trong lòng.

Cùng lúc đó, Tào Bằng rút đao chém vào dây thừng buộc trên tường chắn mái, thi thể Quan Bình từ trên không trung thẳng tắp rơi xuống đập dưới mặt đất làm bụi đất bốc lên.

Quan Vũ giận không kìm được phóng ngựa nhắm tới phía dưới thành.

Mà lúc này con ngươi Tào Bằng chợt lóe lên, giơ tay làm động tác bổ chém, lớn tiếng quát:

- Bắn tên!

Trong phút chốc, trên đầu thành có ba hàng cung tiễn thủ thay nhau tiến lên vọt tới dưới thành. Thuộc cấp Quan Vũ vội vàng lớn tiếng la hét có nguy hiểm, mang theo người xông lên phía trước bảo vệ Quan Vũ. Đối mặt với mưa tên kia, Quan Vũ không cảm thấy sợ, chỉ thấy ông múa đao mà đi, chiến mã dưới hông hí lên những tiếng dài, hai thanh đại đao trong tay tung bay cao thấp, ánh đao loang loáng, đao vân quay cuồng, mặc cho mưa tên dày đặc cũng không làm gì được Quan Vũ. Dưới sự bảo vệ của người hầu cận, Quan Vũ vọt tới dưới thành, đoạt lại thi thể của Quan Bình trở về trong bản trận.

Nhưng vì cỗ thi thể này mà đã để lại dưới thành gần trăm thi thể.

Tào Bằng đứng ở trên đầu thành chăm chú nhìn, than khẽ.

- Vì sao đô đốc lại thở dài?

Văn Võ tiến lên khẽ hỏi.

Văn Võ này là con nuôi Văn Sinh.

Sau khi Văn Sinh ở Kinh Châu quy hàng đã phái con nuôi mình đến hiệu lực dưới trướng Tào Bằng. Với Văn Sính mà nói đây cũng là một cơ hội kéo gần quan hệ với Tào Bằng. Mà trong tay Tào Bằng thực tại không có ai, cho nên đã để Văn Võ bên mình. Lúc trước vẫn là Khấu Phong quản lý Phi Đà Binh, tuy nhiên hiện tại Khấu Phong đã chết, Văn Võ được bổ sung, trở thành nha tướng hầu cận bên cạnh Tào Bằng, thống lĩnh Phi Đà binh.

Tào Bằng nói:

- Đáng tiếc.

- Đáng tiếc cái gì?

- Mưa tên dày đặc như vậy mà không thể làm Quan Vũ bị thương, thật là đáng tiếc.

Người này quả nhiên không hổ là Thượng Tướng, nếu không phải là đối địch, ngược lại thật hy vọng có thể cùng nhau nâng cốc đối ẩm. Năm xưa Hao Hổ chết có nói đến người này, không thể phủ nhận người này quả nhiên là lợi hại.

Văn Võ gật gật đầu nhìn Quan Vũ từ xa.

Gã nhận ra Quan Vũ, thậm chí còn có chút khâm phục Quan Vũ.

Năm xưa Lưu Bị mang theo cả nhà đi tránh nạn ở Kinh Châu, Văn Sính cũng có chút tôn sùng Lưu Bị.

Chỉ có điều lập trường khác nhau, nên Văn Sính không theo Lưu Bị. Mà tuy rằng Văn Võ kính nể Quan Vũ, nhưng dù sao lúc ấy Lưu Bị đang đối lập với thế tộc Kinh Châu, cho nên cũng không có qua lại.

- Dù Nhị tướng quân vũ dũng, nhưng khó mà thoát khỏi cái chết.

Tào Bằng nghe vậy mỉm cười, cũng không nói gì thêm.

- Truyền lệnh của ta để các huynh đệ sẵn sàng chống đỡ sự tiến công của quân địch.

- Vâng!

Văn Võ lập tức xoay người đi xuống, tiến hành an bài.

Dưới thành Hạ Tuyển, hai mắt Quan Vũ đỏ ngầu chăm chú nhìn Hạ Tuyển.

Thi thể Quan Bình được đặt trước mặt ông, trên người còn bị cắm mấy mũi tên, trong lòng Quan Vũ vô cùng đau đớn khó nói nên lời. Ông chỉ có hai con trai, con thứ Quan Hưng chết ở bến phía Nam Vũ Âm đã khiến Quan Vũ thương tâm đến vô cùng, ông đem tất cả hy vọng ký thác trên người Quan Bình, cho nên dù làm gì cũng dẫn Quan Bình đi theo bên người. Vốn tưởng rằng Hạ Tuyển bình an vô sự, cho nên mới phái Quan Bình làm tiên phong dẫn quân đến trước. Nào ngờ lại khiến con lớn chết thê thảm, lại còn chết dưới thành Hạ Tuyển, sao Quan Vũ không đau lòng cho được?

Hai con trai đều chết trong tay Tào Bằng.

Tuy Quan Hưng không phải chính tay Tào Bằng giết, nhưng cũng là bị thuộc hạ của Tào Bằng giết, có liên quan chặt chẽ.

Cái gọi là kẻ thù gặp mặt, mắt long cả lên.

Quan Vũ đột nhiên ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ:

- Tào Bằng, nếu như không giết được ngươi, ta thề không làm người!

Nói xong, ông khóa ngựa, lạnh lùng nói:

- Truyền lệnh ba quân, công thành cho ta, công thành... Nếu không thể công phá Hạ Tuyển, ta thề không thu binh.

Khi nói chuyện, tiếng trống ù ù vang lên.

Tuy rằng binh Giang Hạ mệt mỏi nhưng cũng biết lúc này bọn họ đã lâm vào sinh tử tồn vong.

Không chỉ có Quan Bình chết, mà Quan Vũ đã nổi giận, binh Giang Hạ biết, nay quân Tào chiếm lĩnh Hạ Tuyển, rõ ràng là phong kín đường lui của họ về Trường Sa, nếu không thể phá được Hạ Tuyển, đợi khi quân Tào truy kích, toàn quân bọn họ sẽ gặp phải nguy hiểm bị diệt toàn bộ.

Cho nên, sau khi Quan Vũ ra lệnh một tiếng, binh Giang Hạ dù mệt mỏi cũng lập tức phát động công kích hung mãnh.

Quân tốt trùng điệp mạo hiểm như mưa tên phóng tới dưới thành Hạ Tuyển. Cũng may lần này khi lui lại, Quan Vũ đã không để lại chút ưu đãi nào cho Tào Tháo mà đã mang đi toàn bộ quân giới, đồ quân nhu trong kho vũ khí huyện Ngạc. Trong số quân giới này không hề thiếu xung xe thang mây, chỉ có điều bời vì kho vũ khí ở Ngạc huyện quy mô nhỏ cho nên không có loại khí giới công thành như tỉnh lan (một loại xe công thành chuyên dùng để chở cung thủ lên cao), nếu không chắc chắn sẽ tạo thành một sự uy hiếp rất lớn đối với Hạ Tuyển.

Nhưng dù là vậy thì khi vài xe bắn đã khởi xướng công kích thành Hạ Tuyển cũng vẫn tạo nên thanh thế kinh người.

Tào Bằng đứng ở đầu thành, lớn tiếng:

- Cung tiễn thủ, ổn định, ổn định!

Địa hình Hạ Tuyển cũng không dễ dàng để Quan Vũ mang quân phát động công kích, nhưng dưới sự liều mạng của ba quân, binh Giang Hạ dũng mãnh không sợ chết xung phong tấn công tới vùng sát cổng thành Hạ Tuyển. Một loạt tên lại bắn ra, từng khối từng khói gào thét rơi xuống đầu thành. Thanh mây binh Giang Hạ không ngừng đưa tới gần tường thành. Trên mặt Tào Bằng cũng lộ vẻ nghiêm trọng.

