← Hồi 331 | Hồi 333 → |
Sư hổ thú gầm lên làm cho ngàn vạn con ngựa phải hoảng hốt.
Con thần mã trong truyền thuyết này là do con nghê giao phối với con long câu mà ra. Một khi nó tức giận liền hiện ra khí thế không gì sánh nổi.
Từ xa ở phía trên đài cao, nhóm người của Hô Trù Tuyền và Lưu Báo sắc mặt đều biến đổi.
- Sư hổ thú?
Lưu Báo kinh hô một tiếng, trong mắt liền lộ ra vẻ tham lam.
Ai không muốn có một con ngựa tốt?
Ngựa tốt khó tìm! Ngựa tốt Ðại Uyển là hãn huyết bảo mã, ở trong mắt của người thường có lẽ đã là thần mã, nhưng đối với những người như Lưu Báo, Hô Trù Tuyền mà nói, một con sư hổ thú sẽ càng thể hiện thêm thân phận và địa vị của bọn họ. Nhưng đáng tiếc sư hổ thú trăm năm khó gặp, căn bản là tìm không thấy. Giống như vừa rồi, Lưu Báo còn chê cười bộ dáng của sư hổ thú thật xấu xí nhưng trong nháy mắt đã bị sư hổ thú làm cho hoảng sợ. Người này từ đâu mà tìm được một con sư hổ thú?
- Tả hiền vương, sư hổ thú là cái gì?
- Thiên mã, đó là của cải thiên thần ban cho người Hung Nô.
Lưu Quang nghe vậy không khỏi bĩu môi.
Ngươi thật là khoác lác. Nếu như là của thiên thần ban cho ngươi tại sao lại trở thành vật cưỡi của Tào Hữu Học?
Mà trên mặt Điền Dự ở bên cạnh chỉ lộ ra vẻ thản nhiên tươi cười.
Gã đột nhiên nói với Khứ Ti:
- Hữu hiền vương, việc này giống như trời xanh chúc phúc cho hai bên Hung Nô cùng Đại Hán ta trở thành anh em vậy.
- Đúng vậy, đúng vậy!
Khứ Ti gật gật đầu, chợt mỉm cười.
Không phải chỉ là một con ngựa thôi sao?
Tào Giáo Úy này có được sư hổ thú cũng là vận may của hắn.
Xem ra sự lựa chọn của ta là đúng đắn. Tào Tư Không là người có may mắn lớn, chỉ nhìn đứa cháu của lão thì thấy mình giống như ếch ngồi đáy giếng.
Nghĩ đến đây Khứ Ti nhẹ nhàng gật đầu...
Hai mươi con chiến mã tham gia thi đấu đoạt dê hoảng hốt hí vang, bốn vó như nhũn ra.
Sư hổ thú giống như sao băng liền xông ra ngoài, Tào Bằng ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa đi tới trước con dê kia trong khi những tên Hung Nô đang gắng sức trấn an ngựa của mình. Một chân đạp trên bàn đạp, thân thể cực kỳ mềm dẻo nghiêng người sang một bên đồng thời lấy tay chộp lấy mình con dê rồi thúc ngựa chạy đi. Bọn người Hung Nô ở xung quanh lúc này mới coi như ổn định được ngựa, thấy Tào Bằng đã đoạt được con dê lập tức nổi giận, giục ngựa đuổi theo Tào Bằng định đoạt lại con dê. Cũng khó trách, đối với bọn họ mà nói đại hội thi đấu đoạt dê không thể để thua được. Nếu bị một người của nhà Hán giành được thắng lợi chắn chắn sẽ là một nỗi nhục vô cùng to lớn đối với người Hung Nô. Cho nên hai mươi con chiến mã chạy nhanh như tên bắn cùng tiến về phía Tào Bằng. Cầm đầu người Hung Nô là Tả Hiền Vương Lưu Tĩnh, em họ của Lưu Báo, người sau này cũng trở thành đại soái của một bộ.
- Tên người Hán kia, đem dê đưa ra đây.
Lưu Tĩnh gầm lên, mặt khác lại dùng ngôn ngữ của Hung Nô lớn tiếng phát lệnh.
Xung quanh gần hai trăm người Hung Nô lập tức giục ngựa tiến đến. Hàn Đức và Vương Song vừa thấy tình hình không ổn vội vã đuổi theo.
- Tín Chi, ngươi tới ngăn chặn, ta yểm hộ công tử.
- Cứ yên tâm.
Hàn Đức nói xong liền giục ngựa tiến lên, hai tay chụp lấy yên ngựa, cả người đột nhiên đứng lên lấy tay ôm lấy một kỵ sĩ Hung Nô rồi trở tay quật đối phương xuống đất. Người Hung Nô không có bàn đạp của yên ngựa, ngồi trên lưng ngựa hoàn toàn là dựa vào hai chân để duy trì trạng thái cân bằng. Nếu là cùng người khác đánh nhau hoặc là khi giết địch thì sẽ dùng dây thừng để cố định thân mình. Nhưng ở đại hội thi đấu đoạt dê, bọn họ cần phải dựa vào chính bản thân mình để cưỡi ngựa...
Kỵ sĩ Hung Nô lập tức ngã xuống đất dính đầy bụi bặm.
Gã chưa kịp đứng lên đã thấy gót sắt tới ngay trước mặt dẫm lên đùi gã.
Kỵ sĩ kêu thảm một tiếng, kéo cái chân gãy muốn né tránh, nhưng bốn phía đều là ngựa biết trốn ở nơi nào. Chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết vang lên, cả đàn ngựa giẫm đạp lên thân thể kỵ sĩ mà qua, kỵ sĩ Hung Nô kia mơ hồ ngã lên trên cỏ, đã không có hơi thở.
Lưu Báo từ xa dõi theo cuộc chiến, không khỏi nhướn mày.
- Người nhà Hán, rất có bản lĩnh.
Trái lại Lưu Quang lại trầm mặc không nói gì, trên mặt lộ ra vẻ do dự.
Bên ta có thể ở trên ngựa tránh né được, đương nhiên trong lòng Lưu Quang biết rất rõ nguyên nhân vì sao.
Gã có chút do dự có nên đem chuyện này nói cho người Hung Nô biết hay không? Nếu như đem bí mật về yên ngựa và bàn đạp nói với người Hung Nô chỉ sợ là như hổ thêm cánh. Lưu Quang cứ lưỡng lự, cuối cùng quyết định đem việc này giấu ở trong lòng.
Đúng vậy, Lưu Quang muốn dựa vào người Hung Nô nhưng cũng không có nghĩa là gã phải bán đứng nhà Hán.
Đạo lý nuôi hổ thành họa gã biết rất rõ ràng. Mặc dù biết rõ người Hung Nô sớm muộn gì cũng biết được về bí mật của yên ngựa và bàn đạp, khả năng giấu diếm cũng chỉ là nhất thời, thôi thì tạm thời cứ giấu vậy.
Vừa nghĩ tới ba bảo vật trên ngựa này cũng từ tay của cha con Tào Bằng mà ra, trong lòng Lưu Quang có chút không thoải mái. Lãnh Phi nói đúng, người này không trừ nhất định sẽ thành họa lớn!
Ngay lúc Lưu Quang chìm đắm trong suy nghĩ, chợt nghe từ xa truyền đến tiếng hô quát liên tiếp.
Người Hung Nô trong miệng phát ra "ngao" một tiếng, giống như tiếng tru rống của bầy sói trên thảo nguyên.
Bọn họ cổ vũ cho những dũng sĩ Hung Nô đang dự thi.
Đại Hoàng chạy nhanh như gió, Tào Bằng ngồi ở trên lưng sư hổ thú cảm giác xóc nảy quá lớn. Dù sao thời gian phối hợp với sư hổ thú quá ngắn, Tào Bằng còn chưa thích ứng hoàn toàn với tốc độ của sư hổ thú. Hai chân hơi gấp lại, cả người giống như nằm ở trên lưng ngựa. Phía sau tiếng vó ngựa rền vang, cùng với âm thanh như tiếng sói tru của người Hung Nô làm trong lòng của người khác có cảm giác thật khó chịu.
Trước mặt có hơn mười người nhắm về phía Tào Bằng.
Vương Song mang theo ba gã Phi Mạo thoát ra từ phía hai bên.
- Công tử, tôi đến yểm hộ, công tử chạy đi.
Bốn người đang lúc bỏ chạy, đột nhiên quay ngang. Trước mặt vọt tới một người Hung Nô, họ vội vàng ghìm ngựa, chiến mã hí vang, hai người Hung Nô không tránh kịp ngã xuống từ trên lưng ngựa. Trong nháy mắt ấy, Tào Bằng lách qua Vương Song chạy ra khỏi vòng vây. Phía sau chợt nghe một tiếng hét thảm thiết, Tào Bằng ở trên ngựa quay đầu nhìn lại chỉ thấy một gã Phi Mạo rơi xuống từ trên lưng ngựa, bị hai gã người Hung Nô giáp công, cơ thể bị va chạm lập tức bị hất lên cao, trong miệng phụt lên máu tươi. Đến khi rơi xuống đất hơi thở chỉ còn mỏng manh, có lẽ là không sống nổi...
Đại hội thi đấu đoạt dê, rõ ràng là một trận đấu giết người.
Vương Song và hai người khác bị vây ở bên trong cũng có nguy cơ bị nguy hiểm.
Tào Bằng cắn răng một cái, quay đầu ngựa, tiến về phía người Hung Nô ấy...
- Vương Song đừng hốt hoảng, ta tới cứu ngươi!
Hắn phải chiến thắng, nhưng cũng không phải là bất kể hậu quả.
Nếu bọn Vương Song đều chết, mặc dù hắn có được thắng lợi cũng đâu có lợi gì? Người Hung Nô đương nhiên cũng đoán Tào Bằng sẽ trở lại lập tức đều cưỡi ngựa lao ra muốn ngăn cản Tào Bằng lại. Tào Bằng ở trên ngựa, đột nhiên xoay con dê nặng trịch kia lại đập xuống mình một người Hung Nô. Rồi sau đó chộp lấy một cánh tay của một người Hung Nô. Chỉ thấy hắn ở trên ngựa dồn khí vào đan điền, hai chân dùng một chút lực đột nhiên xoay về phía sau.
Người Hung Nô này ít nhất cũng nặng cỡ một trăm cân, lại bị Tào Bằng giơ ra, với sức mạnh kia Tào Bằng đột nhiên buông tay đem người Hung Nô ném bay ra. Ba gã người Hung Nô không ngờ Tào Bằng lại có hành động này nên không kịp tránh né, đúng lúc bị đập vào. Bốn người bị ngã nhào trên mặt đất, vòng vây liền lộ ra một chỗ trống.
- Vương Song, đi.
Tào Bằng hét lớn một tiếng, giục ngựa chạy đi.
Vương Song và tên Phi Mạo kia nhân cơ hội ấy liền xông ra ngoài, một trái một phải bảo hộ Tào Bằng chạy về đích.
Ở phía sau hắn, Lưu Tĩnh và hơn một trăm người đuổi theo không ròi.
Điền Dự nheo lại ánh mắt, đột nhiên nói:
- Hữu hiền vương, bị thương vong như thế, có phiền toái hay không? Hiện tại cuộc thi đấu đoạt dê đã có hơn hai mươi người ngã ngựa, trong đó có sáu người bị mất mạng tại chỗ. Vốn dĩ đoạt dê là một ngày hội chào mừng của người Hung Nô, rất ít khi xảy ra tử vong. Không ngờ đại hội đoạt dê lần này lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Đầu tiên là sư hổ thú xuất hiện, rồi sau đó lại là thương vong khá nhiều. Dù ở trên đài cao đang theo dõi cuộc đấu nhưng trong lòng của mọi người cũng không khỏi sợ hãi từng cơn. Điền Dự lo lắng nếu tiếp tục thương vong như thế sẽ xảy ra chuyện.
Khứ Ti nhìn về phía Điền Dự, mỉm cười nói:
- Đại hội thi đấu đoạt dê sống chết vốn là chuyện may rủi. Đoạt dê năm rồi mặc dù không có thảm thiết như hôm nay, nhưng cũng xảy ra một số việc không ngờ... Điền Phó sứ yên tâm, người Hung Nô ta còn chưa tới mức thua thảm hại. Đại Thiền Vu, ta nói không sai chứ.
- Đó là lẽ dĩ nhiên, đó là lẽ dĩ nhiên.
Hô Trù Tuyền cười, liên tục gật đầu.
Xa xa, mặt trời đã tỏa ra sức nóng hừng hực, cuộc thi đoạt dê càng thêm kịch liệt.
Hai bên không những không hợp tác mà lại tranh đấu kịch liệt. Các kỵ sĩ Hung Nô đuổi theo Tào Bằng ráo riết khiến hắn bắt đầu cảm thấy bị áp lực.
Sư hổ thú mượn men rượu chạy nhanh như gió.
Dù sao cơ thể nó vẫn chưa điều chỉnh hoàn hảo trở lại, dần dần toát ra mồ hôi.
Tào Bằng thấy tất cả mọi người đều nhằm vào hắn, bên ta dự thi mười người đã có ba người bị trọng thương, một người bị mất mạng. Tuy Hàn Đức, Vương Song cố hết sức bảo hộ nhưng dù sao đối phương nhiều người nên có phần chịu không nổi. Thấy tình trạng như vậy, tròng mắt Tào Bằng chuyển động, đột nhiên cầm con dê trong tay quăng về một bên. Ngay lúc quăng sang một bên Lưu Tĩnh cũng đúng lúc cố gắng muốn thoát khỏi sự cản trở của Vương Song để tới gần Tào Bằng. Tào Bằng đột nhiên ném con dê ra, Lưu Tĩnh không kịp đề phòng bị con dê kia đập lên người. Ngay khi Tào Bằng vung tay ra, Lưu Tĩnh liền cảm thấy giống như bị một cây chùy lớn đập vào người, hét to một tiếng lập tức rơi xuống đất. Phía sau, chiến mã phi tới như bay, Lưu Tĩnh dù sao cũng lớn lên ở thảo nguyên, đối với đại hội thi đấu đoạt dê hiểu biết rất rõ.
Trong nháy mắt thân thể vừa rơi xuống đất, y liền ý thức được tình huống không ổn vội vàng lăn ngay tại chỗ, nghĩ ngay đến việc tránh những con chiến mã đang chạy đến như bay. Cánh tay bị con dê đập vào đã gẫy. Y vừa định đứng dậy đã nghe tiếng vó ngựa vang lên, một màu vàng nhạt đang chạy đến rất nhanh, Lưu Tĩnh muốn tránh cũng không còn kịp nữa, chợt nghe một tiếng răng rắc vang lên...
Lưu Tĩnh kêu lên thảm thiết, chỉ trong phút chốc một chân đã bị sư hổ thú giẫm lên thành hai đoạn cong vẹo cả lên, nỗi đau đớn dữ dội này khiến Lưu Tĩnh chết ngất. Vừa rồi, hắn còn nhạo báng sư hổ thú trong chớp mắt này đã bị sư hổ thú trả thù. Tuy rằng sư hổ thú gầy trơ cả xương nhưng bộ xương này lại quá lớn.
Một chân này cũng đủ để chân của Lưu Tĩnh hoàn toàn tàn phế.
Lưu Báo vội đứng lên, trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ.
- Lâm Nghi Hầu, huynh đệ ta đã ngã ngựa, vì sao còn muốn đuổi tận giết tuyệt? Này...
- Tả hiền vương, ngươi nói những lời này là không đúng rồi. Khi đoạt dê, các tình huống ngoài ý muốn đều có thể xảy ra, muốn nói Tào Giáo Úy đuổi tận giết tuyệt, chỉ sợ có chút không ổn. Trong tình huống như vậy, nếu đổi thành là Tào Giáo Úy, chỉ sợ ngươi sẽ rất vui vẻ đấy chứ.
- Nói bậy, ta...
- Được rồi, đều câm miệng hết cho ta!
Hô Trù Tuyền cảm thấy bị mất thể diện, không kìm nổi lớn tiếng quát mắng:
- Người Hán ở đây, các ngươi cãi nhau cái gì? Không sợ bị người ta chê cười sao, vừa rồi, theo ta thấy Tào Giáo Úy chưa chắc là có tâm, đoạt dê thôi, vốn sẽ phát sinh các tình huống không ngờ tới. Chỉ bị thương thôi đã nói người ta là cố ý, bên Tào Giáo Úy cũng đã chết một người, đến khi hắn trở về cũng phải truy cứu hay sao? Tả hiền vương, ngươi quả là có phần tức giận vô lý.
Hô Trù Tuyền nói một hơi, trong lòng Lưu Báo cho dù có bất mãn, cũng đành ngậm miệng lại.
Dù sao Hô Trù Tuyền mới là đại Thiền Vu!
Đại Thiền Vu đã nói chuyện này như vậy, một mình Lưu Báo lại đi tranh cãi chẳng phải là bất kính đối với đại Thiền Vu ư?
Từ trước tới nay Lưu Báo không hề phục Hô Trù Tuyền, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ chống đối ra mặt.
Ít nhất, ngay trước mặt của sứ đoàn nhà Hán, Lưu Báo sẽ không làm ra chuyện như vậy. Sau khi Lưu Tĩnh rời trận cũng đại biểu cho một bộ lạc rời trận. Từ khi đại hội thi đấu đoạt dê bắt đầu, hiện tại đã có năm người trong bộ lạc bị thương phải ra khỏi trận đấu, nhưng đại hội thi đấu đoạt dê này, lại trở nên càng thêm kịch liệt hơn nữa. Đặc biệt là khi Tào Bằng đem con dê ném ra, lúc trước người Hung Nô còn đoàn kết lại giờ đây đã chia năm xẻ bảy, đều tự mình tranh đoạt.
Hàn Đức mang theo vẻ mặt ỉu xìu.
Y tiến lại, hỏi:
- Công tử, vì sao lại vứt bỏ?
Tào Bằng khẽ mỉm cười:
- Không vội, cứ để cho bọn họ tranh đoạt trước một lúc đi!
Việc này chỉ đại biểu cho thắng lợi nhất thời, con dê không ngừng thay đổi chủ nhân. Đọ sức một hồi người Hung Nô tranh đoạt càng thêm cực kỳ mãnh liệt. Ra tay không hề nể tình, trong chớp mắt đã có hơn mười người bị thương trở ra.
Tào Bằng phóng ngựa ở bên ngoài, cảnh giác quan sát đến biến hóa trong sân.
Hắn không phải chỉ muốn cướp lấy "dê" mà còn phải câu ra "cá"! Tào Bằng tin tưởng, tại đây có hơn một trăm người, nhất định Lãnh Phi ẩn nấp đâu đó ở bên trong. Chỉ có điều, có quá nhiều người, Lãnh Phi chắn chắn đã hoá trang, muốn nhận ra gã cũng không phải dễ dàng.
Vừa rồi gã không xuất hiện nhất định là đang chờ đợi cơ hội.
Chỉ có điều Tào Bằng cũng không muốn chờ đợi lâu bởi vì càng lâu là càng thêm nguy hiểm.
Ngẫm nghĩ một chút, hắn đột nhiên giục ngựa, hướng về phía đám người phóng đi. Con dê bị hai người Hung Nô mỗi người cầm lấy một bên, ở trên ngựa cố sức tranh đoạt. Tào Bằng gia nhập vào trong đó, sư hổ thú dường như cũng cảm nhận được tâm ý của Tào Bằng, lập tức xoay ngang đụng con ngựa của một gã Hung Nô. Sư hổ thú hình thể thật lớn, lực đánh vào rất mạnh. Người Hung Nô kia không kịp đề phòng bị va chạm tức thì ngã xuống, cái tay đang cầm con dê cũng nhanh chóng buông ra. Người Hung Nô kia không nghĩ tới đối phương sẽ đột nhiên rút tay lại, bị mất đà cũng rớt xuống ngựa, con dê lập tức bị văng ra thật xa. Tào Bằng phóng ngựa tiến lên, xoay người đoạt lấy con dê.
Đúng lúc này, chỉ nghe Vương Song hoảng sợ hét lên:
- Công tử, lưu ý ở phía sau!
Một đạo hàn quang hiện ra đâm về phía Tào Bằng.
Tào Bằng ở trên ngựa, chỉ trong nháy mắt từ phía sau lưng của Tào Bằng một cây kiếm nhỏ lén lút đâm tới. Tào Bằng thuận thế, lập tức đem con dê ở trong tay xoay lại. Không đợi hắn ngồi ổn định, một con ngựa đã chạy đến trước mặt.
Tức khắc một người Hung Nô tóc kết bím, dưới hàm có một bộ râu quai nón, trong tay cầm một thanh kiếm nhỏ giống như rắn độc đâm tới.
Nếu chỉ nhìn diện mạo, Tào Bằng thật sự là không nhận ra.
Nhưng ánh mắt kia lạnh lẽo lại mang theo một chút sát ý cho nên có thể nói là Tào Bằng rất quen thuộc.
Thì ra là thế, thảo nào ta không tìm thấy ngươi!
Tào Bằng cười lạnh một tiếng, con dê nặng trịch trong tay bay ra, hung tợn đập về phía người trước mặt...
- Lãnh Phi, ta chờ ngươi đã lâu!
← Hồi 331 | Hồi 333 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác