← Hồi 0715 | Hồi 0717 → |
Tào Nhân Sư, Trương Huyền Ngộ, Ma Nhân Tiết đốc xúc trung quân gia tăng chạy đi, tiền phương bỗng nhiên đưa tới chiến báo của Võ Thành Chiêu. Tào Nhân Sư vừa thấy chiến báo, không khỏi ngạc nhiên:
- Ta đã quá xem thường Võ Thành Chiêu này, không thể tưởng được hắn chỉ dùng một đội ngũ, lại công phá được cửa cốc Hoàng Chương trước.
Trương Huyền Ngộ tiếp nhận chiến báo, nhìn kỹ một chút, hưng phấn nói:
- Hay! Chúng ta hẳn là nhanh chóng tiến quân, chặn đường lui của Lý Tận Trung, giết hắn trở tay không kịp, nếu có thể nội ứng ngoại hợp với Quân coi giữ Lư Long, không đợi binh mã đuổi tới của Đàn Châu, Quy Thuận Châu và những nơi khác, liền có thể tiêu diệt toàn bộ phản quân rồi!
Ma Nhân Tiết đứng ở bên cạnh y, cũng đọc phong chiến báo, nghi nói:
- Có thể trong đó có cạm bẫy hay không? Đó là một khe sâu. Ta mặc dù không hiểu binh pháp, tuy nhiên cũng biết những nơi như này rất dễ có mai phục.
Tào Nhân Sư lắc đầu nói:
- Ma Thiếu khanh, ngươi quá đề cao người Khiết Đan rồi, bọn họ chưa biết binh pháp là cái gì đâu. Ngươi xem, căn cứ vào khẩu cung của người Khiết Đan, bọn họ tấn công Bình châu thất bại, hiện giờ lại công kích đánh Lư Long chính diện, điều này là trùng khớp với chiến báo trước đó chúng ta nhận được đấy. Còn nữa, quân coi giữ cửa cốc Hoàng Chương tuy là năm nhánh, những kẻ nào cũng mặt mày xanh xao, lương thực sớm đã cạn nhiều ngày rồi, đây cũng là tiên phong xác nhận đấy.
Trương Huyền Ngộ nói:
- Hơn nữa, địa hình cốc Hoàng Chương, bản tướng quân từng tìm hiểu, thung lũng đó rất lớn hình dáng hồ lô, chỉ thích hợp thủ vững cửa cốc, ở giữa có một đoạn khá rộng lớn, không nên mai phục, mà chiều dài khe sâu vượt qua hai mươi dặm, kéo chiến tuyến như thế, người Khiết Đan không có đủ bảy vạn ngường, nếu muốn mai phục một đại quân một là binh lực không đủ, hai là nhiều nhân mã mai phục hai bên như vậy, tuyệt đối sẽ bị phát hiện! Nhưng nếu quá phân tán, lại nảy sinh tác dụng phục binh ứng dụng.
Ma Nhân Tiết vốn không hiểu binh pháp, vừa nghe hai vị Đại tướng quân nói thế, lập tức không nhiều lời nữa.
Tào Nhân Sư lập tức hạ lệnh, ba quân dùng tốc độ cao nhất lao tới cốc Hoàng Chương.
Đội quân của Tào Nhân Sư đuổi tới Cốc Hoàng Chương, đích thân hỏi han hàng tốt, y ở trong quân nhiều năm, cũng từng tham gia đánh vài trận hiểm ác, thực đói hoặc là giả đói, căn bản không thể gạt được ánh mắt của y, Tào Nhân Sư nhìn thân hình quân tốt Khiết Đan mảnh dẻ, mặt mày xanh xao, hai mắt phù thũng, bộ dạng đói khát xác thực không phải là giả bộ.
Trương Huyền Ngộ lại tiến hành kiểm tra một đội người Khiết Đan chiêu hàng khác. Đội Khiết Đan này là chưa từng trực tiếp tác chiến đã đầu hàng đấy. Tiễn trong túi bọn họ quả thật không nhiều lắm, bởi vì bọn họ thủ một bên núi hiểm yếu, thậm chí một người còn chưa bắn tới ba mũi tên, người Khiết Đan ở một bên sườn núi khác còn chưa kịp phá nên không mang theo nhiều mũi tên.
Y lại phái người lên núi thăm dò, bên vách núi quả nhiên là xây rất nhiều tảng đá lớn, Tào Nhân Sư tổng hợp những tình huống này lại thì không còn nghi ngờ nữa, liền cùng Trương Huyền Ngộ vội vàng thương nghị một hồi, binh mã tiên phong bọn họ khi đuổi tới, cơ sở ngầm của người Khiết Đan đã chạy trở về báo tin rồi, nhưng thời gian cách bây giờ tối đa cũng không nhiều hơn hai canh giờ, nếu đại quân lập tức tăng tốc tiến lên, như vậy hoàn toàn có thể đoạt được ngay khi người Khiết Đan nhận được tin tức thì bọn y đã đột ngột xuất hiện tại hậu trận rồi.
Dù là thời gian chậm một ít, người Khiết Đan không kịp tổ chức quân lính huấn luyện có tố chất, đành phải tụ tập binh mã tấn công tứ thành lại, chỉnh quân lui về. Thời gian cũng vượt xa hai canh giờ, chỉ cần lập tức binh ra cốc Hoàng Chương, cũng có thể truy đuổi kịp trước khi bọn chúng chạy trốn. Hơn nữa người Khiết Đan nếu đã bắt đầu chạy trốn, quân chủ lực kỳ binh từ trên trời giáng xuống, triển khai một trận chém giết nghiêng về một phía. Thời cơ chiến đấu trôi qua tức thì, việc này không nên chậm trễ, phải lập tức xuất phát.
Tào Nhân Sư quyết đoán hạ lệnh, tập hợp tất cả kỵ binh, lấy tốc độ nhanh nhất xuyên qua Cốc Hoàng Chương, gắt gao cắn phản quân chủ lực Khiết Đan, không để bọn chúng chạy trốn, bộ tốt áp về sau, nhưng kỵ tốt tiên phong cùng với người Khiết Đan hỗn chiến đến song phương đều đã kiệt lực, thời khắc mấu chốt đuổi tới, cũng chỉ là đánh một kích cuối cùng thôi.
Dựa theo mệnh lệnh của Tào Nhân Sư, sáu vạn kỵ tốt trong mười vạn đại quân dẫn đầu xung vào sơn cốc, sở bộ Võ Thành Chiêu vẫn làm tiền phong, giữ khoảng các ba dặm với kỵ binh chủ lực, làm đội quân thám mã tiền tiêu, Thành Chiêu cũng nghiêm túc, vẫn mệnh Mã Kiều làm tiên quân, cũng giữ khoảng cách ba dặm, trùng trùng điệp điệp xông vào Cốc Hoàng Chương.
Đám người Tào Nhân Sư, Trương Huyền Ngộ từ trong đáy lòng chưa từng coi Khiết Đan là đại địch, cũng không muốn bỏ qua một trận đầu công lớn này, tất cả đều là kỵ binh tinh nhuệ đi trước, theo sau là bốn vạn bộ tốt do một tì tướng suất lĩnh, đồng thời còn áp mấy trăm người Khiết Đan đầu hàng nữa.
Nếu quả thật có mai phục, binh hàng Khiết Đan này không thể nghi ngờ là những người chết đầu tiên, Chu binh nổi giận bạo phát sẽ để bọn họ làm thịn vụn trước tiên, nhưng từ ánh mắt của bọn chúng, lại không nhìn ra chút khác thường gì.
Những người này đều là tử sĩ chân chính, bọn họ hoặc là cả nhà chết trong tay quân Chu, hoặc là vì một con đường sống cho phụ mẫu của mình hoặc là vợ con của mình, cho nên cam tâm tình nguyện đảm nhiệm làm mồi.
Những người này thể chất vốn là yếu kém, bất kể là ở trên thảo nguyên lớn bôn ban, hay là bị chém giết trong thiên quân vạn mã, vốn cũng là những người dễ chết nhất, cho nên bọn họ tình nguyện dùng mạng của mình, vì tộc nhân của mình mà xông ra một con đường sống. Nên việc bọn họ đói khá, là không có chút ngụy trang nào.
Bọn họ quyết tâm lúc này sắm vai một đám binh tốt khốn cùng bức bách mệt mỏi, không mang theo chút lương thực nào, bọn họ đã ở trong này trông giữ mười ngày, mà hơn mười ngày vẫn chủ yếu lấy rau dại và bắt thú làm thức ăn chủ yếu, trước khi Chu quân đuổi tới, bọn họ thậm chí đã có hai người thân thể quá yếu mà đói chết rồi.
