Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Say mộng giang sơn - Hồi 0995

Say mộng giang sơn
Trọn bộ 1220 hồi
Hồi 0995: Thu quan
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1220)

"Lệnh đóng cửa thông thương" của Võ Chu đã quy định những mặt hàng như: Gấm, lăng, lụa, miên, tơ lụa, đuôi trâu, chân trâu, vàng, bạc, sắt đều không được giao thương với vùng biên phía Tây, phía Bắc và vùng duyên biên các châu. Những mặt hàng đó cho dù trong thời kỳ hai nước đang hòa bình cũng nghiêm cấm dân chúng giao thương, đó là mặt hàng giao thương của quan lại.

Vi phạm quy định này, tự ý giao thương với người ngoại quốc sẽ bị xử theo tội trộm cắp, bị lưu đày ba nghìn dặm. Mua bán binh khí sẽ bị đi xử tội chết. Hơn nữa đó là khi hai nước đang trong thời kỳ hòa bình, giao thương đang diễn ra bình thường. Nay Võ Chu và Tây Tạng xảy ra bất hòa, hai nước thường xuyên có chiến tranh, vậy nên những ai tự ý giao thương những vật phẩm trên thì có thể tưởng tượng được ra tội trạng nặng đến chừng nào.

Với tội danh này thì bọn Dương Phàm, Hồ Nguyên Lễ và Trần Đông vốn dĩ mắc những tội danh tham ô, nhận hối lộ đều có thể bỏ qua không tính đến. Căn cứ theo những tội danh từ trước của bọn hắn, những đồng bọn trong triều đình đều có thể sắp đặt trên dưới để làm giảm nhẹ tội cho bọn hắn. Nhưng đã dính dáng đến tội danh buôn bán hàng hóa với nước ngoài, đặc biệt là buôn bán vũ khí, thì những đồng đảng của bọn hắn đều đã bị dọa cho sợ chết khiếp, còn ai dám nhiều lời bảo vệ cho đám người Dương Phàm.

Trương Xương Tông tiến hành đại sự bắt bớ tạm giam diễn ra khắp thành Trường An, có rất nhiều quan sĩ hôm qua còn ngồi cùng bàn tiệc với hắn, hôm nay quay người một cái đã trở thành tội phạm cầm tù. Lần hành động này của Trương Xương Tông đã khiến cho một loạt những sự chuẩn bị từ trước của Hồ Nguyên Lễ và Trần Đông đều được sử dụng đến. Trương Xương Tông không phải chỉ bắt một người, thẩm vấn xét hỏi, có được kết quả rồi mới đi bắt những quan viên có liên quan. Hắn đồng thời ra tay, đã bắt là bắt cả một bọn.

Những tội quan bị bắt đều tạm giam ở đại doanh của Cấm Vệ Quân bên ngoài Huyền Vũ Môn, do doanh trại của Thiên Kỵ binh và Tả Vệ Cấm quân do đích thân Trương Xương Tông mang theo quản lý trông coi. Để đảm bảo an toàn, trong quá trình thi hành lệnh bắt giữ, Trương Xương Tông cũng đồng thời dọn đến đại doanh của Cấm Vệ quân. Nếu như có người muốn dùng cung nỏ để đối phó với y, ngay cả khi bên cạnh có rất nhiều cao thủ, y cũng chẳng dám chắc bản thân sẽ được an toàn. Y không muốn dẫm lên bước chân của Dương Phàm.

Trong đám quan viên, thân sĩ, quyền quý, huân thích mà Trương Xương Tông bắt giữ, nhân vật quan trọng mà bọn chúng nhằm tới chính là danh sách mà Trịnh Vũ đã đưa cho Thẩm Mộc, Thẩm Mộc lại thông qua A Bặc Đỗ Lạp giao lại cho Cổ Trúc Đình.

Từng người từng người trong đám quan viên có mối liên hệ với các đại thế gia đều liên tiếp căn cứ vào các tội danh: buôn lậu, tham ô, nhận hối lộ mà bị bắt giam. Trong số đó còn có những người vô cùng bình dị chất phác, không thể có mối liên quan nào đến những chuyện đó, đều bị cưỡng bức gán tội mà bị bắt giam. Đến mức này mà Trịnh Vũ vẫn còn không hiểu được chuyện gì đang diễn ra thì quả thật là gã đã ngu dốt đến mức không thể cứu chữa nổi.

Trịnh Vũ vừa ngạc nhiên vừa phẫn nộ, nhanh chóng tìm cách phản kích. Trong tay gã vẫn còn một danh sách, bản danh sách này được tra thêm sáp ong niêm phong cẩn thận, không đến lúc cấp bách thì ngay cả gã cũng không dám mở ra. Nay Tông chủ của hai phái Ẩn Tông và Hiển Tông đều đã phản lại thế gia, vậy chẳng phải chính là lúc nguy hiểm nhất hay sao?

Không một chút do dự, gã mở bản danh sách ra.

Trong bản danh sách là một số những nhân vật của hai phe Ẩn Tông và Hiển Tông, nhưng thế gia vẫn có thể vượt quyền của hai phái mà trực tiếp thao túng. Hiển Tông và Ẩn Tông tuy có Tông chủ chủ trì đại cục, nhưng đối với một tổ chức to lớn như vậy, Tông chủ không thể chuyện gì cũng thu xếp chu đáo được, nên những người đó đều là những nhân vật quan trọng phụ trách những vấn đề cụ thể.

Trong đám người bọn họ, có những người nắm giữ trong tay quyền binh vũ lực, có người lại khống chế những vị trí trung tâm quan trọng của Hiển Tông và Ẩn Tông. Chỉ cần điều động được những người này, thì Trịnh Vũ có thể lợi dụng bọn chúng nhanh chóng tiêu diệt hai tông chủ của Ẩn Tông và Hiển Tông mà không đến nỗi phải khiến cho hai Tông phái này bị lụi bại. Nhưng Trịnh Vũ, kẻ đang mừng rỡ như vớ được kho báu đó, nhanh chóng nhận ra rằng cái bản danh sách mà gã cầm trên tay chính là một bản cáo phó!

Lâm Vũ Hàm, Ngô Nhiên, Thôi Phục, Ngô Đông, Trương Hưng, Chu Minh Dũng, Chu Tư, Ngô Ninh, Lý Gia Ninh, Cao Vân Long, Phùng..., mỗi người trong số bọn họ, hoặc là những danh sĩ tài tử nổi tiếng một vùng, hoặc là những tên giang hồ hắc đạo bá chủ một phương, hoặc lại là những nhân vật nổi tiếng bậc nhất của địa phương. Nhưng tất cả bọn họ đều đã chết!

Tử thần dường như đang chạy đua với Trịnh Vũ, mỗi nơi mà gã vừa mới đặt chân đến, chỉ còn nhìn thấy một cái thi thể lạnh cứng. Kẻ thì vừa mới được đưa vào trong quan tài, kẻ thì vừa mới bị giết ngay trước khi gã đặt chân đến một khoảng thời gian ngắn. Gã luôn chậm một bước, ngay trong khoảnh khắc ngắn ngủi lúc trước vẫn là một con người sống khỏe mạnh, quyền quý uy nghi một vùng.

Trịnh Vũ tức giận vô cùng, gã tựa như một con cú đi đêm. Mỗi lần gã đi đến đâu cũng đều nhìn thấy những xác chết. Gã luôn tự cho rằng người bị hành thích tiếp theo sẽ chính là mình, nhưng gã lại vẫn cứ bình an vô sự, vẫn cứ khỏe mạnh xông xáo đi hết mọi ngóc ngách trên đường để nhìn Trương Xương Tông bắt người; để nhìn Trần Đông bắt người, để nhìn Hồ Nguyên Lễ bắt người, cứ nhìn như vậy thôi mà không thể biết được kẻ nào đã giết người!

Gã biết rõ kể giết người thực ra nhất định là Dương Phàm và Thẩm Mộc. Nhưng gã không hay biết từ lúc nào mà Dương Phàm và Thẩm Mộc lại có được thứ vũ khí bí mật như vậy. Cho dù thế gia chỉ còn có mỗi một tai mắt trong mỗi bộ phận của Ẩn Tông và Hiển Tông, thì việc sử dụng nhiều người như vậy để ra tay với chừng đó người, thì không thể không tiết lộ một chút thông tin nào ra ngoài được.

Nhưng lần này quả đúng là không có một chút tin tức gì lọt được ra ngoài. Đám tử sĩ này, đến không ai biết đi không ai hay, ra tay tàn nhẫn ác độc, nếu bị bắt sẽ không do dự ngay lập tức tự sát, rút cuộc là từ đâu tới vậy? Dương Phàm và Thẩm Mộc từ lúc nào mà có thể đào tạo được một đám tử sĩ như vậy?

Dương Phàm vừa mới trở thành Tông chủ của Hiển Tông được hai năm, đám tử sĩ này nhất định không phải là của hắn, vậy thì là của Thẩm Mộc. Nhưng Thẩm Mộc tuy là người sáng lập ra Ẩn Tông, nhưng dưới trướng của y có không ít tai mắt của thế gia. Việc y nuôi dưỡng đào tạo một lượng lớn những tử sĩ tinh thông võ thuật, trung thành tuyệt đối, có thể hy sinh vì chủ nhân bất cứ lúc nào như thế thì làm sao có thể giấu nổi chủ nhân cơ chứ?

Bồi dưỡng một đạo quân tử sĩ như vậy, thứ cần tới không chỉ đơn thuần là thời gian, là tiền bạc, là quyền lực. Y muốn tránh khỏi tai mắt của thế gia, không để cho người khác phát giác một chút nào. Vậy thì phải lên một kế hoạch chu đáo đến nhường nào, cần một sự chuẩn bị lâu dài đến nhường nào, cần sự tính toán thâm độc đến nhường nào, cần mưu tính kỹ lưỡng đến nhường nào?

Trịnh Vũ không một chút mảy may nghi ngờ đến Quan Lũng thế gia, bởi lẽ Quan Lũng thế gia và Sơn Đông thế gia tựa như nước và dầu, hai bên không bao giờ có thể hòa hợp được với nhau. Tông chủ hai phái Ẩn Tông và Hiển Tông tuy đều có những hành động phản bội, nhưng mảnh đất mà bọn chúng sinh tồn, hoàn cảnh sống mà bọn chúng đang thích ứng đều mang đậm dấu ấn của sĩ tộc vùng Sơn Đông. Quan Lũng thế gia không thể tín nhiệm và ủng hộ bọn chúng đến như vậy.


Nhưng gã không thể ngờ được rằng, lực lượng đó lại chính là Quan Lũng thế gia – nhân vật mà Trịnh Vũ một mực cho rằng không thể có liên quan, hơn nữa người đứng đằng sau điều động lực lượng này lại chính là Dương Phàm – người mà gãmột mực cho là không thể đứng đằng sau thao túng. Trịnh Vũ không hề hay biết rằng Dương Phàm nhờ vào vị Cung trung nội tướng đó mà được Quan Lũng thế gia coi như là con rể. Gã cũng không hề hay biết rằng Độc Cô thế gia có một vị kỳ nữ tử, tuệ nhãn thức châu đã sắp đặt mọi mối quan hệ cho Dương Phàm từ rất lâu trước đây.

Khi cái tên cuối cùng trong danh sách mà Trịnh Vũ quý như báu vật đó đã được tuyên bố từ trần, gãphát điên lên mà xé tan bản danh sách đó. Trong tay của Thẩm Mộc và Dương Phàm đều không có bản danh sách như vậy, nên những người bị thanh trừ trong hai phái Ẩn Tông và Hiển Tông đương nhiên không chỉ có từng đó người.

Những người này đều được các đại thế gia coi trọng là những nhân vật đáng tin cậy tuyệt đối. Thẩm Mộc và Dương Phàm qua một thời gian dài quan sát và phân tích cũng nhận định được một nhóm người mà bọn chúng cho là đáng tin cậy. Ví dụ như trong Quan Thiên Bộ, ngoài Lâm sơn trưởng của Doanh Châu Học viện ra thì những người còn lại đều là những bậc bô lão đức cao vọng trọng, đáng được tin cậy.

Mặt khác đối với một số người mà trong con mắt của thế gia và hai vị Tông chủ của Ẩn Tông, Hiển Tông đều là những kẻ ưa lưỡng lự do dự, không chắc chắn, lập trường không rõ ràng, lại đảm nhận những chức trách quan trọng thì trong lần thanh trừ quy mô lớn lần này của Dương Phàm và Thẩm Mộc, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót! Chính vì lẽ đó mà lần thanh trừ này của Dương Phàm và Thẩm Mộc mới gọn gàng triệt để như vậy.

Ván cờ này đã thu quân rồi, không cần phải đếm số tính quân, Trịnh Vũ cũng biết rõ gãđã thất bại. Gãphẫn nộ phừng phừng tìm đến Thẩm Mộc. Trịnh Vũ muốn biết rõ rút cuộc nguyên do là vì cái gì!

- Ta chưa từng nghĩ tới việc phản bội, cũng không phản bội!

Thẩm Mộc điềm tĩnh, chậm rãi đối đáp lại tất cả những chất vấn của Trịnh Vũ.

Thất Thất cô nương không lộ mặt ra ngoài, người đàn ông của nàng ta và gia đình nhà mẹ đẻ đang có xung đột, dù thế nào đi chăng nữa nàng ấy cũng không tiện lộ diện.

Trịnh Vũ phẫn nộ nói:

- Ngươi như thế này vẫn được coi là chưa phản bội hay sao?

- Đương nhiên là không được coi là phản bội. Ẩn Tông chúng ta chỉ là muốn có được quyền tự chủ nhiều hơn mà thôi, chứ không phải là trở thành một quân cờ có cũng được mà không có cũng được, nằm trong tay của thế gia, có thể bị vứt bỏ làm vật hy sinh bất cứ lúc nào!

Thẩm Mộc thản nhiên nói:

- Ta và Dương Phàm không giống như vị Lư công tử đó, đằng sau chúng tôi không có được một thế gia đầy quyền lực ủng hộ, nên chúng tôi không có đường lui. Ngài có dám khẳng định rằng, lúc trước khi Ẩn Tông và Hiển Tông giao tranh, đằng sau không hề có sự cố ý xúi giục từ phía thế gia?

Thẩm Mộc cười nhạt nói:

- Thế gia bọn họ muốn làm suy yếu hai tông phái, bọn họ lo sợ chúng tôi ngày càng lớn mạnh, khó khống chế. Trận chiến ở Trường An, Lư công tử gặp thất bại, nhưng ta thì đã thắng hay sao? Ta bị đày tới tận Tân La. Nếu như không có sự ủng hộ hết mình của Lũng Tây Lý lão Thái công, nếu như không phải vì ta đã mở được một con đường thông thương mậu dịch mới mể cho những thế gia ở Tân La, có lẽ ta thật sự đã bị bỏ mặc rồi.

Ánh mắt của Thẩm Mộc trở nên sắc nhọn:

- Kể từ lúc đó, ta đã hạ quyết tâm, sẽ không bao giờ trở thành một quân cờ để mặc cho người ta sắp đặt nữa!

Trong phòng lặng thinh không một tiếng động, một lúc trôi qua, Thẩm Mộc mới lạnh lùng nói tiếp:

- Còn Dương Phàm lại không được bằng ta. Ta tuy không được như Lư công tử, có một thế gia cao quý đứng đằng sau. Nhưng chí ít thì ta cũng là do thế gia một tay dìu dắt, bồi dưỡng mà trưởng thành, ít nhất cũng được coi là người trong nhà, tuy chỉ là một kẻ chẳng có được tiếng nói, vị trí gì trong thế gia. Nhưng còn Dương Phàm thì sao, hắn được các ngài công nhận chưa, hắn chỉ là một vật hy sinh thay thế trong những hoàn cảnh đặc biệt mà thôi, có thể bị bỏ mặc bất cứ lúc nào. Cho nên ta và hắn đồng cảm và thông cảm được với nhau!

Thẩm Mộc ngẩng mặt dựa người vào ghế rồi nói:

- Nhưng điều này không có liên quan gì đến việc phản bội! Các đại thế gia đều cần đến Thừa Từ Đường, Thừa Tự Đường lại càng cần đến các đại thế gia! Chúng ta chỉ muốn chuyển mối quan hệ từ "cúi đầu nghe lệnh" trở thành mối quan hệ... "hợp tác!"

Trịnh Vũ nắm chặt bàn tay, lạnh lùng cười nói:

- Nhưng chúng ta đã không còn cần đến các ngươi nữa. Cho dù là các ngươi có khống chế Thừa Tự Đường đi chăng nữa thì chúng ta cũng không cần đến các ngươi nữa! Thế gia có thể ủng hộ các ngươi, thì cũng có thể vứt bỏ các ngươi bất cứ lúc nào!

Thẩm Mộc mỉm cười nói:

- Vốn dĩ có lẽ là không còn cần thiết, nhưng kể từ khi ngài đưa cho ta bản danh sách đó thì bọn họ lại cần đến chúng ta rồi! Bọn họ đã mất đi đám người đó, nếu như lại để mất đi chúng ta nữa thì nhanh nhất cũng phải cần đến ba năm mới có thể khôi phục được nguyên khí. Khoảng thời gian ba năm đối với một thế gia nghìn năm có lẽ chẳng là gì, nhưng đối với bọn họ thì lại vô cùng quan trọng.

Trong lòng Trịnh Vũ cảm thấy hối hận vô cùng.

Thẩm Mộc thản nhiên nói:

- Lúc nào cần cúi đầu thì ngay cả đến Hoàng thượng cũng phải cúi đầu. Thà rằng cứ đánh liều "Cá mà chết thì lưới cũng rách" để có được chút sung sướng trước mắt chỉ là khí tiết của kẻ thất phu, chứ không phải là tác phong của bậc nhà thế gia!

Trước mặt Dương Phàm đặt một yến kỷ rất dài, trên đó bày ra rất nhiều thứ đồ, không phải là vàng bạc ngọc báu mà là trát bản sổ sách. Nhưng mỗi trang giấy, mỗi hàng chữ trong những trát bản sổ sách này đều đáng giá nghìn vàng. Khế ước mua bán nhà, Khế đất, Quá thư, Thị tịch tất cả những thứ đó đều có hết, nhưng tất cả đều không quan trọng. Thứ quan trọng nhất chính là những bản danh sách này, mỗi một cái tên trong bản danh sách này đều biểu thị một cơ hội kiếm tiền hoặc một mối quan hệ quan trọng hoặc là một nguồn nhân lực mới có thể được sử dụng hiệu quả.

Dương Phàm nhẹ nhàng vuốt nhẹ những thứ đặt ở trên bàn, lẩm nhẩm một mình:

- Ta cũng biết rằng tiềm lực của Hiển Tông là rất lớn mạnh, nhưng mãi cho đến hôm nay ta mới biết rút cuộc thì nó lớn mạnh tới nhường nào! Đó mới chỉ là một Hiển Tông mà thôi, vậy thì tiềm lực thế gia nghìn năm còn hùng mạnh vô địch đến nhường nào.

Cổ Trúc Đình hiếu kỳ hỏi Dương Phàm:

- A Lang, những thứ này đáng giá bao nhiêu?

Dương Phàm nói:

- Trong những thứ này, có cái có thể dùng tiền bạc để đo lường, có cái thì không thể dùng tiền bạc để tính toán được. Nếu như cần lấy một ví dụ để so sánh..., như thế này đi, nếu như nàng có trong tay những thứ này, có thể trong thời gian ngắn lập nên một vương quốc ở vùng phía Tây, nhiều nhất chỉ cần ba năm là đã có thể xưng vương, bá chủ một vùng phía Tây, trở thành một nữ vương!

Cổ Trúc Đình cười, nhẹ nhàng nói:

- Tại sao không phải là A Lang chàng làm Quốc vương?

Dương Phàm thở dài nói:

- Chỉ làm chức vị Tông chủ này thôi mà ta còn cảm thấy không đủ sức rồi. Làm vua một nước thì ta quả thật không làm được.

Cổ Trúc Đình quỳ một gối trước mặt Dương Phàm, đầy tình tứ ngước mắt nhìn hắn mà nói:

- A Lang chính là Quốc vương trong lòng của thiếp, vĩnh viễn là như vậy!

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1220)


<