Vay nóng Tima

Truyện:Tào tặc - Hồi 299

Tào tặc
Trọn bộ 607 hồi
Hồi 299: Một núi không thể có hai hổ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-607)

Siêu sale Lazada

Học sinh Tào Xung, bái kiến sư phụ.

Trong căn phòng ở Tào phủ, Tào Xung vụng về hành lễ với Tào Bằng, coi như đã hoàn thành thủ tục cuối cùng của việc bái sư.

Tào Bằng cười, tiến lên ôm lấy Tào Xung. Nói ra thì Tào Xung đúng là không giống Tào Tháo lắm, hình như giống vớimẫu thân là Hoàn phu nhân hơn.

Mặc dù vẫn là tiểu đồng tử nhưng mặt mũi rất thanh tú, tương lai chắc chắn là một mỹ nam tử.

Tào Tháo và Hoàn phu nhân đứng bên dưới cũng nở nụ cười rạng rỡ...

Tào Bằng đã đánh giá thấp uy lực của bộ "Tam Tự kinh" đó!

Không giống với Tam Tự kinh vốn có trong lịch sử, Tam Tự kinh của Tào Bằng đã giảm bớt rất nhiều nội dung lịch sử. Không còn cách nào khác, giai đoạn này ít hơn một ngàn năm lắng đọng so với Tam Tự kinh vốn có, vì thế không giảm bớt chắc chắn không được. Cũng may học thức Hoàng Nguyệt Anh không tồi, cộng với sự trợ giúp của Hám Trạch đã giúp Tào Bằng chi tiết hóa thêm lịch sử của Xuân Thu Chiến quốc và Lưỡng Hán Tần Sở trên cơ sở đã có, coi như đã giải quyết được một số vấn đề. Nhưng dù vậy vẫn ít hơn mấy trăm chữ so với nguyên văn... Lúc này, Lý Nho đã nêu ra một chủ ý cho Tào Bằng.

Tăng thêm nội dung về danh môn vọng tộc!

Đầu thời Tam quốc, địa vị của thế tộc môn phiệt đã nổi lên rõ nét.

Trong xã hội, con cháu của những danh môn vọng tộc này chiếm địa vị chủ đạo ở xã hội. Tuy rằng cũng có hàn sĩ xuất hiện, nhưng xét về tầm ảnh hưởng mà nói, còn lâu mới bằng được sức mạnh của danh môn vọng tộc. Lý Nho cho rằng, Tào Bằng có thể nhân cơ hội này để tạo quan hệ tốt đẹp với những thế gia vọng tộc ấy.

Trải qua chuyện Đổng Trác hưng suy, Lý Nho biết rõ sức mạnh của thế tộc.

Hoàn toàn dựa vào thế tộc là không được, nhưng muốn hoàn toàn trừ tận gốc bọn chúng cũng không có khả năng.

Phải tìm kiếm một điểm cân bằng giữa hai bên, tức là việc có thể được thế tộc môn phiệt chấp nhận lại phải độc lập với quần thể xã hội này.

Trên đời này, chung quy không có sự công bằng tuyệt đối.

Có một vài người sinh ra đã là con cháu quý tộc, có người lại đau khổ giãy dụa ở tầng đáy của xã hội.

Lý Nho nói:

- Công tử không thích con cháu quý tộc cũng được, nhưng không thể bị bọn họ bài xích, như vậy tất nhiên rất khó hành động.

Tầm ảnh hưởng của những thế gia nhà quyền quý đó vô cùng lớn, nếu có thể qua lại thân thiết với bọn họ, tất sẽ có lợi rất nhiều cho công tử.

Chỉ từ chuyện của Phục Hoàn là có thể thấy, nếu lúc ấy thế gia hào môn ra mặt buộc tội công tử, kể cả Tào Tư Không cũng không thể bảo vệ chu toàn cho công tử được.

Trong thâm tâm, Tào Bằng chán ghét thế gia hào môn.

Nhưng hắn phải thừa nhận rằng, muốn tiêu diệt đám con nhà quyền quý đó thật sự là quá khó khăn!

Mặc dù khiHoàng Sào bạo động gần cuối thời Đường gần như đã giết hết thế gia đại tộc, thế nhưng những thế gia đại tộc đó trải qua kiếp nạn, dựa vào sức mạnh thâm hậu đã xuất hiện trở lại với vị thế là đại địa chủ; Sau đó, vai trò của bọn họ liên tục thay đổi, tài phiệt, tập đoàn tài chính, những danh hiệu như thế không ngừng biến đổi, nhưng thế gia đại tộc lại chưa bao giờ tiêu vong. Qua bao nhiêu thế hệ đều liên tục xuất hiện các tinh anh của thế gia đại tộc.

Tái sinh được năm năm, Tào Bằng coi như cũng đã có nhận thức sâu sắc về thế gia vọng tộc.

Con cháu thế tộc chân chính không kiêu ngạo, ương ngạnh, không hoành hành ngang ngược, mà luôn sống khiêm tốn...

Cái gọi là ‘thế hệ thứ hai’ hiện giờ xem ra chỉ là một đám con cháu nhà giàu mới nổi thôi.

Con cháu thế gia có sự tôn nghiêm và tự hào của con cháu thế gia, chỉ có điều nếu ngươi không tiếp xúc thật sự thì không thể cảm nhận được sự bí ẩn trong đó.

Chủ ý của Lý Nho chính là, mượn cuốn Tam Tự kinh này để tạo giao tình với thế gia!

Mỗi gia tộc đều có một nhân vật xuất chúng, được người trong dòng tộc tôn kính, có thanh danh hiển hách.

Ví như Tuân Thục của Tuân Thị ở Dĩnh Xuyên; Chung Hạo của Chung Thị; Trần Quẫn của Trần Thị; Trịnh Huyền của Trịnh gia ở Huỳnh Dương; Lý Mục của Lý gia ở Triệu quận v. v...

Vàng bạc lụa là khó có thể khiến con cháu quý tộc coi trọng.

Nhưng vinh quang của tổ tiên nếu có thể đẩy mạnh mở rộng cho người đời biết được thì đối với con cháu thế gia mà nói, chắc chắn là một ân tình vô cùng lớn.

Thử nghĩ xem, khi khắp phố lớn ngõ nhỏ đều truyền hát bài đồng dao "Thục Thần Quân, nãi tứ trường. Hữu bát tử, giai thành long" mà tổ tiên nhà mình lại không có tên trong đó, chẳng phải là một nỗi hổ thẹn sao? Tào Bằng thậm chí không ngờ tới, trong vòng một tháng ngắn ngủi, "Tam Tự kinh" đã biến thành mục tiêu chỉ đường của thế gia danh môn. Có người nói, nếu chưa được nhắc tới trong "Tam Tự kinh", coi như chưa phải là danh môn.

Bởi vậy có thể thấy "Tam Tự kinh" đã gây tác động to lớn tới thời đại này.

Biện phu nhân cuối cùng đã ngừng công kích.

Sau khi nàng xem xong nội dung của Tam Tự kinh liền biết việc này đã không thể ngăn cản được.

Trước kia, còn có thể nói Tào Bằng tuổi còn nhỏ, không có địa vị nổi bật trong sỹ lâm để làm cớ công kích. Thế nhưng hiện giờ, tất cả lý do đều tan thành mây khói. Biện phu nhân là người thông minh, nàng biết, nếu nàng tiếp tục phá rối, chắc chắn sẽ gây ra phản ứng ngược ghê gớm.

Có một số việc phải biết dừng lại đúng lúc.

Biện phu nhân xuất thân xướng gia, qua ba mươi tuổi vẫn được Tào Tháo sủng ái chính là bởi vì lối cư xử của nàng gói gọn trong bốn chữ "có chừng có mực".

Đã không thể ngăn cản thì cứ theo hắn thôi...

Nghĩ tới đây, Biện phu nhân cũng buông được những suy tư trong lòng!

Có điều, Tào Xung tới Tào phủ bái sư nhưng Biện phu nhân không đi.

Nàng ở trong phủ Tư Không, sai người tìm Tào Phi tới.

- Tử Hoàn, Tiểu Ngũ hôm nay bái sư, ngươi thấy thế nào?

Tào Phi luôn rất tôn trọng Biện phu nhân, liền khoanh tay trả lời:

- Hữu Học có tài học hơn người, Tiểu Ngũ được hắn truyền dạy cũng coi như là một chuyện tốt.

- Chuyện tốt?

Biện phu nhân cười lạnh lùng.

- Với Tiểu Ngũ là chuyện tốt, nhưng với ngươi e rằng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.

Tào Phi lúc này dẫu sao vẫn chỉ mới mười bốn tuổi.

Mặc dù hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng rốt cuộc vẫn còn chưa trưởng thành. Hắn hiện giờ chỉ là đứa trẻ choai choai, không có sự tàn nhẫn và quả quyết như khi bức ép huynh đệ trong lịch sử. Nghe thấy những lời này của Biện phu nhân, Tào Phi không khỏi sửng sốt, nhìn Biện phu nhân một cách khó hiểu.

Biện phu nhân không nén được tiếng thở dài trong lòng.

Nếu không vì bất đắc dĩ, nàng cũng không muốn sớm phá hỏng sự ngây thơ trẻ con tốt đẹp đó trong lòng Tào Phi.

Thế nhưng thân là con trai của Tào Tháo, hơn nữa giờ vẫn là con trưởng, nếu nó luôn giữ sự ngây thơ chất phác này thì sớm muộn sẽ thảm bại, không còn giữ được cả xác.

Cho nên, Biện phu nhân thà rằng để cho Tào Phi trưởng thành sớm một chút.

-Ta có ba người con trai, Tử Văn giỏi võ, sức khỏe hơn người, từ nhỏ đã nuôi chí làm tướng.

Tiểu Tứ giỏi văn, tính tình lịch sự tao nhã, thích tiếp xúc với văn nhân sĩ tử. Nếu xét về thông minh thì trong ba huynh đệ Tiểu Tứ là nhất, tuy nhiên những người nó tiếp xúc phần lớn là chẳng ra gì. Tuy có tài văn chương nhưng lại hơi lỗ mãng, e rằng sau này khó có thể thành đại sự... Trong ba người, ngươi văn không so được với tài sáng tạo nhanh nhẹn của Tiểu Tứ, võ không đọ được với Tử Văn thương mã thuần thục, thế nhưng người ta quan tâm nhất lại là ngươi.

Người Tào Phi run lên, hai đầu gối khom xuống, vừa quỳ vừa nói:

- Mẫu thân...

- Tử Hoàn, ngươi hãy nghe ta nói hết.

Ta quan tâm ngươi nhất, cũng xem trọng ngươi nhất, chỉ vì ngươi có khí phách lớn, rất giống với phụ thân ngươi. Trước đây, đại ca ngươi chết trận ở Uyển Thành, đại nương ngươi bỏ đi thì mới có vi nương thượng vị. Thế nhưng ngươi phải biết rằng, xuất thân của vi nương chắc chắn không thể trợ giúp cho ngươi nhiều, tương lai cái ngươi cần nhiều hơn là phải dựa vào chính bản thân mình... Tiểu Ngũ tuy nhỏ nhưng có khí phách giống ngươi. Phụ thân ngươi vô cùng yêu thương nó, hẳn sẽ khiến ngươi lâm vào tình cảnh xấu hổ. Mà nay, nó lại được Tào Hữu Học truyền dạy, tuy rằng chỉ là vỡ lòng nhưng ý nghĩa không hề bình thường.

Tào Hữu Học, chắc ngươi còn hiểu nhiều hơn ta.

Đứa trẻ này khí vận siêu cường, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã lập được chiến công hiển hách.

Hắn hiện giờ tuy bị bãi quan, nhưng với nền tảng của hắn không cần mười năm sẽ nhất định được phục chức ban đầu. Hơn nữa phụ thân ngươi cực kỳ tín nhiệm hắn. Thời gian này ta đã quan sát hắn rất kỹ. Đứa trẻ đó suy nghĩ sâu sa, có nhiều mưu kế, vượt xa so với đám bô lão vô dụng trong triều đó. Tiểu Ngũ lần này đã bái Tào Bằng, sau này số mệnh chắc chắn sẽ vượt qua ngươi, đến lúc đó ngươi sẽ nguy hiểm.

Cái từ "số mệnh" nghe thật hư ảo.

Thế nhưng không ai có thể phủ nhận thứ này quả thật tồn tại.

Tào Phi là con trưởng của Tào Tháo, số mệnh Tào Xung vượt qua hắn, chẳng phải là nói tương lai Tào Xung sẽ đứng trên Tào Phi sao?

Biện phu nhân tuy không nói rõ nhưng Tào Phi không phải thằng ngốc, Biện phu nhân đã nói tới bước này, sao hắn có thể không hiểu?

Mắt hắn sáng lên.

- Mẫu thân, không nghiêm trọng như vậy chứ.

Biện phu nhân cười lạnh lùng:

- Ta vốn tưởng không nghiêm trọng thế, nhưng...

Tào Bằng nắm giữ ba mươi phần trăm lợi ích của Hải Tây, cuộc đời này hắn không cần lo lắng chuyện tiền bạc. Ba mươi phần trăm lợi ích đó là do phụ thân ngươi ban cho hắn, mặc dù tương lai hắn không còn kiểm soát Hải Tây, chỉ cần không phạm sai lầm lớn thì ba mươi phần trăm lợi ích ấy tất nhiên thuộc về hắn. Hắn có quan hệ mật thiết với Tử Liêm thúc phụ và Tử Hiếu thúc phụ của ngươi; Tử Đan là huynh trưởng kết nghĩa của hắn, sau này sớm muộn hắn cũng sẽ nắm giữ Hổ Báo kỵ binh, trở thành quan thần thân cận của phụ thân ngươi.

Mà nay, hắn dựa vào một bộ Tam Tự kinh đã được cái danh thanh sỹ.

Nếu tiếp tục phát triển theo xu thế này, sớm muộn Tào Bằng cũng trở thành tông sư. Thế gia đại tộc ai cũng kết giao với hắn, chắc chắn sẽ dành cho hắn sự ủng hộ to lớn.

Tiểu Ngũ nếu được hắn trợ giúp, dựa vào năng lực của Tào Hữu Học cộng thêm số mệnh của Tiểu Ngũ, hai người liên kết, ngươi cho là ngươi có thể địch nổi không?

- Điều này...

Cuối cùngTào Phi đã biến sắc.

- Hơn nữa...

- Mẫu thân, hơn nữa cái gì?

- Hơn nữa giờ ta lại cho rằng Tào Hữu Học hiểu rất rõ về đạo ẩn thân.

Lần này, hắn đại náo phủ của Phụ Quốc tướng quân nên bị tước chức quan, nhìn thì dường như đã đánh mất số mệnh của mình. Tuy nhiên, chính đạo này của hắn khiến phụ thân ngươi càng tín nhiệm hắn hơn. Đừng thấy hắn mất chức Việt Kỵ giáo úy, thực ra cái chức quan nhỏ xíu đó có đáng là gì?

Tương lai nếu hắn phục dậy, tất sẽ bay vọt lên trời, từ đó không ai có thể ngăn cản được hắn.

Tào Phi chợt giật mình.

- Mẫu thân, dù vậy, sau này nếu Tiểu Ngũ thực sự vượt qua con, con cũng có thể phụ tá hắn.

Biện phu nhân mỉm cười:

- Thật vậy sao?

Nàng quá hiểu con trai của mình! Nếu là người ngoài, nàng có thể sẽ tin, nhưng Tào Phi tuyệt đối sẽ không cam tâm làm người dưới của kẻ khác.

Tào Phi im lặng không nói.

- Tử văn có thể giúp Tiểu Ngũ, Tiểu Tứ cũng có thể giúp Tiểu Ngũ.

Chỉ mình ngươi không thể, ngươi nói xem tại sao? Chỉ vì khí phách của ngươi giống với Tiểu Ngũ. Lúc trước khi phụ thân ngươi nói chuyện với Tào Hữu Học, ta từng cùng tiểu Hoàn đứng bên ngoài nghe. Khi ấy phụ thân ngươi còn sợ Viên Thiệu, cho nên đã nói đùa, nếu thiên hạ thái bình sẽ chấp nhận cùng tồn tại với Viên Thiệu.

Thế nhưng, ngươi biết Tào Bằng trả lời thế nào không?

- Điều này... con không biết!

Tào Phi biết, lúc trước Tào Tháo quả thật có chút do dự trước cuộc quyết chiến với Viên Thiệu.

Nhưng câu chuyện giữa Tào Tháo và Tào Bằng thì hắn đúng là không rõ lắm.

Biện phu nhân nói:

- Tào Hữu Học lúc ấy chỉ nói mấy từ đã khiến phụ thân ngươi thay đổi chủ ý.

- Mấy chữ gì ạ?

- Một núi không thể có hai hổ.

Tào Phi run lên, lại một lần nữa trầm ngâm.

Hắn là người có dã tâm, còn tương lai Tào Xung sẽ có khí vận lớn.

Hắn là một con hổ, Tào Xung thì sao? Tương lai e rằng cũng là một con hổ.

Một núi không thể cùng lúc có hai hổ, một núi không thể cùng lúc có hai hổ.

Tào Phi đột nhiên khấu đầu bái lạy:

- Xin mẫu thân hãy chỉ dạy.

Nói tới nước này rồi, tiếp tục che đậy cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Biện phu nhân đã tìm hắn đến thì nhất định đã có phương án suy tính. Tào Phi biết, lúc này hắn quả thật rất cần mẫu thân chỉ bảo.

- Ta cho ngươi tám chữ.

- Tám chữ gì ạ?

- Nội liên huynh đệ, ngoại kết đồng minh (bên trong liên thủ huynh đệ, bên ngoài cấu kết đồng minh).

Biện phu nhân hít sâu một hơi, hạ giọng nói:

-Tử Văn có vũ lực, có thể làm đại tướng; Tiểu Tứ tài trí nhanh nhẹn, có thể làm mưu thần. Ngươi là đại ca, giờ chúng còn nhỏ tuổi, ngươi nên chăm sóc chúng cẩn thận, để chúng biết ngươi là một huynh trưởng rất có tư cách.

Đánh cả huynh đệ ruột thịt!

Những lời này của Biện phu nhân rất rõ ràng.

Văn, chính là Tào Chương. Ba người là Tào Phi, Tào Chương, Tào Thực đều do một mẹ sinh ra, tình cảm này, những người khác không thể nào so sánh được. Tào Xung tuy rằng cũng là huynh đệ của hắn, tất nhiên là cùng cha khác mẹ. Nếu Tào Phi có thể lôi kéo hai đệ đệ tốt, chắc chắn sẽ trở thành người giúp đỡ tốt nhất..

- Còn bên ngoài cấu kết đồng minh...

- Tử Hoàng, ngươi sắp mười lăm tuổi rồi!

- Vâng.

- Hôm nay Tiểu Ngũ bái sư đã khiến ta có rất nhiều cảm xúc. Ngươi cũng nên có một sư phụ, chăm chỉ học hành, đừng có chạy đông chạy tây nữa.

- Hài nhi xin tuân lệnh mẫu thân.

Biện phu nhân nói:

- Hiện giờ phụ thân ngươi đại thắng, thiên hạ tất nhiên quy thuận theo.

Nếu trước đây còn có một vài người xem chừng, nhưng hiện giờ cũng sẽ có khuynh hướng nghiêng về phụ thân ngươi. Vì thế, ta suy nghĩ rất lâu, muốn tìm cho ngươi một thày dạy.

- Không biết mẫu thân đang nói tới người nào?

- Đó là Thượng Thư Hữu Thừa, Tư Mã Kiến Công.

Tào Phi nghe thế liền vô cùng ngạc nhiên.

Tư Mã Kiến Công cũng chính là Tư Mã Phòng trước đây từng đề cử Tào Tháo làm Trùy Dương Bắc Bộ Úy, phụ thân của Tư Mã Lãng và Tư Mã Ý.

Tư Mã cũng là thế tộc hào môn, nhưng thanh danh của Tư Mã Phòng hình như vẫn còn mờ nhạt.

Tuy nhiên, Tào Phi càng tin tưởng rằng mẫu thân tuyệt đối không hại hắn. Nếu lựa chọn Tư Mã Phòng, nhất định là có nguyên nhân, chỉ có điều hắn không đoán ra được.

- Xin nghe theo lời mẫu thân.

Tào Phi khấu đầu lạy tạ lần nữa, trên đôi má lúm đồng tiền quyến rũ của Biện phu nhân xuất hiện nụ cười lạnh lùng.

Tiểu Hoàn, chớ cho rằng ngươi có được Tào Hữu Học là có thể thành đại sự. Chiến tranh giữa hai chúng ta giờ mới vừa bắt đầu thôi!

Theo phép tắc, sau khi Tào Xung bái sư phải ở lại trong Tào phủ.

Hoàn phu nhân có vẻ lưu luyến nhưng Tào Tháo lại thấy để Tào Xung ở lại Tào phủ chẳng có gì xấu cả.

Suy nghĩ của Tào Tháo, Hoàn phu nhân rất khó đoán.

Chỉ có điều Tào Tháo đã căn dặn như thế, Hoàn phu nhân đương nhiên cũng không thể lên tiếng phản đối.

Tuy nhiên, trên đường, về, Tào Tháo lại có vẻ không vui lắm.

- Tư Không, sao chàng lại rầu rĩ không vui thế?

-Ta nghe nói, Viên Thiệu có ba người con trai, chỉ vì lập đích mà tranh cãi không dứt. Lần này, ta có thể đại thắng Quan Độ, cũng là bởi vì dưới trướng Viên Thiệu không thể đồng lòng, mỗi bên đều có tính toán riêng. Hôm nay Thương Thư bái sư, vốn cũng là một chuyện tốt, nhưng... Phu nhân, vết xe đổ của Viên Thiệu còn ở trước mắt.

Một câu này đã khiến Hoàn phu nhân đột nhiên sợ hãi, toát mồ hôi lạnh...


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-607)


<