Nếu không ác với bản thân như vậy, bọn họ sao có thể giấu diếm được Mã Kiều và Võ Thành Chiêu, sao có thể giấu diếm được Tào Nhân Sư và Trương Huyền Ngộ từng ngựa chiến cả đời?
****
Mã Kiều phóng ngựa xông lên phía trước nhất, vừa không ngừng dùng ánh mắt nhạy bén xẹt qua hai bên ngọn núi và rừng rậm, đón gió núi xuyên qua cốc, mê say hít sâu một hơi. Những năm gần đây ở trong quân ngũ chịu khổ dốc sức làm việc đã không uổng phí, hôm nay đây hết thảy vất vả rốt cục đã có ý nghĩa rồi.
Gã không có kỳ ngộ như huynh đệ tốt Dương Phàm, cũng không có bản lĩnh giỏi văn giỏi võ như Dương Phàm, nhưng gã cũng có giấc mộng của mình. Gã vốn là kẻ lưu manh khờ khờ khạo khạo sống qua ngày trên phố, nhưng gã đã được Dương Phàm làm thức tỉnh. Từ ngày đó, gã đã nghĩ mình cần phải cố gắng, để không phụ sự tín nhiệm của huynh đệ tốt, không làm mẹ già thất vọng từng nuôi dưỡng gã.
Lại sau đó, gã cưới vợ, giờ lại có thêm con trai bảo bối của mình, trong lòng gã chứa chất trách nhiệm nặng nề, vì nương tử của mình, vì con trai của mình, gã cũng muốn xây dựng công lớn, lập nghiệp lớn, thật sự tạo nên công lao sự nghiệp, tạo nên gia nghiệp to lớn của bản thân. Ngoài ra, còn cả những vinh quang nữa.
Mỗi khi gã mặc quân phục trở lại trong phường, mỗi khi gã thăng lên một chức quan quân, đám bằng hữu thời thơ ấu thường vây quanh gã đầy hâm mộ, khen ngợi, thậm chí còn có chút kính sợ khi gặp gã, tự trong đáy lòng gã trào lên cảm giác tự hào. Huynh đệ tốt Dương Phàm của gã giúp gã chỉ rõ một con đường, nhưng đi trên con đường này như nào, lại phải dựa vào chính gã.
Hai mươi dặm đường, kỵ binh rất nhanh đi xuyên qua, vừa ra khỏi sơn cốc, tất cả như rộng mở phóng khoáng.
Phía bên phải, một con sông lớn, cuồn cuộn chảy về hướng đông, sóng cuộn mãnh liệt đập vào chân núi, phía bên phải là đồi núi trập trùng, cây cối rậm rạp, phía trước là con đường bằng phẳng. Mã Kiều đã xem qua bản đồ, biết dọc theo con đường này đi thẳng về phía trước chính là Lư Long, tinh thần gã rung lên, dùng sức đập bụng ngựa, lấy tốc độ nhanh hơn phóng về phía trước.
Võ Thành Chiêu suất lĩnh binh mã sở bộ giữ khoảng cách theo sát sau Mã Kiều, đợi y xông ra khỏi sơn cốc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Từ xa thấy Mã Kiều tay cầm đại kỳ Chu quân đón gió phần phật, cuốn bụi mà đi, trong lòng Võ Thành Chiêu cũng tràn ngập hưng phấn.
Y muốn gọi Mã Kiều, để mình xung phong lên trước, nhưng nghĩ lại ngẫm lại, nơi này tuy cách Lư Long còn xa, nhưng khó bảo toàn người Khiết Đan sẽ không sắp đặt trạm canh gác giữa đường. Vừa nghĩ tới khả năng phải đánh giáp lá cà, Võ Thành Chiêu bỏ ý niệm xung phong đi trước ở trong đầu, tiếp tục oán hận theo sát mông đít của Mã Kiều
Y vung roi thật mạnh, đem những tức giận trút hết vào chiến ma, chiến mã lao lên trước, vừa mới phi lên được hơn mười trượng, mảnh đất đồi núi bên trái đột nhiên vang lên những tiếng kèn xé tai.
Võ Thành Chiêu ngạc nhiên nhìn lại, chỉ thấy mặt sau đồi núi đột nhiên toát ra từng mặt đại kỳ, trên đại kỳ là thương lang trông hết sức sinh động, đong đưa đón gió, tức thì từng thanh âm hét to nhưng sói gào, kỵ binh Khiết Đan đông nghìn nghịt quơ đao thương, phát ra những tiếng gầm rú khủng bố quái dị, mãnh liệt nhào đầu về phía bọn y.
Binh mã chưa tới, tiếng gầm rú quái dị kia đã hội tụ thành sóng khí đập vào mặt.
- Có... Có mai phục!
Võ Thành Chiêu ghìm chặt ngựa cương, hai cổ run run, đang không biết là nên trốn vào trong cốc "tìm mẹ" hay là đuổi theo Mã Kiều chạy trốn ra ngoài, nhưng ngay khoảnh khắc đó mưa tên đã nện xuống, Võ Thành Chiêu đã bị bắn thành một con nhím, y rốt cuộc không cần phải lựa chọn cho mình nữa rồi.
Chủ lực Chu quân sắp xếp một vài phương trận nho nhỏ, phi ra ngoài thung lũng, ngựa nhẹ lao đi, không chậm không vội, bọn họ không phải thám mã tiên phong, tốc độ không cần quá nhanh, bọn họ có thể dùng tốc độ như vậy rời khỏi thung lũng, đồng thời có thể làm cho ngựa duy trì được thể lực, để nhanh chóng đầu nhập chiến đấu.
Nhưng chiến mã nhẹ lao đi rất nhanh liền ngừng lại, bọn họ hoảng sợ phát hiện, cửa cốc phía trước đã đầy rẫy kỵ binh Khiết Đan.
Người Khiết Đan sở dĩ dùng tốc độ nhanh nhất, dùng cung tiễn tiếp đón, để tránh có thể tiếp xúc với một đội của Võ Thành Chiêu, lại không nghĩ có một người có thể trốn về truyền tin, bọn họ dùng bộ phận binh lực nhiều gấp mười gấp trăm lần binh lực của Võ Thành Chiêu, vạn mũi tên bắn chụm, nhanh chóng giải quyết xong này một ít Chu quân này, rồi tiến vào sơn cốc, bày xong trận thế.
Chu quân kinh ngạc nhìn người Khiết Đan đối diện. Mà những người Khiết Đan này sắc mặt có chút bàng hoàng, có chút lo sợ, đó là bởi vì vương triều Trung Nguyên cho tới nay đã tạo cho bọn họ một ấn tượng cường mạnh, đã mang đến một áp lực trong tâm lý bọn họ, tuy rằng bọn họ đã không chỉ tấn công qua một thành trì, nhưng lại chưa từng chiến đấu với quân chủ lực Chu quân nhiều như vậy.
Nhưng cùng lúc đó, trong ánh mắt của bọn họ lại tóa lên chút hung ác và tàn nhẫn, đó là cừu hận đã từng bị người Chu ức hiếp lăng nhục chèn ép một thời gian dài, cũng đã làm cho thú tính cuồng dã nằm sẵn trong máu bọn trào dâng, phong tuyết bão cát đại mạc thảo nguyên đã ma luyện bọn họ trở thành con người rắn rỏi bất khuất thiết huyết.
- Hú...
Người Khiết Đan khi vây săn để đe dọa, khi xua đuổi dã thú chỉ biết dùng âm thanh gào thét, tiếng gầm gào hội tụ làm một chỗ là một cách thúc giục lòng người, tiếng gầm này lại bị thung lũng làm vang vọng lớn gấp mấy lần, theo tiếng gầm mãnh liệt này tới, người Khiết Đan cầm cung hiệp tiễn sớm đã có chuẩn bị lập tức dẫn đầu phát khởi tiến công.
Tên che trời phủ đất bắn tới Chu quân, tựa như bắn về phía một đám dê vàng ngăn chặn đường đi của bọn họ. Bọn họ lập tức giơ cao đao thương kiếm kích, dùng tốc độ gần như điên cuồng, rống giận, gầm thét, reo hò, như mãnh hổ xông vào bầy cừu, trong mắt chỉ có con mồi, hoàn toàn coi thường tử vong.
Cùng lúc đó, lối đi ra sơn cốc bốc lên một luồng khói báo động cuồn cuộn ngút trời.
Khói báo động nổi lên, hướng về phía trường đao!
← Hồi 0715 | Hồi 0717 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác