Vay nóng Tima

Truyện:Sở Hán tranh bá - Hồi 463

Sở Hán tranh bá
Trọn bộ 515 hồi
Hồi 463: Cướp sạch Quan Trung
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-515)

Siêu sale Lazada

Mấy ngày sau, Tất Thư, Bách Lý Hiền từ Liêu Đông trở lại Lạc Dương, lập tức Hạng Trang triệu tập các quan văn võ trọng thần, mở cuộc đình nghị lần đầu tiên từ khi dời đô..

Vương cung mới ở Lạc Dương là do phủ Lã Trạch Quận Thủ sửa xây dựng thêm mà thành, quy mô xây dựng không thể so sánh với hoàng cung ở Tỷ Lăng, hơn nữa cũng bởi vì niên đại lâu đời, đã rách nát nhiều quá, hậu cung phi tần oán than, hàng ngày Tự Tiệp Diệp lại ở bên cạnh Hạng Trang kể khổ, tuy nhiên Hạng Trang đối với việc này cũng không thèm nghe.

Ngay cả Lệnh Doãn Hạng Tha cũng nói:

- Đại vương, hoàng cung này hơi đơn sơ, có nên triệu tập mấy nghìn thợ thủ công chuyên môn cùng với mấy chục nghìn dân phu, một lần nữa tuyển chọn xây dựng một tòa cung điện mới? Không cần phải bằng với hoàng cung Tỷ Lăng, nhưng ít nhất cũng làm cho Đại vương được ở thoải mái một chút.

Hạng Tha nói như vậy, đại thần khi tham dự đình nghị cũng đều phụ họa thêm.

- Tạm thời không đề cập tới việc này.

Hạng Trang cự tuyệt không chút do dự, đương nhiên Hạng Trang cũng muốn được ở thoải mái chút, nhưng bây giờ là thời điểm để hưởng lạc sao?

- Chính sự trước.

Hạng Trang nói:

- Sau khi dời đô Lạc Dương, các công việc rất phức tạp, một sớm một chiều không thể làm rõ ràng được, nhất là muốn các việc ở quận Tam Xuyên cùng với năm quận nước Ngụy đi vào quỹ đạo, phải cần một khoảng thời gian, ít nhất cũng đến mùa thu hoạch lương thực năm tới, là tuyệt đối không có khả năng dụng binh với bên ngoài đấy.

Hạng Tha, Hạng Đà, Tất Thư, Cao Sơ, Vũ Thiệp, Bách Lý Hiền yên lặng vuốt cằm.

Đích thật chuyển nhà là một sự kiện lớn, nhất là một hộ gia đình dời đến nới đó, đều sẽ xuất hiện một số vấn đề, thí dụ như lựa chọn nhà mới, tu sửa nhà cửa, nhà thờ, đặt mua ruộng đất, giao tiếp cùng hàng xóm mới, quen thuộc tục lệ tình người địa phương, vân vân.

Gia đình chuyển nhà còn như thế, quốc gia dời đô thì lại càng thay đổi nhiều.

Hạng Trang nói tiếp:

- Trong khoảng thời gian chuyển giao như thế nào, chư vị ái khanh hãy cho ý kiến.

Cao Sơ nói trước:

- Đại vương. Thần nghĩ việc cần làm gấp là tiêu diệt thổ phỉ. Trộm cướp bên trong nước Ngụy rất là điên cuồng ngang ngược, nếu không sớm tiêu diệt hết, sẽ ảnh hương rất nghiêm trọng tới sự ổn định và phát triển của năm quận nước Ngụy.

Nạn trộm cướp Cao Sơ đã sớm một mình báo cáo qua với Hạng Trang. Tuy nhiên những người khác không biết, lập tức Hạng Trang nói:

- Thủy Chi nói nạn trộm cướp ở nước Ngụy cho mọi người biết.

Lập tức Cao Sơ kể nguồn gốc từ đầu tới cuối nạn trộm cướp ở nước Ngụy.

Thành phần nạn trộm cướp ở nước Ngụy rất phức tạp, có một phần bởi vì trước kia không nhẫn nhịn được sự thống trị tàn bạo của Bành Việt mà chiếm núi làm vương. Cũng có một phần sau khi nước Tề diệt vong nước Lương thì lên núi vào rừng làm cướp. Tuy nhiên nhiều hơn cả là bại binh từ chiến trường Miện Thủy trốn tới đây, bởi vì mấy con đường trở về Quan Trung đều bị quân Sở phong tỏa, bọn họ cũng chỉ có thể chạy trốn tới đất Ngụy vào rừng làm cướp làm giặc mà thôi.

Ở cổ đại, Quan Trung là nơi hiểm yếu không phải nói suông, ngoại trừ Hàm Cốc Quan, Vũ Quan cùng với Hán Trung là mấy đường giao thông chính, lại không có đường khác có thể đi, Lưu Bang là vua nước Hán, cũng không thể mạo hiểm đi vào Nghiêu Sơn. Thập tử nhất sinh mới trốn về quận Tam Xuyên? Hơn nữa không lâu sau khi chạy trốn tới Thằng Trì, lập tức bị chết.

Lưu Bang còn như thế, những bại binh trên chiến trường bỏ trốn lập tức có thể hiểu được.

Hiện tại tình hình có chút lắng xuống. Nếu có thể chuẩn bị lương khô, nếu muốn quay trở lại Quan Trung cũng không hẳn là không có cơ hội, những bại binh này sớm đã qua kỳ hạn phiên thay binh lính. Dựa theo pháp luật là bị xử chém, thậm chí còn liên lụy tới già trẻ trong nhà, cho nên những bại binh đó tuyệt đối không có ý muốn trở về Quan Trung, mà sẽ đơn giản ở đất Ngụy vào rừng làm cướp.

Bách Lý Hiền nói:

- Không nghĩ rằng nạn trộm cướp ở nước Ngụy lại điên cuồng ngang ngược như thế, tuy nhiên, nếu xử lý thật tốt, nhóm trộm cướp này đối với nước Đại Sở ta có lẽ vẫn giúp sức rất nhiều.

Hạng Đà không tin nói:

- Quân sư nói vậy sai rồi, trộm cướp sao có thể trở thành giúp sức?

- Làm sao không thể trở thành giúp sức?

Bách Lý Hiền nói:

- Vừa rồi, Lương Quốc Công cũng nói rồi, trộm cướp bên trong nước Ngụy đều là bại binh quân Hán thua trận ở chiến trường Miện Thủy trốn tới, phần lớn trộm cướp này là trai tráng khỏe mạnh, hơn nữa rất có thể số lượng vượt qua một trăm nghìn, nếu có thể thu nạp toàn bộ trộm cướp đó nhập hộ khẩu, thì nông canh nước Lương có thể đổi mới!

Hạng Trang nghe vậy trong lòng khẽ nhúc nhích, như vậy cũng là một ý kiến hay.

- Đem trộm cướp thu nạp nhập hổ khẩu?

Hạng Tha không cho là đúng nói:

- Điều này có thể sao?

Bách Lý Hiền khẽ mỉm cười, nói tiếp:

- Xin hỏi Lệnh Doãn, vì sao đám trộm cướp đó phải đi cướp, làm như vậy là vì cái gì?

Hạng Tha nói không cần suy nghĩ, nói:

- Đơn giản, đương nhiên là vì mạng sống.

- Rất đúng, vì sao đám trộm cướp đó phải đi cướp, chính là vì mạng sống.

Bách Lý Hiền nhẹ nhàng vuốt cằm, lại nói:

- Như vậy, nếu bây giờ Đại vương cho bọn họ nhập hộ khẩu hộ tịch, lại cho bọn họ mỗi người một trăm mẫu ruộng đất, Lệnh Doãn cho rằng đám trộm cướp này tiếp tục lựa chọn đi cướp hay là chọn thay đổi lột xác, một lần nữa làm người?

- Cho bọn họ hộ tịch, lại cho trăm mẫu ruộng đất?

Hạng Đà hét lớn:

- Đây không phải là cung cấp cho cường đạo sao?

Bách Lý Hiền nói:

- Thái úy, nếu đám trộm cướp đó nhập hộ khẩu rồi, làm sao gọi là cung cấp cho cường đạo?

Hạng Tha, Hạng Đà không trả lời thêm được lời nào, Hạng Trang lại nhìn quanh Tất Thư, Vũ Thiệp, Cao Sơ hỏi:

- Các ngươi cảm thấy thế nào?

Vũ Thiệp trầm ngâm không nói, Cao Sơ nhẹ nhàng vuốt cằm nói:

- Đại vương, thần nghĩ hoàn toàn có thể thử xem, thật sự, có không ít trộm cướp đã lấy vợ sinh con ngay tại chỗ, và cũng đã cùng người Ngụy hòa làm một rồi, bọn họ bề ngoài thì không khác gì dân chúng, tuy nhiên vẫn ngấm ngầmhoạt động vào nhà cướp của.

Tất Thư trầm ngâm một lát rồi nói:

- Nhưng những... đám trộm cướp này đã có nhiều năm làm tội phạm, nếu chỉ cho nhập hộ khẩu hộ tịch lại cho trăm mẫu ruộng đất, chỉ sợ rất khó khuất phục, thần nghĩ điều phủ binh ở các quận đến, sử dụng sách lược áp dụng tiêu diệt và trấn áp, quy định ngày đi tới các huyện nha nhập tịch, nếu không, giết không tha!

Bách Lý Hiền mỉm cười nói:

- Không hổ là Thượng Tướng Quân, một lời lập tức đánh trúng điểm quan trọng.

Lập tức Hạng Trang nói với Cao Sơ, nói:

- Thủy Chi, lập tức trở về lệnh cho các Huyện trưởng dán bản cáo thị, quy định hạn ba tháng, trong vòng ba tháng trộm cướp đến các huyện nhập tịch, thì miễn xử phạt đồng phát cấp chính thức hộ tịch, lại cho trăm mẫu ruộng đất, ngoài ra miễn ba năm tiền lương thuế má, nhưng nếu quá thời hạn không nhập, phát binh tiêu diệt.

- Vâng!

Cao Sơ quỳ dậy, ầm ầm trả lời.

- Tốt.

Hạng Trang nhẹ nhàng vuốt cằm, lại nói:

- Còn có chuyện, Ô Mộc Nhai vừa có tin tức từ Quan Trung truyền tới, Bạch Mặc có ý định kinh doanh muối sắt, mặt khác, dường như nước Hán và người Nguyệt Thị có xích mích, Bạch Mặc đã hạ lệnh đóng cửa các trạm kiểm soát đi qua Hà Tây, nghiêm cấm tiểu thương Quan Trung buôn muối sắt ở Hà Tây.

Khi vừa mới nhận được tin này, Hạng Trang còn tưởng rằng Ô Mộc Nhai nghĩ sai, bởi vì trong trí nhớ của hắn, Hà Tây cũng là Thanh Hải đời sau, tuy rằng phần lớn khu vực bị bộ lạc Khương Đê chiếm đóng, nhưng hành lang Hà Tây người Nguyệt Thị chiếm đóng cũng có hồ nước mặn, người Nguyệt Thị sao lại có thể thiếu muối được?

Sau khi được Khuất Bất Tài giải thích cuối cùng mới hiểu được, giao thông thời xưa không tiện, tin tức lưu thông không tốt, nên kỹ thuật nấu sắt, chế muối, canh cửi và sinh sản càng lưu truyền khó khăn, bởi vậy, Khương, Để, Nguyệt Thị, Hung Nô, Đông Hồ và bộ lạc Man Di căn bản cũng không hiểu phơi muối như thế nào, càng không biết luộc muối, cho nên ỷ lại người Trung Nguyên cung cấp muối ăn.

Có câu nói, cái này kêu là làm trông coi Bảo Sơn qua ngày khó khăn.

- Kinh doanh muối sắt?

Hạng Tha, Hạng Đà và Vũ Thiệp không có phản ứng gì, sắc mặt của Tất Thư và Bách Lý Hiền cũng thay đổi.

Bách Lý Hiền nhẹ phe phẩy quạt lông, nhìn Tất Thư cười nói:

- Học Kiếm, vị sư huynh này của ngươi thật đúng là không đơn giản, thật sự nếu có thể kinh doanh muối sắt, thì trong khoảng thời gian ngắn có thể giúp cho ngân khố quốc gia nước Hán rất nhiều, hẳn là có thể vượt qua được sự thiếu hụt rất lớn sau trận chiến thất bại ở Miện Thủy đã gây ra cho Quan Trung?

Từ trong đáy lòng Tất Thư nói:

- Đúng vậy, đây là một nước cờ hay.

Trong đầu Hạng Đà vẫn không hiểu, nói:

- Như thế nào, kinh doanh muối sắt lợi hại vậy sao?

Bách Lý Hiền cười nói:

- Thái úy, kinh doanh muối sắt không phải rất lợi hại, nhưng kiếm rất nhiều tiền, nhìn những thương nhân buôn muối ở Tỷ Lăng giàu có như nào là có thể biết.

Hạng Trang xuất phát từ khích lệ công thương, suy xét cho việc kinh doanh lớn mạnh, không chút suy nghĩ đến việc thi hành quốc sách chuyên kinh doanh muối sắt, mà đem hai khối bánh ngọt lớn này đi giao cho tư nhân kinh doanh, đương nhiên, thương gia bình thường tuyệt đối không có tư cách này, những thương nhân có tư cách tiến vào kinh doanh lương thực muối sắt toàn bộ đều là thương nhân hồng đỉnh thuộc Ba Đông Tần gia.

Thấy Tất Thư, Bách Lý Hiền không có tỏ thái độ gì, Hạng Trang nhịn không được nói:

- Học Kiếm, Tử Lương, chẳng lẽ không cảm thấy đây là một cơ hội tốt để cướp sạch Quan Trung sao?

- Hả, cướp sạch Quan Trung?

Hạng Tha, Vũ Thiệp ngơ ngác nhìn nhau.

Bách Lý Hiền, Tất Thư liếc nhau một cái, cũng không biết lời này của Hạng Trang có ý gì.

Cao Sơ và Hạng Đà lại hưng phấn không ngừng nói:

- Như thế nào, Đại vương muốn dụng binh với Quan Trung sao?

- Dụng binh?

Hạng Trang ngây người sửng sốt, lập tức khua tay liên tục nói:

- Không không không, không phải ta nghĩ chuyện như vậy, chính là quả nhân muốn thương lượng tranh giành, mà không phải dụng binh tranh giành.

- Thương lượng tranh giành?

Cao Sơ, Hạng Đà vẫn không hiểu.

Hạng Tha, Vũ Thiệp cũng không hiểu, dường như Tất Thư và Bách Lý Hiền lại có chút hiểu rõ.

Đối với thời đại người xưa, đương nhiên là không biết đến lĩnh vực chiến tranh tài chính, nhưng đối với chiến tranh tài chính căn bản đã sớm được nghiên cứu học thuật từ thời nguyên thủy, nghe đến chiến tranh tài chính rất mơ hồ, thật sự chính là mua rẻ đắt bán, Tất Thư và Bách Lý Hiền học thức nhiều, đương nhiên là đã từng đọc qua phương diện này.

Hạng Trang đối với lĩnh vực tài chính đọc lướt qua cũng cực kỳ nông cạn, nhưng đối với thời đại này mà nói, học thức về tài chính của hắn cũng được coi là cấp bậc đại tông sư rồi, ít nhất Hạng Trang cũng hiểu rõ cơn lốc khủng hoảng tài chính năm 97, đại thể hiểu rõ cá sấu lớn tài chính phố Wall thao tác thủ đoạn đã gột sạch một số các nền kinh tế châu Á mới nổi.

Thủ pháp này chính là mua vào nhiều số lượng tiền các quốc gia, đem tỉ suất hối đoái đầu cơ đi lên, và tỉ suất hối đoái bay lên đến độ cao nhất, phóng thích số lượng tiền lớn hơn trước mua vào của các quốc gia, ở giữa kiếm lấy giá chênh lệch, đợi cho các nước Châu Á hao hết ngoại hối dự trữ, tỉ suất hối đoái sụp đổ, lấy ra một số lượng đô la Mỹ cực nhỏ tiến vào trận để tịch biên nhặt xác, do đó dễ dàng khống chết các loại tài sản của các nước Châu Á.

Đương nhiên, căn bản thời đại này không tồn tại tài chính, nhưng nhất định là có thị trường, hơn nữa từ sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất chế độ tiền tệ, các nước Hoa Hạ lập tức có loại tiền thống nhất, đó chính là loại tiền thượng tệ hoàng kim hạ tệ ngũ thù, có thống nhất tiền, ý tưởng điên cuồng cướp sạch Quan Trung là thực hiện có cơ sở.

*****

Thấy các đại thần đều không hiểu, thậm chí ngay cả Tất Thư, Bách Lý Hiền cũng chỗ hiểu chỗ không, Hạng Trang liền biết việc này nên để Tần quả phụ thay bọn họ đi thương lượng, lập tức nói thêm:

- Thôi đi, việc này không nói trước, bây giờ nước Hán và Nguyệt Thị nảy sinh mâu thuẫn, chư vị ái khanh có ý kiến gì không?

Hạng Tha nói:

- Thần nghĩ đây là cơ hội tốt lôi kéo người Nguyệt Thị kiềm chế nước Hán.

Vũ Thiệp nói:

- Nhưng vấn đề là, nếu người Nguyệt Thị được Đại Sở ta ủng hộ phía sau, có thể chiếm cứ đại mạc hay không, trở thành người Hung Nô kia? Nếu thật sự xảy ra tình hình này, chỉ sợ cái được không bù được cái mất.

Đối với vấn đề này, Bách Lý Hiền và Tất Thư cũng có chút do dự, theo suy xét lập trường đối phó với nước Hán, lôi kéo người Nguyệt Thị là rất có tất yếu, nhưng là lập trường suy xét từ toàn bộ tộc Hoa Hạ, rồi lại là phối hợp với nước Hán chèn ép người Nguyệt Thị, nếu không, người Nguyệt Thị thừa dịp Hung Nô suy nhược mà lớn mạnh, sớm hay muộn cũng là tai họa.

Hạng Trang suy nghĩ một lát cuối cùng quyết định sai Bàng Ngọc tiếp xúc và bàn một chút với người Nguyệt Thị.

*****

Trên đường lớn từ Hàm Đan đi tới Kế Huyện, bốn con ngựa đang kéo chiếc xe chạy như bay.

Xung quanh xe ngựa còn có hơn hai mươi kỵ binh khỏe mạnh đi theo, hiển nhiên, chủ nhân xe ngựa này không phải là người bình thường.

Trên thực tế, chủ nhân xe ngựa này không phải là ai khác, mà chính là tình nhân của Hạng Trang, gia chủ Tần gia Ba Đông Tần quả phụ, mười ngày trước Tần quả phụ vừa rời Lạc Dương, sau khi lưu lại ở Hàm Đan một thời gian ngắn liền thẳng đến Kế Huyện, nàng từ Kế Huyện đi tới Liêu Đông, cùng trao đổi cụ thể công việc buôn bán đổi lương thực với nước Triệu cùng tướng quân Mông Cức phòng giữ Liêu Đông.

Xe ngựa vừa qua khỏi cồn cát Bình Đài, bỗng nhiên có một kỵ binh chạy như bay từ phía Hàm Đan đến, khoảng cách còn khá xa, kỵ sĩ trên lưng ngựa đã phất tay hô to nói:

- Tần phu nhân tạm dừng bước, tạm dừng bước...

Ở nước Sở Tần phu nhân nổi danh là một Hồng Đỉnh thương nhân, nhưng khi đi lại các nước thì sẽ dùng thân phận khác. Mà kẻ đến lại hô thân phận của Tần phu nhân, hiển nhiên không phải là người bình thường, hơn hai mươi kỵ binh bảo vệ xe ngựa có thoáng chút cảnh giác, cả đám đều tay cầm vào bọc hành lý trên xe ngựa thăm dò, nơi đó chứa liên nỏ Tiểu Xảo.

Kỵ binh kia nhanh chóng tiếp cận, xe ngựa cũng đứng từ từ ở phía bên trái đường.

Hơn mười kỵ binh nhanh chóng đi lên vây một kỵ sĩ lại, kỵ sĩ kia vẻ mặt điềm tĩnh, chỉ hướng về phía thùng xe khom người vái chào, cất cao giọng nói:

- Tần phu nhân, tại hạ Thạch Quý, là huyền y vệ Hàm Đan Tả Tư Mã, phụng mệnh của thống lĩnh nhanh đến truyền tin cho phu nhân.

Dứt lời, lập tức lấy ở trong ngực ra một phong thư.

Hóa ra là người Huyền y vệ, vẻ mặt hơn mười kỵ binh thả lỏng hơn, nhưng vẫn có chút nghi ngờ.

Màn xe ngựa nhấc lên một góc. Lập tức nha hoàn tướng mạo xinh đẹp lộ đầu ra thăm dò, liền có một kỵ binh tiếp nhận thư trong tay của kỵ sĩ rồi đưa cho nha hoàn, nha hoàn tiếp nhận thư lùi về thùng xe. Màn xe hạ xuống, kỵ sỹ kia lại hướng về xe ngựa một lần nữa vái chào, lập tức ghìm ngựa xoay người, chạy như bay hướng về phía Hàm Đan.

Trong xe ngựa, Tần quả phụ đang lười biếng dựa người vào gấm trên nệm, hỏi:

- Mi nhi, chuyện gì vậy?

Hai tay nha hoàn cầm mật tín giao cho Tần quả phụ, nói:

- Là Huyền y vệ phân bộ ở Hàm Đan phái người đưa tin tới.

Tần quả phụ vội vàng mở mật tin xem hết, thoáng chốc trong đôi mắt đẹp nổi nên một tia sáng khác thường, đích thật phong thư này là do huyền y vệ Hàm Đan phái người đưa tới, chỉ có điều trong nội dung thư lại làm cho Tần quả phụ có chút không ngờ, lập tức chỉ bảo nha hoàn nói:

- Mi nhi, bảo Hà Bá quay đầu, chúng ta về Hàm Đan.

- Về Hàm Đan?

Mi nhi ngạc nhiên nói:

- Phu nhân, chúng ta không đi Liêu Đông hả?

- Không đi.

Đôi mắt đẹp của Tần quả phụ tỏa ánh sáng, lắc đầu nói:

- Ở Quan Trung, Hàm Đan còn có An Ấp còn mấy việc mua bán lớn cần chúng ta đi làm, vùng đất Liêu Đông lạnh giá không cần chúng ta đi nữa.

*****

Bạch Mặc đã thi hành quan doanh muối sắt ở Quan Trung.

Đương nhiên, Bạch Mặc không phủ định toàn bộ việc buôn muối, sắt ở Quan Trung, mà là cho bọn họ một thời gian giảm sóc, ở giai đoạn thứ nhất, Bạch Mặc chỉ đem ruộng muối, phường nấu sắt và sản nghiệp ngọn nguồn thu về quốc hữu, thiếp lập quan doanh, buôn sản nghiệp vùng trung du, sâu gia công cùng với bán lẻ và nghiệp vụ tạm thời vẫn cho phép tư nhân kinh doanh.

Nhưng Bạch Mặc đã cho thời hạn cuối cùng hai năm.

Sau hai năm, sản nghiệp muối sắt đưa đi bán đều phải thực hiện chuyên doanh hoàn toàn.

Đương nhiên thương gia kinh doanh muối sắt ở Quan Trung rất bực tức, từ xưa đến nay, muối sắt là hai ngành sản xuất chính là sản nghiệp có lợi nhuận phong phú, ở thời kỳ Chiến quốc, một trong hai huyền thoại lớn Y Đột dựa vào nghiệp muối mà tích trữ được sản nghiệp khổng lồ, số của cải này thậm chí ccũng không thua bá chủ Trung Nguyên lúc đó Đại Ngụy vương!

Hơn năm trăm năm trước, Quản Trọng từng giao cho Tề Hoàn Công tính qua một số sổ sách, cuối cùng cho ra kết quả là, hơn mười nghìn đầu người chưa nộp thuế cho nước Sở, còn không đạt bằng một nửa lợi nhuận mà kinh doanh muối sắt đạt được, bởi vậy có thể thấy được nghề buôn muối sắt lợi nhuận như thế nào, hiện tại sản xuất hai ngành này lớn này đều bị quan phủ lũng đoạn, thương nhân Quan Trung sao có thể không oán hận?

Trong chuyện này, chính Tư Mã gia cùng với Lã gia là ý kiến nhiều nhất.

Mấy trăm năm trước gia tộc Tư Mã nổi dậy, rồi tới Tư Mã Thác thay mặt, lại đưa gia tộc vào hàng ngũ cao nhất Quan Trung, sau lại dần dần đặt chân sự nghiệp muối, tích lũy tài sản kếch xù, đại gia chủ hiện nay của gia tộc Tư Mã là Tư Mã Trọng, là là thế hệ con cháu đời thứ năm của Tư Mã Thác, Tư Mã Trọng còn có em trai ruột là Tư Mã Quý, là một nhà kinh doanh thiên tài.

Tuy nhiên chính sách của nước Hán là trọng nông đè ép buôn bán, tài năng buôn bán của Tư Mã Quý khó có thể được phát huy tới trình độ lớn nhất, cũng chính bởi vì nguyên nhân như vậy, Tư Mã Quý thường tụ tập bạn bè dùng mọi cách công kích Thừa tướng Bạch Mặc bảo thủ ngu xuẩn, cho rằng nếu nước Đại Hán muốn lớn mạnh lên, nhất định phải thực hiện chính sách cổ vũ công thương như nước Sở.

Lúc này gặp mặt, Tư Mã Quý công kích Bạch Mặc ngay trước mặt Tư Mã Trọng:

- Bạch Mặc đi ngược lại như thế, sớm muộn thì Quan Trung cũng đại loạn, nước Đại Hán cũng chết sớm trong tay kẻ đó.

Sắc mặt Tư Mã Trọng thay đổi, nói:

- Tam đệ nói ít vài lời đi.

- Nhị ca sợ cái gì?

Tư Mã Quý không cho là đúng nói:

- Tiểu đệ nói đều là sự thật, bây giờ có rất nhiều người ý kiến với Bạch Mặc, cũng không chỉ có một nhà chúng ta, những thứ khác không nói, chỉ nói Lã gia, chỉ sợ đã hận Bạch Mặc đến tận xương tủy rồi! Tiểu đệ dám chắc chắn, ngày nào đó Bạch Mặc sẽ phải chết trong tay người Lã gia, hừ!

Tư Mã Trọng im lặng, ân oán giữa Lã gia với Bạch Mặc, ở Quan Trung làm gì có người nào không biết?

Tư Mã Quý lại nói:

- Nhị ca, tiểu đệ nghĩ tuyệt đối chúng ta không thể khoanh tay chịu chết, mà nên liên kết các đại thương gia ở Quan Trung, cùng nhau tạo áp lực với triều đình, cho dù như thế nào cũng phải làm cho Đại vương thu hồi chiếu mệnh.

- Tạo áp lực cho triều đình?

Tư Mã Trọng thất thanh nói:

- Ngươi không muốn sống nữa? Cần phải biết cánh tay không lay chuyển được đùi!

- Vậy cũng chưa chắc!

Tư Mã Quý lãnh đạm nói:

- Hơn một nghìn thương gia liên kết lại, Bạch Mặc còn dám xằng bậy hay sao?

- Hơn một nghìn thương gia?

Sắc mặt Tư Mã Trọng thay đổi lớn, hạ giọng hỏi:

- Tam đệ, ngươi thành thật nói cho ta biết, người đêm qua tìmngươi cóphải là gian tế nước Sở hay không? Ngươi ngàn vạn lần không nên tin bọn họ, Thừa tướng lòng lang dạ sói, nhóm ngươi muốn cùng đấu với hắn là muốn chết đó, nhóm ngươi không có khả năng thắng đâu.

Sắc mặt Tư Mã Quý càng trong trẻo nhưng lạnh lùng, nói:

- Nhị ca, bây giờ nói những lời này đã chậm, hơn một nghìn thương gia ở Quan Trung đã bắt đầu âm thầm hành động, nhiều nhất không quá ba ngày, hậu quả Bạch Mặc cưỡng ép kinh doanh muối sẽ hiện ra, đến lúc đó, không chỉ có giá cả muối, giá cả sắt sẽ tăng cao, ngay cả giá lương thực cũng sẽ tăng cao.

- Cái gì?

Tư Mã Trọng nghiêm nghị nói:

- Đã bắt đầu rồi sao?

- Vâng đúng, đã bắt đầu rồi.

Tư Mã Quý nói:

- Nhị ca, nếu chúng ta không theo vào có thể sẽ thua lỗ lớn!

Thấy Tư Mã Trọng còn có chút do dự, Tư Mã Quý lại nói:

- Nhị ca, ngươi còn lo lắng cái gì nữa? Một khi sự việc bùng nổ, chắc chắn Bạch Mặc sẽ bị dân chúng Quan Trung dìm chết đuối dưới nước, đến lúc đó nếu hắn muốn bình ổn lương thực muối ở Quan Trung, cũng chỉ có thể nhận thua chúng ta, cũng chỉ có thể hủy bỏ quan doanh muối sắt, chẳng lẽ hắn lại còn dám dùng sức mạnh hay sao?

Tư Mã Trọng nói:

- Nhưng dù sao hắn cũng là Thừa tướng nước Đại Hán?

Tư Mã Quý nói:

- Nhị ca, có câu là pháp không trách chúng, đây chính là hành động tự phát của hơn một nghìn thương gia!

Cuối cùng Tư Mã Trọng quyết định, trầm giọng nói:

- Được rồi, vậy hãy để cho chúng ta ở Hàm Dương, Hán Trung, Bắc Địa, Lũng Tây cùng với mấy chục cửa hàng ở Thượng Quận hết sức theo vào, dù là muối sắt hay là lương thực, có bao nhiêu liền mua bấy nhiêu.

- Vâng!

Tư Mã Quý ầm ầm ứng thuận trả lời, kích động xoay người đi.

*****

Trần Bình thăm hỏi qua phủ, Bạch Mặc không dám chậm trễ, tự mình ra cửa chính nghênh đón.

Làm lễ xong, Bạch Mặc đưa Trần Bình vào phòng khách, sau đó hỏi:

- Thái sư ban đêm tới chơi, chắc là có việc gì quan trọng, nhưng lại không biết là chuyện gì?

Trần Bình nhẹ nhàng vuốt cằm, lại lo lắng nói:

- Thừa tướng, Hắc Băng Đài báo cáo, mấy trăm thương nhân buôn muối lương thực đang âm thầm thường xuyên đi lại bên trong thành Hàm Dương, lão phu nghi ngờ rất có thể bọn họ có hoạt động gì không thể cho ai biết, không chừng có liên quan đến việc Thừa tướng mới thi hành quan doanh muối sắt, nhất định phải sớm phòng bị.

Bạch Mặc nghe vậy mỉm cười, không cho là đúng nói:

- Có phải Thái sư lo lắng quá hay không?

Đối với tiểu thương, Bạch Mặc rất xem thường, hắn xem rằng đó là một đám cừu đợi làm thịt ta muốn lấy lúc nào cũng được, căn bản là không có vấn đề gì, thí dụ như Tư Mã gia cùng với Lã gia, ngay cả tích lũy vô số gia sản, nhưng lại có thể làm gì? Chỉ cần Đại vương chiếu lệnh một tờ có thể lấy tất cả gia sản của bọn họ.

Trần Bình nói:

- Nếu chỉ là một hai thương gia thì cũng không có chuyện gì đáng để lo nghĩ, nhưng nếu là hơn trăm thương gia liên kết lại, ảnh hưởng không phải là không nhỏ rồi, nếu tất cả thương gia ở Quan Trung liên kết lại, triều đình gặp phiền toái lớn rồi, lúc này vừa mới thi hành quan doanh muối sắt, lương thực vải vóc và ngành sản xuất hoàn toàn nằm trong tay thương gia, cách bọn họ thật sự là không được đâu.

- Tất cả thương gia liên kết lại?

Bạch Mặc khua tay áo, không cho là đúng nói:

- Thái sư quá lo lắng, quá lo lắng, những thương gia đó mỗi người đều hám lợi, vì chút lợi nhỏ có thể tranh giành lẫn nhau, làm sao bọn họ có thể hành động cùng nhau được? Nhưng thương gia đó thật sự muốn liên kết hành động, trừ phi mặt trời mọc đằng tây.

Thấy Bạch Mặc không cho là đúng, Trần Bình chỉ phải bất đắc dĩ nói:

- Tóm lại, Thừa tướng nên cẩn thận đề phòng.

- Cũng được.

Bạch Mặc cũng không có thể làm phật ý Bạch Mặc quá, lập tức tỏ thái độ nói:

- Vậy làm phiền Thái sư sai Hắc Băng Đài tăng mạnh giám thị thương gia, nếu bọn họ thực sự có ý đồ gây rối, ngăn cản trước cũng tốt.

*****

Sau khi dời đô công việc bề bộn, Hạng Trang cũng loay hoay chân không chạm đất, hôm nay vất vả khi có thời gian rảnh rỗi, lập tức phái Hô Diên khẩn trương gọi Bách Lý Hiền và các đại thần tới một tửu quán nhỏ vừa mới khai trương uống rượu, sau khi nước Sở dời đô Lạc Dương, không ít sản nghiệp của huân thích hậu duệ quý tộc cũng dời đi Lạc Dương, khá nhiều phân hiệu đã được mở ở Lạc Dương.

Cho nên, thời gian chưa đến nửa năm, trong thành Lạc Dương hàng trăm tửu quán, dịch quán, kỳ xá cùng với kỹ trại mọc lên như nấm.

Đương nhiên, Hạng Trang tới tửu quán uống rượu không phải là để trải nghiệm cuộc sống khó khăn ở dân gian, mà là hoàng cung đang tu sửa, thật sự bụi đất bay không chịu được, nên phái binh đến bao tửu quán, sau đó mời Bách Lý Hiền, Tất Thư và văn võ đại thần đến, vừa uống rượu vừa nghị sự.

Rượu quá ba tuần, Vũ Thiệp hỏi:

- Đại vương, người sai Tần gia, Đường gia thu mua số lượng lớn lương thực ở Hàm Đan và An Ấp, rốt cục là vì cái gì? Phải biết rằng thủ tục xuất nhập cảnh hàng hóa ở nước Triệu, nước Hàn rất nghiêm, nếu là ít thì không sao, nhưng số lượng lớn như vậy, nếu muốn chở về nước Sở, đó là không có khả năng.

Hạng Trang nói:

- Để cho bọn họ mua lương thực ở Hàm Đan và An Ấp không phải bởi vì chúng ta thiếu lương thực.

Hạng Tha nói:

- Nhưng vấn đề là vận chuyển lương thực nhiều như vậy rất khó che dấu tai mắt mọi người, chở về đến đây như thế nào?

Hạng Trang cười cười, nói không đầu không đuôi:

- Chư vị ái khanh nghĩ lầm rồi, mua lương thực ở Hàm Đan, An Ấp không phải để chở về nước, mà là chuẩn bị chuyển hướng Quan Trung đấy.

- Chuyển hướng Quan Trung?

Hạng Đà không hiểu chút nào nói:

- Đây là có chuyện gì?

- Cụ thể là xảy ra chuyện gì mọi người cũng đừng có lo lắng, ha ha.

Hạng Trang cười nói:

- Tóm lại, nếu lần này làm tốt, không chỉ có hơn một nghìn thương gia cùng với hậu duệ quý tộc ở nước Hán bị cướp sạch của cải, còn có trên triệu thạch lương thực ở nhà kho lớn nước Triệu và nước Hàn cũng sẽ đều rơi vào Ngao Thương chúng ta.

Đám người Hạng Tha, Hạng Đà ngơ ngác nhìn nhau, nếu có thể cướp sạch Quan Trung, còn có thể cướp sạch trên triệu thạch lương thực trong quốc khố của nước Triệu, nước Hàn? Điều này có thể sao?

*****

Liễu Ký Lão Hào vốn là cửa hàng lương thực lớn nhất Hàm Dương, nhưng sáng sớm hôm nay đã treo lên tấm bảng gỗ không có lương thực bán... Sáng sớm tinh mơ mấy trăm người buôn bán lương thực nhỏ nhất thời bùng nổ.

Bởi vì trước đó, mặt khác mấy chục cửa hàng lương thực bên trong thành Hàm Dương toàn bộ không tiếp tục kinh doanh được.

Năm nay thu lương thực nợ thu, giá lương thực trên dọc đường đi Quan Trung tăng cao, đầu năm mỗi thạch năm mươi tiền đã tăng tới tám mươi tiền, tuy nhiên ba ngày trước, giá lương thực ở Hàm Dương lại đột nhiên tăng lên cao như phát điên, hơn nữa một ngày tăng ba lần, trong thời gian ba ngày ngắn ngủi, giá lương thực lập tức đã tăng mỗi thạch tới hai trăm tiền, hơn nữa là ra giá mà không ai bán.

Giá lương thực tăng cao, thế gia gia tộc quyền thế ở Quan Trung cũng đều bắt đầu tích trữ lương thực.

Tới hôm nay, thậm chí ngay cả Liễu Ký Lão Hào cũng không chống đỡ được, treo biển không tiếp tục kinh doanh hành nghề.

Tuy rằng chính sách nước Đại Hán thi hành trọng nông đè ép buôn bán, nhưng đây chẳng qua là nói địa vị thương nhân cùng thủ công nghiệp thấp, cũng không có nghĩa là ở Quan Trung xưởng thủ công nghiệp không tồn tại, trên thực tế, Quan Trung cũng không thiếu đại hình xưởng thủ công, thí dụ như một phần xưởng nấu sắt cùng với xưởng binh khí cũng thuê mướn trên mười nghìn nhân công.

Ngoại trừ xưởng quan doanh, còn có tất cả xưởng tư nhân lớn nhỏ, chỉ là ở Hàm Dương cùng với kinh đô và các vùng lân cận chí ít cũng có mấy chục nghìn người hành nghề thủ công. Nếu cộng lại toàn bộ người hành nghề thủ công ở Quan Trung, ít nhất cũng có mấy trăm nghìn người, những người này phần lớn là thoát ly sản xuất, được mua lương thực sống qua ngày.

Hiện tại, Liễu Ký Lão Hào cầm đầu mấy chục cửa hàng toàn bộ không tiếp tục kinh doanh lương thực, lập tức chặt đứt miếng ăn của những người thợ thủ công đó, làm bọn họ phải đói bụng. Ngoại trừ những nhà của người thủ công nghiệp, thậm chí có không ít sai dịch đã giơ chân chửi má nó, bởi vì bọn họ cũng không mua được lương thực nuối sống được vợ con già trẻ.

Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ Hàm Dương đều ầm ĩ cả lên.

Cùng lúc đó, tin tức lan truyền nhanh chóng, nói hành vi quan doanh muối sắt của Thừa tướng Bạch Mặc gây tổn thương nghiêm trọng cho lợi ích của thương gia Quan Trung, bởi vì lợi ích thương gia không được bảo đảm, ngay cả cửa hiệu Liễu Ký Lão Hào lâu năm như vậy cũng đóng cửa không tiếp tục kinh doanh được, điều này nói lên chính là việc Hàm Dương thiếu lương thực đều do Bạch Mặc xằng bậy tạo thành.

*****

- Buồn cười, quả thực buồn cười!

Bạch Mặc đập bàn giận dữ.

Mấy ngày trước nghe thấy có cửa hàng lương thực đóng cửa, Bạch Mặc còn không để ý, nhưng tới hôm nay, thậm chí ngay cả cửa hiệu lâu đời Liễu Ký Lão Hào cũng treo biển không tiếp tục hành nghề kinh doanh, càng làm cho Bạch Mặc tức giận, không ngờ thương gia đó đổi trắng thay đen, rõ ràng bọn họ tích trữ lương thực không bán, lại không ngờ trả đũa, đem nước bẩn hắt vào trên người hắn.

Vốn là, Bạch Mặc thi hành chính là quan doanh muối sắt, muốn làm thương tổn chỉ thương tổn thương nhân buôn muối cùng với sắt để thương lượng lợi ích, đối với thương nhân bán lương thực không có chút nào liên quan, làm sao thương nhân bán lương thực bên trong thành Hàm Dương lại đóng cửa không tiếp tục kinh doanh? Rất hiển nhiên, tất nhiên sau lưng có rất nhiều thương nhân Quan Trung xe chỉ luồn kim, ý đồ muốn gây ấp lực cho triều đình.

Trần Bình nói:

- Thừa tướng, hiện tại nên làm thế nào cho đúng?

Lúc này, trong lòng Trần Bình khó có thể tránh khỏi chút bất mãn với Bạch Mặc, gã đã sớm nhắc nhở Bạch Mặc, điều đó khiến cho gã phải coi trong, nhưng Bạch Mặc lại hoàn toàn không để ý, nên mới gây ra họa ngày hôm nay, nếu Bạch Mặc có thể coi trọng chuyện này, ra mặt giải thích với thương gia các ngành các nghề một chút, những thương nhân bán lương thực sao có thể cùng thương nhân bán muối, sắt lương thực gây rối?

Có môn khách đề nghị:

- Thừa tướng, những gian thương này dám trữ hàng đầu cơ tích trữ, chi bằng phái binh thanh tra và tịch thu tài sản của họ!

- Bậy bạ, như vậy không phải đem sự việc ồn ào càng thêm không xử lý được sao?

Trần Bình không có chút khách khí răn dạy, vấn đề hiện tại không chỉ có điều thương nhân bán lương thực trữ hàng đầu cơ tích trữ, thậm chí ngay cả thế gia gia tộc quyền thế Quan Trung cũng đều tham dự vào, bây giờ chỉ phái binh tìm và tịch thu vài thương nhân bán lương thực thì có lợi ích gì, chẳng lẽ còn có thể dò xét các thế gia gia tộc quyền thế trữ hàng sao?

Môn khách kia vẻ mặt đau khổ nói:

- Không thể phái binh thanh tra tịch thu tài sản, vậy nên làm cái gì bây giờ?

- Làm sao bây giờ? Dễ xử lý!

Bạch Mặc cười nham hiểm, trầm giọng nói:

- Thả lương thực trong nhà kho ra, bán giá cao! Những thế gia gia tộc quyền thế này giúp kẻ xấu làm điều ác, như vậy bổn tướng cũng không cần khách khí nữa, không phải bọn họ muốn trữ hàng đầu cơ tích trữ, kiếm chác món lãi kếch sù sao? Bổn tướng không cho bọn họ được như mong muốn, bắt bọn họ bồi thường những gì mà đã đánh mất, hừ hừ!

- Lương thực trong nhà kho lớn?

Trần Bình cau mày nói:

- Đây là lương thực dự trữ, không thể tự ý động...

- Thái sư hoàn toàn không cần phải lo lắng.

Bạch Mặc cười nham hiểm, nói:

- Việc này bổn tướng đã có tính toán, sau khi chuyện này thành công chẳng những sẽ trả tất cả số lương thực trong nhà kho lớn, hơn nữa ngân khố quốc gia còn có thể được một số tiền rất lớn, đây thật là trời ban cơ hội tốt, không ngờ những cánh tay nhỏ cũng vọng tưởng tranh cao thấp cùng với triều đình, đúng là bọn họ đã tìm tới cái chết!

*****

Ngày hôm sau, nhà kho lớn Hàm Dương bắt đầu lấy mỗi thạch lương thực ra giá ba trăm tiền.

Liễu Ký Lão Hào cầm đầu hơn mười cửa hàng lương thực cũng lại một lần nữa khai trương, chẳng qua giá lương thực so với ngày hôm qua lại tăng lên một trăm tiền, nhóm phu dịch người làm thuê nghĩ tới người nhà cũng phải mua lương thực, nhưng cũng chỉ có thể bắt chấp khó khăn mua thừa ra mấy hộc, ai biết giá lương thực này còn có thể tăng lên nữa hay không? Tuy hiện tại đắt, có lẽ tới ngày mai sẽ còn quý hơn.

*****

Khách quý đến phủ lý Tư Mã chật nhà, hơn mười Đại Thương thực lực hùng hậu còn có ghế ngồi, trên dưới một trăm thương gia thực lực hơi kém ngay cả chỗ ngồi đều không có, chỉ có thể đứng ở hai bên đại sảnh, đêm nay bọn họ tụ tập tại đây, là vì xác thực tin chính xác, tiếp tục là thừa dịp giá cả thả lương thực, còn độn lương thực đẩy giá cao?

Có Cự Thương (thương gia lớn) hỏi:

- Trọng Công, đã mấy ngày Bạch Mặc mở nhà kho lớn thả lương thực, Hàm Dương thiếu lương thực đã từ từ dịu đi, có nên tiếp tục tích trữ lương thực nữa hay không?

Tư Mã Quý nhìn quanh đại sảnh một vòng, thấy dáng vẻ mọi người khác nhau, lập tức biết đã có người dao động rồi, đây cũng là hợp tình hợp lý, dù sao Bạch Mặc cũng đứng phía sau điều chỉnh cả nước Đại Hán, đấu cùng y phần thắng thật là xa vời, huống chi hiện tại giá lương thực một thạch đã tăng tới ba trăm tiền, nếu có thể thả toàn bộ lương thực cầm trong tay ra, cũng có thể kiếm một khoản lớn.

Lập tức Tư Mã Quý cười nhạt nói:

- Tại hạ xin khuyên chư vị vẫn là bỏ ý niệm thả lương thực trong đầu cho thỏa đáng, có thể Bạch Mặc đang chờ rồi, chỉ cần nhóm bên này vừa để xuống lương thực, họ sẽ điên cuồng mà hạ thấp giá cả, đến lúc đó giá lương thực tuyệt đối sẽ giảm khiến nhóm này bồi thường được mất cả chì lẫn chài, như thế, Bạch Mặc có thể lấy giá thấp hơn nhiều mua sắm lại lương thực trong tay chư vị, làm phong phú nhà kho lớn.

Không ít thương nhân bán lương thực trên mặt lộ ra vẻ nghiêm nghị, thầm nghĩ đúng là Bạch Mặc rất nham hiểm, suýt nữa làm theo ý hắn.

Tư Mã Trọng lúc này mới khẽ cười nói:

- Chư vị cũng không cần lo lắng quá mức, đừng nhìn giá lương thực hiện tại đã tăng tới ba trăm tiền, tuy nhiên lão hủ có thể rất rõ ràng nói cho đại gia, trò hay giờ mới bắt đầu, lão hủ có thể ở trong này cung cấp cho mọi người một tin chân thực, chậm nhất đến đầu xuân năm sau, nhất định giá lương thực sẽ tăng tới nghìn tiền!

- Cái gi? Hơn một nghìn tiền? Thật hay giả?

- Phải chẳng có thể tăng tới một nghìn tiền, vậy chúng ta đã có thể phát tài rồi!

- Mặc kệ là thật hay là giả, chúng ta đều không có đường quay trở về rồi.

- Đúng đúng đúng, chuyện cho tới bây giờ, chẳng sợ phía trước là vách núi cũng chỉ có thể nhắm mắt lại đi về phía trước.

Tiếng nói vừa dứt, thoáng chốc trong đại sảnh vang lên một mảnh tiếng bàn luận xôn xao, có hưng phấn không thôi, có bình tĩnh suy tư, có nhắm mắt dưỡng thần, cũng có vẻ mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi.

Lập tức lại có thương gia lớn khác hỏi:

- Trọng Công, thái độ bên kia là cái gì?

Tiếng bàn luận xôn xao trong đại sảnh bỗng nhiên dừng lại, mỗi người đều dựng lỗ tai lên, bởi vì theo lời thương gia lớn này chính là Lã gia nhà giàu nhất Quan Trung.

Lần này thương gia Quan Trung khởi sự liên kết độn lương thực, Lã gia cũng không trực tiếp tham dự, nhưng bọn họ vẫn âm thầm ủng hộ, hiện tại Bạch Mặc thả lương thực trong nhà kho lớn ra, xu thế hai bên đọ sức có trở nên gay gắt, nếu không có Lã gia cùng với sự ủng hộ của các thế lực phụ thuộc vào Lã gia, chỉ dựa vào gần trăm mười nhà bọn họ rất có thể không chịu được sức mạnh.

Tư Mã Trọng khẽ mỉm cười hỏi, hỏi vặn lại câu hỏi vừa rồi của cự thương:

- Thạch Công, nếu không có bên kia ủng hộ, lão hủ sao dám dẫn đầu cùng chống đối với Bạch Mặc? Không dối gạt các vị, rõ ràng bên kia đã bắn tiếng, bất kể là Bạch Mặc thả nhiều hay ít lương thực ở nhà kho lớn, bên kia đều cam đoan có thể ăn, nếu chư vị có chút dư lực, không ngại tiếp tục ăn.

Vừa nói ra lời này, lập tức gần trăm mười thương gia trong đại sảnh tâm trạng bình tĩnh trở lại.

- Cái gì? Rốt cục bên kia trực tiếp tham dự sao? Thật tốt quá, việc này không thành vấn đề.

- Suýt nữa lão tử hao tốn năm nghìn thạch nữa, hừ hừ, nhà kho lớn Hàm Dương tồn năm trăm nghìn thạch, ta cũng muốn nhìn một cái, Bạch Mặc có thể kiên trì tới khi nào?


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-515)


<