← Hồi 0995 | Hồi 0997 → |
Một đội quân đặc biệt tiến vào thành Trường An, một bên binh lính dũng mãnh, đại mã yêng hùng; một bên kỵ binh áo giáp, đao mâu đầy đủ, tay cầm thanh giáo dài sắc nhọn. Nhìn từ đằng xa khiến cho người ta có cảm giác ngột ngạt, sợ hãi.
Đó là Cấm quân, nhưng khí thế đông đúc nghiêm trang của bọn họ giờ đây không còn có được cái cảm giác ngay ngắn, gọn gàng nữa. Bởi vì kẹp giữa bọn họ là rất nhiều những xe hàng và còn vài trăm tên tù binh phải dùng đến một chiếc xích dài để xích liền lại với nhau.
Bách tính thành Trường An đã quen thuộc với cảnh tượng này, những ngày vừa qua bọn họ đã chứng kiến rất nhiều những cảnh bắt bớ giam giữ này. Tuy rằng sự kiện hoành tráng như ngày hôm nay hơi hiếm có, nhưng đối với bọn họ mà nói thì vẫn đã mất đi sự mới mẻ hiếu kỳ.
Đội quân này vào thành từ phía Tây, nhưng không ở trong thành quá lâu mà nhanh chóng ngoặt ra hướng Bắc mà ra khỏi thành, tiến vào doanh trại của Thiên Kỵ binh. Đây chính là đội quân đi bắt nghi phạm ở vùng Các Tràng, Thao Châu. Khi bọn họ về đến Trường An thì cũng đồng thời cuộc đại thanh trừ của thành Trường An diễn ra từ trong chốn quan trường đến chốn nhân gian, từ công khai đến âm thầm đã bước tới gần hồi kết.
Việc bọn họ trở về thành Trường An như thế này đã đặt một dấu chấm hoàn mỹ cho sự thành công của lần hành động thanh trừ quy mô lớn này.
Hành động lần này đã thu về rất nhiều lợi ích, nhưng người thu lợi cho đến cùng cũng chỉ có ba người, một người là Võ Tắc Thiên, một người là Thẩm Mộc, còn một người nữa là... Dương Phàm.
Võ Tắc Thiên không hề biết đến kế hoạch của Dương Phàm và Thẩm Mộc. Nhưng Thẩm Mộc và Dương Phàm đã vượt qua được sóng gió, một mũi tên trúng được hai đích, công tư đều trọn vẹn, thành công cắt đứt được sợi dây xích trói buộc trên người của bọn hắn. Bọn hắn từ thân phận của một quân cờ phải chịu sự sắp xếp của người khác, lật ngược trở lại nắm quyền chủ động trở thành người đánh cờ.
Vậy còn người đánh cờ nay trở thành một quân cờ thì sao?
Lũng Tây, Lan Châu.
Nam thành, Lan Châu, trong một dinh thự rộng lớn, uy nghiêm tựa như nơi ở của Vương hầu, Lý Thái công đang nổi cơn thịnh nộ.
- Bá Thượng! Tất cả nguyên do đều xuất phát từ Bá Thượng!
Lý Thái công chống mạnh cây gậy chống trong tay xuống dưới đất một cái, quay đầu hỏi:
- Bá Thượng có người của chúng ta hay không? Lúc nơi đó xảy ra những chuyện lớn như vậy, chúng ta bên này có phát giác được điều gì hay không?
Trưởng tôn của Lý Thái công, Lý Minh Côn, cười khổ sở mà đáp rằng:
- Không có! Trước giờ chúng ta chưa từng chú ý đến lũ lưu manh ở Bá Thượng! Trên thực tế, những người mà chúng ta khống chế còn cách đám người trên Bá Thượng mấy tầng lớp nữa. Kết quả là bọn chúng lại chính là đốm lửa nhỏ giữa gió xuân, có thể bùng cháy lớn bất cứ lúc nào. Bắt đầu từ đám tào đinh, tào phu kia mà có mối liên quan đến tào khẩu. Thông qua tào khẩu mà có mối liên quan đến đám thân sĩ quan sử bậc trung và thấp cấp của thành Trường An. Rồi lại từ đám quan viên đó mà có mối liên quan đến những quan lại ở những cấp cao hơn..., Thái công, bọn chúng đã đánh một ván cờ thật đẹp!
