← Hồi 093 | Hồi 095 → |
Bao Chửng trầm mặc một lát mới nói:
- Người phụ nữ đó chính là vợ của Chủng Thế Hành, còn hai đứa nhỏ đó chính là con trai của Chủng Thế Hành, thằng lớn tên Chủng Ngạc, thằng nhỏ là Chủng Chẩn.
Cả cung điện đột nhiên tĩnh lặng. Ngay cả đám người Vương Củng Thần, Văn Ngạn Bác cũng mặt mày biến sắc.
Bọn họ vừa lật đổ được Trương Kháng, Đằng Tử Kinh, lại muốn ép Địch Thanh cáo lão về quê. Còn đang chuẩn bị ra tay với Chủng Thế Hành, một lưới toàn thắng thì đột nhiên lại nghe được tin Chủng gia nghèo khó nhưng vậy, trong lòng cũng không khỏi có chút xúc động.
Triệu Trinh im lặng một lát rồi hỏi:
- Sau đó thì sao?
Bao Chửng nói:
- Đêm đó thần ra ngoài sân thì thấy Chủng Ngạc và Chủng Chẩn đang ngồi ở đó. Thần định nhân lúc người phụ nữ kia không chú ý cho Chủng Ngạc năm lượng bạn. Thần nhận ân huệ của người ta nên rất muốn báo đáp, nhưng không ngờ người phụ nữ kia nhất quyết không chịu nhận mà chỉ nói rằng người khác gặp nạn ra tay cứu giúp là chuyện đương nhiên, không cần báo đáp. Thần không còn cách nào khác đành bảo bọn trẻ nhận lấy số bạc đó. Không ngờ Chủng Ngạc đĩnh đạc nói một câu khiến thần không thể nào quên.
Triệu Trinh hỏi:
- Nó nói gì vậy?
Từ lúc vào trong cung điện, Bao Chửng luôn làm như không nhìn thấy Địch Thanh vậy, mãi tới bây giờ y mới nhìn sang phía Địch Thanh, hùng hồn nói:
- Chủng Ngạc nói với thần rằng, Địch Thanh vì bách tính Tây Bắc mà vào sinh ra tử, cứu người vô số nhưng từ trước tới giờ chưa bao giờ cần báo đáp, chúng cháu chỉ làm được chút chuyện nhỏ thế này nào dám mong người báo đáp?
Lời vừa nói ra, xung quanh lặng lẽ như tờ.
Đám người Vương Củng Thần vốn chỉ chăm chăm gây sự, nhưng giờ nghe thấy như vậy, nhìn sang Địch Thanh cũng cảm thấy có chút không tự nhiên. Vẻ mặt đám người Âu Dương Tu có thần sắc hẳn lên. Phạm Trọng Yêm lại vừa kiêu ngạo vừa thương tâm.
Chỉ có Địch Thanh là vẫn đờ đẫn đứng ở đó giống như là không nghe thấy gì vậy. Nhưng không biết là vì sao mà khóe mắt lại ướt ướt. Địch Thanh không phụ bách tính Tây Bắc, thì ra bách tính ở Tây Bắc xưa nay vẫn không hề quên hắn.
Mãi lâu sau, Bao Chửng mới nói tiếp:
- Thần nghe Chủng Ngạc nói như vậy cảm thấy vô cùng xấu hổ đành lấy lại số bạc đó. Thần hỏi Chủng Ngạc nó và đệ đệ ngồi ở đó làm gì thì nó nói rằng nó và đệ đệ đang đợi sao băng.
Triệu Trinh liếc mắt nhìn Địch Thanh hiếu kỳ nói:
- Nó đợi sao băng để làm gì?
Bao Chửng nói:
- Có truyền thuyết nói rằng nếu như nhìn thấy sao băng mà kịp thời ước nguyện thì ước nguyện sẽ trở thành hiện thực.
Triệu Trinh ở trong cung đã lâu, đây là lần đầu tiên y nghe thấy truyền thuyết như vậy, y chợt nói:
- Chủng Ngạc đợi sao băng để ước nguyện sao? Nó muốn ước cái gì?
Bao Chửng nói:
- Đếm đó nó không đợi được sao băng nhưng nó đã nói ước nguyện của nó cho thần nghe.
Ngừng một lát, Bao Chửng chậm rãi nói:
- Nó muốn ước cho mình nhanh chóng trưởng thành, giống như Địch tướng quân, chống lại người Hồ, bảo vệ đất nước.
Triệu Trinh liếc nhìn Địch Thanh một cái, lần này y không hỏi thêm điều gì cả. Các thần tử trên điện tuy nhiều nhưng không ai có thể chấp nhận được chuyện này.
Trầm mặc một lát, Bao Chửng nói:
- Thật ra không chỉ có Chủng Ngạc có ước nguyện, Chủng Chẩn cũng có nguyện vọng của mình.
Triệu Trinh nói:
- Ước nguyện của Chủng Chẩn có liên quan gì tới Địch Thanh sao?
Thật ra Triệu Trinh cũng chẳng có ấn tượng gì với Chủng Thế Hành, nhưng chỉ vừa nghe chuyện của Chủng Ngạc, Chủng Chẩn thì ấn tượng của Hoàng thượng đối với Chủng Thế Hành lại hoàn toàn thay đổi. Y cũng hiểu được ý của Bao Chửng, gia đình Chủng Thế Hành nghèo khó như vậy, cho dù có lạm dụng chút công quỹ thì cũng là có lý của y.
Bao Chửng lắc đầu, y một lần nữa giơ đôi giày rơm ra nói:
- Nguyện vọng của Chủng Chẩn có liên quan tới đôi giày rơm này. Nó nói chân của nó dài rất nhanh, đôi giày vải năm ngoái giờ đã không đeo vừa rồi, giờ nó chỉ có thể đeo giày rơm, hơn nữa lại còn là một đôi giày rơm rách mướp. Nếu như nó có thể nhìn thấy sao băng nó sẽ xin ông trời cho nó một đôi giày rơm mới. Nếu như trước năm mới mà có được một đôi giày vải mới thì quả thật là quá vui mừng rồi.
Giọng Bao Chủng nói rất bình thản nhưng quần thần trong triều nghe thấy trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót.
Những quan viên trong triều này phần lớn đều là hạng người có cuộc sống xa hoa, cả ngày chỉ biết tới ngắm hoa ngâm từ, xuân nhã thu sầu, họ nào có bao giờ nghĩ tới Chủng Chẩn thân là con của Chủng Thế Hành mà ngay cả đôi giày vải cũng là một điều xa xỉ.
Phạm Trọng Yêm thầm thở dài, trong lòng nghĩ mỗi lần nhìn thấy Chủng Thế Hành thường thấy y lề mề lôi thôi. Nhưng khi giao nộp quân trang đồ đạc thì lại chưa từng chậm chạp bao giờ. Ông vẫn luôn cho rằng Chủng Thế Hành bất cần đời, cho rằng Chủng Thế Hành kinh thương hữu thuật nhưng nào ngờ mỗi một xu tiền đều là tiền mô hôi sương máu của y?
Vương Củng Thần thấy Triệu Trinh dáng vẻ ủ dột, y liếc mắt nhìn đôi giày rơm trên tay Bao Chủng rồi tiến lên nói:
- Khởi bẩm Hoàng thượng, nếu những lời Bao Chửng nói là thật thì chuyện Chủng Thế Hành bị cáo buộc tham ô công quỹ là có hiểu lầm.
Trung Thừa của Ngự sử đài mà lại chủ động nói đỡ cho Chủng Thế Hành khiến cho nhiều người cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Không ngờ Bao Chửng nói:
- Không hề có hiểu nhầm, Chủng Thế Hành đích thật là có lạm dụng công quỹ.
Lời Bao Chửng vừa nói ra, mọi người ai nấy đều vô cùng ngạc nhiên, trong lòng thầm nghĩ Bao Chứng hao tổn bao nhiêu tâm huyết nói ra chuyện này chẳng phải là vì muốn giải vây cho Chủng Thế Hành sao. Nếu Vương Củng Thần đã tỏ thái độ như vậy rồi, Bao Chửng đánh nhẽ nên dừng lại cho chuyện này qua đi, không ngờ Bao Chửng lại vẫn kết luận Chủng Thế Hành lạm dụng công quỹ. Vậy thì những nỗ lực vừa rồi của y chẳng phải là vô ích sao?
Triệu Trinh cũng vô cùng kinh ngạc, y trầm mặc một lát rồi nói:
- Bao khanh gia, ngươi có ý gì?
Bao Chửng chần chừ hồi lâu mới nói:
- Hồi bẩm Hoàng thượng, thật ra Chủng Thế Hành xin thần tố cáo chuyện y tham ô công quỹ.
Mọi người kinh ngạc, không ai hiểu Bao Chửng đang nói gì cả. Địch Thanh thất thanh nói:
- Tại sao hắn lại làm vậy? Chuyện này vốn chẳng liên quan gì tới hắn cả.
Địch Thanh đã buông xuôi mọi chuyện rồi nhưng khi nghe thấy Chủng Ngạc nhắc tới mình thì không khỏi cảm thấy biết ơn, cảm ơn Chủng Ngạc đã tin tưởng hắn như vậy. Nghe thấy Bao Chửng nói như vậy, Địch Thanh đã hiểu được dụng ý của Chủng Thế Hành.
Mọi người trong triều ai nấy đều trở nên hồ đồ, không hiểu chuyện gì cả, duy chỉ có Địch Thanh là hiểu được hết dụng ý của Chủng Thế Hành. Vừa nghĩ tới khuôn mặt xanh xao, chế nhạo đó Địch Thanh lại không khỏi cảm động.
Triệu Trinh cũng không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, y chần chừ nói:
- Bao khanh gia, Trẫm hồ đồ rồi. Chủng Thế Hành tại sao lại bảo khanh cáo buộc hắn?
Trong lòng y thì nghĩ, chuyện này bị người khác tố lên, né tránh còn không kịp. Chủng Thế Hành cũng thật là kỳ quái, lại còn xin Bao Chửng cáo buộc y? Ccho dù Chủng Thế Hành không xin thì người muốn cáo buộc hắn còn không ít sao? Nghĩ tới đây, Triệu Trinh lại liếc mắt nhìn đám người Ngự sử đài.
Đám quan của Ngự sử đài ai nấy đều cúi đầu không nói gì, quả thật khó hiểu.
Khuôn mặt nghiêm nghị của Bao Chửng đột nhiên tỏ ra tôn kính, y thong thả nói:
- Ban đầu thần cũng không hiểu tên Chủng Thế Hành này lắm, chỉ là phụng chỉ điều tra mà thôi. Sau này khi gặp được Chủng Ngạc và Chủng Chẩn mới cho rằng mình cũng có một chút hiểu biết về tên Chủng Thế Hành này, không ngờ y lại khác xa hơn thần tưởng rất nhiều.
Bao Chửng suy nghĩ rất lâu mới nói ra được câu này, biết được Triệu Trinh sẽ không hiểu nên y bèn giải thích:
- Mãi mấy ngày sau đó thần mới gặp Chủng Thế Hành. Y vừa gặp thần đã biết được thần tới để điều tra chuyện công quỹ, y nói y sớm đã biết sẽ có ngày này rồi.
Triệu Trinh nhíu mày liếc mắt nhìn quần thần, ai nấy đều gục đầu xuống không biết trong lòng đang nghĩ gì.
- Chủng Thế Hành nói, từ khi hắn phụng thánh chỉ bắt đầu tu sửa thành Thanh Giản, hắn đã nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay rồi. Hắn nói hắn không sợ....
Bao Chửng tỏ vẻ ưu tư, y thở dài một tiếng rồi nói:
- Chủng Thế Hành nói gió cát Tây Bắc khổ sở, bách tính ở đây còn khổ hơn cả gió cát. Nếu như theo lẽ thường thì việc tu sửa thành Thanh Giản cũng chẳng mất tới dăm ba năm, nhưng có quá nhiều người không đợi được. Năm đó thành Thanh Giản không có nước, nếu như đào không được nước thì cả tòa thành sẽ trở thành hoang phế. Y đã bỏ ra một trăm ki cát đá để cổ vũ cho bách tính đào giếng. Nếu như báo chuyện này lên cho triều đình, cho dù có phê thì cũng phải đợi vài năm, lão bách tính ở Tây Bắc lại không đợi được lâu như vậy.
Triệu Tring nghe xong, y trầm ngâm, trong lòng thầm nghĩ quân Đại Tống điều động không nhanh nhạy, vũ trang cũng không được tu sửa, tình hình kinh tế vùng Tây Bắc khó khăn, tất cả những điều này Phạm Trọng Yêm đã nói qua rồi. Chỉ có điều Phạm Trọng Yêm không nói rõ ràng tỉ mỉ tới như vậy.
Các quan thần trong triều, kể cả một thiên tử như y cũng luôn nghĩ rằng Phạm Trọng Yêm chỉ là nói quá lên mà thôi, bây giờ tất cả mọi người đều đã biết được nếu không phải Chủng Thế Hành tu sửa thành Thanh Giản thì đại cục của Đại Tống hiện giờ đã khác rồi, có thể giữ được Diên Châu hay không cũng chưa nói chắc được chứ đừng nói tới thu hồi lại được trại Kim Minh, cầu hòa với Nguyên Hạo.
Bao Chửng vẫn giữ giọng nói điềm tĩnh, những chuyện y nói ra cũng rất đời thường nhưng ai biết được ẩn sâu bên trong những chuyện bình thường giản dị này lại có biết bao là gian khổ thăng trầm?
- Chuyện đào giếng là chuyện nhỏ nhưng Chủng Thế Hành nói rồi, vùng biên thùy có quá nhiều chuyện như thế này. Y từ trước tới giờ y vẫn luôn hết lòng lo lắng suy nghĩ cách để làm những chuyện nhỏ như vậy nên cũng không có cách nào ghi chép lại hết tất cả những chuyện đó lại để trình lên cấp trên xem. Tuy nhiên y cũng nói rằng mỗi xu tiền mà y dùng đều xứng đáng, y đều không cảm thấy hổ thẹn với lương tâm. Nếu như ban đầu thần chưa gặp người nhà của y thì thần cũng không thể tin được nhưng khi biết được Chủng Ngạc, Chủng Chẩn ngày này qua ngày khác đều bữa no bữa đói, thậm chí việc mua một đôi giày đối với Chủng Chẩn cũng là một ước nguyện xa vời. Đây là lần đầu tiên thần chưa điều tra đầu đuôi thần đã tin lời của Chủng Thế Hành rồi.
Nói đến đây, Bao Chửng ngừng lại một lát, y nhìn những quan viên khác trong Ngự sử đài, hỏi:
- Các ngài có tin không?
*****
Các ngài có tin không?
Đây chỉ là năm chữ bình thường nhưng trong cung điện này nó lại đánh trúng lòng mỗi người. Vương Củng Thần mặc dù không từ bỏ ý niệm công kích thân tín của Phạm Trọng Yêm, nhưng khi y liếc mắt nhìn biểu lộ của Triệu Trinh, y đã từ bỏ ý niệm loại bỏ Chủng Thế Hành.
Triệu Trinh không nói câu nào nhưng ai nhìn vẻ mặt của y cũng biết được y đã tin những chuyện này rồi. Nhưng mà tất cả mọi người đều có chút nghi hoặc, nếu đã như vậy thì tại sao Chủng Thế Hành lại vẫn muốn Bao Chửng tố cáo chuyện mình lạm dụng công quỹ?
Thậm chí Vương Củng Thần còn đang nghĩ, lẽ nào Chủng Thế Hành tự biết mình không sai nên mới muốn chuyển tầm ngắm để bảo vệ người bên cạnh sao? Nhưng những lời nói sau đó của Bao Chửng lại khiến y vô cùng xấu hổ.
- Chủng Thế Hành nói với thần rằng mặc dù y không thẹn với lương tâm nhưng y biết mình đã phá vỡ quy tắc. Nếu như gặp phải người nào có ý định xấu thì nhất định sẽ tấu chuyện này lên. Y nói "Ta đã sống bao nhiêu năm trời, bấp bênh bao nhiêu năm trời, sớm đã nhìn ra mọi chuyện rồi. Ta còn có thể sống thêm bao năm nữa chứ? Nếu như có gì sai sót xin Bao dại nhân cứ đổ hết lên người ta, ta không có gì để nói cả."
Bao Chửng nói lại nguyên văn lời của Chủng Thế Hành, Triệu Trinh vẫn không hiểu, bèn hỏi:
- Tại sao hắn lại làm như vậy?
Bao Chửng liếc nhìn Địch Thanh một cái, thấy được nét buồn trên mặt Địch Thanh, y biết ngay Địch Thanh đã hiểu được chuyện này rồi.
- Vì Chủng Thế Hành nói "Phần lớn tiền công quỹ ta đều dùng vào việc tu sửa hệ thống phòng ngự và các vũ trang cho quân sĩ, ví dụ như chế tạo thêm nhiều binh khí, áo giáp, nghĩ cách mua được những con ngựa chạy nhanh nhất. Các ngài không biết rằng triều đình tuy có cung tiễn áo giáp nhưng cung thì bị sâu mọt, dây cung thì đứt, áo giáp cũng hỏng hết, ngài nói xem các binh sĩ sao có thể dùng những trang bị này đi chịu chết được? Nếu như muốn nói tới trách nhiệm thì Địch Thanh dùng nhiều tiền công quỹ nhất vì quân đội mà ngài ấy lãnh đạo là quân tinh nhuệ của Tây Bắc, đa số tiền công quỹ đều dùng cho đội quân này. Nhưng nếu như không có những quân tinh nhuệ không đúng quy củ này thì những thiệt hại của quân Đại Tống ở vùng Tây Bắc cũng chẳng phải chỉ có chút tiền công quỹ này rồi. Nếu không phải lạm dụng số tiền công quỹ này thì một số người của triều đình đã bị chiến hỏa thiêu cho sứt đầu mẻ trán rồi chứ lấy đâu ra thời gian mà bàn tới chuyện công quỹ ở Tây Bắc. Thực ra ta có thể không quan tâm nhưng ta có thể không quan tâm sao? Được thôi, nếu như giữa ta và Địch Thanh nhất định phải có một người đứng ra gánh vác trách nhiệm vậy thì hãy để ta gánh vác. Dù sao thì lão tử ta cũng không nghèo túng vì ta đã có vợ con, Địch Thanh còn nghèo túng hơn ta nhiều. Ngài ấy chinh chiến bao nhiêu năm nay nhưng vẫn chỉ có một mình. Ngoài những vết sẹo nhiều hơn ta thì Địch Thanh chẳng có thêm bất cứ thứ gì. Ta thực sự cảm thấy rất hổ thẹn với ngài ấy. Bao đại nhân, ta cầu xin ngài, hãy để tất cả trách nhiệm cho một mình ta gánh vác, ta nhận tất cả.
Nói đến đây, vẻ mặt như sắt đá của Bao Chửng cũng trở nên thổn thức. Trong giọng nói bình thản cũng có chút gay cấn. Hồi lâu, trong cung điện không một tiếng động, Bao Chửng gằn từng chữ từng chữ:
- Cuối cùng Chủng Thế Hành đã nói "Ta gánh chịu tất cả trách nhiệm thì sự tổn thất của Tây Bắc sẽ giảm đi được chút ít. Bởi vì Tấy Bắc có thể không có Chủng Thế Hành nhưng không thể thiếu Địch Thanh được."
Tây Bắc có thể thiếu Chủng Thế Hành nhưng không thể thiếu Địch Thanh!
Địch Thanh nghe tới đây, đôi mắt ngấn nước, trong nhạt nhòanhư nhìn thấy bộ dáng bất cần đời của Chủng Thế Hành vậy: "Địch Thanh, ngài không thể chết, ngài còn nợ ta rất nhiều tiền chưa trả đấy!"
Thứ mà hắn nợ Chủng Thế Hành đâu phải chỉ có tiền?
Bao Chửng nói xong, cả cung điện lặng ngắt như tờ. Mãi lâu sau Triệu Trinh nhìn về phía Địch Thanh, thấy mái tóc chỗ thái dương Địch Thanh đã có nhiều sợi bạc, y mới đột nhiên nghĩ "Địch Thanh đang thời tráng niên sao đã có tóc bạc rồi. Có lẽ trước giờ hắn chưa từng quên lời hứa của mình, một lòng dốc sức vì trẫm chinh chiến ở Tây Bắc. Không chỉ có những vết sẹo trên người hắn ngày một nhiều mà những sợi tóc bạc cũng ngày một nhiều rồi."
Triệu Trinh vẫn luôn nghĩ rằng mình không hề bạc đãi Địch Thanh, ngay cả lúc Ngự Sử Đài cáo trạng Tây Bắc lạm dụng công quỹ thì y cũng vẫn bí mật phái Bao Chửng đi điều tra. Trực giác của y vẫn luôn che chở cho Địch Thanh.
Nhưng khi thấy được trên khuôn mặt tuấn lãng của Địch Thanh tràn đầy sự tang thương cô đơn, lại nghĩ tới vừa rồi Địch Thanh muốn cáo lão hồi hương Triệu Trinh đột nhiên nghĩ: "Cuối cùng thì là trẫm bảo vệ Địch Thanh hay Địch Thanh đang bảo vệ giang sơn của trẫm đây?"
Tất cả mọi người cũng đều hiểu hết mọi chuyện rồi, Bao Chửng lòng vòng nói những lời này không chỉ đơn thuần là muốn bảo vệ Chủng Thế Hành mà hơn nữa chính là muốn bảo vệ Địch Thanh.
Âu Dương Tu bước lên thi lễ nói:
- Hoàng thượng, nếu như Bao ngự sử đã điều tra sáng tỏ mọi chuyện, vậy thần vẫn cho rằng chuyện tiền công quỹ không liên quan gì tới Địch Thanh, mong Hoàng thượng minh xét!
Triệu Trinh nhìn về phía Bao Chửng nói:
- Bao ngự sử! Nếu khanh đã điều tra rõ ràng mọi chuyện, vậy theo ý của khanh chuyện này nên giải quyết thế nào?
Bao Chửng có chút trầm ngâm nói:
- Việc thu chi của tiền công quỹ rõ ràng có chênh lệch nhưng nhớ tới thời Thái tổ cũng đã từng xây dựng quốc khố, mục đích chính là dự trữ cho chi tiêu quân sự. Còn về tiền công quỹ ở Tây Bắc, nếu đã gọi là công quỹ thì dụng ý chính là vì nước vì dân. Chủng Thế Hành và Địch Thanh tuy đã dùng chúng không theo quy tắc nhưng đều dùng vào việc nước. Có thể nói theo quy định thì không thể dung tha nhưng xét về tình về lý thì có thể tha thứ. Pháp luật không thể không xét đến tình người, Thái tổ lập pháp cũng vì muốn giang sơn bền vững, bách tính an cư lạc nghiệp, người nhất định sẽ không hy vọng hậu thế chỉ biết khư khư làm theo cái cũ.
Triệu Trinh gật đầu, lại hỏi:
- Nếu như Thái tổ còn thì người sẽ xử trí việc này ra sao?
Bao Chửng lập tức nói:
- Với tầm lòng khoan dung độ lượng của Thái tổ, nếu như chưa rõ ngọn ngành người nhất định sẽ điều tra tới cùng. Nhưng nếu đã biết được chân tướng mọi chuyện thì chắc người sẽ chỉ cười cho qua mà thôi.
Triệu Trinh ha ha cười nói:
- Nói rất hay, kể từ ngày hôm nay không cần nhắc tới chuyện Chủng Thế Hành, Địch Thanh lạm dụng công quỹ ở Tây Bắc nữa.
Các quan thần tuân chỉ, người vui người buồn. Phạm Trọng Yêm nghĩ thầm: "Hoàng thượng chỉ nói không cần nhắc tới chuyện Chủng Thế Hành và Địch Thanh nhưng lại không nói gì tới Đằng Tử Kinh và Trương Kháng. Xem ra trong lòng người đã quyết rồi, khó có thể thay đổi được. Người làm như vậy coi như đã cân bằng được mối quan hệ giữa Ngự Sử Đài và Lưỡng phủ nhưng chỉ sợ hậu hoạn vô lường."
Nhưng sự việc đã tới ngày hôm nay Phạm Trọng Yêm cũng biết rằng mình có nói nhiều cũng vô ích, đành phải chờ đợi cơ hội mà thôi.
Vương Củng Thần lại nghĩ: "Hừ, Hoàng thượng chỉ nói không truy cứu Chủng Thế hành và Địch Thanh nhưng không nói sẽ không truy cứu những người khác. Âu Dương Tu ơi Âu Dương Tu, sớm muộn gì thì ta cũng phải cho ngươi biết được hậu quả của việc đắc tội với ta. Ta vốn chỉ muốn truy cứu tội danh của Địch Thanh nhưng thấy Hoàng thượng một mực giải vây cho Địch Thanh như vậy, chỉ sợ nếu cứ cố ý cáo trạng sẽ đắc tội với Hoàng thượng. Chuyện Địch Thanh phá hỏng buổi nghị hòa tạm thời ta sẽ tính sau.
Nghĩ tới đây, Vương Củng Thần ngoảnh sang nhìn Văn Ngạn Bác lắc lắc đầu. Văn Ngạn Bác thấy vậy, tuy trong lòng vẫn canh cánh chuyện này nhưng cũng không dám nói nhiều nữa.
Hàn Tiếu mở bức thư ra, chỉ vào chữ viết trên đó nói:
- Địch tướng quân, ngài có để ý không, loại chữ này bên trong những nét đen lại có những vệt trắng...
Địch Thanh ít đọc sách cũng chẳng nghiên cứu gì về thư pháp nên khi đọc cũng chỉ biết đọc mà thôi. Nghe Hàn Tiếu nói vậy hắn mới xem kỹ lại. Lúc này hắn mới phát hiện những nét chữ này quả thật có chút khác lạ. Mỗi một chữ đều có những vết trắng.
Hàn Tiếu biết Địch Thanh không hiểu, bèn giải thích:
- Loại chữ này được gọi là phi bạch thể, cũng gọi là thảo triện, là loại chữ mà Thái Ung sáng tạo ra. Nghe nói Thái Ung xem thợ sơn sơn tường mỗi lần sơn một ít, như vậy không thể phủ kín được toàn bộ màu của bức tường, để lộ ra những vết trắng. Sau đó ông đã sáng tạo ra loại chữ phi bạch thể này.
Địch Thanh chợt nói:
- Phương pháp ghì bút này chủ yếu là để ý tới những chỗ trắng, những người biết viết loại chữ này không nhiều.
Hàn Tiếu nói tiếp:
- Địch tướng quân nói không sai. Người viết bức thư này đã dùng phi bạch thể, nếu muốn điều tra người này là ai chúng ta có thể bắt đầu từ đây.
Y cầm bức thư soi ra chỗ có ánh sáng, nói:
- Địch tướng quân, ngài xem bức thư này đi, có còn có chữ ẩn ở trong.
Địch Thanh quan sát, kỳ thật dưới ánh mặt trời, phía góc phải của bức thư có lộ ra một chữ "Cát". Hắn hỏi:
- Giấy này làm rất tinh tế, cũng không phải tầm thường.
Hàn Tiếu mỉm cười nói:
- Giấy này vốn là Cát Tinh Trai ở kinh thành sản xuất. Do mỗi năm số lượng sản xuất ra không nhiều nên những người dùng nó toàn là người giàu có.
Địch Thanh trầm ngâm nói:
- Người viết thư dùng phi bạch thể, lại là người giàu sang phú quý, nhưng phạm vi này vẫn còn quá rộng, không dễ tìm chút nào.
*****
Hàn Tiếu nói:
- Bất kể thế nào thì chúng ta cũng có được chút đầu mối rồi. Thuộc hạ định sẽ truy tìm từ đây, không biết ý tướng quân thế nào?
Địch Thanh gật gật đầu nói:
- Vất vả cho ngươi rồi.
Sau khi Hàn Tiếu rời đi, Địch Thanh thở dài một tiếng rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại. Mấy ngày nay hắn thực sự vô cùng uể oải nhưng trong lòng hắn luôn thấy bất an. Hắn luôn nghĩ rằng có rất nhiều chuyện còn chưa kết thúc, ngược lại nó chỉ càng thêm phức tạp mà thôi.
Chớp mắt đã tới mùa hè. Những ngày này Địch Thanh luôn nhốt mình trong nhà nhưng hắn cũng biết được không ít chuyện ở trong thành. Triệu Trinh cuối cùng cũng quyết định sửa luật, thông báo cho toàn dân, bách tính hân hoan, thần dân ca tụng.
Năm nay là năm Khánh lịch của Đại Tống, lịch sử gọi là Khánh Lịch Tân Chính.
Người chấp hành Tân Chính có Phạm Trọng Yêm, Phú Bật, Yến Thù, Hàn Kỳ, Âu Dương Tu, ... Những người này trong mắt người dân là những người có uy danh cực lớn. Thân tín của họ phần lớn cũng vào kinh thành hiệp trợ sửa đổi luật pháp. Nhất thời danh sĩ tập hợp trong kinh thành, cả triều đình cùng dân chúng đều hân hoan ca ngợi.
Phạm Trọng Yêm đưa ra "Thập sự điều trần", Hàn Kỳ sau khi thảm bại ở trận Tam Xuyên Khẩu nhưng lại được hoàng thượng trọng dụng nên sự cuồng ngạo đã giảm bớt đi nhiều, y viết ra "Bị ngự thất sự". Những gì hai người này nói ra đều như những mũi kim châm biếm sự trì trệ, căn bệnh trầm kha của Đại Tống.
Công văn truyền ra, cả kinh thành xôn xao, thiên hạ vui mừng nhảy nhót.
Còn Một Tàng Ngoa Bàng bị Địch Thanh làm cho sợ hãi, dường như đột nhiên hiểu ra nhưng chưa vội vàng quay Tây Bắc mời Nguyên Hạo phát binh mà hạ thấp điều kiện, còn Nguyên Hạo lại xưng thần với Đại Tống, xóa bỏ niên hiệu. Để đáp lại Nguyên Hạo, Triệu Trinh đã phong Nguyên Hạo thành Hạ quốc chủ, đồng thời thừa nhận phân định biên giới hiện tại.
Đại Tống không còn lấy chiến bại làm lý do bồi thường tổn thất của Hạ Quốc mà chuyển thành ban thưởng bảy vạn hai ngàn lượng bạc, gấm lụa hàng chục vạn tấm, trà ba vạn cân cho nước Hạ.
Những thứ mà triều Tống tặng đi không thay đổi mà chỉ thêm ban thưởng mà thôi.
Những tin tức này đều là do Hàn Tiếu nói cho Địch Thanh biết. Khi Địch Thanh nghe được tin, hắn bỗng cười lên rồi không nói gì cả. Trong lòng hắn lại nghĩ: "Triệu Trinh rất coi trọng thể diện, những thứ mà y nói đều là những thứ phi lí, nhưng Nguyên Hạo lại kiếm được nhiều lợi ích nhất. Những thứ này nếu dùng để nuôi binh thì thập sĩ sớm đã hoàn thiện rồi. Thì ra ngày đó ta phá hỏng Hạ sứ chẳng qua chỉ là một lợi thế giúp Triệu Trinh đạt được nghị hòa mà thôi." Nhưng hắn hiện giờ đang bị hiềm nghi, có thể bình an vô sự cùng là nhờ đóng cửa không ra ngoài, có biết được thì cùng vô dụng.
Hoàng hôn gần buông xuống, Diêm Sĩ Lương đột nhiên tới nói:
- Địch tướng quân! Hoàng thượng triệu người vào cung!
Địch Thanh biết những ngày này Trương mỹ nhân bị bệnh, hơn nữa bệnh tình lại không hề nhẹ. Ngày nào Triệu Trinh cũng đều không có tâm trạng lâm triều. Vào những lúc thế này Triệu Trinh tìm hắn có việc gì chứ?
Địch Thanh bụng ôm nghe hoặc vào trong cung. Diêm Sĩ Lương lại dẫn hắn tới ngự hoa viên lần trước.
Xuân qua hạ đến, hoa nở hoa tàn, tâm tình thay đổi, phồn hoa vẫn vậy. Ánh mặt trời chiều lập lờ chiếu rọi lên hàng ngàn hàng vạn bông hoa, một màu đỏ tươi như máu.
Địch Thanh vừa tới ngự hoa viên đã nghe thấy tiếng đàn vang tới. Tiếng đàn lần này ít vẻ cô đơn lãnh đạm mà nó mang dư vị của mùa hè.
Gần hơn một chút, hắn thấy Trương mỹ nhân đang ngồi trước đàn, Triệu Trinh ngồi bên cạnh nhìn nàng với ánh mắt thương xót. Thấy Địch Thanh tới, Triệu Trinh đứng lên, Địch Thanh chưa kịp thi lễ thì Triệu Trinh đã nói:
- Miễn lễ! Địch Thanh, trẫm tìm ngươi có việc đây!
Địch Thanh thấy thần sắc Triệu Trinh sầu não, hắn khó hiểu hỏi:
- Không biết Hoàng thượng có gì sai bảo?
Triệu Trinh u sầu nói:
- Haizz! Trương mỹ nhân mấy ngày nay lâm trọng bệnh, bây giờ mới khỏe lên được chút ít nhưng nàng ấy mới vừa khỏe hơn đã đòi đánh đàn...Nàng ấy còn muốn nghe ngươi kể chuyện về Tây Bắc nữa. Lần trước không được nghe, không ngờ thoáng cái đã mấy tháng trời rồi. Trẫm khuyên nàng ấy không được nên đành phải tìm ngươi tới đây. Địch Thanh, làm phiền ngươi rồi!
Đã rất lâu rồi Địch Thanh mới lại thấy Triệu Trinh khách khí như vậy. Không ngờ Triệu Trinh vội vàng triệu hắn vào cung là vì chuyện này. Hắn liếc mắt nhìn Trương mỹ nhân một cái nhưng thấy nàng chỉ nhìn chiếc đàn, tựa hồ như không nghe thấy Triệu Trinh nói gì vậy.
Nếu nàng ấy đã mời Địch Thanh tới kể chuyện ở Tây Bắc vậy tại sao sau khi Địch Thanh tới rồi thì nàng ấy lại không nhìn Địch Thanh lấy một cái?
Triệu Trinh kéo tay Địch Thanh ngồi xuống rồi nói với Trương mỹ nhân:
- Mỹ nhân! Địch tướng quân tới rồi. Chẳng phải nàng muốn nghe chuyện ở Tây Bắc sao? Nàng đừng đánh đàn nữa, nghỉ ngơi một chút đi!
Cuối cùng Trương mỹ nhân cũng dịu dàng đứng lên, nàng đi tới cười nói:
- Làm phiền Địch tướng quân rồi!
Đôi mắt dịu dàng của nàng nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt Địch Thanh một lượt.
Dù trong lòng Địch Thanh không tình nguyện nhưng nể mặt Triệu Trinh hắn vẫn đáp một tiếng:
- Giây phút ánh mắt Trương mỹ nhân và ánh mặt trời đối diện với nhau, Địch Thanh đột nhiên cảm giác tim mình đập nhanh hơn!
Hắn cũng chẳng biết tim mình đập cái gì nữa. Tới khi gục đầu xuống, Địch Thanh lại hồi tưởng lại giây phút vừa rồi, hắn bỗng nhiên nghĩ: "Trương mỹ nhân mặc dù cười nhưng trong ánh mắt nàng dường như không hề có ý cười? Thậm chí có thể nói là lạnh lùng.
Ý nghĩ trong đầu vụt qua, Địch Thanh không nghĩ lung tung nữa. Có cung nhân bẩm báo:
- Hoàng hậu giá đáo!
Triệu Trinh có chút kinh ngạc, thấy Hoàng hậu bưng một nồi đất đi tới y liền vội đứng dậy đón tiếp:
- Hoàng hậu! Nàng tới đây làm gì vậy?
Hoàng hậu nhẹ nhàng đặt nồi đất xuống, mỉm cười nói:
- Hoàng thượng, tối qua người vất vả chuyện chính sự, phê duyệt công văn. Nghe nói đêm khuya người đói bụng định sai Diêm Sĩ Lương mang chén canh thịt dê tới nhưng tại sao sau đó người lại không làm như vậy nữa?
Triệu Trinh nhẹ nhàng thở dài, nói:
- Từ khi trẫm nghe Bao Chửng nói người dân ở Tây Bắc chịu khổ sở thì trẫm mới biết ý nghĩa của việc Hoàng hậu nói cái gì mà tiết kiệm trong cung, chăn nuôi trồng trọt ngũ cốc. Tối qua thực ra trẫm rất muốn uống canh thịt dê nhưng trong cung cũng không thường chuẩn bị, một lần ngoại lệ, chỉ sợ lần sau Ngự thiện phòng ngày nào cũng giết dê để chuẩn bị. Nếu cứ như vậy thì có chút lãng phí, vì thế mà trẫm liền nhịn một tối.
Vừa nói người vừa nhìn Địch Thanh rồi nói tiếp:
- Haizzz...trẫm không khai chiến không phải là sợ bọn họ, chỉ là trẫm nghĩ tới lê dân bá tánh phải chịu khổ nạn, như vậy thật không nhẫn tâm?
Địch Thanh biết câu nói sau cùng của Triệu Trinh muốn giải thích nỗi khổ ở trong buổi nghị hòa. Nghe thấy những chuyện lặt vặt trong cuộc sống hàng ngày của Triệu Trinh, hắn như có những hiểu biết lại một lần nữa Triệu Trinh vậy. Trong lòng hắn nghĩ thầm tuy Triệu Trinh nhu nhược không quả quyết nhưng y có thể hiểu được nỗi thống khổ của lê dân bá tánh, có thể nghe lời của người khác nói, như vậy cũng là một Hoàng đế hiếm có rồi.
Tào hoàng hậu mở chiếc màn đậy nồi đất ra, hương thơm từ chiếc nồi bay ra ngào ngạt. Tào hoàng hậu thản nhiên cười nói:
- Thần thiếp biết Hoàng thượng muốn ăn, vừa hay hôm nay trong cung giết một con dê nên đã hầm cho người một bát canh...
Triệu Trinh mừng thầm trong lòng, y nghĩ thầm Tào hoàng hậu mặc dù không có nét e thẹn động lòng người của Trương mỹ nhân nhưng cũng là một hiền thê. Hậu cung của trẫm không cần tới ba nghìn phi tần, chỉ cần Hoàng hậu và Trương mỹ nhân là đủ rồi. Triệu Trinh nhìn về phía Trương mỹ nhân nói:
- Mỹ nhân, nàng qua đây thưởng thức tay nghề của Hoàng hậu đi!
Trương mỹ nhân cười cười nói:
- Được thôi! Nhưng đây là tâm ý của Hoàng hậu, không biết thần thiếp có phúc phận được thưởng thức nó không?
Tào hoàng hậu che miệng cười nói:
- Muội muội à, muội chê cười tay nghề của ta sao? Có phải muội không muốn uống không?
Trương mỹ nhân thấy Tào hoàng hậu nói vậy, không nén nổi cười nói:
- Hoàng hậu, nô gia đâu có gan dám như vậy?
Xưa nay trước mặt mọi người trong cung Tào hoàng hậu là một người hiền hậu, thấy Hoàng thượng đối xử tốt với Trương mỹ nhân nên nhưng cũng không hề đố kị. Tào hoàng hậu luôn gọi Trương mỹ nhân là muội muội nhưng Trương mỹ nhân lại không dám gọi Tào hoàng hậu là tỷ tỷ, vì thế vẫn luôn xưng là nô gia.
*****
Hai người nói nói cười cười khiến Triệu Trinh không khỏi u sầu. Trương mỹ nhân vừa nhấp một ngụm canh dê, đột nhiên nàng chau mày ôm trán. Triệu Trinh thấy vậy cũng chẳng uống canh nữa mà vội hỏi:
- Mỹ nhân, nàng sao vậy?
Trương mỹ nhân cau mày, thấp giọng nói:
- Hoàng thượng, không có gì ạ! Chắc là do bệnh tình của thần thiếp vừa mới khá lên nên vẫn hơi đau đầu.
Triệu Trinh đau lòng oán giận nói:
- Nàng đã biết bệnh tình mới đỡ nhẽ ra không nên ra đây đánh đàn chứ...Mau...mau...trẫm dìu nàng về cung nghỉ ngơi.
Vừa nói Triệu Trinh vừa dìu Trương mỹ nhân trở về hậu cung. Tào hoàng hậu thấy vậy liền sai cung nữ đi mời ngự y tới thăm khám cho Trương mỹ nhân. Nàng nhìn Địch Thanh, áy náy nói:
- Địch tướng quân, lại làm phiền ngài phải vào cung rồi. Bây giờ thế này, ngài hãy về trước đi!
Địch Thanh thở dài, cũng không phàn nàn, lập tức ra khỏi hậu hoa viên, nhưng vừa đi được vài bước thì Diêm Sĩ Lương từ phía sau đuổi theo nói:
- Địch tướng quân xin dừng bước!
Địch Thanh khó hiểu, hắn ngoảnh lại, hỏi:
- Diêm đại nhân có chuyện gì sai bảo vậy?
Diêm Sĩ Lương cười nói:
- Không dám sai bảo. Vừa rồi Trương mỹ nhân nói đau đầu nhưng lúc trở về nghỉ ngơi người lại muốn nghe Địch tướng quân nói chuyện về Tây Bắc...
Địch Thanh không thể hiểu nổi vị Trương mỹ nhân này tại sao lại quan tâm tới chuyện ở Tây Bắc như vậy, liền nhíu mày nói:
- Chẳng nhẽ bảo ta ở lại trong cung sao? Trời sắp tối rồi, ta ở lại trong cung chẳng phải là không hợp lệ sao?
Diêm Sĩ Lương nói:
- Quy định là như vậy nhưng có khẩu dụ của Hoàng thượng, Địch tướng quân không cần lo lắng. Hoàng thượng đối xử với Địch tướng quân không giống với những người khác. Hoàng thượng bảo ngài chờ ở Thưởng nguyệt đình. Địch tướng quân, vất vả cho ngài rồi. Xin ngài đừng làm khó tiểu nhân.
Trong lòng Địch Thanh vốn có chút bất mãn, thầm nghĩ ta đường đường là tướng quân Tây Bắc, Hoàng thượng lại coi ta là một thuyết thư hay sao? Nhưng thấy Diêm Sĩ Lương ăn nói khép nép, lại nghĩ tới Triệu Trinh lo lắng cho Trương mỹ nhân như vậy nên cũng mềm lòng. Hắn biết trong chuyện tình cảm Triệu Trinh cũng không thể tự chủ được, chẳng dễ gì mới có được người tâm đầu ý hợp, mình cũng không nên để người thất vọng. Địch Thanh vốn là người ưa mềm không ưa cứng, hắn bèn nói:
- Được rồi! Vậy thì ta sẽ đợi!
Diêm Sĩ Lương vui mừng vội vàng dẫn Địch Thanh tới Thưởng nguyệt đình. Thưởng nguyệt đình tuy chỉ là một cái đình nhưng bên trong bố trí trang nhã, ngẩng đầu lên có thể ngắm được vầng trăng mọc lên ở phía Đông chiếu rọi khắp nơi.
Diêm Sĩ Lương sớm đã sai người hầu chuẩn bị rượu thịt để Địch Thanh vừa ăn vừa đợi, còn sai một tiểu thái giám ở bên cạnh hầu hạ Địch Thanh. Sau đó y quay người rời đi. Địch Thanh chẳng có lòng dạ nào ăn uống, lòng nghĩ trong cung này cũng không nên uống rượu. Nghĩ tới đây, hắn đành ngồi xuống nhìn lên ánh trăng đang chiếu rọi.
Bầu trời lúc này như một bức tranh, vầng trăng xuyên qua những đám mây, lúc thì ẩn trong đám mây, lúc lại chạy xuyên qua nó. Gió mùa hạ thổi không ngừng, trăm hoa đua nở, hương thơm nồng đậm.
Tên tiểu thái giám kia thấy Địch Thanh không có gì sai bảo bèn xin cáo lui trước.
Địch Thanh cũng chẳng để ý, hắn nhìn lên ánh trăng, lẩm bẩm nói:
- Vũ Thường! Ta vốn cho rằng liên thủ với Thổ Phiên để tấn công Nguyên Hạo, chỉ cần phá được Sa Châu, tìm được Hương Ba Lạp, cầu xin những thần nhân ở đó thì nhất định sẽ gặp lại được nàng!
Giọng nói hắn nhẹ nhàng giống như Vũ Thường đang ở bên cạnh hắn vậy. Những năm gần đây hắn chưa từng cảm thấy Vũ Thường đã rời xa hắn.
*****
- Nhưng không ngờ Nguyên Hạo lại đột nhiên nghị hòa, phá hỏng mọi kế hoạch của ta. Dường như Nguyên Hạo sớm đã biết có người sẽ tới tìm Hương Ba Lạp nên mới phái trọng binh canh phòng cẩn mật như vậy. Nhưng càng như vậy ta lại càng tin vào cái truyền thuyết này. Mặc dù Nguyên Hạo cầu hòa nhưng ý nghĩ đi tìm Hương Ba Lạp của ta chưa từng lung lay. Nguyên Hạo là một người cảnh giác, ta sợ sẽ đánh rắn động cỏ, chỉ có thể đánh một phát trúng luôn. Vũ Thường, nàng biết không? Ta có tin tốt muốn cho nàng biết đây...
Nói đến đây, sắc mặt Địch Thanh đột nhiên phấn chấn lên. Ánh trăng sáng tỏ chiếu rọi lên khuôn mặt cô đơn giống như cái âu yếm của tình nhân lại vừa giống như những lời nói ngọt ngào của người tình vậy.
- Người thứ tám trong Tây Bắc Thập sĩ kỳ thực sớm đã bắt đầu sắp xếp xong rồi. Mặc dù Chủng Thế Hành chưa giúp ta tìm được Hương Ba Lạp nhưng ta biết từ trước tới giờ y chưa từng quên lời hứa với ta. Còn người thứ tám này tên là Phượng Minh! Bọn họ đã thành công rồi...
Lời của hắn còn chưa dứt thì đột nhiên có tiếng bước chân vọng tới.
Địch Thanh quay đầu lại nhìn, hắn vốn nghĩ đó là Diêm Sĩ Lương tới tìm hắn, không ngờ đó lại là một cung nữ. Người cung nữ đó thướt tha đi tới trước mặt Địch Thanh, thấy Địch Thanh có vẻ ngạc nhiên, liền cười nói:
- Địch tướng quân, là trưởng công chúa sai nô tỳ tới tìm ngài!
Địch Thanh đứng dậy nói:
- Trưởng công chúa có chuyện gì muốn sai bảo sao?
Đối với một Thường Ninh uyển chuyển dịu dàng, trong lòng Địch Thanh có chút cảm kích.
Người cung nữ kia nói:
- Trưởng công chúa đi gặp Trương mỹ nhân thì thấy Trương mỹ nhân đã ngủ rồi, tối nay chắc chắn sẽ không nghe Địch tướng quân kể chuyện Tây Bắc được!
Địch Thanh nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, nếu đã như vậy thì tại sao Triệu Trinh không nói cho ta biết sớm? Người cung nữ kia dường như nhìn thấu được tâm tư của Địch Thanh, cô nói:
- Hoàng thượng vốn định sai cung nữ đi nói lại với Địch tướng quân, bảo ngài có thể về rồi nhưng trưởng công chúa nói để người tới nói với ngài là được rồi.
Nói xong nàng liền che miệng cười trộm.
Địch Thanh có chút xấu hổ, thầm nghĩ Hoàng thượng chắc chắn sẽ cho rằng Thường Ninh và ta có chuyện muốn nói với nhau. Đối với những chuyện như thế này Hoàng thượng rất mẫn cảm. Ngay cả cung nữ này e rằng cũng đã biết được chuyện giữa ta và Thường Ninh rồi. Nhưng trước giờ ta với Thường Ninh chỉ là bạn bè, lần trước vội vội vàng vàng rời đi, lần này sai cung nữ tới thông báo với ta, chẳng nhẽ lại có gì muốn nói sao?
Cung nữ kia quả nhiên nói:
- Thường Ninh công chúa mời Địch tướng quân tới Triêu Phượng các một lát. Người sẽ không làm phiền Địch Tướng quân lâu đâu!
Địch Thanh có chút do dự, thầm nghĩ ta mặc dù được Thánh thượng hạ chỉ cho ở lại trong cung nhưng tùy tiện đi lại như vậy có vẻ như không thích hợp cho lắm. Lẽ nào Thường Ninh sợ có người nhìn thấy nên không dám tới gặp ta sao, vì thế mới sai người bảo ta tới đó?
Cung nữ kia thấy Địch Thanh do dự, hơi oán giận nói:
- Dù sao thì trưởng công chúa cũng đã giúp Địch tướng quân nhiều chuyện, lẽ nào Địch tướng quân không nể mặt sao?
Địch Thanh nhìn cung nữ kia, đột nhiên lại nhớ lại Tiểu Nguyệt lòng dạ thẳng thắn, hắn than thầm rồi gật đầu nói:
- Được rồi! Vậy phiền cô dẫn đường!
Hắn thầm nghĩ: "Triêu Phượng các? Trước đây khi còn ở cung hắn chưa từng nghe thấy cái tên này. Nhiều năm như vậy, đâu chỉ có mỗi Hoàng cung là thay đổi đâu? Không biết Thường Ninh tìm ta có chuyện gì? Gặp cô ấy rồi phải nhanh chóng rời khỏi cung mới được, tránh chuyện rắc rối."
Địch Thanh theo cung nữ kia đi qua vườn hoa, qua đình, cách một rừng trúc nhỏ nữa thì thấy cái mái cong cong của lầu các. Chiếc mái cong như mây lưu chuyển, lầu các ghi Nhã Thanh Ninh, trên lầu hai đèn thắp sáng trưng. Cung nữ đi tới trước cửa, đưa tay ra, mặt đột nhiên đỏ lên:
- Địch tướng quân, trưởng công chúa đang ở bên trong đợi ngài. Nô tỳ sẽ ở ngoài!
Nói xong cung nữ liền quay người rời đi.
Địch Thanh ngẩn ra, lại không tiện lớn tiếng, hắn vừa quay mắt lại nhìn thì cung nữ kia đã biến mất tích rồi. Địch Thanh chau mày thầm nghĩ, nếu như chỉ có Thường Ninh ở trong, cô nam quả nữ như vậy thật không tiện. Địch Thanh ta tuy không thẹn với lương tâm nhưng chuyện này liên quan tới danh tiết của Thường Ninh...
Hắn bồi hồi một lát rồi cuối cùng cũng phải gõ cửa nói:
- Thường Ninh công chúa, thần Địch Thanh thỉnh kiến!
Không thấy bên trong có tiếng đáp trả, Địch Thanh đang định nói lại nhưng đột nhiên hắn thấy rùng mình. Trong lòng hắn lo lắng, lúc này hắn mới để ý tới trước chiếc cửa đang bị đóng chặt kia có mấy vết máu.
Là vết máu!
Địch Thanh ngồi xuống ngửi một cái thì biết chắc đó là vết máu. Hắn không khỏi lạnh toát cả người, hắn thấp giọng nói:
- Thường Ninh công chúa?
Trong lầu vẫn không có tiếng đáp trả. Địch Thanh lo lắng đẩy cửa vào, cảnh tượng trước mắt khiến hắn kinh hoàng.
Phía sau cánh cửa không xa, một cô gái nằm ngửa trên mặt đất, yết hầu đã bị cắt đứt. Máu tươi vẫn còn chảy ra làm đỏ cả mặt đất, cảnh tượng vô cùng kinh khủng.
← Hồi 093 | Hồi 095 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác