← Hồi 5 |
Trời vừa rạng sáng, sau chùa Bạch Vân bỗng nhiên náo động lạ lùng. Sự yên lặng thường ngày không còn nữa. Mặt trời chưa lên, ánh sáng đầu ngày chưa lóe kịp. Đồng thời, không gian vắng bặt tiếng chim hót líu lo và tắt lịm cả tiếng sương rơi đều trên lá khô.
Một buổi sáng khác thường. Thay vào những âm thanh êm nhẹ của buổi sáng êm đềm, tiếng chân người kéo đi rầm rập trên con đường bọc quanh chùa, dẫn đến ngôi nhà chứa củi. Bên cạnh tiếng chân dồn dập còn có tiếng vũ khí va chạm và cả âm thanh của rất nhiều lục lạc va chạm nhau. Như thế, không phải chỉ có những người của chùa mà còn lắm kẻ lạ, mang gươm đao và dẫn theo kỵ mã.
Nằm trong ngôi nhà gỗ chứa củi, Huỳnh Đệ đã nghe được những âm thanh này từ xạ Bên cạnh ông, Lão Cuồng nằm ngáy đều có vẻ ngủ say lắm.
Phía sau chùa Bạch Vân vốn vắng lặng từ bao nhiêu năm qua, ngoài hai thầy trò Lão Cuồng và Huỳnh Đệ, chưa hề có ai lai vãng. Thỉnh thoảng, vài lần trong năm, nhân dịp lễ có mấy nhà sư phụ trách nấu bếp mang cho hai người vài món thức ăn. Kỳ dư, chẳng ai đoái hoài đến nơi thâm sơn, chướng khí, và hoang vu này.
Sáng nay, đột nhiên náo động như vậy chứng tỏ có chuyện khác thường, Huỳnh Đệ lo sợ có chuyện gì trọng đại liên quan đến vận mạng của chùa Bạch Vân.
Tiếng chân người đi cùng những âm thanh náo động tiến đến càng lúc càng gần. Huỳnh Đệ không thể diềm nhiên được nữa, ông xoay người nói nhỏ:
- Có nhiều người đi về phía chúng ta.
Huỳnh Đệ nói xong, chờ một lúc, không nghe Lão Cuồng trả lời.
Bình thường, mặc dù đã già, quá trăm tuổi, Lão Cuồng vẫn tinh tường. Mắt Lão Cuồng sáng, tai thính, và trí não vẫn tinh anh, không khi nào lão ngủ say như vậy.
Huỳnh Đệ đành phải lay lão đậy, nói lớn hơn:
- Sư phụ, có nhiều người đang đi đến.
Lão Cuồng vẫn nằm yên, đáp lại trong cơn ngáy ngủ:
- Mặc kệ họ, mấy nhà sư trong chùa đang dẫn người lạ tới mà.
Huỳnh Đệ không yên tâm, nói tiếp:
- Họ mang vũ khí, chúng ta nên đề phòng.
Lão Cuồng thản nhiên, vừa ngáp vừa nói:
- Họ từ xa đến, đi đường thì phải mang vũ khí phòng thân chứ.
Huỳnh Đệ gật đầu:
- Số người này đông lắm, nhưng làm sao Sư Phụ biết các sư trong chùa dẫn người đến.
Lão Cuồng bật cười:
- Ta còn biết mấy tên thầy chùa dẫn quan quân của triều đình nữa. Họ tới tìm ngươi. Phen này chúng ta bị họ quấy rầy rồi.
Huỳnh Đệ nhoài người qua, thấy Lão Cuồng nằm yên, hai mắt nhắm nghiền, nhưng tai lão đang áp xuống mặt đất. Ông mỉm cười hỏi:
- Làm sao Sư Phụ biết được người trong chùa và quan quân triều đình.
Lão Cuồng điềm nhiên giải thích:
- Sư trong chùa luôn lập võ nghệ, họ ăn rau cỏ, trái cây, mặc quần áo mỏng manh, cư ngụ trên núi, thường xuyên phải vận động đôi chân để leo trèo. Do đó thân thể họ nhẹ nhàng mà hạ bàn vững chắc. Còn quan quân triều đình hay ăn uống rượu thịt, mặc quần áo nặng nề, đeo giáp, mang vũ khí, thân họ nặng mà chân yếu. Họ đi đường xa, quan cưỡi ngựa hoặc đi kiệu còn quân đi bộ. Họ đi đứng nặng nề, tới đâu phát âm thanh náo động tới đó.
Huỳnh Đệ gật đầu thán phục:
- Sư phụ hay thật.
Lão Cuồng lắc đầu:
- Không phải, ta chẳng biết gì hơn ngươi đâu. Mấy chuyện này đơn giản thôi nhưng ngươi không nhận biết được. Chẳng qua ngươi để tâm vọng động, trí não bị xáo trộn bởi sự lo lắng nên sự nhận xét bị lu mờ. Tai ngươi rời mặt đất. Ngươi cố nghe bằng tai mà quên nghe bằng não.
Huỳnh Đệ kính cẩn gật đầu:
- Cám ơn sư phụ. Người của triều đình đến tìm con chắc có chuyện trọng đại lắm.
Lão Cuồng vẫn nhắm mắt, nằm như ngủ:
- Triều đình đang gặp chuyện rắc rối nên mới đến tìm ngươi. Ta đoán, nếu kẻ làm vua đó không bệnh nặng thì đất nước cũng đang bị tai biến. Họ không đối phó nỗi nên có tên mách lẻo với vua và chúng bày mưu cố lôi kéo ngươi về triều.
Huỳnh Đệ cúi đầu suy nghĩ:
- Trong triều có biết bao nhiêu người tài giỏi, tại sao họ không hợp nhau để đối phó với tai biến mà đi tìm con làm gì.
Lão Cuồng thở hắt một hơi dài:
- Triều đình đông người, từ vua đến quan, chí quân sĩ, đều quen hưởng an nhàn của thanh bình lâu naỵ Họ hưởng nhiều của cải và bổng lộc. Họ ăn uống đầy đủ và no saỵ Họ mặc quần áo ấm và đẹp. Họ đi kiệu, cưỡi ngựa. Họ đã quen sống trong nhung lụa, lòng ham mê danh lợi thì cao mà tinh thần lại yếu, chí đã nhục. Khi gặp chuyện gì trọng đại và khó khăn thì vua bấn loạn chân tay, quan co đầu rút cổ, quân nhớn nhác thối lui. Còn ngươi, sống với ta ở nơi núi rừng này. Ngươi không có vinh quang mà chẳng có nhục nhằn. Ngươi không có của cải nên chẳng bị mất mát. Ngươi không có quyền cao nên chẳng sợ mất chức. Ngươi không ở trên ai nên chẳng ngại ngồi dưới ai. Ngươi cùng ta sống quen đạm bạc nên chẳng sợ cực khổ. Ngươi cùng ta không quan tâm sống chết nên chẳng sợ chết sống. Ngươi không cố lấy thêm nên chẳng sợ mất đi. Ngươi không vui vì được nên chẳng buồn vì mất. Nếu ngươi đã là cát bụi thì ngươi đâu lạ gì bụi cát.
Huỳnh Đệ cúi đầu lắng nghe, ông không ngờ Lão Cuồng đã quá trăm tuổi mà tinh thần còn sáng suốt như vậy.
Biết Huỳnh Đệ đang lắng nghe, Lão Cuồng nói tiếp:
- Ta phục vụ cho nước mà không vì vuạ Ta cống hiến cho dân chứ không cho triều đình. Ta sinh ra từ nước và trong dân nên trở về nước và dân là hợp lẽ.
Huỳnh Đệ gật đầu:
- Con xin ghi khắc lời sư phụ dạy.
Hai người nói chuyện tới đây thì tiếng chân và âm thanh huyên náo đã tới thật gần. Phía cuối đường đã xuất hiện rất đông người.
Đúng như Lão Cuống đã nói. Đi đầu là năm vị sư già mặc áo vàng. Vị sư già đi giữa, cầm thiền trượng, đầu hoa sen, thân hình phốp pháp, mặt hồng hào, là Phương trượng của chùa. Vị sư già bên phải cầm cây gậy sắt đen bóng, thân thể gầy gò, mặt sắc lạnh, là thủ tọa Chấp Pháp Đường. Vị sư già bên trái, cầm pho kinh sắt nặng nề, thân chỉ có da bọc xương, sắc mặt tái nhợt, là thủ tọa Tàng Kinh Các. Hai vị sư già còn lại hai bên, đều cầm thiền trượng, ốm hốc hác, là thủ tọa của La Hán Đường và Giới Pháp Viện.
Huỳnh Đệ thấy cả năm vị sư già đứng đầu chùa Bạch Vân đều xuất hiện, biết có chuyện rất trọng đại. Năm người này ít khi ra khỏi chùa và càng không đi chung với nhau bao giờ. Bây giờ cả năm ngươi đều có mặt, đủ biết tình hình nghiêm trọng biết bao.
Phía sau năm vị sư có hằng hà quan quân đứng lố nhố ở hàng đầu, Huỳnh Đệ nhận ra mấy người quan trọng. Vị quan già ngồi kiệu, đi giữa, bên trái, mặc triều phục màu máu đỏ tươi, viền vàng, đội mũ cánh chuồn, mặt tươi tắn, luôn nở nụ cười, là Lễ Bộ Thượng Thự Vị quan cưỡi ngựa, đi giữa, bên phải, thân hình cao lớn, mặc áo giáp vàng chói, đội mũ lông tua, đeo gươm, là Hình Bộ Thượng Thự Hai vị quan hai bên mặc võ phục, một đen, một trắng, đều cao dong dỏng, trông rắn chắc và oai hùng, là Tả Hữu Sứ Giả của triều đình. Phía sau lố nhố nhiều hàng quan nhỏ và quân sĩ, mang cờ lộng nhấp nhô.
Đoàn người đi đến cách ngôi nhà chứa củi chừng năm chục bước thì dừng lại.
Phương Trượng chùa Bạch Vân nện cây thiền trượng xuống đất, các khoen sắt đeo theo mỗi cánh hoa sen rung lẻng kẻng. Tất cả mọi người đều im phăng phắc.
Phương Trượng dõng dạc nói:
- Kính thưa tiền bối Vô Chấn và Thái Sư, bần đạo cùng Thủ Tọa các đường và viện, hướng dẫn các vị Thượng Thư và Sứ Giả của triều đình, mang chiếu chỉ của Hoàng Đế đến đây, mời hai vị ra tiếp chỉ.
Tiếng Phương Trượng lớn và mạnh, vang động cả núi rừng.
Trước và sau khi Phương Trượng nói, quảng trường đều im phăng phắc.
Chờ một lúc, không thấy động tĩnh gì trong nhà, Phương Trượng lập lại câu nói một lần nữa.
Một lúc sau, trong nhà chứa củi có một người đi ra. Đó là Huỳnh Đệ. Ông mặc quần áo nâu loang lổ, trông thật lam lũ. Cách phục sức của ông trái ngược hẳn với quần áo sang trọng của những người đối diện.
Vừa thấy Huỳnh Đệ, Lễ Bộ Thượng Thư bước ngay ra khỏi kiệu và Hình Bộ Thượng Thư cũng tuột xuống ngựa lập tức. Toàn thể quan quân phía sau đều đồng loạt cúi rạp, kính cẩn chào.
Hai vị Thượng Thư cúi đầu thi lễ:
- Kính chào Thái Sư, lâu nay ngài vẫn mạnh giỏi chứ.
Huỳnh Đệ cúi đầu đáp lễ:
- Kính chào hai vị Thượng Thư, tôi vẫn mạnh, thật phiền cho hai vị phải đi đường xa thật vất vả.
Hai vị Thượng Thư cúi đầu nói:
- Đó là bổn phận của chúng tôi. Chẳng hay lão tiền bối mạnh khỏe chứ.
Huỳnh Đệ gật đầu:
- Cám ơn hai vị, sư phụ tôi vẫn mạnh nhưng hôm nay không được khỏe lắm, xin phép được nghỉ ngơi bên trong.
Phía bên triều đình chào Huỳnh Đệ kính cẩn bao nhiêu thì các nhà sư trong chùa Bạch Vân xem thường ông bấy nhiêu. Bởi vì, mặc dù lớn tuổi, nhưng theo chức phận, Lão Cuồng đứng vào hàng tôi tớ trong chùa. Còn Huỳnh Đệ là đệ tử của một kẻ tôi tớ. Do đó, các nhà sư chỉ đứng thẳng người nhìn Huỳnh Đệ với ánh mắt thương hại.
Đợi phía triều đình chào hỏi nhau xong, Phương Trượng lớn tiếng nói:
- Kính chào các vị Thượng Thư và đại nhân, bần đạo và các bổn tọa xin phép cáo lui.
Nói xong, Phương Trượng cùng các vị sư khác lập tức xoay lưng đi ngược đường trở về chùa.
Chờ các nhà sư đi khuất, Lễ Bộ Thượng Thư ra hiệu cho thuộc hạ.
Từ phía sau, hai vị quan đi ra, một người hô lớn:
- Hoàng Thượng ban chiếu chỉ.
Người này hô xong thì chính hắn và tất cả mọi người đều quì xuống. Chỉ có một người đứng là kẻ đang mang cuộn giấy sơn son thếp vàng trên cái khay ngọc. Người này chậm rãi mở cuộn giấy ra, kính cẩn và lớn tiếng đọc:
"Hoàng Đế nguyên niên năm thứ....
Xét vì nước nhà đang lâm cảnh lầm than, giặc hung nô phương Bắc tràn xuống quấy nhiễu trong nhiều năm quạ Chúng đã giết hại dân lành, phá hủy mùa màng, và đang tràn xuống tàn sát sinh linh. Nay, xét vì cảnh nguy khốn của đất nước và lầm than của bá tánh, xét vì khá năng và bổn phận của con dân, Trẫm mong mỏi Thái Sư trớ về kinh, phục hồi chức quyền, cùng nhau đánh đuổi ngoại xâm, giữ gìn bờ cõi. Trẫm mong rằng Thái Sư hãy nhanh chóng hồi kinh. Trong niềm nhớ nhung những ngày cũ, Trẫm chờ Thái Sư với tất cả lòng mong đợi.
Khâm Thử. "
Chiếu chỉ đã được đọc xong, mọi người trên quãng trường vẫn quì trong im lặng. Vị quan ấy cuộn chiếu chỉ lại, hô lớn một tiếng rồi lui ra sau. Tất cả mọi người đứng lên.
Lễ Bộ Thượng Thư dõng dạc nói:
- Hoàng Thượng đã ban chiếu chỉ, mong Thái Sư sửa soạn lên đường.
Biết không thể từ chối được, Huỳnh Đệ cúi đầu đáp:
- Tôi xin phụng mạng hồi kinh. Thượng Thư cho tôi được phép từ giả sư phụ.
Hình Bộ Thượng Thư nghiêm giọng nói:
- Chúng tôi chờ Thái Sư từ giã lão tiền bối, mọi thứ hành trang đều đã được sửa soạn sẵn cho ngài. Hoàng Thượng trông ngóng Thái Sư bao lâu nay, xin đừng chậm trễ.
Huỳnh Đệ gật đầu vâng lệnh, quay lưng trở vào trong.
Hai quan Thượng Thư đều kính cẩn cúi đầu. Họ đều biết rằng, Huỳnh Đệ đã từng giữ chức cao, quyền trọng trong triều, ông lại là thầy của vuạ Qua bao nhiêu triều đại, chưa có ai được ban nhiều quyền hạn cao như Huỳnh Đệ. Ông được mặc áo hoàng bào, có quyền tiền trảm hậu tấu, được mang gươm khi lên thềm điện bên cạnh vua, hoặc lúc vào hậu cung. Khi Huỳnh Đệ hồi cung, họ sẽ dưới quyền ông. Lúc ấy, một lời của Huỳnh Đệ có thể xoay chuyển cả cuộc đời của họ.
Mọi người đều đứng im lặng chờ đợi ngoài sân.
Huỳnh Đệ trở vào trong ngôi nhà chứa củi. Ông nhìn quanh quẩn, không thấy Lão Cuồng ở đâu. Huỳnh Đệ nhớ rõ, lúc ông ra ngoài, Lão Cuồng còn nằm trên cái chiếu rách này, bên cạnh đống rơm.
Căn nhà chứa củi nhỏ, vách gỗ đã cũ, mục nát. Lão Cuồng không thể ẩn thân chỗ nào mà Huỳnh Đệ không thấy được. Ông đảo mắt nhìn quanh. Gió lạnh thổi luồn qua vách, rung động những máng nhện, lung lay mấy cọng rơm. Căn nhà bỗng nhiên trở nên hiu quạnh lạ lùng. Lần này hồi kinh, Huỳnh Đệ không biết bao giờ trở lại. Cuộc chiến chống ngoại xâm sẽ kéo dài và gian khổ, không biết lúc nào mới dứt. Lão Cuồng đã quá già, trên trăm tuổi. Lão không thể sống mãi với đất trời và núi rừng nơi đây.
Huỳnh Đệ càng suy nghĩ càng buồn. Ông đi lẩn thẩn trong nhà, chờ Lão Cuồng trở lại.
Chợt Huỳnh Đệ thấy mấy dòng chữ dưới đất, nét sâu và thật sắc. Nền nhà tuy bằng đất nhưng trải qua bao nhiêu năm, đã cứng như đá. Thế mà, ông nhìn qua, biết ngay Lão Cuồng dùng ngón tay vạch trên đất thành chữ.
Ông lẩm nhẩm đọc:
"Ngươi đã biết phải làm gì, không nên tìm ta và chờ đợi. "
Huỳnh Đệ đọc xong liền bước trở ra ngoài.
Ngay trước sân, một toán chừng hai mươi người đã chờ sẵn. Họ ngồi sẵn sàng trên ngựa. Hai vị Tả Hữu Sứ Giả đứng chờ, kềm một con ngựa bạch hùng tráng, phủ yên cương, hàm thiếc bằng bạc, và mấy lục lạc bằng vàng. Các quân sĩ trong toán đều mang gươm đao như sắp ứng chiến.
Hai vị Thượng Thư cúi đầu. Một vị kính cẩn nói:
- Xin mời Thái Sư lên đường.
Huỳnh Đệ thấy toàn bộ quan quân chưa chuẩn bị, ông ngạc nhiên hỏi:
- Hai vị không cùng tôi trở về một lúc hay sao?
Lễ Bộ Thượng Thư nhỏ nhẹ đáp:
- Thưa Thái Sư, ngài về trước cùng hai Sứ Giả và hai mươi quân thiện chiến bảo vệ. Hoàng Thượng đang chờ đợi ngài. Chúng tôi sẽ lục tục trở về sau. Công việc cứu quân như cứu hỏa, chúng tôi già cả, chậm lục, không dám cản trở hành trình của ngài.
Huỳnh Đệ thấy thái độ khiêm tốn của họ, cảm động nói:
- Tôi cáo từ, hai vị Thượng Thư đi sau vậy.
Hai người đồng nói:
- Thái Sư lên đường bình an.
Huỳnh Đệ níu dây cương nhảy bay lên yên ngựa. Hành động ông nhẹ nhàng, tựa như lá bay.
Hai Sứ Giả liếc mắt nhìn. Họ không nói gì nhưng đưa mắt nhìn nhau, tỏ ý thán phục.
Đoàn người rời chùa Bạch Vân, xuống núi, ngày đi đêm nghỉ. Hai Sứ Giả và đoàn quân sĩ bảo vệ thật dũng mãnh. Ban ngày họ đi, đêm thay nhau, thức canh phòng cẩn thận. Người nào cũng tuân hành kỹ luật thật nghiêm chỉnh. Họ đối xử với Huỳnh Đệ thật kính trọng. Bao nhiêu thức ăn ngon và quần áo ấm, cùng mọi tiện nghi, họ đều dành riêng cho Huỳnh Đệ. Phần họ, chỉ hưởng cơm khô và nước lã, mặc quần áo mỏng manh.
Đến ngày thứ hai, Huỳnh Đệ thấy ở góc trời, phía chùa Bạch Vân có khói đen bốc lên. Ông không biết chuyện gì xảy ra.
Hai Sứ Giả thấy Huỳnh Đệ lo lắng, bèn giải thích:
- Thưa Thái Sư, có lẽ quân sĩ đốt những thứ không cần thiết và rác rưới trước khi họ nhổ trại rời núi.
Huỳnh Đệ im lặng nhưng ông không vừa ý về lời giải thích ấy. Hai Sứ Giả tuy là người cầm binh ra trận nhưng lâu nay đã xa rời quân ngũ, do đó họ thiếu kinh nghiệm chiến trường. Theo ông, trong cách điều quân và dụng binh, không nên đốt lửa và phát khói trước khi nhổ trại. Tuy nghĩ như vậy nhưng Huỳnh Đệ cũng theo toán người liếp tục cuộc hành trình.
Đến chiều hôm đó, Huỳnh Đệ thấy khói đen bốc lên nhiều hơn nhưng ông không nói gì.
Hai Sứ Giả ra lệnh dừng lại nghỉ đêm. Bữa cơm chiều cũng bình thường như mọi khi, hai Sứ Giả vẫn ra lệnh pha trà cho Huỳnh Đệ.
Đêm đến, trong khi mọi người yên giấc, Huỳnh Đệ nhìn về phía chùa Bạch Vân. Trời tối, ông không thể thấy khói đen nữa nhưng hình như có ánh sáng tỏa lên phía ấy, lửa hồng một góc trời.
Biết có chuyện bất thường xảy ra, không tổn hại cho chùa thì cũng nguy hại đến Lão Cuồng. Nhớ lại nét mặt và lời giải thích của hai Sứ Giá, Huỳnh Đệ cảm thấy không yên tâm.
Đợi hai Sứ Giả và toán quân sĩ ngủ yên, Huỳnh Đệ nhỏm người dậy. Ông định bõ ngựa và đoàn người, lén trở về chùa Bạch Vân.
Nhưng, đột nhiên ông vừa vận sức đứng lên đã ngã khuỵu xuống. Người ông không còn chút hơi sức nào.
Huỳnh Đệ vừa rán sức đứng lên đã nghe tiếng Tả Sứ Giả nói nhỏ:
- Xin Thái Sư tha lỗi, bọn tiểu nhân phải đem ngài về kinh cho kịp thời hạn.
Hữu Sứ Giả cũng lên tiếng:
- Thái Sư miễn lỗi cho.
Huỳnh Đệ kinh hãi, ông không sợ cho bản thân mà lo cho sự an lành của Lão Cuồng. Đối với chùa Bạch Vân, triều đình không có va chạm gì, thì không có lý do để họ gây tổn hại cho chùa. Còn Lão Cuồng, lão chưa bao giờ xúc phạm đến ai, tại sao...
Không dám nghĩ tiếp nữa, Huỳnh Đệ cố giữ bình tĩnh:
- Chúng ta trở về chùa Bạch Vân, xem có chuyện gì bất trắc.
Hai Sứ Giả cùng lắc đầu:
- Không được.
Huỳnh Đệ bực tức nói:
- Chúng ta quay trở về. Tôi chỉ muốn biết sư phụ tôi có gặp chuyện gì nguy hiểm hay không. Lúc ra đi, tôi không gặp được sư phụ để từ giã ông. Tôi chỉ cần thấy mặt sư phụ rồi đi ngay.
Ông vừa nói vừa gắng gượng bước tới nhưng hai chân ông không còn chút sức lực nào nên thân người cứ ngả nghiêng qua lại.
Hữu Sứ Giả đứng phắt dậy, nắm lấy một bên vai Huỳnh Đệ. Hắn vừa muốn giúp mà cũng vừa muốn kìm chế ông.
Huỳnh Đệ bật cười:
- Không ngờ đến từng tuổi này, ta lại mắc mưu hai vị.
Hai Sứ Giả cúi đầu:
- Bọn tiểu nhân có tội.
Huỳnh Đệ thở dài:
- Hai vị bỏ thuốc vào nước trà phải không?
Tả Sứ Giả gật đầu đáp:
- Tiểu nhân đành phải làm vậy để giữ chân Thái Sự Nếu ngài khỏe mạnh, chắc gì bọn tiểu nhân đối phó nổi.
Huỳnh Đệ lắc đầu, ngao ngán hỏi:
- Có phải hoàng thượng ra lệnh làm như vậy?
Hữu Sứ Giả lắc đầu:
- Thưa Thái Sư, không.
- Thế thì ai ra lệnh?
- Thưa Thái Sư, tiểu nhân không được phép nói.
Huỳnh Đệ xoay người cố đi tới nhưng ông không thể nhúc nhích được.
Hữu Sứ Giả nhỏ nhẹ nói:
- Xin Thái Sư đừng vận sức. Ngài càng cố sức, thuốc tác động càng mạnh. Bọn tiểu nhân chỉ thi hành lệnh, nếu để nguy hại đến tánh mạng Thái Sư, hai cái đầu này sẽ không giữ được.
Hữu Sứ Giả vừa dứt lời thì Tả Sứ Giả hô lên một tiếng. Lập tức đám quân sĩ đồng loạt đứng dậy.
Huỳnh Đệ hiểu ra, bọn họ chỉ giả vờ ngủ say.
Trong khi Huỳnh Đệ đang lo nghĩ, chưa biết cách nào đối phó thì đột nhiên trong đám quân sĩ có một người nhảy sổ ra ngoài.
Người này lướt nhanh đến đám ngựa rồi lăn tròn xuống đất. Trong bóng tối, mọi người chỉ thấy ánh vũ khí loang loáng. Thì ra, người ấy đang chém chân ngựa.
Đám ngựa bị chém đứt nhượng chân, vừa ngã quỵ vừa hí vang trời.
Tả Sứ Giả và đám quân xông tới để ngăn cản người ấy.
Nhưng bọn Tả Sứ Giả không kìm chế được kẻ lạ. Trong bóng đêm, người ấy di chuyển thật nhanh. Trong chốc lát, tất cả đám ngựa đều bị chém trọng thương nhân ngã hàng loạt xuống đất.
Đám Tả Sứ Giả và quân sĩ chận bên này thì người ấy lăn qua bên kia. Họ đón phía trước thì người nọ lòn ra sau. Đám ngựa ngã xong thì đến phiên bọn quân sĩ.
Đám quân này đã được chọn lựa rất kỹ. Người nào cũng giỏi võ và thiện chiến. Nhưng họ không chống cự nổi. Từng tên bị chém đứt gân chân, té khụy xuống, kêu gào, rên xiết.
Dưới ánh trăng mờ nhạt, Huỳnh Đệ thấy người ấy mặc quần áo giống hệt đám quân sĩ. Hắn bịt mặt bằng một tấm vải đen, xử dụng đao bản to chứ không phải kiếm. Điều này chứng tỏ hắn là một kẻ lạ độn nhập vào hàng ngũ của hai Sứ Giả.
Trong khoảnh khắc, trên chiến trường chỉ còn người lạ và Tả Sứ Giả. Hai người đánh quấn lấy nhau. Tả Sứ Giả dùng hai đoản kiếm để chống chọi với thanh đao của người lạ.
Huỳnh Đệ biết tài nghệ của hai Sứ Giả rất cao. Họ được Hoàng Đế chọn lựa để thi hành nhiệm vụ, tất nhiên họ không phải là những người kém cỏi. Thế mà, chỉ vài phút trôi qua, Tả Sứ Giả bị áp đảo, phải thối lui liên tục.
Thấy tình hình nguy cấp, Hữu Sứ Giả liền buông Huỳnh Đệ ra, xông vào trận chiến.
Cả hai Sứ Giả đều xử dụng đoản kiếm.
Lúc bấy giờ người lạ với một đao phải chống cự với bốn đoản kiếm của hai Sứ Giả. Tuy vậy, trận chiến vẫn cầm đồng.
Đứng ngoài lượt trận một lúc, Huỳnh Đệ bèn nhắc nhở:
- Đao dài mà kiếm ngắn, tại sao không lui ra mà đánh.
Người lạ cười khanh khách, âm thanh thật hào hùng:
- Đa tạ đại nhân chỉ giáo. Không ngờ, bao nhiêu năm qua đại nhân vẫn khỏe mạnh và sáng suốt.
Người lạ vừa lên tiếng, Huỳnh Đệ cảm thấy sững sờ. Giọng người này thật quen thuộc, nhưng nhất thời ông không nhận ra là ai. Tất nhiên, hắn không phải là Lão Cuồng mà cũng không là bất cứ ai trong chùa Bạch Vân.
Trong khi Huỳnh Đệ suy nghĩ, ngoài trận, người lạ đã lui ra sau. Hắn giữ khoảng cách xa để chiến đấu.
Quả nhiên như lời Huỳnh Đệ nhắc nhở. Cuộc diện thay đổi rõ ràng, đao dài tấn công thật hiệu quả trong khi kiếm ngắn không tạo tác dụng được.
Quan sát một lúc nữa, Huỳnh Đệ lại nhắc:
- Hạ bàn không vững, tại sao không đánh thấp xuống.
Hai Sứ Giả xuất thân từ chiến tướng của triều đình. Họ được huấn luyện để chiến đấu trên ngựa ngoài mặt trận. Do đó, họ giỏi về chiến thuật đánh kiếm mà kém về sự di chuyển chân.
Huỳnh Đệ vừa dứt lời thì Tả Sứ Giả la lớn:
- Thái Sư, tại sao ngài giúp kẻ địch?
Hữu Sứ Giả cũng hoảng hốt:
- Tại sao ngài theo địch chống lại triều đình?
Huỳnh Đệ lớn tiếng nói:
- Hai vị phản ta trước. Ta thuộc triều đình chứ hai vị không phải. Hai vị bỏ thuốc hãm hại Thái Sư của triều đình, tội nặng lắm.
Tả Sứ Giả cố cãi:
- Thái Sư chưa hồi kinh, chưa được phục chức.
Huỳnh Đệ cả cười:
- Ta đã là Thái Sư từ khi chấp hành lệnh theo chiếu chỉ của Hoàng Thượng.
Hữu Sứ Giả lo sợ nói:
- Ngài nhận lệnh từ chiếu chỉ nhưng chưa được phong chức.
Hắn vừa nói tới đây đột nhiên thét lên một tiếng đau đớn rồi ngã quị xuống. Thì ra nhượng chân bên phải của hấn đã bị chém trúng.
Người lạ cười sảng khoái, hào khí ngất trời:
- Đại nhân giỏi thật.
Người lạ nói xong, Huỳnh Đệ nhận ngay ra hắn, ông vừa vui lại vừa cảm thấy ngậm ngùi:
- Ta đã bảo ngươi ở lại phụng sự triều dình, tại sao ngươi lại đến đây?
Người lạ xuống giọng đáp:
- Tiểu nhân cãi lệnh đại nhân, tội nặng lắm.
Trong lúc nói chuyện, người lạ thiếu tập trung liền bị đoản kiếm của Tả Sứ Giả chém trúng vào mặt và đầu. Tấm khăn che mặt bị rơi xuống và miệng khăn quấn đầu sổ tung ra.
Hai Sứ Giả đồng loạt la lên. Thì ra, người ấy trọc đầu.
Tả Sứ Giả quát lên:
- Ngươi là người của chùa Bạch Vân.
Người lạ làm thinh lăn tròn, tấn công vào hai chân của Tả Sứ Giả. Chỉ trong chốc lát, nhượng chân bên trái của Tả Sứ Giả cũng bị chém đứt.
Hai Sứ Giả nằm lăn trên đất, không hề rên xiết, lại lớn tiếng thóa mạ:
- Tên thầy chùa phản nghịch kia, tại sao dám chống triều đình? Tên trọc đầu xấc xược, ngươi thắng chúng ta vì có Thái Sư chỉ điểm.
Người lạ cười sằng sặc:
- Ta không cần biết điều đó. Ta chỉ nhớ rằng, ngày hôm nay, ta đã đánh ngã hai Sứ Giả của triều đình.
Nói xong, người ấy quay về phía Huỳnh Đệ, quì xuống bái tạ:
- Đại nhân vẫn mạnh chứ. Tiểu nhân biết tội, nhưng không làm sao khác hơn được. Khi đại nhân đi rồi, tiểu nhân phụng mạng đem trả ấn tín và kiếm cho triều đình, chia hết của cải cho dân nghèo rồi tìm đường lên núi Bạch Vân.
Huỳnh Đệ thở dài, im lặng.
Người ấy nói tiếp:
- Hơn mười năm nay, tiểu nhân giả làm một nhà sư nấu bếp để có dịp hầu hạ Thái Sư cùng tiền bối Lão Cuồng.
Huỳnh Đệ xúc động nói:
- Dũng Tướng, ngươi không nên làm như vậy.
- Tiểu nhân biết tội đã cãi lệnh đại nhân.
Nói xong, người trọc đầu mặc quân phục, chính là Dũng Tướng, một thuộc hạ thân tín và tài giỏi của Huỳnh Đệ, quay lại phía hai Sứ Giả:
- Bây giờ, các ngươi đã biết ta, đừng có đổ tội cho các sư trong chùa Bạch Vân.
Tả Sứ Giả hằn học nói:
- Ngày xưa, ta có nghe qua danh tiếng của ngươi. Bây giờ đã bại dưới tay ngươi, thật sự chúng ta không phục vì có Thái Sư chỉ điểm, chỉ tiếc là công việc mà Hoàng Thượng giao phó chưa thực hiện được.
Huỳnh Đệ Ôn tồn nói:
- Hai Sứ Giả vẫn hoàn thành công việc mà. Chỉ có điều là hơi chậm trễ một chút thôi. Ta về chùa Bạch Vân để vấn an sư phụ ta rồi quay về kinh lập tức. Ta sẽ tâu với Hoàng Thượng, hai vị lập công lớn, đã hết lòng hết sức đến nỗi bị thương tật như thế này.
Hai Sứ Giả thở dài:
- Đa tạ Thái Sư, chúng tôi có tội đã phục thuốc hại ngài. Chỉ cần tịnh dưỡng, không cử động trong ba ngày, Thái Sư sẽ bình phục hoàn toàn.
Huỳnh Đệ gật đầu rồi quay lại phía Dũng Tướng:
- Chúng ta về chùa Bạch Vân.
Nói xong, Huỳnh Đệ định bước đi nhưng không thể nhấc chân lên được. Ông nghiêng người vừa sắp ngã thì thật nhanh, Dũng Tướng đã lao tới đưa lưng đỡ lấy ông.
Dũng Tướng cõng Huỳnh Đệ trên lưng nhắm hướng chùa Bạch Vân chạy thẳng.
Huỳnh Đệ nằm trên lưng thuộc hạ, thở dài hỏi:
- Lâu nay, ngươi vẫn khõe mạnh chứ.
- Đa tạ đại nhân, tiểu nhân vẫn bình thường.
- Vai trái ngươi còn đau nhức hay không?
Dũng Tướng xúc động đáp:
- Thỉnh thoảng tiểu nhân vẫn đau nhưng nhờ bài thuốc của đại nhân, thoa vào lại hết.
- Ờ, hết đau chỉ là tạm bợ, xương vai trái của ngươi đã bị gãy nát, khó lòng mà hồi phục được bình thường. Này, ngươi từ chùa Bạch Vân theo ta đến đây phải không?
- Thưa đại nhân, đúng vậy.
- Lúc ngươi rời chùa, có thấy sư phụ ta hay không?
- Lúc đánh một quân sĩ ngất xỉu, giấu hắn sau gốc cây cổ thụ, lấy quân phục để giả trang, tiểu nhân có thấy lão tiền bối trèo lên ngọn cây.
- Sư phụ ta trèo lên ngọn cây làm gì?
- Tiểu nhân không rõ, có lẽ lão tiền bối muốn quan sát sự việc bên dưới.
Huỳnh Đệ gật đầu, tự an ủi:
- Sư phụ ta là người thông minh và cơ trí lắm.
Dũng Tướng vẫn chạy đều, cố nén hơi thở, hổn hển nói:
- Tiểu nhân có nghe lén được, các Thượng Thư cho người gom cây khô để đốt căn nhà chứa củi.
Huỳnh Đệ ngạc nhiên hỏi:
- Họ đốt căn nhà chứa củi để làm gì? Ta đã đi rồi. Sư phụ ta chỉ có căn nhà đó để cư trú.
Dũng Tướng lẩm bẩm:
- Có lẽ họ muốn hãm hại lão tiền bối.
Huỳnh Đệ nóng nảy hỏi:
- Tại sao họ muốn hại sư phụ ta?
- Tiểu nhân không biết.
Huỳnh Đệ nhớ tới khói đen và ánh lửa phía chùa Bạch Vân, ông hoảng hốt nói:
- Không xong rồi, họ đã nổi lửa, không biết sư phụ ta ra sao rồi?
Dũng Tướng gật đầu vâng dạ, cố sức chạy nhanh hơn. Hai người đi như thế suốt ngày suốt đêm. Khi mệt, Dũng Tướng dừng lại nghỉ ngơi. Hắn lấy lương khô và nước lã, cùng Huỳnh Đệ ăn uống. Bớt mệt, hắn lại cõng Huỳnh Đệ tiếp tục cuộc hành trình.
Qua một ngày nữa, Dũng Tướng quá mệt. Hắn thở hồng hộc, mắt hoa, chân tay rã rời.
Huỳnh Đệ đành phải đề nghị:
- Ngươi để ta ở đây, rán sức về cho kịp để cứu sư phụ ta.
Dũng Tướng cố giữ hơi thở đều, nài nỉ:
- Thân phận tiểu nhân thấp hèn, các vị Thượng Thư không chịu nghe đâu. Đại nhân phải có mặt, mới mong ngăn cản được họ. Tiểu nhân vẫn khõe mà.
Dũng Tướng vừa nói vừa hoa tay, múa chân chứng tỏ sức mạnh.
Huỳnh Đệ nhìn hành động của thuộc hạ, ứa nước mắt, nhưng không biết làm cách nào khác hơn.
Thấy Huỳnh Đệ bằng đòng, Dũng Tướng mừng rỡ, khom người, cõng ông lên lưng, nhắm hướng chùa Bạch Vân, tiếp tục chạy.
Cuộc hành trình càng lâu, Huỳnh Đệ càng nóng lòng mà Dũng Tướng càng mệt.
Đến ngày thứ ba, họ đã thấy núi Bạch Vân xuất hiện sau rặng cây xanh ở chân trời.
Dũng Tướng cắn răng, không dám thở mạnh, cố sức chạy nhanh hơn. Hắn làm vậy để Huỳnh Đệ không áy náy, bất hắn phải dừng chân. Nhưng vì thế mà Dũng Tướng càng mệt hơn.
Dũng Tướng chạy suốt đêm. Đến hừng sáng, hai người tới được sau chùa Bạch Vân.
Từ xa, Huỳnh Đệ đã thấy khói đen bốc mịt mù và nghe tiếng reo hò ầm ĩ.
Còn cách ngôi nhà chứa củi chừng vài chục bước, Dũng Tướng đã té quị trên đất. Một chân hắn quì gối một chân duỗi ra, đầu gục xuống, nhưng vẫn giữ cho Huỳnh Đệ không ngã.
Thấy khói lửa và tiếng reo hò như vậy, Huỳnh Đệ biết đám quan quân đã tấn công từ lâu. Ông không dám vận sức, chỉ cố đi nhanh về phía ngôi nhà chứa củi.
Huỳnh Đệ thấy hai Thượng Thư đang chỉ huy đám quân chất cây cỏ khô dưới gốc cây cổ thụ, đốt lửa phừng phừng.
Lửa nóng tỏa ra một vùng rộng lớn còn khói đen bốc lên mù mịt một góc trời. Thân cây cổ thụ bị cháy nám còn cành lá đều bị thiêu rụi.
Huỳnh Đệ nhìn lên, thấy lờ mờ một người mặc quần áo xám đang nằm trên một cành cây to.
Đám quan quân vây bọc bên dưới. Chúng không leo lên được mà chẳng có ai đủ sức nhảy tới cành cây đó.
Huỳnh Đệ tính nhẩm. Từ ngày ông rời chùa đến hôm nay đã được sáu ngày. Thế thì, nếu căn cứ vào lời kể của Dũng Tướng thì Lão Cuồng đã ở trên đó, chịu đói khát đến cả sáu ngày.
Tiếng reo hò đột nhiên nhỏ dần rồi im bặt. Chỉ còn tiếng lửa reo và cây khô cháy răn rạc. Bọn quan quân đã thấy Huỳnh Đệ tiến dần lại nên thôi la hét. Tất cả đều quay đầu lại.
Hai vị Thượng Thư thấy Huỳnh Đệ trở lại một mình, vừa ngạc nhiên vừa lo sợ. Lễ Bộ Thượng Thư cúi đầu chào, kính cẩn hỏi:
- Tại sao Thái Sư trở lại? Còn hai vị Sứ Giả đâu rồi?
Huỳnh Đệ không trả lời, quắc mắt hỏi lại:
- Ai ra lệnh thiêu cây cổ thụ, cố giết sư phụ ta?
Hai Thượng Thư nhìn nhau im lặng.
Huỳnh Đệ gằn hỏi:
- Ai ra lệnh? Có phải hai vị chấp hành lệnh của Hoàng Thượng hay không? Hoàng Thượng có ra lệnh giết sư phụ ta hay không?
Hình Bộ Thượng Thư ưỡn ngực nói:
- Chúng tôi ra lệnh này. Hoàng Thượng không ra lệnh giết sư phụ của Thái Sư.
Huỳnh Đệ đi tới thêm mấy bước, khoát tay ra lệnh:
- Dập tắt lửa, dẹp hết củi khô.
Thấy thái độ nghiêm trang và hùng dũng của Huỳnh Đệ, đám quân sĩ đồng loạt thối lui ra sau.
Hình Bộ Thượng Thư bước tới, đối mặt với Huỳnh Đệ:
- Hoàng Thượng đã ban cho chúng tôi quyền tiền trảm hậu tấu trong công chuyện này. Thái Sư dám ngăn cản hay sao?
Huỳnh Đệ bực tức hỏi:
- Ta đã đồng ý hồi kinh. Tại sao hai ông muốn giết sư phụ ta?
Lễ Bộ Thượng Thư lạnh lùng đáp:
- Chính vì người này mà Thái Sư bỏ Hoàng Thượng, bõ triều đình, bõ cả đất nước. Nếu chúng tôi không giết ông ấy, thế nào khi xong việc, Thái Sư cũng quay về đây.
Huỳnh Đệ gằn từng tiếng:
- Hoàng Thượng không ra lệnh, hai ông tự tiện giết sư phụ tạ Tội này không nhỏ đâu.
Lễ Bộ Thượng Thư vẫn cười hách dịch:
- Hoàng Thượng giao toàn quyền cho chúng tôi. Ngài có nói rằng, có thể làm bất cứ chuyện gì để Thái Sư sớm trở về kinh, giúp dân, giúp nước. Chúng tôi vì Hoàng Thượng, vì dân, vì nước mà hành xử.
Huỳnh Đệ không dằn được cơn giận:
- Các ông đã đi quá lố rồi. Các ông đã lầm. Sư phụ ta có mãn phần, ta vẫn trở về đây.
Huỳnh Đệ vừa nói vừa bước tới, hô lớn:
- Dẹp hết lửa củi, mang sư phụ ta xuống.
Hình Bộ Thượng Thư rút một thanh gươm ngắn, bao bọc vàng, giơ lên cao:
- Đây là kiếm lệnh của Hoàng Đế, ai trái lệnh ta sẽ bị chém đầu.
Đám quân sĩ đều kinh hãi, thối lui ra xa.
Huỳnh Đệ vẫn bước đều tới.
Vài tùy tướng của hai Thượng Thư xông ra, án ngữ trước mặt Huỳnh Đệ. Một người lớn tiếng nói:
- Xin Thái Sư lui bước, nếu không, chúng tôi đành phải thất lễ.
Huỳnh Đệ mặc kệ mấy vị tướng đó, cứ đi thẳng tới.
Mấy tùy tướng của hai Thượng Thư đang luống cuống không biết phải làm sao thì đột nhiên Huỳnh Đệ xé toang áo vải đang mặc, vất xuống đất.
Mọi người đồng loạt kêu lên ngạc nhiên. Trên người Huỳnh Đệ lộ ra nguyên bộ áo vàng chói có thêu hình đầu rồng ở cả trước và sau. Cổ và tay áo đều có thêu nhiều hình rồng bay, phượng múa.
Các tùy tướng vừa thấy chiếc áo vàng của Huỳnh Đệ đang mặc, đều thất kinh, lui hết ra xa.
Huỳnh Đệ lớn tiếng hỏi:
- Các vị có biết áo này không?
Mọi người đều im lặng.
Chờ một lúc, thấy không ai trả lời, Huỳnh Đệ hỏi tiếp:
- Đây là Hoàng Y của Hoàng Đế. Thấy áo cũng như thấy người. Vị nào phạm thượng có biết tội tru di tam tộc như thế nào không?
Huỳnh Đệ vừa nói vừa bước lại gần cây cổ thụ. Lúc ấy lửa vẫn bốc cao ngùn ngụt. Hơi nóng hừng hực lan rộng cả một vùng.
Nếu để Thái Sư mặc Hoàng Y phải chết trong lửa, tội nhẹ nhất cũng phải bêu đầu nên đám quân sĩ hoảng sợ, liền xông tới gạt phắt hết củi lửa ra xạ Chúng còn cẩn thận đẩy hết tro tàn ra chỗ khác.
Cả bọn xếp hàng trước mặt Huỳnh Đệ, đồng loạt quì xuống.
Huỳnh Đệ dõng dạc ra lệnh:
- Chúng bây leo lên cây, mang sư phụ ta xuống. Ai để sư phụ ta tổn thương sẽ chịu tội xử trảm hoặc phân thây.
Đám quân sĩ vừa nghe lệnh, hết thảy kinh hoàng. Mặc kệ lời đe dọa của hai vị Thượng Thư, chúng ném dây lên những nhánh cây, cố sức trèo lên.
Hì hục thật lâu, đám quân sĩ mang được Lão Cuồng xuống.
Đã qua gần một tuần lễ nhịn đói, chịu khát, và bị hít thở khói nên Lão Cuồng kiệt sức, gần như hôn mệ Cả người lão, từ mặt mũi cho đến quần áo đều bị khói đen bám đầy.
Huỳnh Đệ xốc Lão Cuồng lên. Người lão mềm nhũn. Lão thở thoi thóp, chân tay buông xuôi. Người lão đã ốm, bấy giờ hai mắt lão nhắm nghiền, má hóp lại, nên càng trông thảm hại hơn. Râu tóc bạc trắng của lão đã bị khói nhuộm đen.
Huỳnh Đệ mang Lão Cuồng vào nhà chứa củi, lấy vải ướt lau mặt cho lão. Huỳnh Đệ lấy dao cứa mạch cườm tay, cạy miệng Lão Cuồng rồi nhỏ máu vào miệng lão.
Bên ngoài, mặt trời lên cao, nắng bắt đầu chiếu gay gắt. Hai Thượng Thư và đám quân sĩ đã dập tắt lửa, dọn dẹp củi khô, chuẩn bị trở về kinh.
Trong nhà, nuốt được máu của Huỳnh Đệ, Lão Cuồng khỏe lại dần. Khoảng chừng tàn nửa cây nhang, Lão Cuồng đã hồi tỉnh.
Lão mở hé mắt nhìn Huỳnh Đệ rồi nhắm mắt lại. Một lúc sau, Lão Cuồng từ từ ngồi dậy.
Huỳnh Đệ lo lắng nói:
- Sư phụ hãy nằm yên tịnh dưỡng.
Lão Cuồng mỉm cười, thần sắc đã hồng hào trở lại. Lão xoay người xé một vạt áo, quấn chặt cánh tay Huỳnh Đệ để ngăn máu chảy. Lão ôn tồn nói:
- Ngươi thọ độc chưa khỏi hẳn, đừng phí sức như vậy. Hãy ngồi đây nghỉ ngơi.
Lão Cuồng đẩy Huỳnh Đệ ngả lưng vào vách rồi ngồi xếp bằng, nhắm mắt, hai tay thả lỏng trên đầu gối. Cả hai ngồi yên lặng như thế, thở đều.
Một lúc sau, trên đầu Lão Cuồng có khói trắng bốc lên nghi ngút.
Lão Cuồng mấp máy môi, giọng trầm đều:
- Nâng chở hồn vía, giữ chặt, không xa lìa. Thống trị khí thật mềm mại như trẻ sơ sinh. Quét sạch định kiến, giữ lẽ sâu xa huyền diệu, không tạo lỗi lầm. Yêu dân, sửa yên việc nước. Cửa trời mở đóng, Tạo Hóa đã tỏ rõ suốt tới bốn bề. Sinh ra mà không hiện hữu, nuôi dưỡng mà không nương cậy, thành đạt mà không làm chủ, đó là đức sâu xa.
Giọng Lão Cuồng nhỏ, lời êm dịu xuyên suốt vào não Huỳnh Đệ.
- Nâng chở hồn vía, giữ chặt, không xa lìa. Thống trị khí thật mềm mại như trẻ sơ sinh. Quét sạch định kiến, giữ lẽ sâu xa huyền diệu, không tạo lỗi lầm. Yêu dân, sửa yên việc nước. Cửa trời mở đóng, Tạo Hóa đã tỏ rõ suốt tới bốn bề. Sinh ra mà không hiện hữu, nuôi dưỡng mà không nương cậy, thành đạt mà không làm chủ, đó là đức sâu xa.
Lão Cuồng nói đều, âm trầm ấm, dịu ngọt. Nắng từ thiên đỉnh xuyên qua mái nhà, chiếu loang lổ xuống nền đất. Gió từ cổ đại, len lỏi qua khe, lung lay những mạng nhện bên vách. Hơi ấm tận thiên thu đổ về, ấp ủ con người.
Lời Lão Cuồng vẫn vang đều:
- Nâng chở hồn vía, giữ chặt, không xa lìa. Thống trị khí thật mềm mại như trẻ sơ sinh. Quét sạch định kiến, giữ lẽ sâu xa huyền diệu, không tạo lỗi lầm. Yêu dân, sửa yên việc nước. Cửa trời mở đóng, Tạo Hóa đã tỏ rõ suốt tới bốn bề. Sinh ra mà không hiện hữu, nuôi dưỡng mà không nương cậy, thành đạt mà không làm chủ, đó là đức sâu xa.
Lão Cuồng nói nhỏ dần rồi im bặt. Lão ngồi thư thả, thở đều, mất nhắm, tựa như ngủ mà không phải ngủ, không giống thức mà y như thức. Mọi động tỉnh, hay thay dối của tình huống bên ngoài đều không thoát khỏi sự nhận biết của lão.
Thấy Lão Cuồng đã hồi phục, Huỳnh Đệ đứng dậy, đi lần ra ngoài.
Hai Thượng Thư và bọn quan quân đứng xếp hàng trước sân. Họ cúi đầu, im lặng chờ đợi.
Huỳnh Đệ lẳng lặng đi về phía Dũng Tướng đang quì bên sân.
Nắng chiếu thật gay gắt, nóng bỏng mà Dũng Tướng vẫn còn quì y thế ban đầu. Hai tay Dũng Tướng vẫn chịu trên đầu gối, một chân co, một chân duỗi. Quần áo Dũng Tướng ướt sũng mồ hôi. Đầu hắn gục xuống, nên không ai biết hắn thức hay ngủ.
Huỳnh Đệ đến gần, lay vai Dũng Tướng:
- Ngươi đã khổ cực quá nhiều, tại sao không vào trong ngơi nghỉ.
Không thấy Dũng Tướng cử động hay nói năng gì, Huỳnh Đệ lay hắn mạnh hơn:
- Ngươi vào trong kia tịnh dưỡng rồi cùng ta trở về kinh.
Vẫn không thấy Dũng Tướng cục cựa hoặc đáp lại, Huỳnh Đệ hoảng hốt nâng đầu hắn lên.
Dưới ánh nắng chói chan và rực rỡ, tóc Dũng Tướng còn ướt đầm đìa mồ hôi, mắt hắn vẫn mở lớn nhưng đã đứng tròng.
Huỳnh Đệ quì xuống bên cạnh, ôm Dũng Tướng vào lòng. Ông ngước mặt lên trời, thở hắt ra, hai hàng nước mắt tuôn tràn.
Ánh mặt trời chói rọi nhưng mắt Huỳnh Đệ cay xè không phải vì sức nóng đó mà chính do nỗi đau đớn trong lòng. Người thuộc hạ trung kiên suất đời tận tụy vì chủ và sự hi sinh cuối cùng đó đã xoắn tim Huỳnh Đệ lại. Cơn đau tưởng chừng phá tung cả lồng ngực ông. Huỳnh Đệ há to miệng, phun máu lên trời, hú thảm thiết. Tiếng kêu bi thương kéo dài mãnh liệt.
Hai Thượng Thư và bọn quan quân tiến lại gần nhưng không ai dám chạm vào người Huỳnh Đệ. Họ thảng thốt đứng nhìn.
Máu miệng Huỳnh Đệ tuôn ồng ộc, nhuộm đỏ cả hoàng ỵ Màu vàng rực rỡ của áo tẩm máu đỏ trở thành nâu sẫm, bóng ngời dưới ánh mặt trời.
Trong lúc mọi người hoang mang không biết phải làm gì thì đột nhiên một bóng xám từ trong nhà chứa củi lao ra. Đám quan quân phải thối lui lại.
Người ấy là Lão Cuồng. Người lão lướt như baỵ Vạt áo xám còn nhuộm khói đen rung phần phật. Mớ tóc bạc đã biến thành xám xịt bay lất phất trong gió.
Lão Cuồng tiến đến gần, một tay nắm cổ áo Huỳnh Đệ, một tay thộp lưng áo Dũng Tướng. Hai tay xách hai người. Lão Cuồng bay lướt lên trời.
Hai Thượng Thư và quan quân ngơ ngác ngước lên nhìn.
Bỗng nhiên họ thấy ánh mặt trời bị một bóng mờ che khuất và đầu họ bị ai đó đạp lên thật mạnh.
Thì ra, Lão Cuồng xách Huỳnh Đệ và Dũng Tướng đã đạp lên đầu hai Thượng Thư và đám quân sĩ mà chạy. Lão vừa chạy vừa hú, lướt bay xuống núi, tiến về phía kinh độ Tiếng hú vừa trầm vừa lớn.
Đám quan quân kinh hoàng, hai tai lùng bùng như màng nhĩ sắp thủng.
Lão Cuồng đã đi xa mà tiếng hú còn vang lồng lộng.
Đám quan quân lục tục nhổ trại trở về kinh.
Chùa Bạch Vân trở lại tịch mịch như tự bao giờ. Sau chùa Bạch Vân càng vắng lặng hơn.
Từ nay, không còn ai quét lá sau chùa nữa.
← Hồi 5 |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác