← Hồi 182 | Hồi 184 → |
- Đúng thế, đúng thế.
Trịnh Sĩ Cơ nói:
- Trịnh Tam ca trở về có gì lạ đâu?
- Lần này hắn thanh minh về tế tổ, cũng bình thường, huynh có gì mà phải ngạcnhiên.
- Ta ngạc nhiên sao?
Trịnh Nguyên Tuân nhỏ tuổi nóng tính nhất, cười lạnh một tiếng:
- Vậy sau khi hắn trở về, đến An Viễn đường thì ngươi cũng đừng ngạc nhiên.
Trịnh Thiện Nguyện nghe được thì cả kinh:
- Lão tam đi An Viễn đường?
- Ừ, chúng ta tận mắt nhìn thấy.
- Ngũ đệ ngươi im miệng.
Trịnh Nguyên Tống quát bảo Trịnh Nguyên Tuân sau đó nói với Trịnh Thiện Nguyện:
- Đại huynh vốn chúng ta không muốn nói chuyện này, nhưng thực sự Trịnh ThiệnQuả xem ra đã liên thủ với lục phòng. Ta cũng thấy Kinh Đường chúng ta có tưcách gì mà nhúng tay vào chuyện của các phòng khá, ta muốn hỏi một câu, TrịnhSĩ Cơ lần này chúng ta ủng hộ ngươi thì có lợi ích gì.
Người này đúng là quá phận, đòi hỏi chỗ tốt.
Chỉ là nghĩ lại cũng bình thường, Trịnh Nguyên Thọ lần này được Trịnh ThiệnNguyện phân phó, nếu như không có lợi hắn há có thể ra tay.
Trịnh Thiện Nguyện ra vẻ trấn an:
- Tam lang và thất phòng xưa nay có quan hệ không tệ, hắn đi bái phỏng An Viễnđường cũng là chuyện bình thường.
Muốn có chỗ tốt không dễ dàng như vậy đâu.
Trịnh Thiện Quả gần đây ở vị trí trung lập, hơn nữa cho dù hắn đứng ở bên cạnhAn Viễn đường, Trịnh Thiện Nguyện vẫn tự tin có thể thắng cuộc.
Trịnh Nguyên Tuân cười lạnh nói:
- Đại huynh chớ quên, tam ca Chí Hiếu cũng có thẩm thẩm xuất thân từ Thôi họ.
Trong lòng Trịnh Thiện Nguyện thầm kinh ngcạ, tựa hồ đã minh bạch nguyên nhânhọ Thôi đến đây.
Mà Trịnh Nguyên Tống lắc đầu trầm giọng nói:
- Đại huynh đã không thèm để ý vậy ta đây cũng không nói gì, chỉ là ta phảinhắc nhở đại huynh một chút mà thôi.
- Khoan đã.
Trịnh Thiện Nguyện lộ ra vẻ xấu hổ do dự một chút rồi nói:
- Tứ lang nói không sai chúng ta là người một nhà dĩ nhiên phải đoàn kết... Nguyên Thọ, hắn muốn gì vậy?
Trịnh Nguyên Thọ trời sinh cao lớn tướng mạo đường đường.
Trịnh Nguyên Thọ có hai niềm yêu thích lớn một chính là ngâm mình trong bồntắm, hai chính là nhìn người khác giác để.
Giác đấu là sự kết hợp của đấu vật Trung Quốc và đô vật Nhật Bản với nhau, đãbắt đầu thịnh hành từ thời Đông Hán.
Trịnh Nguyên Thọ mỗi lần nhìn người khác giác đấu là nhập thần, thậm chí cònkhông ăn không uống, ngẫu nhiên hào hứng còn đánh bạc một phen, đàm luận thắngthua.
Người ở Huỳnh Dương ai mà không biết hắn thích cái này.
Thậm chí ở các trường đấu giác đấu cón thiết lập nguyên một vị trí phía tây đểcho Trịnh Nguyên Thọ xem cuộc chiến.
Trịnh Thiện Nguyện và Trịnh Nguyên Tông hai vị huynh đệ cò kè mặc cả với nhauthì Trịnh Nguyên Thọ đã đem theo một đám nô bộc đi vào góc tường phía tây.
Người canh cổng nhìn thấy là Trịnh Nguyên Thọ thì vội vàng tiến tới cung kínhkêu lên một tiếng:
- Đại tướng quân.
- Đại tướng quân, ngài ngày hôm nay tới có hơi chậm bên trong đã diễn ra bahiệp.
- Tây vực cuồng sư đã thắng liên tiếp hai trận, người mới tới.. ha ha bằng hữucủa Đại Tướng quân đã đợi lâu rồi...
- Bằng hữu?
Trịnh Nguyên Thọ khẽ giật mình:
- Bằng hữu gì?
- Bên trong không phải có một vị bằng hữu đang chờ tướng quân sao, còn có mộttiểu công tử nữa.
Trịnh Nguyên Thọ trong lòng cảm thấy kỳ quái hắn liền mở đường đi lên phíatrước.
Đã gọi là bằng hữu của mình, còn chiếm lấy vị trí của mình, thì chắc hẳn mìnhcũng nhận thức, hắn cũng không có ác ý gì.
Hắn vừa kéo cửa đi vào thì bên trong đã truyền tới một thanh âm:
- Hay.
Thanh âm kia tựa hồ non nớt không giống như là người trưởng thành, Trịnh NguyênThọ càng thêm kỳ quái, chẳng lẽ đây lại là bằng hữu của mình? Mà lúc này ởtrong trường, Thập Tự đã khóa cổ đối thủ của mình lại, đem hắn dồi tới gócchết.
Bị dồn như vậy, tình huống trận đấu dĩ nhiên là do Thập Tự làm chủ, đem đối thủđánh cho đến chết, cho dù giết chết cũng không phải đền mạng.
Trịnh Nguyên Thọ đi vào phòng thì ngẩn cả người.
Chỉ thấy một thanh niên áo trắng tuổi chừng mười hai mươi ba tuổi đang đứng ởlan can khẽ vỗ tay.
Ở bên cạnh hắn còn có một thiếu niên cơ bắp, niên kỷ chừng mười lăm mười sáutựa hồ là bảo tiêu của thiếu niên áo trắng kia.
- Các ngươi là con cái nhà ai?
Trịnh Nguyên Thọ nhăn mày lại mà quát hỏi.
Thiếu niên áo trắng kia xoay người lại cười ha hả mà nói:
- Trịnh thúc thúc tiểu chất tới đây làm lễ ra mắt.
Gọi ta là thúc thúc, là con cái nhà ai tại sao ta chưa từng thấy qua.
Trịnh Nguyên Thọ nghi hoặc nhìn thiếu niên thanh tú kia, dò xét từ đầu tới cuốirồi hỏi:
- Ngươi đến tột cùng là ai, vì sao gọi ta là thúc phụ? Đại nhân nhà ngươi ởđâu?
- Tiểu chất là Trịnh Ngôn Khánh, hôm nay đặc biệt tới bái phỏng thúc phụ.
Trịnh Ngôn Khánh?
Trịnh Nguyên Thọ khẽ giật mình, sau đó há to miệng nói:
- Ngươi trở về Huỳnh Dương khi nào vậy?
Lại nói tiếp, Trịnh Ngôn Khánh cũng không phải là chưa từng gặp qua Trịnh NgônKhánh, bốn năm trước Ngôn Khánh theo Trịnh Thế An quy tông nhận tổ, TrịnhNguyên Thọ đã nhìn qua, nhưng lúc đó Ngôn Khánh chỉ có sáu tuổi, hơn nữa trongmắt Nguyên Thọ cũng không coi hắn ra gì.
Sau bốn năm, Ngôn Khánh đã cao hơn rất nhiều, hình dáng biến hóa.
Nếu không phải Ngôn Khánh tự mình giới thiệu thì Nguyên Thọ cũng không nhận ra.
Dù sao thất phòng Trịnh gia đối với một hài đồng nhỏ như vậy làm sao có khảnăng chú ý được.
- Tiểu chất hai mươi bốn ngày trước đã trở lại rồi.
- Vậy à?
- Vấn muốn tới bái phỏng thúc phụ, nhưng vì chút chuyện nên chậm trễ, hôm naymạo muội tới đây, xin thúc phụ chớ trách.
Rõ ràng là một đồng tử mười tuổi, mà hết lần này tới lần khác cho thấy là mộtngười trưởng thành nói chuyện.
Trách không được người canh cổng nói tiểu công tử tới đây.
Nhỡ rõ hai mươi bốn ngày trước....
Trịnh Nguyên Thọ há hốc mồm, tựa hồ nghĩ ra điều gì.
Hai mươi bốn ngày trước không phải là ngày Bùi Thục Anh tới Huỳnh Dương hay sao
Lúc đó hắn đã về rồi tại sao vẫn một mực không xuất hiện?
Trịnh Nguyên Thọ bất tri bất giác coi Trịnh Ngôn Khánh như một người trưởngthành.
Cũng khó trách Trịnh Ngôn Khánh cho hắn cảm giác hành sự ổn trọng, ổn trọngkhông giống như đồng tử mười tuổi.
Hai mươi bốn ngày trước, Bùi Thục Anh tới đây đã dẫn đến một hồi oanh động, vàingày trước, Thôi đại nhân cũng tới Huỳnh Dương, lại khiến cho Trịnh thị từ trênxuống dưới cảm nhận một nỗi áp lực khong hiểu, nếu tất cả điều này xuất phát từthủ bút của đồng tử kia, thì chẳng lẽ hắn hôm nay tìm tới mình chính là muốntrao đổi chuyện đường hiệu?
Trịnh Nguyên Thọ nghĩ tới đây cũng cảm thấy buồn cười.
← Hồi 182 | Hồi 184 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác