Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tào tặc - Hồi 341

Tào tặc
Trọn bộ 607 hồi
Hồi 341: Tào Tháo trao đao
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-607)

Gia Cát Lượng này là người nào vậy?

Xa xa tại Hứa Đô, Tào Tháo buông bức thư trong tay xuống, nhìn văn võ đại thần trong phòng khách, nghi ngờ mở miệng hỏi dò.

Mọi người trong sảnh không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.

Từ Kinh Châu truyền tin tức đến, nói Lưu Bị bây giờ đang tuyển binh mua ngựa ở Tân Dã, thanh thế không nhỏ.

Hắn lấy thân phận tả tướng quân, Dự Châu Mục, phong chức cho các tướng dưới trướng. Quan Vũ, Trương Phi, Mi Chúc, Mi Phương đều được phong chức. Ngoài ra, Những thần tử đi theo Lưu Bị trước kia như Trần Đáo, Triệu Vân, cũng được giao cho trọng trách nào đó. Trong đó còn có một người tiếng tăm lừng lẫy, tên gọi là Tuân Thầm, nhị ca của Tuân Úc. Tuy nhiên chuyện Tào Tháo nghi ngờ nhất chính là người tên Gia Cát Lượng được Lưu Bị phong làm quân sư. Nếu như Tuân Thầm là quân sư cũng còn dễ hiểu. Dù sao Tuân thị ở Dĩnh Xuyên tiếng tăm lừng lẫy, không người nào mà không biết. Ngay cả Tào Tháo cũng cực kỳ coi trọng Tuân Thầm, lúc nào cũng tiếc vì chưa có Tuân Thầm làm phụ tá. Chỉ tiếc là sau trận chiến Quan Độ, Tuân Thầm không rõ tung tích, không ngờ y lại nương tựa dưới trướng Lưu Bị.

Nhưng còn người tên Gia Cát Lượng này...

Dường như địa vị vẫn còn trên Tuân Thầm, khiến Tào Tháo nghi ngờ, khó hiểu.

Quách Gia đứng lên, trầm giọng nói:

- Gia Cát Lượng này tự là Khổng Minh, hai mươi ba tuổi. Gia thật ra từng nghe nói đến người này rồi, nghe nói xuất thân từ Gia Cát thị ở núi Lang Nha, tổ tiên là Gia Cát Phong, nguyên đế khi xưa từng phong ông ta là tư đãi gáo úy, sau này còn giữ chức ngự sử đại phu. Phụ thân Gia Cát Lượng là Gia Cát Giai, tự Quân Cống, vốn là Quận thừa quận Thái Sơn. Gia Cát Giai chết sớm, Gia Cát Lượng còn nhỏ đã theo người nhà đi nương nhờ thúc phụ, chính là Thái thú Gia Cát Huyền của Dự Chương. Sau này, triều đình phong Chu Hạo là Thái thú Dự Chương, người này cùng Lưu Diêu hợp sức đánh Gia Cát Huyền. Gia Cát Huyền rơi vào đường cùng, đành phải mang theo gia quyến tìm nơi nương tựa dưới trướng Lưu Biểu, không lâu sau đó do mắc bệnh mà qua đời. Nói ra thì Thái thú Dự Chương Gia Cát Huyền cũng có chút danh bất chính, ngôn bất thuận. Người vốn dĩ ở dưới trướng Viên Thuật, được Viên Thuật tin dùng. Chỉ là khi Đổng Trác còn sống, Gia Cát Huyền ngồi ở vị trí Thái thú Dự Chương chưa được bao lâu liền bị Chu Hạo và Lưu Diêu liên kết đuổi đến Kinh Châu.

Quách Gia thân là quân sư tế tửu, rất để mắt đến tin tình báo.

Khi tin Gia Cát Lượng trở thành quân sư của Lưu Bị truyền đến, hắn lập tức triển khai điều tra.

Tào Tháo nhíu mày:

- Gia Cát Lượng này có tài học thế nào mà lại ngồi được vị trí cao như thế?

- Điều này hãy còn chưa biết được. Chỉ nghe nói lúc trước y vừa làm ruộng vừa đi học ở Nam Dương. Nơi y vừa làm ruộng vừa đi học đó gọi là đồi Ngọa Long. Y cũng tự đặt tên mình là Ngọa Long, thường tự so với Quản Trọng. Người này bái sư ở Thủy Kính sơn trang, là đệ tử Tư Mã Huy, rất được Tứ Mã Huy xem trọng nhưng tài học cũng thật chưa biết ra sao.

- Có điều thôn phu sơn dã này có khẩu khí thật lớn.

Hạ Hầu Thận nghe được liền cười lạnh.

Trong lòng Tào Tháo vốn cũng có chút coi thường người này.

-Nghe nói Lưu Bị có thể đến Tân Dã là nhờ có một tay Gia Cát Lượng này sắp xếp?

- Đúng vậy!

Tuân Du ngẩng đầu nói:

- Gia Cát Lượng lấy vợ là con gái của Thái thị, mà Thái gia ở Kinh Châu cực kỳ có uy vọng. Nếu không có Gia Cát Lượng này ở giữa thu xếp, Thái thị chưa chắc đã chịu chứa chấp Lưu Bị. Tuy nhiên, chuyện Lưu Bị có thể ở Tân Dã, Du lại cho rằng chưa chắc đó không phải là ý của Lưu Biểu. Hai năm nay, Lưu Bị ở Kinh Châu tuy rằng chịu sự áp chế của Lưu Biểu nhưng giao Hủu rất rộng, thanh thế cũng cực tốt. Lưu Biểu chỉ sợ cũng có chút kiêng nể với Lưu Bị, cho nên mới chịu đáp ứng, để đuổi hắn ra khỏi Kinh Châu, tập trú ở huyện Tân Dã. Nhưng Tân Dã kia chỉ có hơn mười thôn trấn, nhân khẩu không tới mười vạn. Lưu Bị ở Tân Dã, chỉ sợ cũng khó mà làm nên chuyện lớn.

Mọi người trong sảnh không hẹn mà cùng nhau gật đầu.

Tào Tháo lại phát hiện Giả Hủ vẫn nhắm mắt dưỡng thần, không mở miệng tham dự thảo luận.

Hơi nheo mắt lại, Tào Tháo đột nhiên hỏi:

- Văn Hòa, ngươi xem thế nào?

- Lưu Bị cũng là nhân vật trí dũng kiệt xuất!

Giả Hủ mở miệng nói. Mọi người còn lại đều lặng im.

Hạ Hầu Thận không chịu phục nói:

- Vậy thì sao?

- Nguyên Nhượng tướng quân đã quên biến cố ở Nhữ Nam rồi sao?

Hạ Hầu Thận ngẩn ra, lập tức giận tím mặt, đập vỗ bàn rầm rầm, đứng bật dậy:

- Văn Hòa, ngươi đang châm chọc mỗ phải không?

Giả Hủ mỉm cười lắc lắc đầu, lại không nói lời nào nữa.

Trái lại Quách Gia lại thoáng suy nghĩ, nhìn về phía Tuân Du, chỉ thấy Tuân Du nhẹ nhàng gật đầu với y một cái. Quách Gia chợt hiểu rõ suy nghĩ của Tuân Du.

- Nguyên Nhượng bớt giận, lời này của Văn Hòa tuyệt không phải có ý châm chọc ngươi mà là có có ý khác. Nhớ lúc trước, Tào Công lệnh Hạ Hầu Thận ngươi giám sát năm đường đại quân, bao vây tiễu trừ Lưu Bị ở Nhữ Nam. Thật không ngờ lớp lớp vòng vây như thế mà vẫn để Lưu Bị ung dung chạy thoát, còn gây thương vong lớn cho quân của ngươi. Chuyện này Hạ Hầu Thận ngươi vẫn luôn luôn khắc ghi trong lòng, nên khi Giả Hủ nhắc tới biến cố ở Nhữ Nam, ngươi mới nghĩ rằng Giả Hử đang châm chọc mình.

Quách Gia đã đứng ra giải vây, Hạ Hầu Thận cũng không thể không nể mặt Quách Gia vài phần.

Tuân Du nói:

- Ta nguyện nghe Văn Hòa nói tường tận!

Quách Gia nhìn thoáng qua Giả Hủ, thấy gã vẫn nhắm mắt không nói, liền cười nói:

- Ngày trước Lưu Bị hoảng sợ như chó chết chủ. Khi hắn lánh nạn ở Nhữ Nam, cho dù là ta và Văn Nhược cũng chưa từng bận tâm đến hắn, cho rằng chúa công chỉ cần xuất binh, Lưu Bị ắt phải chết. Nhưng ai lại có thể nghĩ tới Lưu Huyền Đức chỉ trong thời gian ngắn lại đứng vững gót chân, chiêu binh mãi mã, thu hút nhiều kẻ liều mạng vì hắn mà cống hiến. Cũng vì vậy, hắn mới tháo chạy khỏi Nhữ Nam được. Mà bây giờ, Tân Dã mặc dù nhỏ, nhưng chúng ta không được phép quên Lưu Bị đó là nhân vật trí dũng kiệt xuất như thế nào. Nếu không cẩn thận hơn nữa, chỉ sợ Tân Dã đó sớm muộn gì cũng thành Nhữ Nam thứ hai. Hơn nữa, hắn có Gia Cát Lượng làm quân sư, dựa vào mối quan hệ của Gia Cát Lượng, bọn họ tất nhiên có thể thỏa hiệp được với thế tộc Kinh Tương. Đến lúc đó chỉ sợ hắn...

Quách Gia nói xong, liền ngồi xuống.

Nghe xong Những lời y nói, mọi người bắt đầu có suy nghĩ khác.

Tào Tháo do dự thật lâu, cũng thầm đồng ý rằng có lẽ y đã quá xem thường Gia Cát Lượng, nhưng y đích xác rất e ngại Lưu Bị. Người này trí dũng kiệt xuất, là tên gia hỏa chỉ cần chút ánh sáng là sẽ tỏa sáng rạng rỡ, thâm sâu khó dò.

- Văn Hòa, ngươi thấy thế nào?

Tào Tháo đưa mắt về phía Giả Hủ.

Lần này, Giả Hủ không tiếp tục giữ vẻ trầm mặc nữa.

Nếu như dùng lời nói của đời sau để hình dung thì Giả Hủ chính là đang giả ngây. Nhưng giả ngây cũng cần có chừng mực nhất định, nếu không, nhất định sẽ thành kẻ ngốc thật. Tào Tháo hỏi như thế chính là muốn thỉnh giáo Giả Hủ. Giả Hủ nếu như tiếp tục giả ngây, vậy thì kết quả của gã sẽ...

Giả Hủ mở to mắt, thản nhiên cười:

- Kỳ thực việc này cũng không khó giải quyết. Lưu Huyền Đức đang đóng quân ở Tân Dã, trong lúc nhất thời cũng khó thành đại sự, cho nên chủ công không cần lo lắng. Chủ công hiện tại nên lưu ý Hà Bắc, mau chóng bình định chiến loạn ở Hà Bắc là hơn. Chủ công có thể lệnh cho Trương Tú luyện binh ở Uyển Thành đồng thời lệnh cho một đại tướng đóng giữ ở Nhữ Nam, giáp công với Trương Tú, ắt có thể khiến cho thế cục Tân Dã rối ren. Tân Dã không xong thì Lưu Bị lại có thể lớn mạnh sao?

Tào Tháo mỉm cười!

Y ngẫm nghĩ một chút, lại hỏi:

- Chỉ làm như vậy liệu có đủ không?

- Ha ha, chủ công đã có quyết định, Văn Hòa hà tất phải nói lời thừa?

Hai người này trò chuyện, khiến cho rất nhiều người mù mờ, không hiểu ra sao cả.

Trái lại hai người Quách Gia và Tuân Du không hẹn mà cùng hiểu ý, tươi cười, nhìn Giả Hủ, lại liên tục gật đầu.

Tào Tháo nói:

- Văn Hòa có nghĩ ra người nào có thể đóng quân ở Nhữ Nam không?

- Thái thú Nhữ Nam Lý Thông tuy có vũ dũng, nhưng dù sao cũng không thể giết địch được.

Giả Hủ vừa mở miệng, liền muốn bãi miễn chức vụ Thái thú của Lý Thông ở Nhữ Nam, khiến cho rất nhiều người cảm thấy khó hiểu.

Từ lúc quy thuận Tào Tháo tới nay, Giả Hủ vốn dĩ muốn khiêm tốn hành động, không ngờ bị Tào Bằng phá hoại, khiến tính toán của gã cuối cùng tan biến. Trước sau trận chiến Quan Độ, Giả Hủ đều đã triển lộ tài cán nhất định, cũng làm cho rất nhiều người khâm phục. Nhưng sau khi Tào Bằng bị bãi miễn quan chức, Giả Hủ lại như thay đổi thành một người khác vậy, mỗi lần nghị sự, đều trầm mặc không nói, hết sức khiêm tốn. Nếu không có Tào Tháo lúc nào cũng nhắc tới gã, chỉ sợ nhiều người đều quên là có người này.

Mà nay Giả Hủ đột nhiên hiến kế, hơn nữa mở miệng liền muốn bãi miễn Thái thú một quận, thật nằm ngoài dự kiến của hầu hết mọi người.

Tào Tháo hỏi:

- Văn Hòa ngươi tiến cử người nào?

- Trương Tuấn Nghĩa biết tùy cơ ứng biến, giỏi điều binh khiển tướng, biết lường trước được tình hình địa thế, không phải người không biết bày mưu tính kế. Vả lại người này biết nghe lời can gián, yêu quý nho sĩ, có thể trấn Nhữ Nam. Nếu như người này ở Nhữ Nam, ắt có thể áp chế được thành công của Lưu Bị.

- Ngươi nói Trương Cáp ư?

Tào tuyệt đối không nghĩ tới, Giả Hủ sẽ đề cử Trương Cáp.

Kể từ khi Trương Cáp quy hàng, y luôn rất cẩn trọng, lập được không ít công lao. Nhưng vấn đề là Trương Cáp dù sao cũng là tướng đầu hàng, cho nên không khỏi khiếnngười hoài nghi, băn khoăn. Hơn nữa, Trương Cáp hiện giờ và Trương Cáp khiến Gia Cát Lượng phải kiêng nể trong lịch sử vẫn còn có sự chênh lệch rất lớn. Ít nhất, trong mắt Tào Tháo, hắn còn chưa đến trình độ một mình đảm đương một phía.

- Chủ công, Trương Cáp tuyệt đối không được!

- Đúng vậy, Nhữ Nam là nơi trọng yếu, Trương Tuấn Nghĩa tuy có tài hoa nhưng sợ là khó đảm đương được trọng trách.

-Chủ công nên suy nghĩ kĩ càng!

Trong sảnh, mọi người ầm ầm đứng lên khuyên can.

Nhưng Tào Tháo lại nhắm mắt không nói gì.

Trương Cáp biết tùy cơ ứng biến, giỏi điều binh khiển tướng, biết nghe lời can gián. Tào Tháo dường như chỉ trong chốc lát đã hiểu rõ điểm cốt lõi trong lời nói của Giả Hủ. Mấu chốt chính là Trương Cáp có thể nghe lời can gián, điểm này đích thật hắn rất khác những người khác.

Giống như lão huynh đệ Hạ Hầu Thận, Hạ Hầu Uyên và Tào Nhân này đều thuộc loại kiêu binh mãnh tướng. Ngày thường Tào Tháo có lẽ có thể nói gì bọn họ nghe nấy, nhưng nếu như đổi là người khác nói, chưa chắc bọn họ đã chịu nghe theo.

Tào Tháo mở mắt ra, chăm chú nhìn Giả Hủ thật lâu.

- Văn Hòa, cứ làm theo lời của ngươi đi.

- Ty chức nhất định không phụ sự phó thác của chủ công.

Tào Tháo quyết định việc đối phó với Lưu Bị cứ giao cho Giả Hủ xử lý.

Y hiện không có nhiều sức để xử lý Lưu Bị, nhưng ít ra cũng ngăn chặn được Lưu Bị phát triển. Theo những gì Tào Tháo hiểu về Lưu Bị, người bình thường không thể đảm đương trọng trách này. Mà Giả Hủ là một trong số ít người có khả năng đối phó với Lưu Bị. Trước đây, Tào Tháo còn có chút lo lắng Giả Hủ sẽ không tự động xin đi giết giặc. Nhưng bây giờ xem ra, sau một thời gian dài yên lặng, Giả Hủ cuối cùng cũng muốn xuất chiêu! Điều này cũng khiến Tào Tháo cực kỳ hứng thú.

Giả Hủ nhận mệnh lệnh này, đồng nghĩa với chuyện Quách Gia trở thành mưu sĩ bậc nhất của Tào Tháo.

Đây cũng coi như Giả Hủ nhượng bộ Quách Gia một lần. Quách Gia cũng cảm giác được điều đó, vì thế khẽ cúi người, cười với Giả Hủ.

Độc sĩ với nhân vật trí dũng kiệt xuất ư?

Cuối cùng ai mới có thể chiếm được thế thượng phong đây?!

Tào Tháo cười ha ha, đứng lên.

- Văn Hòa, nếu như có bất cứ yêu cầu gì, có thể trực tiếp nói cho ta biết, việc ở Tân Dã, toàn bộ nhờ ngươi. Người đâu!

Y khoát tay, quát lớn:

- Lấy đao đến.

Tào Bân vội vàng ứng tiếng. Không lâu sau, gã cầm một hộp gấm trong tay, vội vàng đi vào đại sảnh.

Tào Tháo nhận lấy hộp gấm, mở nắp, lấy ra một thanh đoản đao trang trí đẹp đẽ, quý giá, hai tay đưa về phía Giả Hủ.

Đoản đao này vừa xuất hiện, không ít người trong sảnh đã nheo hết mắt lại.

Rất nhiều ngươi vừa liếc mắt liền nhận ra thanh đoản đao trong tay Tào Tháo, rõ ràng là năm đó khi Tào Cấp quy thuận Tào Tháo đã bỏ ra ba tháng tạo ra ba mươi sáu thanh Thiên Cương đao. Lại nói năm đó, khi Tào Cấp quy thuận Tào Tháo, kỹ xảo tạo đao vẫn chưa thành thục. Ba mươi sáu thanh Thiên Cương đao này so với những thanh đao ông tạo ra gần đây thì quả thực không đáng nhắc tới. Nhưng nói về giá trị thì ba mươi sáu thanh đao Thiên Cương này vượt xa những bảo đao được tạo ra sau này. Nguyên nhân rất đơn giản, trên những thanh bảo đao kia có khắc năm chữ.

Vinh diệu tức ngô mệnh! (Vinh hiển là mạng của ta!)

Ở một góc độ nào đó mà nói, ba mươi sáu thanh đao Thiên Cương này tượng trưng cho thân phận và địa vị, càng đại diện cho sự chấp thuận của Tào Tháo.

Năm Kiến An thứ hai, Tào Cấp tạo ra ba mươi sáu thanh Thiên Cương đao, đến nay cũng đã sáu bảy năm qua.

Trong sáu, bảy năm này, có không ít người được Tào Tháo tặng đao.

Tỷ như Thiên Cô đao trong tay Điển Vi, Thiên Nhàn đao trong tay Tào Bằng, Thiên Cương đao trong tay Tuân Úc, Thiên Cơ đao trong tay Quách Gia. Trong sáu năm, có hai mươi tám người dưới trướng Tào Tháo nhận được một trong ba mươi sáu thanh Thiên Cương đao có khắc chữ "Vinh diệu tức ngô mệnh". Mỗi người được trao tặng đều là tâm phúc được Tào Tháo coi trọng.

Ngay cả Tào Phi, con thứ của Tào Tháo, hiện giờ đã ra làm quan, cũng không đạt được quang vinh như thế này.

Giả Hủ là nhân vật thứ hai mươi chín đạt được một trong ba mươi sáu thanh Thiên Cương đao. Tào Tháo tặng mỗi một cây đao đều có ý nghĩa đặc biệt của nó. Tỷ như Tuân Úc, nhìn thì tưởng bình thường, nhưng lại là nhân vật thứ nhất dưới trướng Tào Tháo.

Khi Tào Tháo chiến đấu bên ngoài, Tuân Úc tất nhiên sẽ đóng giữ Hứa Đô.

Trên thực tế, từ khi Tào Tháo lập nghiệp tới nay, Tuân Úc đều phụng sự cho y, thật giống như Tiêu Hà dốc sức vì Lưu Bang vậy.

Thiên Cơ đao Quách Gia là mưu sĩ đắc lực của Tào Tháo, cũng là mưu chủ Tào Tháo tín nhiệm.

Thiên Cô đao Điển Vi chỉ trung thành với một mình Tào Tháo. Tuy nếu chỉ đánh giá về chức quan thì không có gì nhưng nếu như Điển Vi góp ý, Tào Tháo đều sẽ nhìn nhận, suy xét. Còn nhiều tình huống tương tự như vậy, giống như Thiên Phú đao Tào Hồng là bởi vì Tào Tháo biết được Tào Hồng giỏi ứng biến, cho nên ban cho đao này, ý muốn nói chỉ cần hắn không phạm pháp, có thể thoải mái làm giàu.

Tào Tháo biết nguyên nhân Giả Hủ luôn khiêm tốn là vì trong lòng gã còn băn khoăn.

Y dứt khoát đem thanh đao quý trao cho Giả Hủ, cũng là nói cho Giả Hủ biết, chỉ cần ngươi vì ta tận tâm làm việc, ta bảo đảm vinh hoa, phú quý cho ngươi.

Cái mà Giả Hủ cần chẳng phải là một lời cam đoan như vậy hay sao?

Giả Hủ vội vàng quỳ sụp xuống đất, cung kính tiếp nhận Thiên Quý đao từ tay Tào Tháo:

- Ty chức tuyệt không phụ lòng kỳ vọng của chủ công.

Cùng lúc đó, xa xa ở trong một khách sạn bình dân của Hồng Thủy Tập, Tào Bằng đang nghe báo cáo.

Khương Tự tuổi chừng ba mươi, cường tráng, mạnh mẽ. Gã và Lương Khoan đều nổi danh hào hiệp ở Lương Châu. Bọn họ hơi có chút danh tiếng đối với người Khương Hồ. Hai người nhận được lời mời của Doãn Phụng, cho nên mới cùng nhau đến Hồng Trạch, tìm nơi nương tựa Tào Bằng.

Tào Bằng nhẹ nhàng gõ tay lên án thư, trầm tư suy nghĩ.

Thật lâu sau, hắn lẩm bẩm:

- Mã Đằng này hạ quyết tâm rồi! Như vậy cũng tốt, vừa lúc sẽ có một Cẩm Mã Siêu.

*****

Liên tục hai ngày mưa thu qua đi, nhiệt độ không khí Hồng Trạch giảm xuống.

Mưa phùn lất phất cuối cùng cũng ngừng rơi, trên trời nắng gắt, không khí lành lạnh nhưng trong lành. Đầu thành Hồng Thủy Tập, lá tinh kỳ bay phấp phới, màu cờ tung bay. Nếu như có người vừa tới nơi đây, nói không chừng sẽ nghĩ nơi đây đang chuẩn bị mừng ngày hội.

Đậu Lan thay trường bào, dẫn Đậu Hổ chờ ở ngoài thành.

Xa xa cuối đường lớn, vắng vẻ không một bóng người. Phụ tử hai người đứng dưới cổng thành Hồng Thủy Tập, thỉnh thoảng khe khẽ thì thào.

Mà trong nhóm người ở bên đường, Tào Bằng mặc phục trang của người Hồ, khoanh tay mà đứng Khương Tự và Lương Khoan cũng đi cùng hắn. Bọn họ và phụ tử Đậu Lan đều giống nhau, đều đang chờ sứ giả Mã gia đến. Đồng thời, riêng Tào Bằng, hắn cũng muốn nhân dịp này xem xem Cẩm Mã Siêu trong truyền thuyết rốt cuộc trông như thế nào. Đây chính là cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!

- Công tử, Mã Siêu này đến, Đậu Lan chưa chắc có thể giữ chắc được.

- Ta biết.

Tào Bằng nhẹ giọng đáp một câu, ra hiệu Khương Tự không cần mở miệng.

Trong lòng hắn lại âm thầm tính toán, việc này nên quyết định như thế nào. Dã tâm của Mã gia muốn đoạt lấy Hồng Trạch đã rõ ràng. Dựa vào lực lượng trong tay Mã Đằng hiện giờ, nếu Tào Bằng muốn tranh thủ sự ủng hộ của Đậu Lan, chỉ sợ sẽ chẳng dễ dàng gì. Dù sao, Mã Đằng vẫn là một tên Hán thần, ở một mức độ nào đó, Tào Bằng thậm chí còn thua kém Mã Đằng.

Chỉ là Tào Bằng không biết Đậu Lan sẽ lựa chọn như thế nào.

Thời gian trôi qua thêm một chút nữa, đã sắp đến chính ngọ, chân trời đột nhiên xuất hiện từng lớp khói bụi.

Giống như một con trường long màu đen xuất hiện trong tầm mắt mọi người, gót sắt giẫm đạp mặt đất, phát ra tiếng vang ù ù. Tào Bằng thậm chí có thể cảm nhận được mặt đất dưới chân cũng nhẹ nhàng run lên. Hắn giật mình, nói lẩm bẩm: "Đến rồi!"

Trường long màu đen kia càng ngày càng gần, tiếng chân có thể nghe rõ ràng.

Chỉ thấy từ trên đường lớn một đội người ngựa bay nhanh như chớp mà đến, cầm đầu là viên Đại tướng, tuổi trên dưới hai bảy, hai tám. nếu không ngồi trên lưng ngựa, y ước chừng cao khoảng tám thước trở lên, đầu đội mũ sư tử xoay đầu, mặc giáp hình đầu sư tử, thắt lưng bằng chiều rộng của bàn tay, khoác ngoài chiếc áo choàng màu trắng tuyết bên trong phủ lớp lót màu hồng sa tanh. Con ngựa Chiếu Dạ Sư uy phong lẫm lẫm, đằng đằng sát khí. Người tới như tên rời cung, trong chớp mắt đã đếntrước mặt phụ tử Đậu Lan. Khi còn cách phụ tử Đậu Lan ước chừng khoảng ba mươi bước, người kia đột nhiên ghìm cương chiến mã.

- Đứng.

Hắn quát một tiếng, Chiếu Dạ Sư hí dài, bốn vó như mọc rễ, đứng yên trên mặt đất.

- Đậu tướng quân!

Người tới nâng tay lên, sau lưng thiết kỵ chợt ngừng bước.

Y quát lớn, đồng thời vung chân từ trên ngựa nhảy xuống, đi nhanh vài bước, chắp tay:

- Mã Siêu này có lễ.

- Hiền chất, sao lại đa lễ như vậy?

Đậu Lan cười ha hả, bước đi nhanh về phía người này.

Tào Bằng đứng trong đám người, cẩn thận quan sát người được phái đến, thầm khen ngợi.

Mã Siêu này quả nhiên không hổ với cái tên Cẩm Mã Siêu, dáng vẻ đường đường, lộ ra khí phách oai hùng.

Tướng mạo Mã Siêu hơi có chút giống người mang huyết thống Khương Hồ. Làn da trắng hơn rất nhiều người, hai má hốc hác, góc cạnh rõ ràng, giống như đồng đao tước phủ. Hốc mắt y hơi lõm xuống, con ngươi của y sáng, thâm trầm. Mũi y cao, hơi khoằm như mũi chim ưng, xương gò má hơi nhô lên, nhìn rất linh hoạt, sắc bén.

Tào Bằng không khỏi chau mày, âm thầm gật đầu.

Môi mỏng chứng tỏ là người khắc nghiệt, thiếu tình cảm; khi y giơ tay nhấc chân lại có dáng dấp như chim ưng như lang sói, làm cho người ta cảm thấy không được thoải mái. Ít nhất theo Tào Bằng thấy, khí chất của Mã Siêu này và tướng mạo của y hơi có chút không tương xứng. Hoặc là nói, khí chất của y khiến người ta có cảm giác không muốn tiếp xúc với y, bất giác đã muốn xa lánh.

Đây chính là Mã Siêu - Mã Mạnh Khởi sao?

Có lẽ, vì Tào Bằng nhìn chăm chú quá lâu, Mã Siêu dường như cảm thấy được cái gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua. Ánh mắt đó rất lợi hại, rất sắc bén. Tào Bằng thầm kinh ngạc, vội vàng chuyển tầm mắt sang chỗ khác. Cũng may xung quanh hắn người đứng không ít, cho nên khi Mã Siêu nhìn qua, không cảm thấy được gì, lại quay đầu cười nói với Đậu Lan.

Ánh mắt Tào Bằng lướt nhìn về phía sau Mã Siêu qua đầu vai y.

Chỉ thấy tùy tùng của Mã Siêu đều là kỵ quân mặc giáp đen, số người ước chừng trong khoảng tám trăm.

Kỵ sĩ trên ngựa đều có vẻ rất cường tráng, nhanh nhẹn, dũng mãnh. Tào Bằng không ngờ phát hiện ra đám tùy tùng này của Mã Siêu mặc giáp trụ và binh khí dường như không giống với của quân Hán và Khương Hồ. Kỵ quân Võ Uy sử dụng kỵ thương, không giống loại kỵ thương bình thường, mà giống với kỵ thương của phương Tây hơn. Hơn nữa khôi giáp của đám kỵ quân này không giống với khôi giáp của quân Hán, mà có dáng dấp của nước khác rõ rệt. Tào Bằng thầm nhủ trong lòng.

Lúc này, Mã Siêu và phụ tử Đậu Lan đã kết thúc hàn huyên, đang đi vào cửa thành.

Người đi đường cũng dần tản ra. Tào Bằng vẫn đứng ở chỗ cũ, ngẫm nghĩ, xoay người nói:

- Chúng ta về thôi.

Khương Tự vội vàng nói:

- Công tử, hay là chúng ta nghĩ cách đến phủ nha hỏi thăm một chút?

- Không cần đâu, việc này để cho Lý Đinh đi xử lý thôi, chúng ta hiện nên án binh bất động là hơn.

- Nhưng mà Mã Khởi này...

- Mã Mạnh Khởi chẳng qua là tên thất phu lỗ mãng, không đáng để lo. Theo ta thấy, nếu như y quá vồn vã, nói không ngừng ngược lại còn khiến cho Đậu Lan phản cảm, không quy thuận, mà sẽ lập lờ nước đôi. Nếu như bọn họ thật có lòng quy thuận, chúng ta sẽ lại tìm cách phá hoại. Tóm lại, dựa vào tình hình trước mắt mà nói, chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ được.

- Ta hiểu rồi!

Khương Tự gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được.

Tào Bằng cũng không nói thêm gì nữa, sau khi vào thành, liền đi thẳng đến quán trọ.

Quả không ngoài dự liệu của hắn, Lý Đinh không có mặt ở quán trọ. Dựa vào thân phận và địa vị của gã, và xem Hồng Thủy Tập bây giờ, hôm nay Mã Siêu đã đến như vậy, Đậu Lan nhất định sẽ lệnh gã đi. Dù sao, ở một mức độ nào đó, Lý Đinh đại diện cho tổ phụ Lý Kỳ của gã. Tào Bằng tới Hồng Thủy Tập rồi mới hiểu được rằng Lý Kỳ ở Hồng Trạch này cũng có chút uy vọng.

Nhưng mà, Lý Đinh không nói bất kỳ chuyện gì cho Tào Bằng biết, cũng có nghĩa trong lòng gã có chút khúc mắc.

- Công tử, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?

- Chờ!

- Chờ!

- Nếu như tình hình bất lợi, Lý Đinh sẽ thông báo cho chúng ta ngay. Dù sao, việc này đối với Lý Đinh mà nói, cũng quan trọng. Vương Song, thay ta nói với Lương Khoan và Khương Tự, trong hai ngày này, tạm thời nhẫn nại một chút, không được tự ý manh động.

Vương Song đáp lại một tiếng, xoay người vội vã rời khỏi.

Tào Bằng ở trong phòng lưỡng lự, mãi một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại.

Đừng tưởng bề ngoài hắn tỏ vẻ không sao, nhưng trong lòng, Tào Bằng cảm thấy rất nôn nóng và bất an. Lúc này, hắn phải đối diện với một người không phải kẻ vô danh, mà là người đã đánh cho Tào Tháo thua tơi bời ở Tây Lương, Cẩm Mã Siêu.

Mã Đằng ra chiêu, như vậy Đậu Lan sẽ lựa chọn thế nào?

Điều này đã vượt qua phạm vi hiểu biết lịch sử của Tào Bằng, càng nằm ngoài khả năng xoay chuyển của hắn.

Vốn tưởng rằng chiếm lĩnh được Hà Tây sẽ không quá khó khăn, lại thật không ngờ, sớm như vậy Mã Đằng đã ra mặt chống đối, chuyện này thực nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Tào Bằng tự nhủ nhất định phải nghĩ ra một sách lược ứng phó.

Tuyệt không thể để Đậu Lan quy thuận Mã Đằng!

Nếu như Đậu Lan nguyện ý quy thuận Mã gia, cũng có nghĩa toàn bộ Hồng Trạch rất có khả năng sẽ quy thuận Mã gia. Tào Bằng đương nhiên sẽ không ngồi nhìn chuyện này xảy ra. Cho dù là khiến Đậu Lan duy trì trạng thái trung lập, cũng tốt hơn để y đầu nhập vào Mã gia.

Nhưng mà, Tào Bằng nên làm như thế nào mới có thể khiến cho Đậu Lan giữ thái độ trung lập đây?

Crypto.com Exchange

Hồi (1-607)


<