Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Say mộng giang sơn - Hồi 1069

Say mộng giang sơn
Trọn bộ 1220 hồi
Hồi 1069: Hồng kỳ báo tin thắng trận chỉ là trò đùa
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1220)

Đêm mồng một tết, buổi biểu diễn Khu Na ở trên đường Chu Tước là một hồi thịnh yến mà toàn thể dân chúng Trường An đều tham dự. Từ lúc nhập nhoạng tối, người đi đường càng ngày càng nhiều, đợi cho đến khi đèn đuốc rực rỡ mới lên đã là chen vai sát cánh, vung tay áo như mây.

Mọi người ca hát nhảy múa đầy đường, say mê xem đèn, tiếng người rao hàng, tiếng người đi lại cười nói, cho đến khi tiếng nhạc leng keng điếc tai từ xa truyền đến, mọi người dần tiến về con đường trước mắt, nghênh đón lễ Khu Na, đội múa vừa ca hát vừa nhảy múa tiến lên phía trước...

Thương kích lóe sáng, kim giáp huy hoàng, đi trước mở đường chính là Tứ tướng, sau đó là một đôi nam nữ, nam mặc áo quần màu đỏ có in hình tranh vẽ, đầu đội mặt nạ lão ông chính là Na Ông rồi. Nữ nhân mặc áo xanh cùng với quần có in tranh vẽ, đầu đội một mặt nạ lão bà, đây là Na Mẫu.

Phía sau bọn họ là 360 đồng tử đội mặt nạ búp bê, tiếp đó là Phật gia Phạm Thiên Tứ Đại Thiên Vương giơ lên bốn loại thần khí, các thần tiên đạo gia hoặc râu trắng bồng bềnh hoặc ôm Phất trần hay đeo Thất Tinh bảo kiếm, năm vị tướng quân múa trường tiên, miệng phun thánh hỏa....

Đây không chỉ là ngày hội long trọng của người dân Trường An, cũng là ngày hội long trọng khấn bái các thần phật trên trời, phàm là các cửa hiệu có thờ thần Phật đều kéo ra, kế tiếp chính là sắm vai Nhân vật yêu ma quỷ quái yêu ma, bọn họ vừa hát vừa nhảy, một đường đi trước.

Đêm nay, trên đường có rất nhiều quầy hàng bán mặt nạ, người xem Na Vũ phần lớn đều mua một mặt nạ đội lên, có thiếu niên đeo mặt nạ thiếu niên vừa nhảy vừa hát trà trộn vào đội ngũ Khu Na đồng tử, đến nỗi đội ngũ kia càng ngày càng dài, người cũng càng ngày càng nhiều, cuối cùng chừng ngàn người nhảy Na Vũ, trường hợp thật là đồ sộ.

Một nhà Dương Phàm đi giữa đám người, trên mặt cũng đều đeo mặt nạ, trên đường người đến người đi, tất cả mọi người mang mặt nạ, làm cho người ta dường như bị đưa vào một thế giới của những chiếc mặt nạ. Dưới tình huống này người nhà rất dễ dàng lạc đường, cho nên người lớn lôi kéo tay con nhỏ một khắc cũng không buông ra, dù là như thế, trong đám người vẫn không ngừng có người xé cổ họng hô bạn gọi bè.

Cổ Trúc Đình tuy có bầu, nhưng bằng thân thủ của nàng đi bộ xem nhảy múa thế này cũng không cần lo lắng bị người chen chúc đụng vào, nhưng vì an toàn, Dương Phàm vẫn làm một chiếc kéo xe, chở nàng đồng hành, chiếc xe này cũng đã thành dấu hiệu người của Dương gia phân biệt lẫn nhau, người một nhà đều vây quanh chiếc xe này chậm rãi mà đi.

Bàn Cổ thị để lộ cánh tay, cơ thể sôi sục hữu lực, trên mặt dữ tợn mặt nạ, tay cầm cái búa lớn bằng đồng thau khai sông bạt núi, tạo tư thế lúc thì như đang chuẩn bị xé toạc cả bầu trời, lúc chợt đổi dáng người như đang chém xuống, giương nanh múa vuốt mà đi đến, nương theo nhịp trống dâng trào mãnh liệt • đằng đằng sát khí, Dương Niệm Tổ nhìn bộ dáng hung ác đó không khỏi khiếp đảm nhích lại gần về bên cạnh phụ thân.

Dương Phàm cười dài sờ sờ đầu nó, nhìn người đàn ông vạm vỡ đóng giả Bàn Cổ, kỹ thuật nhảy mộc mạc, động tác tục tằn, rất có một loại viễn cổ hỗn độn thời kỳ hoang dã và cảm giác thần bí, đem khí khái người khổng lồ khai sáng Càn Khôn và nguyên thủy lực lượng của nhân loại biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, làm người ta huyết mạch sôi sục.

- Ai nha, mặt nạ của người ta!

Bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng hờn dỗi, Dương Phàm quay đầu nhìn lại, Dương Tư Dung bị người ta lột mặt nạ, chưa kịp tìm lại bị dẫm vào chân, tiểu nha đầu tức giận dậm chân, Dương Phàm tiện tay lấy mặt nạ của mình xuống đưa cho cô bé, cười nói:

- Đừng vểnh môi nữa, sắp treo được bình dầu rồi lên rồi đấy, tí nữa thấy cái nào vừa ý lại mua là được.

- Vâng!

Tư Dung rầu rĩ không vui nhận lấy mặt nạ của cha, mặt nạ của nàng vốn là Ma Cô tiên tử, rất xinh xắn, nhưng mặt nạ của cha lại là một khỉ con đăng nháy mắt ra hiệu, Tư Dung không thích, tuy nhiên có còn hơn không, đành phải nhận lấy đội ở trên đầu. Dương Niệm Tổ đội một cái mặt heo tai to mặt lớn, hướng về phía nàng cười ha ha.

Dương Phàm dẫn người một nhà ngắm cảnh, lững thững mà đi, đang đi tới, con đường phía trước bỗng nhiên bị hai người trước mặt chặn lại. Xem quần áo dáng người hai người kia, hẳn là một nam một nữ, nam cao lớn cường tráng khôi ngô, đội mặt nạ Di Lặc, nữ thì mang mặt nạ tiểu quỷ hung tợn, trên mặt quỷ có một đoạn đầu lưỡi đỏ tươi.

- Làm phiền, xin nhường đường!

Dương Phàm khách khí nói một câu, nhưng hai người kia lại vẫn không nhúc nhích, ánh mắt của Dương Phàm hơi hơi ngưng tụ, mặc cho đám người Nhâm Uy gian nan tiến lên, vừa thấy có chút dị trạng, lập tức đi về bên này. Người đội mặt nạ Phật Di Lặc bụng lớn nhấc mặt nạ lên, lộ ra một gương mặt tươi cười, Dương Phàm thất thanh nói:

- Tiết... A, tại sao là thầy!

Tiết Hoài Nghĩa buông mặt nạ, cười nói:

- Náo nhiệt như vậy, ta dĩ nhiên cũng phải nhìn xem.

Dương Phàm liếc mắt mắt tiểu quỷ bên cạnh ông ta, thầm nghĩ: Vị này đích thị là Nhược Hương sư nương rồi. Nghĩ đến một vị tiểu mỹ nhân Phù Tang thanh nhu uyển lệ, không ngờ mang mặt nạ mặt mũi hung tợn có chút cảm giác quái dị.

Vừa thấy Dương Phàm và người mới tới quen nhau, đám người Nhâm Uy lại nhập vào đám đông, từ đầu đến cuối không một ai chú ý tới bọn họ là tùy tùng của người trong gia đình này. Tiểu Man và a Nô đều biết Tiết Hoài Nghĩa, hai người âm thầm cả kinh, nhưng các nàng đều rất trầm tĩnh, lập tức bất động thanh sắc địa kéo đến gần Nhược Hương, tựa như người một nhà.

Trên đường người đến người đi, Dương Phàm liền không hề hé miệng nói với Tiết sư, chỉ nói:

- Thầy không phải là chưa từng được xem Na vũ, có cái gì hay xem đâu.

Tiết Hoài Nghĩa cười to nói:

- Khu Na đại tiếu là chuyện lớn náo nhiệt nhất ngày đầu năm mới, ta mặc dù từng được xem, nhưng Nhược Hương lại chưa thấy bao giờ, ta dẫn nàng đến xem để biết thêm kiến thức.

- Ồ! Hai vị sư huynh đâu?

- Miễn bàn bọn họ, hai cái loại không có tiền đồ. Mới vừa có một đám cô nương đạp ca nhảy múa, hai tên khốn kiếp kia chen vào tiếp cận! Náo nhiệt kết quả •••••• lạc nhau. !

Dương Phàm thật không nghĩ tới Tiết Hoài Nghĩa lá gan lớn như vậy, hai người sóng vai mà đi, Dương Phàm luôn nhìn chung quanh, Tiết Hoài Nghĩa thấy hắn bất an, cười nói:

- Con sợ cái gì, giờ ta như này dù là đến trước cửa hoàng cung đi một vòng, cũng chẳng có gì là sợ.

Dương Phàm thở dài:

- Người giang hồ càng già, lá gan càng nhỏ.

Tiết Hoài Nghĩa liếc nhìn hắn, cười nói:

- Ở trước mặt ta, con cũng dám xưng người từng trải sao? Nhớ ngày đó ta bước chân vào giang hồ, tiểu tử con còn không biết...

Tiết Hoài Nghĩa giọng điệu chầm chậm, lại thở dài, nói:

- Thôi, ta là con cháu giang hồ giang hồ lão luyện, con là giang hồ không già ngươi cũng không lão luyện, không so được!

Dương Phàm cười nói:

- Đại sư phụ hiện giờ tiêu dao, so với năm đó uy phong không giảm chút nào, nếu như nói già, đó cũng là càng già càng dẻo dai.

Tiết Hoài Nghĩa bật cười ha hả, dương dương đắc ý mà nói:

- Đúng vậy, cái này thật đúng, ta thật ra làm được!

Ông ta ôm chầm bờ vai của Dương Phàm, ghé vào lỗ tai hắn quỷ bí mà nói:

Rất nhanh, con sẽ có một tiểu sư đệ rồi.

Dương Phàm ngạc nhiên nói:

- Không thể nào, sư phụ lại thay người ta quy y... , a!

Hắn bỗng nhiên kịp phản ứng, vui mừng bất ngờ mà nói:

- Hay là sư nương...

Tiết Hoài Nghĩa Ha ha ha cười. Kỳ thật ông ta vốn định cất tiếng cười to, bỗng nhiên nghĩ đến mình sắp làm cha, hẳn là nên thâm trầm một chút, cố ý nghẹn nhịn kết quả chính là tiếng cười giống như gà mái vừa mới đẻ trứng.

Đội ngũ Khu Na dần dần đi xa, không ít dân chúng hoan hô cười đùa đuổi theo, xung quanh đám người Dương Phàm lập tức rộng rãi rất nhiều, bọn họ có thể lững thững dạo chơi, xem đèn ngắm cảnh.

Tiết Hoài Nghĩa nhìn cái đèn trang trí ở gốc cây bên đường, coi thường không thèm để ý bình luận:

- Chụp đèn cây này, so với cây đèn trăm thước của ta năm đó còn kém xa lắm.

Gốc đèn cây này cao hơn mười thước, là chiếc đèn cây lớn nhất trên đường Chu Tước này, tuy nhiên so với gốc đèn cây năm đó Tiết Hoài Nghĩa ở đường cái Định Định Lạc Dương xây dựng lại thấp hơn không chỉ một nửa. Dương Phàm nhớ tới năm đó cùng Thái Bình công chúa trèo lên đèn cây, sóng vai ngồi ở Lá cây, quan sát thành Lạc Dương, tình tự hôn nhẹ dưới ánh sao không khỏi ngẩn người mê mẩn.

Xa xa bỗng nhiên có những tiếng xôn xao, lập tức vang lên tiếng hoan hô giống như dời non lấp biển. Kỳ thật lúc này trên đường đám người đã chuyển động, đám người đông đúc, thật không dễ dàng nhìn ra mọi người đang xôn xao cái gì, nhưng mọi người hành động là di chuyển đến hướng Nam Bắc đường Chu Tước, nếu đám người đột nhiên dừng đi về phía bên trái, tự nhiên làm người khác chú ý.

Dương Phàm và Tiết Hoài Nghĩa dừng lại, nhìn trên con đường dài, chỉ thấy bốn năm tướng sĩ biên quân mặt đầy phong sương, tay cầm hồng kỳ, hồng kỳ trong gió phần phật, bọn họ một đường chạy tới, lay động hồng kỳ, dùng âm khàn khàn rống to: Thổ Phiên Tán Phổ chết bất đắc kỳ tử, chư tử tranh giành Vương, quốc nội đại loạn, xâm phạm biên giới đã được giải trừ!

Trên đường Chu Tước quá nhiều người, tuy rằng trên đường đèn đuốc sáng trưng, nhóm người thấy rõ người đến là dịch tốt cầm hồng kỳ báo tin thắng trận cũng không né tránh nữa, biên quân đưa tin chạy cũng không mau, mọi người đều nghe rành mạch tiếng hét của bọn họ, tiếng hoan hô lập tức vang lên, dân chúng phía sau như trước không rõ chân tướng lập tức ngạc nhiên.

Sứ giả báo tin thắng trận giống như một đường vượt mọi chông gai chạy về hướng cung thành, tin tức truyền ra, tiếng hoan hô liên tiếp, giống như sóng sóng thủy triều. Dương Phàm đầu tiên là kinh ngạc, chợt mừng rỡ như điên, hắn không nghĩ tới, Thổ Phiên Tán Phổ ngự giá thân chinh lục chiếu, không ngờ đột tử rồi.

Thổ Phiên Tán Phổ biết cầm cung nỏ năm ba mươi bốn tuổi, mấy con trai còn không có một người nào trưởng thành, cái gọi là chư tử tranh giành Vương, hẳn là mẫu tộc sau lưng các Vương tử ở giữa đọ sức, chỉ có như thế, hậu quả mới càng thêm nghiêm trọng, trận nội loạn Thổ Phiên này nội so với dự đoán của hắn phức tạp gấp trăm lần!

Thổ Phiên cũng thật sự là gặp thời điểm bất lợi, đầu tiên là cùng Đột Quyết liên hợp xuất binh, vốn kế hoạch rất tốt, lại đột nhiên gặp bão tuyết, đến trễ thời cơ, tiện đà Tán Phổ ngự giá thân chinh đột tử, quốc nội đại loạn, tuy rằng thành Toái Diệp còn chưa truyền tin tức quay lại nhưng nguy cơ triều đình hai mặt giáp công đến đây đã tuyên cáo giải trừ.


Bên ngoài Quang Lộc tự trên đường cái Chu Tước môn đắp các loại băng đăng tạo hình sao chổi huyền bí, tuy rằng chưa đến Thượng nguyên, dưới mái hiên hai bên phố vẫn giắt rất nhiều đố đèn, các tỷ muội phủ Tương Vương đều đứng ở ven đường du thưởng, bốn vị tỷ muội Thọ Xương, Tiên Nguyên tuổi tác hơi lớn tụ cùng một chỗ xem đèn, các tỷ muội tuổi còn nhỏ khác thì ở ven đường đoán đố đèn.

Trong chúng nữ tử, Lý Trì Doanh thông tuệ nhất, phản ứng cũng mau, nàng đã đoán trúng vài cành đố chữ, được tưởng thưởng lễ vật tất cả đều cho tiểu muội Hoắc Quốc, khiến Hoắc Quốc mừng đến mặt mày hớn hở, dùng váy áo ôm lấy một đống món đồ chơi gắt gao dính phía sau mông tỷ tỷ, vuốt mông ngựa khuyến khích nàng.

Thanh Dương đứng ở trước một câu đố, chậm rãi ngâm nga nói: Lỗ mũi hướng trời miệng hướng dưới đất. Đập nó một búa, long trời lở đất. Ừ, đây là...

- Cái chuông á! Rõ ràng chính là một chữ chuông thôi!

Lý Trì Doanh nhảy đến, cười hì hì tiếp một câu.

- Ai nha, tiểu cô nương, cô thật đúng là lợi hại, lại đoán trúng rồi!

Chủ quán cầm lấy một cái đèn hoa sen, cười híp mắt nói:

- Đây là phần thưởng của cô.

Hoắc Quốc khẩn trương ôm lấy vạt áo của mình nói:

- Thả nơi này, thả nơi này.

Rồi quay sang Lý Trì Doanh nói:

- Thập nương thật lợi hại.

Lý Trì Doanh tự tin xoa xoa cái mũi đã đỏ lên một chút, dương dương đắc ý mà nói:

- Đúng thế, còn không có câu đố chữ nào có thể làm khó được ta đâu. Ừ, trăm tỷ muội, ngàn tỷ muội, ngủ cùng giường, khác chăn mùng, điều này là cái gì?

Lý Trì Doanh nhẹ nhàng gõ trán suy tư, Lý Hoa Uyển thở dài, Thanh Dương hỏi:

- Gần sang năm mới, ngũ nương than thở tức giận cái gì?

Lý Hoa Uyển nói:

- Đặc phái viên Thổ Phiên còn chưa từ bỏ ý định, ta chỉ sợ chúng ta tránh được lần đầu, trốn không được mười lăm. Không giống như nha đầu kia...

Lý Hoa Uyển trừng mắt nhìn Lý Trì Doanh chuyên tâm say mê, oán hận mà nói:

- Cái đồ không có tim không có phổi, cũng không biết buồn.

Thanh Dương nói:

Nếu bà nội thật muốn có người đi Thổ Phiên hòa thân, cũng nhất định sẽ chọn là một trong hai người chúng ta, Trì Doanh năm trước mới chín tuổi, làm sao đến phiên nó, nó dĩ nhiên không vội.

Lý Trì Doanh tai thính, nghe được các tỷ tỷ nghị luận, trong lòng rất ủy khuất.

Nàng là người thuộc trường phái yên vui, cho dù phải gả, bây giờ chẳng phải còn chưa gả sao, thời gian thì luôn luôn trôi, chẳng lẽ ngày ngày khóc lóc là có thể giải quyết vấn đề? Tốt xấu người ta còn nghĩ biện pháp, tỷ tỷ nói như vậy, nàng tự nhiên không vui.

Nhưng nàng lại không thể nói cho tỷ tỷ vị Dương tướng quân kia đã đáp ứng nàng nghĩ biện pháp, chỉ có điều sự việc trọng đại mà phức tạp, không thể có hiệu quả ngay. Lý Trì Doanh nóng giận lập tức quên trò chơi đang say mê, đôi mắt Hoắc Quốc trông mong sau một lúc lâu, không kìm nổi hỏi:

- Thập nương, câu đố này là gì nha?

Lý Trì Doanh trừng mắt nhìn nàng, vừa muốn nói chuyện, thanh âm của người đưa tin hồng kỳ đã đến, tiếng của bọn họ khàn khàn, nhưng Thừa Thiên Môn đã rõ ràng trước mắt, thanh âm của bọn họ cũng hết sức hưng phấn lên: Báo tin thắng trận! Báo tin thắng trận! Thổ Phiên Tán Phổ chết bất đắc kỳ tử, chư tử Thổ Phiên tranh ngôi giành vị, Thổ Phiên đại loạn, xâm phạm biên giới giải trừ!

Đám người Thọ Quang, Thanh Dương, Tây Thành nghe xong tin tức này đều ngây dại, cho đến khi người đưa tin đánh ngựa giơ roi biến mất trước mắt họ, bọn tỷ muội mới hoan hô ôm nhau thật chặt. Hoắc Quốc bám riết không tha truy hỏi:

- Thập nương đáp án là cái gì? Thập nương...

- Cây lựu! Cây lựu!

Lý Trì Doanh mở miệng trả lời muội tử một câu, Hoắc Quốc lập tức xoay người, cao hứng phấn chấn nói:

- Chưởng quầy đáp án là cây lựu, mau đưa cho ta lễ vật!

Lý Trì Doanh như mộng du, mê mẩn mở to mắt đi xuống bậc thang, ngọn đèn băng đăng chiếu vào hai má lạnh ngắt như bóng loáng lên, xinh đẹp tựa như ảo mộng.

- Trời ạ! Ngài ấy làm sao làm được? Không ngờ ngài ấy thật sự làm được! Ngài ấy... thực giết chết Thổ Phiên Vương, thật sự là... Thật sự là thật lợi hại.

Con ngươi của Lý Trì Doanh bị đèn màu phản chiếu ra từng ngôi sao nhỏ, nàng lẩm bẩm chỉ có mình nàng mới nghe được, tất cả tựa như ảo mộng, trong dáng vẻ trẻ con mơ hồ mang theo một tia thiếu nữ chỉ mỗi nàng có.

Trên Thừa Thiên Môn, Võ Tắc Thiên cùng với Trương Xương Tông, Trương Dịch Chi đang xem Khu Na vũ trong cung. Khu Na do trong cung Thái Thường Tự chủ trì tuyển Tiểu Hoàng Môn 120 người làm con, lại tuyển tướng sĩ Kim Ngô Vệ khôi ngô cường tráng mang kim thương long kỳ, tú họa sắc y, mặc kim độ đồng giáp, đóng giả các lộ thần tiên và yêu ma quỷ quái.

Lúc này, các lộ thần tiên đi cùng Na công, Na mẫu và chúng tử đuổi một đám Quỷ Vương yêu ma thiên đường không lối, địa ngục không cửa, chỉ phải quỳ xuống đất đầu hàng, chịu búa lớn chém ở trước mặt. Na công, Na mẫu cùng quay người hướng về Thừa Thiên Môn hát vang thần từ: Một nguyện mọi nhà may mắn, hai nguyện vợ chồng cùng an, ba nguyện mưa thuận gió hoà, bốn nguyện điền lúa bội thu, năm nguyện heo ngưu thịnh vượng, sáu nguyện ngũ cốc được mùa, bảy nguyện thiên hạ thái bình, tám nguyện ta hoàng thiên thu, chín nguyện...

Một dịch trạm lưng đeo hồng kỳ, bởi vì một đường chạy nhanh chưa từng nghỉ ngơi, hai chân đã chết lặng bị hai binh lính cấm quân thân thể khoẻ mạnh mang vào, chân không chạm đất lên Thừa Thiên Môn, người nọ té nhào vào dưới chân Võ Tắc Thiên, đem tin tức của Thổ Phiên phát sinh bẩm báo ti mi cho Võ Tắc Thiên.

Hoá ra, tại vùng Nam Chiếu của Khương vực do Đại Chu giật giây phản loạn, vùng đầm lầy Bà La Môn và nước phụ thuộc phía nam lần lượt tạo phản, Thổ Phiên Vương cũng biết đạo lý muốn bài trừ ngoại trước phải an nội, lập tức ngự giá thân chinh, đi thanh trừ phản nghịch, kết quả địa khu Nam Chiếu chướng dịch hoành hành, một khi vô ý, không ngờ nhiễm bệnh bỏ mình.

Vốn tướng lĩnh Thổ Phiên cũng hiểu được đạo lý không nên phát tang, thong dong lui quân, nhưng vấn đề là tin tức này đối ngoại có thể giữ kín không nói ra, nhưng đối nội cũng không thể không bẩm báo Vương Đình. Một khi tin tức truyền lại Vương Đình, Vương Thành lập tức nồi da nấu thịt, mấy con trai của Thổ Phiên Vương chưa trưởng thành, từng vị Vương phi sau lưng đều có thế lực chính trị của mình, ai cũng muốn con của mình thượng vị, tức thì đấu đá túi bụi.

Vương thành Thổ Phiên vừa loạn, tin tức này cũng giấu diếm không được, Lục Chiếu thừa dịp thắng lợi truy kích, các lộ biên quân Võ Chu đang giằng co với Quân đội Thổ Phiên cũng phát động công kích. Các lộ binh mã Thổ Phiên đều nóng lòng đi trợ giúp Vương tử có lợi cho chính mình đoạt quyền, không lòng dạ nào ham chiến, nhất thời lại tạo thành cục diện tan tác.

Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi nghe xong vừa mừng vừa sợ, vội vàng bái Võ Tắc Thiên nói:

- Chúc mừng Ngô hoàng! Chúc mừng Ngô hoàng! Năm nay xuân mới năm mới đại cát, việc vui liên tục, thật sự là thật đáng mừng!

Võ Tắc Thiên từ trên ghế chậm rãi đứng lên, ngạo nghễ nhìn dưới thành, bỗng nhiên hướng sang chỉ những người đóng giả thành yêu ma quỷ quái đang quỳ xuống đất bị chém đầu, mỉm cười nói với Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông:

- Ngũ Lang, Lục Lang, các khanh xem, yêu ma quỷ quái hoá trang thế này, có giống người Thổ Phiên hay không?

Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông ngầm hiểu, vội vàng đáp:

- Giống! Quá giống! Rõ ràng là vậy!

- Ha ha ha ha...

Võ Tắc Thiên tay vịn tường, ngửa mặt lên trời cười ha hả...

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1220)


<