Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tào tặc - Hồi 547

Tào tặc
Trọn bộ 607 hồi
Hồi 547: Kinh Nam
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-607)

Mùa xuân đến, vạn vật sống lại.

Trận mưa nhỏ hồi đêm qua đi khiến trong không khí trong vườn trở nên tươi mát.

Kinh Nam vốn không phải là một địa khu thiếu mưa, mà mưa vào mùa xuân lại càng thường có, rất xứng với câu thơ "Tùy phong tiềm nhập dạ, nhuận vật tế vô thanh". Trên tường viện vẫn còn lưu lại dấu mưa, đào trong vườn thơm ngát thấm nhuần vào phổi.

(Tùy phong tiềm nhập da, nhuận vật tế vô thanh: Trong Bài thơ Xuân dạ hỉ vũ của Đỗ Phủ: Mưa theo gió âm thầm vào đêm tưới nhuần cỏ cây)

Lưu Bị khoác một chiếc áo mỏng bước chậm trong viên.

Đây là một buổi sáng sớm cực kỳ dễ chịu, nhưng tin tức tối hôm qua truyền đến lại khiến ông cảm thấy trầm trọng.

Tào Bằng làm Đô Đốc quân sự Kinh Nam!

Không biết bắt đầu từ khi nào, Lưu Bị đã coi Tào Bằng trở thành đối thủ chân chính.

Tuy rằng trước đây đã từng giao phong vài lần với Tào Bằng, mà phần lớn Tào Bằng đều chiếm ưu thế nhưng ông không hề kiêng dè. Nhưng không thể không phủ nhận Tào Bằng này đích thật khiến ông đau đầu. Người này giống như một con cá thu trơn không ngờ bị giãy thoát tuột mất vào trong nước, xoay người cắn lại một nhát khiến Lưu Bị đau đớn. Đứng ở dưới một tán cây hạnh, nhìn hoa hạnh nở rộ trắng xóa, Lưu Bị chìm trong suy nghĩ.

Giang Lăng thảm bại đối với Lưu Bị mà nói tuyệt đối là một sự đả kích rất lớn.

Ông không chỉ tổn binh hao tướng mà còn mất vợ con cùng với ái tướng Triệu Vân.

Cam Ngọc, Mi Trinh...

Hai người này theo ông vào sinh ra tử, đồng cam cộng khổ hơn mười năm, hiện giờ tung tích không rõ. Cam phu nhân và Mi phu nhân là những người luôn ở bên ông trong những thời điểm khó khăn, trải qua không ít đau khổ, nhưng trước sau không bao giờ rời bỏ ông. Đồng thời hiện tại, ngay cả con ông A Đẩu Lưu Thiện cũng không rõ tung tích. Điều này cũng khiến Lưu Bị vô cùng đau lòng! Kiêu hùng không câu nệ tiểu tiết, mà phải có trái tim ác nghiệt. Nhưng kiêu hùng cũng là người, cũng có tình cảm, huống chi đó là vợ con ông, đó là cốt nhục của ông!

Nói Cam phu nhân và Mi phu nhân chết trong loạn quân?

Lưu Bị cũng không tin...

Nhưng đám người Hướng Lãng nói Triệu Vân phản chủ cầu vinh đầu hàng quân Tào, Lưu Bị cũng không tin.

Những người trốn từ trên Trường phản pha trở về đã kể lại tình huống đêm đó, Triệu Vân thất tiết tại Trường phản pha như nào, giết chết vô số quân Tào, có tướng lĩnh quân Tào nổi danh, còn có mười mấy người trong đó bao gồm cả đại tướng Cao Lãm cùng với ái tướng Tào Bành của Tào Tháo.

Lưu Bị từng ở dưới trướng Viên Thiệu một thời gian, đương nhiên biết Cao Lãm lợi hại.

Một mình ở trong quân địch giết cho máu chảy thành sông, bảy tiến bảy ra vẫn luôn tìm kiếm vợ con Lưu Bị, sao có thể dễ dàng phản chủ cầu vinh?

Nghe nói tù binh trong tay Tào Bằng bao gồm cả Hướng Lãng.

Như vậy nguyên nhân Triệu Vân đầu hàng đại khái Lưu Bị có thể đoán ra được manh mối: đây là một giao dịch. Triệu Vân dùng sự đầu hàng của mình để đổi lấy đường sống của đám người Hướng Lãng.

Nhưng vì sao chỉ có đám người Hướng Lãng quay về?

Còn Cam phu nhân và Mi Phu nhân cùng với Mi Trúc lại không trở về? Kết quả chỉ có một, chỉ có điều Lưu Bị lại không dám nghĩ sâu thêm.

Hướng Lãng nói, Mi phu nhân và Cam phu nhân chết trong tay Tào Bằng.

Nhưng Lưu Bị đã từng giao phong mấy lần với Tào Bằng, tuy rằng không hiểu Tào Bằng nhiều nhưng rõ ràng Tào Bằng tuyệt đối không làm chuyện như vậy. Nếu không, Triệu Vân sẽ là người tạo phản đầu tiên giết chết Tào Bằng để báo thù. Mà Triệu Vân không có phản ứng, cũng nói lên Tào Bằng không liên quan đến chuyện này. Không phải Tào Bằng, vậy chân tướng chỉ có một, nhưng Lưu Bị vẫn không thể đi chất vấn đám người Hướng Lãng.

Thở dài một hơi, Lưu Bị cảm thấy tinh thần sa sút.

Chinh chiến nửa đời người, kết quả là...

Ông nheo nửa con mắt, rất lâu mới xoay người định quay vào nhà, đúng lúc này chợt nghe tiểu giáo báo lại:

-Quân sư từ Giang Hạ tới rồi, có chuyện quan trọng cầu kiến chủ công.

-Cho mời.

Lưu Bị vội vàng nói.

Gia Cát Lượng ở Giang Hạ vẫn phụ trách liên lạc với Giang Đông.

Mà nay đột nhiên trở về, đã xảy ra chuyện gì sao?

Lưu Bị cũng là người có thể điều chỉnh cảm xúc của mình, rất nhanh đã dứt bỏ tình cảm nữ nhi, bắt đầu suy nghĩ ý đồ Gia Cát Lượng đến đây.

Không đến một lát, Gia Cát Lượng đi tới phòng.

Y mặc áo choàng màu xanh nhạt, cầm quạt lông, đầu chít khăn, nhìn vô cùng phiêu diêu thoát tục.

Sau khi chào Lưu Bị, Lưu Bị hỏi:

-Quân sư không ở Giang Hạ, sao lại quay về Trường Sa? Hay là bên Giang Đông xảy ra biến cố?

-Đúng vậy!

Gia Cát Lượng hơi cúi người, sau đó trả lời:

-Đột nhiên Tào Tháo hạ lệnh đình chỉ tập kết ở Ô Lâm.

Thủy quân Kinh Châu ba ngày trước đã bắt đầu rút lui về sau, nay đang tập kết ở Vân Mộng Trạch. Hơn nữa theo tin tức Giang Đông truyền đến, Tào Tháo liên tục phái ra mười một nhóm sứ giả đi sứ Giang Đông, trong đó có Tuân Diễn, Tuân Hưu Nhược đều là những người phần lớn là có quan hệ chặt chẽ với trọng thần Giang Đông, hình như có ý cầu hòa.

Cầu hòa?

Từ xưa đến nay, đều là kẻ yếu cầu hòa kẻ mạnh, chưa bao giờ nghe kẻ mạnh cầu hòa kẻ yếu.

Lưu Bị giật mình lạnh toát cả người, vội vàng hỏi:

-Hay là có trá hình?

Ông ngựa chiến cả đời, sao không hiểu chứ? Từ trong lời nói của Gia Cát Lượng, Lưu Bị lập tức tỉnh ngộ, trong giọng nói đầy vẻ khẩn trương.

Gia Cát Lượng lắc lắc đầu:

-Chỉ sợ Tào Tháo thật sự muốn hòa giải với Tôn Quyền.

Ta còn nghe nói, Tào Tháo đã từ Giang Lăng điều động quân đội của Nhạc Tiến, đóng quân ở Lâm Tự. Ý đồ này rõ ràng là muốn đem binh lực tập kết ở tây bộ...

Liên Ngô diệt Lưu!

Lưu Bị nói:

-Đêm qua ta nhận được tin tức, Tào Tháo lệnh cho Tào Bằng làm Đô Đốc quân sự Kinh Nam!

Lúc trước ta còn thấy kỳ lạ, đang yên lành sao Tào Tháo lại phái Tào Bàng tới, nay nghe Khổng Minh nói, ngược lại ta có chút hiểu.

Hành động của lão già này rõ ràng là muốn trấn an Tôn Quyền, toàn lực đánh chiếm Kinh Nam, nắm trong tay đất Kinh Sở.

Phái Tào Bằng tới chính là để đối phó với ta. Hừ hừ, Tào Tháo thật quá coi thường Lưu Bị, chỉ một mình Tào Bằng mà có thể khiến ta bó tay không có biện pháp sao?

Gia Cát Lượng ngẫm nghĩ một chút, lại nói:

-Nhưng ta lại cảm thấy, chưa chắc Tào Tháo đã muốn nuốt trôi Kinh Nam.

Nếu không, với binh lực của hắn có thể đích thân đốc chiến, càn quét Kinh Nam, không cần thiết phải phái Tào Bằng đến đó. Tào Bằng làm đô đốc quân sự Kinh Nam, kiềm chế chủ công chỉ là ngụy trang, điều Tào Tháo muốn làm là càn quét Giang Hạ, uy hiếp Giang Đông, khiến cho Tôn Quyền không dám dễ dàng động binh.

Đợi khi hắn chiếm lĩnh Giang hạ, trấn an Tôn Quyền thì có thể tập trung binh lực chinh phạt Trường Sa.

Mà chủ công lúc đó lại không có viện binh, khó có thể ngăn cản được quân đội của Tào Tháo.

-Việc này...

Lưu Bị nghe vậy, tim lập tức nảy lên.

Lời nói của Gia Cát Lượng vô cùng có khả năng.

Nếu thật sự để Tào Tháo công chiếm Giang Hạ, vậy Tôn Quyền kia có dám xuất binh viện trợ mình hay không, thật sự ở giữa cái nào cũng được.

-Khổng Minh, vậy ta nên làm gì?

Gia Cát Lượng ngẫm nghĩ một chút, trầm giọng nói:

-Liên Ngô kháng Tào, không thể thay đổi.

Chỉ có điều, hiện nay chủ công không thể đem tất cả hy vọng phó thác trên người Tôn Quyền, cần mưu tìm đường ra để phòng ngừa điều không may xảy ra. Lượng chuẩn bị lập tức đi tới Giang Đông thuyết phục Tôn Quyền cố gắng xuất binh tương trợ. Cùng lúc đó, chủ công còn phải nghĩ cách lấy được liên hệ với Lưu Chương.

-Khổng Minh muốn đến Giang Đông?

Lưu Bị vừa nghe, lập tức nóng nảy, vội vàng lắc đầu nói:

-Không nên không nên, bên kia thật sự là rất nguy hiểm.

Mà nay Giang Đông thái độ chưa rõ, nếu chẳng may xảy ra biến cố chẳng phải tự chui đầu vào lưới sao? Việc này quả quyết không thể, ta không thể cho phép... Nếu Tôn Quyền thật sự không chịu xuất binh tương trợ, ta đành phải mượn nơi Kinh Nam quyết một trận tử chiến với Tào Tháo. Nếu Khổng Minh đến Giang Đông, ta tuyệt đối không đồng ý.

Trong lời nói Gia Cát Lượng có chút cảm động.

Y nghiêm mặt nói:

-Chủ công, xin hãy nghe ta nói một lời.

Hai đất Trường Sa Võ Lăng nhìn có vẻ rộng lớn nhưng nhân khẩu thưa thớt, vật tư thiếu thốn không đủ để cầm. Mà nay người Ngũ Khê Mãn mặc dù đi theo chủ công nhưng không thể tin. Người Ngũ Khê man thay đổi thất thường, nhiều lần đã hàng Hán thất, lại nhiều lần tạo phản tác loạn. Nay chủ công đã tốn một số tiền lớn để mua chuộc, biết đâu ngày nào đó Tào Tháo còn dùng lợi ích lớn hơn khiến người ngũ Khê Man phản chiến? Kinh Nam, chỉ có thể tạm thời đặt chân mà không thể đủ để làm căn cơ. Mà nay mặc dù Tào Tháo lôi kéo Giang Đông nhưng tin rằng ở Giang Đông cũng có người sáng suốt, sao không thể nhìn thấu ảo diệu trong đó?

Lượng đi Giang Đông, "hữu kinh vô hiểm" (có kinh hãi mà không có nguy hiểm). Cho dù không thể khiến Tôn Quyền xuất binh cũng có thể bình yên quay về...

Nhưng thật ra chủ công ở Trường Sa cần cẩn thận một chút. Tuyệt đối không thể không để tâm đến Đô Đốc quân Sự Kinh Nam Tào Bằng. Người này giả dối nhiều mưu, vả lại biết lôi kéo lòng người, thủ đoạn vô cùng cao minh. Cho nên, tốt nhất chủ công không nên dễ dàng tạo xung đột, cố gắng lôi kéo binh mã Hồ La Uyên Giang Đông, cũng có thể chia sẻ áp lực.

Mặt khác, Lượng nhớ năm đó chủ công xuất thế, U Châu Mục là Lưu Yên, cha của Lưu Quý Ngọc.

Đây cũng là tình nghĩa thầy trò, sao không phái người tới thành đô qua lại với Lưu Chương kia nhiều hơn? Nói không chừng còn có thu hoạch ngoài ý muốn.

Khi loạn Khăn vàng thì Lưu Bị xuất thế, đang gặp loạn U Châu, trưng binh Lưu Yên.

Lại nói tiếp, Lưu Bị đã từng được gặp Lưu Yên, và được Lưu Yên khen ngợi. Chẳng qua sau đó Lưu Bị rời khỏi U Châu, chinh chiến tứ phương nên không còn qua lại với Lưu Yên nữa. Sau khi loạn Khăn vàng kết thúc, Lưu Yên Nhân Công dời U Châu, đảm nhiệm Ích Châu Mục. Đoạn tình nghĩa thầy trò này cũng theo đó mà cắt đứt. Mà nay Lưu Yên đã qua đời, Lưu Bị và Lưu Chương lại chưa từng gặp mặt, càng chưa từng xuất hiện cùng.

Nhưng hai người đều là dòng họ Hán thất, cũng có thể lôi kéo quan hệ.

Ý tứ Gia Cát Lượng có thể hiểu là: Nếu Trường Sa có thể thủ, cần phải thủ vững!

Nhưng nếu không thể thủ, hãy tị nạn tới Tây Xuyên. Nếu có khả năng, hãy lôi cuốn Lưu Chương vào, cũng có thể chia sẻ được áp lực với Lưu Bị.

Tây Xuyên là nơi giàu tài nguyên thiên nhiên, binh hùng tướng mạnh, nhân khẩu đông đúc.

Nếu Lưu Chương xuất binh tương trợ, tất nhiên Tào Tháo cũng sẽ có băn khoăn.

Đến mức bất đắc dĩ thì có thể dâng Trường Sa ra. Dù sao tuy nói Lưu Chương nhu nhược ngu ngốc, nhưng vẫn luôn như hổ rình mồi đối với Kinh Châu.

Lưu Bị vẫn không muốn những vẫn chịu nghe khuyên bảo của Gia Cát Lượng mà đồng ý.

Sau khi từ biệt, ông kéo tay Gia Cát Lượng, hai hàng nước mắt rơi xuống:

*****

-Lần này Khổng Minh đi Giang Đông, nếu việc không có gì thì sớm quay lại, chớ để Bị chờ lâu.

Gia Cát Lượng hít một hơi thật sâu, khom người vái chào:

-Chủ công đừng lo láng, Lượng sẽ quay về sớm.

***

Binh pháp Tôn Tử có câu: Thượng binh phạt mưu, thứ nhi phạt giao, tái thứ phạt binh.

(Đánh giặc giỏi nhất là dùng mưu; thứ đến là dùng ngoại giao, thứ nữa là dùng binh; thứ nữa là đánh phá thành lũy)

Hai bên giao chiến cho tới bây giờ cũng không phải là chuyện đơn giản, trong đó liên quan đến các mặt kinh tế, ngoại giao, văn hóa. Rất nhiều cuộc chiến tranh trên lịch sử cũng không phải nói hai bên triệu tập khởi binh mã, rồi sau đó dụ dỗ, chém giết thảm thiết... đó là lưu manh đánh nhau, không phải là giao binh hai nước.

Chiến tranh bao gồm nhiều nhân tố.

Nói chung, có thể không đánh thì tận lực không đánh.

Trước chiến tranh sẽ phải chuẩn bị đủ thứ, bao gồm thu thập binh mã, huấn luyện binh mã, ngoại giao liên lạc, gom góp lương thảo đồ quân nhu...

Tào Bằng nhớ rất rõ những chuyện kế tiếp không đơn giản như vậy.

Tào Tháo phái hắn làm Đô Đốc quân sự Kinh Nam, nhưng việc chính là kiềm chế, chiến trường chính không phải ở Kinh Nam, mà là Giang Hạ. Nói cách khác, trong tay Tào Bằng có thể điều động không nhiều binh mã lắm, đồng thời còn phải chiếu cố, tận lực tránh cho binh mã Hồ La Uyên và Giang Đông xung đột nhau.

Liên lụy trong đó thật sự là rất nhiều!

Quan hệ phức tạp, khó có thể dùng ngôn ngữ giải thích rõ ràng...

Tào Bằng không thể phân biệt rõ ràng địch ta giống như ở Lương Châu vậy, không hề kiêng dè việc công kích. Đây cũng là lần khảo nghiệm đầu tiên của Tào Tháo đối với hắn, một lần khảo nghiệm cho toàn bộ. Cho nên sau khi Tào Bằng được bổ nhiệm cũng không nóng vội xuất phát, mà ở Phàn Thành suốt ba ngày đi liên lạc nhân sĩ khắp nơi.

Từ bên trong các bộ nhân mã muốn bốn ngàn người.

Thêm tám trăm Mạch Đao binh cùng với năm trăm Phi Đà Binh tổng cộng năm ngàn ba trăm người.

Khôi giáp binh giới, toàn bộ tiến hành đổi mới, đồng thời lại phải từ trong tay Tào Tháo lấy ba trăm cái bát ngưu nỏ, cùng với một trăm ngàn mũi tên Tào Công. Lương thảo đồ quân nhu, không cần hắn lo lắng, đều có Giang Lăng cung ứng. Nhưng mũi tên Tào Công, bát ngưu nỏ, còn có nhất thương tam kiếm tiễn này tuy có ít nhưng là vũ khí sát thương cực lớn. Đặc biệt là bát ngưu nỏ, từ sau khi dương oai ở Vũ Âm, lập tức được Tào Tháo coi trọng.

Lần này Hạ Hầu Đôn tiến vào chiếm giữ Nam quận, mang đến một ngàn bát ngưu nỏ, tất cả đều vừa mới đưa đến.

Tào Bằng năn nỉ mãi mới xin được ba trăm cái ở trong tay Tào Tháo, có thể coi là hao hết võ mồm. Đôi khi ngẫm lại, Tào Bằng cảm thấy thật không biết nói gì, những bát ngưu nỏ này là hắn nghĩ ra, do một tay Hoàng Nguyệt Anh vợ hắn sáng chế, sao tất cả lại biến thành của Tào Tháo thế?

Quyền tài sản tri thức ở trong thời đại này lại không có quyền bảo hộ tài sản tri trí tuệ, tuyệt đối là một bi kịch.

Về phần một trăm ngàn mũi tên Tào Công cũng như vậy phải vất vả không ít.

Đến cuối cùng Tào Tháo thật sự không chịu nổi sự lải nhải của Tào Bằng, giận giữ bắt hắn phải xuất phát, không được tiếp tục ở lại Phàn Thành.

Cứ như vậy, dù Tào Bằng không chịu cũng vẫn phải dẫn dắt nhân mã rời khỏi Phàn Thành chậm rãi xuất phát hướng Võ Lăng.

Dọc đường đi này có thể thường xuyên thấy dấu vết binh mã được điều động.

Trên đường lớn rộng mở thỉnh thoảng sẽ có tung tích quân Tào, hơi thở của đại chiến dày đặc cũng khiến Tào Bằng cảm thấy khẩn trương.

Khi đi qua Biên huyện, đột nhiên Tào Bằng nhớ tới một chuyện.

Hắn phái Hoàng Trung suất lĩnh binh mã tiếp tục đi, còn mình dẫn một trăm người hầu cận dưới sự bảo vệ của Trương Tùng, Pháp Chính đi tới thị trấn huyện Biên.

-Ồ, sao không thấy Tưởng Huyện trưởng?

Ngay khi Biên huyện trưởng hoang mang rối loạn chạy tới bái kiến Tào Bằng, không ngờ Tào Bằng phát hiện không phải là Tưởng Công Diễm Tưởng huyện trưởng quen thuộc mà là một người đàn ông trung niên xa lạ.

-Đại đô đốc muốn nói là Tưởng Công Diễm?

-Đúng vậy.

Người mới nhậm chức Huyện Trưởng Biên huyện là một người xa lạ.

Tuy nhiên tên của y nghe có chút quen quen, tên là Thái Dương.

Tháo Dương này không phải là Thái Dương dưới trướng Tào Tháo trước, mà là Thái Dương huyện trưởng huyện Giang, tộc nhân Thái thị trước đây từng được Văn Sính nhắc tới.

Thái Dương vội vàng nói:

-Tưởng Công Diễm đầu năm bởi vì tham ô mà bị bãi chức quan, nay ty chức tiếp nhận.

Tưởng Uyển tham ô?

Tào Bằng không khỏi ngẩn ra.

-Hiện giờ hắn ở đâu?

-Vẫn ở trong nhà, nhưng nghe nói thời gian tới sẽ quay về quê nhà ở Linh Lăng.

Tào Bằng ngẫm nghĩ một chút, lập tức nói:

-Dẫn ta đến đó.

Thái Dương không dám chậm trễ vội vàng đi trước dẫn đường. Không bao lâu, đoàn người đi vào một căn nhà đơn sơ đầu thành tây. Thái Dương định phái người gọi cửa, lại bị Tào Bằng xua tay ngăn lại. Tào Bằng nhảy xuống sư hổ thú, bước đến trước cửa nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa.

Một lát sau, chợt nghe trong viện truyền đến tiếng bước chân.

Một giọng nói võ vàng:

-Ai gõ cửa đó?

Nói xong, cửa được mở ra, Tưởng Uyển mặc áo bào màu xanh hiện ra trước mặt Tào Bằng.

Khi Tưởng Uyển nhìn thấy Tào Bằng đứng ở ngoài cửa, không khỏi nao nao, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc:

-Tào công tử, sao lại là ngươi?

- Chuyện Công Diễm quả thật không liên quan đến Thái Dương.

Thái Dương là người hiểu rất rõ cân lượng của mình, nếu là ở thời trị thế, y có thể làm tốt một huyện lệnh thủ thành, không có thành tựu quá lớn, nhưng cũng từ từ tích lũy kinh nghiệm và sự từng trải, cũng có thể làm đến chức quan viên ngàn thạch. Vấn đề là, nay là loạn thế, Chi Giang lại là nơi giao giới giữa Nam quận và Võ Lăng, tuy nói sau đó được Văn Sính và Vương Uy phân chia đóng quân ở Di Liên và Di Lăng, Chi Giang đã an toàn hơn rất nhiều. Nhưng địa hình Ngưu Cạnh phức tạp, thường xuyên có Ngũ Hầu Man lui tới, sau khi Thái Dương do dự rất lâu vẫn quyết định nhanh chóng di dời Chi Giang, để tránh xảy ra nguy hiểm.

Tào Bằng cũng không có ý hỏi tội nhưng thấy sắc mặt Thái Dương trắng bệch lại không kìm nổi niềm vui.

Không đợi hắn mở miệng, Tưởng Uyển nói:

- Quả thực là Thái Huyện trưởng không liên quan đến việc này. Đây là đạo lý đối nhân xử thế khác biệt, thế cho nên mới rước lấy tai họa. Sau khi Thái Huyện trưởng vào Biên huyện cũng rất chiếu cố ty chức, thậm chí còn muốn trưng dụng ty chức. Chỉ có điều ty chức tự thấy mình tài sơ học thiển, cho nên...xin Công tử chớ trách, Thái huyện trưởng là người tốt. Ít nhất hắn đến Biên huyện được một tháng cũng đã làm cho Biên huyện ổn định rất nhiều.

Là người tốt, nhưng không có nói hắn là người tài giỏi.

Tào Bằng không ngờ Tưởng Uyển sẽ nói thay cho Thái Dương, nên khẽ khàng gật đầu.

Còn Thái Dương thì cười cảm kích, lén lút chắp tay với Tưởng Uyển, tỏ lòng cảm tạ.

- Thái huyện trưởng không cần kinh hoảng, mỗ phụng mệnh làm Đô Đốc Kinh Nam, nên Biên huyện không thuộc sự cai quản của ta.

Sự việc này của Lưu Thái thú, mỗ sao có thể vượt quyền xử lý? Nhưng thật ra Thái huyện trưởng chiếu cố đối với Công Diễm, mỗ vô cùng cảm kích. Nếu ngày khác có cơ hội, chúng ta không ngại cùng gặp uống rượu...Lúc phu nhân rời khỏi còn phái người nói với ta, xin ta chiếu cố cho tộc nhân Thái thị nhiều hơn.

Lúc này Thái Dương mới thở phào.

Y thấy tuy Tào Bằng nói chuyện khách khí nhưng lại rất có hòa ý, trong lòng biết Tào Bằng có chuyện muốn tìm Tưởng Uyển.

Trong lòng nảy sinh sự ngưỡng mộ, nhưng Thái Dương vẫn chắp tay cáo từ, rời khỏi nhà Tưởng Uyển.

- Công Diễm muốn về quê sao?

- A, đúng vậy.

- Ha hả, nhà ở Tương Dương cũng không đổi, về quê cũng không tệ.

Chỉ có điều Công Diễm một thân tài học mà để mai một như vậy, hay là có dự định khác đúng không?

Tưởng Uyển do dự một chút, sau đó ngẩng đầu lên cười khổ:

- Không dối gạt Công tử, ta có một bạn tốt tên là Phí Vĩ, người quận Giang Phục. Giữa năm ngoái hắn cùng bá phụ Phí Quan đi đến Tây Xuyên, được Lưu Ích Châu coi trọng. Uyển tự biết mình tài học sơ thiển, lại đắc tội quyền lực và trách nhiệm, ngày sau sợ là khó làm việc được. Cho nên chuẩn bị về quê nghỉ ngơi chút thời gian rồi tới thành Hách tìm Phí Vĩ nương tựa. Không ngờ Công tử lại đột nhiên giá lâm hàn xá.

Vậy là được rồi!

Còn nhớ trên lịch sử Tưởng Uyển là người dưới trướng của Lưu Chương, sau khi Lưu Bị quy thuận Thục thì mới quy hàng Lưu Bị.

Phí Vĩ cũng giống như là nhân vật đi ra từ trong gương tốt người.

Nhưng Tưởng Uyển là một quân tử chân thành, không hay nói dối. Điều này chứng minh trong lòng y có chút chờ đợi, ít nhất sau khi gặp Tào Bằng lại nhen nhóm chút hy vọng. Tây Xuyên dù tốt nhưng vẫn lệch một góc, nếu có thể làm tại Trung Nguyên, đương nhiên Tưởng Uyển không muốn đi Tây Xuyên. Tào Bằng tới rõ ràng là tìm y, trong lòng Tưởng Uyển nhen lên một hy vọng, có lẽ lần này y sẽ có cơ hội.

Hai người ngồi xuống trong đình viện, Tào Bằng đi thẳng vào vấn đề:

- Lần này ta phụng mệnh làm Đô Đốc Kinh Nam.

Công Diễm là người Tương Hương, Kinh Nam cũng là quê của Công Diễm, nên ta đặc biệt đến đây hy vọng Công Diễm có thể giúp ta ổn định Kinh Nam.

Tưởng Uyển nghe vậy lập tức mỉm cười.

- Tưởng sao dám không nghe mệnh?

Tưởng Uyển hiện nay là trọng thần Thục Hán trong lịch sử...

Thứ nhất y hoàn toàn không có danh, thứ hai tiền không có, thứ ba không có kinh nghiệm lý lịch, muốn trở nên nổi bật cũng không phải chuyện dễ.

Mà trong lịch sử, Tưởng Uyển thành danh cũng phải là sau thời kỳ Thục Hán. Còn lúc này muốn nổi danh cũng rất khó có khả năng. Mà Tào Bằng thì sao, là đại thần trong triều, hai mươi sáu tuổi đã được phong quan Hoành Dã tướng quân, tiền đồ rộng mở. Nếu có thể đi theo, đối với Tưởng Uyển mà nói là một chuyện tốt.

Hơn nữa quê của Tưởng Uyển ở Linh Lăng cũng thuộc quyền cai quản của Kinh Nam.

Tuy nói Tào Bằng đóng ở Võ Lăng và cách Linh Lăng chỉ có một quận, nhưng cũng có thể nói không xa, được cho là áo gấm về nhà.

Tào Bằng chuẩn bị rất nhiều lý do để thuyết phục Tưởng Uyển đi theo mình.

Nhưng không ngờ hắn gần như không phí võ mồm gì thì Tưởng Uyển đã đồng ý, khiến hắn lại không biết nên nói gì. Sau giây phút sửng sốt, Tào Bằng đột nhiên bật cười ha ha, đứng dậy kéo tay Tưởng Uyển:

- Nếu đã vậy, mời Công Diễm theo ta khởi hành.

Công Uyển không nói hai lời lập tức thu dọn hành lý theo Tào Bằng rời khỏi Biên huyện.

Trước khi đi, Tào Bằng cho người thông báo cho vị Thái Dương Huyện trưởng để y khỏi có gì băn khoăn. Thái Dương vô cùng cảm kích, dẫn thân môn của Biên huyện tiễn đám người Tào Bằng ra ngoài thành, nhìn đoàn người càng lúc càng lúc càng xa dần dưới ánh chiều tà.

- Lần này Công Diễm đi chắc chắn thăng chức rất nhanh.

Cho nên nói tái ông mất ngựa, yên tri phi phúc? (Điều nghĩ là xui xẻo nhưng thật ra là điều may mắn, và ngược lại) Họa...Sau này các ngươi phải nhớ thật kỹ.

Thái Dương bùi ngùi cất tiếng lập tức khiến mọi người liên tục tán thưởng.

Bóng dáng đám người Tào Bằng đã biến mất ở đường chân trời.

Thái Dương đứng ở cửa thành một lúc, lúc này mới có vẻ mệt mỏi dẫn mọi người quay về thị trấn!

Đô Đốc Kinh Nam đương nhiên không thiếu được việc nắm quyền quân trong tay.

Khi Tào Bằng đến Giang Lăng đã đại khái hiểu lực lượng trong tay hắn.

Tào Tháo điều động thêm tám đội nhân mã đang chờ đợi Tào Bằng sai phái.

Trong đó Thái thú Võ Lăng Lại Cung quản lý một đội nhân mã, ước chừng ba ngàn người, đóng ở huyện Lâm Nguyên thuộc quận võ Lăng. Quân sư Tế Tửu, Thượng Thư Lệnh, Giám Kinh Nam quân sự Tuân Úc quản lý một đội bốn ngàn người, đóng ở Tác Đường. Đồng Thời Tuân Úc đảm nhận thủy quân phòng ngự Động Đình để phòng ngự binh mã Hồ La Giảng ở Giang Đông. Hơn nữa, trong tay y còn nắm việc phân phối lương thảo của Phúc Trọng, từ Giang Lăng phân phối tới Phúc Trọng, trước đó đã đến tay Tuân Úc, rồi sau đó phân chia đến các nơi.

Hai đội nhân mã này trên cơ bản là binh chết, nên Tào Bằng phân phối cũng không dễ dàng.

Trừ hai người này ra còn có Nhất Giáo Vương Uy tại Di Lăng, Nhất Giáo Văn Sính tại Di Đạo bảo vệ hai cánh bên Tào Bằng nên không cần phải lo lắng kẻ địch ở phía Tây. Đồng thời, hai đội nhân mã này lại cùng đảm nhận bảo vệ Nam quận, giám sát Ngũ Khê Man, dù nghe lệnh Tào Bằng nhưng cũng không thể dễ dàng điều phái.

Nói cách khác, trong tay Tào Bằng chỉ còn lại bốn đội nhân mã.

Bản thân trong tay Tào Bằng cũng có sáu ngàn binh mã làm một đội, ba đội khác cũng khiến Tào Tháo tốn không ít tâm tư, ông phái Bàng Đức từ Ô Lâm, Ngụy Diện từ Chương Sơn đến Kinh Nam, hai người này mỗi người thống lĩnh một đội nhân mã, tổng cộng có mười ngàn người. Còn lại một đội sẽ do đích thân Tào Bằng thống lĩnh.

Sau khi Tào Bằng suy xét đã lệnh cho Hoàng Trung độc lĩnh một đội.

Bởi vì địa hình Kinh Nam hạn chế, trọng kỵ binh khó có thể phát huy tác dụng, cho nên sau khi Tào Bằng đến Tác Đường lai thảo luận với Tuân Túc, từ Tuân Úc ra mặt để thỉnh cầu Tào Tháo xuất ra Báo kỵ tới Lâm Nguyên, do Hoàng Trung thống lĩnh. Hoàng Trung vốn là Phó Đô Đốc Hổ báo kỵ, tuy nói là thống lĩnh chính thức Hổ kỵ, nhưng đối với chiến pháp của Báo kỵ cũng không hề xa lạ.

Mà bốn ngàn báo kỵ này cũng là đội kỵ quân duy nhất ở Kinh Nam.

Ngay từ đầu Tuân Úc có phần hơi do dự.

Nhưng dưới sự khuyên bảo của Tào Bằng cuối cùng y cũng đồng ý. Đừng nhìn y trước đó bất mãn với Tào Bằng, nhưng đó chỉ là chút ân oán nhỏ, không được coi là vấn đề lớn. Cái chết của Tuân Kham thật ra không liên quan tới Tào Bằng, tuy nói là do bị bắn trúng bởi bát ngưu nỏ, mà bát ngưu nỏ lại do Tào Bằng chế tạo ra, nhưng lúc đó Tào Bằng không ở Vũ Âm, sao có thể trách tội Tào Bằng. Chuẩn xác mà nói, đó là số mệnh của Tuân Kham! Nếu y không phụ tá Lưu Bị, nếu y không đi đánh chiếm Vũ Ấm thì sẽ không bị chết dưới thành Vũ Âm. Lúc trước thái độ của Tuân Úc cũng chỉ là gây khó xử nho nhỏ cho Tào Bằng mà thôi.

Công bằng mà nói, Tuân Úc vẫn coi trọng Tào Bằng như trước, vẫn thưởng thức như trước...

Quan hệ giữa Tuân Úc và Đặng Tắc rất tốt, lại được Tào Bằng chiếu cố, y cũng có cổ phần trong Phúc Chỉ lâu của Tào Bằng, hàng năm thu lợi nhuận cũng rất nhiều.

Y vốn là người thanh liêm, không hề nhận hối lộ, tính tình lại hào kiệt, tiêu tiền khá hào phóng.. trong nhà cũng có mấy thi thư nổi danh, tuy có gia sản nhưng toàn bộ đều là của gia tộc, nên hàng tháng tiên tiêu cấp cho y nhiều lắm. Bởi vậy mà Tuân Úc đôi lúc cũng có chút eo hẹp.

Y thích mua sách, đặc biệt là đối với những bản duy nhất, tuyệt bản, sách quý thì không hề tiếc tiền để mua.

Nhân khẩu trong nhà lại nhiều, còn phải nuôi dưỡng thực khách, bởi vậy nếu không làm thêm để bổ sung thu nhập, quả thật Tuân Úc đúng là rất khó khăn.

Cho nên, khó xử qua đi, Tuân Úc lại đối xử với Tào Bằng như trước.

Tào Bằng cũng yên lòng, nói với Tuân Úc:

- Không biệt đội binh mã khác khi nào mới đến?

- Văn Trường và Lệnh Minh đã nhận được thông báo, chắc là đã xuất phát rồi.

Tính toán thì không lâu nữa hai người đó sẽ tới nơi, tuy nhiên Thừa tướng đã điều Công Nhân đi tiếp nhận quân đội phòng thủ của Lệnh Minh ở Ô Lâm rồi.

Nay giữa chúng ta và Lưu Bị, ngươi định tính thế nào?

*****

Tào Bằng ngẫm nghĩ một chút, trầm giọng nói:

- Ta nghĩ lệnh cho Văn Trường đóng ở Linh Dương, còn Lệnh Minh thì tiếp quản Nguyên Nam.

- Vậy ngươi định thiết lập phủ Đô đốc ở đâu?

- Việc này...

Tào Bằng kinh ngạc nhìn Tuân Úc, có chút không hiểu ý của y.

Nếu làm Đô Đốc Kinh Nam, thì đương nhiên phải thiết lập phủ Đô đốc tại quận Lâm Nguyên thuộc quận trị Võ Lăng, chẳng lẽ còn phải hỏi?

Tuân Úc cười nói:

- Bá Khiêm này không phải là người có lòng dạ rộng mở, Thừa tướng bổ nhiệm hắn làm Thái Thú Võ Lăng là hy vọng mượn uy danh hắn trấn an dân tâm Võ Lăng. Nếu A Phúc thiết lập phủ Đô Đốc tại Lâm Nguyên, nếu chẳng may bị hắn hiểu lầm là giám thị, chẳng phải là có nhiều phiền toái sao?

Dù sao, ngươi lại không thể trông cậy vào một đội binh mã ở trong tay hắn.

Theo ta thấy, chẳng thà phái một người đi tới trong quân, rồi sau đó lựa chọn nơi khác thiết lập phủ Đô Đốc.

- Phái ai?

Đầu tiên là Tào Bằng ngẩn ra, trong đầu chợt hiện lên một người, vội nói:

- Quân sư, thật ra ta nghĩ được một người thích hợp, vừa đúng làm Giám Quân.

- Ai?

- Ta nhớ, Bá Khiêm là người Linh Lăng, lần này trên đường ta tới đây có mời chào một vị hiền sĩ, vừa đúng cũng là người Linh Lăng, mà cũng là đồng hương của Lại Cung. Không bằng ta phái người này vào trong quân là Trưởng Sử, Lại Cung có nghĩ đến cũng sẽ không có ý kiến gì. Chỉ có điều việc lựa chọn nơi để thiết lập phủ Đô Đốc thì nên ở đâu?

Nếu Tào Bằng đã có chủ ý, Tuân Úc sẽ không hỏi nhiều nữa.

Y cười, trầm giọng nói:

- Hán Thọ, được không?

Nhắc tới Hán Thọ thì không nhiều người xa lạ gì.

Tuy nhiên, phần lớn những người biết Hán Thọ vì danh hiệu Quan nhị gia "Hán Thọ đình hầu" nghĩa khí nhất trời trong Tam Quốc.

Trong lịch sử từ lâu, từ thời Tây Hán thiết lập thì Hán Thọ có tên là Tác Huyện.

Dương gia sau năm thứ ba Đông Hán, cũng chính là năm 134 công nguyên, đã đổi tên là Hán Thọ. Phía bắc nơi này giáp với Động Đình, bên trong có sông và vận tải đường thủy đi qua, đi thẳng ra Giang Hải, giao thông đường thủy rất tiện lợi.

Có điều Tào Bằng vẫn không rõ vì sao Tuân Úc bắt hắn lập đô đốc phủ ở Hán Thọ

Thế vẻ mặt mờ mịt của Tào Bằng, Tuân Úc cười, trầm giọng nói:

-A Phúc, ngươi nghĩ rằng thừa tướng cho ngươi làm đô đốc Kinh Nam chỉ vì Lưu Bị sao?

-Chẳng lẽ không phải vậy?

-Tất nhiên!

Tuân Úc hít sâu một hơi, sóng vai đi cùng Tào Bằng lên tường thành.

Hộ vệ đi theo bảo vệ phía sau ở một khoảng khá xa nên căn bản không nghe được nội dung hai người họ nói gì. Còn những người khác thì càng không thể tiếp cận hai người nên hai người họ nói chuyện rất an toàn và thoải mái. Hai người vịn tay vào lỗ châu mai trên tường, đưa mắt nhìn ra xa về hướng đông, hồi lâu không nói.

Sau một lúc lâu, Tuân Úc hạ giọng nói:

-Thừa tướng một lòng thảo phạt Giang Đông, đến giờ vẫn chưa thôi.

-Hả?

-Ngươi chớ hiểu lầm. Không phải là thừa tướng muốn chinh phạt bây giờ.

Chỉ có điều, tại sao nhất định phải thống nhất Giang Đông. Thậm chí còn có thể nói đến hai chữ "phục hưng". Tuy nhiên thừa tướng cũng biết bây giờ không phải là cơ hội chinh phạt. Như lời ngươi nói, thủy quân chưa có càng chưa đủ thiện chiến, nếu đem đi thủy chiến chinh phạt Giang Đông thì nhất định sẽ gặp khó khăn. Xu thế ở Giang Đông phức tạp còn hơn cả Kinh Sở. Nếu không thể một trận mà thắng thì ắt sẽ hao người tốn của, tổn thất không ít. Vì thế thừa tướng cũng rất thận trọng.

Thừa tướng có hai dụng ý khi muốn đoạt Kinh Nam.

Thứ nhất là hy vọng có thể dùng Kinh Nam làm nơi luyện binh. Sau này khi công phạt Giang Đông có thể tránh vấn đề khó khăn về địa hình. Thứ hai là ngài muốn huấn luyện thủy quân vì phải tìm chỗ để luyện binh cho thủy quân. Ha ha, bây giờ A Phúc ngươi đã biết dụng ý của thừa tướng rồi chứ?

Tào Bằng há hốc miệng, lát sau mới gật đầu.

Tuy nhiên hắn lập tức phản ứng lại ngay, quay đầu nhìn Tuân Úc nói:

-Quân sư, ý của người là thừa tướng phải bãi miễn Thái Mạo sao?

-Chỉ là sớm hay muộn thôi.

Đối với câu trả lời này của Tuân Úc, Tào Bằng không hề cảm thấy kỳ lạ.

Đối với Tào Tháo mà nói, thủy quân có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Ông ta nhất định sẽ không đem hơn mười vạn, thậm chí mấy chục vạn thủy quân giao tất cả cho Thái Mạo. Chưa nói đến việc năng lực của Thái Mạo thế nào, chỉ nói đến hai chữ "trung thành" thì cũng không xong. Làm sao Tào Tháo có thể giao thủy quân cho y?

Thấy phản ứng của Tào Bằng, Tuân Úc thấp giọng nói:

-Ý thừa tướng là để cho thủy quân Động Đình tách ra khỏi thủy quân của Kinh Châu.

Trước đây khi ra lệnh rút quân, thừa tướng đã an bài cho Đỗ Bá Hầu làm phó đô đốc, bảo y rút ra hai vạn quân từ thủy quân Kinh Châu, đóng quân ở Động Đình. Trên danh nghĩa là chống đỡ thủy quân Giang Đông của Bạc La Uyên. Còn trên thực tế là bắt đầu lại từ đầu, mượn địa thế của Động Đình để thao diễn huấn luyện thủy quân noi theo thủy quân Giang Đông Sài Tang. Đồng thời, khi Thái Mạo phải kiềm chế thủy quân Giang Đông, lực lượng thủy quân Kinh Châu bị tiêu thao thì mặt khác Đỗ Bá Hầu có đủ thời gian để huấn luyện thủy quân, chờ đến khi thành thục thì có thể thuận thế đông tiến, thắng tiến Giang Đông. Chuyện này chỉ có ngươi biết, ta biết nhưng không thể để cho những người khác biết được.

Tào Bằng hiểu rõ!

Đây là Tào Tháo muốn tự mình lập ra những thành viên cơ bản cho thủy quân.

Mặc dù ở đảo Đông Lăng có một đạo thủy quân nhưng thời gian thành lập quá ngắn, nền tảng quá mỏng. Thủy quân Chu Thương lấy đảo Đông Lăng làm trung tâm nhờ vào sự giúp đỡ của Từ Châu có thể thao túng đến tận những vùng hạ lưu sông nước, ngăn sông lớn đi vào cửa biển. Nhưng nếu chỉ dựa vào thủy quân đảo Đông Lăng mà đi chinh phạt Giang Đông thì không hề thực tế. Thái Mạo đã khống chế thủy quân Giang Đông khiến cho Tào Tháo không yên tâm. Vì thế Tào Tháo lấy cớ để Đỗ Kỳ nghỉ ngơi và chỉnh đốn để điều động quân tinh nhuệ ra khỏi thủy quân Kinh Châu, rồi cho quân đóng ở hồ Động Đình nghỉ ngơi lấy sức, thao diễn thủy quân, nhờ đó để Tào Tháo có thể thành lập thủy quân của chính mình.

Đỗ Kỳ từng là thuộc hạ của Tào Bằng.

Chắc chắn Thái Mạo không thích gã giữ quyền cán trong quân nhưng lại không thể từ chối.

Bây giờ Đỗ Kỳ đi rồi, hơn nữa lại trở về làm bộ hạ của cấp trên cũ, Thái Mạo sẽ không cảm thấy khó chịu, thậm chí vô cùng vui mừng. Còn thủy quân Giang Đông của Bạc La Uyên lại là một cái cái cớ cho Tào Tháo. Nói như vậy, Tào Tháo đã an bài vô cùng chu toàn.

Tào Bằng thầm khen ngợi sự tỉ mỉ của Tào Tháo.

Đồng thời hắn cũng hiểu rõ dụng ý vì sao Tuân Úc bảo hắn thiếp lập phủ đô đốc ở Hán Thọ.

Hán Thọ nằm ở giữa của Động Đình, Linh Dương và Tác Đường, lại gần với Lâm Nguyên. Thật là một lựa chọn tốt.

-Như vậy, ta sẽ đi thành lập phủ đô đốc tại Hán Thọ.

-Rất tốt.

Tuân Úc thấy Tào Bằng đã hiểu rõ thì không nói thêm nhiều:

-Ở Tác Đường nghỉ tạm một đêm, ngày mai xuất phát đi. Ta đã sai người an bài ở Hán Thọ. Ngươi tới Lâm Nguyên trước, sau khi gặp qua Lại Cung thì hãy đi Hán Thọ. Đợi ba ngày sau Lệnh Minh và Văn Trường đến thì cùng đi Nguyên Nam.

***

Tào Tháo giao cho Tào Bằng làm đô đốc Kinh Nam, đồng thời cấp quân đội cho Tào Bằng.

Nhưng vấn đề là, mặc dù Tào Bằng đã từng trải qua việc một mình đảm đương hết công việc nhưng dù sao hắn cũng còn trẻ. Mà đối thủ lần này của hắn không giống như lần trước. Tuy nói rằng đây không phải là lần đầo hắn giao phong với Lưu Bị. Nhưng Lưu Bị bây giờ đã không giống với Lưu Bị trước đây ở Nam Dương.

Đối với Tào Bằng mà nói, được Tuân Úc giúp đỡ thật là một chuyện tốt.

Trong ngũ đại mưu chủ của Tào Tháo thì năng lực của Tuân Úc tuyệt đối không thể khinh thường. Lúc trước khi y đến tìm Tào Tháo nương tựa, Tào Tháo đã lấy "Ngô chi tử phòng" để khen ngợi Tuân Úc. Tuy nói rằng phần lớn thời gian, biểu hiện của Tuân Úc không xuất sắc, nhưng trên thực tế không thể thiếu được Tuân Úc.

Dù sao thì tầm mắt, mưu lược và cái nhìn đại cục của Tuân Úc đều là của một nhân tài kiệt xuất.

Cho dù so sánh thì Quách Gia cũng không thể bằng được với Tuân Úc.

Tào Bằng cảm thấy được Tuân Úc giúp đỡ, đối với hắn mà nói thì đó là một cơ hội vô cùng tốt. Vì thế hắn không cảm thấy như bị người khác kiềm chế, ngược lại trong lòng vô cùng thoải mái.

Đầu xuân năm Kiến An thứ mười ba, phía thượng sông Đại Giang vô cùng náo nhiệt.

Thuyền bè lui tới hai bên bờ sông không ngừng có sứ giả của Tào Tháo, sứ giả Lưu Bị, thậm chí còn có cả sứ giả ở Ích Châu.

Sau khi Lưu Chương được thăng chức Đại tư đồ thì trở nên rất hăng hái.

Có lẽ gã nhận thấy sắp tới sẽ phát sinh ra một trận đại chiến nên không thể không lên tiếng cho Ích Châu. Vì thế Lưu Chương phái người đến Giang Đông giao cho Tôn Quyền ba trăm tráng sĩ. Ít nhất thì trong thư Lưu Chương đã nói như vậy. Ty nhiên sau khi Tôn Quyền nhìn ba trăm tráng sĩ kia thì thiếu chút nữa đã khóc! Cái gọi là "tráng sĩ" chắc đã là hai mươi năm trước kia. Một đám người tóc đã hoa râm, nhìn qua gầy yếu không chịu nổi. Người trẻ tuổi nhất đã hơn bốn mươi tuổi, người nhiều tuổi nhất chắc đã đến sáu mươi. Đây là "tráng sĩ" hay là "lão gia" chứ!

Sách sử ghi lại rằng Lưu Chương tặng Giang Đông ba trăm tẩu binh.

Quan trọng là cái đám « tẩu binh » kia chỉ là một đám lão binh.

Nhưng Tôn Quyền không thể từ chối. Thậm chí vì ba trăm "tẩu binh" mà phải trả giá không nhỏ.

Vàng bạc châu báu không nói đến, phải có qua có lại. Tôn Quyền còn không thể không nể mặt mũi tôn Lưu Chương một tiếng "Đại Tư Đồ". Chỉ có điều trong lòng hắn chỉ muốn quẳng tổ tông mười tám đời Lưu Chương xuống biển. Thằng nhãi này không nên làm quan. Nhưng thật ra kẻ làm ăn thì tất nhiên là muốn kiếm đầy túi.

Tuân Diễn tới!

Chung Diêu tới!

Từ Tuyên đến!

Trần Quần đến!

Trong thời gian ngắn ngủi mà một đám danh sĩ phương bắc đi đến Giang Đông khiến cho sĩ tộc Giang Đông không khỏi có phần sợ hãi.

Mà sứ giả Ích Châu cũng không phải là tầm thường, dù sao cũng là một trong tứ đại gia của Hoàng Quyền, thanh danh vang dội. Nhìn xuống dưới thì sứ giả của Lưu Bị không có nhiều thanh danh lắm. Gia Cát Lượng năm nay chỉ là một thanh niên ba mươi tuổi. Tuy nói y rất hiển hách dưới trướng của Lưu Bị nhưng khi so sánh với đám người Tuân Diễn Chung Diêu thì rõ ràng là kém đi một bậc. Tất nhiên vì thế nên sự chiêu đã cũng không bằng được với những người khác.

Ngô Quận trở thành nơi quần anh hội tụ.

Một đám mưu sĩ lần lượt giương thương múa kiếm. Mặc dù không có đao quang kiếm ảnh nhưng đằng sau ẩn chứa sát khí cho một trận huyết chiến.

Tôn Quyền bị sứ giả khắp nơi quấy rầy khiến cho đau đầu nhức óc.

Màn đêm lặng lẽ kéo xuống, Tôn Quyền trở về phủ.

Hắn ngồi xuống ghế trường kỷ, nhẹ nhàng xoa trán.

Trận chiến Xích Bích có khác so với trong lịch sử. Lần này Tào Tháo chinh phạt Kinh Sở không hề toát ra dã tâm với Giang Đông. Ngược lại, biểu hiện của Tào Tháo rất đầy đủ thiện ý, nào là phong quan phong tước, rồi lại ban cho vàng bạc, rồi chưa kể đến cầu hôn đám hỏi khiến Tôn Quyền được sủng ái đến phát sợ.

Đồng thời vì nguyên nhân này mà khiến cho Giang Đông tương đối được ổn định.

Võ tướng thì không có cảm giác về mối nguy cơ nào. Còn nhóm văn thần thì không dám nói đến đầu hàng. Biểu hiện của hai bên vô cùng bình tĩnh, chủ yếu là đứng ngoài quan sát thế cục biến hóa. Lấy Trương Chiêu là đại biểu sĩ tộc Giang Đông thì dường như có khuynh hướng quy thuận Tào Tháo, hy vọng Tôn Quyền có thể cùng Tào thị hòa bình chung sống chứ không phải giương cung bạt kiếm. Nhóm võ tướng thì nghe theo Trình Phổ, Hoàng Cái lão thần, vẫn kiên trì giữ ý kháng Tào. Không giống như lịch sử, bọn họ và đám người Trương Chiêu đối lập với nhau. Lý do của bọn họ cũng vô cùng rõ ràng: "môi hở răng lạnh."

Chỉ có điều, phải đối mặt với sự uy hiếp của hơn mười vạn đại quân Tào Tháo thì đám người Trình Phổ không dám tỏ thái độ rõ ràng, phải xuất binh giúp đỡ Lưu Bị.

Dù sao thì Tào Tháo không hề nói là sẽ tấn công Giang Đông. Thậm chí khi đối mặt với Giang Đông thì Tào Tháo chỉ hạ lệnh cho thủy quân rút quân về phía sau, duy trì thế phòng thủ. Nếu như trong tình huống như vậy mà Tôn Quyền cố ý xuất binh thì không những sẽ gặp sự trả thù của Tào Tháo mà còn có sự phản đối của sĩ tộc Giang Đông.

Những nhà thế gia Đông Hán nhiều như nấm, tuy rằng hình thành thế nam bắc triều, nhưng trên phương diện chính trị thì luôn chiếm vị trí hết sức quan trọng.

Hơn một nửa Giang Đông đều cho rằng cần phải thủ vững Giang Đông, có điều kiện thì chi viện cho Lưu Bị.

Nhưng nếu gióng trống khua chiêng xuất binh tương trợ rồi lại không có người tán thành.

Tôn Quyền cũng chần chừ không có chủ ý. Cả ngày hắn bị làm cho quay cuồng đầu óc, đến khi về đến phủ vẫn còn cảm thấy áp lực.

-Chủ công, Mã Đạt tiên sinh cầu kiến.

-A, mau mời!

Tôn Quyền vội đứng dậy nói. Một lát sau thì một nam tử mặc đồ đen đi vào đại sảnh. Người nam tử có bộ dạng như con đại bàng, hai gò má gầy, góc cạnh rõ ràng, lộ ra một vẻ cương nghị. Chỉ có điều trên khuôn mặt kia có một vết sẹo nhàu nhĩ khiến người khác không dám tiếp cận. Y tiến đến chắp tay thi lễ:

-Mã Đạt đêm khuya quấy rầy, mong chủ công thứ lỗi.

-Trọng Tử đừng quá đa lễ, hãy mau ngồi xuống đi.

Mã Đạt này lớn tuổi hơn Tôn Quyền một chút, khoảng chừng ngoài ba mươi tuổi.

Khi nói chuyện, khẩu âm của y có rất nhiều khẩu âm của Hà Nội, chứng tỏ y từ phía bắc.

Trọng Tử là tự của hắn.

Nhưng ý nghĩa trong đó thì lại không người nào hiểu được.

Người này đến từ Dự Chương, được thái thú Dự Chương là Cố Ung tiến cử. Mặc dù tuổi tác của y không lớn nhưng trầm ổn già giặn, suy nghĩ nhanh nhẹn, đồng thời đối nhân xử thế cũng rất khiêm tốn, rất ít khi tỏ chủ ý của mình trước mặt người khác. Vì thế nên phần lớn thời gian mọi người sẽ bỏ qua sự tồn tại của y.

Nhưng đối với Tôn Quyền mà nói thì vị Mã Trọng Tử tiên sinh này có chí càn khôn, là một nhân vật khó lường.

-Chủ công, chắc còn vì việc Tào-Lưu mà phiền não?

-Đúng vậy!

Tôn Quyền vỗ trán, cười khổ nói:

-Tử Kính Tử Du kiên quyết yêu cầu xuất binh hỗ trợ Lưu Bị, nói là "môi hở răng lạnh", nếu như Lưu Bị vong thì Giang Đông sẽ nguy khốn. Nhưng đám người Tử Bố lại nói là Tào Tháo thừa lệnh vua ra lệnh cho chư hầu, nếu làm vậy là cũng không sai. Bây giờ hắn lấy đại nghĩa chi danh để chinh phạt Kinh Sở nhưng chưa nhìn ngó đến Giang Đông. Nếu như lúc này xuất binh thì không khéo đại nghĩa chi danh của Giang Đông sẽ gặp phải tai họa tày trời.

Ta cũng biết là Tử Kính Tử Du muốn ta cố tình xuất binh.

Nhưng binh mã Giang Đông giỏi về thủy chiến. Còn vùng Kinh Sở thì rừng núi rậm rạp. Nếu liều lĩnh đổ bộ chiến đấu thì sẽ rước lấy phiền toái.

Trọng Tử, ngươi nghĩ thế nào?

Tôn Quyền là người rất quyết đoán nhưng rất ít khi để lộ ra vẻ khó xử trước mặt người khác.

Không phải là hắn không rõ tính toán của Tào Tháo, mà vì hắn không tìm thấy một cách giải quyết xử lý nào thích hợp. Vốn dĩ Tào Tháo và hắn phát sinh xung đột, nhưng lại quay sang thế nhượng bộ lui binh. Binh mã của Tào Tháo không hề xâm phạm đến vùng Giang Đông nên khiến cho Tôn Quyền không tìm thấy một cái cớ nào thích hợp.

Đồng thời Tôn Quyền cũng rất rõ ràng ưu khuyết điểm của chính mình.

Nếu là thủy chiến thì chưa chắc hắn phải e ngại Tào Tháo. Chỉ khi nào nảy sinh lục chiến thì binh mã Giang Đông sẽ lâm vào hoàn cảnh khó khăn, không thể so sánh với đại quân oai phong phương bắc U Châu với sĩ khí ngời ngời. Trong tình huống như vậy thì Tôn Quyền nên xuất binh hay không nên xuất binh?

Xuất binh thì chưa chắc có lợi.

Mà không xuất binh thì sớm muộn gì hắn cũng chết.

Tôn Quyền bối rối không biết thế nào.

Mã Đạt cười, trong tiếng cười có chút kỳ quái.

-Khi Đạt ở Dự Chương đã từng nghe rằng trước khi Tôn Sách lâm chung đã từng dặn dò: "Nội sự không quyết được thì hỏi Trương Chiêu. Ngoại sự không quyết được thì hỏi Chu Du." Bây giờ Ngô hầu khó có quyết định, sao không phái người thỉnh giáo Chu đô đôc? Hắn quản lý thủy quân Giang Đông nên nắm rõ được nặng nhẹ.

-Việc này...

Tôn Quyền lộ ra vẻ do dự.

Thật ra hắn đã sớm nghĩ tớn Chu Du nhưng lại chưa quyết định có nên phái người đi hỏi hay không.

Chu Du rất thân thiết Tôn Sách chứ không thân với Tôn thị. Y và Tôn Sách là bạn tâm giao từ nhỏ, hơn nữa cùng khỏi dựng sự nghiệp cùng nhau, rất có uy anh ở Giang Đông. Tôn Quyền tiếp nhận vị trí Ngô hầu từ Tôn Sách, trong khi Tôn Sách còn có con trai. Mà Chu Du và Tôn Sách là anh em thân thiết. Chính vì thế nên không thể tránh khỏi một chút ngăn cách giữ Chu Du và Tôn Quyền.

Mỗi ngày Tôn Thiệu một lớn lên, dần dần cũng là vấn đề.

Tuy nói Tôn Sách đã mất gần mười năm, mà vị trí của Tôn Quyền càng ngày càng được củng cố, nhưng sức ảnh hưởng của Tôn Sách vẫn không thể bỏ qua được.

Đặc biệt lão tướng quân Trình Phổ mỗi khi nhắc đến Tôn Sách đều luôn mang theo vẻ hoài niệm.

Vì thế nên đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao Tôn Quyền giữ Tôn Thiệu ở Phú Xuân. Tất nhiên Tôn Quyền không hy vọng một ngày nào vị trí của chính mình bị Tôn Thiệu lấy đi. Tôn Thiệu thừa hưởng phúc lộc từ cha, Giang Đông lại có Chu Du làm chỗ dựa vững chắc. Tất cả đều là mối uy hiếp lớn đối với Tôn Quyền. Vốn Tôn Thiệu bị Tôn Quyền áp chế nên đã dần bị mọi người quên đi. Nhưng không ngờ Tào Tháo lại đột nhiên đến Giang Đông, muốn gả con gái cho Tôn Thiệu.

Việc này khiến cho Tôn Quyền có chút khẩn trương.

Tôn Thiệu bị áp chế tám năm, bây giờ một lần nữa lại thu hút sự chú ý của mọi người.

Tôn Quyền là một người rất hiểm độc, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn. Năm đó, đám hỏi của Lục Tốn và Cố thị khiến cho Tôn Sách có chút hơi khẩn trương. Vì thế Tôn Quyền đã ra tay, ý định muốn đầu độc giết con gái của Cố thị để thông qua Lục Tốn mà châm ngòi mối quan hệ của hai nhà Cố Lục, phá hỏng mối quan hệ của sĩ tộc Giang Đông. Thật không ngờ khi tưởng đại sự cáo thành thì lại bị Tào Bằng vô tình phá hỏng. Sau đó hai nhà Cố Lục giao ra tư binh thì mới khiến cho Tôn Quyền yên tâm. Vì thế có thể nhìn ra rằng Tôn Quyền là người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào.

Nếu như Tôn Thiệu không bị người đời chú ý thì Tôn Quyền không cần phải diệt trừ Tôn Thiệu.

Nhưng vì một chút nhân từ nương tay năm đó mà bây giờ hắn muốn động thủ đã trở nên vô cùng khó khăn. Bây giờ Tôn Thiệu không chỉ được sĩ tộc Giang Đông chú ý mà còn có lão thần Trình Phổ vô cùng coi trọng. Đồng thời, Ngô quốc đã mở rộng ra tới Phú Xuân, đã bành trướng rất lớn, khiến cho Tôn Quyền không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Chu Du... Chu Du!

Tôn Quyền do dự hồi lâu:

-Một khi đã như vậy thì phiền Trọng Tử đi Sài Tang một chuyến vậy.

-Đây là bổn phận của Đạt!

-Trọng Tử, ngươi nói xem ta nên từ chối hay tán thành lời đề nghị thông gia của Tào Tháo?

Trong mắt Mã Đạt hiện lên một chút kinh ngạc:

-Ngô hầu, vì sao ngài phải từ chối chứ?

-Việc này...

Mã Đạt cười nói:

-Tôn Thiệu là con trai của Tôn Sách. Bây giờ là thời điểm quan trọng của Giang Đông, cũng là lúc hắn nên dốc sức vì Tôn thị, là lúc giúp đỡ cho Ngô hầu. Đạt nghĩ rằng thiên hạ bây giờ là quần hùng cùng khởi, giống như thời Chiến quốc năm xưa. Sao Ngô hầu không lệnh cho Thiệu công tử đến Hứa Đô thành hôn. Từ có càng thể hiện rõ lập trường cho Tào Tháo, lại càng có thêm nhiều thời gian để chuẩn bị.

Để Tôn Thiệu đi Hứa Đô?

Ánh mắt Tôn Quyền bỗng dưng sáng ngời nhìn Mã Đạt, rồi mỉm cười.

Nói là đi thành thân nhưng chẳng khác nào nói đi làm con tin. Tôn Thiệu rời khỏi Giang Đông sẽ khiến cho sự ảnh hưởng còn lạ của Tôn Sách bị suy yếu đi. Đồng thời đối với Tôn Quyền mà nói thì chẳng khác nào giải quyết cái họa bên trong. Cho dù bọn người Trình Phổ có ủng hộ Tôn Thiệu thì sẽ ủng hộ thế nào? Khó khăn ư? Bọn họ có còn muốn chạy tới Hứa Đô không? Khi không có Tôn Thiệu thì địa vị của Tôn Quyền càng thêm củng cố.

-Lời Trọng Tử nói rất đúng.

Mặt mày Tôn Quyền vui vẻ, tỏ vẻ đồng ý.

-Tuy nhiên bên Lưu Bị thì nên giải quyết thế nào?

Nếu Chu Du muốn xuất binh thì ta đây có nên ưng thuận hay không?

Mã Đạt cười nói:

-Việc chủ công quyết định, Đạt không nên nhiều lời. Tuy nhiên việc xuất binh hay phòng thủ không quan trọng. Quan trọng là từ chuyện này, chủ công giành được nhiều lợi ích. Tuy rằng Lưu Bị nói là muốn dâng Quế Dương. Trong trường hợp đó thì có nghĩa Lưu Bị không thể quyết đoán về Quế Dương. Phải biết rằng mặc dù hắn chiếm cứ Trường Sa nhưng nền móng không vững chắc. Chủ công, Quế Dương có tốt thì cũng chỉ là cái hữu danh thôi. Không biết chủ công nghĩ thế nào?

Mã Đạt cáo từ ra đi. Còn Tôn Quyền thì không còn băn khoăn gì.

Từ lời Mã Đạt nói thì hắn đã hiểu ra một điều quan trọng.

Phải danh chính ngôn thuận giành lấy Quế Dương, bất luận thắng bại của Lưu Bị thì đều không thể ở thế thua.

Hắn có thể thông qua Quế Dương mà âm thầm giúp đỡ Lưu Bị chống đối Tào Tháo, đồng thời tăng cường lực lượng ở Giang Đông để ngừa việc Tào Tháo chinh phạt trong tương lai.

Mã Đạt không tán thành việc xuất binh.

Nhưng y lại tán thành việc trợ giúp cho Lưu Bị để Lưu Bị chế ngự quân đội của Tào Tháo.

Đúng, ý của y là như vậy. Trong lời nói vừa rồi của Mã Đạt đại khái đã có ẩn ý như vậy.

Tuy nhiên, nếu như đi Hà Tiến thì cần phải có một kế hoạch tường tận.

Tôn Quyền nhắm hai mắt lại. Sau một lát, đột nhiên hắn khoác áo đứng lên ra phòng ngủ.

-Người đâu!

-Dạ!

-Mời Tử Kính đến. Ta có chuyện quan trọng muốn thảo luận.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-607)


<