Vay nóng Tinvay

Truyện:Soán Đường - Hồi 200

Soán Đường
Trọn bộ 869 hồi
Hồi 200: Bùi Thế Củ suy đoán
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-869)

Siêu sale Shopee

Thục Anh trước kia ngoại trừ Lý Đức Vũ thì không quan tâm ai nữa, tại sao hiện tại lại quan tâm tới một đồng tử của Trịnh gia, lại còn chạy tới đây hỏi thăm, chuyện này tựa hồ thật không đúng. Còn nữa nó còn muốn dùng thân phận của Bùi gia, đi đến Huỳnh Dương.

Đặc biệt là Bùi Thục Anh còn lưu Bùi Chương ở lại Huỳnh Dương.

Bùi Chương theo Bùi Thế Củ đã lâu, Bùi Thục Anh bình thường cũng vô cùng coi trọng hắn, lúc này tại sao... Bùi Thế Củ lúc trở về Lạc Dương cũng không hiểu được chuyện này.

Chẳng qua ông cũng không nghĩ quá nhiều, hôm nay biểu hiện của Bùi Thục Anh lại khiến cho Bùi Thế Củ cảm thấy kỳ quái.

- Quản gia.

- Lão gia có gì phân phó.

- Lần trước tiểu thư ra ngoài dẫn theo những người nào, sau khi trở về phản ứng ra sao?

Lão quản gia cũng là người tâm phúc của Bùi Thế Củ liền nghĩ nghĩ rồi nói:

- Tiểu thư lần trước rời khỏi Lạc Dương, nói là muốn trở về Hà Đông.

- Tiểu nhân nhớ tiểu thư mang theo không nhiều người, ngòai Bùi Chương còn có mấy người Bùi Nghĩa.

- Chỉ là khi Bùi Nghĩa trở về đã bị thương, tình huống cụ thể tiểu nhân cũng không dám hỏi nhiều, lão gia, ông cũng biết tiểu thư tính tình cổ quái, không thích người khác nói đến chuyên của mình. À, lúc tiểu thư trở lại, tiểu nhân cũng cảm thấy kỳ quái.

- Đại tiểu thư lúc tức giận rời khỏi Lạc Dương quay về Huỳnh Dương tâm tình rất không tốt nhưng khi trở lại nàng đã trở nên khá hơn rất nhiều.

- Gọi Bùi Nghĩa tới đây.

Lão quản gia vâng dạ rồi rời đi.

Bùi Thế Củ ngồi trong thư phòng, càng nghĩ cảm thấy đứa con gái này của mình thật là kỳ quái.

Bùi Nghĩa nhanh chóng đi tới, bởi vì hắn bị thương không thuận tiện nên từ từ đi vào vái chào Bùi Thế Củ.

- Bùi Nghĩa, ta hỏi ngươi lần trước ngươi theo đại tiểu thư trở về Hà Đông, trên đường có chuyện gì xảy ra? Nhớ rõ ngươi một năm một mười kể rõ ràng, không được che giấu điều gì.

Bùi Nghĩa vội vàng vâng dạ, đem mọi chuyện xảy ra ở trên đường và Huỳnh Dương nói một lần.

- Ngươi nói, các ngươi trên đường gặp tiểu lang quân Trinh gia kia sao?

- Đúng thế, ngay ở giữa chân núi Thạch Lâm, tại căn nhà gỗ, ty chức trên đùi bị thương cũng là do hiểu lầm với vị công tử đó.

Bùi Thế Củ lộ ra một vẻ đặc sắc trên khuôn mặt.

Hắn tựa hồ nhịn cười không được mà cất tiếng:

- Ngươi nói.. đại tiểu thư và Bán Duyến Quân cả đêm đều ở trong gian nhà gỗ với nhau?

- Phải, hôm sau còn có một chuyện lạ, đai tiểu thư sai người đi tới thôn xóm quanh đó mua bánh cùng ăn với tiểu công tử kia.

- Được rồi, ngươi xuống dưới đi.

Bùi Thế Củ càng ngày càng cảm thấy hồ đồ.

Dù sao Ngôn Khánh cũng kém Bùi Thục Anh tới mấy chục tuổi, nhưng Bùi Thế Củ vẫn suy nghĩ, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, mà lại khiến cho Bùi Thục Anh vốn rất quật cường lại cải biến chủ ý.

Không được vẫn phải đi dò xét khẩu khí của nó một lúc.

Bùi Thế Củ nghĩ tới đây, đứng dậy chuẩn bị đi tìm Bùi Thục Anh nói chuyện.

Không ngờ lúc này, quản gia đã bẩm báo có Tô Uy tới bái phỏng.

Tô Uy năm ngoái bị bãi miễn chức quan, đầu năm đã được tham dự triều chính lại, tuy nhiên chưa được bao lâu, con của hắn ở trên Lạc Dương cùng với một đám thương nhân người hồ ở trên thành Lạc Dương phát sinh xung đột, thất thủ đánh chết một người, tin tức truyền ra đên lỗ tai của Tùy Dạng Đế.

Có lẽ Tùy Dạng Đế cũng không ưa thích hắn cho nên truyền ý chỉ, bãi miễn chức quan của Tô Uy.

Hiện nay đứa con của Tô Uy vẫn bị giam trong nhà lao Lạc Dương, thuộc sự quản lý của Hà Nam doãn. Hết lần này tới lần khác, Tô Uy tới cầu tình nhưng Phòng Ngạn Khiêm thiết diện vô tư, không hề ưu ái chút nào.

Hắn tìm Bùi Thế Củ, muốn thông qua Bùi Thế Củ mà chiếu cố cho nhi tử của mình một chút.

Nhìn thấy đồng liêu ngày xưa hôm nay vì con mình mà cầu tình như vậy, Bùi Thế Củ cũng nhịn không được mà cảm khái.

Đáng thương tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ, Tô Uy vì con cái như vậy cũng là bình thường.

Hai lão đầu nói chuyện một lúc.

- Lão Tô à, ông cũng không cần phải lo lắng, Phòng Ngạn Khiêm tuy thiết diện vô tình nhưng sẽ không quá đáng làm khó người khác.

- Con của ông ở bên trong lao ngục cũng không phải chịu sự khổ sở gì quá lớn, chỉ là nếu tương trợ thì ta thật sự không thể giúp được.

- Cho nên ta chỉ cho ông một con đường, đi tìm Vũ Văn Thuật lão gia hỏa kia, hắn là Tư Lệ Đài đại phu, giám sát tuần án, gần đây Phòng Ngạn Khiêm gặp chuyện Bán Duyến Quân bị tập kích hắn đang rối tung lo chuyện đó cho nên không có thời gian quan tâm đến chuyện này nữa đâu.

Tô Uy suy nghĩ, xem ra cũng chỉ có cách này.

Tuy Bùi Thế Củ không giúp Tô Uy điều gì nhưng cuối cùng cũng suy nghĩ được một chủ ý cho hắn.

Tô Uy là lão thần khai hoàng, hôm nay đã ngoài thất tuần.

Quan trường chỉm nổi khiến cho lão vô cùng mệt mỏi, lão cất tiếng nói:

- Thế Củ, lần này Bán Duyến Quân gặp chuyện không may, sợ rằng sẽ có một số biến hóa, ta nghe nói rất nhiều sĩ lâm bất mãn với trị an ở Lạc Dương.

- Ta thì không trách Phòng Ngạn Khiêm, hắn đã làm tốt trọng trách của mình.

- Tuy nhiên ta nghe nói ông và hắn quan hệ không tệ tốt nhất vẫn nên khuyên hắn một chút, chớ nên quá cương trực.

- Cứng quá thì dễ gãy, bản tâm hắn tuy tốt nhưng không khéo đưa đẩy thì sẽ gây chuyện không tốt, bị người ta trù dập.

- Cái tên Phòng hắc tử đó mà chịu nghe lời khuyên thì cũng đã tốt rồi.

- Tuy nhiên ta có hơi kỳ quái, Bán Duyến Quân lần này êm đẹp về nhà, tại sao lại bị tập kích?

- Tất cả mọi người đều nói là ngẫu nhiên gặp sơn tặc nhưng ta thấy không đơn giản như vậy.

Thử nghĩ mà xem, sơn tặc nào mà lại dùng thủ đoạn thảm liệt như vậy, sống mãi với một thế gia đị tộc, chuyện này chỉ sợ còn có biến hóa về sau.

Hai lão nhân ở trong thư phòng nói chuyện với nhau, đợi đến khi trời chạng vạng tối, Tô Uy liền cáo từ.

Bùi Thế Củ đứng dậy chuẩn bị đi tìm Bùi Thục Anh nói chuyện, nào ngờ lão quản gia đã chạy về, biến sắc mà nói:

- Lão gia, chuyện lớn không hay rồi.

- Sao vậy?

- Sau giờ ngọ, tiểu thư đột nhiên đi ra khỏi Tây phủ mang theo hơn răm người trong phủ tiến ra bên ngoài.

Bùi Thế Củ nhăn mày lại:

- Chuyện này thì có gì lạ, nó tâm tình không tốt, dẫn người đi ra ngoài du ngoạn cũng là bình thường.

- Không phải, tiểu nhân đã phái người nghe ngóng, tiểu thư lúc ra khỏi thành đã nói rằng dẫn người đi tới Yển Sư.

- Nó tới Yển Sư?


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-869)


<