- Soạt!
Đập mạnh chiếc gậy chống xuống đất một cái, Lý Thái công giận dữ mà nói:
- Ván cờ vẫn chưa đánh xong đâu! Lão phu sẽ quyết không bỏ mặc như vậy đâu. Bọn chúng cho rằng chỉ cần quét sạch chốn quan trường ở Quan Trung là lão phu ta chỉ còn cách phải phụ thuộc vào bọn chúng hay sao? Cái lũ hậu bối tầm nhìn non hẹp đó, lão phu ta sẽ cho chúng nó biết lợi hại!
Lý lão Thái công càng nói càng tức giận:
- Nhất là Thẩm Mộc, cái tên vô ơn bạc nghĩa đó, lão phu ta nhất định sẽ không tha cho nó đâu! Cái tên khốn nạn đó, nếu như không phải lão phu ta một tay dìu dắt; nếu như không phải lão phu ta một mực ủng hộ hết lòng, liệu hắn có được như ngày hôm nay không? Hắn thì tốt rồi, lời ngon lẽ ngọt mà lừa gạt Thất Thất đi theo hắn, bây giờ thì quay lại đối phó với lão phu! Nếu như không phải vì hắn đã trở thành cháu rể của ta, lão phu ta liệu có luôn yên tâm về hắn như thế không. Sao ta lại có thể để cho hắn làm ra nhiều chuyện kinh thiên như vậy mà trước sau không hề nghi ngờ lòng trung thành của hắn được!
Lý Minh Côn ho một tiếng rồi nói:
- Cháu vẫn luôn cảm thấy Thẩm Mộc có ý phản cốt...
- Nói nhảm!
Lý lão thái công giận dữ trừng mắt nhìn Lý Minh Côn một cái rồi nói:
- Cái đồ khốn kiếp nhà ngươi, ngươi muốn đi làm thầy bói phải không? Nếu như ngươi biết từ sớm thế tại sao không nói ra? Em gái ngươi đi theo hắn chẳng phải ngươi cũng còn ủng hộ nhiệt tình đó hay sao?
Lý Minh Côn ngại ngùng nói:
- Đó chẳng phải là vì tiểu muội say mê hắn đến chết đi sống lại hay sao, tính khí của tiểu muội, Thái công người cũng biết mà.
Lý lão Thái công lại phẫn nộ nói:
- Con nha đầu chết tiệt Thất Thất, uổng cho lão phu ta thương yêu nó như vậy! Phu quân của nó thực hiện âm mưu nham hiểm như thế, nó không thể không biết một chút nào, vậy mà nó dám giấu cả ta, ngang nhiên bênh vực phu quân của nó mà đối phó với lão phu ta! Con gái là con người ngoài, con gái là con người ngoài mà!
Lý Minh Côn cười khổ nói:
- Thái công, bây giờ có nói mấy chuyện này cũng chẳng có tác dụng gì nữa rồi. Thẩm Mộc phái Tiểu phi tiễn - Trương Nghĩa và Triệu Du mang thư tay của hắn đến để thỉnh tội với người, đồng thời cũng nói rõ nỗi khổ tâm của hắn, giải thích rõ là hắn không hề có ý phản bội lại thế gia, chỉ là muốn được nắm nhiều hơn quyền chủ động mà thôi. Từ thân phận "cúi đầu nghe lệnh" mà trở thành mối quan hệ hai bên cùng hợp tác. Cầu mong Thái công người dàn xếp cùng với các đại thế gia, ý của Thái công ra sao?
Lý lão Thái công trừng mắt dựng râu lên mà nói:
- Bảo chúng cút ngay đi! Lão phu ta không gặp! Vẫn còn muốn lợi dụng ta hay sao? Nghĩ cũng đừng có mà nghĩ đến! Hắn cho rằng lão phu ta để cho đưa cháu gái mà ta yêu quý nhất đi theo hắn là hắn có thể muốn làm gì ta thì làm hay sao? Cơ sở của hắn là ở Quan Lũng, Quan Lũng lại là địa bàn của ta. Lão phu ta sẽ ngay lập tức trả đòn cho hắn, sẽ khiến cho hắn biết lợi hại của lão phu ta, sẽ bắt hắn phải chịu đòn nhận tội với lão phu ta. Khiến hắn...
Những lời lẽ hùng hồn của Lý lão Thái công vẫn còn chưa nói dứt thì từ bên ngoài có một người nho sĩ mặc áo xanh dâu dài, dáng vẻ quắc thước. Lý Minh Côn vừa nhìn thấy bèn vội vàng cúi người hành lễ:
- Phụ thân!
Người nho sĩ mặc áo xanh chẳng thèm để ý đến hắn, vội vàng bước đến bên cạnh Lý lão Thái công, sắc mặt nghiêm trọng nói:
- Phụ thân, đây là chính lệnh đầu tiên từ sau khi nhậm chức của Lũng Hữu chư quân Đại sứ, Lương Châu Đô đốc Quách Chấn!
Quách Chấn, họ Quách tên Chấn, tự Nguyên Chấn. Kể ra thì vị Quách Nguyên Chấn này cũng là một kỳ nhân, hắn mười tám tuổi đã đậu tiến sĩ, được bổ nhiệm làm Huyện úy Thông Tuyền, quả đúng là tài học xuất chúng, tiền đồ vô lượng. Nhưng vị tiến sĩ thiếu niên này tính tình lại hào sảng, ưa thích khí tiết nghĩa hiệp, gặp chuyện bất bình thì giúp người chẳng ngại...
Đương nhiên đó chỉ là những lời lẽ mỹ miều dùng để miêu tả sau khi hắn đi theo con đường chính đồ và được lên làm đại quan. Trên thực tế "giữa đường gặp chuyện bất bình chẳng tha" ở đây chính là ưa thích đánh nhau đấu đá. Hắn kết giao với rất nhiều những kẻ giang hồ chẳng ra gì. Khi hắn đương chức Huyện úy Thông Tuyền đã cướp phá, lừa lọc làm nhiều chuyện vi phạm quốc pháp!
Nhưng đột nhiên sau này hắn lại tỉnh ngộ, đi theo con đường chính nghĩa, một mạch thăng quan, làm quan đến Lễ Bộ Chủ Khách Lang Trung. Mùa xuân năm nay, vị quan ngũ phẩm Lễ Bộ Chủ Khách Lang Trung này vì từng làm Huyện úy Thông Tuyền, từng đi sứ Thổ Phiên, lại từng nhiều năm giữ chức Chủ Khách Lang Trung, chuyên giao lưu với dân tộc thiểu số và phiên bang ngoại quốc, nắm bắt được tình hình vùng đất phía Tây, đã được ủy nhiệm làm Đô đốc Lương Châu, Lũng Hữu chư quân Đại sứ.
Lý lão Thái công biết rõ mối quan hệ của người này và Thẩm Mộc tương đối thân thiết. Hắn có được như ngày hôm nay thì đằng sau ắt hẳn cũng phải cần đến không ít sự cất nhắc và giúp đỡ của Thẩm Mộc. Nay Thẩm Mộc đột nhiên quyết liệt quay mặt lại với thế gia, con trai ta đột nhiên lại mang tờ thông cáo đầu tiên kể từ sau khi nhậm chức của người đó đến. Hai điều này chắc chắn phải có mối quan hệ lớn với nhau.
Lý lão Thái công nhanh chóng giành lấy tờ thông cáo của Quách Đô đốc, liếc đôi mắt già nua mà nhìn cho cẩn thận một lần nữa.
Lý lão Thái công đọc xong bức thông cáo, ngay lập tức ngây người như phỗng.
Vị Đô đốc Lương Châu, Lũng Hữu chư quân Đại sứ này ban bố bức thông cáo, trong đó liệt kê ra một vài những chính sách: Gia cố thành lũy, phong toại, mở rộng đồn điền, làm thủy lợi, cứu tế lưu dân, an ủi lòng dân, làm nhiều những chuyện tốt đẹp như vậy thì Quan Lũng sẽ hưng thịnh, Lũng Tây Lý thị tự khắc sẽ được hưởng lợi từ đó.
Nhưng những điều kế tiếp..., vì do những đại tộc cường hào ỷ thế mạnh mà ức hiếp bách tính, vơ vét thương nhân. Vì thế mà Quách Đô đốc yêu cầu phải khống chế cường hào, giải tán đám hộ vệ có vũ trang của cường hào, hạn chế cường hào thôn tính đất đai, bảo vệ những thương nhân thông thương khu vực phía Tây, ngăn cấm cường hào địa phương can thiệp chính vụ...
Từng chuyện từng chuyện đều trông có vẻ đường hoàng chính nghĩa, nhưng ẩn ý trong đó lại là một vũ khí giấu hình. Những chuyện này nên làm như thế nào, làm đến mức độ nào, điều này chỉ có Quách Đô đốc mới rõ được. Hơn nữa từng chuyện từng chuyện như thế này muốn nhằm đến người nào cụ thể? Thử hỏi vùng Quan Lũng này còn cường hào nào lớn mạnh hơn Lý gia?
Nếu như cứ để mặc cho Quách Nguyên Chấn thực thi chính lệnh, thì ai trong vùng Quan Lũng này sẽ chịu đả kích nhiều nhất? Cái điều gọi là bảo vệ cho thương nhân thông thương vùng phía Tây phải chăng sẽ được hiểu theo cái nghĩa là gia tăng thêm rất nhiều những sự bảo vệ từ phía quan lại cho Thẩm Mộc trên vùng đất phía Tây? Cái mũ bảo vệ đắt giá như vậy, Lý lão Thái công ngài ấy có thể đánh thủng được không?
Lý Minh Côn ghé qua đọc bức thông cáo trong tay của Lý lão Thái công, nhìn thấy tổ phụ và phụ thân đang nhìn nhau mà không biết nói gì hơn, hắn bèn liếm môi liếm mép, ho khan một tiếng mà nói:
- Tiểu Phi tiễn – Trương Nghĩa và Triệu Du vẫn còn đang chờ gặp ở ngoài dịch xá, Thái công người... có nên gặp bọn họ chăng?
Lý lão Thái công chớp mắt một hồi rồi mới trầm giọng nói:
- Lão phu gặp bọn chúng thì được tác dụng gì chứ? Cho dù lão phu có chịu nhượng bộ thì sáu nhà còn lại có chắc sẽ chịu nuốt trôi cục tức này? Bọn chúng đã có đủ thủ đoạn để đối phó với Lý gia chúng ta, thì cũng có thủ đoạn để khống chế sáu nhà còn lại. Hãy cứ chờ đã, nếu như bọn chúng lực bất tòng tâm...
Lý lão Thái công lắc đầu cười nhạt.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※
Mùa xuân tựa như một vị họa sĩ thần sắc phi dương, vung tay múa những chiếc cọ màu, trên suốt đường đi tô điểm cho cung thành, đường lớn ngõ nhỏ của thành Lạc Dương. Tô điểm cho nông trại ruộng vườn, tô điểm cho sơn lĩnh hà thủy, đến cả những người đi đường dường như cũng được tô điểm thêm nhiều màu sắc.
Trong "Tử Trạch Uyển" một vùng hoa cỏ, mùa đông đến tuyết tựa hoa, mùa xuân đến hoa tựa tuyết. Trong vườn hoa cỏ ấy có hai người đẹp, một trắng một đỏ, ngồi sát vai bên nhau, uyển chuyển tựa như một bông mẫu đơn hai nhánh chung một cành.
Thái Bình Công chúa váy đỏ áo xanh, mắt mày quyến rũ. Gia tộc bên ngoại của nàng ấy trước giờ có gien di truyền trường thọ, hơn nữa tốc độ lão hóa cũng chậm lạ thường. Tổ mẫu của nàng ấy như vậy, mẫu thân của nàng ấy cũng như vậy. Võ Tắc Thiên hơn sáu mươi tuổi mà nhìn ra chỉ chừng hơn bốn mươi, mãi cho đến năm bảy mươi tuổi, tốc độ lão hóa mới bắt đầu tăng thêm.
Thái Bình Công chúa hiển nhiên là cũng kế thừa điểm này của mẫu thân, lại cộng thêm với thân phận công chúa, đời sống nhung lụa, được bảo dưỡng chăm chút kỹ lưỡng. Nếu như không phải vì nàng ấy có được vẻ quyến rũ diễm lệ của những người phụ nữ trưởng thành, chỉ nhìn vào sắc da thân hình của nàng ấy thì cứ nói nàng ấy chỉ có tầm hai mươi tuổi cũng có người tin.
Thượng Quan Uyển Nhi ngồi bên cạnh, nàng ấy ưa thích mặc màu trắng. Hôm nay nàng ấy vẫn mặc bộ quần áo màu trắng đó, chỉ có điều khi trước là bộ quần áo được cắt may gọn gàng ôm người, cố gắng để lộ ra thân hình yêu kiều, thì nay nàng ấy lại mặc bộ quần áo rộng hơn trước rất nhiều, trông có vẻ thêm nhiều ý vị phóng khoáng.
Trong tay hai người đang cầm bức thư của Dương Phàm, trong thư có nói đến việc Trương Xương Tông trước và sau khi tới thành Trường An đã tiến hành một cuộc thanh trừ quy mô lớn trong chốn quan trường Trường An. Nhưng những chuyện thông báo như thế nào không nhất thiết cần đến Dương Phàm tường thuật lại, Uyển Nhi và Thái Bình đều có những cách riêng để có thể nắm bắt được thông tin, nắm bắt được tình hình cụ thể những gì đang diễn ra tại thành Trường An.
Cho nên trong thư chỉ nhắc qua những chuyện này, không hề nói chi tiết. Dương Phàm đặc biệt nói thêm về một chuyện khác. Căn cứ vào từng hành động của Trương Xương Tông ở thành Trường An, cộng thêm với việc Trương Dịch Chi chủ biên cuốn "Tam Giáo Chu Anh" chuẩn bị được hoàn thảo, Dương Phàm đã kết luận ra được một khả năng:
Có lẽ là do Hoàng thượng cố ý, cũng có thể do hai anh em họ Trương chủ động hành động. Nói tóm lại, hai anh em họ Trương đang đẩy nhanh tốc độ thâu tóm quyền lực. Trương Dịch Chi viết sách, Trương Xương Tông trừ gian, có thể thấy rõ rằng tất cả là đều vì mục đích này. Dựa vào sự sủng ái mà Hoàng thượng dành cho bọn chúng, bọn chúng sẽ nhanh chóng đạt được mục đích này.
Dị quân của huynh đệ Trương thị trỗi dậy bất ngờ tuy đã làm sụt giảm đi sức mạnh của Võ thị, nhưng sự tổn hại của Lý thị còn lớn hơn nhiều. Cứ theo tình trạng này mà tính toán, Dương Phàm cho rằng nên phải có những hành động phòng ngừa, ngay tức khắc phải thực thi để ngăn chặn.
Điểm này cũng tương đồng với những phán đoán của Thái Bình Công chúa, căn cứ vào lần trước cùng với họ Võ ba lần cùng chung một kẻ thù mà công kích hai huynh đệ Trương thị mà quan hệ giữa hai họ Lý và Võ đã trở nên hòa hữu hơn nhiều. Thái Bình Công chúa đang có ý định sẽ liên thủ với Võ thị để đánh đổ Trương thị. Những suy nghĩ của Dương Phàm cũng trúng ý với nàng ấy. Nhưng biện pháp mà Dương Phàm đề ra lại khiến cho một người luôn thông minh như Thái Bình Công chúa cũng phải có chút rối trí không biết nên làm như thế nào.
← Hồi 0995 | Hồi 0997 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác