Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tào tặc - Hồi 333

Tào tặc
Trọn bộ 607 hồi
Hồi 333: Tiên Ti
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-607)

Lãnh Phi chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.

Con dê đập về phía cơ thể y với sức nặng ngàn cân. Lãnh Phi biết rất rõ nếu bị con dê này đập trúng, dù cho có giết được Tào Bằng y cũng khó bảo toàn được mạng sống. Hơn nữa, y cũng không dám chắc có giết được Tào Bằng hay không.

Thanh kiếm nhỏ trong tay vội vàng xoay chuyển thay đổi mục tiêu.

Thanh kiếm nhỏ vừa vung lên, mũi kiếm đâm trúng vào con dê, đồng thời, cổ tay cũng đột nhiên run lên, thân thể con dê to lớn kia ngay tức khắc bị đánh bay ra ngoài.

Không thể không thừa nhận, Lãnh Phi quả thật là một tay kiếm giỏi.

Con dê kia mang theo sức nặng ngàn cân đã bị y hóa giải như không. Chỉ có điều khi con dê bị đánh bay đi, vẻ mặt của Lãnh Phi cũng trở nên vô cùng khó coi. Chỉ thấy một bàn tay của Tào Bằng nâng lên, chỉ vào y từ xa, trên mặt lộ ra một chút cười quỷ dị, tiếng lò xo vang lên, cùng lúc tám mũi tên đã được bắn ra hàng loạt.

Lãnh Phi biết Tào Bằng có một nỏ pháo ở trên tay như vậy, cho nên cũng có đề phòng từ trước.

Chẳng qua, khoảng cách lần này Tào Bằng phóng ra gần hơn so với lần trước lúc ở trên thuyền. Trường kiếm trong tay Lãnh Phi vung lên, chỉ nghe những tiếng leng keng vang lên không ngừng. Tám mũi tên bị y đánh bay hết sáu, còn một mũi thì lướt qua má của y để lại một vết thương, làm cho máu chảy đầy mặt của Lãnh Phi; còn một mũi tên khác thì trúng vào con ngựa dưới háng của y.

Chiến mã hí thảm một tiếng, nặng nề ngã lăn xuống đất.

Lãnh Phi ở trên ngựa đột nhiên phóng người lên, vừa muốn ra tay nhưng lại thấy những con ngựa đang chạy đến như bay.

Trên tay của ba người vệ sĩ Phi Mạo đều cầm một nỏ pháo, người mượn thế của ngựa, ngựa mượn uy của người, bổ tới như gió. Cơ thể Lãnh Phi chưa kịp rơi xuống đất, hai mươi bốn mũi tên đã giống như một làn mưa hoa rơi xuống từ trên không trung.

Tuy rằng thanh kiếm nhỏ trong tay của Lãnh Phi gạt đỡ rất nhanh nhưng cũng không thể nào trong lúc nhất thời có thể cản được hết tất cả hai mươi bốn mũi tên cùng lúc tiến đến. Rối tung rối mù, tiếng mũi tên bắn trúng vào thịt phát ra liên tiếp âm thanh trầm đục. Thân thể Lãnh Phi run rẩy không ngừng, bị cương nỏ bắn trúng sáu mũi tên. Mỗi một mũi tên đều mang theo một lực đạo thật lớn chứ chẳng phải bình thường. Lãnh Phi kêu lên một tiếng trầm đục, trong nháy mắt hai chân đã rơi xuống đất, mềm nhũn, suýt nữa quỳ gối trên mặt đất. Cũng may y phản ứng nhạy bén, thuận thế lăn tròn một cái về phía sau, vừa mới chuẩn bị đứng lên nhưng lại cảm thấy thân thể dường như đã không còn điều khiển được nữa.

Những chỗ trúng tên không có cảm giác đau đớn, ngược lại lại có một chút ngứa ngáy.

Có độc!

Lãnh Phi giật mình ớn lạnh, ngẩng đầu nhìn về phía Tào Bằng.

- Đê tiện...

Lời còn chưa dứt, sư hổ thú đã vọt tới trước mặt y. Lực đụng vào thật lớn, giống như một cây đại chuỳ mạnh mẽ đập vào người Lãnh Phi. Lãnh Phi đương lúc lo lắng vì bị trúng độc nên mất tập trung không kịp né tránh. Lãnh Phi bị một cú va đập này liền kêu lên một tiếng thảm thiết, thân thể lập tức bị đánh bay lên.

Máu trong miệng phun ra, trong nháy mắt thân thể rơi xuống đất, toàn bộ xương cốt giống như đều bị vỡ tan thành đất.

- Ngươi đê tiện...

Tào Bằng cất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng trả lời:

- Ngươi có thể ám sát, vậy sao ta không thể dùng độc chứ? Lãnh Phi, ta biết ngươi sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng ngươi cũng không nghĩ lại, nếu như ta không giết ngươi, cuộc sống sau này của ta chẳng phải sẽ rất khó khăn sao?

- Ngươi...

- Mau chết đi để còn kịp đi đầu thai, kiếp sau nhớ đừng làm thái giám nữa!

Tào Bằng vừa nói vừa giục ngựa tiến về phía trước.

Gót sắt của sư hổ thú hung ác đạp lên trước ngực của Lãnh Phi, tiếng răng rắc liên tiếp vang lên, xương ngực của Lãnh Phi bị giẫm lên vỡ nát, ánh mắt trợn trừng, cả người giống như chết không nhắm mắt nhìn Tào Bằng, co giật hai cái, cuối cùng không cử động được nữa.

Người này là cao thủ ám sát hạng nhất bên người của Hán Đế, cứ như vậy chết đột ngột ở thảo nguyên Sóc Phương.

Đối với Tào Bằng mà nói, Lãnh Phi còn sống có lẽ có thể làm hắn cảm thấy vài phần e dè; nhưng tên thái giám này chết đi... cũng chỉ là một thái giám chết đi mà thôi. Ngay tại thời điểm gót sắt của sư hổ thú đạp vỡ lồng ngực của Lãnh Phi, cái tên Lãnh Phi này, đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Hắn còn có chuyện trọng yếu cần phải làm...

Ví dụ như, đoạt dê!

Từ lúc Lãnh Phi bắt đầu ám sát đến khi chấm dứt, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.

Khi kiếm quang biến mất trong nháy mắt, Lưu Quang bỗng dưng đứng dậy, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, thân mình run nhè nhẹ.

Chợt từ xa truyền đến tiếng sư hổ thú hí dài giống như rồng gầm sư rống, làm cho hàng vạn chiến mã hoảng sợ.

Một đạo thân ảnh màu vàng thản nhiên lao ra, lập tức kỵ sĩ nhặt lên con dê từ trên mặt đất, nhanh chóng vọt tới phía trước...

Lưu Quang biết Lãnh Phi đã thất bại!

Trong lòng đột nhiên có chút phẫn nộ.

Lưu Quang cũng không tức giận nhiều lắm, cũng không có nhiều đau xót trong lòng.

Trời muốn diệt nhà Hán?

Chẳng lẽ là trời muốn diệt nhà Hán?

Một Tào Bằng nho nhỏ, không ngờ ngay cả một cao thủ ám sát như Lãnh Phi ba lần liên tục vẫn thoát được lại còn giết chết luôn Lãnh Phi. Số mệnh của họ Tào chẳng lẽ mạnh mẽ đến như vậy, mạnh mẽ đến mức phía mình đã xuất ra hết cao thủ cũng không làm gì được Tào Bằng. Lãnh Phi này vừa chết, coi như bệ hạ đã bị gãy đi một tay. Đương nhiên, dựa vào sự hiểu biết của Lưu Quang về Hán Đế, Lãnh Phi chết rồi ông ta chưa chắc đau buồn nhiều lắm. Đó là một người thiếu tình cảm, năm đó Tư Đồ Vương Doãn đối với ông ta hết mực trung thành nhưng sau khi Tư Đồ Vương Doãn chết đi, Hán Đế cũng không tỏ ra bi thương nhiều lắm. Hôm nay là Lãnh Phi, như vậy kế tiếp, chính là ai?

Trong lòng Lưu Quang cảm thấy có một tia tuyệt vọng...

Đôi mắt hình tam giác của Lưu Báo đang lim dim vội mở lên, nhìn bóng dáng Tào Bằng đi xa có chút mơ màng.

Lựa chọn Hán thất, có thật sự đúng không?

Hiện tại y cũng không biết chính xác...

Lúc trước Lưu Quang tìm y, hứa cho y vị trí đại Thiền Vu.

Lưu Báo cũng cho rằng, mặc kệ nói như thế nào thiên hạ này cũng vẫn là thiên hạ của Hán thất, mặc dù Tào Tháo thừa lệnh vua thâu tóm các nước chư hầu, cuối cùng cũng vẫn là thần tử của nhà Hán. Lúc này tìm nơi nương tựa Tào Tháo, tuy là dệt hoa trên gấm, chẳng thà hiệp trợ Hán Đế có thể đổi lấy ích lợi nhiều hơn. Nhưng mà, lực lượng của Hán Đế dường như... Tiêu phí rất nhiều tâm tư, kết quả lại giết không nổi một Tào Bằng. Nhà Hán muốn độc chiếm thiên hạ thật sự còn có hi vọng sao? Ít nhất là theo như nhận xét của Lưu Báo dường như không nhiều lắm.

Có lẽ, ta cần phải tiếp xúc một chút với người của Tào Tháo mới được.

Xa xa, lửa trại bùng lên.

Sau khi Tào Bằng đem con dê về đến đích, ra sức ném con dê lên trên đỉnh của đài cao.

Trong phút chốc những mục dân phát ra từng đợt tiếng hoan hô, cũng khiến cho Lưu Báo lập tức hạ quyết tâm.

Y vừa muốn đi xuống đài cao, chợt thấy từ xa một con ngựa chạy đến như bay.

Viên tướng người Hung Nô chạy tới dưới đài cao, xoay người xuống ngựa, vội quỳ xuống đất, thở hổn hển hô:

- Tả Hiền Vương, việc lớn không tốt.

Lưu Báo ngẩn ra, bước tới phía trước vài bước, nghi hoặc hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Vừa rồi, vừa rồi Đàn Thác dẫn theo một ngàn kỵ binh Tiên Ti, đột nhiên tiến sát vương trướng. Ba mẹ con Vương phi bị Đàn Thác bắt đi, vương trướng tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, binh sĩ đóng giữ vương trướng gần như toàn bộ đều bị Đàn Thác giết chết.

Lưu Báo chỉ cảm thấy đầu ông lên một tiếng lớn.

- Đàn Thác cũng dám xuất binh đánh ta? Hiện giờ hắn ở nơi nào?

- Tả Hiền Vương, sau khi Đàn Thác tập kích vương trướng đã dẫn người rời khỏi. Có lẽ đi về hướng núi Thạch Chủy.

- Oa nha nha...

Lưu Báo nổi trận lôi đình, lớn tiếng quát:

- Không giết Đàn Thác ta thề không làm người.

Khi nói chuyện, y cũng không báo với Hô Trù Tuyền, đứng ở trên đài cao lớn tiếng quát:

- Các huynh đệ, lập tức lên ngựa, theo ta truy kích Đàn Thác.

Sắc mặt của Hô Trù Tuyền trầm xuống, nhưng vẫn không ngăn cản.

Mà trong lòng Lưu Quang cũng không khỏi khẽ động, loáng thoáng cảm giác được việc này có lẽ là liên quan đến Tào Bằng.

Đàn Thác là ai?

Trên danh nghĩa là tộc trưởng của tây bộ Tiên Ti, nhưng trên thực tế đã thất bại trở thành một tộc trưởng của một bộ lạc bình thường. Thực lực của hắn từ lâu đã không phải là đối thủ của Lưu Báo, lại đột nhiên bôn ba ngàn dặm tập kích bất ngờ, nếu nói về phương diện này không có ai châm ngòi, Lưu Quang tuyệt đối không tin.

Lưu Quang nhớ rõ, trước đây khi ra khỏi núi Thạch Chủy, Tào Bằng từng cứu một bộ khúc của Đàn Thác.

Nhưng chuyện này có nên nói với Lưu Báo hay không?

Lưu Quang đưa mắt hướng dưới đài nhìn ra xa, phía xa Tào Bằng giục ngựa chạy nhanh, hai tay giơ lên cao khỏi đỉnh đầu...

Thôi thôi, cho dù là chuyện này có liên quan với Tào Bằng, ta cũng không có chứng cớ. Hơn nữa, Lưu Báo hiện tại có gan trêu chọc hắn sao?

Nghĩ đến đây trong lòng Lưu Quang không khỏi có chút ảm đạm.

----- Bởi vì Đàn Thác đột nhiên tập kích cho nên đại hội thi đấu đoạt dê vội vàng kết thúc.

Lưu Báo nổi giận điểm khởi binh mã chuẩn bị khai chiến với Đàn Thác. Còn Hô Trù Tuyền thì vội vàng cùng với Lưu Quang và Điền Dự đàm phán.

Mặc kệ nói như thế nào, lúc này nhà Hán bởi vì có sự tồn tại của Tào Tháo, đối với người Hồ từ đầu đến cuối vẫn duy trì một sự uy hiếp. Cũng chính vì vậy song phương rất nhanh đi đến nhất trí, quyết định từ nay nam Hung Nô ở phía bắc nắm giữ Ô Hoàn, cắt đứt sự trợ giúp cho hynh đệ Viên thị. Tương ứng, Tào Tháo sau khi bình định xong ở Hà Bắc, đem chợ của nước Quy Tư mở ra để cung cấp binh giới và vật tư cho Hung Nô, còn Hung Nô thì cần cung cấp chiến mã cho Tào Tháo.

Tất cả chướng ngại dường như chỉ trong một đêm đều biến mất hầu như không còn.

Đúng lúc này, từ Đạn Hãn Sơn đột nhiên truyền đến tin tức là phát hiện dấu vết đội quân của Kha Bỉ Năng.

Kha Bỉ Năng muốn khai chiến với nam Hung Nô sao?

Liên hệ việc Đàn Thác tập kích Tả Hiền Vương Lưu Báo, tất cả mọi người sinh ra một ý niệm như vậy trong đầu...

Thậm chí ngay cả trong lòng của Lưu Quang cũng cho rằng Đàn Thác tập kích Lưu Báo dường như không quan hệ với Tào Bằng. Việc này giống như là người Tiên Ti một lần liên hợp hành động, gã ta là vì phối hợp với Kha Bỉ Năng cho nên mới xảy ra cuộc chiến. Phải biết rằng, trước kia Đàn Thác đã từng chạy tới vương đình thỉnh cầu Kha Bỉ Năng trợ giúp. Tuy rằng có lời đồn nói Kha Bỉ Năng cuối cùng cũng không đồng ý nhưng có phải vậy hay không chỉ sợ chỉ có bọn họ mới biết rõ mà thôi.

Dù sao, Kha Bỉ Năng và Đàn Thác đều là người Tiên Ti.

Lúc Đàn Thạch Phong còn sống, bọn họ đã từng là một thể...

Sau khi Đàn Thạch Phong chết đi, Hòa Liên kế vị. Chỉ tiếc Hòa Liên đối nhân xử thế vừa tham lam vừa không tốt, thua xa Đàn Thạch Phong anh minh thần võ. Sau khi kế vị vài năm, Hòa Liên đã bị người giết chết. Dưới trướng Hòa Liên có một đứa con trai tên là Quả Mạn. Sau khi Hòa Liên chết đi, Quả Mạn tuổi còn nhỏ, sau khi tranh chấp với Huynh Khôi bị thất bại đã không còn biết tung tích. Từ đó Tiên Ti bị chia rẽ.

Ai dám nói Kha Bỉ Năng sẽ không vì tình đồng tộc mà ra tay trợ giúp Đàn Thác?

Ai có thể khẳng định Đàn Thác không phải vì phối hợp hành động với Kha Bỉ Năng mà đột nhiên dẫn binh đánh lén doanh địa của Lưu Báo?

Chẳng qua, Lưu Quang có chút không rõ: Kha Bỉ Năng hiện giờ đang giao chiến với tộc trưởng Yến Du Lệ phía Đông Tiên Ti, thắng bại chưa rõ, vì sao lại khai chiến với Hung Nô? Chẳng lẽ Kha Bỉ Năng cũng coi trọng Sóc Phương?

Tóm lại, Lưu Quang suy nghĩ mãi vẫn không có lời giải đáp.

Bởi vì Hung Nô sắp khai chiến, cho nên thời gian duy trì hội minh cũng không lâu.

Bởi vì nơi ở của Hô Trù Tuyền phát hiện có dấu vết của người Tiên Ti cho nên trong lòng lo âu, vội vàng chấm dứt hội minh liền dẫn binh rời đi.

Khứ Ti cũng phải nhanh chóng chạy về thành Thụ Hàng để tránh gặp người Tiên Ti tập kích.

Tuy nhiên trước khi đi, Khứ Ti đem tộc trưởng bộ lạc dưới trướng Tỏa Nô lưu lại để phụ trách bảo hộ sứ đoàn bình an trở về Trung Nguyên.

Khứ Ti lấy lí do trước kia đã từng bảo vệ Hán Đế trở về cho nên hiện tại đương nhiên sẽ vì sự an toàn của sứ đoàn nhà Hán mà tận tâm tận lực.

Lưu Quang ở bên cạnh yên lặng quan sát, trong lòng không ngừng cười lạnh.

Hắn có thể khẳng định, Khứ Ti đã có ý quy thuận Điền Dự.

Ngày đó trước khi đi Khứ Ti đã đến nơi dừng chân của sứ đoàn nói lời từ biệt.

Y sai người mang tới một hộp gấm, cười ha hả đưa cho Tào Bằng:

- Tào Giáo Úy, lần này Khứ Ti đi vội vàng cũng không mang theo cái gì tốt. Bên trong cái hộp này là lễ vật của Khứ Ti tặng Tào Giáo Úy, mong rằng Tào Giáo Úy thích.

Sau khi Lãnh Phi chết, trong lòng của Tào Bằng giống như đã cởi bỏ một tảng đá lớn.

Lúc trước gã ẩn nhẫn không xuất hiện cho nên hắn đã bố trí để dụ Lãnh Phi ra.

Giờ đây Lãnh Phi đã chết, Lưu Quang chẳng khác nào mất đi lợi khí lớn nhất của gã. Hơn nữa sau khi Lãnh Phi chết, Lưu Quang cũng biểu hiện ra thái độ nản lòng thoái chí. Những lần bàn bạc kết minh sau cùng gần như đều để Điền Dự ra mặt, còn Lưu Quang thì lấy cớ không khoẻ, không tham dự hội minh. Tào Bằng thì trái lại tiếp nhận quyền chỉ huy hộ quân.

Mệnh lệnh đầu tiên hắn tiếp nhận quyền chỉ huy hộ quân chính là điều tra cấm quân.

Dựa theo lời của hắn nói, Lãnh Phi đã nhiều lần ám sát hắn, hắn cho rằng ở bên trong sứ đoàn nhất định có đồng đảng. Về phía đội hộ quân Tào Bằng có thể yên tâm, nhưng còn cấm quân thì lấy lí do là "vì sự an toàn của Lâm Nghi Hầu" cho nên phải tiến hành tra xét. Cái gọi là tra xét chính là đem quyền chỉ huy cấm quân trực tiếp cướp đi, đặt dưới quyền của Tào Bằng.

Lưu Quang cũng không có vẻ gì cự tuyệt, trái lại cam chịu hành động của Tào Bằng.

Sau đó, Tào Bằng đem cấm quân đánh tan, sắp xếp hộ quân bên trong, cũng tương đương là làm cho Lưu Quang hoàn toàn mất hết quyền lực...

Sau khi nghe xong lời nói của Khứ Ti, Tào Bằng không khỏi mỉm cười.

Hắn giơ tay tiếp nhận hộp gấm, thấy ở trong lều lớn ngoại trừ Khứ Ti ra chỉ có Điền Dự và Phó sứ Chu Lương tất cả đều là người một nhà, liền thoải mái mở ra hộp. Trong hộp rải một lớp vôi sống, phía trên là một cái đầu người đầy máu.

Ánh mắt Tào Bằng không khỏi nhíu lại, ngẩng đầu nhìn về phía Khứ Ti.

Phục Quân!

Không ngờ lại là đầu của Phục Quân...

Trước đây, Điền Dự đã đem việc Phục Quân là nội ứng ở bên cạnh của Khứ Ti nói cho Khứ Ti biết, mà nay Khứ Ti lại dùng đầu của Phục Quân để tỏ ý trung thành với Tào Tháo. Phục Quân, là người của Lưu Quang, lại là em trai ruột của Phục Hoàng Hậu...

Khứ Ti giết Phục Quân chính là thể hiện cho mối liên hệ giữa y và nhà Hán sẽ hoàn toàn cắt đứt.

Tào Bằng không khỏi mỉm cười, nói:

- Ta rất thích lễ vật này của Hữu Hiền Vương. Tuy nhiên nhà Hán ta có câu nói nhận của người mà không đáp trả là khiếm nhã. Nếu như Hữu Hiền Vương tặng ta lễ vật quý trọng như thế, có lẽ nào ta lại không đáp trả?

Nói xong, hắn lệnh cho Vương Song mang tới một thanh long tước đại hoàn tặng cho Khứ Ti.

Thanh long tước đại hoàn này là tự tay Tào Cấp làm ra, vô cùng sắc bén. Trong cuộc đời của người Hung Nô có ba điều tốt: ngựa tốt, rượu tốt, binh khí tốt. So sánh với ba thứ này, thậm chí mỹ sắc (mỹ nữ) cũng còn không bằng. Khứ Ti tiếp nhận long tước đại hoàn thật sự là vô cùng cao hứng.

Sau khi Khứ Ti rời đi, sứ đoàn liền chuẩn bị rút lui khỏi Sóc Phương.

Bởi vì Hô Trù Tuyền và Khứ Ti đều đã đi rồi, mà Lưu Báo thì bận về việc chuẩn bị khai chiến với Đàn Thác cho nên khi sứ đoàn rời khỏi có phần vắng vẻ, gần như là lặng yên không một tiếng động rời khỏi Thân Đồ trạch.

Tộc trưởng bộ lạc Hung Nô Tỏa Nô dẫn theo một ngàn người hộ tống sứ đoàn rời đi.

Trên đường đi cũng rất an toàn, không gặp phải vấn đề gì. Chẳng qua, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng. Cuộc chiến giữa Lưu Báo và Đàn Thác hết sức căng thẳng khiến cho nhiều người có cảm giác bất an.

Từ Thân Đồ trạch đến núi Thạch Chủy, trên đường đi luôn luôn nhìn thấy dân chúng chạy nạn về hướng Hà Tây.

Ngày thứ ba sau khi rời khỏi Sóc Phương, sứ đoàn đến một cái chợ bị bỏ hoang. Sau khi Tào Bằng tuần tra doanh địa xong vừa muốn về lại quân trướng nghỉ ngơi, chợt thấy Điền Thiệu vội vã chạy tới, từ xa đã hô lớn với Tào Bằng:

- Tào Giáo Úy, Điền Phó sứ có quân tình khẩn cấp, lệnh cho Giáo Úy tức khắc quay về.

Tào Bằng nghe vậy vội vàng cùng với Điền Thiệu về lại quân trướng. Về đến lều lớn, Tào Bằng hỏi ngay:

- Quốc Nhượng, đã xảy ra chuyện gì?

Điền Dự ngơ ngác nhìn Tào Bằng, hạ giọng nói:

- Vừa mới nhận được tin tức, Hô Trù Tuyền trên đường trở về Đạn Hãn Sơn, gặp phục kích của người Tiên Ti, tám trăm người đi theo đều gặp nạn, Hô Trù Tuyền cũng bị đại tướng Tiên Ti là Sa Mạt Hãn giết chết...

Crypto.com Exchange

Hồi (1-607)


<