- Xe bắn đá chuẩn bị.

Tào Bằng làm động tác ra hiệu, Văn Võ lập tức truyền lệnh xuống.

- Phóng ra!

Bùm bùm bùm, liên tiếp tiếng cơ quát dưới thành truyền đến, hơn mười xe bắn đá đồng thời được khởi phát, hơn mười khối cỏ lớn được nhóm thành vật lửa lướt qua đầu thành bay ra ngoài, cỏ khô lập tức bùng cháy biến thành một quả cầu lửa.

Hai quả trên không trung va chạm phát ra tiếng nổ vang trời, đốm lửa văng khắp nơi.

Tào Bằng ở trên đầu thành chau mày.

Còn ở dưới thành, Quan Vũ giận giữ nhìn đầu thành Hạ Tuyển, hậ không thể mọc cánh bay lên đầu thành chém Tào Bằng thành ngàn mảnh.

- Quân Hầu, nếu cứ đánh tiếp, các huynh đệ sẽ tử thương nghiêm trọng.

Quan Vũ quay đầu lại giận giữ nhìn người hầu cận bên cạnh, theo bản năng tay nắm chặt chuôi đao.

Nha tướng kia lấy dũng khí nói:

- Các huynh đệ đã chạy một ngày đường đã quá mệt mỏi rồi.

Nay lại vội vàng ứng chiến chỉ càng tăng thêm thương vong. Hơn nữa, Đại công tử cũng là bố trí tốt cả rồi, không cần phải bày trận như thế.

- Vậy ngươi nói xem nên làm gì bây giờ?

Nha tướng cũng biết lúc này mà khuyên bảo Quan Vũ là vô cùng nguy hiểm.

Nhưng y vẫn phải can ngăn Quan Vũ, bởi vì binh Giang Hạ công kích quá lộn xộn nhìn như đám dũng mãnh không sợ chết, nhưng thực ra lại không hề tạo thành uy hiếp lớn đối với Hạ Tuyển. Mà Hạ Tuyển lại là nơi trung chuyển đồ quân nhu giữa Trường Sa và Giang Hạ, có vật tư vô cùng phong phú, nếu như cường công, chỉ sợ không quá vài hiệp, binh Giang Hạ sẽ giảm sút sĩ khí, thậm chí không chiến mà tự tan vỡ.

Việc cấp bách hiện nay chính là ổn định lòng quân.

Vì thế nha tướng cả gan đề nghị:

- Theo ý mạt tướng xin hãy tạm dừng công kích.

Trước tiên hãy ổn định trận tuyến, sau đó mới tiếp tục chiến đấu. Mạt tướng cảm thấy Hạ Tuyển thất thủ nhưng không nhiều người biết, chắc chắn là do quân Tào bố trí đánh lén, nếu không thì đã điều động binh mã quy mô lớn rồi, mà chủ công tại Giang Đông sao có thể không phát hiện chứ? Cho nên ta thấy trong thành Hạ Tuyển này quân Tào sẽ không nhiều, đoán chừng chỉ có hai ba ngàn người mà thôi. Trong tay Quân hầu có mấy ngàn binh mã, chỉ cần an bài thích đáng là có thể công phá Hạ Tuyển.

Đến lúc đó bắt giữ Tào Bằng, báo thù cho Đại công tử.

Nhị tướng quân, bây giờ chúng ta còn đủ thời gian, Liêu Hóa tướng quân trấn thủ ở Ngạc huyện, mà thủy quân của Tào Tháo chưa chắc trong thời gian ngắn có thể đến kịp.

Vì thế, chúng ta ít nhất có thời gian ba đến năm ngày, chẳng lẽ không thể công phá được thành Hạ Tuyển nho nhỏ này sao?

Hơn nữa, Hạ Tuyển có biến, sao chủ công không cảm nhận được chứ. Nhìn quân Tào ngăn chặn đường chúng ta quay về kỳ thực đối với bọn họ mà nói không phải là không mạo hiểm. Ta nghe người ta nói Tào Bằng kia cũng là người hiểu biết lễ nghĩa! Trước đây mỗi lần đại chiến chấm dứt hắn đều sai người an trí xác chết. Nhưng lúc này lại cố tình chọc giận Quân hầu, chẳng phải là muốn Quân hầu rối loạn đấy sao?

Quan Vũ nghe vậy tỉnh táo lại.

Ông cẩn thận đánh giá nha tướng này, thấy nha tướng này tuổi còn trẻ chừng mười bảy mười tám, da trắng môi đỏ, tướng mạo đường đường.

- Ngươi tên là gì?

- Mạt tướng là Mã Tắc, là chủ bộ trong quân.

Mã Tắc!

Quan Vũ lập tức ghi nhớ lai lịch của gã.

Mã Thị Ngũ Thường, Bạch mi tối lương.

(nghĩa là nhà họ Mã 5 người, thì ai có mi mắt bạc trắng là tối cao (Mã Lương), nhưng bên trong Ngũ Thường còn có ấu Thường có trí tuệ.

Mã Tắc này chính là ấu Thường trong Ngũ Thường, rất được Gia Cát Lượng coi trọng. Từ sau khi huynh đệ Mã Thị Ngũ Thường quy thuận Lưu Bị, Gia Cát Lượng đã xin cho Mã Tắc hiệu lực dưới trướng Quan Vũ. Chỉ có điều Quan Vũ ngày thường bận việc quân vụ nên không quá để ý tới Mã Tắc. Nếu không phải hôm nay gã chủ động đứng ra, chỉ sợ Quan Vũ cũng không bao giờ để ý tới bên mình lại có một nhân vật như vậy.

Không thể không nói Mã Tắc nhắc nhở rất đúng lúc.

Quan Vũ trầm ngâm giây lát thì tinh táo lại.

- Nếu đã vậy thì tạm thời lui binh.

Mã Tắc đáp lời, hạ lệnh đánh Minh Kim thu binh.

Binh Giang Hạ như thủy triều lui ra, còn Tào Bằng đứng trên đầu thành lại chau mày, trên mặt tỏ ra nghiêm trọng.

Đứa con đã chết, lại bị Tào Bằng làm nhục như vậy.

Quan Vũ kia tính tình kiêu ngạo, phải là nên phát động công kích, nhưng Quan Vũ lại nhẫn nhịn xuống khiến Tào Bằng bất ngờ.

Bởi vì một tiếng Minh Kim này mà Tào Bằng càng thêm xem trọng Quan Vũ.

- Đại đô đốc, binh Giang Hạ đã lui rồi.

Trên đầu thành vang lên những tiếng hoan hô, nhưng Tào Bằng lại không hề cảm nhận được sự vui mừng.

- Xem ra bên cạnh Quan Vũ vẫn còn có người tài ba.

- Hả?

- Dưới tình huống như vậy mà hắn vẫn có thể ẩn nhẫn không phát động tấn công mà lại đánh Minh Kim thu binh, đây không phải là phong cách của Quan Vân Trường, nếu không có người tài ba chỉ điểm thì đêm nay ta có thể làm tiêu hao hết khí thế của hắn. Nhưng hiện tại hắn đã thu binh, có cơ hội nghỉ ngơi và chỉnh đốn, ngày mai công thành chắc chắn càng thêm hung mãnh.

Văn Võ, phía bên quân sư đã chuẩn bị thỏa đáng chưa?

Văn Võ vội vàng trả lời:

- Phía bên quân sư vẫn còn đang bố tri. Hắn đã phái người tới nói ít nhất phải cần thời gian một ngày nữa.

Một ngày?

Nói vậy cũng không có vấn đề lớn!

Tào Bằng thầm nghĩ rồi gật đầu.

Mặt trời đã lặn sau núi.

Sắc trời cũng đã hoàn toàn tối.

Đứng ở trên đầu thành có thể nhìn thấy binh Giang Hạ đang bận rộn xây dựng cơ sở tạm thời, vùng quê dưới thành hiện ra nhiều ánh lửa, càng tăng thêm bầu không khí quỷ dị.

Thỉnh thoảng có vài tiếng rên rỉ và tiếng thương binh kêu gào.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh khiến người khác cảm thấy khó chịu.

Tào Bằng khoanh tay đứng nhìn, ánh mắt thâm thúy chăm chú nhìn xa xa: Quan Vân Trường đúng là không bình thường, ngày mai công thành chắc chắn là một trận ác chiến.

Nghĩ đến đây, trong nội tâm của hắn cảm thấy có chút nặng nề.

- Truyền lệnh xuống để các huynh đệ ăn no nghỉ ngơi.

Đêm nay phải gia tăng cảnh giới đề phòng ngừa kẻ địch đánh lén. Văn Võ, chốc lát ngươi tới cầu Đông Quan mời quân sư lại đây, ta có chuyện muốn nói với hắn.

***

Trong Thân Binh Doanh Giang Hạ tràn ngập bầu không khí bi ai.

Quan Vũ ngồi trong lều lớn, nhìn quan tài đơn sơ đặt ở giữa lều, Quan Bình nằm trong quan tài, trên mặt vẫn lộ vẻ không cam lòng. Y bào trên người hắn đã được thay bằng chiếc áo bào màu xanh mà hắn thích. Chiến bào màu xanh lông két này giống như một dấu hiệu của Quan Vũ, Quan Bình vẫn muốn được mặc chiến bào như vậy, nhưng lại cảm thấy mình võ nghệ không đủ, không xứng để mặc.

Mà nay cuối cùng hắn đã được mặc chiến bào của Quan Vũ, nhưng cha con lại âm dương cách trở.

Nhìn Quan Bình trong quan tài, cặp mắt xếch của Quan Vũ tràn ngập ánh lệ...

Ông đứng lên một lần nữa sửa sang lại quần áo cho Quan Bình, rồi lại nhìn đứa con trai yêu một lần nữa, rồi cắn răng sai người khép nắp quan tài lại.

- Mời ấu Thường lại đây.

- Vâng!

Một lát Mã Tắc vội vàng đi vào lều lớn.

Gã vừa tiến vào vội chắp tay hành lễ với Quan Vũ, cũng an ủi:

- Quân Hầu, xin đừng quá bi thương.

Mấy ngàn binh sĩ trong doanh đều trông cậy Quân hầu chấn hưng tinh thần, nếu không chỉ sợ tinh thần các huynh đệ sẽ càng thêm giảm sút.

Quan Vũ nghe vậy cười gượng.

Ông hít một hơi thật sâu, nói:

- Ấu Thường không cần lo lắng cho ta, mỗ ngựa chiến cả đời, sao không hiểu đạo lý đó?

Ta gọi ngươi tới không vì gì khác, mà nay quân Tào từng bước ép sát, mà Tào Bằng lại trấn giữ Hạ Tuyển, chúng ta hai mặt đều có địch, ngày mai ta muốn tấn công Hạ Tuyển, nhưng ngươi biết đó, tiểu tặc Tào Bằng kia giả dối lắm mưu, không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Không biết Ấu Thường có diệu kế gì giúp ta phá thành không?

Mã Tắc nghe vậy thì lập tức mỉm cười.

- Quân hầu, Tắc vừa mới điều tra địa hình nên đã nghĩ ra một kế có thể để Quân Hầu đoạt được Hạ Tuyển.

Quan Vũ nghe vậy lập tức hứng thú:

- Ấu Thường nói mau, đó là diệu kế gì?

"Diệu kế" của Mã Tăc thật ra cũng không hề phức tạp, thậm chí có thể dùng hai từ "đơn giản" để hình dung.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-607)


<