← Hồi 463 | Hồi 465 → |
Khuất Bất Tài kích động đi vào thư phòng Hạng Trang, chắp tay thi lễ bẩm:
- Đại vương, tin tức tốt, sau khi Bạch Mặc dùng kế mở nhà kho lớn thả lương thực, rốt cục Lã gia cũng đã xuất thủ.
- Tốt, tốt lắm.
Hạng Trang kích động.
Lã gia tham gia, lần này Quan Trung vì lương thực mà dẫn tới đấu tranh chính trị quyết liệt, hiện tại dù là Bạch Mặc hay Lã gia, Tư Mã gia đứng đầu ích lợi quần thể, cũng đã không có đường lui, thậm chí ngay cả thế gia hào tộc nghe tin lập tức hành động, ý đồ kiếm chác món lãi kếch sù cũng hoàn toàn trũng vào rồi.
Bởi vì cục diện bây giờ là rõ ràng, ai không chịu được trước, nhất định người đó sẽ mất cả chì lẫn chài.
Nếu Bạch Mặc chịu không nổi, như vậy y không chỉ bồi thường tất cả lương thực tồn của nhà kho lớn, hơn nữa Quan Trung chịu đựng giá cả tăng cao mang đến hậu quả xấu, trừ khi y dùng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn trấn áp tất cả thương gia, thế gia, gia tộc quyền thế cùng với huân thích ở Quan Trung, bởi vì hiện nay bốn quần thể đã tạo thành lợi ích cộng đồng, lợi ích của bọn họ là nhất trí.
- Bạch Mặc, ha ha, y không thể tưởng tượng được cũng có ngày hôm nay!
Hạng Trang cũng có tíchút hưng phấn.
Tuy nhiên nghĩ lại Hạng Trang cũng lập tức bình thường trở lại, chiến tranh kinh tế đối với người xưa thật sự mà nói là quá xa lạ, Hoa Hạ từ xưa hệ thống thống trị là quan bản vị, tiếp đến hai nghìn năm sau vẫn như vậy, dưới hệ thống quan bản vị thương nhân không hề có địa vị đáng nói, căn bản cũng khó trách Bạch Mặc không thèm để ý thương gia ở Quan Trung, thử nghĩ, có ai thèm để ý đến con kiến đâu?
Chẳng phải ngay cả Tất Thư và Bách Lý Hiền cũng đều là người vô cùng ài giỏi sao? Nhưng bọn họ đối với vấn đề kinh tế chiến cũng không có chút phản ứng nào?
Tuy nhiên hiện tại, hẳn là Bạch Mặc đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề? Thương gia Quan Trung dĩ nhiên chỉ là một đám kiến nhỏ không hề có năng lực phản kháng, nhưng hiện tại ở giữa những con kiến nhỏ xuất hiện rất nhiều con bọ cạp có kịch độc. Dù là thế gia gia tộc quyền thế cùng với hậu duệ quý tộc Quan Trung, Bạch Mặc muốn quét dọn bọn kiến này cả con bọ cạp không hề dễ dàng.
Hơn nữa, Bạch Mặc không biết là, sau lưng đàn kiến nhỏ, bọ cạp độc cắn kỳ thật còn ẩn núp một con mãng xà mà bất cứ lúc nào cũng có thể cắn người, ha ha.
*****
Dưới sự bày mưu tính kế của Trần Bình, Hắc Băng Đài đã tăng cường theo dõi thương gia Quan Trung. Cho nên các loại tin tức như tuyết rơi bay đến trên bàn Trần Bình, nghe nói Lã gia cầm đầu huân thích hậu duệ quý tộc cũng tham gia trong đó, Trần Bình cảm thấy tình thế nghiêm trọng. Khẩn trương suốt đêm tiến vào tướng phủ, cùng mật nghị với Bạch Mặc.
- Đây là một đám tiểu nhân hám lợi, trong con mắt bọn họ căn bản cũng không có lợi ích nước Đại Hán!
Trần Bình nói xong lập tức bực bội, đập bàn tức sùi bọt mép, nói:
- Thừa tướng, chi bằng ngươi cả ta ngay lập tức cả đêm tiến cung yết kiến Đại vương, thỉnh cầu Đại vương hạ chiếu, sắc lệnh những lũ tiểu nhân này mở nhà kho thả lương thực, nếu ai không theo thì nghiêm trị không tha!
Trần Bình là nói đến thế gia gia tộc quyền thế còn có huân thích hậu duệ quý tộc, đặc biệt là Lã gia thế lực lớn nhất Quan Trung.
- Không ổn, Thái sư bàn việc này là không ổn.
Bạch Mặc lắc nhẹ đầu, trầm giọng nói:
- Nếu như dùng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn nghiêm túc, tất sẽ tạo thành thế cục rung chuyển, nếu sơ sẩy một chút có thể ảnh hưởng đến nền tảng lập nước. Đại Hán cần là chăm lo việc nước, đây là lúc nghỉ ngơi lấy lại sức, thật là không thể để xảy ra việc lớn gì. Cho nên việc này còn cần phải nghĩ cách khác xử lý.
Trần Bình nghe vậy im lặng, hắn biết Bạch Mặc nói rất đúng sự thật, lấy thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn nghiêm túc với những thế gia gia tộc quyền thế cùng với huân thích hậu duệ quý tộc trữ hàng đầu cơ tích trữ, chỉ có thể tiêu mối hận trong lòng, cũng có thể giải quyết vấn đề tạm thời, nhưng không thể nghi ngờ hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng. Bởi vì cứ như vậy, Quan Trung sẽ đại loạn, thậm chí ngay cả quân đội lòng quân cũng tan rã.
Lập tức Trần Bình lại hỏi:
- Thừa tướng, người có thượng sách gì?
Bạch Mặc trầm ngâm nói:
- Thái sư, trước đây bổn tướng khinh thường bọn họ, thật sự bổn tướng không ngờ những thương nhân đó liên hợp lại có thể sinh ra sức ảnh hưởng lớn như vậy, còn có những thế gia gia tộc quyền thế, huân thích hậu duệ quý tộc, không nghĩ rằng bọn họ cũng sẽ cùng một giuộc với thương nhân mà đối đầu cũng bổn tướng.
Trần Bình nói:
- Đám này gọi là thấy lợi tối mắt.
- Không đơn giản như vậy.
Bạch Mặc khua tay áo, lãnh đạm nói:
- Sở dĩ lần này thế gia gia tộc quyền thế cũng với huân thích hậu duệ quý tộc ra tay trục lợi, nguyên nhân chủ yếu kỳ thật là, sản nghiệp chính của các thế gia gia tộc quyền thế lớn cùng với huân thích hậu duệ quý tộc mới là những người chính thức nắm trong tay sản nghiệp muối sắt, bởi vì bổn vương thi hành quan doanh muối sắt căn bản làm suy giảm bọn họ, cho nên bọn họ mới có thể cùng lao đến.
Trần Bình nghe vậy cười khổ, trầm giọng hỏi:
- Thừa tướng, hiện tại nên ứng phó như thế nào?
Dù là Trần Bình có trí tuệ, nhưng vấn đề đối phó với thương gia này, cũng là bó tay không có biện pháp, vì đã vượt ra khỏi học thức phạm trù của hắn.
- Bổn tướng đã có sách lược ứng phó, Thái sư xem.
Bạch Mặc nói xong liền cầm hai phong thư trên bàn.
Trần Bình vội vàng xem hết thư, lập tức hai ánh mắt sáng ngời, nói:
- Thỉnh cầu nước Triệu, nước Hàn khẩn cấp điều vận lương thực?
- Đúng.
Bạch Mặc gật đầu, âm thanh hung dữ nói:
- Không phải bọn họ muốn thông qua lương thực cùng bổn tướng và nước Đại Hán đánh một trận chiến sao? Được thôi, rốt cuộc bổn tướng sẽ hầu tiếp, bổn tướng muốn xem, là tiền của bọn họ nhiều, hay là nhà kho lớn nước Hán, nước Triệu cùng với nước Hàn dự trữ nhiều lương thực, xem cuối cùng ai không nhịn được trước, hừ hừ!
Trần Bình nói:
- Nhưng từ An Ấp chuyển lương đến Hàm Dương ít nhất cần mười ngày, Hàm Đan thì phải càng lâu!
Bạch Mặc nói:
- Không sao, nhà kho lớn Hàm Dương còn đủ chống đỡ một thời gian ngắn, chỉ cần mỗi ngày thả lương thực bớt đi một chút là có thể, đợi cho An Ấp, Hàm Đan chuyển lương thực đến rồi, rồi lại mở cửa nhà kho lớn hơn nữa, toàn lực thả lương thực, bổn tướng chống đỡ đến cùng với bọn họ, hừ hừ!
*****
Triệu vương Trương Ngao đưa mật tín cho Bạch Tuyên, nói:
- Thượng Tướng Quân, ngươi xem này một chút đi.
Bạch Tuyên vội càng tiếp nhận thư xem hết, kinh ngạc nói:
- Bạch Thừa tướng muốn mượn lương thực? Đây là có chuyện gì?
Trương Cảnh ở bên cạnh nói:
- Gần đây Thượng Tướng Quân bận việc chỉnh quân, cho nên không biết Quan Trung xảy ra chuyện gì, nghe nói Quan Trung bởi vì nợ thu lương thực đã dẫn tới phát thiếu lương, cho nên mới cần mượn lương thực.
Bạch Tuyên nhíu mày nói:
- Nhưng Bạch Thừa tướng mượn một triệu thạch, nhà kho lớn Hàm Đan cũng không nhiều như vậy? Huống chi lương thực nhà kho lớn Hàm Đan là lương thực chuẩn bị chiến đấu, khi không có việc cấp bách không có khả năng dùng, lại sao có thể cho bên ngoài mượn?
Triệu vương Trương Ngao nói:
- Vậy trả lời Bạch Thừa Tướng, nói chúng ta cũng thiếu lương thực, không có lương thực cho mượn.
- Điều này cũng không ổn, lúc này nước Hán gặp nạn, nếu chúng ta khoanh tay đứng nhìn, chẳng phải vi phạm ước hẹn liên hoành?
Bạch Tuyên suy nghĩ một lát, cuối cùng nói:
- Như vậy đi, cho mượn năm trăm nghìn.
Triệu vương Trương Ngao nói:
- Được, vậy làm theo lời Thượng Tướng Quân.
*****
Mấy ngày sau, Khuất Bất Tài đi vào thư phòng Hạng Trang kích động, bẩm báo nói:
- Đại vương, bồ câu từ An Ấp và Hàm Đan đưa tin, Hàn vương Hàn Tín và Triệu vương Trương Ngao đã viện trợ nước Hán, phân chia cho mượn lương thực ba trăm nghìn cùng với năm trăm nghìn thạch, hiện tại phái binh ngày đêm đến, phân giải hướng Hàm Dương.
- Tốt, tốt!
Hạng Trang kích động, hưng phấn nói:
- Quyết chiến đã mở rồi!
Dừng lại một chút, Hạng Trang lại chỉ ngón tay hướng Khuất Bất Tài phân phó nói:
- Lập tức thông qua đường ngầm cho phân bộ Ô Mộc Nhai phân bộ đưa một trăm nghìn lượng hoàng kim đến về Hàm Dương!
Ô Mộc Nhai phân bộ Hàm Dương chuẩn bị hoàng kim, đương nhiên là dùng để mượn tiền đấy.
Đây cũng là đề trung ứng với hữu nghĩa, thông qua trận thương chiến này Hạng Trang phải đạt được ba mục tiêu, một là cướp sạch lương thực dự trữ trong nhà kho lớn của nước Hán, Hàn, Triệu, để hóa giải cảnh thiếu lương thực của nước Sở; hai là cướp sạch của cải của thế gia, gia tộc quyền thế cùng với huân thích ở Quan Trung, ngân khố quốc gia nước Sở sẽ rất phong phú; bà là khiên thương nhân Quan Trung nợ nước Sở một khoản, do đó âm thầm khống chế bọn họ.
*****
Hàm Dương, phủ Thừa tướng.
Trần Bình khom người vái chào Bạch Mặc, giọng điệu ngưng trọng nói:
- Thừa tướng, cơ bản Hắc Băng Đài đã điều tra xong, thương gia, thế gia, gia tộc quyền thế cùng với huân thích hậu duệ quý tộc tham dự tích trữ lương thực ở Quan Trung có hơn năm trăm nhà, nếu đem ruộng đất, bất động động sản toàn bộ của bọn họ bán lấy tiền mặt, khoảng chừng được hai triệu tiền.
- Không nhiều như vậy.
Bạch Mặc khua tay áo, lãnh đạm nói:
- Bán của cải lấy tiền mặt quy mô lớn như vậy, ắt phải tạo thành ruộng đất, bất động sản giá cả bị giảm, cuối cùng bọn họ có thể tập hợp được một nửa.
Trần Bình nhẹ nhàng vuốt cằm nói:
- Cũng là, người khác không phải đồ ngốc.
Bạch Mặc lại nói:
- Triệu vương Trương Ngao và Hàn vương Hàn Tín đã đáp ứng cho mượn lương thực, ước chừng khoảng tám trăm nghìn thạch lương thực đang trên đường vận chuyển đến Hàm Dương, tám trăm nghìn thạch hơn nữa nhà kho lớn Hàm Dương cùng với lương thực dư của các quận các huyện, tổng số khoảng hai triệu rưỡi thạch tả hữu, lấy mỗi thạch năm trăm tiền, tính toán giá trị cực lớn khoảng mười hai mươi lăm ngàn vạn tiền, đã đủ đầy đè sập bọn họ.
Trần Bình nói:
- Để đạt được mục đích an toàn, có nên đem giá lương thực từ năm trăm tiền lên đến một nghìn tiền?
Bạch Mặc nói:
- Chỉ sợ không được, tiền tiêu vặt của phu dịch và người làm thuê ở Hàm Dương hàng tháng cũng chỉ có 800 tiền tả hữu, nếu đem giá lương thực mỗi thạch một nghìn tiền, lập tức bọn họ không thể nuôi sống được vợ con già trẻ của mình, phu dịch, người làm thuê không nuôi sống được người nhà của mình, tất nhiên sẽ rối loạn, đến lúc đó, chẳng phải lộ ra bổn tướng không có năng lực, có ít người còn có thể thể nói trước mặt Đại vương.
Việc này cũng hợp tình, đối thủ có thể mặc kệ sự sống chết của dân chúng Hàm Dương, Bạch Mặc thân là Thừa tướng nước Hán, lại không thể không suy xét vấn đề kế sinh nhai của dân chúng Hàm Dương.
*****
Lã Đài vẻ mặt âm trầm, đang say sưa nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ.
Căn bản, Lã Đài cũng không muốn đối đầu cùng với Bạch Mặc, trước đó Bạch Mặc vừa mới tước đoạt binh quyền của hắn, lại đem Lã Thích Chi, Lã Sản từ Quận Thủ điều làm chức quan nhàn hạ, Lã Đài cũng vẫn có thể nhẫn nhịn được, nhưng Bạch Mặc lại thi hành quan doanh muối sắt là chạm đến căn bản Lã gia rồi, nếu Lã gia không phản kháng, chẳng những sẽ mất đi quyền lợi, còn có thể mất đi tiền tài quyền thế, như thế không quá hai đời sẽ suy tàn hoàn toàn.
Lã Đài vốn là thần tử Đại Hán, nhưng hắn lại là gia chủ Lã gia, hắn không thể không suy nghĩ cho Lã gia, cho nên, nhất định phải không tiếc bất cứ giá nào lật đổ cây đại thụ Bạch Mặc này.
Lã Thích Chi vẻ mặt cũng âm trầm, đứng ở phía sau Lã Đài hạ giọng nói:
- Tương Chi, từ An Ấp phân giải tới ba trăm nghìn thạch lương thực, nhiều nhất chỉ năm ngày là có thể chuyển đến Hàm Dương rồi, Hàm Đan phân giải tới năm trăm nghìn thạch trong vòng nửa tháng cũng sẽ vận chuyển đến, Bạch Mặc lại đang triệu tập lương thực dư ở các quận huyện ở Hàm Dương, hơn nữa nhà kho lớn Hàm Dương, tổng số sợ còn vượt qua hai triệu rưỡi thạch!
Lã Sản đứng ở bên khác bổ sung thêm:
- Bây giờ tính toán giá cả mỗi thạch năm trăm tiền, hai triệu rưỡi thạch thì phải là mười hai mươi lăm ngàn vạn tiền, chúng ta đem toàn bộ sản nghiệp và tiền mặt còn có sản nghiệp và tiền mặt của Mã gia, chỉ sợ cũng không bằng được, bởi vì bán của cải sản nghiệp, ruộng đất, bất động sản lấy tiền mặt giá cả đã giảm gần một nửa rồi.
*****
Lã Đài thở phào một cái thật dài, đột nhiên hỏi Lã Thích Chi nói:
- Lão thúc, có thể liên hệ với người bên kia hay không?
Lã Thích Chi nghe vậy không khỏi sửng sốt, đương nhiên hắn biết ý của Lã Đài nói người bên kia ám chỉ người Ô Mộc Nhai nước Sở. Từ khi Bạch Mặc nắm hết quyền hành, Lã gia bị chèn ép, lập tức có người Ô Mộc Nhai đến thăm dò không ngừng, Lã Thích Chi cũng không phản đối tiếp xúc với người Ô Mộc Nhai, tuy nhiên đối với việc này Lã Đài lại kiên quyết phản đối.
- Tương Chi, ngươi nghĩ kỹ chưa?
Lã Thích Chi nói:
- Nhưng người Ô Mộc Nhai không yên lòng.
Lã Đài gật đầu nói:
- Ta đã nghĩ kỹ, tuyệt đối chúng ta không phản bội Đại Hán, nhưng nhất định phải đánh đổ Bạch Mặc, Bạch Mặc không ngã, sớm muộn gì thì Lã gia ta cũng sẽ bị hắn nhổ tận gốc, nhưng chỉ có chúng ta thì không thể làm rung động Bạch Mặc, nếu trận này quyết định đọ sức muốn thắng được hắn, nhất định chúng ta phải mượn lực lượng của nước Sở.
Lã Sản nghi ngờ nói:
- Nhưng, Ô Mộc Nhai có thể giúp gì cho chúng ta?
Lã Đài nói:
- Nhị đệ ngươi ngốc quá, đứng sau lưng Ô Mộc Nhai là nước Sở, mười sáu năm trước nước Sở bắt đầu phát triển mạnh công thương nghiệp, của cải Đại Hán ta có thể bằng được hay sao? Hạng Trang tùy tiện nhổ một cọng lông, là có thể mua lại tất cả lương thực ở Quan Trung, chỉ cần Ô Mộc Nhai đồng ý giơ tay, lần này nhất định Bạch Mặc sẽ thua.
Lã Thích Chi gật đầu, nói:
- Tương Chi, lão thúc lập tức đi tìm bọn họ.
Lã Đài dặn dò:
- Người Hắc Băng Đài chỗ nào cũng nhúng tay vào, lão thúc ngươi nhất định phải chú ý giữ bí mật.
Lã Thích Chi cười lạnh lùng, giọng điệu chắc nịch nói:
- Tương Chi ngươi cứ yên tâm đi, Lão Thúc bản lãnh khác không có, chứ lừa đám tay sai Hắc Băng Đài là dư sức.
Trong chớp mắt đã trôi qua nửa tháng, lương thực ở An Ấp, Hàm Đan được phân giải đến, lương thực từ các quận các huyện được Bạch Mặc triệu tập cũng lần lượt được chuyển đến Hàm Dương, trước sau hơn hai triệu thạch lương thực đưa lên đi xuống, nhưng giá lương thực ở Hàm Dương sáng hôm nay lại không thấy giảm xuống chút nào, thậm chí giá lương thực còn tăng lên, mỗi thạch từ năm trăm tiền đã tăng tới một nghìn tiền!
Hơn nữa, ở khắp trên phố còn có lời đồn, nói giá lương thực còn sẽ tiếp tục tăng lên hai nghìn tiền!
- Bình!
Bạch Mặc vồ nghiên mực trên bàn quét trên mặt đất, vẻ mặt tức giận.
Vừa rồi, Hán vương Lưu Hằng gọi Bạch Mặc tiến cung quở mắng một trận rồi còn sai Bạch Mặc lập tức nghĩ biện pháp dìm giá lương thực ở Hàm Dương xuống.
Sắc mặt Trần Bình bên cạnh cũng có chút xấu hổ, hiển nhiên, Hắc Băng Đài cung cấp tình báo sai lầm rất lớn, tưởng rằng đối phương có nhiều nhất cũng chỉ là một trăm nghìn tiền, cho nên hai triệu rưỡi thạch lương thực phát ra, lập tức có thể chống đỡ chết bọn họ, đến lúc đó chỉ chờ giá lương thực giảm xuống thì có thể mua sắm lại giá thấp.
Nhưng kết quả lại không phải như thế, lương thực bên này của bọn họ đã bán nhanh xong rồi, đối phương lại hình như vẫn còn thừa lực.
Trần Bình nói:
- Thừa tướng, nhất định bên trong có vấn đề, để lão phu lại điều Hắc Băng Đài đi tra xét một chút.
- Thái sư, không cần tra xét nữa.
Bạch Mặc khua tay áo quả quyết nói:
- Bổn tướng có thể khẳng đinh, người Ô Mộc Nhai đã ở sau lưng phá rồi.
- Ô Mộc Nhai? Thừa tướng nói là, bọn họ mượn tiền nước Sở?
Trần Bình nhíu mày nói:
- Việc này lão phu không hiểu lắm, đây không phải là mấy trăm tiền hay là mấy nghìn tiền, mà là mấy vạn vạn tiền, hiện tại dựa theo hoàng kim cùng tiền ngũ thù nước Sở so với giá cả, cũng phải mất một trăm nghìn lượng hoàng kim, Hạng Trang không sợ trôi theo dòng nước sao?
- Nước Sở giàu có, hơn một trăm nghìn lượng hoàng kim có là cái gì?
Bạch Mặc lãnh đạm nói:
- Chỉ cần có thể làm cho Đại Hán ta đại loạn, cho dù là trả giá hơn triệu lượng hoàng kim, nhất định Hạng Trang cũng sẽ không chau mày nhăn mặt.
Trần Bình gật đầu nói:
- Như vậy thì làm sao bây giờ?
Bạch Mặc lãnh đạm nói:
- Quan Trung đã không có lương thực phát ra, cho nên còn phải mượn Hàn Triệu lương thực.
- Còn phải mượn lương thực? Nước Hàn và nước Triệu đã cho mượn tám trăm nghìn thạch, bọn họ còn có thể lại cho mượn sao?
- Được, lần này cần mượn không nhiều lắm, chỉ cần có khoảng ba trăm nghìn thạch, bổn tướng sẽ tự mình ghi hai phong thư, gửi cho Triệu quốc Thượng Tướng Quân Bạch Tuyên cùng với Hàn vương Hàn Tín mỗi người một phong, vấn đề hẳn là không lớn...
- Vấn đề là, nếu nước Sở lại động tay vào, thì nên làm cái gì bây giờ?
- Chúng ta đã biết được nguyên nhân, đối phó cũng sẽ đơn giản, có thể nước Sở vận chuyển trộm vào hơn trăm nghìn lượng hoàng kim tiến vào là dễ dàng, nhưng nếu đem mấy vạn vạn miếng ngũ thù tiền tiến vào trộm sẽ rất khó khăn, cho nên đến lúc đó chúng ta chỉ cần cấm tự do đổi thượng tệ và hạ tệ, lập tức bọn họ sẽ chắc chắn chết không nghi ngờ!
- Hừ, hừ, Bạch Mặc thật đúng là lợi hại.
Hạng Trang sờ khóe môi vòng râu ngắn lại, cười nhạt nói:
- Nhanh như vậy đã phát hiện có phương pháp ngăn cản Đại Sở ta tham dự vào đại loạn ở Quan Trung.
Dừng lại một chút, Hạng Trang lại nói:
- Tuy nhiên, hiện tại hắn mới phát hiện ra điều ấy cũng đã là chậm, quả nhân sớm đã bố trí xong, ha ha.
Vẻ mặt Tần quả phụ và Đường Thông ngồi ở dưới Hạng Trang cũng phấn chấn.
Hạng Trang lại hỏi hai người nói:
- Các ngươi tìm người đại lý có thể tin được không?
Tần quả phụ vội nói:
- Người ta tìm chính là cháu trai vợ lão Tướng quốc Quán Cao nước Triệu.
- Quán Cao là lão thần đức cao vọng trọng, Bạch Tuyên cũng phải nể hắn vài phần, không tồi.
Hạng Trang nhẹ nhàng vuốt cằm, lại hỏi Đường Thông nói:
- Ngươi thì sao?
Đường Thông vội đáp:
- Thần tìm chính là Phùng Quốc Trượng.
- Phùng Quốc Trượng?
Hạng Trang nói:
- Chính là phụ thân của phi tần Phùng Diệu Nữ được Hàn vương sủng ái?
- Đúng đúng đúng, Hàn vương rất sủng ái Phùng Diệu Nữ, cho nên thế lực Phùng gia ở An Ấp rất lớn, có Phùng gia làm người đại lý, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì sai lầm.
- Tốt lắm.
Hạng Trang vung tay lên, hung dữ nói:
- Vậy thì lập tức động thủ đi.
Nửa tháng sau, từ Hàm Đan, An Ấp chuyển tới ba trăm nghìn thạch lương thực lần thứ hai chống đỡ Hàm Dương.
Được một nhóm lương thực chống đỡ, giá cả lương thực ở Hàm Dương lại một lần nữa hạ xuống.
Trước đã nói qua, trùm lương thực trong quần thể ở Hàm Dương có ba người chủ yếu, thực lực lớn nhất là Lã gia cầm đầu mấy chục nhà huân thích hậu duệ quý tộc, thực lực kém hơn chút là Tư Mã gia dẫn đầu hơn hai trăm thương gia, thực lực yếu nhất còn lại là hơn ba trăm nhà cũng theo chân thế gia gia tộc quyền thế, phía trước là hai quần thể đồng minh, thế gia gia tộc quyền thế cũng là đục nước béo cò.
Mặc dù hơn ba trăm gia thế gia tộc quyền thế không có liên kết cùng huân thích, thương nhân, nhưng trước đó, ba thế lực đó còn vô cùng ăn ý hoàn toành việc ngầm lăng xê giá lương thực ở Hàm Dương, chỉ là tâm lý hợp ý của bọn họ quyết định nên có đáng tin cậy hay không, một khi thị trường xuất hiện dao động, bọn họ sẽ không chút do dự rút khỏi thị trường.
Trước đó, những thế gia gia tộc quyền thế này cũng không phải là không có dao động, cũng cùng nhau tính thử bán tháo, tuy nhiên bởi vì hai quần thể đứng đầu là Lã gia và Tư Mã gia mua vào, làm cho bọn họ ý thức được giá lương thực ở Quan Trung chưa đến mức cao nhất, lòng người ai cũng đều tham lam, nhìn thấy món lãi kếch sù, lại một lần nữa bọn họ lựa chọn mua vào.
Lần này giá lương thực ở Hàm Dương đã hạ xuống nhẹ là do các thế gia gia tộc quyền thế đang thăm dò, nếu huân thích, thương nhân quần thể tiếp tục mua vào, bọn họ cũng sẽ tiếp tục lựa chọn mua vào, nếu huân thích, thương nhân hai đại quần thể thôi, bọn họ cũng sẽ bán tháo tất cả lương thực tích trữ trong tay ra không chút do dự, giẫm đạp lên nhau chạy trốn.
Những thế gia gia tộc quyền thế này cũng không có ý thức được, chỉ dựa vào quần thể phu dịch người làm thuê Quan Trung, căn bản không thể tiêu hóa xong số lượng lương thực khổng lồ thế, nói một cách khác, căn bản bọn họ không trốn được ra ngoài! Đương nhiên nói đi cũng phải nói lại, cũng có một số ít thế gia gia tộc quyền thế trước đây cũng đã bán tháo ra lương thực, buôn bán lời cái đầy chậu, đầy bát.
Ngay khi những gia tộc quyền thế to đang xem chừng, huân thích và thương nhân lại chuẩn bị mua vào, đột nhiên Hán vương Lưu Hằng hạ một tờ chiếu lệnh, cấm lưu thông thượng tệ hoàng kim trên thị trường Quan Trung!
Từ thời Tần tới nay, thượng tệ hoàng kim và hạ tệ đồng tiền cùng tồn tại, tuy nhiên giá cả giữa hai bên cũng không có rõ ràng, nói một cách khác, hoàng kim giống như một bức tranh cổ, rất đáng tiền, nhưng là người đời trước bán đi mới có thể đổi về ngũ thù tiền, ở trên chợ, trực tiếp dùng hoàng kim thì không mua được thương phẩm.
Nhưng Hạng Trang biết cách thay đổi hình dáng.
Vì cổ vũ phát triển công thương, Hạng Trang phát hành mệnh giá tiền vàng, và quy định rõ ràng, một lượng vàng đổi bốn nghìn tiền, thời gian đã trôi qua vài chục năm, giá cả cũng có di động một chút nhất định, nhưng nói tóm lại vẫn là ổn định, các quốc gia còn lại cũng ngầm đồng ý lưu thông hoàng kim trên thị trường nước nhà.
Nếu không có điều kiện tiên quyết này, thì căn bản Hạng Trang cũng không dám chiến tranh kinh tế với nước Hán.
Nhưng hiện tại, Hán vương Lưu Hằng lại hạ một tờ chiếu lệnh cải biên tình hình hiện nay, cấm hoàng kim trực tiếp lưu thông, chẳng khác nào chặt đứt nguồn để thương gia Quan Trung dựa vào mua lương thực, thử nghĩ một chút, trải qua thời gian trước mua vào, gần như tất cả ngũ thù tiền cũng đã chảy vào ngân khố quốc gia, làm cho bọn họ biết đi đâu gom góp rất nhiều tiền bây giờ?
Lệnh cấm hoàng kim tiền không được lưu thông của Lưu Hằng gây ảnh hưởng đến một bộ phận thế gia gia tộc quyền thế, việc này đã thành đè sập một cây rơm rạ cuối cùng, việc Lã gia, Tư Mã gia tiếp tục phái người du thuyết, ý đồ thuyết phục thế gia gia tộc quyền thế tiếp tục tiếp thu hoàng kim, lại bị cự tuyệt.
Hơn ba trăm thế gia gia tộc quyền thế trước khủng hoảng bắt đầu tính toán bán tháo, lập tức bán tháo như sóng triều liền lan đến gần hơn hai trăm nhà thương gia, làm cho hơn hai mươi nhà huân thích hậu duệ quý tộc cũng bắt đầu bán tháo lương thực, ba thế lực duy trì hơn ba tháng lương thực cuối cùng cũng sụp đổ hoàn toàn, giá lương thực bắt đầu đã tăng tới mỗi thạch nghìn tiền cũng đã điên cuồng mà hạ xuống.
Hàm Dương, Tướng Phủ.
- Thái sư, cạn!
Bạch Mặc nâng chén rượu kính Trần Bình.
Trần Bình giơ chén rượu lên dấu tay áo uống một hơi cạn sạch, lại vỗ mạnh vào mồm chưa thỏa mãn, nói:
- Rượu ngon, thật sự là rượu ngon, đáng tiếc nước Đại Hán chúng ta đến nay còn ủ không ra ngoài.
Bạch Mặc mỉm cười nói:
- Mặc dù rượu này ngon, nhưng lại không làm cho đỡ đói được.
Trần Bình cũng cười nói:
- Thừa tướng, chợ lương thực ở Hàm Dương giá đã hạ xuống đến mỗi thạch bốn trăm tiền như trước rồi, ha ha, thật sự là không dám tưởng tưởng, lúc này mới có vài ngày, dĩ nhiên giá lương thực cũng trở lại rơi xuống mỗi thạch bốn trăm tiền.
- Thái sư, lúc này mới vừa bắt đầu thôi.
Bạch Mặc khẽ mỉm cười nói:
- Lương thực tích trữ của huân thích, thương nhân cùng với thế gia gia tộc quyền thế đã vượt xa sự tiêu hóa của phu dịch, người làm thuê ở Quan Trung rồi, không có gì bất ngờ xảy ra, giá lương thực ở Hàm Dương còn hạ xuống nữa, tóm lại, giá lương thực mỗi thạch không giảm xuống ba mươi tiền, bổn tướng sẽ không xuất thủ.
← Hồi 463 | Hồi 465 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác